Băng Hỏa Ma Trù

Chương 212: Bạch nhân tộc bị diệt

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Ở trong bộ ngực ấm áp của Niệm Băng, Miêu Miêu trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, gật gật đầu nói: “Hôm đó, trời rất đẹp, mặt trời rất ấm áp. Lần trước ca ca cho người mang muội trở về, ba ba cũng không trách cứ Miêu Miêu, chỉ để Miêu Miêu tiếp tục cố gắng tu luyện Ma pháp. Miêu Miêu không thích sự tịch mịch, thừa lúc bọn họ không để ý, liền lén chạy ra ngoài. Muội chỉ muốn chạy đến phụ cận chơi, sau đó sẽ về nhà. Lần trước muội lén đi ra ngoài, mụ mụ rất thương tâm. Nên Miêu Miêu mặc dù nghĩ muốn đi tìm ca ca, nhưng lại sợ mụ mụ thương tâm, nên không có dũng khí chạy xa. Nhưng thời điểm muội trở về hết thảy đã thay đổi, tất cả đều biến thành màu đỏ, sơn cốc mà bạch nhân tộc chúng ta ở lại nơi nơi đều là lửa đỏ cùng máu tươi. Đại thúc thúc đã chết, Hi Linh tỷ tỷ cũng đã chết, bọn họ đều đã chết, đều đã chết.”

Nói đến đây, Miêu Miêu khóc không thành tiếng. Niệm Băng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chờ nàng nói tiếp: ” Vào lúc Miêu Miêu không biết nên làm gì, hoàn toàn sợ ngây người. Đột nhiên thấy được vài người. bọn họ tổng cộng có sáu người, ăn mặc rất kỳ quái. Bọn họ là ma quỷ, Miêu Miêu khẳng định, bọn họ nhất định là ma quỷ. Bọn họ truy sát tộc nhân còn sót lại của chúng ta. Ba ba đã dùng toàn lực, gọi về tất cả sủng vật của người nhưng chỉ có thể nhìn đám sủng vật này chết đi. Ba ba che chở cho mụ mụ nhưng những người đó thật sự quá lợi hại. Ba ba và mụ mụ liên thủ cũng không địch nổi bọn chúng, bọn chúng phân hai người ra thì cả ba ba và mụ mụ đều bị thương. Miêu Miêu sợ quá, khi đó Miêu Miêu thực sự rất sợ. Nhưng Miêu Miêu càng sợ ba ba và mụ mụ bị thương tổn, sợ họ bỏ ta mà đi. Ta liền gọi đám tiểu sủng vật tham chiến. Hình dáng lúc đó của ba ba rất đáng sợ, người bảo muội chạy đi nhưng mà Miêu Miêu lúc đó không biết chạy thế nào. Sáu người đó muội nhớ rất rõ. Tốc độ bọn họ nhanh như bay, trong chốc lát tất cả tộc nhân của muội đã chết. Có rất nhiều tỷ tỷ, và a di bị bọn họ ấn xuống mặt đất, làm một vài chuyện kỳ quái. Ba ba một mực thét hỏi bọn chúng là ai, vì sao lại ra tay với bạch nhân tộc chúng ta. Những người đó thật đáng sợ, bọn họ nói mình là thần, rằng bạch nhân tộc chúng ta vi phạm ý chỉ của thần, cho nên phải chết.”

”Hỗn đản” Tích Lỗ phẫn nộ hét lên một tiếng, một chưởng vỗ lên bàn trà bên cạnh khiến chiếc bàn hóa thành bụi phấn. Mặc dù Miêu Miêu nói không rõ ràng, nhưng hắn và Niệm Băng đều hiểu kẻ hủy diệt bạch nhân tộc chính là đám thần nhân đến từ thần chi đại lục. Hận ý mãnh liệt dâng lên trong lòng Niệm Băng, hắn vốn không mười phần quyết tâm giúp Di Thất Đại Lục trở về. Đám thần nhân làm Miêu Miêu bi thương như vậy, đã đốt lên ngọn lửa trong lòng hắn. Lúc này hắn đã không hề do dự nữa, thần nhân, mấy tên thần nhân hèn hạ này ngay cả bạch nhân cũng không buông tha.

Miêu Miêu lau nước mắt trên mặt mình, nói: “Ba ba khi đó trở nên rất đáng sợ, nhìn thấy mọi người trong tộc đã chết, mắt của ba ba và mụ mụ đã biến thành màu đỏ. Bọn họ dùng một loại biện pháp đặc thù, đem tinh thần lực tăng lên một trình độ rất mạnh, trực tiếp dùng tinh thần công kích, làm cho đám bại hoại này mê muội tạm thời. Sau đó ba ba và mụ mụ mang theo muội, ngồi trên lưng Tiểu Kết Ba chạy đi”.

Niệm Băng ngẩn người: “Tiểu Kết Ba?”

