Chương 8: Chính Dương đao ( Thượng )
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
" Thập niên luyện trù, thập niên ngộ trù, cô độc nhất sinh, nhất bại vẫn diệt “. Niệm Băng lặp lại lời Tra Cực nói, " Sư phụ, ta hiểu rồi, người yên tâm, ta nhất định sẽ thay người lấy lại danh hiệu Quỷ Trù “.
Tra Cực khẽ lắc đầu, nói : “ Không cần. Quỷ Trù là ta, chứ không phải là ngươi. Ngươi đã học xong kỹ nghệ của ta, nhưng cũng không được thỏa mãn với hiện trạng, chỉ có tiến bộ không ngừng mới có thể giúp ngươi đạt tới trù nghệ đỉnh phong. Trù sư, là một chức nghiệp rất bình thường trên đại lục, ngươi phải cố gắng tu luyện ma pháp, chức nghiệp này cũng là sự yểm trợ tốt nhất cho ngươi. Ta tịnh không hận nữ nhân ngày đó, ngươi cũng không cần đi tìm nàng. Chuyện quá khứ cứ là chuyện của quá khứ, nếu không có nàng, có lẽ ta còn chưa thể nào ngộ xuất sự ảo diệu khi kết hợp ma pháp cùng trù nghệ, cũng không thu được một đồ đệ tốt như ngươi “. Vừa nói, bàn tay đầy nếp nhăn lấy từ bên cạnh một vật dài được bao trong vải gai, đưa cho Niệm Băng, " Đây là lão bạn già của ta, sau này sẽ giao cho ngươi liễu. Đến xem đi “.
Niệm Băng mở ra, khi tấm vải vừa được tháo tháo ra, một thanh đao xuất hiện trước mặt hắn, một thanh thái đao thường không có vỏ đao, nhưng thanh này lại có, tương tự như Thần Lộ của hắn. Thân đao so với Thần Lộ dài ngắn gần như nhau, chỉ bất quá mũi đao lại hẹp hơn, chỉ chừng bốn tấc, mặt đao dày tới nửa tấc, cầm trên tay, trọng lượng khá lớn, gần gấp ba Thần Lộ đao. Vỏ đao có màu đỏ sậm, trên mặt có hoa văn cổ lão. Niệm Băng cầm chuôi đao, chậm rãi rút ra.
Nhiệt khí tức nhè nhẹ theo mũi đao đỏ sậm phả vào mặt, tay Niệm Băng run lên, Hỏa Diễm thần chi thạch trong ngực phát ra một tiếng rít trầm thấp, băng hỏa đồng nguyên ma lực trong cơ thể bị Hỏa Diễm thần chi thạch xao động mà xoay tròn với tốc độ nhanh hơn vài phần. Lúc đao được rút hẳn ra khỏi vỏ, mũi đao hiển hiện một mỹ cảm dị thường, hồng sắc quang trạch lưu chuyển khắp thanh đao, mũi đao góc cạnh rõ ràng, giống hệt như sa ngư ( ND : cá sa ), một đạo lưu tuyến ưu mỹ quấn quanh mũi đao. Nắm nó trong tay, cảm giác liệt hỏa cuồn cuộn không khỏi khiến Niệm Băng nhiệt huyết sôi trào.
" Đây là bảo đao ta có được sau khi thành danh, là người bạn già của ta, tựa như huynh đệ của ta, thủy chung đều theo sát bên người ta. Còn nhớ Hoa Thiên không ? Ngoại trừ Thân Lộ của ngươi, đây cũng là một kiện tác phẩm mà hắn đắc ý nhất. Thanh Chính Dương cũng không phải dùng kim chúc đả tạo mà thành, nói chính xác, nó là được điêu khắc mà ra mới đúng. Tài chất cơ bản của nó, là một chiếc sừng của hỏa long “.
" Sừng hỏa long ? Sư phụ, thật sự có hỏa long sao ? “. Nhìn hoa văn ưu mỹ trên Chính Dương đao, Niệm Băng tò mò hỏi.
