Chương 136: Huyết Sư giáo
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Thế nhưng, Dung Thân Vương lại không nói với hắn rằng hồng ngọc sư tử này đại biểu cho thân phận giáo chủ.
Nhìn Huyết Dịch quỳ trước mặt, Niệm Băng bình tĩnh nói: "Ngươi đứng lên đi.”
Huyết Dịch đứng lên, cung kính nói: "Giáo chủ, xin hỏi Ma Sư người…” Nói đến đây, trong mắt hắn không khỏi toát ra một tia bi ý.
Ma Sư là chỉ Dung Thân Vương, Dung Thân Vương từng nói qua cho Niệm Băng, ở Huyết Sư giáo, mọi người đều có các loại hành nghiệp, từng người ở giáo chỉ có danh hiệu mà không có tên thật, danh hiệu của hắn chính là Ma Sư.
Niệm Băng minh bạch ý tứ của Huyết Dịch, đáp: "Ma Sư không sao, chỉ bất quá hắn đem Huyết Sư truyền lại cho ta, ta nghĩ, ta hiện tại đã minh bạch ý tứ của hắn, từ giờ trở đi, ta chính là Huyết Sư giáo giáo chủ.”
Huyết Dịch sắc mặt nghiêm túc, nói: "Thỉnh giáo chủ báo cho biết danh hiệu, ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất truyền tới các phân đường, tới các huynh đệ. Tùy thời chờ giáo chủ sai phái.”
Niệm Băng trong mắt chợt lóe sáng, nói: "Danh hiệu của ta là Bạch Phát. Ma Sư cũng không có nói cho ta biết nhiều về bản giáo, hiện tại ngươi trước tiên giới thiệu cho ta một chút về tình hình của Huyết Sư giáo.”
Huyết Dịch gật đầu, đáp: "Bản giáo thành lập đến nay đã trải qua một nghìn ba trăm sáu mươi bốn năm, bản giáo chế độ nghiêm cẩn, hết thảy tuân theo mệnh lệnh mà làm, tối cao thống trị là giáo chủ nắm giữ Huyết Sư lệnh. Lịch đại giáo chủ trước khi qua đời đều phải truyền lại Huyết Sư lệnh, cũng đem tin tức báo cho tối cao Trưởng Lão đường Huyết Sư đường xác nhận, để tránh bị làm giả Huyết Sư lệnh. Dưới giáo chủ là Huyết Sư đường thất trưởng lão, Huyết Sư đường do thất trưởng lão cùng chưởng quản, trong đó có năm trăm Huyết Vệ, đều là tinh anh trong tinh anh của bản giáo, chuyên môn phụ trách những hành động đặc thù khó khăn. Bản giáo giáo chúng có đủ các loại hành nghiệp trên đại lục, ngoại trừ Huyết Sư đường ra, còn có năm đường. Lấy ngũ đại đế quốc làm tên, phân biệt là Hoa Dung đường, Lãng Mộc đường, Băng Nguyệt đường, Kỳ Lỗ đường và Áo Lan đường. Dưới ngũ đường thì có kỳ, mỗi kỳ phụ trách một tòa thành thị, thành thị không phân biệt lớn nhỏ. Mỗi kỳ hạ lại dựa theo quy mô của thành thị mà nhân số bất đồng, chẳng hạn với Băng Tuyết kỳ của ta, tổng cộng có hai trăm sáu mươi bảy thành viên, trong đó nhân viên chiến đấu là một trăm lẻ chín. Thành viên của bản giáo đẳng cấp bất đồng, sẽ có phong hào bất đồng. Giáo chủ là người duy nhất có cấp bậc huyết sư, dưới giáo chủ, thất đại trưởng lão là Kim Sư trưởng lão. Dưới nữa là ngũ đường đường chủ, đường chủ có cấp bậc Ngân Sư. Dưới nữa, kỳ chủ chúng ta là cấp bậc Hồng Sư, tất cả chiến đấu nhân viên ngoại trừ Huyết Vệ của Huyết Sư đường ra, dựa theo thực lực từ cao tới thấp chia làm xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử bảy cấp bậc. Trong đó, Hồng Sư kỳ chủ trừ phi có cống hiến đặc biệt cho bản giáo, nếu không, chí ít năng lực chiến đấu cũng phải đạt tới hoàng cấp. Mà đường chủ cùng các trưởng lão đều phải đạt tới xích cấp. Xích cấp năng lực tương đương với vũ thánh hoặc ma đạo sư cảnh giới, tử sắc cấp bậc yếu nhất tương đương với kiếm sư thực lực, không có thực lực kiếm sư, là không thể trở thành chiến đấu nhân viên. Nói cách khác, thực lực của chiến đấu nhân viên trong bản giáo được chia nhỏ hơn một chút.”
