Băng Hỏa Ma Trù

Chương 130: Bí mật của Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



“Không sai, chính là thần di chi chiến. Thần hiện tại ở Thần chi đại lục chính là thần tộc, còn ở đây nói tới di thất quốc độ. Thật ra, bọn họ nguyên bổn vốn là nhân loại. Chỉ là qua quá trình không ngừng tiến hóa và phát triển nên hình thành hai thế hệ khác nhau. Tại những năm trước, lục địa của thế giới này vốn là một khối. Ngưỡng Quang đại lục của chúng ta hiện tại vốn chỉ là một phần ba trong số đó. Cả phiến đại lục lúc đó là một dải dài. Tại hướng phía Tây ngoài cùng chính là Ngưỡng Quang đại lục. Nhưng từ phía Đông của Ngưỡng Quang đại lục có một tòa sơn mạch cao ngút trời. Chính tòa sơn mạch này đã tách Ngưỡng Quang đại lục ra một cách độc lập với lục địa. Tòa sơn mạch này ngươi cũng đã từng đi qua ”

Đó chính là nơi cư ngụ của Gia Lạp Mạn Địch Tư, Thiên Đãng sơn mạch. Chỉ là khi đó ngươi chỉ mới nhìn thấy chỉ một phần ba của Thiên Đãng sơn mạch mà thôi. Còn hai phần ba còn lại thì lại nằm trên một phần khác của đại lục. Ở nơi đó núi còn cao hơn, hoàn cảnh còn ác liệt hơn, là nơi đáng sợ nhất. Khắp nơi trong Thiên Đãng sơn mạch sống rất nhiều các loại cường đại ma thú. Tối cường giả trong đám ma thú đó so với long tộc chúng ta thậm chí còn hoàn mỹ hơn, căn bản nhân loại các ngươi không thể xuyên qua. Dù cho đó là cao thủ cấp bậc Vũ thánh cũng khó mà có thể sinh tồn dưới sự tấn công của ma thú. Chỉ là lúc đó nhân loại vẫn không phát triển như bây giờ nên không hề nghĩ tới chuyện vượt qua đại dương hay sơn mạch để tìm một quốc độ mới.

Niệm Băng nói:

“Nếu nói như vậy thì Thiên Đãng sơn mạch nguyên bổn vốn có thể coi là cửa ngõ của toàn đại lục.”

Tạp Tiệp Áo Tây Tư gật đầu nói:

“Chính là như vậy. Thật ra, phía bên ngoài Thiên Đãng sơn mạch chính là Di thất đế quốc. Sở dĩ gọi là Di thất đế quốc là bởi vì nguyên bổn họ chính là một quốc gia rất cường đại. Ở đó cũng sinh hoạt y như nhân loại. Nhưng sau này, không biết nơi đó gặp phải thiên tai gì đã đem toàn bộ văn minh nơi đó hủy diệt. Khi đó nhân loại mới đảm nhận trong trách kiến tạo lại đại lục, vì vậy mới có cái tên như vậy. Nhưng giáp với Di thất đế quốc chính là một đế quốc cường đại khác gọi là Thần chi đế quốc. Trong ba phiến đại lục thì diện tích của Thần chi đế quốc là nhỏ nhất, nhân số so với hai phiến đại lục còn lại thì lớn hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ lại là tối cường đại nhất. Tình cảnh tại Thần chi đế quốc cực kỳ khốc liệt. Người có thể sanh tồn tại nơi đó đều là cường giả trong nhân loại. Bọn họ tự xung là thần còn chúng ta gọi bọn họ là thần nhân. Lĩnh tụ của bọn họ chính là chủ thần. Thần mà chúng ta gọi cùng với thần mà các ngươi hô hoán trong ma pháp chú ngữ không giống nhau. Ngươi hô hoán chính là nguyên tố tối thuần nhất trong thiên địa, hơn nữa dù cho ngươi có cường đại như thế nào thì bổn thể cũng chỉ là con người. Nguyên bổn Di thất đại lục tất cả đều bị thần nhân của Thần chi đại lục khống chế. Thần bọn họ mặc dù rất ít nhưng sự cường đại của bọn họ thì Di thất quốc độ không thể nào chống được. Sau này phát sinh ra một việc đã dẫn tới sự biến hóa của Di thất quốc độ. Thật ra long tộc chúng ta mặc dù thuộc về Thần chi đại lục nhưng tại Di thất đại lục cũng có sự sinh sống của đồng loại chúng ta. Đó chính là hắc ám long tộc, vốn là cư dân của Di thất đại lục.”

Những thứ Tạp Tiệp Áo Tây Tư nói toàn là những cái mà Niệm Băng chưa từng nghe khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú, không dám ngắt lời mà chờ vị Hắc ám long vương nói tiếp.