" Vấn đề này ta cũng vô pháp trả lời ngươi, chỉ có thể nói là trong truyền thuyết thì có. Cho dù có, số lượng cũng phi thường thưa thớt. Lúc trước, sừng hỏa long là do ta phát hiện trong một sơn cốc, bởi vì sừng phát nhiệt, ta biết, nó tất nhiên phải là một kiện bảo vật, vì vậy, khi ta tìm được Hoa Thiên, cho hắn nhìn một chút. Lúc ấy hắn mới nói với ta, hắn muốn chiếc sừng này, bao nhiêu tiền cho ta tùy ý nói ra. Sư phụ ngươi cũng thật tinh minh a ! Ta nói với hắn, sừng cho ngươi cũng được, bất quá, ngươi phải đả tạo cho ta một thanh đao ngươi đắc ý nhất trong cuộc đời, để ta làm thái đao. Hoa Thiên đã đáp ứng, vì vậy, mới có Chính Dương đao này xuất hiện. Hắn quả thực là một bằng hữu tốt, trực tiếp dùng sừng hỏa long điêu khắc thành bảo đao này, vì được điêu khắc mà ra, cho nên trên thân đao không có một khe hở nào, hơn nữa, nó còn mang trên mình khí tức của hỏa long, bản thân chính là hỏa thuộc tính. Trước đây, trong trận đấu với nữ tử nọ, nếu không phải là ta quá nhường nhịn nàng mà không sử dụng Chính Dương, cho dù nàng có ma pháp nhập trù, cũng không thể đánh bại được ta, danh xưng Quỷ Trù, cũng biến mất từ đó “. Nói đến đây, Tra Cực liền ho khan vài tiếng, nhưng vẻ tự hào trong mắt lại không hề giảm đi chút nào.
" Sư phụ, người trước tiên hãy nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa “. Niệm Băng ân cần vỗ vỗ sau lưng Tra Cực.
Tra Cực mỉm cười nói : “ Ta không sao, ta chỉ là quá cao hứng mà thôi. Đồ đệ ta cũng đã xuất sư rồi, ta cuối cùng cũng không phải đem kỹ nghệ của mình vào quan tài rồi. Niệm Băng, sau khi rời khỏi đây, ngươi có tính toán gì không ? “.
Niệm Băng ngây ra một chút : “ Sư phụ, ta cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ tới chuyện này “.
Tra Cực nói : “ Vậy ngươi nghe theo đề nghị của ta đi. Sau khi rời đi, ngươi hãy tới Băng Tuyết thành, không biết Hoa Thiên lão gia hỏa này đã chết chưa, thay ta hỏi han hắn một chút đi, thân là đại lục đệ nhất chú tạo sư, bảo bối của hắn không ít, tuyệt không chỉ có những thứ ngươi thấy năm đó, nói không chừng, ngươi còn có thể lấy được vài thứ tốt “.
Niệm Băng nhãn quyển đột nhiên đỏ lên, cầm chặt tay Tra Cực, " Sư phụ, ta không muốn đi, ta thật sự không muốn đi “.
Trong mắt Tra Cực lóe ra quang mang khác thường, " Hài tử ngốc, ta không phải nói rồi sao, ngươi không thể vĩnh viễn núp dưới chiếc cánh của ta a ! Tóm lại là phải đi. Trong Băng Tuyết thành, Đại Thành Hiên và Thanh Phong Trai đều là những phạn điếm nổi danh của Băng Nguyệt đế quốc, đó sẽ là trạm thứ nhất của ngươi, ngươi có thể tùy tiện lựa chọn một nơi, tìm biện pháp tiến vào trù phòng, quan sát kỹ nghệ của trù sư nơi đó, có lẽ đối với ngươi sẽ có vài chỗ tốt, bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, một khi ngươi để lộ trù kỹ của mình, lập tức phải rời đi, nếu không, với năng lực hiện tại của ngươi, rất dễ bị người khác chú ý tới, nếu bị quan lại của quốc gia phát hiện, sẽ đem lại rất nhiều phiền toái “.