Nghe Huyết Dịch giới thiệu, Niệm Băng trong lòng không khỏi kinh hãi, vốn hắn tưởng rằng, Huyết Sư giáo này chỉ là một mạng lưới tình báo của Dung gia, nhưng hiện tại xem ra, Huyết Sư giáo tuyệt không chỉ đơn giản là một mạng lưới tình báo. Thực lực tiềm tàng của Dung gia cũng chẳng hề kém hơn so với thực lực bộc lộ ra ngoài, gia gia đem vị trí giáo chủ Huyết Sư giáo trao cho mình để làm gì? Xích cấp cao thủ của Huyết Sư giáo có thực lực là vũ thánh, đó đại biểu cho cái gì. Năm vị đường chủ cùng bảy vị trưởng lão đều là vũ thánh, trời ạ, đột nhiên xuất hiện mười hai vũ thánh, cùng với thực lực của Huyết Sư giáo trên khắp đại lục, quả thực thật là đáng sợ. Hắn vốn không nắm chắc có thể hỗ trợ Yến Phong leo lên quốc vương bảo tọa, giờ đây có Huyết Sư giáo, hắn đã nắm chắc hơn nhiều.
Nhìn nhãn thần Niệm Băng không ngừng biến hóa, Huyết Dịch ho khan một tiếng, nói: "Giáo chủ, ngài còn có gì phân phó sao?”
Niệm Băng suy nghĩ một chút, giơ cao Huyết Sư lệnh trong tay: "Truyền mệnh lệnh của ta, trong thời gian ngắn nhất, tập hợp tám phần chiến đấu nhân viên của Huyết Sư giáo từ lục cấp trở lên tới Băng Nguyệt đế quốc thủ đô Băng Nguyệt thành, ngũ đại đường chủ cùng thất vị trưởng lão cũng điều tới Băng Nguyệt thành, chờ mệnh lệnh. Lần này hành động đặt là: Biến Thiên.”
Vừa nghe Niệm Băng muốn điều phái nhiều nhân thủ như vậy, Huyết Dịch không khỏi hoảng sợ, "Giáo chủ, ngài thật muốn điều khiển nhiều người như vậy sao?”
Niệm Băng không có trả lời, tiếp tục nói: "Đồng thời, lợi dụng mạng lưới tình báo của bản giáo, thu thập mọi chuyện về mấy vị hoàng tử của Băng Nguyệt đế quốc, tư liệu trực tiếp chuyển tới Băng Nguyệt thành, không lâu sau ta sẽ đến Băng Nguyệt đế quốc Băng Nguyệt kỳ rồi đưa ra mệnh lệnh tiếp theo.” Huyết Dịch cảm thụ được lãnh ý phát ra trên người Niệm Băng, cung kính nói: "Thuộc hạ tuân mệnh.”
Niệm Băng nhìn Huyết Dịch, nói: "Đem lệnh điều động này của ta báo cho Ma Sư biết. Ngươi phái hai kẻ đắc lực bám theo ta, lấy vỗ tay ba lần làm hiệu, tùy thời nghe ta điều khiển.”
"Tuân lệnh, giáo chủ.”
"Được rồi, chuyện ta cần giao đã hết rồi, ta đi trước.”
Sau khi Huyết Dịch tự mình tiễn Niệm Băng rời khỏi ma pháp vật phẩm điếm, lúc này mới quay lại mật thất, trầm giọng quát: "Người đâu.”
Một đạo bóng đen tựa hồ từ vách tường bay ra, nửa quỳ trước mặt hắn, cung kính nói: "Kỳ chủ.”
Huyết Dịch nói: "Phái hai lục cấp huynh đệ đi theo giáo chủ, tùy thời nghe người sai phái. Ngươi tự mình đi một chuyến, đến Huyết Sư đường, đem mọi chuyện phát sinh nơi này bẩm báo với các vị trưởng lão, kể cả mệnh lệnh của giáo chủ. Mọi chuyện nhờ bọn họ định đoạt, trước tiên cần phải xác nhận thân phận của giáo chủ. Ta thấy người này có chút quái lạ, ta không cảm giác chút khí tức nào trên người hắn, phảng phất như một người thường. Bạch Phát, Bạch Phát, giáo chủ trẻ như vậy sao?” Hắn cũng không phát hiện, ngay trên góc vách tường, một ngân sắc quang ảnh lặng lẽ biến mất.
