Chương 14
Thẩm Cô Ảnh
30/06/2022
Thẩm Cửu ngồi trên ghế, y không phải là kiểu người chạy tới nơi nào mà không nghĩ ngợi trước gì. Nhưng cái này cũng không thể trách y, nơi này cho y cảm giác quen thuộc quả thực rất mạnh.
Thẩm Cửu gia hỏa này chính là tiểu nhân lòng dạ nghi ngờ thập phần quá nặng, y không cho phép bất cứ loại cảm xúc bất an nào một mực vây quanh mình. Mà muốn tiêu diệt loại cảm xúc bất an này thì trước hết làm rõ nguồn gốc của nó.
Bước đầu tiên chính là tìm xem và điều tra từ bên trong gian phòng này. Mà cửa sổ bị bịt kín kia cùng cánh cửa khóa, rõ ràng thì hai bên này đều không thể thoát được, nhưng cũng chỉ có thể bắt đầu từ nơi này hạ thủ.
Hết thảy nơi này đều đem lại cảm giác vừa quen thuộc đến vậy cũng vừa xa lạ đến thế. Cái bình hoa trên bàn trang điểm kia, không sai cái bình hoa này y nhớ rõ, chính là cái bình hoa mà y đánh nát trong huyễn cảnh, y từng cầm nó để làm gì?
Thẩm Cửu cố gắng nghĩ lại một màn kia, nhưng rõ ràng là chứng kiến tận mắt một màn tràng diện như vậy nhưng không biết tại sao lại bắt đầu trở nên càng mơ hồ, tựa như bị che phủ bởi một tầng sương mù, thấy không rõ rốt cuộc phía trước là cảnh tượng gì.
Chậc*. (*tsk)
Tiếp xuống Thẩm Cửu mở ra tủ quần áo nhìn qua vài bộ bên trong. Không biết nghĩ đến cái gì, y cuối đầu nhìn xuống chính mình, vẫn là bộ hôn phục kia nhưng đã bị mình ném lung tung đến mức không còn là bộ dạng ban đầu. Chung quy từ một công tử văn nhã lúc trước biến thành tên tù nhân bần tiện, vậy mà mảy may không có phát giác được y hiện tại chính là đang mặc cái bộ rách nát này.
Thẩm Cửu từ bên trong này tất cả đều là cùng một màu lấy ra một bộ hắc y mặc lên người. Trước khi mặc vào, bởi vì không có nước rửa y cũng chỉ có thể qua loa đem phần trong sạch sẽ từ bộ trước đó lau bụi bẩn trên người.
Sau khi thu thập sạch sẽ y cuối cùng kiểm tra nơi mà lần trước mình chưa kiểm tra qua -- cái giường. Bởi vì trên giường thực sạch sẽ gọn gàng liếc mắt nhìn qua liền có thể thấy được toàn bộ, cho nên Thẩm Cửu đều đem lực chú ý đặt ở nơi gầm giường nơi không thấy được kia.
Bên dưới tối như mực cái gì cũng không thể nhìn thấy, Thẩm Cửu liền đánh bạo hướng tay vào bên trong sờ soạng, cùng lắm nếu là xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, bất quá liền bị phế mất một tay, cũng không phải là chưa từng phế qua.
Trong lúc kiểm tra Thẩm Cửu từ bên trong mò được một đồ vật lạnh buốt, lấy ra xem xét là một khối sắc thô vừa vặn có thể nạy mấy cây đinh kia ra. Hắn lúc trước vào thời điểm sống tạm thế nhưng học được không ít bản sự này.
Không biết có phải hay không không thượng thiên chiếu cố, lần này thế mà có thể thuận lợi chạy ra ngoài. Hơn hết lần này cũng không có tiểu súc sinh.
Mà tiểu súc sinh kia bây giờ đang ở đâu? chính là Lạc Băng Hà lương tâm trỗi dậy đột nhiên nhớ ra Thẩm Cửu còn chưa có ăn cái gì, cũng bởi vì bản thân hắn đã tích cốc mới không nghĩ tới vấn đề này sớm hơn.
Nhưng Lạc Băng Hà cũng không có nói với người, chỉ sai hạ nhân đi chuẩn bị nguyên liệu. Cứ việc những tên kia luôn rất hiếu kì, vị mà bị Ma tôn giấu đi, lại còn tự mình đích thân xuống bếp đến tột cùng là vị phi tử này là ai?
Hiện tại Lạc Băng Hà đang đứng trong phòng bếp, trong này cũng chỉ có một mình hắn mà những người khác thì đều bị áp suất thấp của hắn dọa chạy mất.
"Chậc, chỉ là một tên cặn bã mà thôi, để hắn đói chết, ai mn quản hắn có ăn đủ no hay không." Lạc Băng Hà nhìn bát cháo ở trước mặt mình, hắn không phải là lần đầu tiên làm cho Thẩm Cửu, Nhưng những việc này hắn đã làm từ trước kia cho Thẩm Cửu cũng không biết tên đó đã đổ chúng đi đâu.
Lúc này Lạc Băng Hà cũng không có chú ý đến, người mà hắn đang mắng đang hướng về phía của hắn chạy tới.
Mà Lạc Băng Hà cũng đang đi tới hướng gian phòng của Thẩm Cửu.
- ------
"A, không xong rồi, thế mà không kiểm tra kỹ để cho tên Thẩm Cửu phát hiện sơ hở, tất cả đều là lỗi tại ngươi." Tiểu Chính Thái đáng yêu bất mãn gầm gừ.
"Đem cái cảm xúc kia của ngươi thu lại cho ta, dù sao kiểu người giống như ngươi cũng gây ra sơ hở, chỉ việc bị lặp đi lặp lại nhiều lần, sơ hở này quá không bình thường rồi." Ngược lại người bị rống kia lại thập phần bình tĩnh.
"Nếu vậy sơ hở lần này cũng quá lớn đi, dựa theo kịch bản tới nói thì tên Thẩm Cửu không nên trốn thoát, cái khối sắc kia cũng không nên xuất hiện. A, phiền chết đi được." Tiểu Chính Thái đem tóc cào loạn.
"Vậy ngươi cứ xem như quà tặng của thượng thiên cho hắn đi, hơn nữa, chính ngươi không phải..."
"Dựa vào cái gì, bằng hắn cũng xứng? Loại tiểu nhân giống như hắn này cả cuộc đời nên giống như chuột mà trải qua. Mà cái này có thể giống nhau sao, ta chỉ là vì vui chơi, mà ngươi chính là người biên kịch bản. Làm sao? Ngươi nói lời như vậy là đang thương hại hắn?" Tiểu Chính Thái giẫm lên ghế chỉ vào nam nhân đang nửa dựa trên bàn
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Nhìn thoáng qua Tiểu Chính Thái, liền đem mắt nhắm lại, yên lặng uống sữa trong tay.
"Đúng vậy, một tiểu nhân như hắn chết cũng không đáng tiếc."
Thẩm Cửu gia hỏa này chính là tiểu nhân lòng dạ nghi ngờ thập phần quá nặng, y không cho phép bất cứ loại cảm xúc bất an nào một mực vây quanh mình. Mà muốn tiêu diệt loại cảm xúc bất an này thì trước hết làm rõ nguồn gốc của nó.
Bước đầu tiên chính là tìm xem và điều tra từ bên trong gian phòng này. Mà cửa sổ bị bịt kín kia cùng cánh cửa khóa, rõ ràng thì hai bên này đều không thể thoát được, nhưng cũng chỉ có thể bắt đầu từ nơi này hạ thủ.
Hết thảy nơi này đều đem lại cảm giác vừa quen thuộc đến vậy cũng vừa xa lạ đến thế. Cái bình hoa trên bàn trang điểm kia, không sai cái bình hoa này y nhớ rõ, chính là cái bình hoa mà y đánh nát trong huyễn cảnh, y từng cầm nó để làm gì?
Thẩm Cửu cố gắng nghĩ lại một màn kia, nhưng rõ ràng là chứng kiến tận mắt một màn tràng diện như vậy nhưng không biết tại sao lại bắt đầu trở nên càng mơ hồ, tựa như bị che phủ bởi một tầng sương mù, thấy không rõ rốt cuộc phía trước là cảnh tượng gì.
Chậc*. (*tsk)
Tiếp xuống Thẩm Cửu mở ra tủ quần áo nhìn qua vài bộ bên trong. Không biết nghĩ đến cái gì, y cuối đầu nhìn xuống chính mình, vẫn là bộ hôn phục kia nhưng đã bị mình ném lung tung đến mức không còn là bộ dạng ban đầu. Chung quy từ một công tử văn nhã lúc trước biến thành tên tù nhân bần tiện, vậy mà mảy may không có phát giác được y hiện tại chính là đang mặc cái bộ rách nát này.
Thẩm Cửu từ bên trong này tất cả đều là cùng một màu lấy ra một bộ hắc y mặc lên người. Trước khi mặc vào, bởi vì không có nước rửa y cũng chỉ có thể qua loa đem phần trong sạch sẽ từ bộ trước đó lau bụi bẩn trên người.
Sau khi thu thập sạch sẽ y cuối cùng kiểm tra nơi mà lần trước mình chưa kiểm tra qua -- cái giường. Bởi vì trên giường thực sạch sẽ gọn gàng liếc mắt nhìn qua liền có thể thấy được toàn bộ, cho nên Thẩm Cửu đều đem lực chú ý đặt ở nơi gầm giường nơi không thấy được kia.
Bên dưới tối như mực cái gì cũng không thể nhìn thấy, Thẩm Cửu liền đánh bạo hướng tay vào bên trong sờ soạng, cùng lắm nếu là xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, bất quá liền bị phế mất một tay, cũng không phải là chưa từng phế qua.
Trong lúc kiểm tra Thẩm Cửu từ bên trong mò được một đồ vật lạnh buốt, lấy ra xem xét là một khối sắc thô vừa vặn có thể nạy mấy cây đinh kia ra. Hắn lúc trước vào thời điểm sống tạm thế nhưng học được không ít bản sự này.
Không biết có phải hay không không thượng thiên chiếu cố, lần này thế mà có thể thuận lợi chạy ra ngoài. Hơn hết lần này cũng không có tiểu súc sinh.
Mà tiểu súc sinh kia bây giờ đang ở đâu? chính là Lạc Băng Hà lương tâm trỗi dậy đột nhiên nhớ ra Thẩm Cửu còn chưa có ăn cái gì, cũng bởi vì bản thân hắn đã tích cốc mới không nghĩ tới vấn đề này sớm hơn.
Nhưng Lạc Băng Hà cũng không có nói với người, chỉ sai hạ nhân đi chuẩn bị nguyên liệu. Cứ việc những tên kia luôn rất hiếu kì, vị mà bị Ma tôn giấu đi, lại còn tự mình đích thân xuống bếp đến tột cùng là vị phi tử này là ai?
Hiện tại Lạc Băng Hà đang đứng trong phòng bếp, trong này cũng chỉ có một mình hắn mà những người khác thì đều bị áp suất thấp của hắn dọa chạy mất.
"Chậc, chỉ là một tên cặn bã mà thôi, để hắn đói chết, ai mn quản hắn có ăn đủ no hay không." Lạc Băng Hà nhìn bát cháo ở trước mặt mình, hắn không phải là lần đầu tiên làm cho Thẩm Cửu, Nhưng những việc này hắn đã làm từ trước kia cho Thẩm Cửu cũng không biết tên đó đã đổ chúng đi đâu.
Lúc này Lạc Băng Hà cũng không có chú ý đến, người mà hắn đang mắng đang hướng về phía của hắn chạy tới.
Mà Lạc Băng Hà cũng đang đi tới hướng gian phòng của Thẩm Cửu.
- ------
"A, không xong rồi, thế mà không kiểm tra kỹ để cho tên Thẩm Cửu phát hiện sơ hở, tất cả đều là lỗi tại ngươi." Tiểu Chính Thái đáng yêu bất mãn gầm gừ.
"Đem cái cảm xúc kia của ngươi thu lại cho ta, dù sao kiểu người giống như ngươi cũng gây ra sơ hở, chỉ việc bị lặp đi lặp lại nhiều lần, sơ hở này quá không bình thường rồi." Ngược lại người bị rống kia lại thập phần bình tĩnh.
"Nếu vậy sơ hở lần này cũng quá lớn đi, dựa theo kịch bản tới nói thì tên Thẩm Cửu không nên trốn thoát, cái khối sắc kia cũng không nên xuất hiện. A, phiền chết đi được." Tiểu Chính Thái đem tóc cào loạn.
"Vậy ngươi cứ xem như quà tặng của thượng thiên cho hắn đi, hơn nữa, chính ngươi không phải..."
"Dựa vào cái gì, bằng hắn cũng xứng? Loại tiểu nhân giống như hắn này cả cuộc đời nên giống như chuột mà trải qua. Mà cái này có thể giống nhau sao, ta chỉ là vì vui chơi, mà ngươi chính là người biên kịch bản. Làm sao? Ngươi nói lời như vậy là đang thương hại hắn?" Tiểu Chính Thái giẫm lên ghế chỉ vào nam nhân đang nửa dựa trên bàn
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Nhìn thoáng qua Tiểu Chính Thái, liền đem mắt nhắm lại, yên lặng uống sữa trong tay.
"Đúng vậy, một tiểu nhân như hắn chết cũng không đáng tiếc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.