Niệm Băng rưng rưng lệ gật đầu, " Sư phụ, ta nhớ rồi, ta nhất định sẽ học tập tác phong của ngươi lúc xưa, đi khắp ngõ ngách trên đại lục, học tập các cách nấu nướng thức ăn, ta nhất định sẽ không để người thất vọng “.
Tra Cực lau nước mắt cho Niệm Băng, hiền lành nói : “ Hài tử ngốc, khóc cái gì, nhớ kỹ như vậy là được rồi. Trong trù phòng, vách tường bên trái bếp rỗng, bên trong ta tích súc được một ít, ngươi có thể mang đi một phần để làm lộ phí. Mặc dù tiền không phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng không có nó mọi sự lại khó khăn, mang nhiều một chút cũng không sao. Hết thảy mọi sự còn lại, đều để ngươi tự mình tìm hiểu. Ài, được rồi, ta nghĩ ma pháp của ngươi chỉ là tu luyện ma pháp lực thì không đủ, nếu có cơ hội, hãy là tìm một ma pháp cao thủ có tu vi cao thâm xin chỉ điểm một chút, gặp sự thì cũng phải quyền biến, chỉ cần người ta có thể dạy ngươi điều gì, cứ bái họ làm sư phụ, sống đến già, học đến già, đó là điều mà mỗi trù sư cao cấp phải làm được “.
Niệm Băng gật đầu, nhìn hồng quang ẩn hiện trên mặt Tra Cực, nỗi bất an trong lòng lại tăng lên mạnh liệt.
Tra Cực nở nụ cười, nụ cười của hắn rất bình tĩnh, " Hài tử, ngộ tính của ngươi so với sư phụ cao hơn nhiều, mặc dù chỉ với tám năm thời gian, nhưng ngươi lại học được hơn nhiều so với ta trong mười năm đầu. Tám năm luyện trù, tám năm ngộ trù, nhưng ta lại không hy vọng ngươi cô độc cả đời, nếu sau này gặp được cô nương thích hợp, nghìn vạn lần không nên bỏ qua, không ngừng theo đuổi, hạnh phúc, là phải dựa vào chính mình tranh thủ “.
Niệm Băng đối với việc nam nữ có thể nói nhất khiếu bất thông, " Sư phụ, việc này sau này hãy nói đi “.
Tra Cực chính sắc nói : “ Không, chuyện này ngươi nhất định phải đáp ứng ta, cũng là chuyện ngươi phải muốn làm, ta không hy vọng bi kịch phát sinh trên người ta lại diễn lại trên người ngươi, có một gia đình ổn định đối với ngươi chỉ có chỗ tốt, lúc sau này tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về trù nghệ, cũng có thể giúp tâm của ngươi càng thêm ổn định. A, được rồi, ngươi không phải nói là muốn làm canh cá cho ta ăn sao ? Bây giờ đi thôi, sư phụ thật sự có chút đói bụng rồi. Mấy năm nay, vẫn chỉ ăn đồ hoặc ngươi ta tự mình làm, cũng thấy có chút thực chi vô vị “.
Niệm Băng gật mạnh, nói : “ Sư phụ, người yên tâm, ta nhất định làm ra Minh Diễm Ngư Canh thơm ngon nhất để người phẩm thường “.
Tra Cực mỉm cười, hướng về hắn phất phất tay : “ Đi đi, đi đi, sư phụ chờ ngươi “.
Niệm Băng đáp ứng một tiếng, thu lại tâm tư của chính mình, đứng lên bước nhanh ra ngoài. Nhìn lưng của Niệm Băng, trong mắt Tra Cực toát ra quang mang vui mừng, " Hài tử, sư phụ đã không nhìn lầm, mặc dù ngươi tâm cơ thâm trầm, nhưng vẫn là kẻ chí tình chí tính, có đồ đệ như thế, ta còn có cái gì lưu luyến nữa đây ? “. Tay run rẩy cầm lấy Chính Dương đao, than nhẹ một tiếng, viết lên trên mặt đất, mặc dù chữ viết nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể phân biệt được.