Đứng trên đường cái, trên mặt Niệm Băng toát ra vẻ tươi cười, tự nhủ: "Tâm tư kín đáo, không hổ là đứng đầu một kỳ. Đi tra đi, nếu gia gia đem Huyết Sư lệnh giao cho ta, hết thảy hẳn đã vì ta mà an bài tốt rồi. Xem ra, ta thật muốn nhanh chóng gặp được các thủ lĩnh của bản giáo mới được. Thế lực khổng lồ như vậy, sau này, bọn họ chính là tai mắt của ta.”
Lúc Niệm Băng phản hồi khuê phòng của Long Linh, Long Linh vẫn còn say ngủ, nàng ngủ dung nhan vẫn đẹp như vậy, khuôn mặt bộc lộ vẻ thỏa mãn. Niệm Băng đắp chăn cho nàng, lúc này mới đi ra khỏi phòng tìm Long Trí.
"Lão sư. Ta có thể vào không?” Niệm Băng khẽ gõ lên cửa phòng của Long Trí.
Thanh âm Long Trí từ trong phòng truyền ra, "Vào đi.”
Đẩy cửa vào, đây cũng không phải lần đầu tiên Niệm Băng vào phòng của Long Trí. Nhưng mỗi lần đến nơi đây, hắn cũng không khỏi bội phục sự đạm bạc của Long Trí, trong phòng ngoại trừ một bồ đoàn dùng để minh tưởng ra cũng không còn thứ gì. Vì đề thăng ma pháp của chính mình, Long Trí cơ hồ mỗi ngày đều khổ tu.
Niệm Băng đi tới đối diện Long Trí, trực tiếp ngồi xuống mặt đất, "Lão sư, hôm nay khi ta quay lại có tới Thanh Phong Trai, Tuyết Cực thúc thúc muốn mời chúng ta cùng tối nay tới ăn cơm.”
Long Trí không đáp mà hỏi lại: "Lĩnh vực của ngươi rốt cuộc thì là cái gì?”
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Ta gọi nó là Thiên Nhãn lĩnh vực.”
Long Trí than nhẹ một tiếng, "Không nghĩ tới, ta nhiều năm nỗ lực. Còn không bằng ngươi mới tu luyện ma pháp gần mười năm. Xem ra, ta thật là già rồi.” Hôm nay thất bại, chẳng những khiến Long Trí phải mở to mắt nhìn Niệm Băng, đồng thời, cũng khiến hùng tâm phát triển ma pháp sư công hội nhạt đi rất nhiều.
Niệm Băng nói: "Lão sư, có khi quá câu chấp vị tất đã là chuyện tốt. Có lẽ, ngài sẽ cho rằng, đối với ngài mà nói, trân quý nhất chính là công hội, kỳ thật ngài sai rồi. Đối với ngài mà nói, trân quý nhất phải là Linh nhi mới đúng. Nếu đem thứ trân quý nhất đổi lấy phồn vinh cho công hội, ngài nghĩ là đáng sao? Kỳ thật, ngài không cần phải nổi giận, mặc dù ma pháp lực của ta đã bước vào cánh cửa ma đạo sư, thế nhưng so với ngài thì còn có chênh lệch không nhỏ, hôm nay sở dĩ có thể thắng ngài, trọng yếu là nhờ vào bảy thanh đao. Nếu không dùng chúng, chỉ bằng vào tiên thiên lĩnh vực, ta muốn chiến thắng ngài cũng không dễ dàng. Cùng một cảnh giới, kỹ xảo khống chế sẽ là mấu chốt quyết định thắng bại. Ngài tựa hồ lại quên điều này rồi.”
Long Trí trên mặt toát ra một tia mỉm cười, "Ta không thể không thừa nhận, ngươi là thiên tài. Ta cơ hồ có thể khẳng định như vậy. Ngươi sẽ trở thành thần giáng sư tiếp theo trên đại lục. Băng Tuyết nữ thần tế tự tuy mạnh, nhưng khi nàng ở vào tuổi của ngươi cũng tuyệt không có được thành tích như ngươi hiện tại. Niệm Băng, ta hãnh diện vì ngươi. Thế nhưng, ý nghĩ của sẽ không thay đổi. Ta cho ngươi thời gian ba tháng, nếu trong ba tháng ngươi không thể cho ta thấy một chút thành tích, vậy thì, kết quả ngươi tự mình cũng biết.”
Niệm Băng đứng lên, vừa đi ra cửa vừa nói: "Lão sư, ta không phải chính nhân quân tử gì, trong ba tháng này, ta nhất định sẽ cố gắng toàn lực. Thế nhưng, nếu ta thất bại, ta cũng sẽ không để Linh nhi gả cho ngũ hoàng tử kia. Buổi tối, xin mời lão sư cùng chúng ta cùng tới Thanh Phong Trai. Thật lâu rồi không có thưởng thức kỹ thuật của Minh sư phụ rồi.”