Tạp Tiệp Áo Tây Tư nói:

“Di thất đại lục cùng Ngưỡng Quang đại lục khác nhau lớn nhất chính là chủng tộc. Ngưỡng Quang đại lục tất cả đều lấy nhân loại làm cơ sở. Mặc dù cũng có loại chủng tộc đặc biệt như địa long nhưng số lượng lại quá ít.”

Nhưng tại bên kia Di thất đại lục thì không giống như vậy. Ở đó mặc dù nhân

loại bằng vào trí tuệ của mình chiếm giữ vị trí chủ đạo nhưng tuyệt không phải chỉ có sự tồn tại của con người. Ở đó còn hình thành nhiều hệ thống của các chủng tộc cường đại khác như long tộc của chúng ta. Còn có trời sinh cung tiễn thủ tinh linh tộc thiện dụng ma pháp, ải nhân tộc thiện nghệ chế tạo cùng rất nhiều ma thú cường đại. Nói thẳng ra tại Di thất đại lục tối cường đại nhất phải là ma thú. Trong ma thú có rất nhiều chủng tộc. Bọn chúng không thể lớn mạnh là do trí tuệ của bọn chúng cùng thực lực lại không tương xứng với nhau.

Không có trí tuệ hậu thuẫn thì bọn chúng sao có thể là đối thủ của nhân loại thông mình chứ? Thật ra cũng bởi vì sự tồn tại của ma thú mà trên Di thất đại lục, ba chủng tộc lớn là nhân loại, tinh linh củng ải nhân đã kết thành liên minh không ngừng cùng ma thú đối kháng và đuổi chúng tới nơi hoang vu trên đại lục. Trải qua vô số năm phát triển, Di thất đế quốc trên Di thất đại lục dần trở nên cường đại. Bọn họ càng lúc càng không nguyện ý để cho thần của Thần chi đại lục thống trị. Tất nhiên , ai lại đồng ý làm nô dịch cơ chứ? Liên minh nhân loại của Di thất quốc độ không biết bọn họ từ nơi nào tìm được một phần nhỏ văn minh được lưu lại từ thượng cổ. Nhờ vào nền văn minh đó, Di thất đế quốc không ngừng âm thầm trở nên cường đại. Tới cuối cùng thì cường đại tới mức có thể chống chọi với Thần chi đế quốc.”

Niệm Băng nhịn không nổi hỏi:

“Bọn họ thật ra đã tìm thấy cái gì? Và đã làm cái gì?”

Đối với thần Niệm Băng không hề có khái niệm gì nhưng trong lòng hắn nghĩ thần chí ít cũng như dạng thất long vương tồn tại. Nếu một đế quốc toàn mà cường đại giả thì phổ thông nhân loại sao có thể đối nghịch với bọn họ? Cái này thật vô pháp mà tưởng tượng được.

Tạp Tiệp Áo Tây Tư như nhìn ra mối nghi hoặc trong lòng Niệm Băng, mỉm cười nói:

“Thật ra ngươi cũng đừng nên nghĩ Thần chi đế quốc cường đại quá mà tại Thần chi đại lục chỉ nên coi là một chủng tộc rất cường đại thôi. Như long tộc của chúng ta chính là một trong bát đại chủ thần của Thần chi đại lục. Mặc dù chúng ta không phải là cường đại nhất nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nói một cách đơn giản thì thần nhân phổ thông trong thần chi đế quốc thực lực có lẽ cũng tương tự như đấu gia nhân loại các ngươi. Bọn họ cũng sinh lão bệnh tử, chỉ là so với phổ thông nhân loại thì mạnh hơn một chút chứ không có đáng sợ như ngươi nghĩ đâu. Chỉ có chủ thần mới có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình mà duy trì cuộc sống vĩnh hằng. Đương nhiên long tộc chúng ta là ngoại lệ vì sinh mệnh bản thân của bọn ta cũng đủ dài rồi. Cứ mỗi một đời Long thần đại khái khoảng ba vạn năm thì mới bước vào thời kỳ lão hóa, nhưng cứ mỗi Long thần khoảng trên hai vạn năm thì mới bắt đầu kế thừa vị trí Long thần. Nhưng ngươi có thể tưởng tượng là ngay người yếu nhất cũng có thể đạt tới thực lực của đấu gia thì phổ thông nhân loại thật khó mà có thể chống chọi. Sở dĩ Di thất đế quốc có thể tìm ra biện pháp là bởi vì bọn họ dựa vào ưu thế số đông mà trở nên cường đại. Bọn họ dựa vào lịch sử văn minh đó tiến hành đủ các biện pháp ưu hóa, thông qua nhân loại thông hôn với chủng tộc khác, thậm chí nhân loại cùng với tinh hạch của ma thú dung hợp, đem nhân loại trở thành một tân nhân loại.”

“Tân nhân loại”

Niệm Băng kinh dị trợn tròn mắt.

Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhìn thấy bộ dạng của hắn cười khổ:

“Dựa vào ý nghĩa trên mà nói thì tình huống hiện tại của ngươi giống như là một tân nhân loại. Chỉ là ngươi khác với tân nhân loại của Di thất đế quốc ở chỗ ngươi có hai linh hồn. Ngươi hãy tưởng tượng xem nếu như trí tuệ của nhân loại cộng thêm ưu điểm của các chủng tộc khác dung hợp một chỗ thì tất nhiên cả nhân loại đó sẽ trở nên cường đại. Từ ngày tân nhân loại sinh ra, Di thất quốc độ dần trở nên cường thịnh. Nhưng bọn họ sợ Thần chi đại lục phát hiện ra bí mật của mình nên đã đem tất cả tân nhân loại tụ lại một chỗ để tập huấn. Thực lực của Thần chi đại lục quá mạnh, muốn cùng bọn họ đối kháng thì phải chờ đợi, thông qua thời gian nâng cao thực lực bản thân. Nhưng theo số lượng tăng trưởng không ngừng của tân nhân loại thì bí mật cuối cùng cũng không có cách nào che giấu. Thần chi đại lục lúc đó cũng biết rõ tình huống của Di thất đế quốc. Đáng tiếc đám thần nhân cao ngạo kia lại không lập tức hành động. Bọn họ nghĩ dù cho nhân loại có tiến hóa thì cũng không thể có khả năng cùng Thần chi đại lục đối kháng. Đặc biệt là các chủ thần cường đại, thực lực mà bọn họ sở hữu những phổ thông nhân loại vô pháp mà tưởng tượng được.Vì vậy, mặc dù bọn họ chú ý nhưng cũng chỉ đưa ra mệnh lệnh Di thất đế quốc đình chỉ ngay hành động nghiên cứu tân nhân loại chứ không hề có hành động thực tế gì. Đương nhiên người đừng nghĩ là họ ngu, bọn họ ai cũng đều nghĩ tới lợi ích của cá nhân mình. Thần chi đại lục mặc dù có thể sinh sống nhưng điều kiện quá khắc nghiệt, đa phần những thứ hưởng thụ đều do Di thất quốc độ cung cấp, vì vậy đám thần nhân đã sớm xem Di thất đế quốc như là kho lương của mình. Chính vì thế bọn họ cũng không ép quá mức. Nhưng thần nhân cũng không thể nào biết tân nhân loại của Di thất đế quốc phát triển tới trình độ nào. Bọn họ không chỉ bồi dưỡng ra tân nhân loại mà còn bí mật huấn luyện ra tân nhân loại cấp cao thủ, cũng chính là Di thất chiến sĩ mà Di thất đế quốc xưng hô. Thực lực của loại chiến sĩ này bản thân đều có thể đạt cấp bậc Vũ thánh bởi vì những người này chính là kết hợp giữa nhân loại với ma thú tinh hạch cường đại. Sau đó không ngừng tu luyện, thực lực tăng tiến cực nhanh”

Niệm Băng nói:

“Nói như vậy Di thất quốc độ lợi dụng sơ hở của Thần chi đại lục mà phát động chiến tranh?”

Tạp Tiệp Áo Tây Tư lắc đầu nói:

“Không có. Lô Sắt đại đế của Di thất đế quốc là một người cực kỳ thông minh. Hắn không hề nhân lúc Thần chi đại lục sơ sẩy mà phát động tấn công mà ngược lại còn chủ động nhận tội đồng thời ngoài mặt thì cho đình chỉ phát triển tân nhân loại. Bởi vì hắn biết với thực lực trước mắt thì bọn họ hoàn toàn không có cách nào đối kháng được với Thần chi đế quốc. Nhưng bề ngoài thì đình chỉ, bên trong thì tăng cường thêm bồi dưỡng. Nhân loại, ải nhân, tinh linh ba tộc đều vì cái tín niệm này mà ra sức nỗ lực. Dưới sự đồng tâm hiệp lực, sau một ngàn năm, đời Lô Sắt đại đế thứ mười bảy, cuối cùng Di thất đế quốc cũng thấy thời cơ đã chín muồi. Bọn họ dùng đủ mọi cách tổ chức thành một tân nhân loại đại quân, lặng lẽ tiến công về Thần chi đế quốc.”

Nói tới đây, Tạp Tiệp Áo Tây Tư thở dài một tiếng nói:

“Nếu cứ theo tình thế phát triển đó thì có thể người thắng lợi sau cùng chính là Di thất đế quốc. Dù sao đại quân tân nhân loại kia cũng chính là tinh nhuệ của toàn Di thất đế quốc. Đáng tiếc, Di thất đế quốc vẫn thất bại, mà lại bại trong tay một tên tiểu nhân. Tên tiểu nhân đó chính là tể tướng đương triều của Di thất đế quốc. Người này tên là Tạp Nhĩ Đan, chính hắn đã phản bội Lô Sắt đại đế mười bảy. Khi đại quân tân nhân loại xuất phát thì hắn đã thông qua một phương pháp đặc biệt thông báo cho Thần chi đế quốc, khiến cho Thần chi đế quốc có sự chuẩn bị và phản kích ngược lại đại quân tân nhân loại kia.”

