Quyển 9 - Chương 4
Vĩ Ngư
16/05/2016
Mấy ngày tiếp theo đều yên tĩnh khác thường, Nhan Phúc Thụy và Vương
Càn Khôn không dám tùy tiện ra ngoài. May mà tủ lạnh nhà Tần Phóng có
thức ăn dự trữ, dù sao đây cũng là xã hội hiện đại, trong không gian vẻn vẹn vài mét vuông, dù không ra ngoài cũng không gặp trở ngại gì trong
việc ăn uống, vệ sinh cả.
Đa số thời gian Vương Càn Khôn đều ngồi lỳ bên cửa sổ phòng sách như xử nữ, cầm quyển sách đọc cả buổi, về căn bản coi như là hưởng thụ cuộc sống. Bởi vì có thể thay dép lê, nửa người trên trông giống là được, bên dưới thì tùy, muốn gác chân thì gác chân, muốn ngồi thì ngồi dãi thẻ ra, rất thoải mái. Phiền nhất chỉ có lúc Nhan Phúc Thụy giục anh ta ra vườn sau hóng gió, phải mang giày da không nói, ông lại còn lằng nhằng nhắc nhở về tướng đi của anh ta.
– Bước chân ngắn lại, ngắn lại chút nữa, phụ nữ sao lại đi thế được?
– Cúi đầu, cậu không thể cúi xuống ngửi đóa hoa kia sao? Phụ nữ khi ngắm hoa đều như vậy cả.
– Bây giờ cậu đang lo lắng chuyện của Bạch Anh nên trông cậu phải u buồn, mày phải chau lại, đừng có cười toe toét ra như thế.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, hằng ngày Nhan Phúc Thụy còn rèn luyện, nâng cao tính chuyên nghiệp cho Vương Càn Khôn. Tivi bật lên không phải là kênh Tinh Phẩm Phụ Nữ thì cũng là Phụ Nữ Lớn Nhất. Mỗi lần Vương Càn Khôn xem đến mức ngáp dài ngáp ngắn thì Nhan Phúc Thụy sẽ đập vào vai, đầu hoặc cánh tay anh ta.
Rõ là phiền chết được! Vương Càn Khôn nổi giận, chi bằng Bạch Anh đến sớm quách đi cho rồi, chết sớm còn được siêu sinh sớm.
***
Trong những ngày này Tư Đằng chỉ xuất hiện có một buổi tối. Trên thực tế, Nhan Phúc Thụy cũng không biết rốt cuộc là gặp cô trong mơ hay là thật nữa, vì lúc ấy ông đã ngủ say quá rồi. Hôm ấy là nửa đêm, Nhan Phúc Thụy đang ngủ như chết thì bị Tư Đằng lay cho tỉnh, mắt ông mở không nổi nữa, dĩ nhiên có mở ra hay không cũng chẳng khác gì nhau. Nhà Tần Phóng bài trí theo phong cách khá giống khách sạn, rèm cửa sổ hai lớp, có một lớp ngăn ánh sáng, một khi kéo lại là tối đen như hũ nút luôn.
Nhan Phúc Thụy mơ màng ngồi dậy: “Tiểu thư Tư Đằng.”
“Có nhìn thấy dây mây trong vườn không?”
Thấy rồi, không phải là mấy sợi dây mây mỏng manh kia sao! Nhan Phúc Thụy ngáp dài, thuận thế gật đầu một cái.
“Sở dĩ đèn đất Bát Quái có thể chỉ được phương hướng của người cần tìm đó là vì phải đốt đồ của chính đối phương. Nếu đem đèn đất đến trước khi Bạch Anh xuất hiện, ông có thể đốt dây mây để nó định hướng.”
Nhan Phúc Thụy lơ mơ ậm ừ, chờ chỉ thị tiếp theo của cô. Nhưng đợi một hồi sau lại không nghe thấy âm thanh nào nữa. Kỳ lạ, lúc cô nói chuyện với ông thì ông vô cùng buồn ngủ, nhưng khi không còn âm thanh gì nữa thì ông lại tỉnh như sáo.
Ông lồm cồm bò dậy khỏi sô pha: “Tiểu thư Tư Đằng? Tiểu thư Tư Đằng?”
Lần tìm mở được đèn lên, Vương Càn Khôn cũng bị ông làm cho thức giấc: “Ông làm gì thế?”
Nhan Phúc Thụy không để ý đến anh ta, kiểm tra cửa sổ trước. Ông và Vương Càn Khôn sợ Bạch Anh phá cửa vào nhà, nên kê ghế chặn ngay phía sau cửa, bên cửa sổ cũng đặt một tách trà. Kiểm tra một lượt không hề thấy có gì khác thường, Nhan Phúc Thụy vô cùng phiền não: Yêu quái đúng là yêu quái, tiểu thư Tư Đằng có thể im hơi lặng tiếng không để lại dấu vết như thế, Bạch Anh cũng có thể như vậy đúng không?
Ông hỏi như vậy nhưng cũng tự an ủi mình: Không, không, không. Yêu lực của tiểu thư Tư Đằng cao hơn Bạch Anh nhiều, Bạch Anh không lợi hại đến thế đâu.
Ông mở cửa đi ra vườn hoa sau nhà, những sợi dây mây đang lay động theo gió trong bóng đêm, tăng thêm vài phần bí ẩn. Nhan Phúc Thụy nghĩ ngợi rồi trở về phòng tìm một cây kéo, chạy xồng xộc ra vườn hoa, cắt xoàn xoạt.
Vương Càn Khôn thấy khó hiểu, khoác áo đi ra theo: “Ông làm gì thế?”
Nhan Phúc Thụy kéo mấy nhánh cây trên lan can xuống, lại xốc đám hoa cỏ linh tinh đã cắt, phủ lên đống dây mây: “Tiểu thư Tư Đằng cẩu thả quá, tôi che chắn lại giúp cô ấy, như vậy mới không khiến cho Bạch Anh chú ý.”
***
Lại qua thêm hai ngày bình yên, không thấy Bạch Anh có động tĩnh gì, trái lại bên chỗ quan chủ Thương Hồng lại có tin tốt. Đúng như lời tiểu thư Tư Đằng đã nói, Hoàng Thúy Lan giữ gìn di vật của bà Hoàng Ngọc rất cẩn thận, cũng đã đồng ý cho mượn đèn đất Bát Quái, ông ấy đang trên đường trở về.
Ngoại trừ việc này ra, còn có một việc đại sự nữa, đó là tủ lạnh nhà Tần Phóng cuối cùng đã hết sạch lương thực. Vương Càn Khôn đề xuất gọi đồ ăn mang đến, Nhan Phúc Thụy liền quả quyết cự tuyệt.
“Lỡ như cậu dụ Bạch Anh đến thì sao? Dù sao thái sư phụ của cậu hai ngày nữa sẽ về rồi, bảo quan chủ Thương Hồng mua hai phần đồ ăn mang về là được.”
Tuy Vương Càn Khôn cảm thấy đó là ý tưởng tồi, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nhất trí với Nhan Phúc Thụy. Hai người nhịn đói đến bủn rủn, đành phải uống nước cầm hơi. Lại ngán nước nhạt liền lục tung đồ đạc tìm thứ gì đó pha thêm vào, nào là đường, muối, cà phê, trà lài, vân vân… Uống được vài buổi đã thấy choáng váng cả đầu óc, người như trên mây, dường như còn nghe thấy rõ tiếng nước đang chảy ùng ục trong bụng.
Đến trưa hôm sau, có lẽ Nhan Phúc Thụy uống quá nhiều nước nên rốt cuộc đã sáng dạ ra: “Rốt cuộc là chúng ta đang sợ cái gì nào? Nếu Bạch Anh có đến thì dù trốn trong nhà cũng vô ích thôi.”
Vương Càn Khôn đói đến mức không còn sức để lườm ông nữa. Hai người cuống cuồng tìm số điện thoại chỗ giao đồ ăn. Thành phố vào thời điểm giữa trưa là giờ cao điểm, gọi liên tục hai cuộc đều nhận được câu trả lời là: Người gọi cơm trưa rất nhiều, khoảng bốn mươi phút sau mới giao đến được…”
…
Thế là Nhan Phúc Thụy đành gói kỹ ví tiền, lên đường cứu đói, lúc xuất phát vì cẩn thận, ông vẫn giao hẹn ám hiệu mở cửa với Vương Càn Khôn. Khi Vương Càn Khôn ra mở cửa phải lớn tiếng hô lên: “Tần Phóng.” Còn ông phải đáp lại hai chữ ám hiệu là: “Đang nằm.”
Nếu không Vương Càn Khôn có quyền không mở cửa cho ông: Ai biết ông là Nhan Phúc Thụy hay là Bạch Anh đã nhập vào xác ông cơ chứ?
***
Sau khi Nhan Phúc Thụy đi, Vương Càn Khôn lại hối hận, anh ta cảm thấy thà cứ gọi thức ăn mang đến còn hơn. Con người Nhan Phúc Thụy không có tố chất, đạo đức không kiên cường, bị cơn đói sai khiến nhất định vừa thấy thức ăn sẽ chỉ biết lo một mình ăn ngấu nghiến, no rồi mới nhớ tới anh ta. Có trời mới biết, đến lúc đó nói không chừng anh ta đã chết vì đói mất rồi.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút, mà sự thật dường như đã chứng minh cho những gì anh ta tiên đoán. Vương Càn Khôn đói đến chóng cả mặt, không biết đã mắng Nhan Phúc Thụy bao nhiêu lần là “đồ phản bội”, cuối cùng cũng nhìn thấy cả ảo giác trước mắt, nào là gà, rau, cá, lạp xưởng, vân vân… chúng đang xếp hàng bái kiến Thái Thượng Lão Quân. Để phân tâm, anh ta bật ti vi lên, trên ti vi là một người phụ nữ duyên dáng, quyến rũ đang cười với anh ta: “Giảm cân không phải là giấc mơ, phụ nữ muốn gầy thì phải kiên trì với bản thân…”
Trước mặt Vương Càn Khôn bỗng tối sầm, nhưng cảm ơn trời đất, tiếng gõ cửa đã vang lên rồi.
Anh ta liền lê xác ra mở cửa, vẻ mặt dữ tợn. Nhan Phúc Thụy còn đang giơ túi đồ ăn liền gào lên inh ỏi, liền không ngừng lùi về phía sau: “Cậu, cậu, cậu…”
Sắc mặt này rất giống với Bạch Anh đấy nhé: “Ám… ám hiệu…”
Mẹ nó đã liên quan đến nhân mạng còn rề rà, Vương Càn Khôn giận dữ: “Tần Phóng đang nằm, đang nằm, đang nằm, gia hạn là một vạn năm!”
***
Rốt cuộc đã được ăn no đủ, Vương Càn Khôn cầm bánh bao trong tay nhưng trong lòng càng lúc càng lạnh. Rốt cuộc anh ta đã biết vì sao lúc vừa mở cửa, Nhan Phúc Thụy nhìn thấy anh ta liền kinh sợ như vậy rồi. Hình như… Bạch Anh đã xuất hiện gần đây.
Nhan Phúc Thụy nói, lúc ông ra ngoài mua thức ăn đã thấy đầu phố gần đó có xe cảnh sát đang đỗ, lại còn giăng dây cách ly và có rất nhiều người vây xem. Nhưng khi ấy ông đã đói đến mờ cả mắt, thật sự không còn lòng dạ nào quan tâm nữa, lúc trở lại miệng ngốn được bánh bao, bụng đã đầy, mới có lòng dạ nhàn hạ đến hóng chuyện, chen lấn vào góp phần…
Lúc nói đến đây, Vương Càn Khôn lườm ông, Nhan Phúc Thụy lập tức thay đổi lời. Ông biết lúc ấy anh ta vẫn đang ở nhà chờ tiếp tế thức ăn, nên ban đầu ông chỉ định nhìn một cái rồi đi ngay.
Người vây xem đông như kiến, kề đầu rỉ tai bàn tán xôn xao, đằng trước còn không ngừng vang lên tiếng quát tháo của người giữ gìn trật tự. Nhan Phúc Thụy rướn cổ rất lâu chỉ hóng được người chết là một bà lớn tuổi, lúc bực bội định lùi ra ngoài thì phía trước lại bỗng nhao nhao lên, ngay sau đó tin tức mới truyền ra.
– Đáng thương quá, bà ta chết thật thảm!
– Nghe nói là bị mổ bụng hả?
– Tôi loáng thoáng nghe thấy ngay cả xương cũng không còn.
– Sao lại không có xương, tôi chỉ nghe thấy có kẻ giết người để lấy nội tạng, chưa từng nghe nói là để lấy xương bao giờ cả!
– Thật đấy, tôi nghe nói lúc mang ra thân thể đã rũ rượi, lặt lìa rồi.
Nhan Phúc Thụy nghe đến giữa chừng thì đầu óc nổ tung, lưng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, chân như giẫm lên bông, nhưng vẫn phải ra vẻ trấn tĩnh quay về khu cư xá. Suốt quãng đường không biết do đa nghi hay là cảm giác chân thực, ông luôn cho rằng có một đôi mắt nham hiểm đang dõi theo phía sau lưng mình.
Việc này cũng không khó giải thích tại sao khi nãy cửa vừa mở ra, Nhan Phúc Thụy đã bị vẻ mặt hung tợn của Vương Càn Khôn dọa cho sợ chết khiếp. Ai biết anh ta là Vương Càn Khôn thật hay là bị Bạch Anh mượn xác rồi chứ?
***
Đây là câu chuyện tồi tệ nhất mà Vương Càn Khôn từng nghe, anh ta cầm chiếc bánh bao nhưng không nuốt nổi nữa, hết nhìn Nhan Phúc Thụy lại nhìn về phía vườn hoa sau nhà: “Ông có muốn nói với tiểu thư Tư Đằng một tiếng không? Sao tôi cảm thấy chỗ cô ấy ẩn náu cũng không an toàn cho lắm…”
Còn chưa dứt lời, điện thoại phòng khách đã reo vang, hai người cùng giật bắn cả lên, Nhan Phúc Thụy hô lên: “Ai thế?”
Nói thật, kể từ khi có điện thoại di động, điện thoại bàn đã gần như đã bị quên lãng. Nhan Phúc Thuy không hiểu sao Tần Phóng còn lắp điện thoại cố định trong nhà, chẳng thấy có công dụng gì cả, lần nào cũng chỉ thấy bảo vệ gác cổng gọi đến.
Quả thật như ông đoán, lần này lại là bảo vệ gác cổng. Có điều nội dung cuộc gọi đã khiến ông choáng váng.
“Có lão đạo sĩ là khách của nhà mình đúng không ạ? Ông ta bị xe tông, đang ở ngoài cổng.”
***
Vương Càn Khôn vừa nghe thấy thái sư phụ mình xảy ra chuyện liền thấp thỏm không yên, muốn chạy ào ra ngoài ngay. May mà Nhan Phúc Thụy nhanh tay ngăn anh ta lại: Bộ dạng của cậu thế này đi ra ngoài sao được, nếu để Bạch Anh bắt gặp không phải là công dã tràng sao?
Ông vỗ ngực cam đoan với Vương Càn Khôn, bản thân sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.
Khi ra đến cổng ông liền trợn tròn mắt, quan chủ Thương Hồng đáng thương kia bể đầu chảy máu, đang ngồi tựa vào bậc thềm cổng gác, đã bất tỉnh nhân sự. Hai nhân viên bảo vệ đang trực bên trong, một thì đang uống trà, một đang nhận chuyển phát nhanh, không ai buồn quan tâm đến ông ấy cả. Với lại chiếc xe đã gây ra tai nạn đâu?
Nhan Phúc Thụy nghĩ mà phẫn nộ, gã bảo vệ uống trà liếc thấy ông, bảo: “Bạn của ông à? Mau dẫn về nhà đi thôi, làm loạn lên bị bắt sẽ rất khó coi đấy.”
Có ý gì? Bị xe tông mà còn bị bắt á? Trên đời này có còn luật pháp nữa không vậy?
Gã bảo vệ khác còn hừ mũi khinh thường: “Khu cư xá của chúng tôi đều là người có học thức sinh sống, nếu không phải nể mặt ông là bạn của anh Tần Phóng, chúng tôi cũng chẳng thèm báo với ông làm gì đâu. Các ông chú ý một chút đi, Hàng Châu là thành phố văn minh đấy!”
Đây là sao? Những người nói giọng địa phương khác như họ là không văn minh à? Còn nữa, sao ông càng nghe càng không hiểu gì thế này? Nghe kiểu họ nói cứ như quan chủ Thương Hồng lái xe tông vào người khác vậy?
Gã bảo vệ uống trà thấy vẻ mặt ông hoang mang liền nói thẳng ra luôn: “Đã ngần này tuổi rồi còn ra đường giở trò ăn vạ, nếu thật sự bị tông chết cũng không biết trách ai đâu.”
Ăn vạ? Quan chủ Thương Hồng người ta là lão quan chủ đức cao vọng trọng của Võ Đang đấy, đừng làm vấy bẩn người ta đi! Nhan Phúc Thụy lửa giận bừng bừng nhưng hai gã bảo vệ không thèm sợ ông: “Sao hả? Nói mà ông còn không phục à? Khu cư xá chúng tôi có camera đấy, quay được rõ mồn một. Trên xe của người ta cũng có camera hành trình ghi lại. Chúng tôi đã nói giúp cho các người là tốt rồi, trên thực tế không nên giúp mới phải, đây chính là cổ vũ cho tội phạm đấy!”
Gã bảo vệ nói năng hùng hồn như thế, Nhan Phúc Thụy cũng bắt đầu thầm lẩm bẩm: Họ đã nói có camera quay lại được chắc là không phải giả rồi. Quan chủ Thương Hồng lao vào xe người ta sao? Có chuyện đáng để nghĩ quẩn thế hay không?
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên một ý niệm lại hiện ra trong đầu: Không phải… đã lấy được đèn đất Bán Quái rồi hay sao?
Hiện giờ không màng đến gì khác, ông vội vàng lục tìm trong túi của quan chủ Thương Hồng. Đồ trong túi không nhiều, chỉ có quần áo để thay, đồ dùng cá nhân và một ống tròn được bao kín. Tim ông đập thình thịch theo từng lớp bọc được mở ra. Giống hệt với miêu tả, đèn đất khá thô sơ, có rãnh cầm tay, đỉnh khắc hình bát quái, bấc đèn đen nhẻm, không biết là đã đốt bao nhiêu lần.
Thôi mặc kệ, cứ cõng quan chủ Thương Hồng về trước cái đã. Người già xương cốt dễ gãy, nói không chừng còn phải đưa đến bệnh viện nữa ấy chứ.
Ông kéo khóa túi của quan chủ Thương Hồng lại, kéo cánh tay quan chủ Thương Hồng vòng qua cổ mình, cuối cùng nâng ông ấy lên. Ồ, người lớn tuổi nên người nhẹ quá!
Đa số thời gian Vương Càn Khôn đều ngồi lỳ bên cửa sổ phòng sách như xử nữ, cầm quyển sách đọc cả buổi, về căn bản coi như là hưởng thụ cuộc sống. Bởi vì có thể thay dép lê, nửa người trên trông giống là được, bên dưới thì tùy, muốn gác chân thì gác chân, muốn ngồi thì ngồi dãi thẻ ra, rất thoải mái. Phiền nhất chỉ có lúc Nhan Phúc Thụy giục anh ta ra vườn sau hóng gió, phải mang giày da không nói, ông lại còn lằng nhằng nhắc nhở về tướng đi của anh ta.
– Bước chân ngắn lại, ngắn lại chút nữa, phụ nữ sao lại đi thế được?
– Cúi đầu, cậu không thể cúi xuống ngửi đóa hoa kia sao? Phụ nữ khi ngắm hoa đều như vậy cả.
– Bây giờ cậu đang lo lắng chuyện của Bạch Anh nên trông cậu phải u buồn, mày phải chau lại, đừng có cười toe toét ra như thế.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, hằng ngày Nhan Phúc Thụy còn rèn luyện, nâng cao tính chuyên nghiệp cho Vương Càn Khôn. Tivi bật lên không phải là kênh Tinh Phẩm Phụ Nữ thì cũng là Phụ Nữ Lớn Nhất. Mỗi lần Vương Càn Khôn xem đến mức ngáp dài ngáp ngắn thì Nhan Phúc Thụy sẽ đập vào vai, đầu hoặc cánh tay anh ta.
Rõ là phiền chết được! Vương Càn Khôn nổi giận, chi bằng Bạch Anh đến sớm quách đi cho rồi, chết sớm còn được siêu sinh sớm.
***
Trong những ngày này Tư Đằng chỉ xuất hiện có một buổi tối. Trên thực tế, Nhan Phúc Thụy cũng không biết rốt cuộc là gặp cô trong mơ hay là thật nữa, vì lúc ấy ông đã ngủ say quá rồi. Hôm ấy là nửa đêm, Nhan Phúc Thụy đang ngủ như chết thì bị Tư Đằng lay cho tỉnh, mắt ông mở không nổi nữa, dĩ nhiên có mở ra hay không cũng chẳng khác gì nhau. Nhà Tần Phóng bài trí theo phong cách khá giống khách sạn, rèm cửa sổ hai lớp, có một lớp ngăn ánh sáng, một khi kéo lại là tối đen như hũ nút luôn.
Nhan Phúc Thụy mơ màng ngồi dậy: “Tiểu thư Tư Đằng.”
“Có nhìn thấy dây mây trong vườn không?”
Thấy rồi, không phải là mấy sợi dây mây mỏng manh kia sao! Nhan Phúc Thụy ngáp dài, thuận thế gật đầu một cái.
“Sở dĩ đèn đất Bát Quái có thể chỉ được phương hướng của người cần tìm đó là vì phải đốt đồ của chính đối phương. Nếu đem đèn đất đến trước khi Bạch Anh xuất hiện, ông có thể đốt dây mây để nó định hướng.”
Nhan Phúc Thụy lơ mơ ậm ừ, chờ chỉ thị tiếp theo của cô. Nhưng đợi một hồi sau lại không nghe thấy âm thanh nào nữa. Kỳ lạ, lúc cô nói chuyện với ông thì ông vô cùng buồn ngủ, nhưng khi không còn âm thanh gì nữa thì ông lại tỉnh như sáo.
Ông lồm cồm bò dậy khỏi sô pha: “Tiểu thư Tư Đằng? Tiểu thư Tư Đằng?”
Lần tìm mở được đèn lên, Vương Càn Khôn cũng bị ông làm cho thức giấc: “Ông làm gì thế?”
Nhan Phúc Thụy không để ý đến anh ta, kiểm tra cửa sổ trước. Ông và Vương Càn Khôn sợ Bạch Anh phá cửa vào nhà, nên kê ghế chặn ngay phía sau cửa, bên cửa sổ cũng đặt một tách trà. Kiểm tra một lượt không hề thấy có gì khác thường, Nhan Phúc Thụy vô cùng phiền não: Yêu quái đúng là yêu quái, tiểu thư Tư Đằng có thể im hơi lặng tiếng không để lại dấu vết như thế, Bạch Anh cũng có thể như vậy đúng không?
Ông hỏi như vậy nhưng cũng tự an ủi mình: Không, không, không. Yêu lực của tiểu thư Tư Đằng cao hơn Bạch Anh nhiều, Bạch Anh không lợi hại đến thế đâu.
Ông mở cửa đi ra vườn hoa sau nhà, những sợi dây mây đang lay động theo gió trong bóng đêm, tăng thêm vài phần bí ẩn. Nhan Phúc Thụy nghĩ ngợi rồi trở về phòng tìm một cây kéo, chạy xồng xộc ra vườn hoa, cắt xoàn xoạt.
Vương Càn Khôn thấy khó hiểu, khoác áo đi ra theo: “Ông làm gì thế?”
Nhan Phúc Thụy kéo mấy nhánh cây trên lan can xuống, lại xốc đám hoa cỏ linh tinh đã cắt, phủ lên đống dây mây: “Tiểu thư Tư Đằng cẩu thả quá, tôi che chắn lại giúp cô ấy, như vậy mới không khiến cho Bạch Anh chú ý.”
***
Lại qua thêm hai ngày bình yên, không thấy Bạch Anh có động tĩnh gì, trái lại bên chỗ quan chủ Thương Hồng lại có tin tốt. Đúng như lời tiểu thư Tư Đằng đã nói, Hoàng Thúy Lan giữ gìn di vật của bà Hoàng Ngọc rất cẩn thận, cũng đã đồng ý cho mượn đèn đất Bát Quái, ông ấy đang trên đường trở về.
Ngoại trừ việc này ra, còn có một việc đại sự nữa, đó là tủ lạnh nhà Tần Phóng cuối cùng đã hết sạch lương thực. Vương Càn Khôn đề xuất gọi đồ ăn mang đến, Nhan Phúc Thụy liền quả quyết cự tuyệt.
“Lỡ như cậu dụ Bạch Anh đến thì sao? Dù sao thái sư phụ của cậu hai ngày nữa sẽ về rồi, bảo quan chủ Thương Hồng mua hai phần đồ ăn mang về là được.”
Tuy Vương Càn Khôn cảm thấy đó là ý tưởng tồi, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nhất trí với Nhan Phúc Thụy. Hai người nhịn đói đến bủn rủn, đành phải uống nước cầm hơi. Lại ngán nước nhạt liền lục tung đồ đạc tìm thứ gì đó pha thêm vào, nào là đường, muối, cà phê, trà lài, vân vân… Uống được vài buổi đã thấy choáng váng cả đầu óc, người như trên mây, dường như còn nghe thấy rõ tiếng nước đang chảy ùng ục trong bụng.
Đến trưa hôm sau, có lẽ Nhan Phúc Thụy uống quá nhiều nước nên rốt cuộc đã sáng dạ ra: “Rốt cuộc là chúng ta đang sợ cái gì nào? Nếu Bạch Anh có đến thì dù trốn trong nhà cũng vô ích thôi.”
Vương Càn Khôn đói đến mức không còn sức để lườm ông nữa. Hai người cuống cuồng tìm số điện thoại chỗ giao đồ ăn. Thành phố vào thời điểm giữa trưa là giờ cao điểm, gọi liên tục hai cuộc đều nhận được câu trả lời là: Người gọi cơm trưa rất nhiều, khoảng bốn mươi phút sau mới giao đến được…”
…
Thế là Nhan Phúc Thụy đành gói kỹ ví tiền, lên đường cứu đói, lúc xuất phát vì cẩn thận, ông vẫn giao hẹn ám hiệu mở cửa với Vương Càn Khôn. Khi Vương Càn Khôn ra mở cửa phải lớn tiếng hô lên: “Tần Phóng.” Còn ông phải đáp lại hai chữ ám hiệu là: “Đang nằm.”
Nếu không Vương Càn Khôn có quyền không mở cửa cho ông: Ai biết ông là Nhan Phúc Thụy hay là Bạch Anh đã nhập vào xác ông cơ chứ?
***
Sau khi Nhan Phúc Thụy đi, Vương Càn Khôn lại hối hận, anh ta cảm thấy thà cứ gọi thức ăn mang đến còn hơn. Con người Nhan Phúc Thụy không có tố chất, đạo đức không kiên cường, bị cơn đói sai khiến nhất định vừa thấy thức ăn sẽ chỉ biết lo một mình ăn ngấu nghiến, no rồi mới nhớ tới anh ta. Có trời mới biết, đến lúc đó nói không chừng anh ta đã chết vì đói mất rồi.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút, mà sự thật dường như đã chứng minh cho những gì anh ta tiên đoán. Vương Càn Khôn đói đến chóng cả mặt, không biết đã mắng Nhan Phúc Thụy bao nhiêu lần là “đồ phản bội”, cuối cùng cũng nhìn thấy cả ảo giác trước mắt, nào là gà, rau, cá, lạp xưởng, vân vân… chúng đang xếp hàng bái kiến Thái Thượng Lão Quân. Để phân tâm, anh ta bật ti vi lên, trên ti vi là một người phụ nữ duyên dáng, quyến rũ đang cười với anh ta: “Giảm cân không phải là giấc mơ, phụ nữ muốn gầy thì phải kiên trì với bản thân…”
Trước mặt Vương Càn Khôn bỗng tối sầm, nhưng cảm ơn trời đất, tiếng gõ cửa đã vang lên rồi.
Anh ta liền lê xác ra mở cửa, vẻ mặt dữ tợn. Nhan Phúc Thụy còn đang giơ túi đồ ăn liền gào lên inh ỏi, liền không ngừng lùi về phía sau: “Cậu, cậu, cậu…”
Sắc mặt này rất giống với Bạch Anh đấy nhé: “Ám… ám hiệu…”
Mẹ nó đã liên quan đến nhân mạng còn rề rà, Vương Càn Khôn giận dữ: “Tần Phóng đang nằm, đang nằm, đang nằm, gia hạn là một vạn năm!”
***
Rốt cuộc đã được ăn no đủ, Vương Càn Khôn cầm bánh bao trong tay nhưng trong lòng càng lúc càng lạnh. Rốt cuộc anh ta đã biết vì sao lúc vừa mở cửa, Nhan Phúc Thụy nhìn thấy anh ta liền kinh sợ như vậy rồi. Hình như… Bạch Anh đã xuất hiện gần đây.
Nhan Phúc Thụy nói, lúc ông ra ngoài mua thức ăn đã thấy đầu phố gần đó có xe cảnh sát đang đỗ, lại còn giăng dây cách ly và có rất nhiều người vây xem. Nhưng khi ấy ông đã đói đến mờ cả mắt, thật sự không còn lòng dạ nào quan tâm nữa, lúc trở lại miệng ngốn được bánh bao, bụng đã đầy, mới có lòng dạ nhàn hạ đến hóng chuyện, chen lấn vào góp phần…
Lúc nói đến đây, Vương Càn Khôn lườm ông, Nhan Phúc Thụy lập tức thay đổi lời. Ông biết lúc ấy anh ta vẫn đang ở nhà chờ tiếp tế thức ăn, nên ban đầu ông chỉ định nhìn một cái rồi đi ngay.
Người vây xem đông như kiến, kề đầu rỉ tai bàn tán xôn xao, đằng trước còn không ngừng vang lên tiếng quát tháo của người giữ gìn trật tự. Nhan Phúc Thụy rướn cổ rất lâu chỉ hóng được người chết là một bà lớn tuổi, lúc bực bội định lùi ra ngoài thì phía trước lại bỗng nhao nhao lên, ngay sau đó tin tức mới truyền ra.
– Đáng thương quá, bà ta chết thật thảm!
– Nghe nói là bị mổ bụng hả?
– Tôi loáng thoáng nghe thấy ngay cả xương cũng không còn.
– Sao lại không có xương, tôi chỉ nghe thấy có kẻ giết người để lấy nội tạng, chưa từng nghe nói là để lấy xương bao giờ cả!
– Thật đấy, tôi nghe nói lúc mang ra thân thể đã rũ rượi, lặt lìa rồi.
Nhan Phúc Thụy nghe đến giữa chừng thì đầu óc nổ tung, lưng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, chân như giẫm lên bông, nhưng vẫn phải ra vẻ trấn tĩnh quay về khu cư xá. Suốt quãng đường không biết do đa nghi hay là cảm giác chân thực, ông luôn cho rằng có một đôi mắt nham hiểm đang dõi theo phía sau lưng mình.
Việc này cũng không khó giải thích tại sao khi nãy cửa vừa mở ra, Nhan Phúc Thụy đã bị vẻ mặt hung tợn của Vương Càn Khôn dọa cho sợ chết khiếp. Ai biết anh ta là Vương Càn Khôn thật hay là bị Bạch Anh mượn xác rồi chứ?
***
Đây là câu chuyện tồi tệ nhất mà Vương Càn Khôn từng nghe, anh ta cầm chiếc bánh bao nhưng không nuốt nổi nữa, hết nhìn Nhan Phúc Thụy lại nhìn về phía vườn hoa sau nhà: “Ông có muốn nói với tiểu thư Tư Đằng một tiếng không? Sao tôi cảm thấy chỗ cô ấy ẩn náu cũng không an toàn cho lắm…”
Còn chưa dứt lời, điện thoại phòng khách đã reo vang, hai người cùng giật bắn cả lên, Nhan Phúc Thụy hô lên: “Ai thế?”
Nói thật, kể từ khi có điện thoại di động, điện thoại bàn đã gần như đã bị quên lãng. Nhan Phúc Thuy không hiểu sao Tần Phóng còn lắp điện thoại cố định trong nhà, chẳng thấy có công dụng gì cả, lần nào cũng chỉ thấy bảo vệ gác cổng gọi đến.
Quả thật như ông đoán, lần này lại là bảo vệ gác cổng. Có điều nội dung cuộc gọi đã khiến ông choáng váng.
“Có lão đạo sĩ là khách của nhà mình đúng không ạ? Ông ta bị xe tông, đang ở ngoài cổng.”
***
Vương Càn Khôn vừa nghe thấy thái sư phụ mình xảy ra chuyện liền thấp thỏm không yên, muốn chạy ào ra ngoài ngay. May mà Nhan Phúc Thụy nhanh tay ngăn anh ta lại: Bộ dạng của cậu thế này đi ra ngoài sao được, nếu để Bạch Anh bắt gặp không phải là công dã tràng sao?
Ông vỗ ngực cam đoan với Vương Càn Khôn, bản thân sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.
Khi ra đến cổng ông liền trợn tròn mắt, quan chủ Thương Hồng đáng thương kia bể đầu chảy máu, đang ngồi tựa vào bậc thềm cổng gác, đã bất tỉnh nhân sự. Hai nhân viên bảo vệ đang trực bên trong, một thì đang uống trà, một đang nhận chuyển phát nhanh, không ai buồn quan tâm đến ông ấy cả. Với lại chiếc xe đã gây ra tai nạn đâu?
Nhan Phúc Thụy nghĩ mà phẫn nộ, gã bảo vệ uống trà liếc thấy ông, bảo: “Bạn của ông à? Mau dẫn về nhà đi thôi, làm loạn lên bị bắt sẽ rất khó coi đấy.”
Có ý gì? Bị xe tông mà còn bị bắt á? Trên đời này có còn luật pháp nữa không vậy?
Gã bảo vệ khác còn hừ mũi khinh thường: “Khu cư xá của chúng tôi đều là người có học thức sinh sống, nếu không phải nể mặt ông là bạn của anh Tần Phóng, chúng tôi cũng chẳng thèm báo với ông làm gì đâu. Các ông chú ý một chút đi, Hàng Châu là thành phố văn minh đấy!”
Đây là sao? Những người nói giọng địa phương khác như họ là không văn minh à? Còn nữa, sao ông càng nghe càng không hiểu gì thế này? Nghe kiểu họ nói cứ như quan chủ Thương Hồng lái xe tông vào người khác vậy?
Gã bảo vệ uống trà thấy vẻ mặt ông hoang mang liền nói thẳng ra luôn: “Đã ngần này tuổi rồi còn ra đường giở trò ăn vạ, nếu thật sự bị tông chết cũng không biết trách ai đâu.”
Ăn vạ? Quan chủ Thương Hồng người ta là lão quan chủ đức cao vọng trọng của Võ Đang đấy, đừng làm vấy bẩn người ta đi! Nhan Phúc Thụy lửa giận bừng bừng nhưng hai gã bảo vệ không thèm sợ ông: “Sao hả? Nói mà ông còn không phục à? Khu cư xá chúng tôi có camera đấy, quay được rõ mồn một. Trên xe của người ta cũng có camera hành trình ghi lại. Chúng tôi đã nói giúp cho các người là tốt rồi, trên thực tế không nên giúp mới phải, đây chính là cổ vũ cho tội phạm đấy!”
Gã bảo vệ nói năng hùng hồn như thế, Nhan Phúc Thụy cũng bắt đầu thầm lẩm bẩm: Họ đã nói có camera quay lại được chắc là không phải giả rồi. Quan chủ Thương Hồng lao vào xe người ta sao? Có chuyện đáng để nghĩ quẩn thế hay không?
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên một ý niệm lại hiện ra trong đầu: Không phải… đã lấy được đèn đất Bán Quái rồi hay sao?
Hiện giờ không màng đến gì khác, ông vội vàng lục tìm trong túi của quan chủ Thương Hồng. Đồ trong túi không nhiều, chỉ có quần áo để thay, đồ dùng cá nhân và một ống tròn được bao kín. Tim ông đập thình thịch theo từng lớp bọc được mở ra. Giống hệt với miêu tả, đèn đất khá thô sơ, có rãnh cầm tay, đỉnh khắc hình bát quái, bấc đèn đen nhẻm, không biết là đã đốt bao nhiêu lần.
Thôi mặc kệ, cứ cõng quan chủ Thương Hồng về trước cái đã. Người già xương cốt dễ gãy, nói không chừng còn phải đưa đến bệnh viện nữa ấy chứ.
Ông kéo khóa túi của quan chủ Thương Hồng lại, kéo cánh tay quan chủ Thương Hồng vòng qua cổ mình, cuối cùng nâng ông ấy lên. Ồ, người lớn tuổi nên người nhẹ quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.