Khi Long Trí vẫn còn cả kinh trong lòng, Niệm Băng đã đi ra khỏi phòng, hắn cảm giác rõ ràng, vừa rồi trên người Niệm Băng tản mát ra sát khí cường liệt, luồng sát khí này cũng không phải nhằm vào hắn, có thể tưởng tượng được, tự nhiên là nhằm vào…
Cơm tối ở Thanh Phong Trai nhẹ nhàng kết thúc, người cao hứng nhất chính là Long Linh, ngồi ở bên cạnh Niệm Băng, nàng ăn rất ngon miệng, đã thật lâu nàng không thấy vui vẻ như vậy. Tuyết Tĩnh có vẻ rất bình tĩnh, nàng ngồi ở bên kia Long Linh yên lặng ăn, không nhìn Niệm Băng và Gia Lạp Mạn Địch Tư đến một cái. Long Trí phảng phất như chưa có gì phát sinh cùng Tuyết Cực chuyện trò vui vẻ, Minh Nguyên và Minh Huy cũng tham gia tiệc tối đột ngột này, Niệm Băng xuất hiện khiến cho bọn hắn rất hưng phấn, ba người cùng luận bàn trù nghệ, đều có thu hoạch không nhỏ.
"Lão sư, ta muốn ở lại Thanh Phong Trai vài ngày, sau hai ngày, ta muốn tới Băng Nguyệt thành kiến thức một chút trù nghệ nơi đó.” Niệm Băng mỉm cười hướng về phía Long Trí nói.
Long Trí còn chưa có trả lời, Long Linh lại nóng nảy, "Niệm Băng, ngươi lâu lắm rồi mới trở về, sao không về ở công hội chứ?”
Niệm Băng nhéo nhéo bàn tay mềm mại của Long Linh ở dưới bàn, thông qua tác dụng của tinh thần lực cùng linh hồn, thanh âm của hắn trực tiếp vang lên trong lòng Long Linh, "Chẳng lẽ ngươi không sợ ban đêm ta ăn ngươi sao?”
Mặt Long Linh trong nháy mắt đỏ bừng bừng, "Ngươi…” Nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, Niệm Băng thật muốn cùng nàng trở về rồi ăn nàng, thế nhưng, nghĩ đến mình còn có rất nhiều chuyện phải làm, miễn cưỡng đè nén ham muốn trong lòng.
"Linh nhi, từ giờ trở đi, ta nên vì tương lai của chúng ta mà nỗ lực.”
Long Linh cúi đầu, không hề lên tiếng.
Long Trí có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua nữ nhi, nói: "Vậy được rồi, ở bên này của lão Tuyết quả thực so với công hội thì thoải mái một chút.”
Long Linh lả bịn rịn không muốn cùng Long Trí ly khai, Tuyết Tĩnh cũng chủ động yêu cầu đưa Niệm Băng và Gia Lạp Mạn Địch Tư trở về phòng, ba người đi trong khung cảnh điển nhã của Thanh Phong Trai, khi bọn hắn đi tới nơi ở của Niệm Băng và Gia Lạp Mạn Địch Tư, Tuyết Tĩnh dừng lại, trầm giọng nói: "Cái tên Long gì gì kia, ngươi về trước đi, ta có chuyện muốn nói với Niệm Băng.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư ngây ra một lúc, bất mãn nói: "Ta là Long Hỏa, không phải Long gì gì.”
Tuyết Tĩnh tức giận nói: "Long Hỏa, được rồi. Ngươi về trước đi.”
Niệm Băng nói: "Tuyết Tĩnh, có gì cần nói ngươi cứ việc nói thẳng đi. Long đại ca không phải ngoại nhân.”
Tuyết Tĩnh cắn cắn môi dưới, nói: "Ngươi là thực sự thích Linh nhi.”
Niệm Băng kiên định gật đầu.
Tuyết Tĩnh thở sâu, tựa hồ đã quyết định cái gì, "Tốt lắm, ngươi nhất định phải đối đãi Linh nhi thật tốt, vì Linh nhi, chuyện trước kia của chúng ta coi như không có. Nhưng ngươi nếu dám đối xử không tốt với nàng, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”
Niệm Băng ngây ra một lúc, nghi hoặc nhìn Tuyết Tĩnh, Tuyết Tĩnh bị hắn nhìn đến đỏ mặt, "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ sao? Mấy tên nam nhân thối tha các ngươi, sao so được với tình tỷ muội chúng ta. Những gì cần nói thì ta đã nói xong rồi, ngươi phải nhớ kỹ.” Nói xong, lập tức xoay người chạy đi.
Nhìn thân ảnh Tuyết Tĩnh rời đi, Niệm Băng lúc này mới xác định được khúc mắc giữa mình và nàng đã thật sự không còn, bất đắc dĩ lắc đầu, "Nữ nhân! Thật sự là động vật hay thay đổi.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư giả vờ cả giận nói: "Không cho ngươi nói nàng là động vật.”
Niệm Băng cười hắc hắc, đáp: "Nàng nếu không phải là động vật, sao có thể cùng ngươi cùng một chỗ được?”
Gia Lạp Mạn Địch Tư vừa nghe lời này, vẻ mặt nhất thời đứng đắn, "Ta bảo huynh đệ này! Ngươi nói ta hiện tại nên làm gì bây giờ mới được?”
Niệm Băng đương nhiên biết hắn ám chỉ điều gì, mỉm cười nói: "Không nên gấp, tính tình Tuyết Tĩnh ta cũng không rõ lắm, chúng ta chỉ có thể đi từng bước một. Nếu ngươi là thật sự thích nàng, còn quan tâm tới thời gian làm gì, như vậy đi, ngày mai ta nói với Tuyết Cực thúc thúc, cho ngươi nhận Tuyết Tĩnh làm đồ đệ.”
Con mắt Gia Lạp Mạn Địch Tư suýt nữa lòi ra, thanh âm tăng lên đột ngột, "Cái gì? Ngươi bảo ta thu nàng làm đồ đệ?”
Niệm Băng đáp: "Nếu không thể tiếp cận nàng, ngươi dựa vào cái gì chiếm được tâm nàng? Chỉ có tiếp xúc nhiều, tìm hiểu nhiều, ngươi mới có thể có cơ hội. Trọng yếu hơn là, ngươi phải khiến nàng biết thực lực của ngươi cường đại thế nào.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười khổ: "Nhưng Tuyết Cực kia đối với ta một chẳng có chút hảo cảm gì, có thể đáp ứng sao?”
Niệm Băng mỉm cười nói: "Vậy phải xem ta thế nào. Truy đuổi nữ hài tử ngươi không làm được, nhưng thực lực chẳng lẽ lại kém được sao? Đừng quên, ngươi chính là Hỏa Long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại! Ta cùng lắm chỉ ở chỗ này hai ngày, rồi sẽ đi Băng Nguyệt thành một chuyến, trong khoảng thời gian này, ngươi là cùng Tuyết Tĩnh bồi dưỡng cảm tình cho tốt. Ngươi phải nhớ kỹ, không thể quá vội vàng, trước tiên hãy làm tốt công tác của ngươi, chí ít cũng phải lấy được sự tín nhiệm và hảo cảm của phụ nữ bọn họ, mới có thể tiếp tục hành động bước tiếp theo. Có thể thành công hay không, phải dựa vào chính ngươi. Trong thời gian ta đi, còn muốn nhờ đại ca giúp ta trông coi Linh nhi, tên ngũ hoàng tử hôm nay chẳng những có ý với Tuyết Tĩnh, đồng thời, mà còn cả Linh nhi nữa, ta đi vắng, sẽ phiền toái ngươi rồi.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư ha ha cười, đáp: "Tiểu tử nhà ngươi này theo đuổi nữ hài tử thật có bản lĩnh, Phượng Nữ mới vừa cất bước, đã lại lòi ra một Linh nhi, lúc tối ăn cơm ta còn chưa kịp hỏi ngươi, Linh nhi cô nương này thoạt nhìn cũng không rồi! Bất quá, chẳng lẽ ngươi muốn cả hai người? Các nàng có thể đồng ý sao? Ngươi không sợ các nàng ăn dấm chua sao?”
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Chuyện của Linh nhi ta đã sớm nói với Phượng Nữ, Linh nhi cũng biết là có Phượng Nữ. Với ta mà nói, hiện tại người nào cũng không có thể bỏ qua.” Nói đến đây, nét mỉm cười trên mặt hắn biến thành cười khổ. Chính hắn cũng không biết tương lai Long Linh và Phượng Nữ mà gặp nhau thì thế nào nữa.
Trở lại phòng, Niệm Băng ngồi ở trên giường bắt đầu minh tưởng, vừa minh tưởng, vừa nghĩ lại những chuyện phát sinh ngày hôm nay. Bảy thực thể ma pháp năng lượng cầu trong cơ thể thông qua tác dụng của tiên thiên chi khí, hấp thu ma pháp nguyên tố từ không khí chí ít cũng nhanh gấp ba lần so với ma pháp sư bình thường. Hắn mới tiến nhập ma đạo sư cảnh giới, phải chăm chỉ tu luyện với mới có thể tăng cường thực lực.
Cáng sớm ngày thứ hai, Niệm Băng ăn sáng xong liền đi tìm Tuyết Cực, nói có chuyện muốn bàn. Tuyết Cực vui vẻ đáp ứng, trực tiếp mang theo hắn đi tới thư phòng.
"Tuyết thúc thúc, hôm nay ta tìm ngài là muốn cùng ngài nói chuyện về Long đại ca.”
Tuyết Cực vừa nghe Niệm Băng muốn nói về Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhất thời nhíu mày, "Niệm Băng, chuyện khác đều được. Nhưng ta đối với Long Hỏa này, thật sự khó có thể tiếp nhận. Tĩnh nhi cũng không thích hắn, ngươi không cần nhiều lời.”
Niệm Băng mỉm cười, nói tiếp: "Ta mặc dù không hoàn toàn hiểu rõ Long đại ca đã đắc tội với ngài ở chỗ nào, nhưng ta hôm nay muốn nói với ngài, cũng không phải chuyện tình cảm. Dù sao, trên phương diện cảm tình, phải lưỡng tình tương duyệt, không thể miễn cưỡng. Nếu Tuyết Tĩnh đối với Long đại ca không có ý gì, ta sao có thể làm khó ngài chứ?”
Tuyết Cực có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng nói: "Vậy ý ngươi là?”
Niệm Băng nói: "Ngài hẳn là cũng đã nhìn ra, Long đại ca thực lực rất mạnh, hơn nữa hắn tu luyện là hỏa thuộc tính đấu khí, kỳ thật, người cũng rất tốt. Chỉ là vì quá thích Tuyết Tĩnh mới có thể làm ra chuyện thất lễ, ta ở chỗ này thay hắn xin lỗi ngài. Ta ngày mai sẽ đi Băng Nguyệt thành, mang theo Long đại ca thì không tiện, ta muốn để hắn ở tại đây chờ ta, nhưng Long đại ca lại không muốn ở chỗ này ăn không, ta đã thương lượng với hắn một chút, nếu ngài nguyện ý, có thể để Long đại ca dạy Tuyết Tĩnh một chút vũ kỹ. Đương nhiên, ta cam đoan với ngài. Hắn tuyệt sẽ không làm phiền Tuyết Tĩnh, chỉ là dạy nàng vũ kỹ mà thôi.”
Tuyết Cực nở nụ cười, "Niệm Băng. Tiểu tử ngươi ngoài miệng nói không miễn cưỡng, nhưng đây không phải là tạo cơ hội cho bọn hắn sao?”
Niệm Băng thản nhiên đáp: "Tuyết thúc thúc, có lẽ ngài cảm nhận vị ngũ hoàng tử kia không tồi, thế nhưng, có chuyện ta lại phải muốn nói cho ngài, ngũ hoàng tử đã hướng về phía Long Trí lão sư cầu hôn.”
"Cái gì?” Tuyết Cực cả kinh, "Ta thấy, không phải là Linh nhi rất thích ngươi sao?”
Niệm Băng trong mắt hàn quang lóe lên, đáp: "Đương nhiên, ta sẽ không để Linh nhi trở thành vật hi sinh cho hôn nhân chính trị. Cho nên, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Ta nói với ngài, chỉ là muốn cho ngài biết, vị ngũ hoàng tử kia cũng không đáng giá là người để Tuyết Tĩnh phó thác chung thân. Lần này, cứ cho là ngài cho Long đại ca một cơ hội, hắn sẽ chỉ là dạy Tuyết Tĩnh một chút vũ kỹ mà thôi.” Nói đến đây, hắn dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Vị Long đại ca này của ta, ở phương diện thực lực, sợ rằng cả đại lục cũng tìm không ra mấy người bằng hắn, Thanh Phong Trai có phiền toái cái, chỉ cần có hắn ở đây, ta tin tưởng, phiền toái này đều đều có thể tự nhiên biến mất.”
Nghe Niệm Băng ám chỉ mơ hồ, thêm vào hiểu biết đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư từ trước, trong lòng Tuyết Cực không khỏi khẽ động, nói: "Vậy được rồi, ta tin ngươi, nhưng ngươi phải nói rõ với Long Hỏa tiểu tử kia, hắn chỉ là dạy Tĩnh nhi tu luyện vũ kỹ mà thôi.”
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ngài yên tâm đi, Long đại ca sẽ không làm càn nữa.”
