Chương 11
Thẩm Cô Ảnh
14/05/2022
Lần này, hai người cuối cùng đã trở lại Ma cung, cũng đại biểu cho một màn khác đang mở ra.
Thẩm Cửu không biết Lạc Băng Hà đã nhìn thấy cái gì trong ảo cảnh, nhưng nhìn sắc mặt của hắn dọc theo đường đi, nhất định là đã nhìn thấy thứ đồ chẳng tốt lành gì rồi. Thẩm Cửu chẳng muốn tự rước thêm phiền toái, cũng lười để ý Lạc Băng Hà.
Cũng không biết bầu không khí này như thế nào lại mang tâm trạng xấu hổ, vậy mà bồi bạn hai người về tới Ma cung. Bất quá cũng may không khí cũng phải thay ca, nếu không thì cũng chẳng biết phải làm cái gì bây giờ. Phần cảm xúc này của người không phải không khí nho nhỏ có thể chứa được, nhưng là không khí nho nhỏ này không thể không theo cùng, không khí quả là người làm công khó khăn.
Khi trở lại Ma cung, Thẩm Cửu cho là y sẽ lại bị giam vào địa lao lần nữa, đang ở nghĩ ngợi cách trốn thoát như thế nào, thì cả người đều bị khóa trong phòng này. Mà gian phòng này còn không phải là gian phòng lúc trước kia sao.
Gian phòng này thoạt nhìn đã lượt bớt phần hoa lệ, không nghĩ tới tên tiểu súc sinh này lại ưu thích loại phong cách này.
Điều cần thiết trong kế hoạch chạy trốn 1: muốn tìm được đường chạy trốn nhanh hơn, trước hết phải hiểu rõ kết cấu của hoàn cảnh trước mắt.
Ở trong mắt Thẩm Cửu bây giờ, đây chẳng qua là thay đổi một nhà giam khác mà thôi. Nhưng nói thật ra, Thẩm Cửu cũng đã quen với việc ở trong cái loại nơi địa lao, hiện tại đến nơi này, ngược lại rất không thói quen.
Âm thanh đó là gì? Thần kinh Thẩm Cửu căng thẳng, nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi.
Điều cần thiết trong kế hoạch chạy trốn 2: thời khắc đều phấn chấn tinh thần, không bao giờ bỏ cuộc.
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài gian phòng, là thanh âm của một nữ nhân, nghe có chút quen thuộc, nhưng đã rất lâu không nghe giọng nói nào khác ngoài tiểu súc sinh, dẫn đến Thẩm Cửu đều nhanh đem thanh âm của những người khác đều quên đi.
Người kia cãi vã cùng thị vệ canh giữ ở ngoài cửa, những tên thị vệ kia thoạt nhìn rất giữ cương vị chức trách được giao, Ma tôn không cho người khác đi vào, liền kiên quyết không cho người vào.
Thẩm Cửu tranh thủ khoảng thời gian này, thò đầu ra nhanh chóng nhớ rõ đại khái căn phòng này. Dùng não quá độ đầu óc đều có chút chóng mặt, bữa cuối mà y ăn chính là một lần trong căn nhà kia. Ở ảo cảnh, cố nhân thấy y có chút mệt mỏi liền cho y ăn gì đó.
Bất quá, không phải chỉ ăn ít thức ăn thôi sao? Cái này còn không có đến mức làm Thẩm Cửu chết đói. Nếu như nói hai ngày liền không ăn sẽ chết đói, Thẩm Cửu hẳn là sớm chết trong địa lao từ lâu.
Cái kia tiểu Cung chủ kiêu ngạo vẫn còn đang ở bên ngoài cùng thị vệ nháo, Thẩm Cửu đã không còn sợ hãi từ bên trong đi ra, nhẹ chân nhẹ tay quan sát kỹ gian phòng này, lên kế hoạch đường thoát tốt nhất.
Điều cần thiết trong kế hoạch chạy trốn 3: tìm tốt mục tiêu, tuyệt đối không chần chừ.
Thẩm Cửu liền theo cái kế hoạch đường thoát tốt nhất cái này của y, lặng lẽ meo meo chạy ra ngoài.
Tiểu Cung chủ cuối cùng tức giận bỏ đi, mà lúc này Thẩm Cửu cũng đã chạy xa. Bất quá Thẩm Cửu không có chú ý tới, ở nơi y không nhìn thấy, có một ánh mắt đang xem lấy y.
Lạc Băng Hà từ trên thân cây nhảy xuống, nhìn theo hướng Thẩm Cửu chạy đi. Nếu là Thẩm Cửu trước kia, y nhất định sẽ không không cảnh giác mà bỏ qua sự tồn tại của Lạc Băng Hà như vậy.
Nguyên nhân này rốt cuộc là vì cái gì? Hai người vẫn còn chưa có phát hiện cái vấn đề này.
Lạc Băng Hà nhìn xem nơi thân ảnh biến mất, thích chạy trốn như vậy a..., vậy có phải hay không muốn chơi trò chơi nhỏ, có phải cũng nên đáp lại cố gắng của y a.
"Chậc, đây là nơi phá địa lúc nãy?" Thẩm Cửu ngã xuống bên cạnh đại thụ thở hổn hển. Dù cho chạy xa tới mức này, vậy mà vẫn vòng quanh bên trong Ma cung.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
"Ngươi trốn ở chỗ này sao? Ta tìm được ngươi rồi..."
Thẩm Cửu không biết Lạc Băng Hà đã nhìn thấy cái gì trong ảo cảnh, nhưng nhìn sắc mặt của hắn dọc theo đường đi, nhất định là đã nhìn thấy thứ đồ chẳng tốt lành gì rồi. Thẩm Cửu chẳng muốn tự rước thêm phiền toái, cũng lười để ý Lạc Băng Hà.
Cũng không biết bầu không khí này như thế nào lại mang tâm trạng xấu hổ, vậy mà bồi bạn hai người về tới Ma cung. Bất quá cũng may không khí cũng phải thay ca, nếu không thì cũng chẳng biết phải làm cái gì bây giờ. Phần cảm xúc này của người không phải không khí nho nhỏ có thể chứa được, nhưng là không khí nho nhỏ này không thể không theo cùng, không khí quả là người làm công khó khăn.
Khi trở lại Ma cung, Thẩm Cửu cho là y sẽ lại bị giam vào địa lao lần nữa, đang ở nghĩ ngợi cách trốn thoát như thế nào, thì cả người đều bị khóa trong phòng này. Mà gian phòng này còn không phải là gian phòng lúc trước kia sao.
Gian phòng này thoạt nhìn đã lượt bớt phần hoa lệ, không nghĩ tới tên tiểu súc sinh này lại ưu thích loại phong cách này.
Điều cần thiết trong kế hoạch chạy trốn 1: muốn tìm được đường chạy trốn nhanh hơn, trước hết phải hiểu rõ kết cấu của hoàn cảnh trước mắt.
Ở trong mắt Thẩm Cửu bây giờ, đây chẳng qua là thay đổi một nhà giam khác mà thôi. Nhưng nói thật ra, Thẩm Cửu cũng đã quen với việc ở trong cái loại nơi địa lao, hiện tại đến nơi này, ngược lại rất không thói quen.
Âm thanh đó là gì? Thần kinh Thẩm Cửu căng thẳng, nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi.
Điều cần thiết trong kế hoạch chạy trốn 2: thời khắc đều phấn chấn tinh thần, không bao giờ bỏ cuộc.
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài gian phòng, là thanh âm của một nữ nhân, nghe có chút quen thuộc, nhưng đã rất lâu không nghe giọng nói nào khác ngoài tiểu súc sinh, dẫn đến Thẩm Cửu đều nhanh đem thanh âm của những người khác đều quên đi.
Người kia cãi vã cùng thị vệ canh giữ ở ngoài cửa, những tên thị vệ kia thoạt nhìn rất giữ cương vị chức trách được giao, Ma tôn không cho người khác đi vào, liền kiên quyết không cho người vào.
Thẩm Cửu tranh thủ khoảng thời gian này, thò đầu ra nhanh chóng nhớ rõ đại khái căn phòng này. Dùng não quá độ đầu óc đều có chút chóng mặt, bữa cuối mà y ăn chính là một lần trong căn nhà kia. Ở ảo cảnh, cố nhân thấy y có chút mệt mỏi liền cho y ăn gì đó.
Bất quá, không phải chỉ ăn ít thức ăn thôi sao? Cái này còn không có đến mức làm Thẩm Cửu chết đói. Nếu như nói hai ngày liền không ăn sẽ chết đói, Thẩm Cửu hẳn là sớm chết trong địa lao từ lâu.
Cái kia tiểu Cung chủ kiêu ngạo vẫn còn đang ở bên ngoài cùng thị vệ nháo, Thẩm Cửu đã không còn sợ hãi từ bên trong đi ra, nhẹ chân nhẹ tay quan sát kỹ gian phòng này, lên kế hoạch đường thoát tốt nhất.
Điều cần thiết trong kế hoạch chạy trốn 3: tìm tốt mục tiêu, tuyệt đối không chần chừ.
Thẩm Cửu liền theo cái kế hoạch đường thoát tốt nhất cái này của y, lặng lẽ meo meo chạy ra ngoài.
Tiểu Cung chủ cuối cùng tức giận bỏ đi, mà lúc này Thẩm Cửu cũng đã chạy xa. Bất quá Thẩm Cửu không có chú ý tới, ở nơi y không nhìn thấy, có một ánh mắt đang xem lấy y.
Lạc Băng Hà từ trên thân cây nhảy xuống, nhìn theo hướng Thẩm Cửu chạy đi. Nếu là Thẩm Cửu trước kia, y nhất định sẽ không không cảnh giác mà bỏ qua sự tồn tại của Lạc Băng Hà như vậy.
Nguyên nhân này rốt cuộc là vì cái gì? Hai người vẫn còn chưa có phát hiện cái vấn đề này.
Lạc Băng Hà nhìn xem nơi thân ảnh biến mất, thích chạy trốn như vậy a..., vậy có phải hay không muốn chơi trò chơi nhỏ, có phải cũng nên đáp lại cố gắng của y a.
"Chậc, đây là nơi phá địa lúc nãy?" Thẩm Cửu ngã xuống bên cạnh đại thụ thở hổn hển. Dù cho chạy xa tới mức này, vậy mà vẫn vòng quanh bên trong Ma cung.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
"Ngươi trốn ở chỗ này sao? Ta tìm được ngươi rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.