Miêu Miêu nói: “Chính là con Kim Bối Địa Long Vương ở cùng một chỗ với chúng ta lần trước đó. Ba ba tận lực chú ý bồi dưỡng huấn luyện nó, làm cho nó tiến hóa rất nhanh, có thể nói một vài chữ đơn giản nhưng không lưu loát, luôn lắp bắp nên muội gọi nó là Tiểu Kết Ba. Nếu không phải Tiểu Kết Ba đã ngăn cản không ít công kích, có lẽ ba ba và mụ mụ đã chết.”

Niệm Băng ảm đạm nói:” Sau đó thì sao? Các ngươi đã trốn thoát được, Hi Lạp Đức thúc thúc và mụ mụ muội giờ ở đâu?

Hắn vừa hỏi, vừa vuốt ve mái tóc dài của Miêu Miêu, để nàng có thể có cảm giác an toàn trong long hắn, khiến cho Miêu Miêu mặc dù đang kích động, nhưng vẫn có thể nói ra những trải nghiệm bi thảm đã trải qua.”

Miêu Miêu hít hít mũi, nói: “ Chúng ta mặc dù chạy thoát, nhưng ba ba lại nói, những người đó rất nhanh sẽ đuổi theo. Tốc độ của tiểu kết ba không thể nào nhanh hơn bọn họ, cho dù bay lên cũng rất khó. Khi đó, ba ba và mụ mụ đã bị thương không nhẹ. Ba ba vốn muốn cho muội và mụ mụ đi trước, nhưng mụ mụ cũng không đồng ý. Bọn họ giằng co nhau, trong chốc lát, phía sau đã thấy mấy nhân ảnh. Tiểu kết ba mặc dù cũng có thể bay nhưng chỉ có thể bay thấp, hơn nữa bay còn không nhanh bằng chạy trên mặt đất. Nhìn thấy mấy người đó sắp đuổi kịp chúng ta, khi Miêu Miêu nghĩ mình sẽ chết giống như tộc nhân, thì ba ba đã gọi về con triệu hoán thú cuối cùng của mình, mụ mụ cũng vậy. Trong người bạch nhân tộc chúng ta, chỉ cần là triệu hoán sư đều có bổn mạng thánh thú của mình, mặc dù là sủng vật có uy lực lớn nhất, nhưng có liên quan mật thiết với người thi triển triệu hoán thuật. Một khi bổn mạng thánh thú xảy ra vấn đề, thì triệu hoán sư cũng sẽ chết đi.”

Niệm Băng kinh ngạc nói: “ Bổn mạng thánh thú? Bổn mạng thánh thú của Hi Lạp Đức thúc thúc không phải là phong long vương Tạp La Địch Lý Tư sao?”

Miêu Miêu khẽ lắc đầu nói: “Không, không phải, Tạp La thúc thúc mặc dù là triệu hoán thú cực mạnh nhưng hắn không thuộc về ba ba ta. Bổn mạng thánh thú của ba ba và mụ mụ là một đôi thất thải phượng hổ. Phượng hổ rất mạnh, thất thải càng là vương giả trong phượng hổ phi thường lợi hại. Huống hồ lại là bổn mạng thánh thú của ba ba và mụ mụ, nên so với phượng hổ bình thường càng cường đại hơn rất nhiều. Chỉ cần ba ba và mụ mụ có thể sử dụng tinh thần ma pháp thì thất thải phượng hổ cũng có thể sử dụng, thậm chí có thể phát huy lực lượng cường đại nhất. Bổn mạng thánh thú là khi mỗi triệu hoán sư trong bạch nhân tộc đã xác định tu luyện ngay từ đầu, cùng với bổn mạng thánh thú đồng sinh cộng tử. Bổn mạng thánh thú không thể dễ dàng sử dụng, mỗi lần sử dụng đều căn cứ năng lượng mà bổn mạng thánh thú tiêu hao ít hay nhiều thì tánh mạng lực của triệu hoán sư sẽ mất đi . Cho nên bổn mạng thánh thú chỉ ở thời điểm cuối cùng bạch nhân tộc chúng ta mới gọi về. Ba ba và mụ mụ lúc ở trong tộc đã gọi bổn mạng thánh thú một lần, phối hợp cùng tộc nhân công kích những tên này. Nhưng chúng phi thường lợi hại, ngay cả bổn mạng thánh thú cũng không làm được gì bọn chúng. Lúc này thì khác, ba ba cùng mụ mụ đồng thời dùng tâm huyết phối hợp với bổn mạng thánh thú nên phát ra uy lực cường đại nhất, phát động công kích với sáu tên bại hoại kia. Có tâm huyết tương hợp bổn mạng thánh thú có thể bộc phát thực lực gấp ba lần bình thường, hơn nữa trở nên cực kỳ hung hãn. Nhưng khi lấy tâm huyết tương hợp thì kết quả cuối cùng là người thú đều chết. Bởi quá trình tương hợp đã lấy đi toàn bộ tiềm lực của Bổn mệnh thánh thú và triệu hoán sư. Phương pháp này chỉ sử dụng khi biết mình không thể chống cự, một khi phát ra thì vô pháp thu hồi.”