Niệm Băng chạy nhanh đến bờ sông, để nhanh chóng nấu món canh cá cho sư phụ, hắn trực tiếp nhảy xuống nước mò cá, mấy năm nay sinh sống ở đây, hắn sớm đã luyện được một thân thủy tính, một lát sau, đã bắt được hai con cá lớn trở lại bờ, nhìn cá đang giãy loạn trong tay, hắn mặc kệ trên người còn dính đầy nước, lẩm bẩm : “ Hôm nay có cá tươi, sư phụ, ta nhất định sẽ nấu món canh cá khiến người hài lòng “.
Vừa nói, Niệm Băng vội vàng chạy về đào hoa lâm, chẳng mấy chốc hắn đã đi tới trước mộc ốc, " Sư phụ, sư phụ, người xem, ta bắt được hai con cá lớn, hôm nay người sẽ được ăn no cá, sư phụ … ".
Khi Niệm Băng đi tới phòng của Tra Cực, hắn đột nhiên ngây dại, toàn thân giống như bị đóng băng, cứng ngắc bất động. Tra Cực vẫn nằm thư thái trên ỷ như trước, nhưng là, mắt hắn đã nhắm chặt, thần thái an tường dường như đang ngủ, nhưng Niệm Băng lại biết rõ, đó tuyệt không phải tư thế ngủ của Tra Cực, huống hồ, tiếng ngáy của sư phụ không có vang lên như mọi ngày, mà hiện tại, lại …
" Sư … phụ …. ". Cá rơi xuống đất quẫy mạnh, giãy dụa, cố gắng tìm kiếm con đường để sinh tồn, nhưng là, cá rời nước, sao có thể tiếp tục sinh tồn đây ?
Niệm Băng phi thân nhào tới trước ỷ, gắt gao nắm lấy tay Tra Cực, tay hắn run rẩy, tâm cũng run rẩy.
Tay Tra Cực đã có chút lạnh lẽo, ngực không phập phồng chút nào, ngón tay Niệm Băng run rẩy đặt dưới mũi Tra Cực, hắn chờ đợi, hi vọng, nhưng là, sự thật lại tàn khốc là vậy, hết thảy hy vọng đều biến thành bọt nước. Tra Cực đã đi, đi với nụ cười thỏa mãn trong tâm.
Nước mắt, không được khống chế rơi xuống, Niệm Băng trong nỗi đau xót cực độ, khóc không ra tiếng, thân thể không ngừng run rẩy, trong đầu, từng tình cảnh không ngừng màn mạc hiện lên. Tra Cực cứu hắn, dẫn hắn tới đào hoa lâm, đem một thân sở học dốc túi truyền thụ, mấy năm nay, hắn tựa như phụ thân của chính mình, quan tâm tỉ mỉ tới chính mình, tám năm, tại sao chỉ có tám năm ngắn ngủi ? Sư phụ a ! Niệm Băng còn chờ người thấy ta đạt tới tối đỉnh phong của trù nghệ, người sao lại đi như vậy, chẳng lẽ người không muốn thấy Niệm Băng trở thành trù sư cấp cao nhất sao ? Sư phụ, người tại sao muốn chết, tại sao ?
