Chương 33: Cái kết!
maulanhnhok
12/02/2014
*2 ngày sau:
Hắn mơ màng tỉnh dần sau cơn mê, hắn cũng không biết là mình đã hôn mê bao lâu. Xung quanh toàn một màu trắng toát. Hắn cố nhớ lại mọi chuyện, cố gắng bứt đứt hết tất cả những sợi dây rồi leo xuống giường. Đầu hắn đau lắm nhưng lòng hắn còn đau hơn. Nó đâu rồi? Hắn phải đi tìm nó.....
- Nằm xuống đó!
Tiếng ai vậy? Phòng này có người sao? Hắn quay lưng lại, hắn có nhìn lầm không? Người mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi trên ghế sô fa đó chẳng phải là nó sao? Hắn mặc kệ vết thương đang đau mà chạy đến ôm chầm lấy nó, ôm đến mức nó suýt ngẹt thở. Giọng hắn run run:
- A...anh có đa...đang nằm mơ không?
Nó nhéo thật mạnh vào hông hắn làm hắn phải la lên:
- Á! Đau anh....
- Vậy thì chắc hong phải mơ đâu! - nó cười tinh nghịch.
Hắn buông nó ra đối mặt với nó:
- Kể anh nghe đi! Làm sao em có thể thoát khỏi đó?
Hắn vòng tay qua eo nó kéo nó vào người, nó cũng lấy tay câu cổ hắn âu yếm. Nó bắt đầu kể lại ngày hôm đó.
Mồ hôi nó đổ ướt cả tay, nhờ vậy nên sau khi Wind dìu hắn đi thì nó cũng tự cởi trói xong. Nó chạy sang chỗ Rose cởi trói cho cô nàng. Rose hất tay:
- Tôi không cần! Cô đi đi!
Nó vẫn ngoan cố cởi trói mặc kệ cô vùng vẫy. Nó đổ mồ hôi nhìn thời gian trên quả bom, không còn lâu nữa đâu. Rose bật khóc:
- Tôi là một đứa con gái xấu xa! Cô để tôi chết đi!
Nó nhanh tay cởi trói và mắng:
- Cô không được chết khi tôi chưa cho phép!
Rose nghẹn ngào:
- Tại sao tôi hại cô như vậy mà cô còn tốt với tôi chứ?
- Bởi vì tôi là Nguyệt Tiểu Vy! Đi thôi!
Nó nắm tay Rose kéo đi, cô nhìn nó cười trong nước mắt. Nhìn lại chỉ còn 30 giây cuối cùng thôi nhưng phải băng qua một căn phòng mới đến cửa ra vào. Cả hai đều đang yếu sức nên chắc không kịp mất. Nó nảy ra ý định phá cái cửa sổ bên cạnh. Nếu như không phá nổi thì cả hai phải chết. Rose nhìn nó gật đầu. Nó đứng thủ thế rồi tung một cước bằng tất cả sức lực còn lại. Cánh cửa sổ bay mất tiêu. Cả hai nắm tay nhau cắm đầu chạy như bay. Nó căn dặn:
- Sau khi ra khỏi đi đếm từ một đến ba thì nằm xuống nhé!
Cả hai chạy hết tốc lực về phía bụi cây sau khi đã thoát khỏi căn nhà.
- 1........2..............3!
"Bùm...ầm...ầm"
Nó và Rose nhào tới phía trước. Cả hai không sao cả nhưng nó bị kiệt sức nên ngất xỉu. Rose lập tức đứa nó vào bệnh viện.
Hắn nhìn nó trách móc:
- Sao em lại chịu đựng thế hả? - hắn lấy tay sờ má nó - Nếu em lên tiếng thì đã không sao rồi?
- Tại em giận anh thì lên tiếng làm gì?
Hắn nhìn nó cười trìu mến, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai làm cho tim nó đập loạn xạ. Hắn ôm nó vào lòng mà thủ thỉ:
- Cám ơn em!
- Tại sao?
- Vì đã không rời bỏ anh.
Nó tựa đầu êm ái lên cái lồng ngực vững chắc ấy, nở nụ cười hạnh phúc. Hắn lại nhìn nó, nhìn một cách tha thiết. Một nụ hôn bất chợt nhẹ nhàng đặt lên môi nó. Cả hai đang đắm chìm trong hạnh phúc thì:
"Rầm"
Cánh cửa phòng mở tung và theo đó là 7 tên nhiều chuyện té nằm chồng lên nhau. Người nào người nấy xoa lưng, xoa mông mà rên rỉ. Ánh mắt của hắn sắc hơn dao quét qua từng người làm cả bọn vừa cười ngố vừa cầu nguyện. Rose đánh trống lảng:
- Hôm nay thời tiết đẹp quá ha!