Nói đến đây, Miêu Miêu lại nghẹn ngào, vạt áo trước ngực Niệm Băng đã bị nước mắt của nàng thấm ướt. Trong lòng Niệm Băng trầm xuống, nhìn Miêu Miêu hai mắt đẫm lệ mông lung, lòng quặn đau. Hắn một lòng đối với Miêu Miêu như tiểu muội muội của mình, Miêu Miêu vốn hạnh phúc, vui vẻ, nhưng lại vì sự xuất hiện của đám thần thân mà biến thành một cô nhi không nhà không cửa, hết thảy là vì cái gì? Tại sao đám thần nhân này lại đối phó tàn nhẫn với bạch nhân luôn vô tranh với đời? Mặc dù không đành lòng để Miêu Miêu nói tiếp, nhưng nóng lòng muốn hiểu rõ toàn bộ câu chuyện nên hắn chỉ có thể vừa trấn an Miêu Miêu đang bi thương, vừa thấp giọng hỏi:“ Sau đó thế nào? Hi Lạp Đức thúc thúc bọn họ…?”

Miêu Miêu thủy chung vẫn cúi đầu: ”Đã chết, ba ba cùng mụ mụ đã chết. Bất quá, sáu tên bại hoại kia bị thất thải phượng hổ đột nhiên biến hóa toàn lực công kích đã chết một người. còn lại mấy người cũng đều bị thương. sau khi tâm huyết tương hợp, chiến đấu lực thất thải phượng hổ tăng vọt cho đến lúc tử vong, bởi vậy, tâm huyết tương hợp là chú thuật liều mạng cuối cùng triệu hoán sư, trừ phi thực lực kém quá xa, nếu không địch nhân rất khó đối phó. đáng tiếc là, bổn mạng thánh thú quá khó tu luyện, tộc nhân chúng ta cũng chỉ có mười mấy người có được bổn mạng thánh thú. mà có thể thi triển tâm huyết tương hợp lại chỉ có ba ba cùng mụ mụ. nếu không, hỗn đản này cho dù lợi hại đi nữa, giết được tộc nhân ta đã nhất định phải nỗ lực thảm thống.Lũ bại hoại này lá gan rất nhỏ, sau khi chết một người, còn lại mấy người bị thương, bọn họ đột nhiên bỏ chạy. Khi đó, bản thân thất thải phượng hổ đã sức cùng lực tận, tùy thời đều có thể bởi vì năng lượng tự thân bộc phát mà chết, không nghĩ tới, lại dọa mấy tên kia chạy mất."

Niệm Băng ngẩn người: “Dọa chạy?”.

Nghĩ đến sự ích kỷ của đám thần nhân và đối với tính mạng của mình rất quý trọng, Niệm Băng lập tức hiểu ra vì sao bọn họ lại bỏ chạy. Có lẽ, bọn họ vị tất không rõ hai con thất thải phượng hổ sắp kết thúc, chỉ là không muốn mình bị tổn thương gì nên mới lựa chọn lui bước. Dù sao đối với bọn họ mà nói, không gì quan trọng bằng tính mạng.

Miêu miêu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Lúc ấy bọn họ bỏ chạy, Miêu Miêu khóc, muội sợ ba ba, mụ mụ xảy ra chuyện. Đám gia hỏa kia thật sự quá lợi hại, ba ba nói, mỗi một người bọn họ đều có thể chiến thắng ba ba nhưng bọn họ lợi hại như vậy, tại sao muốn đối phó bạch nhân tộc chúng ta. Thời điểm ba ba, mụ mụ chết, cũng không hiểu được là vì cái gì. Sau khi những người đó chạy, ba ba nói bọn họ còn có thể rồi trở lại.Nhưng ba ba cùng mụ mụ dùng tâm huyết tương hợp nên cũng không thể cử động được, sắc mặt bọn họ rất đáng sợ. Miêu Miêu rất sợ. ba ba nói, bọn họ không có khả năng sống sót nữa, may là những người đó sớm chạy, mới có thể tạo cho họ cơ hội. Ba ba cùng mụ mụ nói bọn họ sẽ không chết, bọn họ vĩnh viễn ở bên miêu miêu, sau đó, bọn họ dùng tinh thần hỏa diễm đặc biệt của bạch nhân chúng ta thiêu đốt thân thể chính mình, dưới trợ giúp của thất thải phượng hổ cuối cùng hóa thành năng lượng ở lại trong thân thể muội. Trước khi ba ba cùng mụ mụ biến mất, họ bảo muội tới tìm huynh, nhờ huynh bảo vệ muội. Sau đó để cho muội tự mình khổ luyện triệu hoán thuật của bạch nhân tộc, trừ khi tuyệt đối nắm chắc, bằng không không cần vì bọn họ báo thù."