Nói tới đây, ánh mắt của Tạp Tiệp Áo Tây Tư lộ ra vẻ bi ai giống như bản thân đang trở về cuộc chiến của vạn năm trước:



“Tám vị chủ thần đồng thời ra tay đánh lén đại quân tân nhân loại. Bọn họ liên thủ phát ra tối cường đại cấm chú.”

“Có lẽ với sự hiểu biết của ngươi cao lắm cũng chỉ là thập nhất giai. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ở hai phiến đại lục này, thập nhất giai mặc dù rất mạnh nhưng căn bản chưa được gọi là cấm chú. Chân chánh cấm chú có thể bạt núi lật biển. Tám đại chủ thần toàn lực xuất thủ, kết quả như thế nào ngươi có thể đoán ra không? Chỉ sợ ngươi không thể nào tưởng tượng ra được. Kết quả khi đó, đại quân tân nhân loại tử thương vô số. Hơn nữa nơi giao nhau giữa Di thất quốc độ và Thần chi đại lục bị tám cái thập thất giai cấm chú phá hủy khiến cho nơi giao nhau này xảy ra biến hóa cực lớn. Thần chi đại lục thoát ly khỏi cả phiến đại lục này. Cũng bởi vì Thần chi đại lục đã sớm có sự chuẩn bị nên đã đem đám thần nhân tránh ra một bên. Còn Di thất đế quốc thì tổn thương nghiêm trọng. Cấm chú cường đại đó không chỉ hủy diệt hơn một nửa đại quân tân nhân loại mà còn mang tới cho Di thất đế quốc một tai kiếp khủng khiếp. Tại Di thất đại lục lúc đó, bởi vì đại lục phân ly nên gây ra hỏa sơn bùng phát, hồng thủy khắp nơi khiến cho ít nhất hai phần ba sinh vật phải tử vong. Khắp Di thất đế quốc đâu cũng là máu, thi thể chỉ cần nhìn ra ngoài là có thể thấy được. Một đế quốc cường đại trong phút chốc không còn được tới một nửa quốc lực. Tạp Nhĩ Đan kia sau khi báo tin đã sớm trốn mất. Di thất đế quốc rơi vào một cuộc hoảng loạn. Cũng may là nhờ có những cơn hồng thủy cực lớn ngoài biển khơi mới ngăn lại được sự phản công của Thần chi đại lục, khiến cho Di thất đế quốc có thêm thời gian khôi phục. Mười năm, có thể nói mười năm đó là mười năm khốn khổ nhất của Di thất đế quốc. Nhưng đó cũng chính là mười năm mà Di thất đế quốc đoàn kết nhất. Trong mười năm đó, mỗi một người của Di thất đế quốc đều biết khi những cơn hồng thủy kia kết thúc, khi hoàn cảnh ác liệt này không còn, thì cũng là lúc họ phải nghênh đón lấy sự tấn công của Thần chi đại lục. Vì sinh tồn bản thân, vì sự sinh tồn của con cháu mà mỗi một cá nhân tại Di thất đế quốc dù phải liều mạng cũng phải hoàn thành sứ mệnh của mình. Bọn họ không biết mệt mỏi, không ngừng tu luyện. Hầu như mỗi một người của Di thất đế quốc đều tiến hành tiến hóa thành tân nhân loại. Mười năm, chỉ mười năm ngăn ngủi đó mà quốc lực của Di thất đế quốc đã khôi phục được tám thành so với thời kỳ đỉnh phong. Đó đúng là một kỳ tích. Sau mười năm, mọi thứ trở nên yên tĩnh thì đám thần nhân của Thần chi đế quốc cũng đã tới. Lần này, Thần chi đế quốc đã quyết định phải đem toàn bộ đế quốc dám phản kháng toàn bộ hủy diệt. Vì vậy không chỉ có bảy vị chủ thần mà họ còn dẫn theo hơn tám mươi phần trăm lực lượng của Thần chi đế quốc. Thật ra thì đám thần nhân này sớm đã không còn muốn sinh sống tại Thần chi đại lục. Mặc dù tại nơi đó có thể tạo ra nhân loại cường đại nhưng hoàn cảnh nơi đó cũng khiến cho năng lực sinh sản của bọn họ giảm đi tới mức thấp nhất. Bọn họ tới Di thất đế quốc lần này chỉ với một mục tiêu, đó chính là hoàn toàn chiếm lĩnh Di thất đế quốc. Đối với người dám phản kháng lại Thần chi đế quốc thì kết quả chỉ có một chữ, đó là GIẾT.

