Chương 6: Băng Tuyết nữ thần đích thán tức
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
“ Nơi này … ? Sư phụ, người không lầm đấy chứ ? “. Niệm Băng dụi nhẹ mắt, đảm bảo là mình không có nhìn lầm ý tứ của Tra Cực.
Cũng khó trách Niệm Băng kinh ngạc như thế, hiện tại ở trước mắt hắn là hai cánh cửa, nói chính xác là hai cánh cửa gỗ đã có phần rách nát, tay cầm chỉ còn lại một cái, dầu cũng đã sớm khô kiệt, xiêu vẹo bên cạnh là một khối biển hiệu, theo đó có thể thấy được, mặt trên viết chuệch choạc năm chữ - Thủy Hóa Thiết Khí Phô ( ND : cửa hàng đúc, bán đồ dùng bằng sắt ).
Đọc tên này xong, sợ rằng không có ai thèm vào xem, chứ còn chưa nói đến bề ngoài tồi tàn, bộ dáng rách nát, khiến trong đầu Niệm Băng mọc lên ý niệm muốn xoay người đi. ( ND : xóa một vế câu rườm rà )
Tra Cực nhìn chiêu bài trước mặt, trên mặt toát ra một tia mỉm cười như đã rất quen thuộc, “ Lão hỏa kế, ta lại gặp ngươi. Một năm không thấy, không biết đã chết hay chưa ? “.
Niệm Băng kinh ngạc hỏi : “ Sư phụ, người biết chủ nhân nơi này sao ? “.
Tra Cực nói : “ Đương nhiên biết, nếu không, ta sao lại mang ngươi đến nơi đây. Niệm Băng, ngươi phải nhớ kỹ, bất luận làm chuyện gì, đều không nên để bề ngoài của đối phương mê hoặc. Nơi này mặc dù cửa giả tàn tạ, nhưng ngoại trừ ta ra, có ai biết bên trong Thủy Hóa Thiết Khí Phô này lại tàng chứa một vị chú tạo đại sư ( ND : thợ rèn ), thiên hạ đệ nhất chú tạo đại sư đây ? “.
“ Thiên hạ đệ nhất chú tạo đại sư ? Sư phụ, người không phải là nói giỡn sao, nếu thật là thiên hạ đệ nhất chú tạo đại sư, còn ở những chỗ như thế này ? “.
Tra Cực mỉm cười, “ Tại sao không ? Quỷ Trù có thể ở tại đào hoa lâm mà chim chóc cũng không sinh sống, tại sao Thần Chú lại không thể ở một nơi rách nát. Đi thôi, chúng ta cứ đi vào rồi hãy nói “. Vừa nói, hắn vừa lôi Niệm Băng đi tới trước cửa, cũng không gõ cửa, đạp vào cửa gỗ rách nát đến không chịu nổi một cước. Rầm một tiếng, cửa gỗ nhìn qua mặc dù rách nát, nhưng chịu một cước của Tra Cực cũng không có tổn thương, chầm chậm mở vào phía trong, lộ ra một tiểu viện đen ngòm.
“ Tiểu phá đao, ngươi đã chết chưa ? “. Tra Cực lớn tiếng hô.
Một thanh âm già nua từ sâu trong sân truyền ra, “ Ta đang nói không biết kẻ nào lại không có lễ mạo như vậy, nguyên lai lại là lão quỷ nhà ngươi “. Một thân ảnh tập tễnh từ nội viện đi ra, trong tay mang theo một ngọn đèn vàng vọt, không cần nhìn tướng mạo, hắn cũng đem đến người ta cảm giác như ngọn đuốc trước gió, không biết sẽ bị thổi tắt lúc nào. Niệm Băng thầm nghĩ trong lòng, đây là vị thiên hạ đệ nhất chú tạo sư ? Sư phụ có lầm lẫn không ?
Tra Cực kéo Niệm Băng vào sân, nương theo ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn, Niệm Băng thấy lờ mờ, đó là một lão nhân, mặc một bộ trường bào màu đen, thân hình đã hơi còng xuống, tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt, nhìn qua so với Tra Cực còn muốn già hơn mười tuổi.
“ Lão quỷ, sao còn dẫn theo người tới đây, tiểu bàn tử này là ai ? “. Hắc y lão nhân nhìn Niệm Băng, có phần bất mãn nói.
“ Tiểu phá đao, đây là đồ đệ ta mới thu nhận không lâu, ta xem, ngươi hẳn cũng nên tìm một hài tử để truyền y bát, chẳng lẽ, ngươi muốn cái gì cũng đem theo xuống đất sao? “.
Hắc y lão nhân hừ một tiếng, đáp : “ Ngươi biết cái gì, hết thảy cũng phải có duyên phận, ngươi cho rằng nói thu đồ đệ là thu a ! Nhìn tên đồ đệ này của ngươi, dáng vẻ chỉ có ăn, rất thích hợp với ngươi “.
Nghe xong lời này, Niệm Băng mặc dù bất mãn trong lòng, nhưng dù sao cũng là đối thoại giữa trưởng bối, hắn không tiện mở miệng, căng mắt nhìn chung quanh, hắn phát hiện cơ hồ đây chỉ là một cái sân không lớn, ngay cả một giá binh khí trong tưởng tượng của hắn cũng không có, chỉ thấy ở góc sân có một chiếc giống như chiếc lò lớn.
Tra Cực cười ha ha, nói : “ Lão gia hỏa ngươi, mấy năm không gặp, bộ dạng vẫn âm dương quái khí như trước, được rồi, không nói nhảm nữa, ngươi cũng biết, ta đến nơi đây tìm ngươi khẳng định là có việc “.
Hắc y lão nhân nói : “ Vậy đến đây đi “. Nói xong, dẫn Tra Cực đi về một phòng gian ở phía sau. Vừa vào nhà, Niệm Băng đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo, Băng Tuyết nữ thần chi thạch không hiểu sao lại xao động, trong đầu tựa hồ có chút vựng huyễn, hai chủng loại ma pháp lực trong cơ thể ba động không ổn định. Trong lòng cả kinh, thầm nghĩ, nhất định là bởi vì mình sử dụng hỏa diễm thuật xong nhưng không có sử dụng băng hệ ma pháp tương đẳng để giữ cho ma pháp lực trong cơ thể được cân bằng, nhưng hiện tại lại không thích hợp dụng băng hệ ma pháp, huống chi, ma pháp lực bởi vì khuynh trát lẫn nhau khuynh mà có chút hỗn loạn, hắn cũng không biết mình đã dùng bao nhiêu băng hệ ma pháp mới có thể khiến hai chủng loại ma pháp lực bảo trì cân bằng. Cứ nương theo ý niệm, mạnh mẽ khống chế hai luồng ma pháp lực, cố gắng phân ly bọn chúng. Đúng lúc này, Thiên Hoa bài mà Ngọc Như Yên đưa cho hắn tản mát ra một luồng khi lưu ấm áp đích khí lưu dung nhập vào trong cơ thể Niệm Băng, khiến hắn cảm giác thư thái hơn rất nhiều, cảm giác do lãnh, nhiệt hai chủng loại cực đoan sinh ra nhất thời giảm đi không ít.
Hắc y lão nhân dùng ngọn đèn thắp sáng đèn trên bàn, trong phòng lập tức sáng bừng lên, đây là phòng ngoài, ở giữa phòng có một chiếc quầy cao, phía sau quầy tựa hồ còn có một cánh cửa. Hắc y lão nhân đi tới phía sau quầy, hướng Tra Cực xoe xoe ngón tay, nói : “ Đưa tiền đây. Bao nhiêu tiền, cần tốn bao nhiêu tiền ? “.
Tra Cực tức giận nói : “ Tiểu phá đao, sau nhiều năm như vậy không gặp, chính là vẫn còn yêu tiền như vậy “.
Hắc y lão nhân hừ một tiếng, nói : “ Bằng hữu là bằng hữu, sinh ý là sinh ý, nếu ngươi hiện tại đã không thể làm ra Trân Vị Bát Tu ( ND : đồ ăn quý, ngon ; không biết có phải là tên của một món ăn ??? ), vậy cũng chỉ có mang tiền để đổi. Động đến sinh ý, mọi người như nhau “.
Tra Cực đi tới quầy tiền, đến gần hắc y lão nhân, nói : “ Đừng làm bộ với ta, làm cho bảo bối đồ đệ này của ta một thanh hảo đao, chờ hắn học thành xuất sư, ngươi không phải là lại có thể ăn Trân Vị Bát Tu sao ? “.
Hắc y lão nhân hai mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại trở nên ảm đạm, “ Nói thật dễ nghe, chờ bảo bối đồ đệ này của ngươi học thành xuất sư, chỉ sợ cái mạng gì này của ta cũng đã thăng thiên rồi “.
Tra Cực cười hắc hắc : “ Vậy cũng không nhất định a ! Mấy năm trước ta gặp ngươi thì ngươi tính tình đã như vậy, bây giờ còn là như thế này, ta xem, ngươi sống thêm mười năm, hai mươi năm cũng không có vấn đề gì “.
Hắc y lão nhân thở dài một tiếng, nói : “ Thân thể chính mình ta biết, ta cả đời này, phạm thiên ( ND : ý là làm trái với trời ) nhiều lắm, đồ đệ này của ngươi trong vòng mười năm nếu có thể xuất sư, có lẽ ta còn có thể được ăn “.
Tra Cực cười nói : “ Chết thì chết đi, ngay cả ta cũng không biết có thể hay không sống quá mười niên đây. Không nhiều lời, nhanh cấp cho đồ đệ ta một thanh đao, bao nhiêu tiền ngươi cứ nói “.
Hắc y lão nhân liếc Niệm Băng một cái, nói : “ Không được “.
Tra Cực nhíu mày, nói : “ Tiểu phá đao, ngươi sẽ không cấp ta chút mặt mũi nào sao ? “.
Hắc y lão nhân hừ một tiếng, đáp : “ Không phải không cấp cho ngươi mặt mũi, ngươi hiểu hay không. Bất luận là thái đao hay là chiến đao sát nhân, đều phải có người sử dụng phù hợp, tên đồ đệ béo của ngươi còn không có trưởng thành, bất luận là thân thể hay là tay nắm đao, sau này đều có thể có biến hóa rất lớn, hiện tại làm cho hắn một thanh đao, căn bản là không có ý nghĩa gì, đến lúc hắn lớn lên, sẽ không dùng được nữa “.
Niệm Băng vừa nghe hắc y lão nhân không chịu làm cho mình, nhất thời khẩn trương, “ Vậy người dựa theo hình dáng của người lớn đả tạo một thanh cho ta cũng được, ta khẳng định có thể sử dụng được “.
Hắc y lão nhân nhìn hắn liếc mắt một cái, “ Thật là hữu kỳ sư tất hữu kỳ đồ, ngươi nghĩ rằng đao do ta đả tạo cùng với lũ tầm thường là như nhau sao ? Nếu đao không hợp với người, thì còn dùng làm gì. Đao cũng giống như nội khố, chỉ có hoàn toàn thích hợp, mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất. Nếu ngươi mua một cái nội khố không thích hợp, có lẽ chỉ qua mấy ngày cảm giác của ngươi cũng sẽ thoải mái, đó không phải là vì nội khố tốt, mà là bởi vì ngươi đã thích ứng với nó. Thích ứng dẫn đến thích hợp, cùng với việc thích hợp trực tiếp, có cả trời khác biệt. Chờ sau này ngươi được mười tám tuổi, thân thể định hình rồi hãy trở lại, hy vọng khi đó ta còn chưa có chết “.
Tra Cực trong mắt toát ra vẻ suy tư, “ Xem ra, là ta sơ ý rồi. Lão hỏa kế, vậy để sau này hãy nói đi. Cho ta đi thăm binh khí khố của ngươi một chút xem thế nào, gần đây có tác phẩm nào tốt không ? “. Hắc y lão nhân có chút bất đắc dĩ nói : “ Ta đã già rồi, mặc dù kỹ nghệ theo kinh nghiệm mà ngày càng thêm tinh trạm, nhưng thể lực đã không còn, không có tinh lực để đi tuyển lựa tài liệu tốt nữa, nói có thể làm ra thứ gì tốt, trong cuộc đời ta tác phẩm đắc ý nhất chính là thanh Chính Dương có chứa hỏa ma lực đã cấp cho ngươi. Đáng tiếc, cả đời này, ta cũng chỉ làm ra một thanh đao mãn ý như vậy. Nếu ngươi muốn xem, vậy thì đến đây đi, tùy tiện cho tên bàn đồ đệ của ngươi chọn một thứ để dùng cũng chẳng đáng gì “. Nói xong, hắn xoay người hướng về phòng gian sau quầy đi vào.
Niệm Băng cùng Tra Cực đi theo hắc y lão nhân qua quầy, vừa đến đây, trong não Niệm Băng lại xuất hiện cảm giác vựng huyễn, Băng Tuyết nữ thần chi thạch lần này ba động mãnh liệt hơn, hàn khí băng lãnh đến mức ngay cả kẻ tu luyện băng hệ ma pháp như hắn cũng có chút vô pháp có được, hắn đưa tay sờ vào bảo thạch trong ngực.
Tra Cực tán thán nói : “ Sát khí thật nồng hậu, không hổ là đại lục đệ nhất thần chú sư “.
Hắc y lão nhân đứng bên cạnh quầy, mở cửa quầy, nói : “ Ta để ở đây bảy thanh đao, ngươi xem rồi chọn lựa đi. Chỉ lấy ngươi một trăm là được rồi “.
Bên trong quầy giắt bảy thanh đao không có vỏ, mỗi thanh hình dạng đều không giống nhau, dưới ánh sáng của ngọn đèn, hàn quang bắn ra bốn phía, đem đến lãnh ý nhàn nhạt, bảy thanh đao sắc nhọn mơ hồ lóe ra quang trạch màu xanh lam, dạng thức cổ phác, nhìn kỹ cùng không tìm thấy một tia tỳ vết nào. Cửa quầy vừa mở, ánh mắt Niệm Băng rơi vào thanh đao ngoài cùng bên trái, nhìn không hề chớp mắt, đây là thanh đao khó nhận thấy nhất trong toàn bộ bảy thanh đao, cũng là ngắn nhất. Dưới ánh sáng ngọn đèn chiếu xuống, chỉ có nó không có phản xạ, thân đao quang mang ảm đạm, dài chừng một thước hai tấc, trong đó chuôi dài năm tấc, toàn thân màu đen, hình dáng thân đao cực kỳ ưu mỹ, thân đao thẳng tắp, thon lại về đằng mũi, mũi rộng hai thốn, mặt đao nhìn qua rất dày. Niệm Băng sở dĩ bị nó hấp dẫn, tất cả đều là ở khí tức, đó là một loại cảm giác phát ra từ nội tâm, phảng phất rằng thanh đao này vốn là của hắn, hàn ý của Băng Tuyết nữ thần chi thạch cũng gia tăng mãnh liệt, phảng phất như muốn triệu hoán cái gì đó.
Niệm Băng ánh mắt ngốc trệ, từng bước từng bước đi đến, Tra Cực vừa muốn kéo hắn, lại bị hắc y lão nhân cản lại, “ Dù sao cũng là đao hắn sử dụng, để cho hắn tự chọn đi. A, nhìn bộ dáng, đao tính của tiểu tử này không tồi, đã có quyết định của hắn “. Hắn nói đến đây, đột nhiên phát hiện, Niệm Băng đưa tay tới thanh đoản đao ngoài cùng bên trái, không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tra Cực rất rõ ràng, bảy thanh đao này tất nhiên có tốt có xấu, với tình huống giá cả như nhau này, chọn lựa tự nhiên là việc cực kỳ trọng yếu, mắt thấy tên bàn đồ đệ của mình lại chọn ra một thanh khó nhìn nhất, không khỏi thầm mắng trong lòng, quay đầu nhìn về phía hắc y lão nhân, lúc hắn nghĩ đến, tưởng là vị lão bằng hữu lúc này nhất định sẽ có vẻ mặt hả hê. Nhưng là, khi hắn thấy vẻ mặt của hắc y lão nhân, không khỏi ngây ra, hắc y lão nhân lúc này đang trợn to mắt nhìn vào tay Niệm Băng, môi rung rung, như muốn nói cái gì đó rồi lại nói không nên lời.
Niệm Băng không cao, phải kẹp lấy mũi đao, đem thanh đoản đao khó nhìn mang xuống. Đao vào tay, lập tức truyền đến một luồng khí lạnh, khiến cho hắn sung sướng trong lòng, nhưng ma pháp lực trong cơ thể ba động tựa hồ cũng mãnh liệt hơn. Cầm chuôi đao lượn sóng nhìn kỹ, chỉ thấy chuôi đao có một lỗ hình lăng ( ND : hình kim cương, chắc sẽ dùng để khảm ngọc vào ), chuôi đao vừa tay, Niệm Băng nhất thời cảm giác rõ ràng, băng hệ ma pháp lực trong cơ thể phảng phất cùng thanh đao hoàn toàn tương liên, đao liền với cánh tay trái, băng hệ ma pháp lực không cần thúc dục, tự nhiên lưu chuyển vào, trên khắp thân đao nhất thời tản ra một tầng lam quang nhàn nhạt.
“ Sư phụ, ta lấy cái này “. Niệm Băng tiện tay huy động đoản đao, kéo theo từng đạo lam sắc quang mang, nhiệt độ trong phòng tựa hồ bị giảm xuống vài phần.
Tra Cực vừa nhìn quang mang tản mát từ thân đao, lập tức liên tưởng tới vẻ mặt của hắc y lão nhân, không nhịn được cười ha ha cười, nói : “ Bàn tiểu tử ngươi, tựa hồ là oai đả chính trứ rồi ( ND : ý nói mèo mù vớ phải cá rán ? ). Tiểu phá đao, lấy cái này “.
Hắc y lão nhân kinh ngạc nhìn Niệm Băng, đột nhiên, thân hình hắn chợt lóe về phía trước, tốc độ nhanh như điện quang, trong chớp mắt đã tới trước người Niệm Băng, chộp vào đoản nhận trong tay hắn.
Niệm Băng hoảng sợ, cơ hồ phản ứng theo bản năng, tay trái khẽ đảo, đem mũi đao chĩa về hướng hắc y lão nhân, khí tức băng lãnh tán phát, đáng tiếc, tay trái dù sao cũng không được trải qua huấn luyện như tay phải, chỉ cảm thấy trong tay nhẹ đi, đao nhất thời rơi vào trong tay hắc y lão nhân. Niệm Băng ngẩn ngơ, “ Tiền bối, người làm gì ? “.
Tra Cực đi tới bên cạnh Niệm Băng, giữ vai hắn lại hỏi : “ Tiểu phá đao, ngươi không cho được ? Rốt cuộc thì đây là đao gì ? “.
Hắc y lão nhân khẽ vuốt thân đao, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói : “ Thẳng thắn mà nói, ta cũng không nghĩ tới, bàn đồ đệ này của ngươi lại chọn thanh này, đây là thanh kém cỏi nhất trong bảy thanh đao a ! “.
Tra Cực cau mày nói : “ Đao xuất dị quang, sao lại kém, ngươi nếu không muốn cho, ta cũng sẽ cưỡng ép ngươi “.
Hắc y lão nhân tức giận : “ Ngươi nghĩ rằng ta không cho sao? Thần Chú Hoa Thiên ta lời nói ra sẽ không rút lại, nếu cho các ngươi tự chọn lựa, chọn cái gì thì lấy cái đó. Thanh đao này quả thực là kém cỏi nhất trong bảy thanh đao. Hơn nữa, nó cũng là thanh duy nhất không do ta chú tạo ( ND : đúc, rèn ). Sở dĩ có quang mang phát ra, nguyên nhân là ở đồ đệ ngươi, nếu ta không nhìn lầm, đồ đệ của ngươi hẳn là tu luyện băng hệ ma pháp mới đúng, nếu không, không có khả năng dẫn xuất đao quang. Lão quỷ a ! Không nghĩ tới ngươi cũng lại bồi dưỡng được một truyền nhân là ma pháp sư “.