Niệm Băng trầm tư nói:” Hi Lạp Đức Thúc thúc và mẹ muội rốt cuộc có chết hay không?”

Miêu Miêu cũng mờ mịt nói: “Muội cũng không biết. Trong sách sử của tộc vốn ghi lại những điều này nhưng ta chưa bao giờ thấy qua. Sử sách của tộc đã bị đám đám bại hoại hủy hết. Sau khi ba và mẹ chết, muội cưỡi tiểu kết ba chạy đến đây tìm huynh. Đám bại hoại đó cũng không có đuổi theo muội. Không biết bọn họ sợ, hay là không đuổi theo. Niệm Băng ca ca, ba ba và mụ mụ thật sự đã chết sao?”



Nghe Miêu Miêu hỏi lại câu mà mình vừa hỏi nàng, Niệm Băng cố nén bi thương trong lòng, nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Miêu Miêu, miễn cưỡng cười nói: “Đương nhiên là không, bọn họ sao có thể bỏ Miêu Miêu được chứ? Tình huống này trước kia Niệm Băng ca ca từng gặp qua. Theo một góc độ nào đó, ba và mẹ của ngươi tồn tại ở một hình thức khác. Có lẽ đợi một ngày ngươi có đủ thực lực, có thể làm bọn họ thức tỉnh. Miêu Miêu, bất luận là vì thay ba ba và mụ mụ báo thù hay là vì đánh thức bọn họ, sau này muội phải cố gắng. Muội yên tâm, có ca ca ở đây, cam đoan đám bại hoại đó không thể tìm thấy muội. Huynh nhất định sẽ giúp muội báo thù.”

Hắn bây giờ không biết làm thế nào để an ủi Miêu Miêu. Mặc dù đã giết hai tên thần thân, đã tiếp xúc một ít với đám thần nhân nhưng Niệm Băng không ngờ rằng đám thần thân ngoài thực lực mạnh mẽ và ích kỷ còn tàn nhẫn đến thế. Diệt tộc, đó là diệt tộc sao?. Nếu mục đích của bọn họ là tiêu diệt hết các chủng tộc trên Ngưỡng Quang đại lục, thì sự lựa chọn của mình đã không sai. Vấn đề mà Di Thất Đại Lục mang đến cũng không bằng vấn đề mà Thần Chi đại lục đem lại như vậy. Vợ chồng Hi Lạp Đức đã chết, khiến cho một chút do dự trong lòng Niệm Băng hoàn toàn biến mất. Miêu Miêu biết được sự thật, gật gật đầu nói: ”Ca Ca, Miêu Miêu nhất định sẽ cố gắng. Năng lượng của ba ba và mụ mụ sau khi tiến vào người Miêu Miêu, thì tinh thần lực của Miêu Miêu tăng lên rất nhiều. Hơn nữa các Sủng vật của Miêu Miêu cũng đã tiến hóa rất nhanh. Miêu Miêu nhất định phải báo thù cho ba ba và mụ mụ. Niệm Băng ca ca, Miêu Miêu giờ chỉ có mình huynh là người thân. Ngươi không được bỏ Miêu Miêu như ba ba và mụ mụ nhé.”

Niệm Băng ôm Miêu Miêu vào lòng: "Yên tâm đi, ca ca vĩnh viễn bảo vệ Miêu Miêu, Miêu Miêu, muội xem, muội đã gầy đi, ca ca làm cho ngươi chút đồ ăn ngon, được không?"

Miêu Miêu chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Niệm Băng, gật đầu. Nhìn thấy hình dáng nàng giống hoa đào trong mưa, trong lòng Niệm Băng lại dâng lên cảm giác thương xót. Dẫn nàng đi đến trù phòng của mình, thi triển trù nghệ làm một bàn đầy mỹ vị. Nhưng với thức ăn đặt trên bàn, không riêng gì Niệm Băng, mà ngay cả Tích Lỗ vốn luôn thích ăn ngon đều không còn hứng thú. Dưới sự an ủi của Niệm Băng, Miêu Miêu mới miễn cưỡng ăn một chút.

Ba ngày sau.

Một tiểu đội do hơn một trăm người tạo thành tiến vào sơn mạch ở ngoài Băng Nguyệt Thành không xa. Phiến sơn mạch này là nơi Niệm Băng sau khi bắt được Băng Vân đã ẩn nấp. Nơi này, để lại ấn tượng rất sâu cho hắn. Mà lúc này, chuyện hắn muốn làm lại hoàn toàn khác. Hiệu suất của Ngân Nãng Đường chủ Băng Nguyệt Đường rất cao, trong vòng hai ngày hắn đã tụ tập được những cao thủ tinh nhuệ nhất trong Băng Nguyệt Đường. Những người trải qua sự tuyển chọn cẩn thận của hắn, thực lực thấp nhất cũng là đại kiếm sư, hơn một nửa trong đó đạt đến cấp bậc vũ đấu gia, thậm chí còn có hai gã cao thủ cấp bậc Vũ Thánh nữa. Có thể nói đã tập trung tất cả lực chiến đấu của Băng Nguyệt đường.

