Chương 152: Băng Tuyết nữ thần tế tự lai lâm
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Yến Phong cúi đầu đi đến bên cạnh Yến Thiên Nam rồi ngồi xuống, vẫn y như trước đây lạnh nhạt nói:
“ Phụ hoàng, người nên lấy thân thể làm trọng, hôm nay Hoàng nhi mang đến một vị quang hệ ma pháp sư.Có lẽ, hắn đối với việc trị liệu thân thể của người sẽ có vài điểm hữu dụng nhất định.”
Vừa nói, ánh mắt của hắn cũng nhất thời chuyển hướng đến thanh niên mặc áo xám ở trong phòng
Người mặc áo xám này chính là Niệm Băng. Vừa nghe Yến Phong giới thiệu về mình, liền vội vàng cung kính hướng về Yến Thiên Nam hành lễ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị quốc vương của Băng Nguyệt đế quốc. Lúc này vị quốc vương chẵng khác gì một lão nhân già nua theo năm tháng (phong chúc tàn niên), đã không còn chút uy nghiêm nào của một vị đế vương
“ Niệm Băng xin ra mắt Bệ Hạ”
Yến Thiên Nam miễn cưỡng nhấc tay xuống, nói:
“ Đứng lên đi, không cần phải phiền toái như thế!! Thân thể của ta, ta tự rõ hơn ai hết. Phong nhi, hôm nay con tiện thể ở nơi này nói chuyện với ta nhiều hơn một chút đi.
Thời gian còn lại của Phụ Hoàng cũng đã không còn nhiều nữa rồi, hy vọng cuối cùng của ta là khi chết đi còn có một đứa con trai ở bên cạnh tiễn biệt”
Yến Phong trong mắt toát ra một tia quang mang phức tạp. Sau nữa ngày hắn mới yên lặng gật đầu. Lúc này, trong lòng hắn hiện lên vẻ mặt của mẫu thân khi người đã hồn lìa khỏi xác. Vẻ mặt đó, cả đời hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được
Yến Thiên Nam ánh mắt có chút mông lung, thở dài một tiếng nói:
“ Kỳ thật, ta biết ta rất có lỗi với mẫu thân của con. Sinh con ra trong thế giới này căn bản là một sự ngoài ý muốn của ta.
Ta không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một vị vua tốt, cả cuộc đời này của ta cứ vội vội vàng vàng mà trôi đi mất, mắt thấy muộn thì cũng đã kết thúc rồi, kết thúc hết rồi….”
Niệm Băng bình tĩnh đến bên giường, nâng nữa thân trên của Yến Thiên Nam dậy.
Lúc Yến Phong cùng Niệm Băng tiến vào gian phòng phía sau, nhất thời đi theo sau còn có tám tên cao thủ của hoàng cung, bọn họ đều có thực lực của Vũ đấu gia, ngoại trừ người được Yến Thiên Nam tín nhiệm nhất thì bất cứ người nào đến gặp lão đều sẽ có mấy tên thị vệ hoàng cung này dẫn đường. Mắt thấy Niệm Băng hướng về thân thể của Yến Thiên Nam, tám tên hộ vệ đồng thời đều tiến lên một bước.
Niệm Băng liếc mắt một cái nhìn về đám hộ vệ này, thấp giọng nói:
“ Bệ Hạ, có thể để thảo dân thử một lần được không, có lẽ đối với ngài sẽ có chút giúp ích nào đó. “
Yến Thiên Nam gật đầu:
“ Khó mà có được một mảnh hiếu tâm của Phong nhi, ngươi tiện thể xem thử một lần đi vậy. Dù sao ta đối với bản thân, cũng đã không còn hi vọng gì nữa rồi.”
Niệm Băng hít sâu một ngụm khẩu khí, một tay đỡ lấy thân thể của Yến Thiên Nam, tay kia dán chặt trên lưng lão, thông qua Thiên Nhãn huyệt linh mẫn cảm thụ, hắn rất nhanh đã rõ tình hình thân thể của Yến Thiên Nam. Mặc dù hắn đúng là mang trong mình một mục đích khác khi đến nơi này, nhưng cũng không khỏi cúi đầu phát ra một tiếng kinh hô khe khẽ
Yến Thiên Nam lạnh nhạt cười nói:
“ Đã phát hiện được rồi sao? Ta hiện tại có thể duy trì cái mạng này, đều là nhờ vào các loại dược liệu quí khác nhau điều chế, nên mới ở thời điểm không còn trẻ này mà còn chưa ra đi được. Vì ngay lúc này, tại nơi đây đang diễn ra việc tranh đoạt ngai vị hoàng đế nên ta đành gắng gượng chút hơi tàn. Ta đã bị thương rất nặng, ngủ tạng
( gồm gan, tim, tỳ, phồi, thận được phân chia theo các thuộc tính lần lượt là mộc, hoả, thổ, kim, thuỷ- Thuyết Ngũ Hành trong cơ thể con người ) trong cơ thể đã chịu tổn thương lớn, mặc dù đã trải qua quá trình điều trị nhiều năm nhưng vẫn như trước không hề có chút khởi sắc.
Thêm nữa làm một Đế vương, phải đối mặt với quá nhiều sự cám dỗ, tửu sắc càng làm thương thế thêm phần nghiêm trọng. Thân thể của ta sớm hoàn toàn bị thối hoá, bản thân không thể cứu chữa được rồi. Ta dù sao cũng đã từng tu luyện vũ kỹ, đối với thân thể chính mình, thập phần tinh tường.