Tra Cực cười hắc hắc, nói : “ Duyên phận mà thôi. So ra vẫn còn kém, dù sao ngươi nói Niệm Băng cũng còn nhỏ, sau này đổi lại là được “.
Hắc y lão nhân nói tiếp : “ Ta còn chưa nói xong. Mặc dù thanh đao này là kém cỏi nhất trong bảy thanh đao, nhưng cũng có thể nói nó là tốt nhất. Bởi vì, ngay cả ta cũng không rõ đao tính của nó. Lúc đầu, thanh hàn đao này là ta mua lại từ trong tay một gã lạc phách thư sinh, chỉ dùng hết có một kim tệ mà thôi. Thân đao dùng một loại quáng vật đặc thù để đả tạo, phi thường cứng rắn, kỳ lạ nhất chính là hàn tính trên thân nó, nếu có băng hệ ma pháp hoặc hàn tính đấu khí kích phát, sẽ phát ra quang mang như lúc nãy, nhưng ngươi biết tại sao ta nói nó lại kém cõi nhất không ? Đấy là do thanh đao này vô hồn “.
“ Vô hồn ? “. Niệm Băng cùngTra Cực hai miệng đồng thanh hỏi. Trong mắt hai người đều tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Hắc y lão nhân Hoa Thiên đáp : “ Đúng vậy, đao này vô hồn. Tiểu bàn tử, ngươi xem ta năm nay bao nhiêu tuổi ? “.
Niệm Băng vốn đang đợi hắc y lão nhân giải thích, lại nghe hắn chuyển chủ đề, e dè trả lời : “ Người ? Người hẳn là so với sư phụ ta lớn hơn một chút “.
Hoa Thiên cười ha ha, “ Tiểu bàn tử, ngươi nói thật dễ nghe, nếu đổi là người khác, sợ rằng sẽ nói ta so với sư phụ ngươi lớn hơn mười tuổi cũng không chừng. Nhưng thật ra, ta so với sư phụ ngươi còn ít hơn ba tuổi. Ta từ nhỏ tu luyện đấu khí, dựa theo lẽ thường mà tính, hẳn là phải trẻ hơn so với người bình thường rất nhiều, nhưng là, hiện tại so với niên kỷ thực tế ta trông già hơn đến hai mươi tuổi. Đây là tại sao ? Bởi vì ta trong lúc chú tạo, đem tinh huyết vi hồn ( ND : đem máu huyết tạo thành hồn ), dung nhập vào trong binh khí. Phương pháp đoạt thiên này đã khiến ta tổn hao rất nhiều tinh nguyên, trở thành như bây giờ. Thanh hàn đao này lại không có tinh huyết để dẫn đao hồn, đao vô hồn, cho dù nguyên liệu tốt, cuối cùng cũng vô pháp đạt tới cảnh giới cực phẩm. Cho nên, tài chất của nó mặc dù tốt nhất, nhưng phẩm chất lại kém cõi nhất “.
Tra Cực nói : “ Với tạo nghệ của ngươi, đem thanh đao này đả tạo một lần nữa cũng được, đem lại cho nó linh hồn không phải là sẽ có được một thanh cực phẩm sao ? “.
Hoa Thiên cười khổ đáp : “ Ngươi có thể nghĩ tới, ta sao lại không nghĩ tới. Nhưng ta đã thử qua nhiều lần, sử dụng cả Cửu Ly thiên hỏa, đều không thể thiêu hóa được thanh đao này, ngươi bảo ta làm thế nào luyện chế một lần nữa ? Với nhận thức của ta đối với kim loại, cũng không thể biết được xuất xứ của nó, chỉ đành giữ nó lại mà thôi. Vô hồn thì cứ vô hồn đi, dù sao các ngươi cũng chỉ dùng nó làm thái đao mà thôi. Đao này sắc nhọn, chém sắt như bùn, thái rau tự nhiên không nói làm gì, bất quá, cẩn thận không lại chặt đứt cả thớt “. Vừa nói, hắn vừa đem đao đưa cho Niệm Băng.
Niệm Băng nhận đao, cảm giác hợp nhất với thân thể lại xuất hiện, “ Tiền bối, chẳng lẽ không có biện pháp nào cấp đao hồn cho nó sao ? “.
Hoa Thiên đáp : “ Biện pháp không phải không có. Nếu có thể tìm được một viên bảo thạch có đầy đủ linh tính khảm vào lỗ ở chuôi đao, dĩ thạch vi hồn, cũng không phải không được, hiệu quả có lẽ sẽ rất tốt. Chỉ là, nếu bảo thạch không phải cực phẩm, khảm vào thì chỉ thêm rườm rà mà thôi “.
Niệm Băng trong lòng chợt động, Băng Tuyết nữ thần chi thạch không phải có hình lăng sao ? Độ lớn tựa hồ cũng tương tự như lỗ trên chuôi đao, do dự một chút, hắn lấy Băng Tuyết nữ thần chi thạch từ trong lòng ra, nói : “ Tiền bối, người xem cái này có được không ? “. Băng Tuyết nữ thần chi thạch vừa mang ra, cả phòng nhất thời xuất hiện một vầng quang hoa màu lam nhạt, hàn đao phát ra một tiếng đinh nhỏ, giống như cùng sống lại, khẽ rung rung trong tay Niệm Băng. Băng Tuyết nữ thần chi thạch bình thường mặc dù cũng có quang hoa phát ra, nhưng tuyệt đối không có sáng ngời như hôm nay, thạch cùng đao quang huy giao hòa, tựa hồ đang kêu gọi lẫn nhau.
“ Đây là, đây là … “. Trên mặt Hoa Thiên toát ra vẻ kích động, nắm lấy Băng Tuyết nữ thần chi thạch trong tay Niệm Băng, cảm thụ hàn ý mãnh liệt từ trong đó phát ra, không nhịn được hô lên kinh hãi : “ Một khỏa cực phẩm băng thạch a ! Tiểu bàn tử, ngươi lấy được ở đâu ? “.
Niệm Băng liếc nhìn Tra Cực một cái, trả lời : “ Dường như đã có từ trước, ta cũng không biết lấy từ đâu “.
Tra Cực kinh ngạc đích nhìn hắn, hỏi : “ Cái này vẫn ở trên người ngươi sao ? Ta sao không có nghe ngươi nói tới “.
Niệm Băng trả lời : “ Sư phụ, ta chỉ biết là dùng khối bảo thạch này thì tốc độ tu luyện ma pháp dường như nhanh hơn, người không có hỏi ta, nên ta cũng chưa nói ra. Tiền bối, có thể khảm cái này vào không ? “.
Hoa Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ linh tính mênh mang trong Băng Tuyết nữ thần chi thạch, thanh âm của hắn có chút run rẩy, “ Được, đương nhiên được. Chúng nó có thể kêu gọi lẫn nhau đã chứng tỏ hết thảy. Trời cao a ! Ngươi thật sự sẽ thành toàn cho ta sao ? Có tài chất tốt như vậy, ta rốt cục có thể luyện chế một thanh đoạt thiên chi nhận, Hoa Thiên ta, cả đời trí lực đều dành cho chú tạo, rốt cục cũng có ngày này. Các ngươi đi theo ta “.
Thân hình lóe lên, Hoa Thiên nhanh chóng từ trong phòng lao ra, Tra Cực liếc nhìn Niệm Băng một cái, ánh mắt Niệm Băng cũng có chút mờ mịt nhìn hắn, Tra Cực nói : “ Đi thôi, xem ra, tiểu tử ngươi vận khí cũng thật tốt “.
Khi bọn họ đi tới sân, chiếc bếp lò vốn nằm ở một góc đã được chuyển ra giữa sân, Hoa Thiên không biết lấy từ đâu ra một cái ống bễ, nối vào phía dưới bếp lò, đổ một đẫy bột gì đó vào trong lò, quay về phía Niệm Băng nói : “ Tiểu bàn tử, ngươi lại đây giúp ta kéo ống bễ. Cửu Ly thiên hỏa mặc dù vô pháp làm tan chảy hàn đao, nhưng lại có thể khiến nó mềm đi, đó là lúc chúng ta sẽ khảm. Cửu Ly đấu khí, thăng “. Hoa Thiên toàn thân tản ra khí tức nóng rực, may là Niệm Băng ở bên kia bếp lò, mới không bị nhiệt khí trên người hắn ảnh hưởng. Hồng sắc quang mang nhàn nhạt xuất hiện chung quanh thân thể hắn, tay chỉ về phía trước, một đạo hồng quang nhất thời bắn vào trong bếp lò. Lửa hừng hực bốc lên, cũng không phải hồng sắc hỏa diễm bình thường, lửa có màu trắng, chiếu sáng khắp sân.
“ Đẩy ống bễ “. Hoa Thiên hét lớn một tiếng, tay trái cầm mũi đao, đưa chuôi đao đặt lên ngọn lửa trên lò, tay phải để xa xa lò, một luồng Cửu Ly đấu khí đấu khí nóng rực không ngừng rót vào bên trong.
Niệm Băng lần đầu tiên nhìn thấy đấu khí như vậy, nhất thời hứng thú đại thăng, một bên dùng sức đích đẩy ống bễ, một bên nhìn Hoa Thiên thị uy.
Bếp lò này không biết chế từ cái gì, mặc dù nhiệt độ hỏa diễm bên trong cực cao, nhưng ở bên ngoài lại không cảm giác được chút nào, chỉ thấy ngọn hỏa diễm vốn màu trắng dần dần chuyển thành màu xanh, chuôi của hàn đao được luyện chế lại vẫn y như trước, không có phát sinh biến hóa gì. Trên trán Hoa Thiên bắt đầu xuất hiện mồ hôi ròng ròng, hồng sắc khí lưu chung quanh thân thể cũng dần dần chuyển sang màu xanh. Bếp lò càng ngày càng xanh, khi đấu khí chung quanh thân thể Hoa Thiên còn đang nhanh chóng chuyển sang xanh, hỏa diễm đã chuyển hóa thành một màu xanh thẫm, nhìn qua cực kỳ quỷ dị, dưới ngọn hỏa diễm xanh thẫm, chuôi của hàn đao rốt cục bắt đầu có biến hóa, dần dần đỏ lên, hỏa diễm xuyên thẳng vào lỗ hổng trên chuôi đao, Hoa Thiên điều chỉnh để mọi chỗ trong lỗ hổng đều được nung đều.
“ Dĩ huyết vi dẫn, Cửu Ly thiên hỏa “. Hoa Thiên phun mạnh một ngụm tiên huyết vào trong bếp lò, hỏa diễm màu xanh thẫm chợt thu liễm, ngay sau đó, màu xanh thẫm trong nháy mắt đã chuyển thành đỏ tươi, hỏa diễm một lần nữa rực lên, tại giờ khắc này, cả chuôi của hàn đao cũng đã chuyển sang màu đỏ giống như hỏa diễm. Hoa Thiên cổ tay run lên, Băng Tuyết nữ thần chi thạch như điện bắn ra, xuất hiện chuẩn xác trên lỗ hổng, chuôi đao được nung mềm phát ra một tiếng chói tai, hơi nước bắt đầu tràn ngập, cả bếp lửa trong nháy mắt trở nên lờ mờ, một tầng thanh lam sắc quang mang phiêu phù bay lên, dày đặc phóng thẳng lên cao.
Hoa Thiên tay nắm mũi đao, thân thể đột nhiên vọt đến bên cạnh Niệm Băng, Cửu Ly đấu khí trên người hắn đã thu liễm, tay trái kéo mạnh Niệm Băng từ trên mặt đất đứng lên, Niệm Băng chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh truyền đến, cổ tay nóng lên, tựa hồ có thứ gì đó chảy ra. Tra Cực đứng một bên thấy rõ ràng, Hoa Thiên dùng móng tay cắt vào uyển mạch của Niệm Băng, một cổ tiên huyết trực tiếp bắn mạnh tới chỗ Băng Tuyết nữ thần chi thạch được khảm vào hàn đao, tiên huyết nhanh chóng bị chuôi đao hấp thu, Băng Tuyết nữ thần chi thạch hoàn mỹ khảm trên chuôi đao. Màu đỏ tiêu thất, hàn đao từ màu đen chuyển thành màu xanh biếc, thu hoa như thủy ( ND : sắc thu như nước ), hàn khí tỏa ra bốn phía, ánh đao phóng lên cao, nhập thẳng vào màn đêm. Trong phút chốc, bầu trời bừng sáng, mặc dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng đã đại biểu cho sự xuất hiện của một thanh tuyệt thế bảo nhận.
oOo
Băng Tuyết thành vũ kỹ công hội phân hội, một hoa phục lão giả lưng đeo trường kiếm đứng trên nóc tòa nhà công hội chắp tay, thân thể ổn định như bàn thạch, hàn tinh trong hai mắt bắn về phương xa, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó. Đúng lúc này, hắn kinh ngạc phát hiện, một đạo thanh lam quang hoa cách đó không xa phóng lên cao, trong màn thanh lam tựa hồ pha thêm một tia hồng tuyến nhàn nhạt, khí chất sắc nhọn băng lãnh rõ rệt như vậy, khiến hắn kinh hãi trong lòng, đưa mắt tìm kiếm tung tích thanh lam quang mang, hít một hơi lương khí, “ Thần binh xuất thế huyết quang hiện, chẳng lẽ đại lục sẽ không còn cảnh thái bình nữa ? “.
Trường kiếm trong bao làm bằng da sa ngư ông lên một tiếng, rồi lại khôi phục yên lặng, hoa phục lão giả vỗ vỗ nó, “ Lão hỏa kế, ngươi tựa hồ lại sợ hãi, đây rốt cuộc là thần binh gì xuất thế ? Cũng có thể khiến ngươi tỏ ra sợ hãi. Ngươi với ta tâm thần hợp nhất, với năng lực vũ thánh của ta, chẳng lẽ còn sợ một kiện thần binh sao ? Cho dù là thần binh, cũng phải xem nằm trong tay ai a ! “.
oOo
Băng Thần tháp.
Ở giữa lam sắc lục mang tinh đường kính hơn mười thước, lam quang bốc lên, một nữ tử tóc trắng như tuyết mở bừng hai mắt, tóc nàng mặc dù trắng như tuyết, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ lại chỉ như người mới hai tám, trong đôi mắt màu lam tràn ngập vẻ lạnh lùng, trường bào màu trắng nạm vàng trên người tỏ rõ địa vị tôn quý. Tay phải dương ra, một thủy tinh cầu trong suốt xuất hiện trên bàn tay, “ Đây là tiếng ngâm của nữ thần, chẳng lẽ trấn tháp chi thạch không có thất lạc trong Thiên Thanh hà ? Với danh nghĩa của Băng Tuyết nữ thần, tiếp dẫn đi, khí tức của nữ thần “.
Bạch quang đại phóng, trên thủy tinh cầu hiện ra một tầng vụ khí, trong vụ khí đột nhiên xuất hiện một đạo thanh lam quang mang. Đinh một tiếng nhỏ, tay nữ tử chấn động, thủy tinh cầu hóa thành từng mảnh nhỏ rơi trước mặt nàng. “ Khí tức thật sắc bén, quả thực là Băng Tuyết nữ thần chi thạch. Hừ, người đâu “. Thanh âm không lớn, nhưng phảng phất có một loại ba động chấn nhiếp linh hồn người khác. Cánh cửa lớn mở rộng, hai nữ tử mặc trường bào trắng từ bên ngoài đi vào, nhìn qua chừng sáu, bảy mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, trông thật già nua.
“ Băng Tuyết nữ thần tế tự vĩ đại, người có gì phân phó ? “.
Bạch phát nữ tử thân hình nhẹ nhàng đứng lên, lạnh nhạt nói : “ Ta cảm nhận được phương vị của Băng Tuyết nữ thần chi thạch, lập tức phái mười hai Băng Tuyết tế tự, do các ngươi hai người tự mình dẫn đầu đi tới Băng Tuyết thành, phải đem Băng Tuyết nữ thần chi thạch thu hồi, tôn nghiêm của nữ thần, không được để cho bất luận kẻ nào tiết độc “.
“ Vâng, Băng Tuyết nữ thần tế tự vĩ đại “. Hai lão phụ khom người hành lễ, lui ra khỏi phòng. Hàn quang trong mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự đại phóng, toàn thân bốc lên một tầng lam sắc vụ khí, “ Linh nhi, ngươi sao lại khổ như vậy ? Chẳng lẽ tình yêu đối với ngươi lại quan trọng như vậy ? Với tư chất của ngươi, nếu buông bỏ hết thảy để tiếp nhận giáo đạo của ta, không đến hai mươi năm, ngươi có thể trở thành thần giáng sư. Sao lại phải khổ như vậy ? “. Thở dài một tiếng, khí tức chung quanh theo đó ba động, trên vách tường trong phòng đều ngưng kết một tầng băng cứng dày đến một thước.
oOo
Thủy Hóa Binh Khí Điếm, Hoa Thiên ngồi trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã phi thường mệt mỏi, nhưng cặp mắt già đục của hắn lại tràn ngập quang mang hưng phấn và vui sướng, nhìn một giọt hơi nước ngưng tụ trên đoản đao trong tay, thanh âm run rẩy nói : “ Thành công rồi, thành công rồi. Thu thủy bạch lộ, một thanh tuyệt thế thần nhận. Không nghĩ rằng linh tính trong băng thạch còn mãnh liệt hơn so với ta tưởng tượng, ta rốt cục đã chế tạo được một thanh tuyệt thế thần nhận, rốt cục đã theo kịp thần chú sư trong lịch sử, ha ha, ha ha ha ha “.
Niệm Băng bịt chặt cổ tay, thì thào ngâm đọc, “ Ôn nhu chi thủy, thỉnh người đem nụ cười nhu hòa phủ lên vết thương, trị liệu thuật “. Lam quang nhàn nhạt phủ lên vết thương trên cổ tay hắn, vết thương trong nháy mắt khép lại, mặc dù vẫn để lại sẹo, nhưng máu cũng đã ngừng chảy. Thủy cùng băng đồng nguyên, một nhất giai trị liệu thuật không khó đối với Niệm Băng.
Hoa Thiên run rẩy từ mặt đất đứng lên, nhìn chiếc nhận trong tay, ánh mắt rơi trên người Niệm Băng, “ Tiểu bàn tử, ta dùng tiên huyết của ngươi để đao khai quang ( ND : phát sáng ), sau này, chỉ có ngươi mới có thể đem toàn bộ uy lực của nó phát huy ra, ngươi nhất định phải đối xử tốt với thanh đao này, thẳng thắn mà nói, ta thực không muốn đưa nó cho ngươi, để thần nhận như vậy trở thành một thanh thái đao, thật sự là minh châu mông trần ( ND : minh châu bị bụi phủ ) a ! “.
Tra Cực cười ha ha, “ Mông cái đầu ngươi, bảo thạch đó cũng là của đồ đệ ta, không có băng thạch, bản lãnh ngươi có cao cũng luyện chế không ra hảo đao như vậy, đừng nhiều lời, một trăm tử kim tệ đây, cho ngươi “. Nói xong, hắn lấy từ trong lòng một túi tiền, ném cho Hoa Thiên.
Hoa Thiên hừ một tiếng, đem túi tiền ném mạnh lại cho Tra Cực, “ Bảo nhận xuất thế, há có thể bị tiền bẩn triêm nhiễm, lần này thật tiện nghi các ngươi. Bất quá, ta khuyên đồ đệ ngươi tốt nhất dùng vải bọc chuôi đao lại, đừng để bảo thạch lộ ra ngoài, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, nếu bị người đoạt, thật uổng phí một phen ta tân khổ “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.