Chương 91: Cổ ma pháp trận Vĩnh Hằng Đích Thụy Miên ( Thượng )
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch và Hỏa Diễm Thần Chi Thạch đồng thời phóng ra song song những ánh sáng rực rỡ làm chói lòa cả ánh mắt. Ma pháp trận thật giống như là lời đồn, chỗ trung tâm “mắt trận” nổi lên một màng ánh sáng hai màu lam sắc quấn chặt lấy nhau, quang mang không ngừng lóa lên rồi phun ra nuốt vào. Đột nhiên thế giới xung quanh dường như thay đổi, hai màu hồng lam kia đồng thời biến mất, tất cả đều biến thành màu đen nhạt. Niệm Băng và Hi Lạp Đức đồng thời nhoáng lên một cái, cùng ôm đầu ngã khuỵa xuống đất , trên mặt đều toát ra vẻ thống khổ .
Ma pháp trận trên mặt đất lúc này đã dần dần chuyển thành màu tím nhạt , trong đó mỗi một ma pháp ký hiệu đều chậm chạp xoay tròn vây lấy ma pháp trận vào bên trong , thứ mà trong mắt Niệm Băng và Hi Lạp Đức có thể thấy lúc này chính là thế giới hoàn toàn màu tím, tất cả đều là chân thật nhưng lại giống như hư ảo.
Niệm Băng thở hổn hển không dứt, mồ hôi từng giọt lớn rơi xuống , mặt dù đang trong tình trạng cực kỳ thống khổ nhưng trên gương mặt hắn lại xuất hiện nụ cười hưng phấn, ngay cả Long triệu hoán sư cũng bị hắn tính kế thì hắn làm sao mà không hưng phấn đây ?
Trong cơ thể Niệm Băng ma pháp lực vẫn còn nhưng mà tinh thần lực đã bị hút hết, hắn chỉ có thể dựa vào ý thức căn bản của thân thể mà cầm cự . Đối với ma pháp sư mà nói mất đi tinh thần sẽ làm giảm đi lực khống chế đối với ma pháp, nếu tự tiện ngâm xướng chú ngữ rất có thể sẽ bị ma pháp của mình phản lại. Nhưng mà mấy thứ này đối với Niệm Băng mà nói đều không quan trọng, hắn muốn đạt được mục đích của mình bằng con đường ngắn nhất .
Nhìn thấy Hi Lạp Đức so với mình còn thống khổ hơn, khóe miệng Niệm Băng xuất hiện nụ cười, hắn miễn cưỡng lắm mới lấy lại được bình tĩnh, cố gắng nén vẻ yếu ớt lại để đứng lên , “Không nghĩ tới phải không, Hi Lạp Đức tiền bối? , ta khẳng định là ngài không ý thức được việc ta vẽ ra ma pháp trận này để đối phó với ngài, kỳ thật thời điểm mà ta khắc họa ma pháp trận này, cả ta cũng không thể khẳng định bản thân mình có thành công hay không nữa ?” .
Lúc ma pháp trận bung ra uy lực chớt nhoáng, Hi Lạp Đức đã ý thức được là không ổn rồi, nhưng có điều lão muốn phản ứng cũng không còn kịp nữa, cảm giác bị kim đâm trong nháy mắt đã truyền vào đại não. Lão lúc nào cũng xuất ra một ít tinh thần cường đại chớp nhoáng dò xét ra bên ngoài , lúc nào cũng khống chế tinh thần lực của mình, thế nhưng lại hoàn toàn bị mất kiểm soát, trong địa não đau đớn kịch liệt rồi ngã khuỵa xuống đất .
Lúc này nghe Niệm Băng nói xong , Hi Lạp Đức đã khôi phục lại một ít thần chí, nhưng chẳng phải là khôi phục lại thực lực , mà bởi vì vài phần tinh thần lực đã hoàn toàn biến mất cho nên đại não ngược lại đã không còn đau nữa , cảm giác hoa mắt chóng mặt không ngừng tập kích mãnh liệt . Hi Lạp Đức có chút hối hận , lão vạn vạn lần không nghĩ tới “cả ngày đánh yến , hôm nay lại bị yến mỗ mắt “.
Hi Lạp Đức miễn cưỡng đứng lên, mắt toát ra vẻ hung ác khi nhìn thấy những đoàn ánh sáng tím chuyển động trong ma pháp trận , thân thể chuyển động một hồi rồi hỏi :” Đây là Cấm Chế Ma Pháp trận trong truyền thuyết?”
Niệm Băng lạnh nhạt cười :” Tiền bối , ngài không nghĩ tới sao ? Kỳ thật ma pháp trận này lúc bình thường mà nói tác dụng không phải là quá lớn, nó chỉ có hiệu quả làm ức chế tinh thần lực trong chu vi ngàn trượng mà thôi , chỉ cần đi ra khỏi phạm vi này sẽ tự nhiên hồi phục . Đây vốn là một loại ma pháp trận dùng để áp chế thực lực ma pháp sư , bất quá chỗ tốt nhất của nó là dùng để đối phó với bạch nhân như ngài, bạch nhân trên người không có ma pháp lực, sở trường của ngài là tinh thần ma pháp mà tất cả đều do tinh thần lực biến đổi ra , dưới tác dụng của ma pháp trận này có lẽ tinh thần ma pháp cường đại kia của ngài đã không thể thi triển rồi”.
