Chương 60: Chân Chân
Lộng Thanh Phong
19/05/2023
“Năm nọ Phu tử đi chung với em qua con phố chỗ Hồng Câm viện, nhìn đèn lồng đỏ ở cửa rồi bảo —- hình như đằng kia là hồ sen. Ban đầu em cho rằng đó là lời Phu tử tán dương, bởi vì Phu tử không phải là tục nhân hay xem xét người, việc dựa trên xuất thân. Chẳng phải các cô nương dáng ngọc yêu kiều trong Hồng Câm viện tương tự như hoa sen trong bùn hay sao? Nhưng sau đó em mới hiểu được, bên trong hồ sen không chỉ có hoa sen mà còn có cả ngó sen dưới nước bùn. Từng khúc ngó sen trắng như tuyết khác gì xương trắng chồng chất đâu?”
Sầm Thâm nghe Hoàn Nhạc than tiếc, cảm xúc rất khó tả. Là một người hiện đại thuần, đại thể hiểu biết của hắn về lầu xanh đều đến từ phim truyền hình.
Có lúc nó là nơi phát sinh vụ án, khi thì là điểm uống rượu mua vui của nhóm nhà văn nhà thơ, cũng là sân khấu nam nữ si tình luân phiên bước lên, trình diễn hết chuyện tình thê mỹ này đến chuyện tình thê mỹ khác. Tất cả mọi người biết bản chất nó là tội ác, nhưng rất nhiều rất nhiều người vẫn cứ mang lòng ngóng trông.
Chắc chắn chuyện cũ Hoàn Nhạc sắp kể cũng không phải câu chuyện đẹp đẽ chi cho cam, Sầm Thâm nghĩ.
Song, lúc này cũng không có thời gian dư thừa cho Hoàn Nhạc hồi tưởng ngày xưa, chàng cấp tốc chỉ một góc ở phía Đông Bắc lầu bốn, hỏi: “Thấy người đang bị màn đỏ che nửa người không? Chính là hắn.”
Sầm Thâm ở xa xa nhìn, thấy được bóng lưng thướt tha, mái tóc đen suôn dài như thác nước, hồng y rực lửa, đoạn cánh tay lộ ra ngoài như ngó sen, đầu ngón tay chọc vào cằm con sâu rượu nào đó bên cạnh, tức thời khơi gợi người ta suy nghĩ miên man.
“Cô ấy là ai? Cô nương ở Hồng Câm viện?” Sầm Thâm nhíu mày.
“Không, hắn là nam, không có họ, chỉ có tên, gọi là Chân Chân.” Hoàn Nhạc cố gắng hết sức để giọng mình bình tĩnh, “Hắn là con của một cô nương trong viện, bởi vì bé trai không thích hợp sống trong môi trường đó, cho nên từ nhỏ tới lớn vẫn luôn mặc đồ nữ. Hơn nữa… Hắn là bán yêu.”
Nghe vậy, Sầm Thâm thầm rùng mình.
Hoàn Nhạc tỉ mỉ lưu ý vẻ mặt của hắn, tiếp tục kể: “Chỉ là chứng bệnh của hắn nặng hơn nhiều so với anh, cho nên sống tới mười lăm, mười sáu tuổi đã đi. Hắn thành quỷ cũng chưa từng rời khỏi đó, chẳng mấy năm sau thì bắt đầu xuất hiện các vụ khách của viện mất tích. Ban đầu chỉ tưởng là họ đi lạc, Kinh Triệu Doãn truy xét, cũng không tra được manh mối. Nhưng sau đó, đầu đường cuối ngõ bỗng dấy lên lời đồn rằng —- Hồng Câm viện có hoa khôi tên Chân Chân có một không hai tại Trường An, người đẹp như ngọc cốt cách như mây, thu hút vô số người tranh nhau ùa tới hòng thân mật.”
“Nhưng Hồng Câm viện không có người này.” Sầm Thâm nói.
“Không sai. Chân Chân là thật hay giả bỗng dưng trở thành bí ẩn. Nhưng có người thề chắc như đinh đóng cột, nói đã từng thoáng thấy trong Hồng Câm viện, còn vẽ chân dung hắn. Thực ra chân dung chỉ có ba phần giống hắn, nhưng cũng là bằng chứng. Sau đó, chuyện càng làm càng lớn, Đại Lý Tự nhúng tay, phát hiện hết thảy người mất tích hoá ra lại là yêu quái, cho nên vụ án được chuyển giao cho Đài Chu Tước.”
Hoàn Nhạc còn nhớ cảnh rầm rộ hồi đó, rõ ràng là vụ án can hệ vô số mạng người nhưng cũng bởi vì dính tới cái danh “người đẹp” thế là biến thành một giai thoại.
Thậm chí rất nhiều người còn giữ ảo tưởng trong lòng, cho rằng những người mất tích còn chưa chết, bọn họ chỉ ở lại bên cạnh Chân Chân, như tất cả nhân vật thư sinh tốt số trong truyện, được người đẹp ưu ái. Đây không thể nghi ngờ là một suy đoán quá tươi sáng, hoặc nên nói là ngu xuẩn, nhưng giữa thịnh thế thái bình, dưới ánh đèn xa hoa truỵ lạc, sự rực rỡ như thế mới là hợp thời nhất.
Hoàn Nhạc đã nghe suy đoán này tại tiệc rượu, một đám đệ tử cao quý cụng ly đổi chén, cười nói vui đùa, bảo là phong lưu cũng được, phóng đãng cũng chẳng sao, dù gì Hoàn Nhạc cũng chỉ đi uống rượu.
Chàng từng khao khát được làm tên công tử bột, uống hết rượu trong cả thiên hạ, cưỡi ngựa dạo khắp Trường An, không cần phải đi học, vui sướng thoả thích lại còn tự tại.
Chàng là ai, chàng chính là Hoàn tam công tử tiếng tăm lừng lẫy, phải tự thành một phái. Theo cách nói như thời hiện đại thì đó là một người đàn ông có thể dẫn dắt xu hướng của Trường An.
“Nhưng em không theo họ tới xem Chân Chân.” Hoàn Nhạc kịp thời rũ sạch quan hệ.
Nhưng Sầm Thâm không tin, với lòng hiếu kỳ xông xáo lao vào Quỷ Yến nhìn ngắm kia, làm sao chàng không đi xem hoa khôi trong truyền thuyết cho được.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Sầm Thâm, Hoàn Nhạc rờ rờ mũi, ngượng ngùng giải thích: “Em thực sự không đi chung với họ, em điều tra án một mình.”
Trước khi vụ án được chuyển qua cho Đài Chu Tước, Hoàn Nhạc quả thực đã đến Hồng Câm viện. Tính tình chàng như vậy, bắt chàng kiềm chế không đi tìm tòi thực hư, quả tình là làm khó chàng.
Vì vậy thiếu niên bảo đao Hoàng Bán Sơn chọn một đêm gió mát trăng thanh, quyết định thăm dò Hồng Câm viện.
“Em thấy hắn không?” Sầm Thâm hỏi.
“Thấy. Nhưng bữa đó hắn có khách, em chỉ kịp liếc mắt thoáng qua, hắn đã biến mất.” Đến nay Hoàn Nhạc vẫn hơi tiếc hận, nếu chàng tới sớm một chút, nói không chừng có thể cứu người kia.
Sầm Thâm chợt hỏi: “Hắn đẹp không?”
Hoàn Nhạc đáp theo bản năng: “Đẹp… cũng đẹp, nhưng không đẹp bằng A Sầm. Trong lòng em, A Sầm đẹp nhất.”
Sầm Thâm không bình luận, ánh mắt lướt qua Chân Chân dưới lầu, song trước sau vẫn không quay đầu lại. Hoàn Nhạc nói hắn ta là bán yêu, lại chuyên môn ra tay với yêu quái, là vì trả thù ư?
Hoàn Nhạc thấy hắn thất thần nhìn xa xăm, cũng không dám nói tiếp. Chàng đã kể sự vụ Hồng Câm viện bị yêu quấy phá nhiều lần, nhưng vẫn không dám nói với Sầm Thâm chuyện liên quan tới Chân Chân, nguyên nhân cũng bởi thế.
Cùng là bán yêu, ở khía cạnh nào đó, Chân Chân quá giống Sầm Thâm.
May mắn thay vào lúc này, Chân Chân rốt cuộc phát hiện Hoàn Bình. Hắn ngây ngốc nhìn bóng lưng Hoàn Bình hồi lâu, dường như mất khá nhiều thời gian mới nhớ được đây là người giết mình, khiến mình chết triệt triệt để để.
Từ góc độ của Hoàn Nhạc và Sầm Thâm, bọn họ không nghe Chân Chân nói gì, nhưng có thể thấy hắn đang lầm bầm, dáng dấp cụp mắt âm u kia đẹp khôn xiết.
Đó là một vẻ đẹp phi giới tính, quá mức lộng lẫy, cho nên khiến người ta quên mất những thứ khác.
“Mình lại gần chút đi.” Hoàn Nhạc dẫn Sầm Thâm xuống lầu, cẩn thận từng ly từng tí né qua mỗi một con ma men, rốt cuộc đến nơi tương đối gần Chân Chân.
Chân Chân còn mãi dõi theo Hoàn Bình.
Ở khoảng cách rất gần, Sầm Thâm có thể nhận ra thù hận và đau thương trong mắt hắn, thậm chí còn lẫn chút giãy giụa, cùng với cuồng loạn. Nhưng rất nhanh, những tâm tình này đều bị hắn giấu xuống đáy mắt.
Sầm Thâm hiểu được Chân Chân vẫn luôn ở trong góc đó chờ đợi, người đẹp thì bất luận là ở đâu cũng sẽ thu hút muôn người chú ý, cho dù là yêu quái trong Vãng Sinh tháp này cũng vậy.
Chân Chân đã chết nhưng vẫn giữ dung mạo khi còn sống, không hề giống quỷ quái đáng sợ khác. Rõ ràng là chàng trai cao gầy bày ra dáng vẻ nữ tính cũng không mang đến cho người khác cảm giác kỳ quái gì. Cứ như nó được khắc sâu vào xương thịt của hắn, nét quyến rũ trời ban như thuốc kích thích, dễ dàng khiến người ta điên cuồng.
“Hoàn đại nhân.” Hắn nhẹ nhàng kêu Hoàn Bình.
Hoàn Bình quay đầu lại nhìn hắn, hai người cách nhau vô số quỷ ảnh và đèn đuốc chập chờn, thần sắc Hoàn Bình hơi hoảng hốt. Y ngẩn người, vô thức đặt tay lên trường đao bên hông, hỏi: “Sao ngươi ở chỗ này? Sao không sớm ngày đầu thai, thoát khỏi khổ ải.”
Chân Chân cười cười, hỏi: “Còn Hoàn đại nhân sao lại tới đây?”
“Tìm người.” Hoàn Bình lời ít ý nhiều, mặt mày cũng không thay đổi may mảy.
“Ra vậy.” Chân Chân cười bồi, nhưng lại hơi đăm chiêu.
Một lúc lâu sau, khi Hoàn Bình định quay gót đi trước, Chân Chân lại gọi giật y, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây Hoàn đại nhân khoẻ chứ? Từ biệt nhiều ngày, Chân Chân thật mong nhớ người.”
Hoàn Bình nhíu mày, “Liên quan gì tới ngươi?”
“Hoàn đại nhân người trước sau vẫn vô tình thế.”
“Ngươi là quỷ, ta là yêu, vốn chẳng có lời để nói với nhau.”
Dứt tiếng, Hoàn Bình xoay người rời khỏi, không chần chừ chút nào.
Chân Chân nhìn y đi, tay giấu trong tay áo siết thành nắm đấm, móng tay găm sâu vào da thịt, rốt cuộc cũng không ép ra được giọt máu nào. Hắn bỗng nở nụ cười, nhanh chân chặn đường Hoàn Bình, vươn tay khoác lên vai y, kề sát vào tai y, tiếng cười nói trong veo.
“Đại nhân chạy nhanh vậy làm gì? Hôm nay tới tìm Tam đệ của ngươi à? Ấy, ta quên mất, người ta là công tử Bán Sơn danh tiếng vang dội, mà đại nhân ngươi chẳng qua chỉ là chân chạy vặt thôi, có ai nhớ ngươi sao?”
Hoàn Bình lui về sau một bước, trong con ngươi đã lấp loé khó chịu, “Đừng nhanh mồm nói bậy.”
Chân Chân lại tóm được cánh tay y: “Trong lòng đại nhân nghĩ gì, chỉ có Chân Chân hiểu. Ngươi quên từng nói gì với ta tại Đài Chu Tước rồi hay sau? Ngươi hận hắn, ngươi chán ghét hắn, chỉ khi hắn chết đi, thế nhân mới thực sự nhìn rõ sự tồn tại của ngươi, không phải ư?”
“Câm miệng.” Sắc mặt Hoàn Bình triệt để thay đổi, lúc này đây đại ca luôn ôn hoà thân thiện trong trí nhớ của Hoàn Nhạc dường như biến thành một người khác.
Lãnh khốc, tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng như thể đao đã liếm máu.
Chỉ tích tắc thôi mà Hoàn Nhạc ớn lạnh cả người.
Hoàn Bình thì đâu biết chàng đang nhìn, y dòm Chân Chân bằng ánh mắt đáng sợ, trầm giọng: “Ngươi đã chết, chớ làm điên làm dại nữa. Thứ ngươi nói chỉ là tâm ma mà thôi, có thể làm gì được ta?”
“Thật sự không thể à?” Chân Chân nhìn y với ánh mắt gần như si mê, khoé môi nhoẻn cười, “Ngươi hà tất ép uổng bản thân làm người tốt? Ta biết, ngươi kiềm nén rất khổ sở, đúng không? Ngay cả người bên gối cũng chưa từng chân chính hiểu ngươi, ở nhà họ Hoàn, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một người anh ôn hoà khiêm nhường, nếu họ biết diện mạo chân thực của ngươi, còn chấp nhận ngươi sao?”
Hoàn Bình sầm mặt, nín thinh.
Chân Chân nói tiếp, cả người cũng sắp dựa sát vào y, giọng cũng gợi cảm hơn hẳn, “Tình yêu của thế gian rẻ mạt ha, dẫu cho là người thân, cũng sẽ không hề do dự bỏ quên ngươi, ngươi cần gì phải chăm lo cho họ đủ đường… Nếu ngươi đồng ý, hãy để Hoàn Bán Sơn kia mãi mãi ở lại đây, được không….”
Song, Hoàn Bình chỉ đáp lại bằng một chữ, “Cút.”
Y đẩy Chân Chân ra, nom như không muốn nán lại dù chỉ một khắc, phải rời khỏi đây ngay.
Chân Chân lại càng cười vui sướng hơn, thậm chí khoé mi rịn cả nước mắt. Hắn vịn lan can trông theo bóng lưng Hoàn Bình bỏ đi, ánh mắt vừa thảm thiết vừa điên cuồng.
Tác giả có lời muốn nói: Hồi trước có bug nhỏ. Chính là thời gian sự kiện Hồng Câm viện bị yêu quấy phá phát sinh, phải là trước Quỷ yến, lúc trước viết sai, đã sửa lại rồi nhé.
Sầm Thâm nghe Hoàn Nhạc than tiếc, cảm xúc rất khó tả. Là một người hiện đại thuần, đại thể hiểu biết của hắn về lầu xanh đều đến từ phim truyền hình.
Có lúc nó là nơi phát sinh vụ án, khi thì là điểm uống rượu mua vui của nhóm nhà văn nhà thơ, cũng là sân khấu nam nữ si tình luân phiên bước lên, trình diễn hết chuyện tình thê mỹ này đến chuyện tình thê mỹ khác. Tất cả mọi người biết bản chất nó là tội ác, nhưng rất nhiều rất nhiều người vẫn cứ mang lòng ngóng trông.
Chắc chắn chuyện cũ Hoàn Nhạc sắp kể cũng không phải câu chuyện đẹp đẽ chi cho cam, Sầm Thâm nghĩ.
Song, lúc này cũng không có thời gian dư thừa cho Hoàn Nhạc hồi tưởng ngày xưa, chàng cấp tốc chỉ một góc ở phía Đông Bắc lầu bốn, hỏi: “Thấy người đang bị màn đỏ che nửa người không? Chính là hắn.”
Sầm Thâm ở xa xa nhìn, thấy được bóng lưng thướt tha, mái tóc đen suôn dài như thác nước, hồng y rực lửa, đoạn cánh tay lộ ra ngoài như ngó sen, đầu ngón tay chọc vào cằm con sâu rượu nào đó bên cạnh, tức thời khơi gợi người ta suy nghĩ miên man.
“Cô ấy là ai? Cô nương ở Hồng Câm viện?” Sầm Thâm nhíu mày.
“Không, hắn là nam, không có họ, chỉ có tên, gọi là Chân Chân.” Hoàn Nhạc cố gắng hết sức để giọng mình bình tĩnh, “Hắn là con của một cô nương trong viện, bởi vì bé trai không thích hợp sống trong môi trường đó, cho nên từ nhỏ tới lớn vẫn luôn mặc đồ nữ. Hơn nữa… Hắn là bán yêu.”
Nghe vậy, Sầm Thâm thầm rùng mình.
Hoàn Nhạc tỉ mỉ lưu ý vẻ mặt của hắn, tiếp tục kể: “Chỉ là chứng bệnh của hắn nặng hơn nhiều so với anh, cho nên sống tới mười lăm, mười sáu tuổi đã đi. Hắn thành quỷ cũng chưa từng rời khỏi đó, chẳng mấy năm sau thì bắt đầu xuất hiện các vụ khách của viện mất tích. Ban đầu chỉ tưởng là họ đi lạc, Kinh Triệu Doãn truy xét, cũng không tra được manh mối. Nhưng sau đó, đầu đường cuối ngõ bỗng dấy lên lời đồn rằng —- Hồng Câm viện có hoa khôi tên Chân Chân có một không hai tại Trường An, người đẹp như ngọc cốt cách như mây, thu hút vô số người tranh nhau ùa tới hòng thân mật.”
“Nhưng Hồng Câm viện không có người này.” Sầm Thâm nói.
“Không sai. Chân Chân là thật hay giả bỗng dưng trở thành bí ẩn. Nhưng có người thề chắc như đinh đóng cột, nói đã từng thoáng thấy trong Hồng Câm viện, còn vẽ chân dung hắn. Thực ra chân dung chỉ có ba phần giống hắn, nhưng cũng là bằng chứng. Sau đó, chuyện càng làm càng lớn, Đại Lý Tự nhúng tay, phát hiện hết thảy người mất tích hoá ra lại là yêu quái, cho nên vụ án được chuyển giao cho Đài Chu Tước.”
Hoàn Nhạc còn nhớ cảnh rầm rộ hồi đó, rõ ràng là vụ án can hệ vô số mạng người nhưng cũng bởi vì dính tới cái danh “người đẹp” thế là biến thành một giai thoại.
Thậm chí rất nhiều người còn giữ ảo tưởng trong lòng, cho rằng những người mất tích còn chưa chết, bọn họ chỉ ở lại bên cạnh Chân Chân, như tất cả nhân vật thư sinh tốt số trong truyện, được người đẹp ưu ái. Đây không thể nghi ngờ là một suy đoán quá tươi sáng, hoặc nên nói là ngu xuẩn, nhưng giữa thịnh thế thái bình, dưới ánh đèn xa hoa truỵ lạc, sự rực rỡ như thế mới là hợp thời nhất.
Hoàn Nhạc đã nghe suy đoán này tại tiệc rượu, một đám đệ tử cao quý cụng ly đổi chén, cười nói vui đùa, bảo là phong lưu cũng được, phóng đãng cũng chẳng sao, dù gì Hoàn Nhạc cũng chỉ đi uống rượu.
Chàng từng khao khát được làm tên công tử bột, uống hết rượu trong cả thiên hạ, cưỡi ngựa dạo khắp Trường An, không cần phải đi học, vui sướng thoả thích lại còn tự tại.
Chàng là ai, chàng chính là Hoàn tam công tử tiếng tăm lừng lẫy, phải tự thành một phái. Theo cách nói như thời hiện đại thì đó là một người đàn ông có thể dẫn dắt xu hướng của Trường An.
“Nhưng em không theo họ tới xem Chân Chân.” Hoàn Nhạc kịp thời rũ sạch quan hệ.
Nhưng Sầm Thâm không tin, với lòng hiếu kỳ xông xáo lao vào Quỷ Yến nhìn ngắm kia, làm sao chàng không đi xem hoa khôi trong truyền thuyết cho được.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Sầm Thâm, Hoàn Nhạc rờ rờ mũi, ngượng ngùng giải thích: “Em thực sự không đi chung với họ, em điều tra án một mình.”
Trước khi vụ án được chuyển qua cho Đài Chu Tước, Hoàn Nhạc quả thực đã đến Hồng Câm viện. Tính tình chàng như vậy, bắt chàng kiềm chế không đi tìm tòi thực hư, quả tình là làm khó chàng.
Vì vậy thiếu niên bảo đao Hoàng Bán Sơn chọn một đêm gió mát trăng thanh, quyết định thăm dò Hồng Câm viện.
“Em thấy hắn không?” Sầm Thâm hỏi.
“Thấy. Nhưng bữa đó hắn có khách, em chỉ kịp liếc mắt thoáng qua, hắn đã biến mất.” Đến nay Hoàn Nhạc vẫn hơi tiếc hận, nếu chàng tới sớm một chút, nói không chừng có thể cứu người kia.
Sầm Thâm chợt hỏi: “Hắn đẹp không?”
Hoàn Nhạc đáp theo bản năng: “Đẹp… cũng đẹp, nhưng không đẹp bằng A Sầm. Trong lòng em, A Sầm đẹp nhất.”
Sầm Thâm không bình luận, ánh mắt lướt qua Chân Chân dưới lầu, song trước sau vẫn không quay đầu lại. Hoàn Nhạc nói hắn ta là bán yêu, lại chuyên môn ra tay với yêu quái, là vì trả thù ư?
Hoàn Nhạc thấy hắn thất thần nhìn xa xăm, cũng không dám nói tiếp. Chàng đã kể sự vụ Hồng Câm viện bị yêu quấy phá nhiều lần, nhưng vẫn không dám nói với Sầm Thâm chuyện liên quan tới Chân Chân, nguyên nhân cũng bởi thế.
Cùng là bán yêu, ở khía cạnh nào đó, Chân Chân quá giống Sầm Thâm.
May mắn thay vào lúc này, Chân Chân rốt cuộc phát hiện Hoàn Bình. Hắn ngây ngốc nhìn bóng lưng Hoàn Bình hồi lâu, dường như mất khá nhiều thời gian mới nhớ được đây là người giết mình, khiến mình chết triệt triệt để để.
Từ góc độ của Hoàn Nhạc và Sầm Thâm, bọn họ không nghe Chân Chân nói gì, nhưng có thể thấy hắn đang lầm bầm, dáng dấp cụp mắt âm u kia đẹp khôn xiết.
Đó là một vẻ đẹp phi giới tính, quá mức lộng lẫy, cho nên khiến người ta quên mất những thứ khác.
“Mình lại gần chút đi.” Hoàn Nhạc dẫn Sầm Thâm xuống lầu, cẩn thận từng ly từng tí né qua mỗi một con ma men, rốt cuộc đến nơi tương đối gần Chân Chân.
Chân Chân còn mãi dõi theo Hoàn Bình.
Ở khoảng cách rất gần, Sầm Thâm có thể nhận ra thù hận và đau thương trong mắt hắn, thậm chí còn lẫn chút giãy giụa, cùng với cuồng loạn. Nhưng rất nhanh, những tâm tình này đều bị hắn giấu xuống đáy mắt.
Sầm Thâm hiểu được Chân Chân vẫn luôn ở trong góc đó chờ đợi, người đẹp thì bất luận là ở đâu cũng sẽ thu hút muôn người chú ý, cho dù là yêu quái trong Vãng Sinh tháp này cũng vậy.
Chân Chân đã chết nhưng vẫn giữ dung mạo khi còn sống, không hề giống quỷ quái đáng sợ khác. Rõ ràng là chàng trai cao gầy bày ra dáng vẻ nữ tính cũng không mang đến cho người khác cảm giác kỳ quái gì. Cứ như nó được khắc sâu vào xương thịt của hắn, nét quyến rũ trời ban như thuốc kích thích, dễ dàng khiến người ta điên cuồng.
“Hoàn đại nhân.” Hắn nhẹ nhàng kêu Hoàn Bình.
Hoàn Bình quay đầu lại nhìn hắn, hai người cách nhau vô số quỷ ảnh và đèn đuốc chập chờn, thần sắc Hoàn Bình hơi hoảng hốt. Y ngẩn người, vô thức đặt tay lên trường đao bên hông, hỏi: “Sao ngươi ở chỗ này? Sao không sớm ngày đầu thai, thoát khỏi khổ ải.”
Chân Chân cười cười, hỏi: “Còn Hoàn đại nhân sao lại tới đây?”
“Tìm người.” Hoàn Bình lời ít ý nhiều, mặt mày cũng không thay đổi may mảy.
“Ra vậy.” Chân Chân cười bồi, nhưng lại hơi đăm chiêu.
Một lúc lâu sau, khi Hoàn Bình định quay gót đi trước, Chân Chân lại gọi giật y, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây Hoàn đại nhân khoẻ chứ? Từ biệt nhiều ngày, Chân Chân thật mong nhớ người.”
Hoàn Bình nhíu mày, “Liên quan gì tới ngươi?”
“Hoàn đại nhân người trước sau vẫn vô tình thế.”
“Ngươi là quỷ, ta là yêu, vốn chẳng có lời để nói với nhau.”
Dứt tiếng, Hoàn Bình xoay người rời khỏi, không chần chừ chút nào.
Chân Chân nhìn y đi, tay giấu trong tay áo siết thành nắm đấm, móng tay găm sâu vào da thịt, rốt cuộc cũng không ép ra được giọt máu nào. Hắn bỗng nở nụ cười, nhanh chân chặn đường Hoàn Bình, vươn tay khoác lên vai y, kề sát vào tai y, tiếng cười nói trong veo.
“Đại nhân chạy nhanh vậy làm gì? Hôm nay tới tìm Tam đệ của ngươi à? Ấy, ta quên mất, người ta là công tử Bán Sơn danh tiếng vang dội, mà đại nhân ngươi chẳng qua chỉ là chân chạy vặt thôi, có ai nhớ ngươi sao?”
Hoàn Bình lui về sau một bước, trong con ngươi đã lấp loé khó chịu, “Đừng nhanh mồm nói bậy.”
Chân Chân lại tóm được cánh tay y: “Trong lòng đại nhân nghĩ gì, chỉ có Chân Chân hiểu. Ngươi quên từng nói gì với ta tại Đài Chu Tước rồi hay sau? Ngươi hận hắn, ngươi chán ghét hắn, chỉ khi hắn chết đi, thế nhân mới thực sự nhìn rõ sự tồn tại của ngươi, không phải ư?”
“Câm miệng.” Sắc mặt Hoàn Bình triệt để thay đổi, lúc này đây đại ca luôn ôn hoà thân thiện trong trí nhớ của Hoàn Nhạc dường như biến thành một người khác.
Lãnh khốc, tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng như thể đao đã liếm máu.
Chỉ tích tắc thôi mà Hoàn Nhạc ớn lạnh cả người.
Hoàn Bình thì đâu biết chàng đang nhìn, y dòm Chân Chân bằng ánh mắt đáng sợ, trầm giọng: “Ngươi đã chết, chớ làm điên làm dại nữa. Thứ ngươi nói chỉ là tâm ma mà thôi, có thể làm gì được ta?”
“Thật sự không thể à?” Chân Chân nhìn y với ánh mắt gần như si mê, khoé môi nhoẻn cười, “Ngươi hà tất ép uổng bản thân làm người tốt? Ta biết, ngươi kiềm nén rất khổ sở, đúng không? Ngay cả người bên gối cũng chưa từng chân chính hiểu ngươi, ở nhà họ Hoàn, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một người anh ôn hoà khiêm nhường, nếu họ biết diện mạo chân thực của ngươi, còn chấp nhận ngươi sao?”
Hoàn Bình sầm mặt, nín thinh.
Chân Chân nói tiếp, cả người cũng sắp dựa sát vào y, giọng cũng gợi cảm hơn hẳn, “Tình yêu của thế gian rẻ mạt ha, dẫu cho là người thân, cũng sẽ không hề do dự bỏ quên ngươi, ngươi cần gì phải chăm lo cho họ đủ đường… Nếu ngươi đồng ý, hãy để Hoàn Bán Sơn kia mãi mãi ở lại đây, được không….”
Song, Hoàn Bình chỉ đáp lại bằng một chữ, “Cút.”
Y đẩy Chân Chân ra, nom như không muốn nán lại dù chỉ một khắc, phải rời khỏi đây ngay.
Chân Chân lại càng cười vui sướng hơn, thậm chí khoé mi rịn cả nước mắt. Hắn vịn lan can trông theo bóng lưng Hoàn Bình bỏ đi, ánh mắt vừa thảm thiết vừa điên cuồng.
Tác giả có lời muốn nói: Hồi trước có bug nhỏ. Chính là thời gian sự kiện Hồng Câm viện bị yêu quấy phá phát sinh, phải là trước Quỷ yến, lúc trước viết sai, đã sửa lại rồi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.