Chương 17: Tiếng Anh
Bản Lật Tử
13/04/2017
Chuyển ngữ: Nấm lùn
Phía sau hoa viên Nam Thành là một bãi cỏ lớn, dân cư quanh đó rất thích dẫn mèo chó nhà mình tới chỗ này dạo chơi.
Mỗi ngày sau khi Tiêu Cố dắt Husky đi dạo một vòng to, họ sẽ đến bãi cỏ này nghỉ tạm.
Hôm nay có Mễ Tinh đi cùng, có lẽ là vì để ý đến tốc độ của cô, con Husky cũng chạy chậm hơn so với lúc bình thường. Khi đi ngang qua một tiệm cá nhỏ, ông chủ gọi to lanh lảnh như chuông đồng: “Husky nhỏ à, lại đi tản bộ với Tiêu…”
Nói đến đây rồi ông lại mất tự nhiên quẹo sang ý khác, ông chủ tiệm cá bần thần như không sao tin nổi: “Ông chủ Tiêu à, anh tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy từ khi nào thế hả?”
Trong hội cẩu độc thân thình lình xuất hiện kẻ phản bội thế này, đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
Tiêu Cố nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.”
Mễ Tinh mỉm cười đi qua cửa hàng rồi trả lời với ông chủ tiệm cá: “Sao anh ấy có thể kiếm được cô bạn gái dễ thương như tôi đây được chứ?”
Chủ cửa hàng cá nhỏ: “…”
Cảm giác phu xướng phụ tùy này nhất định là ảo giác mà thôi.
Nhưng mà hôm nay Tiêu Cố dắt chó tản bộ ngang qua đây, ông chủ các cửa hàng nhỏ ở ven đường đều có chung nhận thức —— haiz, bạn gái của ông chủ Tiêu xinh đẹp thật.
Mễ Tinh đi theo Tiêu Cố tới bãi cỏ, người dắt vật nuôi đi dạo còn chưa đông, cô tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống ghế dài.
Con Husky đang chơi đùa với mấy con chó khác trên bãi cỏ, Tiêu Cố đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thôi chứ không buồn quản nó.
Hai người yên lặng ngồi một lúc, phong cảnh ở nơi này không phải là đẹp lắm, nhưng không khí xung quanh thì đúng là mát mẻ, chỉ có điều ngồi mãi thế này thì cũng hơi lành lạnh. Mễ Tinh chà chà hai tay, hỏi Tiêu Cố: “Ông chủ Tiêu này, anh xem có nên trả thêm tiền lương tăng ca cho tôi không?”
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cô, thờ ơ đáp: “Tiền lương của nhân viên phục vụ như các cô bây giờ cũng là cao rồi đấy.”
Mễ Tinh cắn nhẹ môi: “… Tại bọn tôi vất vả hơn người ta mà, tối hôm qua mười một giờ tôi mới tan ca đấy!”
Tiêu Cố cười cười: “Người mới như cô mà vất vả lắm sao? Đã đếm được thẻ tre chưa vậy?”
Mễ Tinh cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, cô không phục mở lời trách móc anh: “Ngài Tiêu này, dù gì tôi cũng học xong đại học rồi, à đúng, chuyên ngành của tôi cũng liên quan đến tiền, hay là anh chuyển tôi sang thu ngân được không?”
Nhân viên thu ngân không chừng sẽ thoải mái hơn là nhân viên phục vụ.
Tiêu Cố đáp lời: “Tôi thấy nhân viên phục vụ vẫn hợp với cô hơn.”
Mễ Tinh bất mãn: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì tôi rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi lao động trí óc.”
Mễ Tinh: “…”
Ha ha, không cần trao đổi thêm nữa đâu.
Cô quay đầu lại nhìn con Husky bên cạnh đang bị Teddy đè dưới người.
Mễ Tinh: “…”
Cô kéo tay áo khoác của Tiêu Cố: “Chó của anh…” Bị một con Teddy đè ép kìa.
Tiêu Cố nhìn theo mắt của cô, không thấy có gì lạ: “Từ trước đến giờ Thiên Thiên đánh nhau có thắng lần nào đâu.”
Mễ Tinh ấp úng hỏi thêm: “Cho dù đối phương chỉ là giống chó Teddy thôi hả?”
“Cho dù đối phương chỉ là giống Teddy.”
Mễ Tinh: “…”
Uổng công Cẩu đản lớn lên lại to đầu tới vậy.
Hai người ngồi trên ghế dài thêm lúc nữa, Tiêu Cố thấy Mễ Tinh thỉnh thoảng lại xoa xoa cánh tay, đôi lúc thì lại cười ha hả, anh đứng lên nói: “Được rồi, đi về thôi.”