Niệm Băng trong hai ngày này cũng không nhàn rỗi, hắn đến hoàng cung Băng Nguyệt đế quốc gặp Yến Phong. Lúc hắn dẫn hơn một trăm người này đến phiến sơn mạch này thì một quân đoàn tinh nhuệ do năm vạn người tạo thành của Băng Nguyệt đế quốc dưới sự chỉ huy của nguyên soái Tuyết Phách đã hướng về phía Áo Lan Đế quốc. Còn hơn cả biến thiên hành động lần trước, Niệm Băng càng trở nên thành thục hơn rất nhiều. Khi phải hành động, hắn đã suy tính hết thảy mọi chuyện có thể xảy ra. Trong bức thư mà hắn gửi cho Áo Lan đường Huyết Sư giáo, còn có một bức thư gửi cho tể tướng Lạc Nhu của Áo Nan Đế quốc. Trong bức thư, hắn nói cho Lạc Nhu biết tin tức về sự trở về của Di Thất Đại Lục, mời nàng an bài quân đội hợp với quân đoàn của Băng Nguyệt Đế quốc, đóng quân tại vùng phụ cận của Thiên Đãng sơn mạch. Nếu sau khi Di Thất đại lục trở về phát sinh những chuyện không thể đoán trước, liên quân hai nước có thể phản ứng nhanh nhất, giảm tổn tất xuống mức thấp nhất. Bất kể là Yến Phong hay là Lạc Nhu, bọn họ đều rất tin vào Niệm Băng không cần bất cứ lý do gì. Huống hồ chuyện Di Thất đại lục quan trọng như vậy. Trước khi Niệm Băng đi gặp Yến Phong, bức thư này đã được gửi đi, bởi vì hắn tin vào sự tín nhiệm của Yến Phong và Lạc Nhu đối với mình. Hắn cũng không nghĩ rằng có thể dựa vào quân đội hai nước đối phó đám thần nhân dù sao đạt đến cấp bậc bọn họ, số lượng đã không còn tác dụng quyết định. Áo Lan đế quốc và Băng Nguyệt đế quốc đều đang phát triển rất nhanh, Niệm Băng tự nhiên không hy vọng bọn họ gặp tổn thất lớn. Chỉ cần Thiên Đãng sơn mạch không có điều gì lo lắng, Niệm Băng có thể làm những việc mình cần.

Về chuyện thần chi đại lục và di thất đại, Niệm Băng đã trao đổi Yến Phong cả ngày. Hắn cũng không có giấu diếm nhận thức về hai phiến đại lục này. Sau khi cùng Yến Phong thương lượng, Yến Phong quyết định toàn lực ủng hộ về vật chất cho Niệm Băng. Chỉ cần hắn có yêu cầu, sẽ đáp ứng toàn bộ. Hắn vốn định chiêu mộ một đám võ sĩ tinh anh trong đế quốc cho Niệm Băng sai khiến nhưng bị Niệm Băng cự tuyệt. Niệm Băng không thể nào cho hắn biết bí mật của Huyết Sư giáo được. Huống hồ Niệm Băng muốn có một đội ngũ hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của mình. Khi còn ở băng thần tháp, Niệm Băng đã có dự định của mình. Vì nguy cơ sắp đến, trong lòng hắn đã nghĩ kỹ càng toàn bộ kế hoạch, mặc dù kế hoạch của hắn cũng không phải hoàn mỹ, nhưng đối mặt thần nhân có thực lực cường đại như thế, hắn cũng chỉ có thể đem toàn lực ứng phó.

Tích Lỗ vẫn giống như trước, dưới tác dụng của Trường Sinh đao, hắn giống như một gã võ sĩ nhân tộc uy vũ. Niệm Băng cầm tay Miêu Miêu, ba người đi ở phía trước đội ngũ. Lúc này thời tiết ở Băng Nguyệt Đế quốc lạnh nhất.Niệm Băng cố ý sai người may cho Miêu Miêu một cái áo khoác da cừu dày để chống lạnh. Dù sao so với tinh thần lực cường đại của bạch nhân, khuyết điểm của bọn họ rất rõ ràng. Thân thể không thể tu luyện ma pháp cùng vũ kỹ, khiến cho bọn họ cùng người thường cũng không khác biệt lắm. Đối với tiểu muội muội đáng thương này, Niệm Băng hết lòng che chở, chỉ sợ nàng bị thương tổn.

Vừa đi, Tích Lỗ dùng Đấu khí truyền âm hỏi Niệm Băng:”Huynh đệ, chúng ta đang đến địa phương nào vậy? Thuộc hạ Huyết Sư giáo của ngươi quả thật rất tốt. Hơn một trăm người nhưng không có chút hỗn loạn gì.”