Tâm Niệm Băng rỉ máu, từ khi sinh ra tới nay, ngoại trừ lúc ở Băng Thần tháp, đây là giây phút bi thương nhất của hắn. Cúi đầu, nước mắt rơi trên mặt đất, hắn nhìn thấy Chính Dương đao, nhiệt lưu nhàn nhạt quanh thân đao, đó chính là thứ sư phụ yêu quý nhất. Trên mặt đất, mấy dòng chữ nhỏ xiên xẹo hiện ra, " Niệm Băng, sư phụ sợ rằng không đợi được món canh cá ngươi nấu, kỳ thật, sớm khi gân tay ta bị đoạn, tâm của ta đã chết theo đó rồi, làm một trù sư, không thể tự tay làm ra món ăn, so với cái chết còn thống khổ, ta sở dĩ phải giữ chút hơi tàn để mà sống, chính là vì không muốn để cho một thân kỹ nghệ của ta cungx theo ta mà đi, Niệm Băng, sư phụ đã tự tư rồi, lúc này đây, ta xin lỗi ngươi. Sư phụ đi, nhưng là, sư phụ lại để lại kỹ nghệ, ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ đem một thân sở học không ngừng phát triển, đem trù nghệ phát dương quang đại, trở thành trù sư vĩ đại nhất. Sư phụ cũng không muốn đi sớm như vậy, nhưng thân thể ta đã sớm không cầm cự được, mỗi lần, ta đều nói với chính mình, nhất định phải kiên trì, kiên trì đến thời khắc ngươi có thể vượt qua ta, trời cao đối đãi với ta không tệ, người đã cho ta kiên trì được tới ngày này, Niệm Băng, ngươi biết không ? Khi ta chứng kiến trù nghệ của ngươi vượt xa ta, lòng ta hưng phấn cỡ nào, so với ta có thể một lần nữa tự mình nấu ăn còn muốn hưng phấn hơn. Đừng đau khổ, nó chẳng có ý nghĩa gì, tất cả tâm tình của ngươi, đều phải tập trung vào tu luyện trù nghệ và ma pháp. Cuối cùng, sư phụ muốn dặn dò ngươi, thù thì phải báo, nhưng là, nhất định phải có được lực lượng, thận trọng, thận trọng. Ta đi, khi ngươi trở về, lấy gì thì lấy, không nên di chuyển thân thể ta, ta thích nằm trên chiếc ỷ này, hãy một mồi lửa thiêu hủy chỗ này, có thể hóa thành tro tàn dưới hỏa hệ ma pháp của ngươi, sư phụ chết cũng được nhắm mắt “. Đọc đến chữ cuối cùng, chính hắn đã thấy phi thường mơ hồ, nếu không phải Niệm Băng đối với nét chữ của Tra Cực phi thường quen thuộc, sợ rằng cũng khó phân biệt được, nhất là chữ cuối cùng, Tra Cực chỉ viết một nửa.
" Sư phụ, người thật sự đi như vậy sao ? “. Nước mắt Niệm Băng đã ướt đẫm ngực áo Tra Cực. Hắn cẩn thận chỉnh lại tóc cho Tra Cực, đứng lên, lui ra phía sau vài bước, phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, long trọng hướng về Tra Cực vái chín lần, " Sư phụ, ta biết, người không muốn thấy Niệm Băng hèn yếu, người yên tâm, ta nhất định sẽ kiên cường đứng lên, bắt đầu từ lúc rời khỏi Băng Thần tháp, ta đã tự nhủ, nhất định phải kiên cường, nước mắt chỉ có thể mắt địch nhân chảy ra, nhưng là, ta hôm nay vẫn còn khóc, sư phụ, người yên tâm, chỉ cần Niệm Băng còn có một hơi thở, nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của người, đem trù nghệ phát dương quang đại. Đây là lời hứa của ta với người “.
Đứng lên, đem Chính Dương đao đút vào bao, Niệm Băng kiên cường lau nước mắt trên mặt, cuối cùng nhìn thật sâu vào khuôn mặt của Tra Cực, rồi dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Phong thanh vân đạm, ánh dương quang chiếu xuống đào hoa lâm, bóng cây lòa xòa trên mặt đất, gió nhẹ khe khẽ, mang đến một trận hương hoa đào, Niệm Băng hít một hơi dài, áp chế bi ai trong lòng, dựa theo lời Tra Cực, lấy một ít tử kim tệ từ vách tường trong trù phòng, chuẩn bị một bao quần áo đơn giản rồi đeo lên người.
Từng bước, từng bước, hướng về phía trước. Khi Niệm Băng bước được mười bảy bước, hắn chợt xoay người lại, " Sư phụ a ! Đệ tử đi. Ngày ta học xong, nhất định quay lại nơi này cúng tế vong linh người. Hỏa a ! Thiêu đốt đi, hỏa diễm nóng rực, nhân danh ta, ta lệnh cho ngươi, hỏa diễm bừng bừng mãnh liệt, theo chỉ dẫn của ta, đem hết thảy hóa thành tro tàn. Hỏa Hải Liệu Nguyên “. Chính Dương đao rời khỏi vỏ, hồng quang chợt phóng ra dày đặc, có thể thấy rõ ràng hồng sắc quang điểm hướng về thân thể Niệm Băng ngưng tụ, khí tức nóng rực nhuộm đẫm thân thể Niệm Băng, giống hệt như một pho tượng hỏa diễm chiến thần, Chính Dương đao chĩa ra phía trước, hỏa diễm bừng bừng phóng ra, trong khoảnh khắc gian bao trùm lên hai gian mộc ốc, chỉ để lại trù phòng.
Nhìn ngọn lửa phừng phừng trước mặt, Niệm Băng phảng phất lại thấy được khuôn mặt tươi cười của sư phụ, trước mắt một phiến mơ hồ, nhưng hắn lại cố nén không cho chính mình rơi lệ, trong lòng thầm phát thệ, từ hôm nay trở đi, tự mình phải càng thêm kiên cường, chỉ có kẻ kiên cường, mới có thể sống càng lâu, mới có thể hoàn thành tâm nguyện của chính mình và tâm nguyện của sư phụ.
Hỏa Hải Liệu Nguyên, tứ giai hỏa hệ ma pháp có phạm vi lớn, mặc dù là tứ giai ma pháp, nhưng bởi vì nó bao trùm một diện tích rất lớn, cho nên phải là cao cấp ma pháp sư mới có thể sử dụng được. Hỏa diễm nóng rực nhanh chóng đem mộc ốc nơi Niệm Băng đã sinh sống tám năm hóa thành tro tàn, theo đó, sư phụ Quỷ Trù Tra Cực của hắn cũng rơi vào hoàng thổ.
Hết thảy cũng đã tiêu thất, mắt Niệm Băng hàm chứa nhiệt lệ, bước trên con đường Tra Cực đã an bài cho hắn, hắn không biết phía trước có cái gì đợi hắn, nhưng hắn nhận thức rõ rằng, vô luận gian nan hiểm trở gì, cũng không có khả năng ngăn cản bước tiến của hắn.
Đào hoa lâm một lần nữa khôi phục bình yên, phần còn lại của mộc ốc tản ra khói xanh nghi ngút. Sau khi Niệm Băng rời đi một lúc lâu, tro tàn đột nhiên đụng đậy, vài tiếng gỗ va chạm vang lên, loạt xoạt một tiếng, một chiếc mộc bản từ phía dưới được đẩy lên. Thân ảnh tập tễnh tựa hồ từ dưới đất chui ra, toàn thân dính đầy tro bụi.
" Hảo tiểu tử, ngươi thật sự là nhẫn tâm a ! Nếu không phải ta động tác nhanh nhẹn, khéo đã thật sự trở thành tro tàn rồi “. Người đột nhiên từ đống tro tàn đi ra, dĩ nhiên chính là Tra Cực đã “ chết “ trước đó.
Phủi phủi tro bụi trên người, tinh thần hắn sáng láng, không hề có chút bộ dáng bệnh tật, nhìn phương hướng Niệm Băng rời đi, Tra Cực nở nụ cười, " Tiểu tử ngốc, sư phụ đành phải lừa ngươi một lần, nếu không khiến ngươi nghĩ rằng ta đã chết, ngươi sao có thể toàn tâm toàn ý truy cầu đỉnh phong trù nghệ ? Mẹ nó, Quy Tức thuật này thật hại người, khiến ta phải luyện một thời gian dài mới có thể phong bế lâu như vậy. Ai, đốt sạch sẽ như vậy, xem ra, ta muốn không đi cũng không được. Đi tìm nàng ? Đi thôi, nếu đã không còn gì phải băn khoăn, cứ làm điều trong lòng ta vẫn muốn làm, chỉ cần có thể gặp lại nàng một lần, cho dù chết, ta cũng cam tâm tình nguyện. Niệm Băng, ngươi hãy cố gắng, có lẽ sẽ có một ngày, sư đồ chúng ta còn có thể gặp lại, ha ha, ha ha ha ha “.
oOo
Niệm Băng đi trên đường lớn, tâm trí hắn còn đắm chìm trong nỗi đau khi Tra Cực mất đi, hồn nhiên chẳng biết mình lại bị sư phụ lừa thêm một lần. Chính Dương đao cùng Thần Lộ đao đều ở trong ngực, lãnh nhiệt khí lưu không ngừng kích thích thân thể hắn, bởi vì băng hệ ma pháp lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, mặc dù trời nắng chang chang, hắn lại không thấy nóng bức chút nào.
Băng Tuyết thành, sư phụ bảo ta đi Băng Tuyết thành, vậy tới nơi đó trước đi.
Không phải đẩy xe, không phải đợi từng bước đi của Tra Cực, Niệm Băng bước rất nhanh, hắn đột nhiên rất muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi địa phương đầy thương tâm này. Nhưng là, hắn đồng thời cũng biết, một ngày nào đó mình sẽ trở về, khi đó, trở về sẽ là một Dung Niệm Băng không còn cừu hận.
" Băng nguyên tố vĩ đại a ! Thỉnh ban cho ta sự phẫn nộ của người, đưa chúng ta tới mê thất bỉ ngạn. Bạo Phong Tuyết “. Đường lớn không người, Niệm Băng niệm lên đại phạm vi băng hệ pháp thuật, không khí chung quanh nhất thời trở nên lạnh buốt, dưới tác dụng của lam sắc ma pháp lực, thông qua Băng Tuyết nữ thần chi thạch, phát ra hiệu ứng ma pháp khổng lồ, phong cùng tuyết, từ đó mà đến, khiến phạm vi ma pháp lực bao trùm biến thành một phiến hải dương băng tuyết, mỉm cười, thân thể Niệm Băng lay động, động cực nhanh, Thần Lộ đao không biết lúc nào đã nằm trong tay hắn, lam sắc quang mang nhàn nhạt bao phủ thân thể hắn, theo bạo phong tuyết mà động, bay lên, mặc dù không cao, nhưng tốc độ vô cùng nhanh, trong chớp mắt, đã biến mất ở cuối con đường.
oOo
Băng Thần tháp.
" Lại là khí tức của Băng Tuyết nữ thần chi thạch ? Sau nhiều năm như vậy, rốt cục lại xuất hiện, giờ đây, ta sẽ không để thoát khỏi tay ta một lần nữa, bất luận là ai giữ Băng Tuyết nữ thần chi thạch, đều cũng đã xúc phạm sự tôn nghiêm của Băng Tuyết nữ thần, kết quả chỉ có một, đó chính là chết “.
Băng Tuyết nữ thần tế tự vĩ đại, thần giáng sư Băng Tuyết Thần Nữ, lặng lẽ rời Băng Thần tháp, một mình bước trên con đường tìm kiếm Băng Tuyết nữ thần chi thạch.