Đám mây đen ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu của hắn. Cả bọn nuốt nước bọt cái ực, Cát Chi giải vây:
- Tiểu Vy! Tớ đến thăm cậu nè!
Hắn vẫn không đổi thái độ mà trừng trừng con mắt nhìn cả bọn nằm mỗi người một dáng trên sàn nhà. King thì thầm:
- Tớ đếm từ 1 đến 3 ai không chạy thì bỏ mạng ráng chịu đấy!
Hắn quát lên làm cả bọn dựng cả lông gà, lông vịt:
- MẤY CẬU RÌNH VẬY MÀ COI ĐƯỢC HẢ???????
Hàn Quân rối rít:
- Sorry Bang Chủ! Ngài là người lớn rộng lượng không chấp nhất kẻ nhỏ! Xin ngài thứ lỗi!
Cả bọn đứng lên sếp hàng ngang đồng loạt cúi đầu tỏ vẻ ăn năn. Nó cười xuề xòa:
- Thôi bỏ qua đi anh!
Hắn đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cả bọn:
- Nể tình nhóc tớ không truy cứu nữa đấy nhé!
Cả bọn đồng thanh:
- Tạ ơn Bang Chủ!
Cả bọn xúm xích lại hỏi han nó mà không ai thèm hỏi han hắn trong khi hắn bị thương nặng hơn nó. Nó nhìn Wind thắc mắc:
- Sao anh lại mặc đồ bệnh nhân?
Khả Di câu tay Wind:
- Anh ấy bị trúng đạn ấy mà!
Hắn lên tiếng:
- Hôm ấy ba cậu giỏi lắm! Cho tớ cám ơn!
King, Wind và Khả Di đồng thanh:
- Không chỉ có bọn tớ thôi đâu!
Cát Chi giật bắn người, quay sang cười gượng:
- Mọ...mọi người nó...nói vậy là sao?
- Mau khai thật đi! Thực ra cậu là ai? - Khả Di hắng giọng.
- Hả???? - Quân và San đồng thanh.
- Tớ...thì...tớ...là Cát Chi! - Chi lắp bắp.
King nhíu mày:
- Nếu em chỉ đơn giản là Cát Chi thì không thể sử dụng vi tính thành thạo như vậy vả lại còn nắm rõ lãnh địa Thổ Long Bang trong lòng bàn tay nữa!
- Hôm ấy trông em nghiêm túc và rất chuyên nghiệp! - Wind.
- Mọi người biết nữ hoàng Hacker CC chứ? - hắn lên tiếng - Người mà làm cho giới kinh tế lẫn chính trị đều sợ hãi ấy.
Hàn Quân khoanh tay:
- Tớ biết! Người đã từng làm cho 30 công ty làm ăn phi pháp sụp đổ chỉ bằng một thao tác enter trên máy tính.
Khả Di cũng bàn bạc sôi nổi:
- Ba em từng nói những kẻ làm chuyện dơ bẩn trong giới chính trị khi nghe đến cái tên CC thì chỉ có nước từ chức.
- Mọi thông tin về cô ta FBI còn không thể nào điều tra được nên danh tính cô ta vẫn còn là một ẩn số. - San San bảo.
- Cái kẻ đã làm trái đất chao đảo đang hiện diện ở đây! - hắn tóm gọn.
- Chẳng lẽ là..... - cả bọn đồng thanh.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Cát Chi. Nãy giờ cô không nói một tiếng nào chỉ cúi mặt.
- La...là cậu sao? - nó hỏi.
Cô ngước mặt lên cười vô tội:
- Yes! It's me!
- TRỜI!!!! - lại đồng thanh.
Rose sửng sốt đến cực độ:
- Không ngờ nữ hoàng Hacker CC chỉ mới 17 tuổi!
Cả bọn nhìn Cát Chi như sinh vật lạ. Hắn căn dặn:
- Không ai được hé nửa lời, nếu không Cát Chi sẽ gặp nguy hiểm đấy!
7 người gật đầu cái rụp. Nó lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
- Nè, chơi với nhau từ nhỏ đến giờ cậu có thả virus vào người tớ không đó?
Nguyên phòng bệnh cười rộ lên vui vẻ. Bác sĩ phải vào phòng dẹp loạn:
- Các cô cậu giữ im lặng giúp!
Ông bác sĩ già đôn hậu nhìn hắn:
- Vết thương khá sâu nên cậu phải nằm ở đây theo dõi vài ngày! Đây là thuốc của cậu!
- Cám ơn! - hắn đáp cộc lốc.
Mọi người ra lại tiếp tục nói chuyện rôm rả. Căn phòng tràn ngập tiếng cười. Nhưng đâu đó vẫn còn có những ánh mắt buồn chất chứa dòng tâm sự không thể nói ra.