Niệm Băng quay đầu lại nhìn thoáng qua đội ngũ phía sau. Sau lưng hắn cách đó không xa là đường chủ Băng Nguyệt đường Ngân Nãng, trăm người phía sau Ngân Nãng đang bước đều. Mặc dù trong phiến sơn mạch này gió tuyết rất lớn, khí hậu rét lạnh, nhưng theo như lời Tích Lỗ, bọn họ thủy chung đều có thể vẫn duy trì đội hình chỉnh tề, không có gì hỗn loạn, hơn nữa khuôn mặt bình tĩnh, trong lúc đó cũng không nói chuyện với nhau, một mực đi tới. Chỉ có thể nghe được gió bắc gào thét cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng của mọi người, đoàn người này làm cho Niệm Băng rất vừa long. Quần chiến không thể so với đơn chiến, không phải dựa vào thực lực một người có thể đủ quyết định thắng bại. Phối hợp càng trọng yếu hơn, nhất là chấp hành mệnh lệnh của chỉ huy,có lẽ không ai thích hợp hơn giáo chúng của Huyết Sư giáo. Khi ly khai băng Nguyệt thành, Niệm Băng đã ra lệnh cho Ngân Nãng bố trí người lưu lại thông tri cho năm trăm huyết vệ. Chỉ cần bọn họ đến nơi, sẽ lập tức sẽ đến phiến sơn mạch này cùng mình hội hợp. Thời gian không dài, chỉ còn hai tháng, trong hai tháng này, Niệm Băng có rất nhiều việc phải làm.

Trong đội ngũ, nhẹ nhàng nhất là Miêu Miêu, dưới tác dụng của phong tường thuật do Niệm Băng thi triển, hai chân nàng luôn cách mặt đất, căn bản không cần xuất lực, bị Niệm Băng kéo về phía trước.

”Niệm Băng Ca ca, khi nào thì chúng ta đến nơi, nơi đây thật là đẹp.”

Bởi vì không cần tự mình đi, lại có Niệm Băng thi triển ma pháp kết giới bao lấy người, nên nàng căn bản không cảm thấy sự giá rét ở xung quanh. Chiếc áo khoác bằng da cừu trên người mềm mại ấm áp. Mấy ngày nay, được Niệm Băng an ủi, Miêu Miêu đơn thuần đã dần dần bớt bi thương. Sáng sớm hôm nay khi bọn họ đi trên đường, mặc dù hoàn cảnh rất ác liệt, nhưng có thể thấy không ít băng xuyên hiếm có. Hàn băng trong suốt như ngọc, lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Tuyết ở đây không quá lớn, nhưng gió rất mạnh. Dưới cơn gió lạnh, những bông tuyết bay tán loạn khắp nơi, băng xuyên màu trắng khiến người ta có cảm giác mông lung. Dưới ánh mặt trời ảm đạm, tất cả xung quanh đều là màu trắng.

Niệm Băng nắm chặt tay Miêu Miêu, mỉm cười nói:” Không xa đâu, muội có nhìn thấy phiến băng xuyên phía trước không? Chỉ cần đến đó, là chúng ta đã đến nơi. Miêu Miêu, muội có lạnh không?”

Miêu Miêu lắc lắc đầu nói:” Không lạnh, mà rất ấm áp. Ca ca, ở bên cạnh huynh thật tốt, chúng ta đến đây để làm gì?”

Niệm Băng nói: “Chờ chúng ta đến đó muội sẽ biết.Nhưng ca ca phải nói trước cho muội. Chúng ta đến đây không phải để chơi đùa. Mặc dù muội không phải là mục tiêu huấn luyện của huynh, nhưng muội không được lười biếng, cho đám Sủng vật của muội hảo hảo luyện tập, chúng càng lợi hại thì muội cũng trở nên lợi hại hơn.”

Địa phương mà Niệm Băng chọn là phiến băng xuyên lớn nhất trong sơn mạch này. Nơi nơi đều là những khối băng lớn, bề mặt ngoài nhẵn nhụi rất khó mượn lực, muốn leo lên đi tới phi thường khó khăn. Trước khi đi vào phiến băng xuyên này, Niệm Băng ngừng lại, nhìn băng xuyên thật lớn trước mắt, trong mắt hắn toát ra một tia lạnh lùng. Ngân Nãng đi đến sau lưng Niệm Băng. thấp giọng nói: "Giáo chủ, chúng ta phải làm gì?"



Niệm Băng cười nhạt nói: "Ngân đường chủ, ngươi xem dãy băng xuyên này, quả thật là một trong cảnh sắc đẹp nhất trên đại lục, đúng không? Trong hai tháng tới đây, nơi này chính là địa phương chúng ta sống. Truyền mệnh lệnh ta, mỗi người trên vách băng xuyên này mở một băng động. Sau này, băng động là nơi các ngươi ở lại. Đây là nhiệm vụ thứ nhất trong hôm nay."

Ngân Nãng không hề do dự, gật gật đầu, quát to: "Giáo chủ có lệnh, đệ tử bổn giáo nghe lệnh, băng xuyên khai động, một người một động để ở. Cường giả ở trên, theo thứ tự xuống dưới, bắt đầu."

Ngân Nãng ra lệnh một tiếng, một trăm tên thuộc hạ của Băng Nguyệt đường toàn bộ di chuyển lên. Giữ trưa, thời tiết rét lạnh mặc dù làm bọn hắn có chút tiêu hao, nhưng cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm, từng đạo thân ảnh nhanh chóng phóng lên, nhắm băng xuyên trơn trượt không ngớt đánh ra. Trong lúc nhất thời quang mang đấu khí lóe ra, trên băng xuyên không ngừng truyền đến thanh âm trong trẻo.

Băng Nguyệt đường đệ tử phần lớn sử dụng đều là đao. Quán chú đấu khí đưa vào, đao trở thành công cụ chống đỡ thân thể bọn họ. Mở băng động trên băng xuyên, nhất khó khăn là lúc bắt đầu. Bởi vì trên băng xuyên rất khó mượn lực, cho nên hết thảy cũng phải dựa vào chính mình, ứng dụng xảo diệu đấu khí mới có có thể thành công. Nhìn động tác của trăm tên tinh nhuệ Băng Nguyệt đường này, Niệm Băng hài lòng gật đầu. Mấy tên thuộc hạ này không hổ là lớn lên ở phương bắc, bọn họ không dùng đấu khí trực tiếp oanh kích băng xuyên, bởi vì như vậy rất dễ khiến cho băng xuyên nứt ra. Họ đều đem đấu khí quán chú trên đao, trực tiếp từ trên băng xuyên mở băng động.

Đối với người thường mà nói, đây là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Nhưng đối với những người thấp nhất là cao thủ đại kiếm sư, mở băng động cũng không khó khăn gì. Không đến nửa canh giờ, trên băng xuyên phía trước đã xuất hiện một đám băng động chỉnh tề, băng động mặc dù không quá sâu, nhưng những cao thủ này sinh trưởng tại phương bắc cũng rất có kinh nghiệm. Bên trong băng động quanh co uốn lượn, như vậy có thể tránh cho gió lạnh bên ngoài trực tiếp thổi vào người, tận lực duy trì nhiệt độ cơ thể. Trước khi xuất phát, Niệm Băng đã yêu cầu bất luận kẻ nào cũng không được mặc quần áo quá dày, cũng không cho mang theo. Điều này đối với năng lực chống lạnh của bọn họ yêu cầu rất cao.

Ngân Nãng nhẹ nhàng rơi xuống, các thuộc hạ Băng Nguyệt đường của hắn một lần nữa xếp thành đội ngũ chỉnh tề:” Bẩm báo Giáo Chủ, băng động đã mở xong.”

Niệm Băng ánh mắt quét về phía mọi người, lúc này, có thể nhìn ra năng lực cao thấp. Ngân Nãng cùng hai gã cao thủ cấp vũ thánh, vẻ mặt vẫn rất thoải mái, phảng phất như chưa làm cái gì. Mà những cấp bậc vũ đấu gia, trên người cũng chỉ bốc lên một ít hơi nóng, sắc mặt ửng đỏ, hơi thở nặng nề hơn một chút. Cấp bậc đại kiếm sư thực lực kém nhất thì không thoải mái như vậy, bộ ngực theo tiếng thở dốc không ngừng phập phồng, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên tiêu hao khí lực không ít.

Niệm Băng gật gật đầu với Ngân Nãng, bình tĩnh nói:”Các ngươi đều là tinh anh của bổn giáo. Hôm nay ta mang các ngươi đến đây, rất nhiều người không biết vì sao. Giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết.” Âm thanh của hắn không cao, nhưng được tinh thần lực bao trùm nên mỗi người đều nghe rất rõ ràng:

”Sau hai tháng nữa, ta sẽ dẫn các ngươi cùng với năm trăm huyết vệ chấp hành một nhiệm vụ rất quan trọng. Ta nghĩ, các ngươi đều có thể tưởng tượng được. Năm trăm huyết vệ cùng tham gia vào một nhiệm vụ thì khó khăn đến mức nào. Mà trong vòng hai tháng này, chính là quá trình ta tập huấn cho các ngươi. Hai tháng không quá dài nhưng cũng không ngắn. Ta chỉ hy vọng các ngươi hiểu được, bây giờ cố gắng một chút, thì khi chấp hành nhiệm vụ, thì sẽ có thể bảo trụ được tính mạng của mình. Đệ tử bổn giáo, đều là dũng sĩ không sợ chết, nhưng nếu có thể không chết thì ai muốn ly khai thế giới này. Tóm lại, ta không nói nhiều, bắt đầu từ bây giờ, mỗi một mệnh lệnh của ta, các ngươi phải lập tức chấp hành. Nếu có ai chểnh mảng, ta sẽ không trừng phạt kẻ đó, ta cũng không giết hắn, nhưng ta sẽ bắt hắn rời khỏi đội ngũ này. Băng Nguyệt đường là một tập thể đoàn kết, ta hy vọng không nhìn thấy một người nào phải rời đội, nếu không đó sẽ là sự sỉ nhục của Băng Nguyệt đường. Các ngươi hiểu không?”

Mấy chữ cuối cùng, âm thanh của Niệm Băng chợt cao lên một chút, tinh thần lực bao trùm mỗi người, khi truyền vào tai rất lớn. Tất cả đệ tử Băng Nguyệt đường đều run lên, tinh thần trở nên hưng phấn rất nhiều.

”Hiểu rồi”

Tiếng gầm khổng lồ vang lên, mỗi người đều cố gắng ưỡn thẳng lưng lên, bọn họ thà đối mặt tử vong, tuyệt đối không muốn trở thành nỗi sỉ nhục. Như vậy so với chết đi còn khó chịu hơn.

Niệm Băng mỉm cười, vừa lòng nhìn đám thuộc hạ mà Huyết Sư giáo bồi dưỡng nói: “Tốt, bây giờ các ngươi sẽ nghênh đón sự khiên chiến thứ hai. Nhớ kỹ lời ta nói, không ai được ẩn núp ở trong băng động, đây là trận địa của các ngươi. Các ngươi phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ trận địa này. Bên người các ngươi, đều là đồng đội, đồng bọn, huynh đệ của các ngươi. Ta hy vọng, cuối cùng vẫn có thể gặp lại một trăm linh một người. Tốt lắm, các ngươi chuẩn bị đi.”

Niệm Băng mỉm cười, vừa lòng nhìn những thuộc hạ do Huyết Sư giáo bồi dưỡng này, nói: "Tốt, bây giờ sắp nghênh đón sự khiêu chiến thứ hai. Nhớ kỹ lời ta nói, không ai được ẩn nấp trong băng động. Nơi này là trận địa của các ngươi, các ngươi phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, thủ hộ trận địa này. Bên cạnh các ngươi là đồng đội, huynh đệ các ngươi. Ta hy vọng, cuối cùng có thể gặp lại trăm lẻ một người. Được rồi, các ngươi chuẩn bị đi."

Theo lời nói của Niệm Băng, những tiếng ầm ầm từ phía trên dần dần truyền đến. Kể cả đường chủ Băng Nguyệt đường Ngân Nãng, giáo chúng Huyết Sư giáo đều biến sắc, tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn. Bọn họ hiểu được sắp xảy ra chuyện gì, mà chuyện này do chính bọn họ tạo ra.

Phía sau băng xuyên rộng lớn là một tòa tuyết ơn rất lớn. Ở Băng Nguyệt đế quốc, cho dù là mùa hạ ấm áp nhất thì từ giữa sườn núi trở lên đều được bao phủ bởituyết trắng. Mà lúc này thời tiết lại lạnh vô cùng, cả đỉnh núi đều là màu trắng. Tuyết trắng thật dày đổ xuống theo tiếng động rất lớn. Tuyết vốn không thể làm người bị thương, nhưng băng tuyết do tuyết tạo thành cũng là một trong những loại tai nạn tự nhiên khó chống cự nhất. Mặc dù không phát ra uy lực cường đại như núi lửa phun trào. Nhưng tốc độ của băng tuyết và diện tích bao trùm của nó, thì núi lửa phun trào không thể so sánh được.

Niệm Băng một tay kéo Tích Lỗ, một tay kéo Miêu Miêu, lơ lửng trong không trung, Miêu Miêu có chút nghi hoặc nói: “Niệm Băng ca ca, huynh cố ý phải không? Huynh vừa rồi dụ họ lớn tiếng đáp ứng, chính là vì tuyết lở này?”

Nhìn tuyết trắng mênh mông đang đổ ập xuống, trong đó còn kèm theo một chút băng cứng rắn, rít gào, đánh sâu vào, chỉ trong nháy mắt đã xuống đến chân núi. Chỉ sau mấy lần hít thở, giống như một con quái thú bằng băng tuyết khổng lồ bao trùm cả băng xuyên lao về phía giáo chúng của Huyết Sư giáo.

Niệm Băng mỉm cười nói: “Âm thanh của bọn họ không nhất định có thể gây ra lở tuyết lớn như vậy. Bất quá, mỗi một câu nói của ta đều bao hàm năng lượng tinh thần chấn động. Có năng lượng này, khiến cho tuyết trên núi di chuyển. Lần tuyết lở này, muội có thể giải thích là do ta cố ý. Chỉ trong hoàn cảnh ác liệt, mới có thể bồi dưỡng thực lực của bọn họ mạnh hơn. Trước tai nạn của tự nhiên, bọn họ muốn bình an vượt qua, thì phải phối hợp với nhau, chỉ có hợp tác với nhau, giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể thành công.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook