Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả, Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao?
Chương 3: Tiêu Vô Phong
TÂM HUYỀN KHINH ĐẠN
05/11/2024
Sau đó, hai người cứ thế tranh cãi qua lại, cuối cùng giá cả được định là mười lăm lượng.
Tiêu Vô Phong rút bạc ra, đếm đi đếm lại ba lần rồi đưa cho lão đạo.
Lão đạo thở dài, “Nếu không phải công tử Tiêu tài năng xuất chúng, vượt xa người thường, thì bộ bí kíp độc nhất vô nhị này ta tuyệt đối sẽ không chịu bán đâu.”
“Ngài cứ đi đi, đừng có quay lại tìm ta nữa.” Lão đạo vẫy tay, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Cảm tạ Đạo trưởng Bạch Vân, tại hạ cáo từ.” Tiêu Vô Phong ôm quyền cúi chào, rồi quay người bước về con đường mòn dưới bóng cây.
Đứng trước cổng Quan Cảnh Thanh Phong Minh Nguyệt, lão đạo tiễn Tiêu Vô Phong rời đi, sau đó gọi tên tiểu đồ đệ, nói:
“Tiểu Liễu, ngươi thay bộ đồ thường, rồi đi thông báo cho Tiêu Liên Tuyết công tử, chuyện đã xong rồi.”
Tiểu Liễu, tiểu đồ đệ thân cao hơn tám thước, nhanh chóng bước lại gần, giơ ngón cái lên, cười trộm nói: “Sư phụ thật giỏi, một bộ bí kíp không rõ thật giả mà lại kiếm được chừng ấy tiền!”
“Chuyện này không giống nhau,” lão đạo sắc mặt nghiêm túc, lắc đầu cười, “Tiêu Vô Phong trong gia tộc Tiêu mà nói địa vị còn không bằng con cháu dòng nhánh, là một tên nghèo kiết xác chính hiệu, cho nên hắn cũng lắm cũng chỉ có thể trả được mười lăm lượng. Cái thật sự đáng giá nằm ở Tiêu Liên Tuyết công tử bên kia, hắn là con trai ruột của phu nhân gia tộc Tiêu, Đường Vân Hi, tài năng võ đạo cực kỳ xuất sắc, rất được gia tộc coi trọng. Chỉ cần để một chút lợi lộc lọt ra ngoài, số tiền chịu chi từ hắn sẽ gấp mấy chục lần tiền của Tiêu Vô Phong.”
“Thật đáng nể! Thật đáng nể! Sư phụ quả là quả là tài cao trí lớn!!” Tiểu Liễu miệng cười tươi, lắc đầu, mắt sáng rỡ, “Nhưng mà Tiểu Liễu không hiểu, với thân phận cao quý của Tiêu Liên Tuyết công tử, sao lại phải nhắm vào một kẻ vô dụng lạI không được gia tộc trọng dụng như thế?”
Bạch Vân lão đạo hừ lạnh một tiếng, “Những cái không nên hỏi thì đừng hỏi, đi nhanh đi hãy báo tin cho người ta.”
Sau thời gian nửa nén hương, tiểu đồ đệ Tiểu Liễu từ trong rừng bước ra, định bước lên con đường quan đạo không xa, nhưng đột nhiên cảm thấy dưới chân có chút dao động.
“Thân thể như gió!”
Tiểu Liễu ngẩn ra, sắc mặt thay đổi, nhưng động tác không hề chậm chạp, nhanh chóng rút chân lại, y phục như cánh buồm căng gió, đẩy thân thể nghiêng lên, dịch chuyển ngang qua.
Một tay vươn ra nắm lấy cành cây, Tiểu Liễu trợn mắt nhìn xuống, “Là ai, dám cả gan dở trờ ám toán Đạo gia ta?”
Cành cây trên đầu đột nhiên vang lên tiếng gió, Tiểu Liễu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cây gậy lớn vụt thẳng vào mắt, không thể thấy gì khác.
*Bốp!*
Ngay giữa trán ăn phải một cú đập mạnh, mắt lóa lên cả dãy sao chạy vòng quanh, Tiểu Liễu ngã gục xuống.
Rào rào rào~~~
Cây cối xung quanh vang lên âm thanh răng rắc, một tấm lưới cỏ đột ngột từ mặt đất bật lên, nhốt chặt tên đạo đồng Tiểu Liễu.
Ngay sau đó, Tiêu Vô Phong nhảy xuống từ cành cây, cầm gậy vung tới tấp đánh.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp~~~
Tên đạo đồng ôm đầu rụt người lại, không dám mở mắt ra nhìn thêm một chút nào, trông chẳng khác gì một con đà điểu đang sợ hãi tột độ.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, xin đại gia cho biết ngài cần tiền hay gì vậy ?, xin ngài hãy nói thẳng ra đây."