Quang minh ma pháp mặc dù tác dụng trị liệu cực mạnh, nhưng không thể chữa được bệnh, dù cho là ma pháp sư cường đại đi nữa, cũng không có khả năng một lần nữa hồi sinh thân thể cho ta.
Ta đã nghe Băng Tuyết nữ thần tế tự nói qua, thân thể ta như vậy nếu muốn có thể khôi phục, trừ phi có mười hai cấp quang minh ma pháp Thần Hàng Thuật trợ giúp cho ta một lần nữa tái tạo lại toàn bộ gân cốt cùng ngũ tạng trong cơ thể mới có thể hồi phục sinh cơ. Nhưng khắp cả Ngưỡng Quang đại lục này làm gì có một cao thủ như vậy, cho nên các ngươi không cần phải uổng phí khí lực nữa.”
Niệm Băng rõ ràng cảm giác được, thân thể Yến Thiên Nam đang suy kiệt đi rất nhanh. Lão bây giờ quả thật chỉ còn một hơi tàn, dù ý niệm chấp nhất còn khiến lão chưa chết đi, nhưng một khi chút hơi tàn này đã xong, thì tính mạng của lão cũng theo đó mà chấm dứt.
Niệm Băng chậm rãi nhắm mắt lại, thông qua sự thúc đẩy của linh hồn, luồng tiên thiên chi khí nồng hậu chậm rãi theo hữu chưởng của hắn quán nhập vào trong cơ thể của Yến Thiên Nam, hắn phát ra Tiên thiên chi khí với tốc độ rất chậm, bởi thân thể Yến Thiên Nam đã rất suy yếu nên sẽ khó mà chịu đựng nổi nếu đột ngột truyền vào cỗ lực lượng lớn
Yến Thiên Nam chấn động toàn thân, dưới tác dụng điều hoà của Tiên thiên chi khí, trên mặt lão tản mát ra một tần nhàn nhạt màu đỏ, vốn thần sắc không ngừng suy yếu, tại giờ khắc này, lại có vẻ như đã khá hơn rất nhiều. Trong mắt lão toát ra sắc thái kinh ngạc:
“A!!! Đây tựa hồ như là tiên thiên chi khí mà!!
Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng đã từng dùng tiên thiên chi khí giúp ta trị liệu. Phong nhi, không nghĩ tới con còn có một bằng hữu như vậy.”
Lão đương nhiên biết tiên thiên chi khí đại biểu cho cái gì, mặc dù lão cảm giác được tiên thiên chi khí của Niệm Băng cũng không mạnh mẽ như của Băng Tuyết nữ thần tế tự, nhưng lại có chỗ thuần khiết hơn rất nhiều, người như vậy tuyệt đối là rất đáng được tôn kính, cho nên lão mới không gọi Niệm Băng là thủ hạ của Yến Phong mà xưng là bằng hữu.
Niệm Băng nói:
“Bệ Hạ, ngài nên tận lực tiết kiệm lời nói, thảo dân muốn thử dùng tiên thiên chi khí giúp ngài trị liệu một chút thương thế trong cơ thể.”
Yến Thiên Nam lắc lắc đầu :
“ Vô dụng thôi, tiên thiên chi khí của ngươi chỉ có thể cầm cự tính mạng của ta, nhưng không cách nào khôi phục những tổn thương bên trong nội tạng. Bất quá, có tiên thiên chi khí của ngươi duy trì, nói vậy ta cũng có thể đợi cho Băng Tuyết nữ thần tế tự đến đây.”
Quả thật, tiên thiên chi khí thật sự không thể trị liệu những trọng thương của Yến Thiên Nam, phát hiện ra thân thể Yến Thiên Nam đã không cách gì cứu chữa nỗi, Niệm Băng trong lòng ngược lại cảm thấy gánh nặng đã nhẹ đi không ít.
Hắn nhìn thấy được, mấy ngày nay Yến Phong cùng Yến Thiên Nam không ngừng tiếp xúc, hận ý của Yến Phong đối với vị cha già này tựa hồ đã giảm đi rất nhiều. Hắn đã từng mấy lần nói qua bản thân rất muốn giết chết lão vua già này. Mặc dù chính hắn rất hận, nhưng không có Yến Thiên Nam cũng sẽ không có hắn tồn tại nên hắn mới trong khoảng khắc cuối cùng này muốn tận hiếu một lần.
Lúc này, Yến Thiên Nam thật sự đã không thể cứu được nữa, Niệm Băng nghĩ đến bản thân mình tự nhiên sẽ không gặp phải tâm lý mâu thuẫn nảy sinh trong lòng. Hắn cũng không phải chỉ lợi dụng Yến Phong như một công cụ, Yến Phong còn là bằng hữu của hắn. Kêu Yến Phong đối đãi với Tuyết Ngọc, đã nói lên tất cả, trong nhận thức của Niệm Băng đã coi hắn như là bằng hữu thật sự rồi. Có lẽ, đã có thể nói đó là tình huynh đệ.!!
Vì đạt được mục đích của mình mà sát hại cha của huynh đệ, Niệm Băng liệu có thể
làm nổi không???