“Hả?” Mễ Tinh cũng đứng dậy theo, vừa quay người lại đã sửng sốt giật mình.
Lúc ban nãy, trên bãi cỏ chỉ hai ba con chó, còn lại toàn là chó nhỏ thôi, thế cho nên cô mới không sợ lắm. Nhưng mà mới ngồi không bao lâu, trên bãi cỏ đã có mười mấy con chó đang cùng nhau tụ họp, chưa gì cô đã không đếm nổi nữa rồi, trong đó còn có mấy con chó to hơn cả Cẩu đản…
Quả đúng là địa ngục.
Mễ Tinh đứng nguyên tại chỗ không dám động, bị nhiều con chó bao quanh mình như vậy, mỗi một sợi tóc của cô đều hoảng hồn phòng bị.
“Sao thế?” Tiêu Cố thấy cô cả buổi không động tĩnh chút nào thì nghiêng đầu nhìn lại.
“Chó…” Mễ Tinh cứng đờ nhả ra một chữ, ánh mắt sợ hãi hoang mang đã thay cô bộc lộ hết cả rồi.
Tiêu Cố phản ứng rất nhanh, anh nhìn quanh một lượt rồi mới nói với cô: “Không sao đâu, bọn nó đều là chó nhà nuôi, chủ nó cũng đi theo bên cạnh, nó không cắn cô đâu”.
Mễ Tinh vẫn cứng đờ như cũ, chỉ có cổ hơi động đậy một chút, giống như thể lắc đầu.
Tiêu Cố nói tiếp: “Bãi cỏ này cùng lắm chỉ sáu bảy mét thôi, đi qua nhanh lắm.”
Khóe miệng của Mễ Tinh giật giật, run run nói ra ba chữ: “Tôi không dám…”
Tiêu Cố: “…”
Anh nhìn cô rồi suy nghĩ một chút, đột nhiên anh tiến lên một bước, bế bổng người cô lên.
Hai chân chới với trong thoáng chốc, theo bản năng Mễ Tinh vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Cố. Cô nhìn anh vừa giận vừa sợ nói: “Anh làm gì thế hả?”
“Ôm cô đi ngoài.” Tiêu Cố nói xong thì nghiêng đầu gọi con chó của mình, “Thiên Thiên, đi nào.”
Dường như Husky vẫn còn chưa chơi đủ, nó sủa “Gâu gâu” hai tiếng, đến khi Tiêu Cố trừng mắt nhìn lại nó mới chịu ngoan ngoãn chạy theo. Tiêu Cố thấy vậy thì sải bước bế Mễ Tinh ra ngoài.
Mọi người chung quanh đều tò mò nhìn tới, kiểu ôm công chúa tiêu chuẩn như thế này khiến không ít phụ nữ hét hò to trêu chọc. Vốn da mặt Mễ Tinh đã rất mỏng, bị các cô ấy hét hò như vậy, cô mắc cỡ đến mức hận không thể chôn đầu vào trong ngực người kia.
Cô đẩy Tiêu Cố hai cái: “Anh để tôi xuống, bọn họ đều đang nhìn sang đấy!”
Tiêu Cố đáp lời: “Cô chắc chắn chứ? Cô thấy con Shepherd giống Đức kia thế nào?”
Mễ Tinh: “…”
Bây giờ mà để cô xuống chắc chắn cô sẽ bị dọa sợ không nhấc nổi chân đâu, nhưng mà như thế này thì xấu hổ quá mức. Cô không còn cách nào khác đành chôn đầu vào ngực của Tiêu Cố, cố gắng hết sức che giấu mặt của mình.
Dường như khung cảnh ồn ào và đủ tiếng chó sủa đã tạo nên vẻ mập mờ của hai người đương sự, khung cảnh nó dần cách mình thật xa, bên tai Mễ Tinh chỉ còn lại rõ ràng tiếng tim đập của một mình Tiêu Cố.
Như một thứ phép thuật thần bí nào đó, lòng Mễ Tinh dần dần bình tĩnh lại, xung quanh đây có rất nhiều con chó, nhưng tiếng tim đập của Tiêu Cố lại khiến lòng cô dần cảm thấy yên tâm.
Cô nhớ lại hơn mười năm về trước, khi ấy cô vẫn là bé con chỉ mới hơn năm tuổi, suýt chút nữa cũng bị chó dữ dọa cho khóc, và rồi đột nhiên anh chàng Thỏ cũng xuất hiện thế này, giúp cô đuổi con chó đó đi.
Khi ấy, cô cũng thấy an tâm như lúc này.
“Đang nghĩ gì thế? Vẻ mặt đầy si mê.” Không biết từ lúc nào, Tiêu Cố đã đi tới đầu bên đường đối điện, đặt Mễ Tinh xuống.
Mễ Tinh lúng túng sửa quần áo tóc tai, ho khan một tiếng: “Không nghĩ gì hết cả, chỉ bị dọa thôi mà.”
Tiêu Cố quan sát trên dưới cô mấy lần, chân mày nhếch lên thành độ cong hài hước: “Tôi nhớ trước đây cô từng nói có một anh trai giúp cô đuổi chó dữ phải không, sau đấy còn trở thành anh hùng của cô nữa? Không lẽ bây giờ tôi cũng biến thành siêu anh hùng rồi hả?” Anh không nhịn được khẽ cười thành tiếng, “Cô đừng nghĩ thế nhé, tôi sẽ cười chết mất.”
Mễ Tinh: “…”
Tay phải cô nắm thành quả đấm, tự mình hít một hơi thật sâu rồi đi nhanh về phía trước. Con Husky kéo Tiêu Cố đuổi theo sủa gâu gâu.
Mễ Tinh nghỉ một ngày, ngày hôm sau tinh thần lại sung mãn đi làm.
Công việc lúc đầu của cô vẫn là tập đếm thẻ tre đánh dấu, làm cùng cậu thanh niên lần trước. Hai người luyện tập một thời gian, kỹ năng đếm tre đánh dấu dần nâng cao trình độ, rốt cuộc chị Dung Dung cũng không còn chế nhạo tay vụng về chậm chạp của hai người bọn họ nữa.
Thời gian tạm nghỉ cuối cùng trước khi mở cửa hàng, cậu thanh niên vẩy vẩy tay mỏi nhừ, tự rót cho mình một cốc trà rồi nói: “Lúc đi học tôi cũng muốn sống nhờ khuôn mặt mình giống như ông chủ Tiêu, ai mà ngờ cuối cùng lại phải bán sức như thế này”.
Lòng Mễ Tinh dâng trào nỗi bi ai, vì thế cũng mở lời an ủi: “Chí ít cậu cũng sống được nhờ sức lao động của mình, mấy chuyện dựa vào nhan sắc ấy à, nói không chừng hai ngày sẽ chết đói mà thôi.”
Cậu thanh niên: “…”
Cảm ơn cô quá, an ủi tốt ghê.
“Được rồi, phấn chấn rồi thì đi làm việc thôi.” Chị Dung Dung vỗ tay một cái, hô hào mọi người cùng bắt đầu làm việc. Thế là mọi người không thể dựa vào khuôn mặt nữa mà bắt đầu bán sức lao động để kiếm cơm.
Hơn mười hai giờ trưa, có ba người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi tới quán, Tiểu Đức dẫn khách cũng ngớ ra bối rối. Tất cả các từ đơn tiếng Anh hồi đi học Tiểu Đức đều nhẩm lại một lần, sau đó nói ra một từ được cho là kiểu phát âm chuẩn nhất: “Hello!”
Ông chú người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi trước vui vẻ chào lại bằng tiếng Anh: “Xin chào, chúng tôi tới đây đi du lịch, vừa lúc đi qua đây. Mùi thơm ở quán này tuyệt quá, ở đây bán gì vậy?”
Tiểu Đức: “…”
Anh ta lại nhẩm lại từ đơn, sau đó nói tiếp một từ: “Thankiu!”
Ông chú người nước ngoài cười vui vẻ: “Không cần cám ơn đâu, chúng tôi đều rất tò mò ở đây bán thức ăn gì vậy.” Ông ta suy nghĩ một chút rồi dùng tiếng Trung lắp bắp hỏi, ” Là, lẩu ư?”
Tiểu Đức hiểu cái này, cậu ta lắc đầu đáp lại: “NONONO, đây không phải là lẩu, là mùi của hương liệu trong cửa hàng thịt xiên của chúng tôi.” Cậu ấy trả lời bằng khẩu hình miệng cực kì khoa trương.
“Thịt xiên, mùi vị?” Ông chú người nước ngoài bắt chước nói lại theo, sau đó ông nhíu mày nghi hoặc, “Đó là cái gì vậy?”
Tiểu Đức sắp xếp câu từ một lúc, cuối cùng cũng đành phải quay vào trong cửa hàng hét to: “Mễ Tinh, cô biết tiếng Anh phải không? Tiếng anh được học ở đại học ấy!”
Mễ Tinh vừa mới rót trà cho bàn nọ, nghe Tiểu Đức gọi lớn thì ngước nhìn sang bên. Lúc nhìn thấy trước cửa có ba người nước ngoài, Mễ Tinh mới vội vàng đi tới: “Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho mọi người ạ?”
Cô lưu loát hỏi chuyện bằng tiếng Anh, khiến Tiểu Đức nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc. Ông chú nước ngoài thấy cuối cùng cũng có người nói chuyện được với mình thì cực kì mừng rỡ: “Ồ, là như vậy, chúng tôi muốn ăn trưa ở đây, không biết có được không thế?”
Mễ Tinh nói: “Dĩ nhiên là được rồi, xin mời đi theo tôi.”
Mễ Tinh dẫn ba người nước ngoài vào, Lâm Tĩnh Dung nháy mắt ra dấu với cô, ý là giao ba người bạn ngoại quốc này cho cô.
Bởi vì đây là sở trường của cô, cho nên Mễ Tinh rất vui vẻ phục vụ người nước ngoài, họ nhìn cái gì cũng tò mò hết cả, cô chỉ cần đảm nhiệm phiên dịch là được thôi.
Tiểu Đức dựa vào phía trước quầy thu ngân, nhìn Mễ Tinh đang đứng bên bàn họ rồi nói với Lâm Tĩnh Dung: “Chị Dung Dung này, bây giờ tôi mới có cảm giác có lẽ cô ấy không vừa mắt tôi rồi.”
“Phì.” Chị Dung Dung còn chưa cười mà cô em thu ngân đã xung phong cười trước, “Xin chào, cảm ơn?”
Tiểu Đức: “…”
Cậu ra cửa hóng gió chịu đựng nỗi tổn thương.
Một giờ sau, có lẽ là vì cay, mấy người nước ngoài nước mắt chảy đầm đìa nhưng vẫn thỏa mãn rời khỏi quán. Lúc này đây trong cửa hàng cũng không còn bao khách, mọi người dọn dẹp nốt phần công việc còn lại rồi kết thúc ca trưa.
Tiểu Đức nằm bò bên cạnh cửa vừa mới thở hổn hển không được bao lâu đã nhìn thấy người nước ngoài vừa đi giờ đã quay trở lại.
Anh vội vàng đứng thẳng người, tinh thần phấn chấn một trăm hai chục phần trăm.
“Xin lỗi quá, anh có nhìn thấy tấm thẻ USB của tôi không? Vừa rồi hình như tôi làm rơi trong cửa hàng của mình, nó… to nhiêu này, cho nên rất dễ đánh rơi.” Vẫn là ông chú người nước ngoài ban nãy, ông ta cuống quýt khoa chân múa tay với Tiểu Đức.
Tiểu Đức nghe mà không hiểu còn sốt ruột hơn cả ông chú đang trình bày, Mễ Tinh đã về nhà nghỉ rồi, Thẩm Thi Thi thì phải tối mới đến, bây giờ trong cửa hàng làm gì có người nào tiếp chuyện được ông ta.
“Xin chào, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?” Bên tai bỗng vang lên câu trả lời bằng tiếng Anh lưu loát mà trầm thấp, Tiểu Đức vui mừng xen lẫn với ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn thử, hóa ra là ông chủ Tiêu Cố.
Ông chú nước ngoài thấy người này cũng biết nói tiếng Anh thì trình bày vội vã: “Chào anh, hình như thẻ USB của tôi bị rơi trong cửa hàng.”
Tiêu Cố hỏi: “Nhãn hiệu gì, màu thế nào?”
Ông chú nước ngoài liệt kê nhãn hiệu và màu sắc thậm chí đến dung lượng cũng miêu tả cho anh.
Tiêu Cố gật đầu rồi đáp: “Ông chờ một chút nhé.” Anh vào trong cửa hàng, hỏi nhân viên thu ngân, “Có nhặt được USB nào không?”
Nhân viên thu ngân suy nghĩ một lúc rồi đáp: “À đúng rồi, đúng là có một cái!” Cô lấy một cái USB từ ngăn kéo ra đưa cho Tiêu Cố, anh vừa nhìn đã biết trùng khớp với các thông tin mà người kia trình bày.
Lúc trả lại USB cho ông, vị khách kia vui mừng đáp lại: “Ôi, tốt quá, cám ơn cậu nhé! Trong này có rất nhiều hình ảnh, quý giá lắm!”
Tiêu Cố trả lời: “Không có gì đâu, USB này nhỏ quá, lần sau ông cẩn thận một chút.”
Tiểu Đức đứng cạnh há hốc mồm nhìn anh, một lúc lâu mới hỏi anh xem thử: “Ông chủ à, tại sao anh lại nói tiếng Anh tốt đến thế kia chứ…”
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Tại sao cậu nhiều lời như vậy?”
Tiểu Đức: “…”
Cậu tò mò mà!
Phía sau hoa viên Nam Thành là một bãi cỏ lớn, dân cư quanh đó rất thích dẫn mèo chó nhà mình tới chỗ này dạo chơi.
Mỗi ngày sau khi Tiêu Cố dắt Husky đi dạo một vòng to, họ sẽ đến bãi cỏ này nghỉ tạm.
Hôm nay có Mễ Tinh đi cùng, có lẽ là vì để ý đến tốc độ của cô, con Husky cũng chạy chậm hơn so với lúc bình thường. Khi đi ngang qua một tiệm cá nhỏ, ông chủ gọi to lanh lảnh như chuông đồng: “Husky nhỏ à, lại đi tản bộ với Tiêu…”
Nói đến đây rồi ông lại mất tự nhiên quẹo sang ý khác, ông chủ tiệm cá bần thần như không sao tin nổi: “Ông chủ Tiêu à, anh tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy từ khi nào thế hả?”
Trong hội cẩu độc thân thình lình xuất hiện kẻ phản bội thế này, đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
Tiêu Cố nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.”
Mễ Tinh mỉm cười đi qua cửa hàng rồi trả lời với ông chủ tiệm cá: “Sao anh ấy có thể kiếm được cô bạn gái dễ thương như tôi đây được chứ?”
Chủ cửa hàng cá nhỏ: “…”
Cảm giác phu xướng phụ tùy này nhất định là ảo giác mà thôi.
Nhưng mà hôm nay Tiêu Cố dắt chó tản bộ ngang qua đây, ông chủ các cửa hàng nhỏ ở ven đường đều có chung nhận thức —— haiz, bạn gái của ông chủ Tiêu xinh đẹp thật.
Mễ Tinh đi theo Tiêu Cố tới bãi cỏ, người dắt vật nuôi đi dạo còn chưa đông, cô tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống ghế dài.
Con Husky đang chơi đùa với mấy con chó khác trên bãi cỏ, Tiêu Cố đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thôi chứ không buồn quản nó.
Hai người yên lặng ngồi một lúc, phong cảnh ở nơi này không phải là đẹp lắm, nhưng không khí xung quanh thì đúng là mát mẻ, chỉ có điều ngồi mãi thế này thì cũng hơi lành lạnh. Mễ Tinh chà chà hai tay, hỏi Tiêu Cố: “Ông chủ Tiêu này, anh xem có nên trả thêm tiền lương tăng ca cho tôi không?”
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cô, thờ ơ đáp: “Tiền lương của nhân viên phục vụ như các cô bây giờ cũng là cao rồi đấy.”
Mễ Tinh cắn nhẹ môi: “… Tại bọn tôi vất vả hơn người ta mà, tối hôm qua mười một giờ tôi mới tan ca đấy!”
Tiêu Cố cười cười: “Người mới như cô mà vất vả lắm sao? Đã đếm được thẻ tre chưa vậy?”
Mễ Tinh cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, cô không phục mở lời trách móc anh: “Ngài Tiêu này, dù gì tôi cũng học xong đại học rồi, à đúng, chuyên ngành của tôi cũng liên quan đến tiền, hay là anh chuyển tôi sang thu ngân được không?”
Nhân viên thu ngân không chừng sẽ thoải mái hơn là nhân viên phục vụ.
Tiêu Cố đáp lời: “Tôi thấy nhân viên phục vụ vẫn hợp với cô hơn.”
Mễ Tinh bất mãn: “Tại sao chứ?”
“Bởi vì tôi rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi lao động trí óc.”
Mễ Tinh: “…”
Ha ha, không cần trao đổi thêm nữa đâu.
Cô quay đầu lại nhìn con Husky bên cạnh đang bị Teddy đè dưới người.
Mễ Tinh: “…”
Cô kéo tay áo khoác của Tiêu Cố: “Chó của anh…” Bị một con Teddy đè ép kìa.
Tiêu Cố nhìn theo mắt của cô, không thấy có gì lạ: “Từ trước đến giờ Thiên Thiên đánh nhau có thắng lần nào đâu.”
Mễ Tinh ấp úng hỏi thêm: “Cho dù đối phương chỉ là giống chó Teddy thôi hả?”
“Cho dù đối phương chỉ là giống Teddy.”
Mễ Tinh: “…”
Uổng công Cẩu đản lớn lên lại to đầu tới vậy.
Hai người ngồi trên ghế dài thêm lúc nữa, Tiêu Cố thấy Mễ Tinh thỉnh thoảng lại xoa xoa cánh tay, đôi lúc thì lại cười ha hả, anh đứng lên nói: “Được rồi, đi về thôi.”
“Hả?” Mễ Tinh cũng đứng dậy theo, vừa quay người lại đã sửng sốt giật mình.
Lúc ban nãy, trên bãi cỏ chỉ hai ba con chó, còn lại toàn là chó nhỏ thôi, thế cho nên cô mới không sợ lắm. Nhưng mà mới ngồi không bao lâu, trên bãi cỏ đã có mười mấy con chó đang cùng nhau tụ họp, chưa gì cô đã không đếm nổi nữa rồi, trong đó còn có mấy con chó to hơn cả Cẩu đản…
Quả đúng là địa ngục.
Mễ Tinh đứng nguyên tại chỗ không dám động, bị nhiều con chó bao quanh mình như vậy, mỗi một sợi tóc của cô đều hoảng hồn phòng bị.
“Sao thế?” Tiêu Cố thấy cô cả buổi không động tĩnh chút nào thì nghiêng đầu nhìn lại.
“Chó…” Mễ Tinh cứng đờ nhả ra một chữ, ánh mắt sợ hãi hoang mang đã thay cô bộc lộ hết cả rồi.
Tiêu Cố phản ứng rất nhanh, anh nhìn quanh một lượt rồi mới nói với cô: “Không sao đâu, bọn nó đều là chó nhà nuôi, chủ nó cũng đi theo bên cạnh, nó không cắn cô đâu”.
Mễ Tinh vẫn cứng đờ như cũ, chỉ có cổ hơi động đậy một chút, giống như thể lắc đầu.
Tiêu Cố nói tiếp: “Bãi cỏ này cùng lắm chỉ sáu bảy mét thôi, đi qua nhanh lắm.”
Khóe miệng của Mễ Tinh giật giật, run run nói ra ba chữ: “Tôi không dám…”
Tiêu Cố: “…”
Anh nhìn cô rồi suy nghĩ một chút, đột nhiên anh tiến lên một bước, bế bổng người cô lên.
Hai chân chới với trong thoáng chốc, theo bản năng Mễ Tinh vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Cố. Cô nhìn anh vừa giận vừa sợ nói: “Anh làm gì thế hả?”
“Ôm cô đi ngoài.” Tiêu Cố nói xong thì nghiêng đầu gọi con chó của mình, “Thiên Thiên, đi nào.”
Dường như Husky vẫn còn chưa chơi đủ, nó sủa “Gâu gâu” hai tiếng, đến khi Tiêu Cố trừng mắt nhìn lại nó mới chịu ngoan ngoãn chạy theo. Tiêu Cố thấy vậy thì sải bước bế Mễ Tinh ra ngoài.
Mọi người chung quanh đều tò mò nhìn tới, kiểu ôm công chúa tiêu chuẩn như thế này khiến không ít phụ nữ hét hò to trêu chọc. Vốn da mặt Mễ Tinh đã rất mỏng, bị các cô ấy hét hò như vậy, cô mắc cỡ đến mức hận không thể chôn đầu vào trong ngực người kia.
Cô đẩy Tiêu Cố hai cái: “Anh để tôi xuống, bọn họ đều đang nhìn sang đấy!”
Tiêu Cố đáp lời: “Cô chắc chắn chứ? Cô thấy con Shepherd giống Đức kia thế nào?”
Mễ Tinh: “…”
Bây giờ mà để cô xuống chắc chắn cô sẽ bị dọa sợ không nhấc nổi chân đâu, nhưng mà như thế này thì xấu hổ quá mức. Cô không còn cách nào khác đành chôn đầu vào ngực của Tiêu Cố, cố gắng hết sức che giấu mặt của mình.
Dường như khung cảnh ồn ào và đủ tiếng chó sủa đã tạo nên vẻ mập mờ của hai người đương sự, khung cảnh nó dần cách mình thật xa, bên tai Mễ Tinh chỉ còn lại rõ ràng tiếng tim đập của một mình Tiêu Cố.
Như một thứ phép thuật thần bí nào đó, lòng Mễ Tinh dần dần bình tĩnh lại, xung quanh đây có rất nhiều con chó, nhưng tiếng tim đập của Tiêu Cố lại khiến lòng cô dần cảm thấy yên tâm.
Cô nhớ lại hơn mười năm về trước, khi ấy cô vẫn là bé con chỉ mới hơn năm tuổi, suýt chút nữa cũng bị chó dữ dọa cho khóc, và rồi đột nhiên anh chàng Thỏ cũng xuất hiện thế này, giúp cô đuổi con chó đó đi.
Khi ấy, cô cũng thấy an tâm như lúc này.
“Đang nghĩ gì thế? Vẻ mặt đầy si mê.” Không biết từ lúc nào, Tiêu Cố đã đi tới đầu bên đường đối điện, đặt Mễ Tinh xuống.
Mễ Tinh lúng túng sửa quần áo tóc tai, ho khan một tiếng: “Không nghĩ gì hết cả, chỉ bị dọa thôi mà.”
Tiêu Cố quan sát trên dưới cô mấy lần, chân mày nhếch lên thành độ cong hài hước: “Tôi nhớ trước đây cô từng nói có một anh trai giúp cô đuổi chó dữ phải không, sau đấy còn trở thành anh hùng của cô nữa? Không lẽ bây giờ tôi cũng biến thành siêu anh hùng rồi hả?” Anh không nhịn được khẽ cười thành tiếng, “Cô đừng nghĩ thế nhé, tôi sẽ cười chết mất.”
Mễ Tinh: “…”
Tay phải cô nắm thành quả đấm, tự mình hít một hơi thật sâu rồi đi nhanh về phía trước. Con Husky kéo Tiêu Cố đuổi theo sủa gâu gâu.
Mễ Tinh nghỉ một ngày, ngày hôm sau tinh thần lại sung mãn đi làm.
Công việc lúc đầu của cô vẫn là tập đếm thẻ tre đánh dấu, làm cùng cậu thanh niên lần trước. Hai người luyện tập một thời gian, kỹ năng đếm tre đánh dấu dần nâng cao trình độ, rốt cuộc chị Dung Dung cũng không còn chế nhạo tay vụng về chậm chạp của hai người bọn họ nữa.
Thời gian tạm nghỉ cuối cùng trước khi mở cửa hàng, cậu thanh niên vẩy vẩy tay mỏi nhừ, tự rót cho mình một cốc trà rồi nói: “Lúc đi học tôi cũng muốn sống nhờ khuôn mặt mình giống như ông chủ Tiêu, ai mà ngờ cuối cùng lại phải bán sức như thế này”.
Lòng Mễ Tinh dâng trào nỗi bi ai, vì thế cũng mở lời an ủi: “Chí ít cậu cũng sống được nhờ sức lao động của mình, mấy chuyện dựa vào nhan sắc ấy à, nói không chừng hai ngày sẽ chết đói mà thôi.”
Cậu thanh niên: “…”
Cảm ơn cô quá, an ủi tốt ghê.
“Được rồi, phấn chấn rồi thì đi làm việc thôi.” Chị Dung Dung vỗ tay một cái, hô hào mọi người cùng bắt đầu làm việc. Thế là mọi người không thể dựa vào khuôn mặt nữa mà bắt đầu bán sức lao động để kiếm cơm.
Hơn mười hai giờ trưa, có ba người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi tới quán, Tiểu Đức dẫn khách cũng ngớ ra bối rối. Tất cả các từ đơn tiếng Anh hồi đi học Tiểu Đức đều nhẩm lại một lần, sau đó nói ra một từ được cho là kiểu phát âm chuẩn nhất: “Hello!”
Ông chú người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi trước vui vẻ chào lại bằng tiếng Anh: “Xin chào, chúng tôi tới đây đi du lịch, vừa lúc đi qua đây. Mùi thơm ở quán này tuyệt quá, ở đây bán gì vậy?”
Tiểu Đức: “…”
Anh ta lại nhẩm lại từ đơn, sau đó nói tiếp một từ: “Thankiu!”
Ông chú người nước ngoài cười vui vẻ: “Không cần cám ơn đâu, chúng tôi đều rất tò mò ở đây bán thức ăn gì vậy.” Ông ta suy nghĩ một chút rồi dùng tiếng Trung lắp bắp hỏi, ” Là, lẩu ư?”
Tiểu Đức hiểu cái này, cậu ta lắc đầu đáp lại: “NONONO, đây không phải là lẩu, là mùi của hương liệu trong cửa hàng thịt xiên của chúng tôi.” Cậu ấy trả lời bằng khẩu hình miệng cực kì khoa trương.
“Thịt xiên, mùi vị?” Ông chú người nước ngoài bắt chước nói lại theo, sau đó ông nhíu mày nghi hoặc, “Đó là cái gì vậy?”
Tiểu Đức sắp xếp câu từ một lúc, cuối cùng cũng đành phải quay vào trong cửa hàng hét to: “Mễ Tinh, cô biết tiếng Anh phải không? Tiếng anh được học ở đại học ấy!”
Mễ Tinh vừa mới rót trà cho bàn nọ, nghe Tiểu Đức gọi lớn thì ngước nhìn sang bên. Lúc nhìn thấy trước cửa có ba người nước ngoài, Mễ Tinh mới vội vàng đi tới: “Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho mọi người ạ?”
Cô lưu loát hỏi chuyện bằng tiếng Anh, khiến Tiểu Đức nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc. Ông chú nước ngoài thấy cuối cùng cũng có người nói chuyện được với mình thì cực kì mừng rỡ: “Ồ, là như vậy, chúng tôi muốn ăn trưa ở đây, không biết có được không thế?”
Mễ Tinh nói: “Dĩ nhiên là được rồi, xin mời đi theo tôi.”
Mễ Tinh dẫn ba người nước ngoài vào, Lâm Tĩnh Dung nháy mắt ra dấu với cô, ý là giao ba người bạn ngoại quốc này cho cô.
Bởi vì đây là sở trường của cô, cho nên Mễ Tinh rất vui vẻ phục vụ người nước ngoài, họ nhìn cái gì cũng tò mò hết cả, cô chỉ cần đảm nhiệm phiên dịch là được thôi.
Tiểu Đức dựa vào phía trước quầy thu ngân, nhìn Mễ Tinh đang đứng bên bàn họ rồi nói với Lâm Tĩnh Dung: “Chị Dung Dung này, bây giờ tôi mới có cảm giác có lẽ cô ấy không vừa mắt tôi rồi.”
“Phì.” Chị Dung Dung còn chưa cười mà cô em thu ngân đã xung phong cười trước, “Xin chào, cảm ơn?”
Tiểu Đức: “…”
Cậu ra cửa hóng gió chịu đựng nỗi tổn thương.
Một giờ sau, có lẽ là vì cay, mấy người nước ngoài nước mắt chảy đầm đìa nhưng vẫn thỏa mãn rời khỏi quán. Lúc này đây trong cửa hàng cũng không còn bao khách, mọi người dọn dẹp nốt phần công việc còn lại rồi kết thúc ca trưa.
Tiểu Đức nằm bò bên cạnh cửa vừa mới thở hổn hển không được bao lâu đã nhìn thấy người nước ngoài vừa đi giờ đã quay trở lại.
Anh vội vàng đứng thẳng người, tinh thần phấn chấn một trăm hai chục phần trăm.
“Xin lỗi quá, anh có nhìn thấy tấm thẻ USB của tôi không? Vừa rồi hình như tôi làm rơi trong cửa hàng của mình, nó… to nhiêu này, cho nên rất dễ đánh rơi.” Vẫn là ông chú người nước ngoài ban nãy, ông ta cuống quýt khoa chân múa tay với Tiểu Đức.
Tiểu Đức nghe mà không hiểu còn sốt ruột hơn cả ông chú đang trình bày, Mễ Tinh đã về nhà nghỉ rồi, Thẩm Thi Thi thì phải tối mới đến, bây giờ trong cửa hàng làm gì có người nào tiếp chuyện được ông ta.
“Xin chào, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?” Bên tai bỗng vang lên câu trả lời bằng tiếng Anh lưu loát mà trầm thấp, Tiểu Đức vui mừng xen lẫn với ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn thử, hóa ra là ông chủ Tiêu Cố.
Ông chú nước ngoài thấy người này cũng biết nói tiếng Anh thì trình bày vội vã: “Chào anh, hình như thẻ USB của tôi bị rơi trong cửa hàng.”
Tiêu Cố hỏi: “Nhãn hiệu gì, màu thế nào?”
Ông chú nước ngoài liệt kê nhãn hiệu và màu sắc thậm chí đến dung lượng cũng miêu tả cho anh.
Tiêu Cố gật đầu rồi đáp: “Ông chờ một chút nhé.” Anh vào trong cửa hàng, hỏi nhân viên thu ngân, “Có nhặt được USB nào không?”
Nhân viên thu ngân suy nghĩ một lúc rồi đáp: “À đúng rồi, đúng là có một cái!” Cô lấy một cái USB từ ngăn kéo ra đưa cho Tiêu Cố, anh vừa nhìn đã biết trùng khớp với các thông tin mà người kia trình bày.
Lúc trả lại USB cho ông, vị khách kia vui mừng đáp lại: “Ôi, tốt quá, cám ơn cậu nhé! Trong này có rất nhiều hình ảnh, quý giá lắm!”
Tiêu Cố trả lời: “Không có gì đâu, USB này nhỏ quá, lần sau ông cẩn thận một chút.”
Tiểu Đức đứng cạnh há hốc mồm nhìn anh, một lúc lâu mới hỏi anh xem thử: “Ông chủ à, tại sao anh lại nói tiếng Anh tốt đến thế kia chứ…”
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Tại sao cậu nhiều lời như vậy?”
Tiểu Đức: “…”
Cậu tò mò mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.