Chương 50
Bản Lật Tử
17/05/2017
Khi Tiêu Cố về, anh thấy Husky được bảo vệ khu nhà buộc ngoài cổng.
Anh dừng xe, mở cửa đi xuống: “Thiên Thiên, sao mày lại ở đây?”
Husky thấy anh thì sủa không ngừng, bảo vệ từ phòng ra ngoài, nói với anh: “Vừa nãy, chó của cháu đuổi theo một chiếc ô tô màu đen, bác sợ nó chạy đến lối cho người đi bộ nên đành buộc nó ở đây. Cháu biết không, con chó này khôn lắm, mãi bác mới buộc nó lại được đấy.”
Tiêu Cố nhíu mày, ngồi xổm xuống, trấn an xoa đầu Husky: “Xảy ra chuyện gì thế? Mễ Tình đâu rồi?”
“Gâu gâu!” Husky sủa to, chân mày Tiêu Cố nhíu lại.
Mễ Tình sẽ không để Thiên Thiên một mình ở ngoài, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Anh đứng lên, nhìn người bảo vệ, hỏi: “Chiếc ô tô kia màu đen ạ? Bác có biết của ai không?”
Bảo vệ lắc đầu đáp: “Bác chưa thấy bao giờ, chắc không phải của dân ở đây.”
Tiêu Cố cau mày ngẫm nghĩ, bác bảo vệ lại nói: “Chuyện này lạ lắm nhé, chó sẽ không tự nhiên sủa dữ dội như thế. Buổi sáng bác thấy bạn gái cháu dắt chó về, nhưng không được bao lâu, con chó đã đuổi theo xe.”
“Bạn gái cháu đâu rồi ạ?”
“Bác không thấy cô ấy, bây giờ nghĩ lại, nói không chừng cô ấy đi trên chiếc xe đó rồi.”
Tiêu Cố mím môi thành đường thẳng, anh trầm mặc một lát, nói: “Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”
Anh cời xích Husky, đưa nó lên xe, lái vào tiểu khu.
Khi lên cầu thang, anh lấy điện thoại gọi cho Mễ Tình, trạng thái đối phương là tắt máy. Anh nhíu mày, bước nhanh hơn lên tầng bảy, lấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng trống không vẫn như khi anh rời đi. Anh cúi đầu nhìn chỗ cửa, không có giày của Mễ Tình.
Điện thoại trên tay bỗng reo vang, Tiêu Cố giật mình, lập tức nhận điện.
“Chào anh, cho hỏi anh là Tiêu tiên sinh ạ?”
Một giọng nam xa lạ làm lòng Tiêu Cố chùng xuống, khi điện thoại reo lên, anh còn tưởng là Mễ Tình.
Anh hít một hơi, thấp giọng nói: “Là tôi.”
“Chào anh Tiêu tiên sinh, chúng tôi là công ty vệ sinh, bây giờ chuẩn bị đến dọn nhà anh, nên gọi điện xác nhận một chút ạ.”
Tiêu Cố nhìn mấy cái vali lớn trong phòng khách, mím môi: “Thật ngại quá, hôm nay tôi có chút việc bận, sẽ hẹn lại các anh hôm khác nhé.”
“À, được ạ, vậy anh liên lạc trong hai ngày tới nhé.”
“Tôi biết rồi.” Tiêu Cố cúp điện thoại, anh lại gọi cho Mễ Tình, cô vẫn tắt máy.
Anh siết chặt điện thoại trong tay, hít thật sâu, kiềm chế bất an nôn nóng trong lòng, gọi cho Cố Tín một cuộc.
Cố Tín bây giờ đang ở trong studio sửa lời nhạc, cảm giác được điện thoại rung trong túi, cậu vốn định tắt máy, nhưng thấy tên Tiêu Cố, vẫn nhận cuộc gọi: “Anh...””Không thấy Mễ Tình đâu cả.”
Cố Tín mới nói một từ đã bị Tiêu Cố ngắt lời. Khí áp thấp quanh Tiêu Cố truyền qua loa đổ ập vào người Cố Tín, cậu hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng: “À? Đại tiểu thư chơi đùa chán chê với anh rồi, nên bây giờ không cần nữa sao?”