Tiêu Vô Phong rút bạc ra, đếm đi đếm lại ba lần rồi đưa cho lão đạo.
Lão đạo thở dài, “Nếu không phải công tử Tiêu tài năng xuất chúng, vượt xa người thường, thì bộ bí kíp độc nhất vô nhị này ta tuyệt đối sẽ không chịu bán đâu.”
“Ngài cứ đi đi, đừng có quay lại tìm ta nữa.” Lão đạo vẫy tay, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Cảm tạ Đạo trưởng Bạch Vân, tại hạ cáo từ.” Tiêu Vô Phong ôm quyền cúi chào, rồi quay người bước về con đường mòn dưới bóng cây.
Đứng trước cổng Quan Cảnh Thanh Phong Minh Nguyệt, lão đạo tiễn Tiêu Vô Phong rời đi, sau đó gọi tên tiểu đồ đệ, nói:
“Tiểu Liễu, ngươi thay bộ đồ thường, rồi đi thông báo cho Tiêu Liên Tuyết công tử, chuyện đã xong rồi.”
Tiểu Liễu, tiểu đồ đệ thân cao hơn tám thước, nhanh chóng bước lại gần, giơ ngón cái lên, cười trộm nói: “Sư phụ thật giỏi, một bộ bí kíp không rõ thật giả mà lại kiếm được chừng ấy tiền!”
“Chuyện này không giống nhau,” lão đạo sắc mặt nghiêm túc, lắc đầu cười, “Tiêu Vô Phong trong gia tộc Tiêu mà nói địa vị còn không bằng con cháu dòng nhánh, là một tên nghèo kiết xác chính hiệu, cho nên hắn cũng lắm cũng chỉ có thể trả được mười lăm lượng. Cái thật sự đáng giá nằm ở Tiêu Liên Tuyết công tử bên kia, hắn là con trai ruột của phu nhân gia tộc Tiêu, Đường Vân Hi, tài năng võ đạo cực kỳ xuất sắc, rất được gia tộc coi trọng. Chỉ cần để một chút lợi lộc lọt ra ngoài, số tiền chịu chi từ hắn sẽ gấp mấy chục lần tiền của Tiêu Vô Phong.”
“Thật đáng nể! Thật đáng nể! Sư phụ quả là quả là tài cao trí lớn!!” Tiểu Liễu miệng cười tươi, lắc đầu, mắt sáng rỡ, “Nhưng mà Tiểu Liễu không hiểu, với thân phận cao quý của Tiêu Liên Tuyết công tử, sao lại phải nhắm vào một kẻ vô dụng lạI không được gia tộc trọng dụng như thế?”
Bạch Vân lão đạo hừ lạnh một tiếng, “Những cái không nên hỏi thì đừng hỏi, đi nhanh đi hãy báo tin cho người ta.”
Sau thời gian nửa nén hương, tiểu đồ đệ Tiểu Liễu từ trong rừng bước ra, định bước lên con đường quan đạo không xa, nhưng đột nhiên cảm thấy dưới chân có chút dao động.
“Thân thể như gió!”
Tiểu Liễu ngẩn ra, sắc mặt thay đổi, nhưng động tác không hề chậm chạp, nhanh chóng rút chân lại, y phục như cánh buồm căng gió, đẩy thân thể nghiêng lên, dịch chuyển ngang qua.
Một tay vươn ra nắm lấy cành cây, Tiểu Liễu trợn mắt nhìn xuống, “Là ai, dám cả gan dở trờ ám toán Đạo gia ta?”
Cành cây trên đầu đột nhiên vang lên tiếng gió, Tiểu Liễu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cây gậy lớn vụt thẳng vào mắt, không thể thấy gì khác.
*Bốp!*
Ngay giữa trán ăn phải một cú đập mạnh, mắt lóa lên cả dãy sao chạy vòng quanh, Tiểu Liễu ngã gục xuống.
Rào rào rào~~~
Cây cối xung quanh vang lên âm thanh răng rắc, một tấm lưới cỏ đột ngột từ mặt đất bật lên, nhốt chặt tên đạo đồng Tiểu Liễu.
Ngay sau đó, Tiêu Vô Phong nhảy xuống từ cành cây, cầm gậy vung tới tấp đánh.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp~~~
Tên đạo đồng ôm đầu rụt người lại, không dám mở mắt ra nhìn thêm một chút nào, trông chẳng khác gì một con đà điểu đang sợ hãi tột độ.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, xin đại gia cho biết ngài cần tiền hay gì vậy ?, xin ngài hãy nói thẳng ra đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.