Trước khi đến nơi này hắn cũng đã quyết đinh, nếu Yến Thiên Nam còn có thể cứu được, cho dù có hành động chính biến lần này, hắn cũng sẽ giúp Yến Nam Thiên chữa trị thật tốt. Khi đó, mặc đù việc Yến Phong kế vị trở nên vô vọng, nhưng ít nhất hôn sự kia với Long Linh cũng đã được giải quyết tốt rồi.
Kể cả Yến Phong cũng không hề biết đến suy nghĩ trong lòng Niệm Băng lại phức tạp đến thế, mắt thấy Yến Thiên Nam khí sắc đã có tốt hơn rất nhiều, thần sắc trên mặt hắn cũng nhu hoà hơn môt ít:
“ Phụ hoàng, người nghĩ ngơi tĩnh tâm một chút đi, ta sẽ cùng người ở chỗ này không đi.”
Yến Thiên Nam lắc lắc đầu nói:
“ Không, ta có lời muốn nói với con, nếu bây giờ không nói, có lẽ từ nay về sau cũng sẽ không còn cơ hội để mà nói nữa. Phong nhi, con muốn nghe chuyện xưa của ta và mẹ con và cả việc cái nhìn của ta khi đối đãi với con hay không?”
Không đợi Yến Phong trả lời, lão đã tiếp tục nói:
“ Năm đó, ta sau khi say rượu đã cưỡng đoạt thân thể cả mẫu thân con, cũng không nghĩ tới thế nhưng lại sinh ra con, vì hổ dữ cũng không ăn thịt con minh. Cho dù là mẫu thân của con không có xuất thân tốt, nhưng con dù sao cũng là con trai của ta. Nhưng khi đó cho dù ta nghĩ thế thì đối với mẹ con các người một ít việc tốt cũng đã không làm được.
Có một số việc các người cũng không thể biết . Kỳ thật ta chính thức lên trở thành đế vương thời gian đến bây giờ cũng chỉ bất quá mười năm mà thôi. Giai đoạn lúc ta vừa kế thừa ngôi vị hoàng đế kia, ta căn bản không thể xưng là nhất quốc chi quân được.”
Yến Phong lạnh nhạt nói:
“ Phụ Hoàng, ngài không cần phải nói vậy, ngài muốn nói cái gì ta đã hiểu. Thực ra ngài có thể lên ngồi lên được vị trí như hiện nay, tất cả đều là nhờ có sự trợ giúp của hoàng hậu, không có thế lực khổng lồ của gia tộc bà ta, đã không có ngài ngày hôm nay, nên ngài buộc phải nghe lời của hoàng hậu nói, thậm chí có chút sợ hãi bà ta. Vì thế sau này ngài phải bồi dưỡng thế lực cho minh, điều này mới được thay đổi. Nhưng khi đó ngài cũng đã chính thức quên đi sự tồn tại của ta rồi.
Nếu ta đoán không sai, hoàng hậu đối đãi với ta cùng mẫu thân ra làm sao, chắn hẵn tất cả ngài cũng đều biết. Hoàng hậu cùng mẫu thân của Ngũ ca nhất thời lên kế hoạch giết chết mẫu thân ta, đồng thời đem cho ta một vị sư phó. Các nàng không muốn giết ta, nhưng lại muốn nhìn ta trở thành một nổi nhục của hoàng thất Băng Nguyệt đế quốc bị người đời chê cười, ta nói nhưng vậy có đúng không?”
Yến Thiên Nam có chút kinh ngạc nhìn Yến Phong, cười khổ nói: “ Nguyên lai, con cái gì cũng đều đã biết. Xem ra, ta đã coi thường con rồi.”
Yến Phong than nhẹ một tiếng, nói:
“ Nếu cả việc mẫu thân mình bị chết như thế nào cũng không rõ thì ta đã uổng công ngài sinh ra ta rồi sao!! Phụ Hoàng người nghĩ ngơi đi, ta không muốn nghĩ rằng bản thân mình có thể hận người. Bất luận người đối đãi với ta như thế nào, thì ta trên người vẫn luôn chảy huyết thống của người, ta nguyện ý bồi tiếp người đến tận thời khắc cuối cùng, không thể nói hận cũng không thể nói yêu, chỉ đơn giản ta là con của người."
Yến Thiên Nam ánh mắt đã có chút ươn uớt, nhìn thấy khuông mặt tuấn tú của Yến Phong, lão chỉ đành thở dài một tiếng:
“ Nhân lúc chưa chết, ta có một lời chân thật muốn nói. Hài nhi, ta thực xin lỗi mẹ con các người.
Đáng tiếc!! Ta đã không có cái gì để bồi thường cho con. Chờ Ngũ ca con đến đây, từ nay về sau, ta sẽ dặn dò hắn sau này đối đãi với con thật tử tế, có Tuyết Nguyên Soái đứng sau con. Ta nghĩ, con sau này sẽ có cuộc sống tốt hơn trước kia rất nhiều. Ta có thể làm cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Niệm Băng vẫn như trước duy trì tiên thiên chi khí, nhìn thấy Yến Thiên Nam như vậy không khỏi nhó tới người cha của mình, miễn cưỡng ức chế tình cảm nội tâm, không để bộc phát.
Xem ra hôm nay thật sự sẽ phải quyết định tất cả mọi chuyện thôi. Yến Thiên Nam à!! Nếu ngươi thật sự muốn bồi thường, vậy cứ dựa theo kế hoạch ta đã soạn sẵn mà nhất quyết tiến hành thôi.
Kế hoạch của hắn vốn nhất định đánh cuộc từ bên trong đại điện này mà ra, chỉ có thể làm cho Yến Thiên Nam chính thức dựa theo kế hoạch của hắn tiến hành, thì cuộc hành động "Biến Thiên" lần này mới có thể hoàn mỹ, nếu không tất cả đều khó mà nói được.
Nếu ở hoàng cung bên này Yến Phong đang chăm nom cho cha mình, thì lúc này ở phía ngoài Băng Nguyệt thành, những cao thủ của Băng Thần Tháp đã chuẩn bị thật tốt để nghênh đón người có vị trí chí cao vô thượng trong tâm chí bọn họ, Băng Tuyết nữ thần tế tự.
Băng Vân đứng trong nhóm ba mươi Băng hệ ma pháp sư danh dự ở hàng phía trước. Tại hàng ngũ ma pháp sư này, thực lực của nàng mặc dù không phải là cực mạnh, nhưng nàng là đệ tử được sủng ái nhất của Băng Tuyết nữ thần tế tự, đồng thời cũng là đệ tử có thiên phú tốt nhất của Băng thần tháp.
Ngày hôm nay, Băng Tuyết nữ thần tế tự thông qua thủy tinh cầu liên lạc với nàng, chỉ đơn giản nói chuyện vài câu với nhau, Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng không có nói thêm cái gì khác, chỉ nói cho Băng Vân biết đích thân bà ta sẽ đến Băng Nguyệt thành, bảo nàng tụ họp tất cả chúng nhân của Băng Thần tháp ra tiếp đón.
Nhận được tin tức của Băng Tuyết nữ thần tế tự, Băng Vân từ nội tâm phát ra một trận cao hứng, nàng mơ hồ có cảm giác rằng, sư phó của mình dường như đã có đột phá mới ở lĩnh vực ma pháp, sự đột phá này rốt cuộc đến trình độ gì thì khó mà có thể đoán trước được.
Đồng thời, trong lòng nàng cũng có chút buồn rầu vô cớ, nàng cũng không biết liệu sư phó của mình có bắt Niệm Băng đem về Băng Thần tháp hay không, cho dù thực lực Niệm Băng có cường đại đi chăng nữa, hắn cũng không có khả năng đối địch với sư phó của mình.
A!!! Điều này rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây??? Băng Vân không thể khẳng định khi Niệm Băng bị bắt thì sẽ phải chịu sự trừng phạt gì!!
Lỗ Đạo Phu sau khi tiếp thụ ý tứ của Yến Thiên Nam chọn từ trong hoàng gia thủ vệ quân đoàn những thị vệ tinh nhuệ nhất, dùng tốc độ nhanh nhất ly khai hoàng cung.
Hắn lệnh cho hai mươi người thẳng đến Bắc môn mà đi, còn hắn thì đi theo ba nghìn chiến sĩ của thủ hộ đoàn trực tiếp đến phủ đệ của Ngũ hoàng tử.
Nghênh đón Băng Tuyết nữ thần tế tự thì không cần bao nhiêu người, chỉ cần cùng bà ấy gặp nhau trên đường đi về hoàng cung vừa lúc đi ngang qua phủ đệ của Ngũ hoàng tử, thì chính mình cùng với các bộ hạ của Ngũ hoàng tử hội họp, đến lúc đó có Băng Tuyết nữ thần tế tự toạ trấn, sẽ không thể phát sinh ra biến hoá gì nữa
Khi đến nơi, hắn cũng không thấy ở phủ đệ của Ngũ hoàng tử phát sinh biến hoá gì nhiều. Tất cả đều giống như lúc bình thường, Đại hoàng tử tựa hồ cái gì cũng dường như không biết, không khí bên trong Băng Nguyệt thành không hề có chút thay đổi nào. Thấy vậy, Lỗ Đạo Phu âm thầm nhẹ nhàng thở phào mấy cái, dù sao, mọi chuyện có thể hoà bình giải quyết không phải rất tốt đó sao?
Rất nhanh hắn đã đi vào cửa thành phía Bắc, cùng Thiên Huyễn Băng Vân đang cùng đám cao thủ của Băng Thần tháp hội họp một chổ, cùng đợi Băng Tuyết nữ thần tế tự đến.
Quả thật, Đại hoàng tử cũng không có phái người gây bất lời gì cho Ngũ hoàng tử, bởi vì hắn biết, điều này không cần thiết.
Xuống tay với Ngũ hoàng tử lúc này, căn bản hắn không cần phải làm, vì việc thi hành mệnh lệnh hạ thủ này đã do đích thân Tuyết Phách nhận lấy.
Hắn đối với Tuyết Phách lúc này vô cùng tín nhiệm, Yến Cực đem toàn bộ thế lực gồm năm ngàn tinh binh giao cho Tuyết Phách khống chế, mà bản thân hắn thì lén lút rời khỏi phủ Đại hoàng tử, đi tới phủ Nguyên Soái của Tuyết Phách, tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành
Theo như kế hoạch của Đại Hoàng Tử Yến Cực thì động thời cũng chính là kế hoạch do Huyết Sư giáo bày ra.
Lỗ Đạo Phu cùng Băng Vân bọn họ cùng đợi Băng Tuyết nữ thần tế tự đến, nhưng bọn họ không biết rằng Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng không dễ dàng gì đến được Băng Nguyệt thành
Ở trên mảnh Ngưởng Quang đại lục này nếu hỏi ai là người cao ngạo nhất, thì bất kì ai cũng chẵng cần phải do dự, đáp án nhất định chính là chủ nhân của Băng Thần tháp Băng Tuyết nữ thần tế tự. Sự cao ngạo của nàng là đến từ thực lực của bản thân!! Thử hỏi, cả đại lục duy nhất chỉ có mình nàng là Thần Hàng sư, liệu bản thân thế nào lại không cao ngạo cho được??
Vừa mới xuất quan, Băng Tuyết nữ thần tế tự đã tiện thể tiếp kiến sứ giả đến từ Băng Nguyệt thành. Nàng xem qua phong thư do chính quốc vương Băng Nguyệt đế quốc tự tay viết, không nói thêm điều gì, lập tức đi theo sứ giả rời Băng Thần tháp mà đi. Theo như phong thư mà Yến Thiên Nam viết thì đã rất rõ ràng, Băng Nguyệt đế quốc cử hành việc thay đổi ngôi vị hoàng đế, mời Băng Tuyết nữ thần tế tự tôn kính đến chứng kiến thời khắc trọng đại này.
Băng Tuyết nữ thần tế tự cùng Yến Thiên Nam đã tiếp xúc nhiều lần nên cũng hiểu rõ được con người Yến Thiên Nam.
Nàng biết rằng Yên Thiên Nam đang muốn cầu cạnh bản thân mình. Kỳ thật, cho dù không có Băng Nguyệt đế quốc chống lưng cho thì địa vị của Băng Thần tháp ở trên đại lục này cũng khó mà bị lung lay. Không ai có thể dễ dàng khiêu khích được nàng ta, thậm chí dù là một đế quốc cường đại cũng không dám.Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của Băng Nguyệt đế quốc, Băng Tuyết nữ thần tế tự sẽ có thể đẩy tốc độ tu luyện một cách nhanh hơn và tốt hơn đồng thời kỳ vọng dưới sự giúp đỡ này, bản thân nàng còn có thể ảnh hưởng sâu hơn đối với thế giới. Vì thế, trong sự kiện lần này, nàng sẽ vẫn trợ giúp một ít cho Băng Nguyệt đế quốc.
Tại thời điểm này, không cần phải nghi ngờ gì nữa đây chính là một sự kiện quan trọng cho nhiều năm về sau.
Băng Tuyết nữ thần tế tự không chỉ là một Băng hệ ma pháp sư bình thường, nàng căn bản không cần phải bước đi!!!.
Một Băng hệ ma pháp sư với một giai cấp Bạo Phong Tuyết không thể liên tục duy trì trong thời gian dài, nhưng nàng lại dùng nó nhưng là một công cụ cho việc phi hành. Tảng bông tuyết lớn được những cơn gió nhẹ thổi lên, đem nàng cùng với thân thể của vị sứ giả kia bay đi với tốc độ nhanh nhất hướng về thủ đô Băng Nguyệt thành của Băng Nguyệt đế quốc.
Nhìn tốc độ như vậy, có lẽ nhiều nhất chỉ khoảng nữa ngày trời là sẽ có thể đến được Băng Nguyệt thành chứ chẵng chơi.
Yến Thiên Nam lần này phái sứ giả tới mời Băng Tuyết nữ thần tế tự không nghi ngời gì, đó hẵn là một người xuất sắc được chọn lựa kĩ càng.
Vị sứ giả đang trộm nhìn Băng Tuyết nữ thần tế tự. Đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt được nhân vật ở trong truyền thuyết này.
Nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Băng Tuyết nữ thần tế tự, lúc này đây hắn mới phát hiện ra rằng nguyên lại một nữ nhân có thể giữ gìn sắc đẹp của mình lâu đến như thế. Tuy nhiên, từ Băng Tuyết nữ thần lại toát ra hàn khí khiến cho trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi. Bất luận như thế nào, hắn cũng đều không thể nghĩ ra được, một nữ nhân đã gần một trăm năm mươi tuổi tại sao lại chỉ giống như một mỹ nhân tuyệt sắc bình thường khoảng hai tám tuổi trở lại thế này? Đáng tiếc, vẽ đẹp động lòng người kia đồng thời lại khiến con người ta ớn lạnh.
Băng Tuyết nữ thần tế tự,thường có một thói quen không đổi, đó là mặc trên người một bộ ma pháp bào màu trắng, ở trên thêu một đoá băng hoa tuyết thật lớn nhìn vô cùng tinh tế, loé ra những tia lam quang nhàn nhạt. Mái tóc dài màu lam tung bay sau lưng, trong đôi mắt xanh lam lạnh băng của nàng tràn ngập băng lãnh, không thể nhìn ra môt chút sắc thái tình cảm nào. Xung quanh thân thể bởi vì Băng nguyên tố được ngưng tụ quá độ mà thậm chí có thể thấp thoáng nghe được tiếng kêu lay động của ma pháp nguyên tố. Bạo phong tuyết bao quanh bên ngoài thân thể của nàng ta tự như đã hình thành một vòng tuần hoàn tự nhiên, mỗi một mảnh bông tuyết nhìn qua đều vô cùng trong suốt.
Dưới sự nâng đỡ của Bạo Phong Tuyết, chung quanh không khí rất lạnh, vị sứ giả này mặc dù đấu khí có chút hoả hầu, nhưng dưới thời gian dài bị đông cứng trong băng lạnh thế kia, thân thể đã có chút tê dại. Trong sự giá rét, hắn không khỏi sinh ra cảm giác muốn mê man. Đang lúc này, hắn đột nhiên thấy được ở phía trước cách đó không xa, bên dưới một đỉnh núi lóng lánh hiện lên sắc đỏ quang mang nhàn nhạt.
Sứ giả có thể thấy được, tự nhiên Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng đã nhìn thấy, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ ở xung quanh trong chốc lác dường như bị hạ xuống còn một nữa. Không khí bên ngoài được Bạo Phong tuyết ngưng kết lại, mà kì dị chính là, tại đây đã phong kín thành một không gian bên trong, sức nâng của Bạo Phong Tuyết cũng không có một chút suy giảm nào. Mênh mông Băng nguyên tố mãnh liệt ba động, Băng Tuyết nữ thần tế tự hàn quang trong mắt đại phóng.
Hoả Long, đúng vậy đó chính là một con hoả long hùng vĩ. Hồng quang nộ phóng, hỗn hợp dưới ngọn lửa nóng rực khiến cho không khí chung quanh vì hơi nước bốc lên mãnh liệt mà trở nên méo mó. Con Hoả long này hình thể thật lớn đang giương nanh múa vuốt mà lao đi, thẳng trong không trung vồ lấy Băng Tuyết nữ thần tế tự.
Băng Tuyết nữ thần tế tự thân hình phiêu dật trôi trong Bạo Phong tuyết không hề có một thoáng rung động nào, một tầng hào quang màu trắng nhàn nhạt giống như sương mù bình thường xao động trong không khí, nàng chậm rãi hé miệng khong phải là ngâm xướng chú ngữ mà ngược lại phun ra một ngụm bạch khí nhàn nhạt.
Phốc!! Một tiếng. Bạch khí cùng với hàn băng đang tan chảy xung quanh thân thể nàng trong nháy mắt dung hợp lại một chỗ tạo thành một lục gia Song Sắc Băng Phong Cầu hướng ra nghênh đón con Hoả long cực lớn kia.
Đang lúc này, Hoả Long đột nhiên xuất hiện biến hoá, khoảng cách cách Song Sắc Băng Phong Cầu còn gần mười trượng, thì thân hình nó thình lình từ hoả hồng màu đỏ chợt lóe lên, một lượng nhỏ chuyển sang quang lam. Khí tức quang lam có vài phần quỷ dị đồng thời khiến cho nhiệt độ không khí bao quanh chỉ trong nháy mắt tăng mạnh
Băng Tuyết nữ thần tế tự phát ra một tiếng than nhẹ, nàng không phải vì sự chuyển hoá của Hoả Long mà kinh ngạc, thực ra là bởi vì từ trong con Hoả Long lam sắc kia lại nứt ra một con cự long màu đen. Hắc ám âm tà này cùng với ngọn lửa nóng rực, hợp thành một tổ hợp đen, lam, đỏ chính là Địa Ngục Chi Long. Hai con cự long dưới hình thái cường bạo chợt phóng đến. Lúc này chỉ còn cách trước mặt Băng Tuyết nữ thần tế tự khoảng gần ba trượng. Hai cái tổ hợp đạt đến mười cấp ma pháp này khiến cho Song Sắc Băng Phong Cầu dưới tác dụng của hai cự long ma pháp chỉ trong nháy mắt biến mất, mà tốc độ của hai con cự long lại không hề giảm mà còn tăng lên, dưới sự dẫn động hai con cự long dưới hai loại ma pháp hoàn toàn bất đồng đã hướng tới Băng Tuyết nữ thần tế tự mà lao vào cắn nuốt.
Băng Tuyết nữ thần tế tự trong mắt lãnh quang đại phóng, trong đôi mắt lạnh như băng kia lúc này như toát ra vài tia hưng phấn, nàng đã rất lâu rồi không gặp được lực lượng ma pháp sư có dũng khí hướng chính mình xuất thủ. Đương nhiên nàng ta tuyệt đối sẽ không vì đối phương ra tay mà sợ hãi, thậm chí ngay cả lùi về phía sau cũng tuyệt đối không, bởi nàng chính là Băng Tuyết nữ thần tế tự, cũng là duy nhất Thần Hàng sư tồn tại trên đại lục này, đồng thời cũng vì sự cao ngạo của bản thân.
Nâng bàn tay phải trong suốt như ngọc thạch, Băng Tuyết nữ thần tế tự thân thể phiêu dật trong không trung phảng phất như đột nhiên có một trọng lực cực lớn kéo xuống. Không hề có một dấu hiệu báo trước nào, chợt rơi xuống, khiến cho vị sứ giả cùng đồng hành trong Bạo Phong Tuyết kia kinh hô một tiếng, mà việc trong nháy đột ngột rơi xuống này cũng vừa kịp thời tránh thoát khỏi sự công kích của hai con cự long
Âm thanh êm ái mà băng lãnh từng chữ từng chữ một được ngâm xướng thành chú ngữ, Băng Tuyết nữ thần tế tự, tay phải phát sáng lên, từ trong lòng bàn tay của nàng xuất hiện một cái lục mang tinh màu lam, một chút kim quang theo hình lục mang tinh màu lam kia bốc lên không trung.
Băng Tuyết nữ thần tế tự cười lạnh một tiếng, thân thể đang rơi xuống chợt đình trệ giữa không trung, tay phải quơ lên trong không trung, động tác như đang tung độc chưởng hướng lên trời cao. Lục mang tinh màu lam kia xoay tròn giữa bầu trời, hoá thành một đạo cột sáng thẳng đứng đường kính cực lớn hướng lên trời cao nghênh đón hai con cự long kia.
Tại thời điểm này, cảm thụ sâu sắc nhất chính là vị sứ giả ở bên cạnh Băng Tuyết nữ thần tế tự, hắn giật mình phát hiện ở xung quanh thân thể của Băng Tuyết nữ thần tế tự là tầng băng khí tức bao quanh. Lúc này nổi lên trên đó là một vòng màu vàng chuyển động.
Băng Tuyết nữ thần tế tự, thân hình vốn không hề cao lớn nhưng chỉ trong nháy mắt đã phóng ra khí phách vô cùng khổng lồ. Không!!! Chuẩn xác mà nói, đó là khí chất của một vương giả
Hướng lên tầng không, lưỡng đạo quang mang vàng cùng lam nếu cùng với hai con cự long kia mà so sánh thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đúng là chỉ bằng cột sáng màu vàng này lại có thể thay đổi khí thế ban đầu của hai con cự long. Chúng nó chỉ có thể lượn quanh cột sáng màu vàng đang xoay tròn dựng đứng kia. Băng Tuyết nữ thần tế tự quát nhẹ một tiếng, quang mang màu vàng kia trong nháy mắt đại phóng. Chỉ tích tắc, diện tích trong vòng mười trượng đã tràn ngập cảm giác hư vô, dường như, đúng là hư vô. Tất cả ma pháp nguyên tố đều bị một cỗ lực lượng không thể hiểu nổi trong nháy mắt hoá giải tất cả. Quang mang chợt loé, hai cự long không một tiếng động đã biến mất
Ở phía dưới, trên đỉnh một ngọn núi, trong bảy vị trưởng lão thì Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, giật lùi về phía sau mấy bước, thân thể vốn ma pháp nguyên tố cường thịnh bao quanh nhất thời ảm đạm đi rất nhiều. Dưới sự dẫn động của áp lực lan truyền trong không khí, ma pháp lực của bọn họ đã chịu sự chấn động không nhẹ.
Đại trưởng lão trong lòng cả kinh, lão mặc dù không tin rằng hai vị huynh đệ của mình liên thủ đối phó với Băng Tuyết nữ thần tế tự có thể tạo nên thương tổn gì cho nàng ta, nhưng cũng không nghĩ tới việc Băng Tuyết nữ thần tế tự lại mau như vậy hoá giải đòn công kích. Mười cấp ma pháp trước mặt nàng an nhiên không gây ra một chút đã kích động nào, càng khiến cho Đại trưởng lão lo lắng hơn chính là Băng Tuyết nữ thần tế tự sử dụng dường như không chỉ đơn thuần là Băng hệ ma pháp
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Đại Trưởng Lão vẫn phất phất tay ra hiệu, nhất thời, năm ngàn cung thủ tinh nhuệ bao phục xung quanh sườn núi xuất hiện. Đám cung thủ này mỗi nhóm gồm mười người, trong đó có sáu người phụ trách việc lắp đặt giá đỡ, ba người phụ trách việc kéo cung, một người có trách nhiệm lắp tên. Bọn họ sử dụng chính là vũ khí có lực sát thương lợi hại nhất cũng là trang bị có khả năng công kích xa nhất trên Ngưỡng Quang đại lục, tên gọi của nó là Diệt Long nỏ. Loại Diệt Long nỏ này uớc chừng cao nữa trượng, dài môt trượng năm, chiều rộng tầm hai trượng.
Phải ba người dùng sức chân hợp lực mới có thể sử dụng được bàn đạp hơn nữa phải có ròng rọc phụ trợ mới vó thể kéo dây cung. Nó xứng đáng với danh hiệu tối cường chiến nỏ. Bởi vì nó vô cùng đắt đỏ, mỗi lần sử dụng đều cần lượng lớn bộ binh điều khiển, vì thế tính linh hoạt của nó là không rộng rãi, nhưng đây là loại nỏ có có uy lực phi thường lớn, dùng để đối phó với trọng kỵ binh và trọng bộ binh lại là thủ đoạn hiểu quả vô cùng. Đại đa số đều dùng chúng để thủ thành, một cỗ trọng nỏ này có thể đồng thời lắp một lúc 3 mũi tên, một khi phóng ra, đủ để tuỳ ý sát thương mục tiêu trong vòng một trăm bảy mươi lăm thước . Vì vậy trọng nỏ, là vũ khí có độ chính xác phi thường cao, đối với một ít mục tiêu trọng yếu thì khả năng đã kích của nó lại càng cường hãn.
Cây tên mà chiếc nỏ này sử dụng dài hai thước, đầu mũi tên dùng tinh cương chế thành, thân tên to như cánh tay người, quả thực chẵng khác gì một đoản mâu.
Lần này vì phải đối phó với Băng Tuyết nữ thần tế tự, Đại hoàng tử Yến Cực có thể nói là đã dứt khoát xuất thủ, đội quân mà hắn theo yêu cầu của Tuyết Phách Nguyên soái đưa đến đây chính là đội trọng nỏ đoàn duy nhất trong Băng Nguyệt đế quốc này. Đối với sự tồn tại của Băng Nguyệt nữ thần tế tự cường đại như vậy, cũng chỉ có loại trọng nỏ này mới có thể gây ra thương tổn nhiều nhất mà thôi.
Đại Trưởng Lão ra lệnh một tiếng, tổng cộng năm trăm trọng nỏ tức thì tiếng kéo dây cung soạt soạt vang lên, một ngàn năm trăm mũi trọng tiễn, nhắm vào Băng Tuyết nữ thần tế tự ở trên không trung.
“ Bắn”
Đại trưởng lão ra lệnh một tiếng, những mũi tên như đoản mâu kia nhất thời hoá thành một trời đầy tên bay, kéo theo tiếng rít vô cùng chói tai. Trong chớp mắt đã bao trùm lấy Băng Tuyết nữ thần tế tự, không còn không gian để có thể tránh né. Dù chỉ cần một mũi tên có thể kích trúng có thân thể của nàng, với khí lực của một ma pháp sư như nàng thì khó mà chịu nổi.
Lúc này, tên sứ giả đi cùng bên cạnh Băng Tuyết nữ thần tế tự sắc mặt đã trở nên trắng bệch, hắn đương nhiên biết trọng nỏ có uy lực cỡ nào, chỉ có thể dùng hai từ cường hãn mà hình dung thôi.
Băng Tuyết nữ thần tế tự trong mắt nổi lên hai luồng tinh quang, tay phải đặt ngang trước ngực, cũng không hề khống chế Bạo Phong Tuyết để tiến hành né tránh, quang mang màu vàng kia lại theo lòng bàn tay nàng tung bay mà xuất ra. Hào quang loé lên, đem không gian xung quanh hoàn toàn tập trung, sau một khắc, cái cảm giác không gian như hoàn toàn bị sụp xuống lúc trước lại lặp lại một lần nữa. Chỉ là không những tranh thủ đem ma pháp nguyên tố kia mà đồng thời còn cải biến phạm vi bao phủ lực hút của kim quang.
Ngạc nhiên thay, chỉ đứng bềnh bồng giữa chừng không này, thế nhưng 1500 mũi trọng tiễn lại chỉ có thể lướt qua thân thể nàng mà đi, Băng Tuyết nữ thần tế tự lập tức khống chế Bạo Phong Tuyết, đem nàng cùng tế sứ giả đáp xuống mặt đất. Hiển nhiên là loại kim quang kia mặc dù cường đại nhưng cũng phi thường hao phí pháp lực, nàng cũng không muốn ở trong không trung để trở thành bia ngắm cho năm nghìn trọng nỏ binh ở phía dưới.
Đại trưởng lão quang mang trong mắt đại phóng, trầm giọng nói:
“ Cơ hội tới rồi, đi theo ta nào”
Đi theo lão tự nhiên không phải là đám binh lính tầm thường kia mà là mười một đạo thân ảnh đồng thời bay lên. Tám người phía trước, ba người đằng sau, hình thành một nữa hình tròn hướng về nơi Băng Tuyết nữ thần tế tự hạ xuống mà vây quanh. Chỉ khoảng cách ngắn ngủi, căn bản đối với mấy người cao thủ cấp bậc vũ thánh bọn họ không phải là cái gì to tát, ngoại trừ bảy vị trưởng lão Huyết Sư giáo ra đi cùng còn có bốn vũ thánh do Đại hoàng tử phái tới trợ giúp. Yến Cực rất rõ ràng, muốn có thể ngồi trên ngôi vị đế vương một cách lâu dài, vậy phải nhân cơ hội vô thanh vô tức giải quyết đi uy hiếp lớn nhất này.
Nhưng Băng Tuyết nữ thần tế tự thật sự lại có thể dễ dàng đối phó thế sao?
Rơi xuống mặt đất, kim quang từ hữu chưởng lại hướng mặt đất mà vung lên, trên mặt đất nhất thời xuất hiện một cái hố to sâu chừng ba trượng, Băng Tuyết nữ thần tế tự lại phất ống tay trái lên, một trận gió lạnh lẽo vô cùng đem vị sứ giả tống vào trong cái hố đó, nàng thanh âm lạnh như băng đồng thời vang lên:
“ Muốn bảo toàn mạng sống thì hãy chờ ở chỗ này.”
Nói xong, nàng không lùi mà tiến tới, thân hình uyển chuyển theo gió tung bay, hướng về bảy vị trưởng lão cùng với bốn gã vũ thánh kia mà đón chờ
Chính tại nơi đây chuẩn bị xảy ra cuộc đại chiến khoáng cổ tuyệt kim, thì bên trong Băng Nguyệt thành rốt cuộc hành động chính biến cũng đã triển khai
Năm ngàn tinh binh được Đại hoàng tử Yến Cực bí mật bồi huấn, đồng thời từ các góc trong thành xuất phát, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai để tiến vào hoàng cung công kích. Bọn chúng chỉ có một mục tiêu là phải chiếm lĩnh hoàng cung của Băng Nguyệt đế quốc, mà lúc này Đai hoàng tử Yến Cực thì lại ở địa phương nào?
Hắn đang dưới mặt đất, sau lưng là một con chuột lớn vô cùng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.