“Anh không có hứng đùa với em.”
Khí ấp thấp quanh người Tiêu Cố lại ập vào người Cố Tín, Cố Tín thở hắt ra, nói: “Em chỉ muốn điều hòa lại bầu không khí thôi mà, hơn nữa bạn gái anh mất tích, phải báo cảnh sát chứ, cô ấy đâu có ở chỗ em.”
“Anh đang nghi ngờ cô ấy bị người nhà đưa đi, bảo vệ nhìn thấy chiếc xe ô tô đen.”
Lông mày Cố Tín giật giật: “Nếu người nhà đưa đi thì anh gấp làm gì?”
Tiêu Cố cau mày: “Em không biết à, cô ấy đào hôn nên bỏ nhà đi.”
Cố Tín: “...”
Đúng là không ai nói với cậu thật.
Loa lại vang lên giọng nói trầm thấp của Tiêu Cố: “Em giúp anh hỏi Chu Nghi Nhiên, xem cậu ấy có tin tức gì không.”
Cố Tín đồng ý: “Vâng, để em gọi cho cậu ấy, anh đừng nóng vội, nếu bị người nhà bắt đi thì không có gì nguy hiểm đâu, sợ nhất là anh không còn gặp lại cô ấy nữa.”
Lông mi Tiêu Cố giật giật, âm thanh càng chùng xuống: “Em có tin anh tung hết mọi hình ảnh bất nhã thời trẻ trâu của em lên mạng không?”
Cố Tín: “...”
“Rồi rồi, em sợ anh rồi, bây giờ em lập tức gọi Chu Nghi Nhiên, anh chờ điện thoại của em nhé.”
“Ừ,“ Tiêu Cố cầm chặt điện thoại, ngồi phịch xuống ghế salon, Husky đến gần anh, dùng người cọ vào chân anh, “Au au...”
Tiêu Cố khom lưng xoa đầu nó, nhẹ giọng: “Yên tâm đi, không có việc gì cả.”
Không bao lâu, Cố Tín gọi điện, Tiêu Cố lập tức nghe: “Thế nào rồi?”
Cố Tín nói: “Anh ta cũng không biết, anh ta mới gọi hỏi Hoắc Lệ. Hoắc Lệ cũng chẳng biết gì.”
Nói xong, Tiêu Cố vẫn chưa có được câu trả lời thuyết phục, nhưng cậu cảm nhận tâm trạng Tiêu Cố đang bị đè nén: “Anh đừng lo lắng quá, Mễ Tình không có thù với ai, toàn người nhà cả, Chu Nghi Nhiên bảo chiều nay anh ấy sẽ về thành phố C một chuyến.”
Tiêu Cố nghe đến đó, con ngươi có chút biến hóa.
Ở bên kia, Mễ Tình bị hai người đàn ông bắt đi, chở thẳng đến thành phố C.
Điện thoại của cô đã bị thu mất, khi đi qua trạm thu thuế, cô định giả vờ đi vệ sinh rồi chuồn mất, ai ngờ hai tên kia ném cho cô hai chữ: “Nhịn đi.”
Mễ Tình: “...”
Đến cửa nhà, Mễ Tình bị áp giải xuống xe một cách hung bạo, cô cau mày hất tay hai tên kia ra, nhìn chằm chằm: “Được rồi, tôi tự đi, đến nơi này còn sợ tôi trốn mất à.”
Người đàn ông làm tư thế 'mời', Mễ Tình đi hai bước, rồi chuyển hướng phóng đi.
Tên kia bước một bước túm cô lại.Mễ Tình: “...”
“Đại tiểu thư, cửa ở hướng này.”
Một tên quy củ nói, Mễ tình mấp máy môi, cười: “Haha, tôi thử phản ứng của anh thôi mà.”
Cô nói xong lại xoay người, lần này cô chưa bước được bước nào, đã bị tên thứ hai cản lại: “Đại tiểu thư thấy khả năng phản ứng của chúng tôi thế nào?”
Mễ Tình cười khan, ngoan ngoãn bước đến cửa.
Người mở cửa là dì giúp việc đã làm ở Mễ gia nhiều năm. Dì thấy Mễ Tình, kinh ngạc: “Trời ơi, đại tiểu thư, cô về rồi!” dì ấy vừa nói vừa quay người lại, hô to, “Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư đã trở về!”
Mễ Tình bây giờ như con vịt, chỉ có thể bước vào. Bố Mễ và mẹ Mễ nghe được lời của dì Vương, cũng xuống tầng.
Mễ Tình nhìn bố mẹ đi song song, mỉm cười: “Bố, mẹ.”
Mẹ Mễ đã lâu không thấy con gái, bây giờ thấy rồi, kích động đến nỗi vành mắt đỏ lên: “Tình Tình, con rốt cuộc đã về rồi. Con không biết thời gian qua mẹ lo lắng thế nào đâu.” Mẹ Mễ vừa nói vừa đi đến trước mặt Mễ Tình, kéo tay con nhìn con mấy lần, thấy cô không gầy đi, coi như cũng vui vẻ, chỉ hơi để ý một chút, “Tình Tình, vừa qua con ở đâu thế? Sống có tốt không?”
Mễ Tình nhìn dáng vẻ của mẹ cũng hơi áy náy, cô ôm mẹ, an ủi: “Con không sao, con sống tốt lắm.”
“Hừ, sống tốt à?” Bố Mễ cười lạnh, cắt đứt khung cảnh mẹ con gặp nhau cảm động. Ông chắp tay đi đến trước mặt Mễ Tình, nghiêm mặt nói, “Con đã từng nghĩ bố mẹ có sống tốt hay không không?”
Mễ Tình cau mũi quay đi, bố mẹ ở nhà có người giúp việc, sao sống không tốt chứ.
Bố Mễ thấy cô không đáp, lại nói tiếp: “Bây giờ con trở về rồi, tối nay lập tức đi gặp mặt lão Tam Tống gia. Mấy tháng nay con không lộ diện, người khác còn nghĩ con bệnh chết mất rồi đấy!”
“A, sao ông lại ăn nói kiểu thế.” Mẹ Mễ lườm bố Mễ, lại kéo tay Mễ Tình. Mễ Tình bỏ tay ra khỏi tay mẹ, nhìn bố, nói: “Bố bắt con về chỉ vì chuyện này thôi à? Trong nhà túng thiếu quá nên bố không đợi được nữa, muốn bán con gái đi rồi à?”
“Con!”
Bố Mễ tức giận, giơ tay định tát cô, bị mẹ Mễ ngăn lại: “Có chuyện thì nói rõ ràng, không nên động tay động chân, cả bố lẫn con đều thật là, không nói chuyện bình thường được à?”
“Hừ.” Bố Mễ bực dọc hạ tay xuống, lại chắp ra đằng sau. Mễ Tình quay một bên, lạnh lùng không nói gì.
Mẹ Mễ bảo hai người đàn ông mặc tây trang đưa Mễ Tình về đi ra ngoài, lại nói với dì Vương: “Dì đi ngâm trà đi, rồi bưng điểm tâm trong bếp lên.”
“Vâng ạ, thưa phu nhân.” dì giúp việc gật đầu, lập tức xuống bếp.
Mẹ Mễ kéo tay Mễ Tình, cười nói: “Tình Tình, con ăn cơm trưa chưa? Bây giờ không còn sớm nữa, con ăn chút gì cho no bụng, buổi tối mẹ bảo dì làm cho con mấy món ngon ngon.”
Bà vừa nói vừa nháy mắt với bố Mễ, bố Mễ đen mặt ngồi xuống sofa phòng khách.
Mẹ Mễ kéo Mễ Tình, cũng đi tới sofa: “Hai bố con có gì khúc mắc thì nói hết ra nào.”
Mễ Tình nghe đến đó, xoay đầu hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ biết thừa tính bố mà, lời của con ông ấy đâu có nghe?”
“Đó là bởi vì mấy lời con nói quá vớ vẩn.” Bố Mễ tiếp lời nhanh chóng.
Mễ Tình bắt đầu bực bội, cãi lại: “Cái gì gọi là không vớ vẩn? Gả con cho một người đàn ông con còn không nhớ tên thì không vớ vẩn à? Con thật không hiểu nổi, con có đủ tay chân, mặt mũi cũng chẳng xấu xí, sao bố cứ sợ không ai thèm lấy con thế??”
“Gả con đi cũng chia thành gả mối tốt và mối không tốt. Lão Tam Tống gia tính cách trầm ổn, năng lực xuất chúng, mặt mũi tuấn tú lịch sự, con bât mãn cái gì?”
“Chẳng có gì bất mãn cả, dù anh ấy tốt đến đâu con cũng không thích.”
“Tình cảm có thể để từ từ vun đắp, sau khi kết hôn, tình cảm vợ chồng sẽ tăng mạnh, cái này không phải vấn đề.”
Mễ Tình bị cách nói của bố làm cho cáu giận, cô mỉm cười: “Thế thì cái gì mới là vấn đề đây? Bố có muốn cùng người bố không yêu đầu ấp tay gối không, bắt con như thế không phải quá ác độc à?”
Trong phòng khách bỗng im lặng lạ lùng, bố Mễ tức giận đập bàn: “Mày xem, mày lăn lộn bên ngoài một thời gian mà ăn nói đã không biết xấu hổ như thế rồi!”
Mễ Tình lườm: “Thế mà bố gọi là không biết xấu hổ sao? Vậy chẳng nhẽ sau khi kết hôn không làm mấy chuyện đó à?”
“Mày...”
Bố Mễ cạn lời trong giây lát, mẹ Mễ vỗ vỗ lưng ông, giúp ông thở dễ hơn, lại nhìn Mễ Tình: “Tình Tình, lời của con quả thật... hơi thô lỗ. Bố con dạo này sức khỏe không tốt, con đừng chọc giận bố con.”
Mễ Tình nhíu mày, lẩm bẩm: “Ông ấy không bắt con gả cho tên Tống gì đó thì con chọc giận ông ấy làm gì?”
Bố Mễ hít một hơi thật sâu, nhìn Mễ Tình nói: “Đừng nghĩ bố không biết, có phải mày thích thằng Chu Nghi Nhiên không? Bố nói cho mày biết, mày với nó không có khả năng!”
Mễ Tình lập tức đớ người ra, vì sao bố cô lại biết... lẽ nào trước đây cô biểu hiện rõ ràng lắm à...
Bố Mễ thấy cô không nói gì, cảm thấy mình nói trúng tim đen cô, lạnh lùng 'hừ' một tiếng: “Thằng nhóc Chu Nghi Nhiên này quả thật không tệ, nhưng nó không hợp với con đâu.”
Mễ Tình quay đầu đi, rồi quay lại cười nói với bố: “Ai nói cho bố biết con thích Chu Nghi Nhiên thế? Không lừa bố đâu, con có bạn trai rồi.”
Bố Mễ và mẹ Mễ đều kinh ngạc, mẹ Mễ nhíu mày hỏi cô: “Tình Tình, bao giờ bạn trai con ra mắt bố mẹ đây? Là con cái nhà ai thế?”
Mễ Tình nói: “Là con của dì Cố, có thể coi là họ hàng của Cố Trân, Cố Bảo ạ.”
Bố Mễ cau mày suy nghĩ, tìm ra chút manh mối: “Con nói Cố Niệm à?” nếu ông nhớ không nhầm, thì Cố lão gia chỉ có một đứa con gái như thế. Ông nghĩ đến đây, mày nhíu lại, “Năm đó Cố Niệm cùng một người đàn ông chạy đến thành phố A, khiến cho gia đình suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy, sao con có thể dính líu tới con trai bà ta?”
Mễ Tình bởi mấy lời của bố mà không vui, cô nhíu mày, nói với bố: “Bây giờ bố nói cũng chẳng kịp nữa, con mang thai con của anh ấy rồi!”
Anh dừng xe, mở cửa đi xuống: “Thiên Thiên, sao mày lại ở đây?”
Husky thấy anh thì sủa không ngừng, bảo vệ từ phòng ra ngoài, nói với anh: “Vừa nãy, chó của cháu đuổi theo một chiếc ô tô màu đen, bác sợ nó chạy đến lối cho người đi bộ nên đành buộc nó ở đây. Cháu biết không, con chó này khôn lắm, mãi bác mới buộc nó lại được đấy.”
Tiêu Cố nhíu mày, ngồi xổm xuống, trấn an xoa đầu Husky: “Xảy ra chuyện gì thế? Mễ Tình đâu rồi?”
“Gâu gâu!” Husky sủa to, chân mày Tiêu Cố nhíu lại.
Mễ Tình sẽ không để Thiên Thiên một mình ở ngoài, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Anh đứng lên, nhìn người bảo vệ, hỏi: “Chiếc ô tô kia màu đen ạ? Bác có biết của ai không?”
Bảo vệ lắc đầu đáp: “Bác chưa thấy bao giờ, chắc không phải của dân ở đây.”
Tiêu Cố cau mày ngẫm nghĩ, bác bảo vệ lại nói: “Chuyện này lạ lắm nhé, chó sẽ không tự nhiên sủa dữ dội như thế. Buổi sáng bác thấy bạn gái cháu dắt chó về, nhưng không được bao lâu, con chó đã đuổi theo xe.”
“Bạn gái cháu đâu rồi ạ?”
“Bác không thấy cô ấy, bây giờ nghĩ lại, nói không chừng cô ấy đi trên chiếc xe đó rồi.”
Tiêu Cố mím môi thành đường thẳng, anh trầm mặc một lát, nói: “Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”
Anh cời xích Husky, đưa nó lên xe, lái vào tiểu khu.
Khi lên cầu thang, anh lấy điện thoại gọi cho Mễ Tình, trạng thái đối phương là tắt máy. Anh nhíu mày, bước nhanh hơn lên tầng bảy, lấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng trống không vẫn như khi anh rời đi. Anh cúi đầu nhìn chỗ cửa, không có giày của Mễ Tình.
Điện thoại trên tay bỗng reo vang, Tiêu Cố giật mình, lập tức nhận điện.
“Chào anh, cho hỏi anh là Tiêu tiên sinh ạ?”
Một giọng nam xa lạ làm lòng Tiêu Cố chùng xuống, khi điện thoại reo lên, anh còn tưởng là Mễ Tình.
Anh hít một hơi, thấp giọng nói: “Là tôi.”
“Chào anh Tiêu tiên sinh, chúng tôi là công ty vệ sinh, bây giờ chuẩn bị đến dọn nhà anh, nên gọi điện xác nhận một chút ạ.”
Tiêu Cố nhìn mấy cái vali lớn trong phòng khách, mím môi: “Thật ngại quá, hôm nay tôi có chút việc bận, sẽ hẹn lại các anh hôm khác nhé.”
“À, được ạ, vậy anh liên lạc trong hai ngày tới nhé.”
“Tôi biết rồi.” Tiêu Cố cúp điện thoại, anh lại gọi cho Mễ Tình, cô vẫn tắt máy.
Anh siết chặt điện thoại trong tay, hít thật sâu, kiềm chế bất an nôn nóng trong lòng, gọi cho Cố Tín một cuộc.
Cố Tín bây giờ đang ở trong studio sửa lời nhạc, cảm giác được điện thoại rung trong túi, cậu vốn định tắt máy, nhưng thấy tên Tiêu Cố, vẫn nhận cuộc gọi: “Anh...””Không thấy Mễ Tình đâu cả.”
Cố Tín mới nói một từ đã bị Tiêu Cố ngắt lời. Khí áp thấp quanh Tiêu Cố truyền qua loa đổ ập vào người Cố Tín, cậu hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng: “À? Đại tiểu thư chơi đùa chán chê với anh rồi, nên bây giờ không cần nữa sao?”