Hi Lạp Đức cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong thân thể , hừ lạnh nói:” Không sai , ta bây giờ quả thật giống như người bình thường , nhưng như ngươi đã nói chỉ cần đi ra phạm vi ngàn trượng thì tinh thần lực của ta sẽ có thể khôi phục lại , ma pháp trận này hạn chế ma pháp của ta nhưng cũng đồng thời đã kiềm hãm ma pháp của ngươi . Ta không tin ngươi bây giờ còn có dũng khí sử dụng ma pháp , không có tinh thần lực khống chế , có lẽ đến lúc đó người chết vị tất đã là ta …ha ha”.
Niệm Băng nở nụ cười : ”Không sai , ngài nói quả thật rất đúng, bây giờ ta thật sự không dám sử dụng ma pháp , nếu không lỡ có điều gì xấu xảy ra ,chúng ta đều sẽ “đồng quy vu tận”. Hi Lạp Đức tiền bối , từ trước tới nay ta đối với ngài đều với tâm tư thiện kính , thật không nghĩ rằng bản thân ngài lại có tâm tư muốn giết ta . Lúc đầu nhìn vào vẻ mặt của Miêu Miêu, ta cũng không muốn làm ngài khó xử , nhưng mà ta không muốn sau này lại bị một vị Triệu hoán sư cường đại có khả năng triệu hồi cả rồng truy sát , dù sao vận may không phải bình thường mà có. Tiền bối , ngài hôm nay thua ta là do trong lúc hạ thủ đã nổi lên một tia nhân từ, chúng ta đều đã không còn ma pháp, ta nghĩ có thể bắt đầu ra tay được rồi , dưới đao pháp của ta không biết là ngài có thể kiên trì bao lâu đây ? Ngài nên nhớ rõ, ta là một gã trù sư , là trù sư thì thể lực so với ma pháp sư bình thường thường mạnh mẽ hơn rất nhiều”.
Hắn đưa Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức cùng Hỏa Diễm Chi Thần Đích Hào Bao lên , hướng về Hi Lạp Đức bước đến một bước . Vào lúc này trong lòng Niệm Băng tràn ngập sát ý , mặc dù Hi Lạp Đức vốn là phụ thân của Miêu Miêu , nhưng mà nếu mình không giết hắn thì hắn nhất định sẽ làm thịt mình, vì để có thể sinh tồn , giết chết đối phương lúc này chính là lựa chọn duy nhất.
Cảm thụ sâu sắc được khí tức của hai thanh thần đao phát ra , sắc mặt của Hi Lạp Đức càng trở nên khó coi . Quả thật đối với Triệu hoán sư mà nói việc đáng sợ nhất chính là bị hạn chế tinh thần lực, chỉ có điều ma pháp hạn chế tinh thần lực vốn căn bản là không tồn tại , chỉ có Cấm Chế Ma Pháp trận trong truyền thuyết mới có thể làm được . Đối mặt với tên gia hỏa mới là đại ma pháp sư vậy mà hắn lại có thể tạo ra loại ma pháp trận thất truyền này , bản thân lão đã xem nhẹ gã khắc tinh của toàn bộ bạch nhân rồi ! Một ngày hắn còn tồn tại thì bạch nhân Triệu Hoán sư đều hoàn toàn bị uy hiếp .
Nhưng mà bây giờ Hi Lạp Đức làm gì còn năng lực chống cự đây ? Một lượng lớn tinh thần lực đã trôi mất khiến cho thương tổn của lão so với Niệm Băng trầm trọng hơn rất nhiều . Niệm Băng vẽ ra cái ma pháp trận kia vốn cũng đã hao mòn một lượng cực lớn tinh thần lực, nhưng mà đối với hắn mà nói thì mất đi tinh thần lực cũng không phải là hạn chế quá lớn . Nhưng Hi Lạp Đức lại không giống như vậy, là Triệu hoán ma pháp sư nên tinh thần lực chính là mệnh mạch , bất luận là với Triệu hoán thuật hay các loại ma pháp khác đều cũng phải cần lấy tinh thần lực làm cơ sở.
Niệm Băng đột nhiên cười nhẹ một cái, dừng lại :”Tiền bối, ta nghĩ nếu ngài trước khi chết cũng không biết ma pháp trận này là cái gì , thì ngài cho dù xuống địa ngục cũng sẽ tiếc nuối lắm a! Ma pháp trận này vốn là một Thượng Cổ Ma Pháp trận, là ta vô tình tìm được trong một quyển điển tịch. Thời điểm khi ta bắt gặp được cái ma pháp trận này thì nó đã không còn được đầy đủ nữa rồi, trong đó điểm thiếu hụt quan trọng nhất chính là bộ phận khởi động. Ta suy nghĩ sắp xếp vô số lý luận, cuối cùng mới phát hiện ra loại ma pháp trận này cần phải cân bằng trạng thái ma pháp nguyên tố mới có thể khởi động , mà ta lại là Băng Hỏa Đồng Nguyên cho nên vừa vặn có thể đạt đến loại trình độ đó. Bất quá ma pháp trận này hấp dẫn ta chính là tính chất đặc biệt và phức tạp của nó, khi bắt đầu ta không nghĩ sẽ sử dụng tới vì hạn chế tinh thần lực đối với ta cũng là một việc chẳng có lợi lộc gì . Nhưng mà vừa rồi khi ngài muốn giết ta, ta đột nhiên nghĩ tới nó , cái ma pháp trận này không hẳn là khắc tinh của Triệu hoán sư như ngài đâu? Chỉ cần ngài không thi triển Triệu hóan thuật trước khi xâm nhập vào bên trong ma pháp trận này, thì tất cả đều trở nên dễ dàng rồi. Thỉnh ngài nhớ kỹ cho, ma pháp trận này có tên gọi là “ Vĩnh Hằng Đích Thụy Miên” (Tinh thần đang ngủ say) . Tiền bối , ngài yên tâm , ta sẽ tận lực chiếu cố cho Miêu Miêu , có chuyện ta cần phải nhắc lại cho ngài biết , ta đối với Miêu Miêu căn bản không có một chút tình cảm như ngài tưởng tượng đâu, ta chỉ xem nàng là muội muội mà thôi” , vừa nói dứt , thanh đao trong tay hắn đã vung lên. đích
thụy miên
“Chờ một chút”. Hi Lạp Đức đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể suy yếu của lão muốn ngã về phía sau lẫn tránh, nhưng bởi vì tinh thần lực suy yếu nên không thể dùng sức được, thân thể của lão quả thật so với Niệm Băng còn kém xa . Niệm Băng ngước nhìn Hi Lạp Đức , hắn lúc này cũng chẳng cần phải vội , dù sao thì sau khi giết xong Hi Lạp Đức hắn cũng không quay về Tháp Lỗ thành nữa , bởi vì hắn không biết phải đối mặt với Miêu Miêu như thế nào, suy cho cùng hắn đã từng mất đi phụ thân nên hiển nhiên là biết sự thống khổ tột cùng đó. Nhưng mà bây giờ tình thế bức bách , hắn thật sự không làm như vậy thì không được. Không giết người thì sẽ bị người giết, giữa hai việc đó mà chọn một thì căn bản là không cần suy nghĩ nhiều lắm .
Hi Lạp Đức nhìn thấy động tác của Niệm Băng đã tạm thời ngừng lại thì cười mếu nói :” Tiểu tử , ngươi so với ta nghĩ còn thông minh hơn , tâm cơ lại càng thâm trầm . Ma pháp đích xác là không giống như vũ kĩ , dưới tình huống đặc biệt thì dù có mạnh hơn ma pháp sư cũng đành thất bại . Bất quá ma pháp trận này cũng không phải là không có khuyết điểm. Ta nghĩ phạm vi không chế của nó không có rộng lớn như ngươi nói đâu, hơn nữa nếu ta là ma pháp sư giống ngươi, bằng vào cường đại ma pháp lực ta hoàn toàn có thể từ ma pháp trận này mà lao ra, đạt tới cảnh giới ma tầm sư. Cho dù là không có tinh thần lực cũng không hoàn toàn là không có phương pháp khống chế ma pháp lực, ma pháp trận này của ngươi từ một góc độ nào mà nói thì gần như hoàn toàn dùng để đối phó đám Triệu hoán sư chúng ta. Thẳng thắn mà nói nếu ta không chết, ta có thể được gần gủi âu yếm vợ con. Nếu bây giờ ngươi buông tha ta , ta thề sẽ không làm tổn thương ngươi , bây giờ không , sau này cũng không… , thế nào?”
Dưới nguy cơ bị đe dọa đến tính mạng , Hi Lạp Đức đành chịu khuất phục , lão cũng không phải là người sợ chết , nhưng lão không muốn thê tử của mình mất đi trượng phu , nữ nhi thì mất cha . Nghĩ đến hình dáng bi thương của nương tử và nữ nhi, lão không thể không khuất phục trước Niệm Băng. Là một Long triệu hoán sư cao ngạo , đây là lần đầu tiên trong đời Hi lạp Đức nhận thua.
Niệm Băng nhất thời ngây ngốc, Hi Lạp Đức không hổ là cường giả đã đạt tới cảnh giới ma tầm sư , hắn nói thật không sai , cự li ngàn trượng theo như lời mình nói lúc trước chẳng qua chỉ là một chuyện cười mà thôi . Dựa vào pháp lực Băng Hỏa Đồng Nguyên hiện tại của mình thì căn bản là không đủ chống đỡ một khoảng cách xa như vậy , bây giờ khả năng khống chế ma pháp trận này của mình kể ra thì cũng khoảng trong chu vi mười trượng . Hơn nữa Hi Lạp Đức có bị thê thảm thì cũng chỉ rất ngắn ngủi, Long Trí đã từng nói qua cho Niệm Băng rằng ma pháp trận này đối với ma pháp sư đã ngoài cảnh giới ma tầm sư hoàn toàn không có hiệu quả , bởi vì đạt tới ma đạo sư cảnh giới thì mất đi tinh thần lực mặc dù không thể hoàn toàn khống chế ma pháp, nhưng khống chế phương hướng của ma pháp thì vẫn có thể làm được. Chỉ cần hủy đi ma pháp trận , hoặc là giết hết toàn bộ địch nhân thì mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa , nếu không là như thế thì dựa vào ma pháp trận này Niệm Băng đã sớm đi tính sổ với Băng Tuyết nữ thần tế tự rồi.
“Tiền bối, dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng lời ngài nói đây? Cứ coi như ngài là một người giữ chữ tín đi, nhưng thứ trò chơi văn võ này là thứ rất dễ dàng lừa gạt trẻ con. Ngài chỉ nói là ngài không giết ta , nhưng ngài không có nói tộc nhân và sủng vật của ngài không giết. Là một Triệu hoán sư cường đại, ngài có nhiều phương pháp để đối phó với ta lắm. Ta thì chỉ có một mình, lại là một tiểu ma pháp sư, một tiểu trù sư cho nên ta không dám mạo hiểm”. Niệm Băng nhìn Hi Lạp Đức, dưới tình huống đối phương không có uy hiếp mình nên hắn đã nói ra những lời tận đáy lòng . Vì sinh mệnh của chính mình nên bây giờ giết người diệt khẩu là biện pháp tốt nhất . Suy cho cùng thời điểm hắn và Hi Lạp Đức rời đi , căn bản là không có người nào bắt gặp , chỉ cần giết Hi Lạp Đức xong rồi rời xa Tháp Lỗ thành, nếu có người nào hoài nghi hắn thì cũng không có chứng cứ .
Hi lạp Đức giận xì khói nói :” Ngươi nghi ngờ ta thất tín sao ? Ta là người như thế nào ? Làm sao có thể làm ra loại chuyện hèn hạ như thế ?”.
Niệm Băng ung dung đáp lại :” Cái này gọi là thế sự khó liệu, lúc trước ta từng liều chết cứu Miêu Miêu , nhưng hôm nay không phải là ngài muốn giết ta sao ? Tâm tư của ngài quả thật có thể biến hóa rất nhanh , ta lại không muốn mang sinh mệnh của mình ra làm trò đùa . Như vậy đi , ngài thề là trong thời gian ngài còn sống thì không dùng bất cứ thủ đoạn nào trả thù ta , làm thương tổn đến ta , nếu không thì bộ tộc bạch nhân sẽ bị hủy diệt hoàn toàn , như vậy ta mới có khả năng tin tưởng được”.
Hắn biết rất rõ đối với mấy người bạch nhân Triệu Hoán ma pháp sư mà nói, lời thề làm cho bọn họ chịu chút ít cái gì gọi là trời phạt đều chẳng có hiệu quả gì, bọn họ vốn đã hận ông trời thấu xương rồi nên tử huyệt của Hi Lạp Đức chính là nằm trên người tộc nhân hắn.
Hi Lạp Đức sắc mặt đại biến : ”Niệm Băng, ngươi tàn nhẫn lắm ! Hảo , hảo , hảo , bất quá ngươi nên cẩn thận một chút , một người quá hèn hạ sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”.
Niệm Băng lại cười, nụ cười lạnh như băng : ” Ta không biết là ta có chỗ nào hèn hạ ? Ta chỉ muốn bảo vệ mình tốt hơn, chẳng lẽ điều này cũng có gì sai sao? Ta cần phải nói rằng ta còn có rất nhiều việc muốn làm. Tiền bối, ta còn muốn quay về Tháp Lỗ thành tham gia trận đấu cuối cùng, xin ngài thề nhanh một chút đi.” Hắn nở thêm nụ cười , lúc này trong lòng hắn hoàn toàn thanh thản , có thể không giết Hi Lạp Đức hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Hi Lạp Đức oán hận hừ một tiếng , nắm đấm chỉ lên trời , trầm giọng nói :” Ta Hi Lạp Đức xin thề, nếu hôm nay Niệm Băng không thương tổn đến ta . Trong thời gian ta còn sống sẽ không dùng bất cứ thủ đoạn hay phương pháp nào thương tổn đến hắn , nếu làm trái lời thề này hãy để cho bộ tộc bạch nhân duy nhất trong lịch sử của ta hoàn toàn biến mất ”. Trong quá trình phát thệ , thanh âm của lão không ngừng run rẩy , có thể thấy được trong lòng lão sự phẩn nộ đã đạt tới cực điểm.
Niệm Băng trong lòng đắc ý không nguôi, có thể làm cho một Long triệu hoán sư thề độc không thương tổn đến mình e là chưa từng có ai làm được .
Đương lúc hắn chuẩn bị thu đao để giải trừ ma pháp trận , dị biến đột nhiên xảy ra , sơn động rung lên kịch liệt , thanh âm ầm ầm vang lên không dứt , ánh sáng màu tím của ma pháp trận bốc lên tận trời . Trong phút chốc cả sơn cốc đều bị màu tím bao phủ hết , lúc này đây uy lực của ma pháp trận thật sự là lan xa tới ngàn trượng , nhưng chỉ tồn tại trong nháy mắt . Do ma pháp trận biến mất nên Niệm Băng và Hi Lạp Đức đã cảm giác được tinh thần lực đã bắt đầu khôi phục. Mặt đất đột nhiên nứt ra , từng vết nứt thật lớn trải dài cả sơn cốc, khí tức màu đen xám phóng vút lên cao, từng cổ rồi lại từng cổ tà khí lạnh như băng lan tràn ra ngoài.
10h mới có bi tiếp :tungtung:
Niệm Băng phản ứng một cách vô thức bổ nhào về phía Hi Lạp Đức, nắm lão kéo sang một bên, vừa né tránh qua thì ngay phía sau Hi Lạp Đức đã tràn tới một cái khe lớn. Nhưng không có may mắn lần thứ hai, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, phía bên trong chấn động kịch liệt, bọn họ rốt cuộc đã không còn khống chế được bản thân mình nữa, quay điên cuồng tại không trung rồi hướng vào vực sâu không đáy mà rơi xuống . Trong quá trình rơi, Niệm Băng xiết chặt cánh tay của Hi Lạp Đức, đem hai thanh đao cho vào trong giới chỉ, rồi nhờ vào tinh thần lực mới khôi phục được không nhiều lắm, triệu hồi Tuyền Ki đao ra.
Hắc ám không ngừng phủ kín thân ảnh của Niệm Băng và Hi Lạp Đức, bên trong tràn ngập những mảng sương mù màu đen lạnh như băng, sinh vật trong sơn cốc này vốn là rất thưa thớt nhưng lúc này đã biến thành một đám tử địa . Bất luận là động vật hay thực vật đều đã bị cái đám sương mù màu đen này dần dần làm tan ra từng chút , tử cốc từng bước được hình thành, tựa hồ như có vô số tiếng rống thê lương vang vọng trong cốc, tà lực đó băng lãnh dị thường, khí tức tà ác quả thật vô cùng khổng lồ .
Tháp Lỗ thành .
Miêu Miêu ngồi trên đài chủ tịch với thần thái vô cùng nhàm chán, nàng đang ăn những món do phục vụ mang đến, vừa ăn vừa lầm bầm bất mãn : ” Ba ba tại sao còn chưa trở lại nữa ? Người không phải nói chỉ đi một vòng để hoạt động thân thể rồi sẽ trở lại rất nhanh sao? Niệm Băng ca ca cũng chạy đi đâu mất rồi, vừa rồi huynh ấy còn đang ở đây mà ? có lẽ là huynh ấy cần phải nghĩ ngơi , trận đấu cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Miêu Miêu, cháu ăn ít một chút , ăn nữa sẽ biến thành con mèo con mập mạp bây giờ” thanh âm trêu ghẹo của Hồ Quang đột nhiên vang lên.
Miêu Miêu ngẩng đầu lên nhìn lão “Ma Suất” anh tuấn mà không phải nam nhân này, hừ một tiếng nói :” Tiểu phá xà , người mới là mập đấy, con là Miêu Miêu xinh đẹp tuyệt trần, làm gì có thân hình nào hoàn mỹ hơn ? Hức, con sẽ kêu ba ba giáo huấn cho thúc một trận, nghe nói thúc rất thích bị tinh thần ma pháp công kích hả , hắc hắc …Mấy ngày nay ngoại trừ thời gian diễn ra mấy trận đấu, thời gian còn lại thật là nhàm chán. Tiểu phá xà, con muốn đến quân doanh của người chơi đùa chút , thúc dẫn con tới đó được không?”
Nhìn thấy ánh mắt không chút thiện ý của Miêu Miêu, sau lưng Hồ Quang mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm , lão thà xông vào quân địch cũng không muốn cùng nha đầu Miêu Miêu kia đối đầu, tiểu ma nữ này quả thật làm lão rất đau đầu .
” Không cần đâu , Miêu Miêu , hôm nào thúc thúc sẽ dẫn con tới chỗ khác rất hay để chơi đùa , trong Tháp Lỗ thành cũng không có ít nơi thú vị . Trận đấu tối hôm nay so với ban ngày còn tuyệt vời hơn, sẽ quyết định ai là người cuối cùng giành được chức quán quân. Hơn nữa, cái tên tiểu tử Niệm Băng kia vốn là ma pháp sư, bằng vào ma pháp để chế tác thức ăn vào buổi tối nhất định sẽ nhìn càng đẹp hơn.”
Quả nhiên nhắc tới Niệm Băng, tầm mắt của Miêu Miêu lập tức bị dời đi, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười .” Đúng vậy ! Đúng vậy ! , Niệm Băng ca ca chế tác món ăn là cừ khôi nhất, hôm nay huynh ấy nhất định có thể đoạt chức quán quân ”.
Lúc này tại một góc trong quãng trường Tháp Lỗ, Hấp Huyết quỷ Bình Triều mặc trang phục phổ thông của loài người đang cùng tiểu chủ nhân U U ăn những món mua về từ Hoa Long phạn điếm. Vừa ăn U U vừa bất mãn nói :” Bình Triều ca ca , vì sao chúng ta chỉ có thể ăn những cái này? Ta muốn ăn những món do trù sư trên đài chế tạo ra, bọn họ làm ra những thứ đẹp như vậy , nhất định là ăn rất ngon , đúng không ?”
Bình Triều thấp giọng :” U U , không được huyên náo , chúng ta cần phải trở về. Nếu không Nguyệt Chủ Quái xuống tới đây , ta không đảm đương nổi đâu ” .
Vừa nói đến đây , Bình Triều đột nhiên chấn động toàn thân, ánh mắt hướng về không trung phía xa nhìn lại , huyết sắc trong mắt chợt lóe lên , thân thể hưng phần trở nên run rẩy : “ Cái này…cái này là khí tức của tộc nhân chúng ta . Tiểu chủ nhân , đúng là khí tức của tộc nhân chúng ta rồi !”
U U ngây ngốc một chút rồi nói :” Tộc nhân chúng ta sao? Ý ngươi muốn nói là những cường giả của chúng ta tồn tại ở bên ngoài sao ? Cha ta không phải đã nói khi trước bọn họ đều bị phong ấn hết rồi sao?”
“Không” , Bình Triều mặc dù cực lực đè thấp thanh âm của mình, nhưng cũng khó có thể che dấu sự hưng phấn trong lòng : ” Tiểu chủ nhân , người biết không , trận đại chiến năm đó mặc dù tuyệt đại đa số mọi người đều bị phong ấn. Nhưng vẫn còn có một ít người tộc nhân thực lực cường đại lại thông minh nên đã đào thoát được khỏi sự phong ấn cuối cùng Mặc dù cũng bị phong ấn ở mức độ nhất định, nhưng phong ấn lại không giam chặt, dưới một vài tình huống nhất định vẫn có thể giải trừ được, giống như Nguyệt Chủ đại nhân, cũng là một trong những ma pháp sư đó . Đại nhân vẫn đang cố gắng tìm những tộc nhân bị dính mấy cái phong ấn cấp thấp này . Chỉ có tập trung thật nhiều lực lượng chúng ta mới có thể thành công . Đi nhanh lên, ta cảm nhận được cổ khí tức kia càng ngày càng lớn mạnh, nếu có thể liên lạc với mấy người giải trừ phong ấn này , thì tuyệt đối là một công lớn, thực lực của ta cũng có thể được tăng cường thêm nhiều.”
U U đem điểm tâm ném vào trong cửa , nói :” Còn chờ gì nữa , chúng ta mau đi xem đi, nhưng mà không biết bọn họ có phải là người tộc ta hay không nữa , tốt nhất là cùng tộc với chúng ta “
Hai người lặng lẽ chuồn ra khỏi đám đông , chỉ trong chốc lát bọn họ đã biến mất khỏi quãng trường Tháp Lỗ . Không lâu sau , một đạo hắc ảnh đã phóng lên không bay về phương xa.
Trời dần dần chuyển tối , trên quãng trường Tháp Lỗ một lần nữa đã tụ tập đông nghẹt hàng đoàn lớn dân chúng. Bởi vì đây là trận quyết đấu cuối cùng nên sự cuồng nhiệt của dân chúng đã được đẩy lên mức cao nhất. Các vị đầu bếp tham gia thi đấu cũng đã chậm rãi đi xung quanh đài đấu. Tiểu Thiên tìm kiếm khắp mọi nơi , nhưng cho dù thế nào cũng không thấy được thân ảnh của Niệm Băng, hắn nhíu mày thầm nghĩ “Niệm Băng đã đi đâu vậy nhỉ? hắn tuyệt đối sẽ không khiếp sợ, nhưng trận đấu đã gần bắt đầu rồi mà sao hắn còn chưa đến ? “.
Niệm Băng không đến thì chức quán quân trù sư chắn chắn thuộc về Tiểu Thiên rồi , nhưng mà Tiểu Thiên lại không hy vọng giành được chức quán quân trong tình huống như vậy . Hắn rất trông mong có thể cùng Niệm Băng tiến hành trận quyết đấu cuối cùng này, dựa vào bản lãnh thật sự giành lấy thắng lợi mới là khát vọng của Tiểu Thiên .
Thời gian cứ trôi qua ,Hoa bàn tử đã cố ý kéo dài thời gian trận đấu rồi, nhưng mà thân ảnh Niệm Băng vẫn không xuất hiện , nên buộc phải cho trận đấu bắt đầu. Không có sự tồn tại của Niệm Băng, Tiểu Thiên đã chẳng còn hứng thú gì, nhưng dựa vào trù nghệ của hắn cộng với ưu thế tích lũy từ hai trận đấu trước, Tiểu Thiên không ngờ dễ dàng giành được chức quán quân của Hoa Long Trù Nghệ Đại Tái. Mạc Mạc sau ba trận thành tích là tám tinh ( điểm) giành được ngôi á quân. Ngoài ra một đầu bếp xuất sắc khác được bổ nhiệm vào vị trí của Niệm Băng, không ngờ lại chiếm được vị trí thứ ba .
Tiền thưởng và suất tham gia Trù Thần đại tái rất nhanh chóng được chia cho các tuyển thủ tham gia thi đấu. Trải qua ba ngày thi đấu, Hoa Long Trù Nghệ Đại Tái rốt cuộc đã kết thúc. Sự cuồng hoan của Tháp Lỗ thành đã vẽ lên một dấu chấm tròn không thể coi là hoàn mĩ, tất cả lại trở về với sự yên tĩnh , Hoa Long Trù Nghệ Đại Tái lần tiếp theo phải ba năm sau mới được tiến hành .
Tiểu Thiên đi xuống sân đấu, hai tay phẫn nộ đập mạnh một cái , tức giận gào thét với chính mình ” Niệm Băng vì sao ngươi lại không đến ? Như vậy ngôi quán quân đối với ta còn có ý nghĩa gì đây?”
“Đừng nóng giận nữa”. Thanh âm nhu hòa của Mạc Mạc vang lên sau lưng Tiểu Thiên, thân ảnh mềm mại đi đến bên cạnh, giữ chặt cái tay to trong suốt, nõn nà của hắn : ” Niệm Băng không đến nhất định là có nguyên nhân , có lẽ hắn gặp sự tình gì rồi . Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bỏ đi . Lần này ngươi không thể cùng hắn quyết đấu một trận cuối cùng, nhưng sau này ắt sẽ có cơ hội , còn có Trù Thần Đại Tái nữa mà, không phải vậy sao?”
Nếu Niệm Băng nhìn thấy Mạc Mạc và Tiểu Thiên có hành động thân mật như thế nhất định sẽ rất kinh ngạc, Tiểu Thiên nhìn về phía Mạc Mạc , tức giận trong mắt đã lắng xuống : ” Quên đi , dù sao trận đấu cũng đã kết thúc , nói thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa . Hy vọng có thể ở Trù Thần Đại Tái nhìn thấy hắn lần nữa , trước khi chưa đánh bại được hắn thì ta thủy chung vẫn không phải là Trù Nghệ Đệ Nhất Nhân trong giới trẻ . Mạc Mạc , qua vài ngày nữa ta muốn đến Thanh Trúc Lâm ở lại một thời gian, nàng có theo ta tới đó không ? Sư phó đã từng nói qua , tính chất dẻo dai của trúc là điều kiện thích hợp nhất để tu luyện Thái Cực Thủ , ta nghĩ trước khi gặp lại Niệm Băng phải mang Thái Cực Thủ luyện đến cảnh giới đỉnh cao đã.
Gương mặt ôn nhu của Mạc Mạc nổi lên một màng đỏ ửng, nhẹ nhàng gật đầu:” Ngươi đi đến nơi nào, ta sẽ theo đến chỗ đó. Đi thôi, chúng ta đến cáo từ các trưởng bối đã , sau đó sẽ xuất phát.”
Tiểu Thiên gật đồng ưng thuận , rồi nhìn về phía chân trời xa than ngắn, thở dài :” Niệm Băng , ngươi là đối thủ lớn nhất từ khi ta xuất đạo đến nay , cũng là đối thủ mà ta muốn quyết chiến nhất , hy vọng ngươi không xảy ra chuyện gì. Chúng ta có thể sẽ sớm gặp lại nhau” . Nói xong những lời này, Tiểu Thiên nhìn thoáng qua qua bàn tay của mình, so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, quang mang trong mắt liên tục chớp hiện, một mảng đấu khí nhàn nhạt màu vàng chợt lóe lên.
Hắc ám … tất cả xung quanh đều là hắc ám vô tận . Cắn răng cố nén sự đau đớn trong thân thể , Niệm băng đang định ngồi thẳng thân mình dậy, đột nhiên mặt đất truyền đến một hồi chấn động kịch liệt làm cho hắn và Hi Lạp Đức không còn chút lựcchống cự nào, ma pháp trận “Vĩnh Hằng Đích Thụy Miên” mặc dù giúp hắn hạn chế Hi lạp Đức, nhưng đồng thời cũng đã khiến cho tinh thần lực hai người hạ xuống mức thấp nhất .Đối mặt với biến hóa xảy ra bất thình lình này, bọn họ căn bản là không có cơ hội phản ứng . Trong lúc rơi xuống vực sâu , may mắn là Niệm Băng đã kịp thời lấy ra Thần Ky Bách Biến Đích Lục Mang- Tuyền Ki đao , lấy Băng Hỏa Đồng Nguyên làm vật dẫn, dựa vào sự di chuyển ma pháp cự li ngắn trong nháy mắt , không ngừng làm giảm đi tốc độ rơi xuống , lúc này rơi xuống nền đất dưới vực sâu mới không bị ngã chết . Bất quá do tiêu hao quá độ nên tinh thần lực của Niệm Băng đã tiếp cận ranh giới sụp đổ , nếu không phải là do nhiều năm tu dưỡng luyện thành nghị lực cứng cỏi , chỉ sợ là hắn đã nhẹ nhàng ngất đi rồi.
Hi Lạp Đức vẫn đồng thời duy trì thanh tỉnh , tình huống của hắn bây giờ so với Niệm Băng đã tốt hơn nhiều, ngồi cách bên cạnh Niệm Băng không xa, tinh thần lực của hắn khôi phục rất nhanh. Hắn hiểu rõ, chỉ có mang tinh thần của người thi đấu điền kinh mới có thể đối mặt với tất cả nguy hiểm mơ hồ này , khí tức tà ác dưới nền đất khiến cho trong lòng hắn ngập tràn sự bất an.
Tiếng kêu gào bén nhọn và thê lương vang lên cơ hồ không gián đoạn, mỗi một tiếng vang lên so với trước đều mãnh liệt hơn không ít . Niệm Băng hít thở thật sâu, sờ sờ lên miệng vết thương trên mình thấy không quá nặng, hắn mới miễn cưỡng khoanh chân ngồi xuống , dùng Thủy Liệu thuật đơn giản chữa trị vết thương . Trong lúc đó trong lòng hắn ngập tràn niềm cảm kích đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư, nếu như lúc trước không có Gia Lạp Mạn Địch Tư khai thác phương pháp địa ngục để thử thách, sợ rằng tại thời điểm cuối cùng khi rơi xuống, bản thân mình đã bị té đến thịt nát xương tan rồi, thân thể cứng cáp đã cứu tính mạng mình, đương nhiên còn có chuôi Thần Ky Bách Biến Đích Lục Mang này nữa.
“Tiểu tử, ngươi vẫn chưa chết à ?”. Thanh âm lạnh như băng của Hi Lạp Đức vang lên . Trong vực sâu đưa tay ra không thấy năm ngón, Niệm Băng cũng chỉ có thể dựa vào cảm ứng khí tức mà phán đoán ra vị trí của Hi lạp Đức.
“Nhờ hồng phúc của ngài, ta vẫn còn sống . Tiền bối , ngài như thế nào rồi, có bị thương không? Ma pháp trận mất đi, tinh thần lực của ngài đã khôi phục một ít, hy vọng là ngài không quên lời thề của mình.”
Tại nơi nguy hiểm này, hắn không hy vọng lại có thêm một địch nhân cường đại bên mình , nhưng mà hắn tin tưởng chỉ cần Hi Lạp Đức không phải là đồ đần , nhất định sẽ không làm điều bất lợi đối với mình. Vì dưới tình huống không biết loại nguy hiểm nào tồn tại ở đây, chỉ có hợp tác mới là sự lựa chọn lý trí . Dạo này bản thân mình thật là xui xẻo, tham gia một cuộc thi đấu mà cũng có thể gặp được nhiều chuyện như vậy không nói tới hai đại cúc hoa nam bắc kia, riêng Hi lạp Đức đã gây ra cho mình uy hiếp trí mạng rồi. Bằng vào một chút thông minh nhỏ nhặt thật vất vả mới chế trụ được Hi Lạp Đức , rồi bây giờ lại gặp tình huồng này , vì sao thiệt thòi lúc nào cũng là ta ?.
Hi Lạp Đức trầm ngâm hồi lâu mới nói :” Tinh thần lực của ta đã khôi phục khoảng năm thành rồi , lúc trước ma pháp trận kia của ngươi đối với ta gây ra thương tổn không nhỏ, muốn hoàn toàn khôi phục cần phải có một khoảng thời gian.”
Từ trong thanh âm của Hi Lạp Đức, Niệm Băng đã không còn nghe thấy chút địch ý nào, nhất thời thở phào nhẹ nhỏm nói:”Tiền bối, chúng ta đi tới địa phương nào đây ? Vừa rồi là động đất sao?”
Hi Lạp Đức hừ một tiếng nói :” Cái gì mà động đất ? trận động đất này rõ ràng là do ma pháp trận của tên ma pháp sư nhà ngươi gây nên . Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra nơi này tràn ngập khí tức băng lãnh tà ác hay sao? Hiển nhiên là có vật chí tà tồn tại ở đây. Nếu ta đoán không sai, cái ma pháp trận kia của ngươi đã mở ra cái phong ấn nào đó ở chỗ này rồi thậm chí làm cho sơn băng đại liệt (núi lở đất nứt), cho nên hậu quả của lòng nhân từ thật là khó nói”
Niệm Băng hít vào một hơi khí lạnh : ” Tiền bối , ý của ngài là ta đã giải khai phong ấn cho một loại tà ác ma thú nào đó sao ? Ngài vốn quen thuộc nhất với các loại ma thú, có biện pháp nào giải quyết không?”
Hi Lạp Đức than thở :” Bây giờ biện pháp gì cũng không có , trước hết chờ chúng ta khôi phục thực lực rồi nói tiếp. Bất quá nơi này chưa chắc là ma pháp sư ma thú, có thể nói là người cũng không chừng”.
“Người?” Người có thể bị phong ấn dưới mặt đất?”, thanh âm của Niệm Băng tràn ngập sự kinh ngạc .
Hi Lạp Đức lạnh lùng :” Không có gì là không có khả năng cả , khí tức này tà ác như thế , chỉ sợ là vật đại hung ác”.
Tâm tư Niệm Băng thay đổi thật nhanh , vội vàng nói :” Tiền bối , ngài không phải là có triệu hồi thú sao? Nơi này đã hung hiểm như thế , vì sao không đem bảo bối của ngài mang chúng ta ra ngoài ?”
Hi Lạp Đức nói :” Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ đến sao? Nhưng mà nơi này tà khí quá nặng , ta sợ rằng mấy sủng vật của ta không chịu được . Chúng ta căn bản không biết khoảng cách nơi này với bên ngoài cao bao nhiêu, một khi sủng vật của ta phi hành lại bị tà khí ảnh hưởng làm cho chúng ta rớt xuống. Ngươi vẫn có không gian ma pháp quyển trục để duy trì cho chúng ta không bị té chết sao?” . Đến bây giờ lão cũng không phát hiện ra Niệm Băng sử dụng không phải là ma pháp quyển trục mà thật sự là không gian ma pháp.
Nghe được bốn chữ “không gian ma pháp”, tinh thần Niệm Băng nhất thời hưng phấn , bản thân mình còn có Mô Phỏng thuật có thể có tác dụng, bằng vào Phong Hệ ma pháp chưa hẳn là bay không tới được . Dựa vào ma pháp lực của mình , gắng sức bay cao mấy vạn thước cũng không thành vấn đề .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.