Sử dụng một lần Bạo Phong Tuyết, giảm bớt cho Niệm Băng rất nhiều thời gian, khi hắn đặt chân lên mặt đất, tâm tình bi thương đã được băng lãnh ma pháp giảm bớt một chút. Xa xa, Băng Tuyết tường thành cao cao đã nằm trong tầm mắt. Mặc dù mấy năm nay, hàng năm đều tới nơi này mua vật dụng, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên đến bái phỏng thần chú sư Hoa Thiên, mỗi lần đến hắn cùng Tra Cực đều chỉ đi lại ở bắc thành phụ cận, tìm mua được các thứ cần thiết thì lại lập tức trở lại đào hoa lâm.
Lần này đã không còn như trước, chính mình đã không còn đường trở về, Niệm Băng hít sâu, kiên định từng bước bước về phía Băng Tuyết thành.
Giống như lần trước, hắn dễ dàng nhanh chóng đi vào trong thành, cảnh vật hai bên như trước kia không về thay đổi, chỉ có mấy cửa hàng thay đổi chủ nhân. Sư phụ nói qua, muốn mình trước hãy đi gặp Hoa Thiên tiền bối, đã như vậy, cứ tới đó trước đi. Chính Dương đao mang hỏa thuộc tính, nói không chừng Hỏa Diễm thần chi thạch của mình cũng có thể khảm lên đó, nếu là như vậy, mình đã có hai thanh tuyệt thế thần nhận, tương lai nấu ăn, cũng có thể thi triển tốt hơn một chút.
Một bên nghĩ, Niệm Băng dựa vào ký ức, theo phương hướng của thủy hỏa thiết khí điếm mà đi. Đã tới đó một lần, nhưng là đi trong đêm tối qua nhiều ngõ ngách, lần này tìm kiếm, Niệm Băng có chút khó khăn, gần đến trưa cũng không có tìm được chính xác phương vị.
Đột nhiên, hắn trong lòng khẽ động, nhớ tới lần trước đến đã từng thấy một vũ khí điếm rất lớn, tựa hồ gọi là cái gì Bảo Khí Hiên, chỉ cần tìm được nơi đó, nói không chừng mình có thể sẽ tìm được Thủy Hóa Thiết Khí Phô. Thủy Hóa Thiết Khí Phô có lẽ chẳng ai biết, nhưng vũ khí điếm Bảo Khí Hiên lớn như vậy, chắc sẽ có người biết. Nghĩ tới đây, hắn lập tức hành động, quả nhiên như hắn sở liệu, sau khi hỏi qua mấy người, rốt cục cũng tìm được phương vị chính xác, khi hắn đi tới Bảo Khí Hiên, ký ức về phương vị nhất thời trở nên rõ ràng, bước đi nhanh hơn, rẽ bảy tám lần, nhanh chóng tìm tới nơi.
Cửa, vẫn rách nát như vậy, so với bảy năm trước, một điểm thay đổi cũng không có, biển hiệu vẫn còn ở đó, chỉ là bụi đất trên mặt tựa hồ nhiều hơn vài phần. Niệm Băng nhớ tới bộ dáng lúc đầu của Hoa Thiên, không nhịn được mỉm cười, tiến lên cửa gõ vài tiếng, cất cao giọng gọi : “ Hoa Thiên tiền bối, người ở đâu ? “.
Bên trong không có động tĩnh, Niệm Băng định đợi một lát rồi mới gọi lần nữa, chính khi hắn tưởng rằng bên trong không có ai, cánh cửa rách nát đột nhiên mở ra, một khuôn mặt hé ra từ sau cửa dò xét, " Ngươi, ngươi tìm sư phụ ta sao ? “.
Niệm Băng có thể phát thệ, đây là thanh âm mỹ diệu nhất hắn nghe được từ khi sinh ra đến nay, đó là một nữ hài tử, nhìn bộ dáng thì niên kỷ so với mình không sai biệt lắm, đứng ngoài nhìn chằm chằm, mái tóc dài màu phấn hồng nhè nhàng rủ xuống, trong đôi mắt lam lộ ra ba phần kinh ngạc cùng bảy phần ngượng ngùng, nhìn mình tựa hồ có chút sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.