Hắn mơ màng tỉnh dần sau cơn mê, hắn cũng không biết là mình đã hôn mê bao lâu. Xung quanh toàn một màu trắng toát. Hắn cố nhớ lại mọi chuyện, cố gắng bứt đứt hết tất cả những sợi dây rồi leo xuống giường. Đầu hắn đau lắm nhưng lòng hắn còn đau hơn. Nó đâu rồi? Hắn phải đi tìm nó.....
- Nằm xuống đó!
Tiếng ai vậy? Phòng này có người sao? Hắn quay lưng lại, hắn có nhìn lầm không? Người mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi trên ghế sô fa đó chẳng phải là nó sao? Hắn mặc kệ vết thương đang đau mà chạy đến ôm chầm lấy nó, ôm đến mức nó suýt ngẹt thở. Giọng hắn run run:
- A...anh có đa...đang nằm mơ không?
Nó nhéo thật mạnh vào hông hắn làm hắn phải la lên:
- Á! Đau anh....
- Vậy thì chắc hong phải mơ đâu! - nó cười tinh nghịch.
Hắn buông nó ra đối mặt với nó:
- Kể anh nghe đi! Làm sao em có thể thoát khỏi đó?
Hắn vòng tay qua eo nó kéo nó vào người, nó cũng lấy tay câu cổ hắn âu yếm. Nó bắt đầu kể lại ngày hôm đó.
Mồ hôi nó đổ ướt cả tay, nhờ vậy nên sau khi Wind dìu hắn đi thì nó cũng tự cởi trói xong. Nó chạy sang chỗ Rose cởi trói cho cô nàng. Rose hất tay:
- Tôi không cần! Cô đi đi!
Nó vẫn ngoan cố cởi trói mặc kệ cô vùng vẫy. Nó đổ mồ hôi nhìn thời gian trên quả bom, không còn lâu nữa đâu. Rose bật khóc:
- Tôi là một đứa con gái xấu xa! Cô để tôi chết đi!
Nó nhanh tay cởi trói và mắng:
- Cô không được chết khi tôi chưa cho phép!
Rose nghẹn ngào:
- Tại sao tôi hại cô như vậy mà cô còn tốt với tôi chứ?
- Bởi vì tôi là Nguyệt Tiểu Vy! Đi thôi!
Nó nắm tay Rose kéo đi, cô nhìn nó cười trong nước mắt. Nhìn lại chỉ còn 30 giây cuối cùng thôi nhưng phải băng qua một căn phòng mới đến cửa ra vào. Cả hai đều đang yếu sức nên chắc không kịp mất. Nó nảy ra ý định phá cái cửa sổ bên cạnh. Nếu như không phá nổi thì cả hai phải chết. Rose nhìn nó gật đầu. Nó đứng thủ thế rồi tung một cước bằng tất cả sức lực còn lại. Cánh cửa sổ bay mất tiêu. Cả hai nắm tay nhau cắm đầu chạy như bay. Nó căn dặn:
- Sau khi ra khỏi đi đếm từ một đến ba thì nằm xuống nhé!
Cả hai chạy hết tốc lực về phía bụi cây sau khi đã thoát khỏi căn nhà.
- 1........2..............3!
"Bùm...ầm...ầm"
Nó và Rose nhào tới phía trước. Cả hai không sao cả nhưng nó bị kiệt sức nên ngất xỉu. Rose lập tức đứa nó vào bệnh viện.
Hắn nhìn nó trách móc:
- Sao em lại chịu đựng thế hả? - hắn lấy tay sờ má nó - Nếu em lên tiếng thì đã không sao rồi?
- Tại em giận anh thì lên tiếng làm gì?
Hắn nhìn nó cười trìu mến, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai làm cho tim nó đập loạn xạ. Hắn ôm nó vào lòng mà thủ thỉ:
- Cám ơn em!
- Tại sao?
- Vì đã không rời bỏ anh.
Nó tựa đầu êm ái lên cái lồng ngực vững chắc ấy, nở nụ cười hạnh phúc. Hắn lại nhìn nó, nhìn một cách tha thiết. Một nụ hôn bất chợt nhẹ nhàng đặt lên môi nó. Cả hai đang đắm chìm trong hạnh phúc thì:
"Rầm"
Cánh cửa phòng mở tung và theo đó là 7 tên nhiều chuyện té nằm chồng lên nhau. Người nào người nấy xoa lưng, xoa mông mà rên rỉ. Ánh mắt của hắn sắc hơn dao quét qua từng người làm cả bọn vừa cười ngố vừa cầu nguyện. Rose đánh trống lảng:
- Hôm nay thời tiết đẹp quá ha!
Đám mây đen ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu của hắn. Cả bọn nuốt nước bọt cái ực, Cát Chi giải vây:
- Tiểu Vy! Tớ đến thăm cậu nè!
Hắn vẫn không đổi thái độ mà trừng trừng con mắt nhìn cả bọn nằm mỗi người một dáng trên sàn nhà. King thì thầm:
- Tớ đếm từ 1 đến 3 ai không chạy thì bỏ mạng ráng chịu đấy!
Hắn quát lên làm cả bọn dựng cả lông gà, lông vịt:
- MẤY CẬU RÌNH VẬY MÀ COI ĐƯỢC HẢ???????
Hàn Quân rối rít:
- Sorry Bang Chủ! Ngài là người lớn rộng lượng không chấp nhất kẻ nhỏ! Xin ngài thứ lỗi!
Cả bọn đứng lên sếp hàng ngang đồng loạt cúi đầu tỏ vẻ ăn năn. Nó cười xuề xòa:
- Thôi bỏ qua đi anh!
Hắn đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cả bọn:
- Nể tình nhóc tớ không truy cứu nữa đấy nhé!
Cả bọn đồng thanh:
- Tạ ơn Bang Chủ!
Cả bọn xúm xích lại hỏi han nó mà không ai thèm hỏi han hắn trong khi hắn bị thương nặng hơn nó. Nó nhìn Wind thắc mắc:
- Sao anh lại mặc đồ bệnh nhân?
Khả Di câu tay Wind:
- Anh ấy bị trúng đạn ấy mà!
Hắn lên tiếng:
- Hôm ấy ba cậu giỏi lắm! Cho tớ cám ơn!
King, Wind và Khả Di đồng thanh:
- Không chỉ có bọn tớ thôi đâu!
Cát Chi giật bắn người, quay sang cười gượng:
- Mọ...mọi người nó...nói vậy là sao?
- Mau khai thật đi! Thực ra cậu là ai? - Khả Di hắng giọng.
- Hả???? - Quân và San đồng thanh.
- Tớ...thì...tớ...là Cát Chi! - Chi lắp bắp.
King nhíu mày:
- Nếu em chỉ đơn giản là Cát Chi thì không thể sử dụng vi tính thành thạo như vậy vả lại còn nắm rõ lãnh địa Thổ Long Bang trong lòng bàn tay nữa!
- Hôm ấy trông em nghiêm túc và rất chuyên nghiệp! - Wind.
- Mọi người biết nữ hoàng Hacker CC chứ? - hắn lên tiếng - Người mà làm cho giới kinh tế lẫn chính trị đều sợ hãi ấy.
Hàn Quân khoanh tay:
- Tớ biết! Người đã từng làm cho 30 công ty làm ăn phi pháp sụp đổ chỉ bằng một thao tác enter trên máy tính.
Khả Di cũng bàn bạc sôi nổi:
- Ba em từng nói những kẻ làm chuyện dơ bẩn trong giới chính trị khi nghe đến cái tên CC thì chỉ có nước từ chức.
- Mọi thông tin về cô ta FBI còn không thể nào điều tra được nên danh tính cô ta vẫn còn là một ẩn số. - San San bảo.
- Cái kẻ đã làm trái đất chao đảo đang hiện diện ở đây! - hắn tóm gọn.
- Chẳng lẽ là..... - cả bọn đồng thanh.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Cát Chi. Nãy giờ cô không nói một tiếng nào chỉ cúi mặt.
- La...là cậu sao? - nó hỏi.
Cô ngước mặt lên cười vô tội:
- Yes! It's me!
- TRỜI!!!! - lại đồng thanh.
Rose sửng sốt đến cực độ:
- Không ngờ nữ hoàng Hacker CC chỉ mới 17 tuổi!
Cả bọn nhìn Cát Chi như sinh vật lạ. Hắn căn dặn:
- Không ai được hé nửa lời, nếu không Cát Chi sẽ gặp nguy hiểm đấy!
7 người gật đầu cái rụp. Nó lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
- Nè, chơi với nhau từ nhỏ đến giờ cậu có thả virus vào người tớ không đó?
Nguyên phòng bệnh cười rộ lên vui vẻ. Bác sĩ phải vào phòng dẹp loạn:
- Các cô cậu giữ im lặng giúp!
Ông bác sĩ già đôn hậu nhìn hắn:
- Vết thương khá sâu nên cậu phải nằm ở đây theo dõi vài ngày! Đây là thuốc của cậu!
- Cám ơn! - hắn đáp cộc lốc.
Mọi người ra lại tiếp tục nói chuyện rôm rả. Căn phòng tràn ngập tiếng cười. Nhưng đâu đó vẫn còn có những ánh mắt buồn chất chứa dòng tâm sự không thể nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.