Băng Giá Tao Sẽ Chờ Ngày Mày Tan
Chương 8
Zin Zin
30/08/2014
Trong khi tụi nó đang no nê là thế, thì tại một góc khác của nhà hàng. Đang có bốn con người ngồi đó với cái gương mặt trên cả mức ủ rũ
- Phải về Việt Nam thật sao?- Gia Bảo lên tiếng hỏi
- Ta không thể cãi lại họ mà- Tường Vy cũng nói
- Mà ssao hôm qua em về mà không báo bọn anh ra đón- Thiên Đăng hỏi Tường Vy
- Khỏi phiền mấy anh. Em có người nhà mà- Tường Vy cười xòa
- Ừm. Việt Nam...thật sự không đẹp chút nào- Nhật Phong hướng mắt về phía xe cộ tấp nập ngoài kia. Ánh mắt đượm buồn.....bỗng
- Băng....- Gia Bảo đập bàn đứng bật dậy, ánh mắt vui vui buồn buồn nhìn về những con người vừa đi ngang
- Băng???- mắt Tường Vy long lanh như muốn khóc
- Chắc nhìn nhầm thôi- Gia Bỏ ngồi xuống nhưng mắt vẫn còn nhìn về hướng ngoài kia
- Về thôi. Muốn làm gì thì kết thúc cho nhanh đi. Bốn ngày nữa làm tạm biệt đất Anh rồi đấy- Thiên Đăng giờ mới lên tiếng. Nãy giờ im lặng cũng đủ để cậu suy nghĩ nhiều chuyện hơn. Cả bốn người cùng nhau bước ra ngoài. Trong nhà hàng bây giờ không khỏi sự tiếc nuối. Bảy thiên thần đều đã rời đi rồi. Về phía bọn nó...
- Anh Minh....mình đi ăn kem nữa nha- Tịnh Nghi lay lay tay Tuấn Minh
- Trrời ơi. Em tha cho anh đi. Mới ăn xong mà- Tuấn Minh mặt mũi nhăn nhó nhìn người trước mặt mình. Trong đầu thì nghĩ "Tịnh Nghi à, em....đến Trái Đất này với mục đích gì vậy?"
- Đi...đi mà...năn nỉ đó- Tịnh Nghi lại tiếp tục năn nỉ. Mắt của Tuấn Minh thì cứ liếc liếc về phía nó, hiểu ý...=>đổi mục tiêu- Thiênnnnn Hânnnn yêu quý...Chúng ta cùng đi đi- lại cái tật đó. Trưng cái bộ mặt cún con đáng yêu đó....
- Ừm- cả hai đứa ai cũng trợn mắt ra mà nhìn. Gì mà dễ vậy trời. Hồi nãy ăn trong đồ ăn có độc hả trời? Chả là nó cũng cảm thấy nóng (Gì mà nóng...10độ đấy chị hai), cũng thấy bực nên tốt nhất là ăn một ly kem vào cho mát, thoải mái một chút cũng tốt hơn. Cơ mà xe đâu rồi nhỉ??? Mà thôi kệ đi....
- Give me a cup of chocolate ice cream, strawberry ice cream, two cups of cream kiwi and mint ice cream dentist three sisters- Tịnh Nghi vừa an thân trên cái ghế thì tuôn một lèo gọi kem
- A mint ice cream- nó cũng gọi cho mình một ly
- A chocolate ice cream- Minh cũng gọi cho mình một phần. Trong lúc cả ba đang thưởng thức thì nó cất tiếng trước
- Tuấn Minh
- Sao em?- Tuấn Minh ngước lên nhìn nó
- Tuyển người
- Tuyển người. Bổ sung người cho KKT hả?
- Không
- Thế là được huấn luyện riêng
- Ừm
- Em...muốn những người thuộc lĩnh vực nào?
- Bắn tỉa
- Bắn tỉa??? Loại súng tỉa như những người thực thụ hay chỉ là những phát súng thường đủ lấy mạng?
- Thường
- Loại 0,62 hay 0,70 li?
- Cả hai
- Được rồi. Anh sẽ thông báo. Tối nay tại Poping...được không?
- Ừm
- Trời ơi. Hai người thôi đi. Ăn kem mau kìa, chảy hết rồi. Lúc nào cũng công việc, công việc- Tịnh Nghi ngồi nghe hai con người này nói chuyện trên trời dưới đất mà cũng phải ngẩng đầu lên cằn nhằn một tiếng mới chịu chứ.
- Về- Thiên Hân đứng dậy đi khỏi quán. Tuấn Minh cũng vội chạy theo mà bỏ quên cô nàng Tịnh Nghi tại quán
- Này..ưm...đợi..ưm..đã...tính tiền- nhỏ ggọi một từ thì ăn một muỗng kem chà bá, đến lúc nói xong thì kem cũng hết. Đúng là nội công thâm hậu, bao tử không đáy hơn cả túi bốn chiều của Doraemon.Rượt theo hai người đang đi mà như chạy, nhỏ mệt bở cả hơi tai
- Hờ....hơ...hai người...hai người...có cần gấp vậy...vậy không?- vừa thở vừa hỏi chuyện có vẻ hơi mệt cho nhỏ
- Có- Thiên Hân trả lời một cách không thể tỉnh hơn đc nữa
- Mày...mày..
- Thôi. Về đi. Nghỉ sớm. Tối còn phải đi nữa mà- Tuấn Minh đúng là người biết thời biết thế. Bao giờ cũng canh ngay lúc đang có chiến tranh thì nhảy ra. Hên thì sống mà lỡ xui thì ôi thôi rồi. Thế nào cũng phải trng vài quả hạt nhân cho xem
- Về
Tới khách sạn. Bọn nó ai về phòng nấy, cũng thật là không hiểu nổi cái chị Tịnh Nghi nhà ta là thuộc chủng tộc nào của toàn thể loài người mà cứ ăn xong là lại ngủ, ngủ dậy là ăn. Anh Minh thì hình như chuẩn bị gì cho lệnh của Thiên Hân rồi cũng nệm ấm chăn êm. Thiên Hân....đang làm gì??? Theo như những gì tác giả thấy được qua phòng quan sát camera (đột nhập vào) thì Thiên Hân đang ngồi cạnh bệ cửa sổ, ánh mắt cứ hướng về phía ngôi biệt thự rộng lớn kia. Từ đây còn có thể nhìn thấy rõ sân vườn nhà họ mặc dù từ đây tới đó phải ngồi oto cả 30-40p. Chứng tỏ là căn biệt thự đó rất lộng lẫy, rất đẹp. Thiên Hân đặc biệt chăm chú với khung oải hương ở gần đài phun nước trung tâm khu vườn. Nhưng...trở về với thực tại, Thiên Hân lắc đầu mạnh xua tan ý nghĩ trong đầu mình rồi cũng leo lên giừơng mà ngủ. Mới sáng đã chợp mắt được bao nhiêu phút đâu
- Phải về Việt Nam thật sao?- Gia Bảo lên tiếng hỏi
- Ta không thể cãi lại họ mà- Tường Vy cũng nói
- Mà ssao hôm qua em về mà không báo bọn anh ra đón- Thiên Đăng hỏi Tường Vy
- Khỏi phiền mấy anh. Em có người nhà mà- Tường Vy cười xòa
- Ừm. Việt Nam...thật sự không đẹp chút nào- Nhật Phong hướng mắt về phía xe cộ tấp nập ngoài kia. Ánh mắt đượm buồn.....bỗng
- Băng....- Gia Bảo đập bàn đứng bật dậy, ánh mắt vui vui buồn buồn nhìn về những con người vừa đi ngang
- Băng???- mắt Tường Vy long lanh như muốn khóc
- Chắc nhìn nhầm thôi- Gia Bỏ ngồi xuống nhưng mắt vẫn còn nhìn về hướng ngoài kia
- Về thôi. Muốn làm gì thì kết thúc cho nhanh đi. Bốn ngày nữa làm tạm biệt đất Anh rồi đấy- Thiên Đăng giờ mới lên tiếng. Nãy giờ im lặng cũng đủ để cậu suy nghĩ nhiều chuyện hơn. Cả bốn người cùng nhau bước ra ngoài. Trong nhà hàng bây giờ không khỏi sự tiếc nuối. Bảy thiên thần đều đã rời đi rồi. Về phía bọn nó...
- Anh Minh....mình đi ăn kem nữa nha- Tịnh Nghi lay lay tay Tuấn Minh
- Trrời ơi. Em tha cho anh đi. Mới ăn xong mà- Tuấn Minh mặt mũi nhăn nhó nhìn người trước mặt mình. Trong đầu thì nghĩ "Tịnh Nghi à, em....đến Trái Đất này với mục đích gì vậy?"
- Đi...đi mà...năn nỉ đó- Tịnh Nghi lại tiếp tục năn nỉ. Mắt của Tuấn Minh thì cứ liếc liếc về phía nó, hiểu ý...=>đổi mục tiêu- Thiênnnnn Hânnnn yêu quý...Chúng ta cùng đi đi- lại cái tật đó. Trưng cái bộ mặt cún con đáng yêu đó....
- Ừm- cả hai đứa ai cũng trợn mắt ra mà nhìn. Gì mà dễ vậy trời. Hồi nãy ăn trong đồ ăn có độc hả trời? Chả là nó cũng cảm thấy nóng (Gì mà nóng...10độ đấy chị hai), cũng thấy bực nên tốt nhất là ăn một ly kem vào cho mát, thoải mái một chút cũng tốt hơn. Cơ mà xe đâu rồi nhỉ??? Mà thôi kệ đi....
- Give me a cup of chocolate ice cream, strawberry ice cream, two cups of cream kiwi and mint ice cream dentist three sisters- Tịnh Nghi vừa an thân trên cái ghế thì tuôn một lèo gọi kem
- A mint ice cream- nó cũng gọi cho mình một ly
- A chocolate ice cream- Minh cũng gọi cho mình một phần. Trong lúc cả ba đang thưởng thức thì nó cất tiếng trước
- Tuấn Minh
- Sao em?- Tuấn Minh ngước lên nhìn nó
- Tuyển người
- Tuyển người. Bổ sung người cho KKT hả?
- Không
- Thế là được huấn luyện riêng
- Ừm
- Em...muốn những người thuộc lĩnh vực nào?
- Bắn tỉa
- Bắn tỉa??? Loại súng tỉa như những người thực thụ hay chỉ là những phát súng thường đủ lấy mạng?
- Thường
- Loại 0,62 hay 0,70 li?
- Cả hai
- Được rồi. Anh sẽ thông báo. Tối nay tại Poping...được không?
- Ừm
- Trời ơi. Hai người thôi đi. Ăn kem mau kìa, chảy hết rồi. Lúc nào cũng công việc, công việc- Tịnh Nghi ngồi nghe hai con người này nói chuyện trên trời dưới đất mà cũng phải ngẩng đầu lên cằn nhằn một tiếng mới chịu chứ.
- Về- Thiên Hân đứng dậy đi khỏi quán. Tuấn Minh cũng vội chạy theo mà bỏ quên cô nàng Tịnh Nghi tại quán
- Này..ưm...đợi..ưm..đã...tính tiền- nhỏ ggọi một từ thì ăn một muỗng kem chà bá, đến lúc nói xong thì kem cũng hết. Đúng là nội công thâm hậu, bao tử không đáy hơn cả túi bốn chiều của Doraemon.Rượt theo hai người đang đi mà như chạy, nhỏ mệt bở cả hơi tai
- Hờ....hơ...hai người...hai người...có cần gấp vậy...vậy không?- vừa thở vừa hỏi chuyện có vẻ hơi mệt cho nhỏ
- Có- Thiên Hân trả lời một cách không thể tỉnh hơn đc nữa
- Mày...mày..
- Thôi. Về đi. Nghỉ sớm. Tối còn phải đi nữa mà- Tuấn Minh đúng là người biết thời biết thế. Bao giờ cũng canh ngay lúc đang có chiến tranh thì nhảy ra. Hên thì sống mà lỡ xui thì ôi thôi rồi. Thế nào cũng phải trng vài quả hạt nhân cho xem
- Về
Tới khách sạn. Bọn nó ai về phòng nấy, cũng thật là không hiểu nổi cái chị Tịnh Nghi nhà ta là thuộc chủng tộc nào của toàn thể loài người mà cứ ăn xong là lại ngủ, ngủ dậy là ăn. Anh Minh thì hình như chuẩn bị gì cho lệnh của Thiên Hân rồi cũng nệm ấm chăn êm. Thiên Hân....đang làm gì??? Theo như những gì tác giả thấy được qua phòng quan sát camera (đột nhập vào) thì Thiên Hân đang ngồi cạnh bệ cửa sổ, ánh mắt cứ hướng về phía ngôi biệt thự rộng lớn kia. Từ đây còn có thể nhìn thấy rõ sân vườn nhà họ mặc dù từ đây tới đó phải ngồi oto cả 30-40p. Chứng tỏ là căn biệt thự đó rất lộng lẫy, rất đẹp. Thiên Hân đặc biệt chăm chú với khung oải hương ở gần đài phun nước trung tâm khu vườn. Nhưng...trở về với thực tại, Thiên Hân lắc đầu mạnh xua tan ý nghĩ trong đầu mình rồi cũng leo lên giừơng mà ngủ. Mới sáng đã chợp mắt được bao nhiêu phút đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.