Chương 40
Bản Lật Tử
04/05/2017
Tiêu Cố vừa hôn vào cổ cô, Mễ Tinh đã hét ầm thành tiếng: “A…”
Động tác của anh chợt sững lại ngẩng đầu nhìn Mễ Tinh.
Đôi mắt không còn chăm chú nhìn cô như ngày trước, trong đáy mắt nhuộm một chút men say, Mễ Tinh như bị nó đầu độc quên không đẩy anh ra, cứ nhìn anh sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên cô lại nói: “Sao anh không đi tắm?”
Tiêu Cố: “…”
Mễ Tinh: “…”
Trời ơi, tại sao cô lại nói cái này.
Mễ Tinh thẹn thùng như muốn khóc, Tiêu Cố lại cúi mắt khẽ cười, rời khỏi người cô thật.
Anh biết rõ đây là lời từ chối uyển chuyển của Mễ Tinh, cô định tranh thủ khi anh tắm mà trốn mất.
Tuy rằng trong lòng khó tránh hơi tiếc nuối, nhưng anh không hề định ép buộc ý cô. Anh nhìn cô một lúc rồi xoay người đi vào phòng tắm: “Anh đi tắm đây”.
Tiêu Cố cố tình tắm rửa hơn mười phút, để thời gian cho Mễ Tinh rời đi. Anh mặc áo ngủ vào rồi cầm khăn lau tóc, tự nhiên lại nghĩ sao trước kia mình không hề biết hóa ra mình cũng biết săn sóc thế này?
Anh vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, không ngờ Mễ Tinh vẫn còn nằm trên giường đang nhìn trần chằm chặp.
Tiêu Cố: “..”
Chẳng lẽ… trên đường chạy trốn xảy ra chuyện gì bất ngờ chăng?
Anh giật nhẹ đuôi mày, hỏi cô: “Sao em còn ở đây?”
Mễ Tinh đáp: “Em đang nghĩ về cuộc đời”.
Tiêu Cố: “..”
“Ồ”. Anh thả khăn mặt xuống, đi tới gương rồi bắt đầu sấy tóc. Đợi đến khi anh sấy tóc xong xuôi, Mễ Tinh vẫn còn nhìn trần nhà đầy chăm chú.
Anh không nhịn được hỏi: “Trần đẹp đến thế à?”
Mễ Tinh nói: “Cũng được”.
Đuôi mày anh lại càng giật giật hơn, anh kéo đầu cắm máy sấy ra, quay về chiếc giường một lần nữa, nhìn Mễ Tinh nói: “Anh cho em hai cơ hội để đi, không có lần thứ ba đâu nhé”.
Mễ Tinh thấy anh lại đè về phía này thì vội nói: “Nếu em không muốn anh dám làm bậy sao?”
Hai tay Tiêu Cố đặt hai bên người cô, cúi đầu nhìn Mễ Tinh: “Sao em vẫn ở lại chỗ này?”
“Em nói rồi, em đang suy nghĩ về cuộc đời”.
“Hả, thế có kết luận chưa?” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi mùi tóc của cô, hôn lên cổ cô một cái.
Mễ Tinh cảm giác lòng mình cũng nhũn ra vì những nụ hôn này, mặt cô càng đỏ hơn khi nãy, đến vành tai cũng chuyển sang hồng rực. Tiêu Cố hôn dọc xuống cổ cô, đưa tay tới cúc áo sơ mi.
“Khoan đã”. Mễ Tinh lại thốt lên lần nữa.
Đuôi lông mày Tiêu Cố hơi nhíu lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Lại sao nữa?”
Mễ Tinh đỏ mặt hỏi: “Có phải sẽ đau lắm phải không anh?”
Tiêu Cố thoáng dừng lại rồi bật cười thành tiếng: “Anh tưởng là vì em bảo thủ”.
“Em rất bảo thủ mà”. Mễ Tinh như bị anh sỉ nhục, không phục nhìn anh: “Em chỉ vì hôm nay… hình như uống hơi say”.
Tiêu Cố che miệng, hơi thở nóng hổi phả lên má Mễ Tinh: “Xem ra hôm nay anh phải gắng nắm giữ cơ hội này mới được”.
Mặt Mễ Tinh như bị anh thiêu đốt, cả người cũng trở nên nóng bỏng. Tiêu Cố động viên hôn lên môi cô, thấp giọng nói: “Nếu thấy đau thì cứ cắn anh đi”.
Mễ Tinh há miệng cắn lên vai Tiêu Cố một cái qua áo ngủ, Tiêu Cố khẽ rên lên nhìn cô rồi nói: “Anh chưa bắt đầu mà”.
Mễ Tinh nhả miếng vải trong miệng ra: “Em hơi lo”.
Tiêu Cố nhìn cô cười thật thấp, nhẹ nhàng cởi áo ra.
Thị giác tấn công quá mãnh liệt, ánh mắt Mễ Tinh lóe sáng lên, đảo qua đảo lại trên mấy bắp thịt ở trên người Tiêu Cố, cuối cùng rơi xuống hình xăm chỗ eo anh.
“A, hình xăm”. Mễ Tinh kích động ngồi bật dậy, cô đã muốn nhìn cái này lâu rồi.
Tiêu Cố vội vàng ngăn cô lại, cười cười với cô: “Đợi lát nữa rồi lại nhìn hình xăm, mình làm chuyện chính đã”.
Mễ Tinh còn muốn nói gì đó nhưng đã bị môi lưỡi của Tiêu Cố ngăn lại.
Sau một đêm triền miên, trên người Tiêu Cố có thêm mấy dấu răng.
Rèm cửa sổ trong phòng không kéo, lấp loáng chút ánh sáng lóe qua, Mễ Tinh vẫn còn chưa tỉnh giấc, Tiêu Cố ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt cô, cúi đầu nhìn xuống: “Mễ Tinh”.
Giọng của anh rất nhẹ, trầm thấp lại tràn ngập dịu dàng.
Người bị gọi không hề phản ứng gì, Tiêu Cố cong môi ghé sát vào tai cô kêu thêm tiếng nữa: “Công chúa nhỏ, dậy nào”.
Rốt cuộc Mễ Tinh cũng có chút phản ứng, hàng lông mi run run hai lượt, từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt ra đã thấy Tiêu Cố ngồi bên cạnh, đại não của cô chỉ toàn màu trắng trơn. Tình hình tối qua lướt nhanh qua đầu óc, cô nhất thời mắc cỡ đôi gò má đỏ bừng.
Tiêu Cố buồn cười vuốt nhẹ mái tóc cô: “Làm cũng làm rồi, có gì mà xấu hổ?”
Mễ Tinh không phục nhìn anh, ngạo mạn hừ một tiếng: “Ai xấu hổ chứ? Mọi người đều là người trưởng thành, chuyện như vậy cũng có gì đâu chứ”.
Tiêu Cố cười nhẹ: “Không ngại là được rồi”.
Anh đang định xuống thay bộ quần áo, nhưng Mễ Tinh kéo lại chúi cả đầu mình sang: “Khoan đã, anh nói cho em xem hình xăm mà?”
Tối qua mặc dù anh đã cởi hết trơn, nhưng căn bản cô lại không có cơ hội nhìn rõ, mãi đến khi làm xong chính sự, cô lại không có sức lực để nhìn.
Tiêu Cố nhìn xuống bên hông mình rồi hào phòng kéo lưng quần mình xuống.
Mễ Đinh đổi góc nghiên cứu một lúc lâu thì nhìn Tiêu Cố hỏi: “Hình gì đây ạ? Chim sao?”
TIêu Cố gật đầu đáp: “Ừ, ở Sơn Hải Kinh có viết một loài chim, có người nói chỉ cần ăn thịt nó là sẽ không cần ngủ, vì thế thời ấy có rất nhiều người có tiền cho công nhân của mình ăn thịt loại chim này, như vậy họ có thể làm việc không ngừng nghỉ.
Anh nói xong thì đi tới tủ quần áo tìm đồ: “Lúc ấy Cố Tín kéo anh đi xăm, anh muốn xăm trên mình hình của con chim đó, như thế nhân viên của anh chắc sẽ cần cù hơn”.
Mễ Tinh: “…”
Nhà tư bản độc tận sâu xương tủy.
Tiêu Cố thay áo quần xong, thấy Mễ Tinh vẫn nằm ì trên giường thì đi tới nhìn cô: “Sao còn chưa đứng lên.
Mễ Tinh ỉu xìu thở dài một hơi: “Nếu bố em mà biết chắc ông sẽ đánh chết em luôn”. Chính cô còn không ngờ bản thân sẽ to gan làm ra chuyện thế này, chỉ có thể nói tối qua hormone phân bố quá đúng chỗ, khiến họ bỗng khao khát lẫn nhau.
Tiêu Cố đứng bên cạnh nhìn cô cười nói: “Không phải em mới nói chuyện này có gì đâu kia mà?”
“Nhưng bố em lại không cho là vậy”. Mễ Tinh liếc trắng mắt.
Tiêu Cố đi tới cạnh người cô, khom lưng hôn khóe môi người nọ: “Hay là hôm nay mình đi đăng kí luôn, thế thì bố em không còn gì để nói”.
Mễ Tinh cười ha ha hai tiếng: “Thế thì ông ấy sẽ đánh chết anh luôn”.
Tiêu Cố cười nói: “Anh không sợ”. Từ khi anh quyết định ở bên cạnh Mễ Tinh, anh đã định đối mặt trực tiếp với bố cô ấy rồi.
Anh kéo Mễ Tinh từ trong chăn ra, nhét quần áo vào lòng cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, anh đưa em đi xuống ăn trước nhé”.
Mễ Tinh thần người ôm quần áo, sau đó lại vất qua một bên: “Không được không được, em thấy có một số việc mình phải nói rõ trước”.
Tiêu Cố nhíu mày, nhìn cô nói: “Anh rửa tai lắng nghe”.
Mễ Tinh rất hài lòng về thái độ của anh: “Anh xem chúng ta đã như thế này rồi, nhưng anh còn chưa nói anh yêu em đâu đấy”.
Tiêu Cố thoáng sửng sốt rồi phì cười thành tiếng. Anh hắng giọng một cái, nhìn Mễ Tinh, khuôn mặt đượm ý cười: “Anh yêu em”.
Mễ Tinh gật đầu.
Tiêu Cố đề nghị: “Anh nói xong rồi, em cũng nên nói chứ”.
Mễ Tinh buồn cười nhìn anh: “Haha, em là công chúa nhỏ mà, tại sao công chúa phải yêu anh cơ chứ?”
Tiêu Cố: “…”
Trước kia anh chưa từng nghe có thể chơi như vậy.
Bên này anh rơi vào trầm mặc, Mễ Tinh công chúa bên kia lại bắt đầu tuyên bố chuyện thứ hai: “Nếu em đã ngủ với anh rồi thì em chính là bà chủ ở nơi này, em nghĩ nên sơn phòng lại thành màu hồng phấn, à, còn tấm thảm lông dê của anh nữa, cũng đổi sang màu hồng”.
Tiêu Cố: “…”
Anh nhíu mi, kéo Mễ Tinh vào lòng: “Anh thấy chúng ta cần thảo luận cái này, rốt cuộc là ai ngủ với ai?”
Mễ Tinh trợn to hai mắt: “Nếu không phải là em ngủ với anh, anh nghĩ tối qua anh thành công được chắc?”
Tiêu Cố và cô nhìn nhau một lúc, sau đó anh tựa đầu vào vai cô cười nhẹ.
Mễ Tinh bị anh cười đến mặt đỏ tận mang tai, bực bội nhéo eo anh một cái: “Anh cười gì chứ? Em phải thay quần áo, anh ra ngoài đi”.
Tiêu Cố buông cô ra, giữa đôi lông mày như có phần trêu tức: “Trên người em có chỗ nào mà anh chưa từng thấy?”
Mễ Tinh đỏ mặt đáp: “Lúc em không muốn cho anh xem thì anh không được xem”.
Tiêu Cố hơi dở khóc dở cười, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đi ra.
Bây giờ anh đã có thể hiểu được lời ba mình từng nói, cưới một cô công chúa nhỏ về nhà đúng là rất khó nuôi.
Mễ Tinh thay đồ và rửa mặt xong xuôi thì cũng đi xuống lầu. Tiêu Cố đang ngồi trong phòng khách chờ cô, thấy cô xuống thì mới hỏi: “Ăn ở đây hay về hoa viên Nam Thành ăn?”
Mễ Tinh nhìn đồng hồ xem thử, không ngờ đã mười giờ rưỡi rồi. Cô tới ngồi cạnh anh rồi nói: “Về nam viên Nam Thành đi ạ, Cẩu Đản còn chưa được cho ăn”.
Tiêu Cố cười kéo tay cô ra ngoài: “Yên tâm đi, cái gì nó không tìm được chứ đồ ăn thì tìm giỏi lắm đấy”. Lúc ra ngoài cửa, hình như anh nhớ ra gì đó, đọc một chuỗi số cho cô: “Đây là mật mã cửa, nếu không quét được vân tay thì ấn mật mã này”.
“Vâng”. Mễ Tinh nhớ kĩ dãy số trên.
Lúc cô và Tiêu Cố quay về hoa viên Nam Thành đã qua mười một giờ. Tiêu Cố dẫn cô đi thẳng tới một quán xào nho nhỏ. lúc Mễ Tinh nhìn thấy ông chủ quán mới nhớ ra đây là ông chủ từng trêu chọc họ lúc dẫn Cẩu Đản đi ra ngoài tản bộ.
Ông chủ cũng nhận ra Mễ Tinh, nghe Tiêu Cố gọi món xong ông chọt cùi chỏ vào người anh: “Này không phải là bạn gái thật hả? Không phải là bác đuổi ra đấy”.
Tiêu Cố cười với ông: “Tối qua cô ấy mới trở thành bạn gái cháu”.
Ông chủ tiệm xào: “…”
Câu nói này, có mang thâm ý.
Ông cười cười đi xuống, múc cho Tiêu Cố thêm hai vá thức ăn và một thìa muối nữa.
Cuối cùng ông vẫn phải bảo vệ bí quyết nghề nghiệp của mình, sau khi Mễ Tinh nếm thử mấy món ăn, cô mở to hai mắt gật đầu với Tiêu Cố: “Ưm, mấy món xào này ngon thật”.
Ông chủ quán vui vẻ, đi tới định hỏi cô so sánh giữa mình và bạn trai thì sao, bỗng nghe cô nói tiếp: “Còn lâu mới đuổi kịp anh được”.
Ông chủ tiệm xào: “..”
Cái gì mà còn lâu mới kịp? Ông là một đầu bếp chuyên nghiệp, còn không bằng cửa hàng thịt xiên của Tiêu Cố nữa à.
Ông suy tư một lúc, có lẽ là do trong đồ ăn của Tiêu Cố có một gia vị khác.
Là yêu.
Ông ta xúc động nghĩ
Động tác của anh chợt sững lại ngẩng đầu nhìn Mễ Tinh.
Đôi mắt không còn chăm chú nhìn cô như ngày trước, trong đáy mắt nhuộm một chút men say, Mễ Tinh như bị nó đầu độc quên không đẩy anh ra, cứ nhìn anh sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên cô lại nói: “Sao anh không đi tắm?”
Tiêu Cố: “…”
Mễ Tinh: “…”
Trời ơi, tại sao cô lại nói cái này.
Mễ Tinh thẹn thùng như muốn khóc, Tiêu Cố lại cúi mắt khẽ cười, rời khỏi người cô thật.
Anh biết rõ đây là lời từ chối uyển chuyển của Mễ Tinh, cô định tranh thủ khi anh tắm mà trốn mất.
Tuy rằng trong lòng khó tránh hơi tiếc nuối, nhưng anh không hề định ép buộc ý cô. Anh nhìn cô một lúc rồi xoay người đi vào phòng tắm: “Anh đi tắm đây”.
Tiêu Cố cố tình tắm rửa hơn mười phút, để thời gian cho Mễ Tinh rời đi. Anh mặc áo ngủ vào rồi cầm khăn lau tóc, tự nhiên lại nghĩ sao trước kia mình không hề biết hóa ra mình cũng biết săn sóc thế này?
Anh vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, không ngờ Mễ Tinh vẫn còn nằm trên giường đang nhìn trần chằm chặp.
Tiêu Cố: “..”
Chẳng lẽ… trên đường chạy trốn xảy ra chuyện gì bất ngờ chăng?
Anh giật nhẹ đuôi mày, hỏi cô: “Sao em còn ở đây?”
Mễ Tinh đáp: “Em đang nghĩ về cuộc đời”.
Tiêu Cố: “..”
“Ồ”. Anh thả khăn mặt xuống, đi tới gương rồi bắt đầu sấy tóc. Đợi đến khi anh sấy tóc xong xuôi, Mễ Tinh vẫn còn nhìn trần nhà đầy chăm chú.
Anh không nhịn được hỏi: “Trần đẹp đến thế à?”
Mễ Tinh nói: “Cũng được”.
Đuôi mày anh lại càng giật giật hơn, anh kéo đầu cắm máy sấy ra, quay về chiếc giường một lần nữa, nhìn Mễ Tinh nói: “Anh cho em hai cơ hội để đi, không có lần thứ ba đâu nhé”.
Mễ Tinh thấy anh lại đè về phía này thì vội nói: “Nếu em không muốn anh dám làm bậy sao?”
Hai tay Tiêu Cố đặt hai bên người cô, cúi đầu nhìn Mễ Tinh: “Sao em vẫn ở lại chỗ này?”
“Em nói rồi, em đang suy nghĩ về cuộc đời”.
“Hả, thế có kết luận chưa?” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi mùi tóc của cô, hôn lên cổ cô một cái.
Mễ Tinh cảm giác lòng mình cũng nhũn ra vì những nụ hôn này, mặt cô càng đỏ hơn khi nãy, đến vành tai cũng chuyển sang hồng rực. Tiêu Cố hôn dọc xuống cổ cô, đưa tay tới cúc áo sơ mi.
“Khoan đã”. Mễ Tinh lại thốt lên lần nữa.
Đuôi lông mày Tiêu Cố hơi nhíu lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Lại sao nữa?”
Mễ Tinh đỏ mặt hỏi: “Có phải sẽ đau lắm phải không anh?”
Tiêu Cố thoáng dừng lại rồi bật cười thành tiếng: “Anh tưởng là vì em bảo thủ”.
“Em rất bảo thủ mà”. Mễ Tinh như bị anh sỉ nhục, không phục nhìn anh: “Em chỉ vì hôm nay… hình như uống hơi say”.
Tiêu Cố che miệng, hơi thở nóng hổi phả lên má Mễ Tinh: “Xem ra hôm nay anh phải gắng nắm giữ cơ hội này mới được”.
Mặt Mễ Tinh như bị anh thiêu đốt, cả người cũng trở nên nóng bỏng. Tiêu Cố động viên hôn lên môi cô, thấp giọng nói: “Nếu thấy đau thì cứ cắn anh đi”.
Mễ Tinh há miệng cắn lên vai Tiêu Cố một cái qua áo ngủ, Tiêu Cố khẽ rên lên nhìn cô rồi nói: “Anh chưa bắt đầu mà”.
Mễ Tinh nhả miếng vải trong miệng ra: “Em hơi lo”.
Tiêu Cố nhìn cô cười thật thấp, nhẹ nhàng cởi áo ra.
Thị giác tấn công quá mãnh liệt, ánh mắt Mễ Tinh lóe sáng lên, đảo qua đảo lại trên mấy bắp thịt ở trên người Tiêu Cố, cuối cùng rơi xuống hình xăm chỗ eo anh.
“A, hình xăm”. Mễ Tinh kích động ngồi bật dậy, cô đã muốn nhìn cái này lâu rồi.
Tiêu Cố vội vàng ngăn cô lại, cười cười với cô: “Đợi lát nữa rồi lại nhìn hình xăm, mình làm chuyện chính đã”.
Mễ Tinh còn muốn nói gì đó nhưng đã bị môi lưỡi của Tiêu Cố ngăn lại.
Sau một đêm triền miên, trên người Tiêu Cố có thêm mấy dấu răng.
Rèm cửa sổ trong phòng không kéo, lấp loáng chút ánh sáng lóe qua, Mễ Tinh vẫn còn chưa tỉnh giấc, Tiêu Cố ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt cô, cúi đầu nhìn xuống: “Mễ Tinh”.
Giọng của anh rất nhẹ, trầm thấp lại tràn ngập dịu dàng.
Người bị gọi không hề phản ứng gì, Tiêu Cố cong môi ghé sát vào tai cô kêu thêm tiếng nữa: “Công chúa nhỏ, dậy nào”.
Rốt cuộc Mễ Tinh cũng có chút phản ứng, hàng lông mi run run hai lượt, từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt ra đã thấy Tiêu Cố ngồi bên cạnh, đại não của cô chỉ toàn màu trắng trơn. Tình hình tối qua lướt nhanh qua đầu óc, cô nhất thời mắc cỡ đôi gò má đỏ bừng.
Tiêu Cố buồn cười vuốt nhẹ mái tóc cô: “Làm cũng làm rồi, có gì mà xấu hổ?”
Mễ Tinh không phục nhìn anh, ngạo mạn hừ một tiếng: “Ai xấu hổ chứ? Mọi người đều là người trưởng thành, chuyện như vậy cũng có gì đâu chứ”.
Tiêu Cố cười nhẹ: “Không ngại là được rồi”.
Anh đang định xuống thay bộ quần áo, nhưng Mễ Tinh kéo lại chúi cả đầu mình sang: “Khoan đã, anh nói cho em xem hình xăm mà?”
Tối qua mặc dù anh đã cởi hết trơn, nhưng căn bản cô lại không có cơ hội nhìn rõ, mãi đến khi làm xong chính sự, cô lại không có sức lực để nhìn.
Tiêu Cố nhìn xuống bên hông mình rồi hào phòng kéo lưng quần mình xuống.
Mễ Đinh đổi góc nghiên cứu một lúc lâu thì nhìn Tiêu Cố hỏi: “Hình gì đây ạ? Chim sao?”
TIêu Cố gật đầu đáp: “Ừ, ở Sơn Hải Kinh có viết một loài chim, có người nói chỉ cần ăn thịt nó là sẽ không cần ngủ, vì thế thời ấy có rất nhiều người có tiền cho công nhân của mình ăn thịt loại chim này, như vậy họ có thể làm việc không ngừng nghỉ.
Anh nói xong thì đi tới tủ quần áo tìm đồ: “Lúc ấy Cố Tín kéo anh đi xăm, anh muốn xăm trên mình hình của con chim đó, như thế nhân viên của anh chắc sẽ cần cù hơn”.
Mễ Tinh: “…”
Nhà tư bản độc tận sâu xương tủy.
Tiêu Cố thay áo quần xong, thấy Mễ Tinh vẫn nằm ì trên giường thì đi tới nhìn cô: “Sao còn chưa đứng lên.
Mễ Tinh ỉu xìu thở dài một hơi: “Nếu bố em mà biết chắc ông sẽ đánh chết em luôn”. Chính cô còn không ngờ bản thân sẽ to gan làm ra chuyện thế này, chỉ có thể nói tối qua hormone phân bố quá đúng chỗ, khiến họ bỗng khao khát lẫn nhau.
Tiêu Cố đứng bên cạnh nhìn cô cười nói: “Không phải em mới nói chuyện này có gì đâu kia mà?”
“Nhưng bố em lại không cho là vậy”. Mễ Tinh liếc trắng mắt.
Tiêu Cố đi tới cạnh người cô, khom lưng hôn khóe môi người nọ: “Hay là hôm nay mình đi đăng kí luôn, thế thì bố em không còn gì để nói”.
Mễ Tinh cười ha ha hai tiếng: “Thế thì ông ấy sẽ đánh chết anh luôn”.
Tiêu Cố cười nói: “Anh không sợ”. Từ khi anh quyết định ở bên cạnh Mễ Tinh, anh đã định đối mặt trực tiếp với bố cô ấy rồi.
Anh kéo Mễ Tinh từ trong chăn ra, nhét quần áo vào lòng cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, anh đưa em đi xuống ăn trước nhé”.
Mễ Tinh thần người ôm quần áo, sau đó lại vất qua một bên: “Không được không được, em thấy có một số việc mình phải nói rõ trước”.
Tiêu Cố nhíu mày, nhìn cô nói: “Anh rửa tai lắng nghe”.
Mễ Tinh rất hài lòng về thái độ của anh: “Anh xem chúng ta đã như thế này rồi, nhưng anh còn chưa nói anh yêu em đâu đấy”.
Tiêu Cố thoáng sửng sốt rồi phì cười thành tiếng. Anh hắng giọng một cái, nhìn Mễ Tinh, khuôn mặt đượm ý cười: “Anh yêu em”.
Mễ Tinh gật đầu.
Tiêu Cố đề nghị: “Anh nói xong rồi, em cũng nên nói chứ”.
Mễ Tinh buồn cười nhìn anh: “Haha, em là công chúa nhỏ mà, tại sao công chúa phải yêu anh cơ chứ?”
Tiêu Cố: “…”
Trước kia anh chưa từng nghe có thể chơi như vậy.
Bên này anh rơi vào trầm mặc, Mễ Tinh công chúa bên kia lại bắt đầu tuyên bố chuyện thứ hai: “Nếu em đã ngủ với anh rồi thì em chính là bà chủ ở nơi này, em nghĩ nên sơn phòng lại thành màu hồng phấn, à, còn tấm thảm lông dê của anh nữa, cũng đổi sang màu hồng”.
Tiêu Cố: “…”
Anh nhíu mi, kéo Mễ Tinh vào lòng: “Anh thấy chúng ta cần thảo luận cái này, rốt cuộc là ai ngủ với ai?”
Mễ Tinh trợn to hai mắt: “Nếu không phải là em ngủ với anh, anh nghĩ tối qua anh thành công được chắc?”
Tiêu Cố và cô nhìn nhau một lúc, sau đó anh tựa đầu vào vai cô cười nhẹ.
Mễ Tinh bị anh cười đến mặt đỏ tận mang tai, bực bội nhéo eo anh một cái: “Anh cười gì chứ? Em phải thay quần áo, anh ra ngoài đi”.
Tiêu Cố buông cô ra, giữa đôi lông mày như có phần trêu tức: “Trên người em có chỗ nào mà anh chưa từng thấy?”
Mễ Tinh đỏ mặt đáp: “Lúc em không muốn cho anh xem thì anh không được xem”.
Tiêu Cố hơi dở khóc dở cười, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đi ra.
Bây giờ anh đã có thể hiểu được lời ba mình từng nói, cưới một cô công chúa nhỏ về nhà đúng là rất khó nuôi.
Mễ Tinh thay đồ và rửa mặt xong xuôi thì cũng đi xuống lầu. Tiêu Cố đang ngồi trong phòng khách chờ cô, thấy cô xuống thì mới hỏi: “Ăn ở đây hay về hoa viên Nam Thành ăn?”
Mễ Tinh nhìn đồng hồ xem thử, không ngờ đã mười giờ rưỡi rồi. Cô tới ngồi cạnh anh rồi nói: “Về nam viên Nam Thành đi ạ, Cẩu Đản còn chưa được cho ăn”.
Tiêu Cố cười kéo tay cô ra ngoài: “Yên tâm đi, cái gì nó không tìm được chứ đồ ăn thì tìm giỏi lắm đấy”. Lúc ra ngoài cửa, hình như anh nhớ ra gì đó, đọc một chuỗi số cho cô: “Đây là mật mã cửa, nếu không quét được vân tay thì ấn mật mã này”.
“Vâng”. Mễ Tinh nhớ kĩ dãy số trên.
Lúc cô và Tiêu Cố quay về hoa viên Nam Thành đã qua mười một giờ. Tiêu Cố dẫn cô đi thẳng tới một quán xào nho nhỏ. lúc Mễ Tinh nhìn thấy ông chủ quán mới nhớ ra đây là ông chủ từng trêu chọc họ lúc dẫn Cẩu Đản đi ra ngoài tản bộ.
Ông chủ cũng nhận ra Mễ Tinh, nghe Tiêu Cố gọi món xong ông chọt cùi chỏ vào người anh: “Này không phải là bạn gái thật hả? Không phải là bác đuổi ra đấy”.
Tiêu Cố cười với ông: “Tối qua cô ấy mới trở thành bạn gái cháu”.
Ông chủ tiệm xào: “…”
Câu nói này, có mang thâm ý.
Ông cười cười đi xuống, múc cho Tiêu Cố thêm hai vá thức ăn và một thìa muối nữa.
Cuối cùng ông vẫn phải bảo vệ bí quyết nghề nghiệp của mình, sau khi Mễ Tinh nếm thử mấy món ăn, cô mở to hai mắt gật đầu với Tiêu Cố: “Ưm, mấy món xào này ngon thật”.
Ông chủ quán vui vẻ, đi tới định hỏi cô so sánh giữa mình và bạn trai thì sao, bỗng nghe cô nói tiếp: “Còn lâu mới đuổi kịp anh được”.
Ông chủ tiệm xào: “..”
Cái gì mà còn lâu mới kịp? Ông là một đầu bếp chuyên nghiệp, còn không bằng cửa hàng thịt xiên của Tiêu Cố nữa à.
Ông suy tư một lúc, có lẽ là do trong đồ ăn của Tiêu Cố có một gia vị khác.
Là yêu.
Ông ta xúc động nghĩ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.