Bi cuối của ngày hôm nay

Chữ giết vừa nói ra, một cỗ sát khí cực mạnh cũng từ trên người Tạp Tiệp Áo Tây Tư toát lên, ánh mắt của hắn lúc này phát ra huyết hồng sắc quang mang tràn đầy phẫn hận. Địch Mạn Đặc Đế vội bước tới nắm lấy tay hắn, lúc đó tâm tính của Tạp Tiệp Áo Tây Tư mới bình tĩnh trở lại.

Niệm Băng than nhẹ một tiếng nói:

“Xem ra lần này so với tai nạn do hồng thủy mang lại còn nghiêm trọng hơn.”

Tạp Tiệp Áo Tây Tư gật đầu nói:

“Không sai, lần này so với hồng thủy còn nghiêm trọng hơn nhiều. Di thất đế quốc không hề thỏa hiệp. Bao nhiêu năm nhẫn nhục khiến bọn họ luôn tràn ngập hy vọng tự do. Bọn họ tuyệt không muốn làm nô dịch lần nữa. Vì vậy bọn họ chỉ còn cách phản kháng, vì bản thân cũng như vì hậu nhân sau này, bọn họ chỉ còn cách liều mạng chống cự. Mỗi một cá nhân dù cho còn chút lực tàn cung không buông xuôi. Trong thâm tâm bọn họ tràn ngập tín niệm. Niệm Băng, ngươi biết không?Ngày đó ta từ trên người ngươi nhìn thấy bóng dáng của Di thất chiến sĩ khi xưa, ngươi rất giống với bọn họ. Vì mục đích của mình thì dù trả giá thế nào cũng không ngại.”

Niệm Băng thở dài nói:

“Kết quả cuối cùng ra sao? Di thất đế quốc vẫn thua a?”

Ánh mắt của Tạp Tiệp Áo Tây Tư lộ ra sự kiêu ngạo nói:

“Không, ngược lại đằng khác. Di thất đế quốc không thua. Bọn họ đã chiến thắng, giành lấy thắng lợi cuối cùng, đánh bại hoàn toàn Thần chi đế quốc. Trong bảy đại chủ thần thì có bốn người chết trên đất nước của Di thất đế quốc. Thần nhân bọn họ dẫn theo thì tới chín phần lưu lại tính mạng tại đây còn nhân số của Di thất đế quốc thì giảm đi sáu phần. Đó không còn là chiến đấu giữa nhân loại mà đã đạt tới mức độ tử chiến giữa chủng tộc. Đó chính là cuộc chiến vì tín niệm. Một bên thì muốn có sự tự do, một bên thì muốn sự thống trị. Lô Sắt đời thứ mười bảy đã tứng nói qua, dù cho Di thất đế quốc đánh cho tới chỉ còn một người thì cũng không bao giờ cúi đầu khuất phục trước thần chi đại lục. Chính là dưới tín niệm đó mà bọn họ đã thắng. Di thất quốc độ đã chiến thắng trong cuộc chiến mà thương vong có lẽ là lớn nhất trong lịch sử của Thần Di chi chiến.”

Nghe tới đây, Niêm Băng trong lòng bỗng run lên. Một nơi mà diện tích so với Ngưỡng Quang đại lục không hơn kém bao nhiêu mà nhân khẩu giảm đi sáu phần, như vậy là chết bao nhiều người? Cái này thật khó mà tưởng tượng. Hình ảnh cuộc chiến không ngừng được Niệm Băng suy diễn trong đầu.

Hưng phấn của Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhanh chóng mất đi:

“Đáng tiếc, thắng lợi của di thất đế quốc chính là nhờ vào số lượng mà thắng. Thần chi đế quốc vẫn còn ba vị chủ thần thảm bại trở về, bọn họ sao có thể cam tâm cho được? Chính vì vậy hạo kiếp mới xảy ra. Khi xưa tấn công Di thất đại lục thì chủ thần duy nhất không tham gia chính là Long thần đại nhân của long tộc chúng ta, đồng thời cũng không có long tộc bọn ta tham dự. Bởi vì Long thần đại nhân không muốn cho chúng ta đồng loại tương tàn. Nhưng đám thần nhân của Thần chi đế quốc thảm bại như vậy thì dù cho Long thần đại nhân không nguyện ý cũng phải ra mặt. Lúc đó Long thần đại nhân thật ra chỉ mới tiếp nhận chức vị Long thần độ khoảng trăm năm, thực lực trong tám vị chủ thần chính là yếu nhất. Chính vì báo thù mà ba vị chủ thần sau khi trở về đã nghĩ ra một biện pháp cực đáng sợ. Bọn họ tập trung toàn bộ thần nhân còn lại của Thần chi đại lục, dùng một phương pháp đặc thù tập trung hết toàn bộ năng lượng mà bọn họ có được, cộng thêm ba vị chủ thần trả giá bằng chính sinh mạng để phát động lấy một ma pháp chưa bao giờ sử dụng. Ma pháp này được bọn ta gọi là cấm chú mạnh nhất, cũng chính là ma pháp chỉ một lần duy nhất xuất hiện trên thế giới bọn ta, cấm chú thập bát giai. Chú ngữ của cấm chú này không ai biết là từ đâu tới nhưng tình cảnh đáng sợ khi đó ta còn nhớ rất rõ. Một thập bát giai cấm chú a! Tên của cấm chú này gọi là Thời không đích triệu hoán (gọi về thời gian và không gian). Nói cho chính xác thì đây chính là một không gian ma pháp. Nhưng dùng chữ không gian ma pháp cũng thật khó mà hình dung được. Cả một Di thất đại lục đều bị cấm chú này khống chế. Một khe hở không gian cực lớn mở ra, đem toàn bộ Di thất đại lục phong ấn tại một thế giới khác. Một thế giới khác đó, ngươi có thể tưởng tượng được không? ”

“Một thế giới khác? Một không gian khác? Cả phiến đại lục? Trời a! Đó thật ra là cái gì?”

Niệm Băng có nghĩ cũng không ra. Không hề trải qua Thần Di chi chiến thì sợ rằng dù là ai cũng đừng hòng tưởng tượng nổi.

“Sau khi phong ấn, thời không đích triệu hoán lưu lại bảy ấn ký. Bảy cái ấn ký này được phong ấn trong bảy cái bình. Đó chính là Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình. Mặc Áo Đạt Tư theo như ngôn ngữ xưa có nghĩa là ma quỷ. Cái tên này do đám thần nhân nghĩ ra, ý của bọn họ chính là bình để phong ấn ma quỷ. Nhưng ma quỷ trong mắt bọn họ là chính là nhân loại. Khi Di thất đại lục bị phong ấn tại không gian khác, lúc đó, Lô Sắt mười bảy mang theo cả một Di thất đế quốc tràn đầy oán hận. Bọn họ tập trung toàn bộ ma pháp sư mạnh nhất để phát ra ma pháp mạnh nhất của bọn họ, một cấm chú thập thất giai để có thể lưu lại một tia hy vọng cho cả đế quốc. Cái cấm chú này, bọn họ dùng phương pháp trớ chú để lưu lại ấn ký trên bảy cái Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình, khiến cho bảy cái bình không thể được mang về Thần chi đại lục mà phải lưu lại trên Ngưỡng quang đại lục. Bảy long vương bọn ta chính là từ lúc đó mà bị lưu lại đây để phụ trách bảo vệ bảy cái bình này.”

Niệm Băng như thế nào cũng không thể ngờ Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình lại liên quan tới cả một đại lục, một đại lục đã từng tồn tại. Cả người Niệm Băng như ngây dại, mục quang ngây ngốc như đang nhìn thấy cả nỗi oán hận mà Di thất đại lục lưu lại.

Hắc ám long vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư thở dài nói:

“Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ lạ khi ta vốn là thuộc về Di thất đế quốc mà hiện tại lại gia nhập Thần chi đại lục chằng?Thật ra , trước khi Di thất đế quốc bị phong ấn thì hắc ám long tộc bọn ta cùng các long tộc khác đều được Long thần đại nhân chiếu cố. Ông ta vị đồng tộc mà lưu lại bọn ta, không hề cưỡng ép bọn ta phải ly khai theo Di thất quốc độ. Bằng không ta giờ có lẽ đã sớm biến mất cùng Di thất quốc độ rồi.”

Niệm Băng suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Nếu nói như vậy thì thần mới là tà ác, còn Di thất quốc độ là chánh nghĩa rồi”

Không có một ai lên tiếng. Một lúc sau, Gia Lạp Mạn Địch Tư mới nói:

“Cái gì là chánh nghĩa? Cái gì là tà ác? Quyền ai mạnh thì người đó chính là chánh nghĩa. Phong ấn được Di thất đế quốc thì thần nhân của Thần chi đại lục chính là chánh nghĩa. Nếu như người thấy bọn họ bắt Di thất đế quốc làm nô lệ là sai thì sao khi Di thất đế quốc phản kháng, bọn họ dùng con người để thí nghiệm tiến hoa của tân nhân loại chính là chánh nghĩa sao? Chánh nghĩa và tà ác thật ra không có một giới hạn rõ ràng. Tạp Tiệp Áo Tây Tư còn là người của Di thất đế quốc, việc từ miệng hắn nói ra khiến cho người thấy Di thất đế quốc rất đáng thương. Nhưng nếu việc đó từ miệng ta nói ra thì không chừng lại thành chúng thần nhân của Thần chi đại lục vì cứu thế giới mà phải đem đám tà ác nhân loại đi phong ấn.”

Tạp Tiệp Áo Tây Tư gật đầu nói:

“Không sai, tín niệm khác nhau thì nhận thức cũng không giống nhau. Một vạn năm qua, ta cũng đã nghĩ thông suốt. Chính vì vậy ta luôn bảo vệ lấy Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình. Đó chính là không hy vọng Di thất đế quốc trở về để dẫn tới tai nạn cho nhân loại. Có lẽ bọn họ lúc này ở một không gian khác sinh sống đang rất là tốt. Để ta kể tiếp cho ngươi. Khi đó, Lô Sắt mười bảy ra lệnh cho toàn bộ ma pháp sư khi thực hiện trớ chú đó đã từng nói qua. Nếu như sau này ai có thể mở phong ấn của bảy cái bình, khiến cho người của Di thất đại lục trở về trên thế giới này thì toàn bộ xã hội của Di thất đế quốc sẽ nhận làm chủ, đồng ý để cho người đó ra lệnh. Đó cũng chính là nguyên do vì sao Tà chủ muốn cướp đoạt lấy Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình. Một vạn năm qua, trời mới biết Di thất đại lục đã phát triển tới trình độ nào. Chí ít có lẽ cũng không kém Thần chi đại lục bao nhiêu. Nếu như bọn họ bị người có dã tâm như Tà chủ khống chế thì chỉ sợ đại chiến thế giới sẽ bùng nổ mang tới tai kiếp cho nhân loại. Long tộc bọn ta tuyệt không hề muốn tình huống đó xảy ra. Vì vậy dù phải xuất toàn lực cũng phải ngăn cản. Lần này Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình bị cướp, chỉ sợ ngay ở Thần chi đại lục cũng phải nổi sóng. Đám thần nhân luôn chìm đắm tu luyện trong giấc ngủ kia cũng sẽ tỉnh lại. Từ cuộc chiến vạn năm về trước cho tới hiện tại, Thần chi đại lục vẫn còn chưa thể khôi phục lại như xưa. Hôm nay ta nói với ngươi những điều này đều là bí mật ngay kể cả ở Thần chi đại lục. Nên biết rằng tại Ngưỡng Quang đại lục khi thực lực đạt tới mức cường giả thì nhất định sẽ bị gọi về Thần chi đại lục. Khi bọn họ tới Thần chi đại lục thì việc đầu tiên chính là phải bị tẩy não, chịu hấp thu tư tưởng thần thánh, phải hoàn toàn trung thành với thần linh. Nghĩ tới việc đó ta cũng thấy buồn cười. Rõ ràng đều là nhân loại mà lại làm ra những trò như thế này. Được rồi, toàn bộ sự việc ta đã nói rõ cho ngươi biết. Hai năm sau, dù cho Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình có được mở phong ấn hay không thì cũng sợ sẽ dẫn tới một hỗn loạn cực lớn. Quyết định thế nào là do bản thân ngươi. Ta chỉ có một kiến nghị đó là hy vọng ngươi có thể lánh xa khỏi việc này, đừng tham gia vào trong đó. Bằng không nó sẽ dẫn tới một phiền phức rất lớn cho ngươi. Ta nghe Gia Lạp Mạn Địch Tư nói qua , nguyện vọng lớn nhất của ngươi chính là báo thù. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất. Nếu như ngươi muốn thì bọn ta có thể giúp ngươi.”

Nghe câu này, toàn thân Niệm Băng chấn động. Nếu như thất long vương muốn giúp hắn báo thù thì Băng tuyết nữ thần tế tự tính là gì chứ. Mục quang Niệm Băng phát ra tia hưng phấn nhưng chỉ trong chớp mắt biến mất. Niệm Băng lắc đầu nói:

“Không cần thiết. việc của ta sẽ do chính ta giải quyết. Từ trước tới giờ, cừu hận trong lòng ta chính là động lực thúc đẩy ta không ngừng tiến lên. Nếu như không có động lực này thì có lẽ ta sẽ trở thành người mất ý chí mất. Ta muốn dựa vào chính bản thân để tìm Băng tuyết nữ thần tế tự. Dù cho bây giờ cha mẹ ta còn hay không thì ta cũng phải chính mình đánh bại hắn.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư nhíu mày nói:



“Ngươi cho rằng trong thời gian ngắn ngủi có thể làm được sao?”

Niệm Băng lắc đầu nói:

“Ta không biết. ất quá nếu như cha mẹ ta thật sự đã mất thì dù trả giá thế nào ta cũng không ngại. Có lẽ hiện tại thực lực ta không đủ nhưng nếu ta mạnh hơn một chút, tiến được vào cảnh giới ma đạo sư thì dựa vào sanh mệnh ma pháp trớ chú, chí ít cùng Băng tuyết nữ thần tế tự đồng quy vu tận cũng có phần nắm chắc.”

“Không được”

Địch Mạn Đặc Đế lo lắng nói:

“Không lẽ phụ mẫu ngươi lại hy vọng ngươi đem mạng sống của mình ra để báo thù cho bọn họ sao? Ngươi làm vậy thì bọn họ càng thêm thương tâm. Vì vậy ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. Trớ chú sanh mệnh ma pháp cực kỳ nguy hiểm. Mặc dù ngươi hiện có thêm sanh mạng lực cường đại của Tạp Tạp nhưng ma pháp đó quá tà quái. Ai mà biết khi ngươi dùng lần nữa thì xảy ra chuyện gì chứ.”

Nghe tới hai chữ Tạp Tạp, Niệm Băng nhất thời ý thức được, thở dài nói:

“A di, ta có thể kêu người như vậy được không? Hiện tại, Tạp Tạp cùng ta sử dụng chung một thân thể. Vì vậy ta gọi người là a di nha. Là do ta quá khích động. Người yên tâm, ta nhất định sẽ giữ mình thật tốt, vì cha mẹ ta cũng như vi Tạp Tạp.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư nói:

“Niệm Băng, ngươi đã ở tại đây bốn mươi ngày rồi. Sau này ngươi tính như thế nào? Có đi tìm lão bà của ngươi không?”

Niệm Băng cười khổ nói:

“Không, ta tạm thời không tìm nàng. Ta muốn đi Băng Nguyệt đế quốc một chuyến. Trước đó không lâu ta nhận được tin cha mẹ ta có thể chưa chết, vì vậy ta muốn đi tìm hiểu xem. Đồng thời ta cũng muốn về Băng Tuyết thành để thăm một vài vị bằng hữu.”

Nghe thấy ba chữ Băng Tuyết thành, ánh mắt của Gia Lạp Mạn Địch Tư vụt sáng:

“Được a, vậy là quá tốt rồi, ta sẽ đi cùng với ngươi. Hai chúng ta ở chung một chỗ thì dù cho có gặp phải đám người tà chủ, chí ít chạy cũng không thành vấn đề. Huống chi bọn chúng hiện tại sợ nhất chính là bị chúng ta phát hiện, khẳng định là đang trốn tại một nơi nào đó rồi.”

Bàn Tử cười hắc hắc nói:

“Lòng xuân của lão hỏa long này lại nổi lên rồi.”

Niệm Băng ngẩn người nhìn Bàn Tử rồi lại nhìn qua sắc mặt đang rất khó coi của Gia Lạp Mạn Địch Tư, hỏi:

“Việc này là sao?”

Gia Lạp Mạn địch tư thấy mục quang nghi ngờ của Niệm Băng cùng mấy vị long vương, giận dữ nhìn Bàn Tử quát:

“Nói bừa, ta tới nơi đó là có việc nghiêm túc. Đủ rồi, không cần nói nhiều. Niệm Băng, ngươi vừa mới tiếp nhận lại thân thể. Hãy nghỉ ngơi hai ngày rồi ta cùng ngươi đi Băng Tuyết thành. Tạp Tiệp Áo Tây Tư lão đại, các ngươi cứ nỗ lực tu luyện nhé. Để cho ta đi bảo hộ cho nhi tử của ngươi.”

Bàn Tử ánh mắt vụt sáng nói:

“Ta cũng đi. Có thêm ta thì càng thêm phần an toàn.”

Mỹ thực do Niệm Băng làm thật khiến cho hắn lưu luyến.

Địch Mạn Đặc Đế do dự không nói. Nàng sao lại không muốn ở bên cạnh Niệm Băng cơ chứ?

Tạp Tiệp Áo Tây Tư do dự một chút rồi nói:

“Để cho Gia Lạp Mạn Địch Tư đi thôi, còn những người khác ở lại đây tu luyện”

Nhìn thấy vẻ thất vọng của thê tử, trong lòng hắn thầm than. Sở dĩ không thể để cho Địch Mạn Đặc Đế đi là vì hắn sợ nàng vì thương con mà mang lại phiền phức cho Niệm Băng. Ngay cả Địch Mạn Đặc Đế cũng bị từ chối khiến cho Bàn Tử không dám nói nhiều, chỉ biết ngượng ngùng im lặng.

Niệm Băng khẽ cười nói:

“A di, người cứ yên tâm. Đợi khi ta xử lý xong mọi việc thì nhất định ta sẽ để cho các người thường xuyên gặp mặt. Tạp Tạp hiện trong tâm tạng của ta tựa như đang tiến vào một trạng thái tu luyện rất kỳ diệu. Tình huống này chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian. Các người yên tâm, hiện tại ta chính là hắn, hắn chính là ta. Ta nhất định sẽ bảo hộ cho hắn thật tốt, không để cho hắn chịu bất kỳ thương hại nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook