Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả, Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao?
Chương 24: Gian Lận Ư? Không Đời Nào!
TÂM HUYỀN KHINH ĐẠN
09/11/2024
“Ông Lý Chí không bao giờ nhận đồ đệ. Nếu lần này ông đến Tiêu gia dự lễ mà thực sự thu nhận một người nào đó làm đồ đệ, thì đó chỉ có thể là thiên tài nổi tiếng nhất của gia tộc chúng ta. Những người khác hoàn toàn không có cửa để lọt vào mắt xanh của ông.”
“Thập Nhị muội, đừng chấp nhặt với Thập Tứ đệ, đệ ấy thật ra có ý tốt, nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ lòng tự tôn yếu đuối của Cửu ca mà thôi.”
Tiêu Liên Tuyết khẽ vung cánh tay, liếc mắt nhìn Tiêu Vô Phong.
Tiêu Miên Miên cười lớn hưởng ứng, “Vô dụng thôi, có những người không bao giờ hiểu được khoảng cách thực sự tồn tại giữa bản thân họ và thiên tài là khủng khiếp thế nào, tham gia lễ săn chỉ là làm mất mặt Tiêu gia chúng ta mà thôi.”
“Các người thật quá đáng!” Tiêu Thanh Phong nghiến răng căm phẫn.
Tiêu Vô Phong đặt tay lên vai Tiêu Thanh Phong, lắc đầu nói, “Lễ săn sắp bắt đầu, nếu ra tay lúc này thì trúng kế của bọn họ luôn rồi. Bọn họ chỉ muốn kích động đệ, làm đệ mất kiểm soát mà bị loại ngay từ lúc bắt đầu. Đừng manh động.”
Tiêu Thanh Phong siết chặt nắm tay, “Nhưng mà…”
Tiêu Vô Phong nói: “Nói nhiều cũng vô nghĩa, chi bằng cầm kiếm mà chứng tỏ bản thân.”
Đối diện với ánh mắt kiên nghị của Tiêu Vô Phong, Tiêu Thanh Phong gật đầu thật mạnh.
Trong bụi cây khô vàng loáng thoáng ánh sáng yếu ớt, lớp sương đen âm u bị một lực kỳ lạ đẩy lùi, lan tỏa ra xung quanh.
Ánh sáng xanh nhạt phác họa lên những đường nét cơ thể phiêu bồng kỳ dị, Tiêu Vô Phong bước một bước lên phía trước, đi ra khỏi khe ánh sáng của truyền tống trận còn sót lại đan xen giữa ánh sáng với bóng tối. Ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Vô Phong nhìn thấy tán cây rừng rậm rạp như những chiếc ô khổng lồ do ác quỷ kết thành, che khuất hết ánh mặt trời trên cao.
"Sương đen ở đây không dày đặc lắm, chắc hẳn đây là vùng ngoại vi của Rừng Sương Đen."
Cảm nhận lớp sương đen ẩm ướt bám lên da, Tiêu Vô Phong xoay vai, cổ để thích nghi, sau đó ngồi xổm xuống đất và mở ra một tấm bản đồ bằng da thú.
Các đại sư trận pháp của Tiêu gia đã dùng một loại mực đặc biệt để vẽ pháp trận, liên kết với mạch đất, giúp bản đồ hiện lên hầu hết các khu vực có thể hoạt động trong Rừng Sương Đen theo thời gian thực.
Việc tiêu diệt yêu thú được tính bằng cú đánh quyết định cuối cùng, chỉ cần đoạt lấy sinh mệnh của yêu thú, phù ngọc sẽ tự động ghi lại.
Tiêu Vô Phong nhìn thấy những điểm sáng màu xanh nhạt trên bản đồ, đó chính là vị trí hiện tại của mình. Nhìn xung quanh, bốn phía đều là vách đá, toàn bộ giống như một thung lũng nhỏ, hình dáng như chiếc bình, chỉ có một lối ra ở phía đông nam.
Những điểm đỏ máu đại diện cho vị trí thủ lĩnh quái thú mèo rừng đang chiếm cứ trên ngọn đồi thấp không xa ở lối ra của thung lũng, bên cạnh đó còn có một số lượng lớn các điểm đỏ nhỏ khác.
“Đây mới chỉ là ngoại vi của Rừng Sương Đen, sao lại có nhiều yêu thú tụ tập như vậy, chắc chắn là do con người gây ra.”
Một tay chống cằm, Tiêu Vô Phong nhíu mày suy nghĩ.
“Cao nhân Kiếm Tông Lý Chí đến dự lễ nên lễ săn ban đầu dự tính kéo dài ba ngày ba đêm, nhưng lại rút ngắn chỉ còn hai ngày hai đêm.”
“Thập Nhị muội, đừng chấp nhặt với Thập Tứ đệ, đệ ấy thật ra có ý tốt, nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ lòng tự tôn yếu đuối của Cửu ca mà thôi.”
Tiêu Liên Tuyết khẽ vung cánh tay, liếc mắt nhìn Tiêu Vô Phong.
Tiêu Miên Miên cười lớn hưởng ứng, “Vô dụng thôi, có những người không bao giờ hiểu được khoảng cách thực sự tồn tại giữa bản thân họ và thiên tài là khủng khiếp thế nào, tham gia lễ săn chỉ là làm mất mặt Tiêu gia chúng ta mà thôi.”
“Các người thật quá đáng!” Tiêu Thanh Phong nghiến răng căm phẫn.
Tiêu Vô Phong đặt tay lên vai Tiêu Thanh Phong, lắc đầu nói, “Lễ săn sắp bắt đầu, nếu ra tay lúc này thì trúng kế của bọn họ luôn rồi. Bọn họ chỉ muốn kích động đệ, làm đệ mất kiểm soát mà bị loại ngay từ lúc bắt đầu. Đừng manh động.”
Tiêu Thanh Phong siết chặt nắm tay, “Nhưng mà…”
Tiêu Vô Phong nói: “Nói nhiều cũng vô nghĩa, chi bằng cầm kiếm mà chứng tỏ bản thân.”
Đối diện với ánh mắt kiên nghị của Tiêu Vô Phong, Tiêu Thanh Phong gật đầu thật mạnh.
Trong bụi cây khô vàng loáng thoáng ánh sáng yếu ớt, lớp sương đen âm u bị một lực kỳ lạ đẩy lùi, lan tỏa ra xung quanh.
Ánh sáng xanh nhạt phác họa lên những đường nét cơ thể phiêu bồng kỳ dị, Tiêu Vô Phong bước một bước lên phía trước, đi ra khỏi khe ánh sáng của truyền tống trận còn sót lại đan xen giữa ánh sáng với bóng tối. Ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Vô Phong nhìn thấy tán cây rừng rậm rạp như những chiếc ô khổng lồ do ác quỷ kết thành, che khuất hết ánh mặt trời trên cao.
"Sương đen ở đây không dày đặc lắm, chắc hẳn đây là vùng ngoại vi của Rừng Sương Đen."
Cảm nhận lớp sương đen ẩm ướt bám lên da, Tiêu Vô Phong xoay vai, cổ để thích nghi, sau đó ngồi xổm xuống đất và mở ra một tấm bản đồ bằng da thú.
Các đại sư trận pháp của Tiêu gia đã dùng một loại mực đặc biệt để vẽ pháp trận, liên kết với mạch đất, giúp bản đồ hiện lên hầu hết các khu vực có thể hoạt động trong Rừng Sương Đen theo thời gian thực.
Việc tiêu diệt yêu thú được tính bằng cú đánh quyết định cuối cùng, chỉ cần đoạt lấy sinh mệnh của yêu thú, phù ngọc sẽ tự động ghi lại.
Tiêu Vô Phong nhìn thấy những điểm sáng màu xanh nhạt trên bản đồ, đó chính là vị trí hiện tại của mình. Nhìn xung quanh, bốn phía đều là vách đá, toàn bộ giống như một thung lũng nhỏ, hình dáng như chiếc bình, chỉ có một lối ra ở phía đông nam.
Những điểm đỏ máu đại diện cho vị trí thủ lĩnh quái thú mèo rừng đang chiếm cứ trên ngọn đồi thấp không xa ở lối ra của thung lũng, bên cạnh đó còn có một số lượng lớn các điểm đỏ nhỏ khác.
“Đây mới chỉ là ngoại vi của Rừng Sương Đen, sao lại có nhiều yêu thú tụ tập như vậy, chắc chắn là do con người gây ra.”
Một tay chống cằm, Tiêu Vô Phong nhíu mày suy nghĩ.
“Cao nhân Kiếm Tông Lý Chí đến dự lễ nên lễ săn ban đầu dự tính kéo dài ba ngày ba đêm, nhưng lại rút ngắn chỉ còn hai ngày hai đêm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.