“Anh không có hứng đùa với em.”
Khí ấp thấp quanh người Tiêu Cố lại ập vào người Cố Tín, Cố Tín thở hắt ra, nói: “Em chỉ muốn điều hòa lại bầu không khí thôi mà, hơn nữa bạn gái anh mất tích, phải báo cảnh sát chứ, cô ấy đâu có ở chỗ em.”
“Anh đang nghi ngờ cô ấy bị người nhà đưa đi, bảo vệ nhìn thấy chiếc xe ô tô đen.”
Lông mày Cố Tín giật giật: “Nếu người nhà đưa đi thì anh gấp làm gì?”
Tiêu Cố cau mày: “Em không biết à, cô ấy đào hôn nên bỏ nhà đi.”
Cố Tín: “...”
Đúng là không ai nói với cậu thật.
Loa lại vang lên giọng nói trầm thấp của Tiêu Cố: “Em giúp anh hỏi Chu Nghi Nhiên, xem cậu ấy có tin tức gì không.”
Cố Tín đồng ý: “Vâng, để em gọi cho cậu ấy, anh đừng nóng vội, nếu bị người nhà bắt đi thì không có gì nguy hiểm đâu, sợ nhất là anh không còn gặp lại cô ấy nữa.”
Lông mi Tiêu Cố giật giật, âm thanh càng chùng xuống: “Em có tin anh tung hết mọi hình ảnh bất nhã thời trẻ trâu của em lên mạng không?”
Cố Tín: “...”
“Rồi rồi, em sợ anh rồi, bây giờ em lập tức gọi Chu Nghi Nhiên, anh chờ điện thoại của em nhé.”
“Ừ,“ Tiêu Cố cầm chặt điện thoại, ngồi phịch xuống ghế salon, Husky đến gần anh, dùng người cọ vào chân anh, “Au au...”
Tiêu Cố khom lưng xoa đầu nó, nhẹ giọng: “Yên tâm đi, không có việc gì cả.”
Không bao lâu, Cố Tín gọi điện, Tiêu Cố lập tức nghe: “Thế nào rồi?”
Cố Tín nói: “Anh ta cũng không biết, anh ta mới gọi hỏi Hoắc Lệ. Hoắc Lệ cũng chẳng biết gì.”
Nói xong, Tiêu Cố vẫn chưa có được câu trả lời thuyết phục, nhưng cậu cảm nhận tâm trạng Tiêu Cố đang bị đè nén: “Anh đừng lo lắng quá, Mễ Tình không có thù với ai, toàn người nhà cả, Chu Nghi Nhiên bảo chiều nay anh ấy sẽ về thành phố C một chuyến.”
Tiêu Cố nghe đến đó, con ngươi có chút biến hóa.
Ở bên kia, Mễ Tình bị hai người đàn ông bắt đi, chở thẳng đến thành phố C.
Điện thoại của cô đã bị thu mất, khi đi qua trạm thu thuế, cô định giả vờ đi vệ sinh rồi chuồn mất, ai ngờ hai tên kia ném cho cô hai chữ: “Nhịn đi.”
Mễ Tình: “...”
Đến cửa nhà, Mễ Tình bị áp giải xuống xe một cách hung bạo, cô cau mày hất tay hai tên kia ra, nhìn chằm chằm: “Được rồi, tôi tự đi, đến nơi này còn sợ tôi trốn mất à.”
Người đàn ông làm tư thế 'mời', Mễ Tình đi hai bước, rồi chuyển hướng phóng đi.
Tên kia bước một bước túm cô lại.Mễ Tình: “...”
“Đại tiểu thư, cửa ở hướng này.”
Một tên quy củ nói, Mễ tình mấp máy môi, cười: “Haha, tôi thử phản ứng của anh thôi mà.”
Cô nói xong lại xoay người, lần này cô chưa bước được bước nào, đã bị tên thứ hai cản lại: “Đại tiểu thư thấy khả năng phản ứng của chúng tôi thế nào?”
Mễ Tình cười khan, ngoan ngoãn bước đến cửa.
Người mở cửa là dì giúp việc đã làm ở Mễ gia nhiều năm. Dì thấy Mễ Tình, kinh ngạc: “Trời ơi, đại tiểu thư, cô về rồi!” dì ấy vừa nói vừa quay người lại, hô to, “Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư đã trở về!”
Mễ Tình bây giờ như con vịt, chỉ có thể bước vào. Bố Mễ và mẹ Mễ nghe được lời của dì Vương, cũng xuống tầng.
Mễ Tình nhìn bố mẹ đi song song, mỉm cười: “Bố, mẹ.”
Mẹ Mễ đã lâu không thấy con gái, bây giờ thấy rồi, kích động đến nỗi vành mắt đỏ lên: “Tình Tình, con rốt cuộc đã về rồi. Con không biết thời gian qua mẹ lo lắng thế nào đâu.” Mẹ Mễ vừa nói vừa đi đến trước mặt Mễ Tình, kéo tay con nhìn con mấy lần, thấy cô không gầy đi, coi như cũng vui vẻ, chỉ hơi để ý một chút, “Tình Tình, vừa qua con ở đâu thế? Sống có tốt không?”
Mễ Tình nhìn dáng vẻ của mẹ cũng hơi áy náy, cô ôm mẹ, an ủi: “Con không sao, con sống tốt lắm.”
“Hừ, sống tốt à?” Bố Mễ cười lạnh, cắt đứt khung cảnh mẹ con gặp nhau cảm động. Ông chắp tay đi đến trước mặt Mễ Tình, nghiêm mặt nói, “Con đã từng nghĩ bố mẹ có sống tốt hay không không?”
Mễ Tình cau mũi quay đi, bố mẹ ở nhà có người giúp việc, sao sống không tốt chứ.
Bố Mễ thấy cô không đáp, lại nói tiếp: “Bây giờ con trở về rồi, tối nay lập tức đi gặp mặt lão Tam Tống gia. Mấy tháng nay con không lộ diện, người khác còn nghĩ con bệnh chết mất rồi đấy!”
“A, sao ông lại ăn nói kiểu thế.” Mẹ Mễ lườm bố Mễ, lại kéo tay Mễ Tình. Mễ Tình bỏ tay ra khỏi tay mẹ, nhìn bố, nói: “Bố bắt con về chỉ vì chuyện này thôi à? Trong nhà túng thiếu quá nên bố không đợi được nữa, muốn bán con gái đi rồi à?”
“Con!”
Bố Mễ tức giận, giơ tay định tát cô, bị mẹ Mễ ngăn lại: “Có chuyện thì nói rõ ràng, không nên động tay động chân, cả bố lẫn con đều thật là, không nói chuyện bình thường được à?”
“Hừ.” Bố Mễ bực dọc hạ tay xuống, lại chắp ra đằng sau. Mễ Tình quay một bên, lạnh lùng không nói gì.
Mẹ Mễ bảo hai người đàn ông mặc tây trang đưa Mễ Tình về đi ra ngoài, lại nói với dì Vương: “Dì đi ngâm trà đi, rồi bưng điểm tâm trong bếp lên.”
“Vâng ạ, thưa phu nhân.” dì giúp việc gật đầu, lập tức xuống bếp.
Mẹ Mễ kéo tay Mễ Tình, cười nói: “Tình Tình, con ăn cơm trưa chưa? Bây giờ không còn sớm nữa, con ăn chút gì cho no bụng, buổi tối mẹ bảo dì làm cho con mấy món ngon ngon.”
Bà vừa nói vừa nháy mắt với bố Mễ, bố Mễ đen mặt ngồi xuống sofa phòng khách.
Mẹ Mễ kéo Mễ Tình, cũng đi tới sofa: “Hai bố con có gì khúc mắc thì nói hết ra nào.”
Mễ Tình nghe đến đó, xoay đầu hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ biết thừa tính bố mà, lời của con ông ấy đâu có nghe?”
“Đó là bởi vì mấy lời con nói quá vớ vẩn.” Bố Mễ tiếp lời nhanh chóng.
Mễ Tình bắt đầu bực bội, cãi lại: “Cái gì gọi là không vớ vẩn? Gả con cho một người đàn ông con còn không nhớ tên thì không vớ vẩn à? Con thật không hiểu nổi, con có đủ tay chân, mặt mũi cũng chẳng xấu xí, sao bố cứ sợ không ai thèm lấy con thế??”
“Gả con đi cũng chia thành gả mối tốt và mối không tốt. Lão Tam Tống gia tính cách trầm ổn, năng lực xuất chúng, mặt mũi tuấn tú lịch sự, con bât mãn cái gì?”
“Chẳng có gì bất mãn cả, dù anh ấy tốt đến đâu con cũng không thích.”
“Tình cảm có thể để từ từ vun đắp, sau khi kết hôn, tình cảm vợ chồng sẽ tăng mạnh, cái này không phải vấn đề.”
Mễ Tình bị cách nói của bố làm cho cáu giận, cô mỉm cười: “Thế thì cái gì mới là vấn đề đây? Bố có muốn cùng người bố không yêu đầu ấp tay gối không, bắt con như thế không phải quá ác độc à?”
Trong phòng khách bỗng im lặng lạ lùng, bố Mễ tức giận đập bàn: “Mày xem, mày lăn lộn bên ngoài một thời gian mà ăn nói đã không biết xấu hổ như thế rồi!”
Mễ Tình lườm: “Thế mà bố gọi là không biết xấu hổ sao? Vậy chẳng nhẽ sau khi kết hôn không làm mấy chuyện đó à?”
“Mày...”
Bố Mễ cạn lời trong giây lát, mẹ Mễ vỗ vỗ lưng ông, giúp ông thở dễ hơn, lại nhìn Mễ Tình: “Tình Tình, lời của con quả thật... hơi thô lỗ. Bố con dạo này sức khỏe không tốt, con đừng chọc giận bố con.”
Mễ Tình nhíu mày, lẩm bẩm: “Ông ấy không bắt con gả cho tên Tống gì đó thì con chọc giận ông ấy làm gì?”
Bố Mễ hít một hơi thật sâu, nhìn Mễ Tình nói: “Đừng nghĩ bố không biết, có phải mày thích thằng Chu Nghi Nhiên không? Bố nói cho mày biết, mày với nó không có khả năng!”
Mễ Tình lập tức đớ người ra, vì sao bố cô lại biết... lẽ nào trước đây cô biểu hiện rõ ràng lắm à...
Bố Mễ thấy cô không nói gì, cảm thấy mình nói trúng tim đen cô, lạnh lùng 'hừ' một tiếng: “Thằng nhóc Chu Nghi Nhiên này quả thật không tệ, nhưng nó không hợp với con đâu.”
Mễ Tình quay đầu đi, rồi quay lại cười nói với bố: “Ai nói cho bố biết con thích Chu Nghi Nhiên thế? Không lừa bố đâu, con có bạn trai rồi.”
Bố Mễ và mẹ Mễ đều kinh ngạc, mẹ Mễ nhíu mày hỏi cô: “Tình Tình, bao giờ bạn trai con ra mắt bố mẹ đây? Là con cái nhà ai thế?”
Mễ Tình nói: “Là con của dì Cố, có thể coi là họ hàng của Cố Trân, Cố Bảo ạ.”
Bố Mễ cau mày suy nghĩ, tìm ra chút manh mối: “Con nói Cố Niệm à?” nếu ông nhớ không nhầm, thì Cố lão gia chỉ có một đứa con gái như thế. Ông nghĩ đến đây, mày nhíu lại, “Năm đó Cố Niệm cùng một người đàn ông chạy đến thành phố A, khiến cho gia đình suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy, sao con có thể dính líu tới con trai bà ta?”
Mễ Tình bởi mấy lời của bố mà không vui, cô nhíu mày, nói với bố: “Bây giờ bố nói cũng chẳng kịp nữa, con mang thai con của anh ấy rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.