Ly khai Thanh Phong Trai, Niệm Băng đi tới một góc không người, vỗ tay ba tiếng, nhất thời, hai đạo hôi sắc thân ảnh im lìm xuất hiện cạnh hắn, không phát ra một tiếng động nào.
Niệm Băng lãnh đạm nói: "Nói cho Huyết Dịch, ngày mai ta đi Băng Nguyệt thành trước, người của Băng Tuyết kỳ không cần đi, thời khắc lưu ý Băng Nguyệt đế quốc ngũ hoàng tử đang ở trong thành, nếu hắn có cử động bất lợi nào với ma pháp sư công hội, các ngươi phải bảo vệ tốt Long Linh tiểu thư của công hội.” Hắn nói rất nhanh, nói xong lập tức đi ra đường cái, hướng về ma pháp sư công hội.
Lưỡng đạo hôi sắc thân ảnh chia ra một đạo phiêu nhiên rời đi, một đạo còn lại thì từ xa xa bám theo Niệm Băng.
Còn chưa đến ma pháp sư công hội, Niệm Băng đã thấy Long Linh đứng tại trước công hội ngó nghiêng, trong lòng không khỏi thấy ấm áp, so với Long Linh, Phượng Nữ càng đơn độc, Phượng Nữ có ý nghĩ và mục đích của chính mình địa. Nhưng Long Linh trong lòng lại chỉ có mình, loại cảm giác này không thể tìm thấy nơi Phượng Nữ. Đều là người hắn yêu thương, nhưng Phượng Nữ và Long Linh lại đem đến cho hắn những cảm nhận hoàn toàn đồng.
Mỉm cười, Niệm Băng bước nhanh tới, Long Linh không hề cố kỵ kéo tay hắn, "Muộn như vậy mới đến! Thái dương cũng gần đỉnh đầu rồi.” Long Linh hôm nay, khí sắc rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều, trên mặt có thêm vài phần hồng nhuận, ánh mắt nhìn Niệm Băng tràn ngập vui mừng.
"Nha đầu ngốc, từ Thanh Phong Trai đến nơi đây, ta đi cũng phải tốn không ít thời gian đấy! Ngươi sao lại chạy ra đây chờ ta?”
Long Linh cúi đầu, đáp: "Ta sợ ngươi đột nhiên biến mất. Cho nên mới ở chỗ này chờ ngươi.”
"Sao có thể như vậy? Ta đâu nỡ rời xa Linh nhi của ta.” Vừa nói, hai người tay nắm tay đi vào phía trong công hội. Mấy ma pháp sư trẻ tuổi đang canh gác nhìn đôi trai tài gái sắc, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Vừa đi, Long Linh khẽ thở dài: "Niệm Băng! Kỳ thật có đôi khi ta cũng không biết ngươi là người thế nào, ngươi có rất nhiều bí mật, ngươi biết không? Ngươi lúc nào cũng khiến ta có cảm giác bất an. Lòng ta thật mâu thuẫn, ta rất sợ ngươi sẽ không còn muốn ta nữa.” Nói xong, mắt nàng đã đỏ lên.
Niệm Băng không vội giải thích, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Long Linh, thấp giọng nói: "Linh nhi, cho tới nay, ta đều khiến ngươi phải khổ sở, hôm nay ta đến, chính là muốn nói mọi chuyện của mình cho ngươi, kể cả những gì ta đã trải qua, không giấu diếm bất cứ điều gì. Giữa ngươi và ta, đã không cần cái gì bí mật, có lẽ, như vậy ngươi sẽ tin vào ta hơn.”
Long Linh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, nàng khe khẽ lắc đầu, nói: "Không, không cần phải nói. Niệm Băng, ta tin tưởng ngươi. Ngươi hẳn phải có bí mật của riêng mình.”
Niệm Băng không thèm để ý mọi người, khẽ hôn lên trán nàng, đáp: "Nha đầu ngốc, bí mật là đối với ngoại nhân. Ngươi là lão bà tương lai của ta, còn phải có gì bí mật chứ?”
"A! Đáng ghét, còn có người đấy.” Long Linh cúi đầu đến sát ngực, chẳng dám nhìn sang chúng ma pháp sư hai bên.
Niệm Băng mỉm cười, kéo Long Linh, phóng ra một phong hệ ma pháp, phiêu nhiên đi tới khuê phòng của Long Linh. Tạo một kết giới cách âm trong phòng. Giống như hôm qua, ôm lấy nàng, Niệm Băng bắt đầu từ chuyện khi con nhỏ, kể lại cho Long Linh.
Kể một lần, cũng mất cả nửa ngày, giống như Niệm Băng đã nói, hắn không giữ điều gì lại cả, từ chuyện của phụ mẫu, cho đến những tuổi thơ của mình, cừu hận với Băng Tuyết nữ thần tế từ đâu mà đến, bỉ tái mới diễn ra không lâu, nói đến chuyện của mình và Phượng Nữ, ngoại trừ Gia Lạp Mạn Địch Tư cùng thân phận của thất long vương ra, hắn đã kể ra tất cả những kinh lịch của mình.
Niệm Băng tự thuật rất bình thản, nhưng trong lòng Long Linh lại sóng gió động trời, nàng thế mới biết, nam nhân mà mình vẫn yêu thương lại phải trải qua nhiều kiếp nạn như vậy, so với hắn, thì mình phải may mắn hơn nhiều.
"Được rồi, những gì cần nói đã nói xong, chuyện từ khi đến nơi đây thì ngươi đều biết rồi. Linh nhi, về xuất thân Dung gia của ta, ngươi đừng nói cho lão sư, được chứ?”
Long Linh tựa trên ngực Niệm Băng, nàng vẫn cúi đầu, lẳng lặng nghe Niệm Băng thổ lộ, cho đến khi Niệm Băng nói xong, nàng thủy chung vẫn không nói một câu.
"Niệm Băng, xin lỗi, ta không biết…”
"Không phải nói xin lỗi, phải là ta xin lỗi ngươi mới đúng. Linh nhi, ta trên vai mang thâm cừu như vậy, cừu nhân của ta lại là cường đại như thế, ta lúc ấy, thật sự đâu có dũng khí tiếp nhận cảm tình của ngươi! Mãi cho đến khi trải qua chuyện của Phượng Nữ, ta mới hiểu được cái gì là quý trọng. Ngươi có thể tha thứ cho ta?”
Long Linh ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, trong đôi mắt to sớm đã phủ một tầng hơi nước, đột nhiên, thần sắc trên mặt nàng trở nên nghiêm túc, "Ta tha thứ ngươi cũng được. Ta tin tưởng mọi chuyện ngươi vừa nói đều là sự thật, thế nhưng, có một việc ngươi nhưng không nói. Ngươi đã dùng sinh mệnh trớ chú khi nào?”
Trong lòng Niệm Băng cả kinh, về chuyện cùng thất long vương, hắn cũng không nói gì, nhưng đối với một đầu bạch phát của hắn, Long Linh lại nhớ rất kỹ, lúc này nghe xong chuyện của Niệm Băng, mới đem nghi hoặc trong lòng ra hỏi.
Niệm Băng do dự một chút, nói: "Xin lỗi, Linh nhi. Chuyện này ta không thể nói cho ngươi được. Quả thực, ta đã dùng sinh mệnh trớ chú, khi đó ta căn bản không còn lựa chọn, vì bảo vệ bằng hữu của ta, ta phải làm như vậy. Đừng hỏi được không? Chuyện này quan hệ bí mật của bằng hữu ta, ta thật sự không thể nói.”
Long Linh nhìn Niệm Băng thật sâu, gật đầu, đáp: "Được, ta không hỏi nữa. Nhưng ta muốn nói cho ngươi, nếu ngươi chết đi, vậy thì, ta sẽ đi tìm ngươi.”
Niệm Băng chấn động toàn thân, tình cảm mạnh mẽ lan tràn trong lòng, lại một lần nữa, hắn hôn thật sâu lên đôi môi động nhân kia, Long Linh nhiệt liệt phản ứng, trong lúc này, bọn họ tựa hồ đều muốn hòa tan vào đối phương. Niệm Băng nhẹ nhàng xoay người, đặt Long Linh nằm xuống, lửa đang tràn xuống phía dưới.
Đúng lúc này, thanh âm phá bĩnh lại vang lên, trong đầu Niệm Băng vang lên tiếng gọi, "Niệm Băng.”
Ngừng động tác, Niệm Băng phẫn nộ hô to trong lòng, "Tạp Tạp, ta muốn bóp chết ngươi.”
"Ngu ngốc, nguy hiểm bên ngoài chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?” Táo Tư Tạp khinh thường nói.
Trong lòng khẽ động, Thiên Nhãn huyệt vốn bị che mờ bởi tình dục trong nháy mắt mở ra, cảm thụ mọi sự ở ngoại giới, nhất thời, một luồng băng lãnh khí tức tràn ngập không trung khiến Niệm Băng trong nháy mắt tỉnh táo lại. Vội vàng nhảy xuống giường, che trước người Long Linh, tiên thiên lĩnh vực trong nháy mắt bộc phát, tràn ngập tại cả phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.