Chương 20
Thẩm Cô Ảnh
30/06/2022
Thẩm Cửu người này cho dù đang giả vờ bình tĩnh, nhưng vẫn nhịn không được lộ ra biểu tình nhìn qua là có thể thấy được, y kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng thể nghĩ tới người đó lại đang ở đây!!!
Thẩm Cửu không thể tin được mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình, Nhạc Thanh Nguyên vậy mà lại đang ở đây! Khoảng cách hiện tại giữa hai người rất gần, ngay cả ốc sên cũng có thể bò tới. Y đứng trước mặt Nhạc Thanh Nguyên, thị lực rất tốt của y nhìn thấy rõ ràng vết thương trên người của hắn, cùng mới màu da không khỏe mạnh kia. Người cũng đã chết hơn một đoạn thời gian rồi, trên da mặt cũng đã có một ít thi ban.
Lần cuối Thẩm Cửu nhìn thấy Nhạc Thanh Nguyên không biết đã là chuyện của bao lâu trước đây, đó còn là lần Lạc Băng Hà tiến đánh Thương Khung Sơn phái báo thù rửa hận. Lúc đó Nhạc Thanh Nguyên bị đại thương, cùng với những người bị thương hoặc chết khác bị Lạc Băng Hà đày lại trong đống phế tích Thương Khung Sơn. Mà Thẩm Cửu y lúc đó bị Lạc Băng Hà bắt giam trong địa lao Ma cung.
Thẩm Cửu cũng từng tưởng tượng qua cảnh tượng y một lần nữa gặp lại Nhạc Thanh Nguyên, thứ y nhìn thấy có thể là thi thể của hắn, hoặc là Nhạc Thanh Nguyên nhìn thấy thi thể của y, hoặc là cả hai người cũng đều chết hết, ai cũng không gặp được ai. Nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ đến dưới loại tình huống này y sẽ cùng Nhạc Thanh Nguyên gặp mặt, hơn nữa còn là loại nơi này.
Nhạc Thanh Nguyên cứ như vậy mà ngồi dưới đất, một tay tựa lên mép bàn, nếu như không phải toàn thân đều là máu, đồng thời còn có đoạn kiếm đầy vết máu đông nằm trên mặt bàn, thật dễ làm người khác lầm tưởng rằng hắn qua đời một cách an tường như thế.
Thẩm Cửu không biết đến tột cùng có phải một tay tiểu súc sinh gây ra hay không, nếu là do tiểu súc sinh làm thì sắc mặt của Nhạc Thanh Nguyên sẽ không bình tĩnh như thế. Bộ dạng hắn như này rất giống như uống thuốc độc chết, mà nếu là uống độc vậy sao lại có nhiều vết máu như vậy? Mà Nhạc Thanh Nguyên lại sẽ ngoan ngoãn uống thuốc độc do tiểu súc sinh đưa hay sao? Thẩm Cửu không tin.
Thẩm Cửu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cứng ngắc của Nhạc Thanh Nguyên lên. Coi như không phải tiểu súc sinh hại, nhưng người lại chết trong Ma cung của hắn, nói tóm lại vẫn là cùng hắn không thoát nổi can hệ.
Gian phòng nhỏ này đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Thẩm Cửu có thể nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của mình. Nhưng cũng không lâu lắm liền bị tiếng vang rất lớn bên ngoài đánh vỡ, Thẩm Cửu bị dọa đến tay run một chút.
Đi ra ngoài xem xét, nguyên lai là Lạc Băng Hà của thế giới khác kia ý đồ mở ra thông đạo để trở về, nhưng tựa hồ ma lực cũng không ổn định lắm lại thất bại lần nữa.
Lạc Băng Hà lau lau vết máu trên thân mình, những vết máu này là do hắn đánh nhau với một tên Lạc Băng Hà khác lưu lại trước khi hắn bị truyền tống đến đây.
Tên tiểu tạp chủng kia, tốt nhất đừng để hắn bắt được, nếu không hắn sẽ không để yên cho gã!
Nếu hắn sau khi trở về nhìn thấy sư tôn hắn thiếu một cọng lông tóc nào, hắn liền sẽ lột da gã ra. Lạc Băng Hà của thế giới khác (Băng muội) hung tợn nghĩ.
Mặc dù Thẩm Cửu không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nhưng nhìn bầu không khí xung quanh có thể kết luận ý nghĩ hiện tại của hắn tuyệt đối rất nguy hiểm.
Thẩm Cửu bây giờ cũng chẳng có tâm tình mà để ý đến gia hỏa này, nhưng vừa quay đầu lại thế nhưng Nhạc Thanh Nguyên đã không thấy tăm hơi, trên bàn trống rỗng cái gì cũng đều không có.
Chưa kể người kia đã dùng phương pháp gì có thể đem một người đi nhanh như vậy đồng thời còn để Thẩm Cửu không có chút phát giác nào, mà cứ coi như có thể lôi người đi nhanh như thế đi cũng hẳn phải lưu lại chút dấu vết. Làm sao có thể sạch sẽ không vết tích như vậy, tựa hư không tiêu thất.
Không lâu lắm Lạc Băng Hà bên kia lại thử một lần nữa, mà lần này hắn thành công.
Thẩm Cửu vốn cho rằng hắn vừa trở về thì tiểu súc sinh cũng sẽ liền trở về. Không nghĩ đến sau một khoảng thời gian ngắn mới quay trở lại, mà trên mặt còn mang theo một đạo vết thương, giống như bị một đồ vật sắc bén nào đó cứa qua.
"Thẩm Cửu..."
Thanh âm của Lạc Băng Hà thập phần nguy hiểm. Thẩm Cửu không biết Lạc Băng Hà ở bên thế giới kia đã xảy ra chuyện gì, có thể cảm giác được ở đó có vẻ không tốt lắm, nếu không cũng sẽ không mang theo vết thương trở về.
Hiện tại y nhìn vào ánh mắt của Lạc Băng Hà, Thẩm Cửu có chút nhìn không hiểu. Bất quá y cảm giác ánh mắt này cùng lúc Lạc Băng Hà mang y ra từ địa lao rất giống.
Trừ bỏ lần mang ra ngoài địa lao cùng lần này thì trước cũng có một lần khác kia thì y không có lại nhìn thấy ánh mắt loại này. Về phần ánh mắt ấy bao hàm nghĩa gì, Thẩm Cửu không biết.
- -----
"Ây, chuyện này sắp kết thúc rồi. Không ngờ lại kết thúc sớm như vậy." Vẫn là Tiểu Chính Thái kia thở dài.
"Ngươi còn không biết xấu hổ, ta không cảm thấy cái công cụ bỏ dưới giường kia là do ngươi không thu thập tốt, còn có những mũi tên cùng với mấy nhân vật phụ kia nữa." Đại Băng Sơn một bên mắng hắn.
"Ai nha nha, đừng bày ra bộ dáng đó mà. Không phải mỗi lần đều lặp lại giống nhau như đúc sao, rất nhàm chán, còn không tự mình động thủ cho hắn tăng thêm chút vui vẻ." Tiểu Chính Thái hi hi ha ha bộ dạng không có việc gì.
"Đại nhân ngươi an phận chút đi, nếu bị phía trên đuổi xuống dưới, đồ ăn vặt của ngươi lại phải giao nộp." Một người khác bất đắc dĩ nói.
"Một chút đồ ăn vặt đổi một trò hay, không phải rất đáng sao? Ta coi như cho bọn hắn chút điều kiện cùng nhân tố thôi, nhưng kết cục lại chẳng có gì thay đổi không phải sao? Nói cho cùng ta cái gì cũng không làm!" Tiểu Chính Thái lời lẽ khí độ chính đáng nói.
"...Tùy ngươi vậy..."
Thẩm Cửu không thể tin được mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình, Nhạc Thanh Nguyên vậy mà lại đang ở đây! Khoảng cách hiện tại giữa hai người rất gần, ngay cả ốc sên cũng có thể bò tới. Y đứng trước mặt Nhạc Thanh Nguyên, thị lực rất tốt của y nhìn thấy rõ ràng vết thương trên người của hắn, cùng mới màu da không khỏe mạnh kia. Người cũng đã chết hơn một đoạn thời gian rồi, trên da mặt cũng đã có một ít thi ban.
Lần cuối Thẩm Cửu nhìn thấy Nhạc Thanh Nguyên không biết đã là chuyện của bao lâu trước đây, đó còn là lần Lạc Băng Hà tiến đánh Thương Khung Sơn phái báo thù rửa hận. Lúc đó Nhạc Thanh Nguyên bị đại thương, cùng với những người bị thương hoặc chết khác bị Lạc Băng Hà đày lại trong đống phế tích Thương Khung Sơn. Mà Thẩm Cửu y lúc đó bị Lạc Băng Hà bắt giam trong địa lao Ma cung.
Thẩm Cửu cũng từng tưởng tượng qua cảnh tượng y một lần nữa gặp lại Nhạc Thanh Nguyên, thứ y nhìn thấy có thể là thi thể của hắn, hoặc là Nhạc Thanh Nguyên nhìn thấy thi thể của y, hoặc là cả hai người cũng đều chết hết, ai cũng không gặp được ai. Nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ đến dưới loại tình huống này y sẽ cùng Nhạc Thanh Nguyên gặp mặt, hơn nữa còn là loại nơi này.
Nhạc Thanh Nguyên cứ như vậy mà ngồi dưới đất, một tay tựa lên mép bàn, nếu như không phải toàn thân đều là máu, đồng thời còn có đoạn kiếm đầy vết máu đông nằm trên mặt bàn, thật dễ làm người khác lầm tưởng rằng hắn qua đời một cách an tường như thế.
Thẩm Cửu không biết đến tột cùng có phải một tay tiểu súc sinh gây ra hay không, nếu là do tiểu súc sinh làm thì sắc mặt của Nhạc Thanh Nguyên sẽ không bình tĩnh như thế. Bộ dạng hắn như này rất giống như uống thuốc độc chết, mà nếu là uống độc vậy sao lại có nhiều vết máu như vậy? Mà Nhạc Thanh Nguyên lại sẽ ngoan ngoãn uống thuốc độc do tiểu súc sinh đưa hay sao? Thẩm Cửu không tin.
Thẩm Cửu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cứng ngắc của Nhạc Thanh Nguyên lên. Coi như không phải tiểu súc sinh hại, nhưng người lại chết trong Ma cung của hắn, nói tóm lại vẫn là cùng hắn không thoát nổi can hệ.
Gian phòng nhỏ này đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Thẩm Cửu có thể nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của mình. Nhưng cũng không lâu lắm liền bị tiếng vang rất lớn bên ngoài đánh vỡ, Thẩm Cửu bị dọa đến tay run một chút.
Đi ra ngoài xem xét, nguyên lai là Lạc Băng Hà của thế giới khác kia ý đồ mở ra thông đạo để trở về, nhưng tựa hồ ma lực cũng không ổn định lắm lại thất bại lần nữa.
Lạc Băng Hà lau lau vết máu trên thân mình, những vết máu này là do hắn đánh nhau với một tên Lạc Băng Hà khác lưu lại trước khi hắn bị truyền tống đến đây.
Tên tiểu tạp chủng kia, tốt nhất đừng để hắn bắt được, nếu không hắn sẽ không để yên cho gã!
Nếu hắn sau khi trở về nhìn thấy sư tôn hắn thiếu một cọng lông tóc nào, hắn liền sẽ lột da gã ra. Lạc Băng Hà của thế giới khác (Băng muội) hung tợn nghĩ.
Mặc dù Thẩm Cửu không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nhưng nhìn bầu không khí xung quanh có thể kết luận ý nghĩ hiện tại của hắn tuyệt đối rất nguy hiểm.
Thẩm Cửu bây giờ cũng chẳng có tâm tình mà để ý đến gia hỏa này, nhưng vừa quay đầu lại thế nhưng Nhạc Thanh Nguyên đã không thấy tăm hơi, trên bàn trống rỗng cái gì cũng đều không có.
Chưa kể người kia đã dùng phương pháp gì có thể đem một người đi nhanh như vậy đồng thời còn để Thẩm Cửu không có chút phát giác nào, mà cứ coi như có thể lôi người đi nhanh như thế đi cũng hẳn phải lưu lại chút dấu vết. Làm sao có thể sạch sẽ không vết tích như vậy, tựa hư không tiêu thất.
Không lâu lắm Lạc Băng Hà bên kia lại thử một lần nữa, mà lần này hắn thành công.
Thẩm Cửu vốn cho rằng hắn vừa trở về thì tiểu súc sinh cũng sẽ liền trở về. Không nghĩ đến sau một khoảng thời gian ngắn mới quay trở lại, mà trên mặt còn mang theo một đạo vết thương, giống như bị một đồ vật sắc bén nào đó cứa qua.
"Thẩm Cửu..."
Thanh âm của Lạc Băng Hà thập phần nguy hiểm. Thẩm Cửu không biết Lạc Băng Hà ở bên thế giới kia đã xảy ra chuyện gì, có thể cảm giác được ở đó có vẻ không tốt lắm, nếu không cũng sẽ không mang theo vết thương trở về.
Hiện tại y nhìn vào ánh mắt của Lạc Băng Hà, Thẩm Cửu có chút nhìn không hiểu. Bất quá y cảm giác ánh mắt này cùng lúc Lạc Băng Hà mang y ra từ địa lao rất giống.
Trừ bỏ lần mang ra ngoài địa lao cùng lần này thì trước cũng có một lần khác kia thì y không có lại nhìn thấy ánh mắt loại này. Về phần ánh mắt ấy bao hàm nghĩa gì, Thẩm Cửu không biết.
- -----
"Ây, chuyện này sắp kết thúc rồi. Không ngờ lại kết thúc sớm như vậy." Vẫn là Tiểu Chính Thái kia thở dài.
"Ngươi còn không biết xấu hổ, ta không cảm thấy cái công cụ bỏ dưới giường kia là do ngươi không thu thập tốt, còn có những mũi tên cùng với mấy nhân vật phụ kia nữa." Đại Băng Sơn một bên mắng hắn.
"Ai nha nha, đừng bày ra bộ dáng đó mà. Không phải mỗi lần đều lặp lại giống nhau như đúc sao, rất nhàm chán, còn không tự mình động thủ cho hắn tăng thêm chút vui vẻ." Tiểu Chính Thái hi hi ha ha bộ dạng không có việc gì.
"Đại nhân ngươi an phận chút đi, nếu bị phía trên đuổi xuống dưới, đồ ăn vặt của ngươi lại phải giao nộp." Một người khác bất đắc dĩ nói.
"Một chút đồ ăn vặt đổi một trò hay, không phải rất đáng sao? Ta coi như cho bọn hắn chút điều kiện cùng nhân tố thôi, nhưng kết cục lại chẳng có gì thay đổi không phải sao? Nói cho cùng ta cái gì cũng không làm!" Tiểu Chính Thái lời lẽ khí độ chính đáng nói.
"...Tùy ngươi vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.