Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả, Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao?
Chương 21: Kiểm Phong Nổi Lên, Kiếm Khí Sơ Thành
TÂM HUYỀN KHINH ĐẠN
09/11/2024
Hắn bước thẳng đến trước mặt Tiêu Vô Phong, từ trên cao nhìn xuống nói: "Cửu đệ, nếu đệ chịu đi theo ta, ta cam đoan sẽ giúp đệ vượt qua lễ săn bắn. Đệ thấy thế nào?"
Sau đó, Hắn hạ giọng chỉ đủ để Tiêu Vô Phong nghe thấy, nói thêm một điều kiện: "Trong lòng đệ cũng biết rõ, người mà ta muốn có được là ai rồi."
"Không đời nào!" Tiêu Vô Phong nhổ một bãi nước bọt, "Tức Mặc Ngọc là người tự do, tỷ ấy không phải là nô bộc của Tiêu gia."
Tiêu Liên Tuyết, với gương mặt trắng như tuyết, mở chiếc quạt gấp che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ biểu cảm lạnh lùng đáng sợ.
"Là nô bộc hay không cũng có gì khác? Vấn đề là ngươi không đủ bản lĩnh để bảo vệ được cô ấy, đó mới là điểm mấu chốt."
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Cứ chờ mà xem. Đợi đến lễ săn, ta sẽ khiến ngươi trở thành kẻ tàn phế. Từ giờ trở đi, ngươi không còn đường lui nữa."
"Tốt thôi, để xem ai cao ai thấp trong lễ săn năm nay," Tiêu Vô Phong gật đầu.
Tiêu Liên Tuyết giơ hai tay lên, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, "Mọi người đều nghe rõ rồi, ta đã cho Cửu đệ một cơ hội, nhưng là do đệ ấy không biết trân trọng cơ hội đó."
Tiêu Bán Tùng liền phụ họa theo: "Tiêu Vô Phong chắc là đầu óc có vấn đề rồi. Mua phải một cuốn kiếm phổ hàng giả mà nghĩ mình có thể nổi danh, dám đấu với thiếu gia Liên Tuyết, đúng là tự tìm cái chết!"
Tiêu Miên Miên nói thêm: "Thất ca có lòng nhân nghĩa, nhưng tiếc là Cửu ca không hiểu lẽ phải. Người như vậy hoàn toàn không xứng đáng để tiếp quản sản nghiệp của gia tộc."
Trên võ đài, hầu hết các đệ tử trung lập của Tiêu gia đều đang thì thầm to nhỏ, ánh mắt của họ đang đổ về nhìn Tiêu Vô Phong với cái nhìn ngày càng kỳ lạ.
Tiêu Thanh Phong nhíu đôi lông mày rậm, vẻ mặt đầy phẫn nộ, muốn lớn tiếng tranh luận.
"Đi thôi, không cần phí lời, cứ dùng hành động thay cho lời nói suông." Tiêu Vô Phong đặt tay lên vai Tiêu Thanh Phong, nói.
Rất nhanh, hai anh em rời khỏi võ đài, đến một nơi vắng vẻ không có ai xung quanh.
"Cửu ca, Ca nói thật với đệ đi, có phải tên khốn Tiêu Liên Tuyết cố tình gài bẫy ca không?"
Tiêu Vô Phong lắc đầu, "Ngay cả đệ cũng không tin cả ca sao?"
"Đệ... không phải là không tin, chỉ là đệ không chịu nổi cái bản mặt đắc ý của bọn họ, đặc biệt là cái tên ranh Tiêu Liên Tuyết. Rõ ràng hắn là kẻ xấu xa đến tận xương tủy, mà còn cố ra vẻ là người đạo nghĩa." Tiêu Thanh Phong cúi đầu nói.
"Ca sẽ dùng đao thay cho kiếm, cho đệ xem một chiêu." Tiêu Vô Phong giơ tay rút thanh đao từ bên hông Tiêu Thanh Phong.
Tiêu Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một luồng kiếm quang lóe lên trước mắt. Một làn kiếm phong sắc bén bay vụt qua khoảng cách mười bước, đánh gãy một cành cây to.
“Cái gì đây?!” Tiêu Thanh Phong tràn đầy kinh ngạc, nuốt nước bọt ừng ực, không dám tin mà thốt lên: “Kiếm phong sao?”
“Suỵt.” Tiêu Vô Phong mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt rực sáng, Tiêu Thanh Phong dùng hai tay bịt chặt miệng, sợ rằng mình quá phấn khích mà la lớn làm loan cái tin sốt dẻo, tốt lành ra ngoài thiên hạ mất.
Trong hai mươi lăm ngày còn lại, Tiêu Vô Phong tăng tốc độ luyện kiếm, mỗi ngày tăng thêm một trăm lần vung kiếm, từ ba ngàn lần mỗi ngày dần dần nâng lên đến năm ngàn lần.
Sau đó, Hắn hạ giọng chỉ đủ để Tiêu Vô Phong nghe thấy, nói thêm một điều kiện: "Trong lòng đệ cũng biết rõ, người mà ta muốn có được là ai rồi."
"Không đời nào!" Tiêu Vô Phong nhổ một bãi nước bọt, "Tức Mặc Ngọc là người tự do, tỷ ấy không phải là nô bộc của Tiêu gia."
Tiêu Liên Tuyết, với gương mặt trắng như tuyết, mở chiếc quạt gấp che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ biểu cảm lạnh lùng đáng sợ.
"Là nô bộc hay không cũng có gì khác? Vấn đề là ngươi không đủ bản lĩnh để bảo vệ được cô ấy, đó mới là điểm mấu chốt."
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Cứ chờ mà xem. Đợi đến lễ săn, ta sẽ khiến ngươi trở thành kẻ tàn phế. Từ giờ trở đi, ngươi không còn đường lui nữa."
"Tốt thôi, để xem ai cao ai thấp trong lễ săn năm nay," Tiêu Vô Phong gật đầu.
Tiêu Liên Tuyết giơ hai tay lên, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, "Mọi người đều nghe rõ rồi, ta đã cho Cửu đệ một cơ hội, nhưng là do đệ ấy không biết trân trọng cơ hội đó."
Tiêu Bán Tùng liền phụ họa theo: "Tiêu Vô Phong chắc là đầu óc có vấn đề rồi. Mua phải một cuốn kiếm phổ hàng giả mà nghĩ mình có thể nổi danh, dám đấu với thiếu gia Liên Tuyết, đúng là tự tìm cái chết!"
Tiêu Miên Miên nói thêm: "Thất ca có lòng nhân nghĩa, nhưng tiếc là Cửu ca không hiểu lẽ phải. Người như vậy hoàn toàn không xứng đáng để tiếp quản sản nghiệp của gia tộc."
Trên võ đài, hầu hết các đệ tử trung lập của Tiêu gia đều đang thì thầm to nhỏ, ánh mắt của họ đang đổ về nhìn Tiêu Vô Phong với cái nhìn ngày càng kỳ lạ.
Tiêu Thanh Phong nhíu đôi lông mày rậm, vẻ mặt đầy phẫn nộ, muốn lớn tiếng tranh luận.
"Đi thôi, không cần phí lời, cứ dùng hành động thay cho lời nói suông." Tiêu Vô Phong đặt tay lên vai Tiêu Thanh Phong, nói.
Rất nhanh, hai anh em rời khỏi võ đài, đến một nơi vắng vẻ không có ai xung quanh.
"Cửu ca, Ca nói thật với đệ đi, có phải tên khốn Tiêu Liên Tuyết cố tình gài bẫy ca không?"
Tiêu Vô Phong lắc đầu, "Ngay cả đệ cũng không tin cả ca sao?"
"Đệ... không phải là không tin, chỉ là đệ không chịu nổi cái bản mặt đắc ý của bọn họ, đặc biệt là cái tên ranh Tiêu Liên Tuyết. Rõ ràng hắn là kẻ xấu xa đến tận xương tủy, mà còn cố ra vẻ là người đạo nghĩa." Tiêu Thanh Phong cúi đầu nói.
"Ca sẽ dùng đao thay cho kiếm, cho đệ xem một chiêu." Tiêu Vô Phong giơ tay rút thanh đao từ bên hông Tiêu Thanh Phong.
Tiêu Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một luồng kiếm quang lóe lên trước mắt. Một làn kiếm phong sắc bén bay vụt qua khoảng cách mười bước, đánh gãy một cành cây to.
“Cái gì đây?!” Tiêu Thanh Phong tràn đầy kinh ngạc, nuốt nước bọt ừng ực, không dám tin mà thốt lên: “Kiếm phong sao?”
“Suỵt.” Tiêu Vô Phong mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt rực sáng, Tiêu Thanh Phong dùng hai tay bịt chặt miệng, sợ rằng mình quá phấn khích mà la lớn làm loan cái tin sốt dẻo, tốt lành ra ngoài thiên hạ mất.
Trong hai mươi lăm ngày còn lại, Tiêu Vô Phong tăng tốc độ luyện kiếm, mỗi ngày tăng thêm một trăm lần vung kiếm, từ ba ngàn lần mỗi ngày dần dần nâng lên đến năm ngàn lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.