Chương 236: Khô mộc phùng xuân
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Tra Cực cười tươi nói:
“Không vội, nếu ta thật sự có thể sống sót, thì ẩn cư ở đâu chẳng như nhau? Niệm Băng, ta thấy ngươi mệt mỏi quá rồi, từ lúc trở về đến giờ ngươi vẫn chưa hề được nhàn rỗi, không bằng ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Chờ sau khi các ngươi chiến thắng Thần nhân trở về rồi nói tiếp.”
Niệm Băng biết Tra Cực rất yêu thương mình, cầm nhẹ lấy bàn tay của sư phụ, mỉm cười nói:
”Sư phó, con không mệt đâu, nếu không giúp ngài khôi phục thân thể, con làm sao có thể an tâm mà đi chứ? Người và sư mẫu khó khăn lắm mới đoàn viên, vì hạnh phúc của các ngươi, người nhất định không được có việc gì. Con không mệt chút nào, một chút cũng không. Bây giờ đệ tử của ngài chính là một trong những người cường đại nhất của đại lục. Mặc dù bận một chút, nhưng thân thể con không có vấn đề gì, chúng ta phải bắt đầu đi thôi, nếu không, con sợ rằng trước khi mặt trời mọc cũng không thể hoàn thành được.”
Tra Cực nhìn thấy hào quang bên trong đoi mắt của Niệm Băng, mỉm cười nói:
“Lúc ta và sư mẫu của ngươi phát sinh lần đó, ta vẫn nghĩ đời ta đã làm một chuyện chính xác nhất, chính là lớn mật thổ lộ tình yêu với sư mẫu ngươi. Cho dù sau này đã xảy ra chuyện đó, khiến chúng ta chia lìa, nhưng ta vẫn cho là như vậy. Nhưng, bây giờ ta lại phát hiện, ta còn làm một việc chính xác hơn, là nhận được một đệ tử như ngươi. Niệm Băng, biểu hiện của ngươi rất xuất sắc, trong mắt sư phó, ngươi không có khuyết điểm gì?”
Niệm Băng mỉm cười nói:
“Sư phó, người còn khen con như thế, con không biết làm gì đâu. Thực ra, con đâu có hoàn hảo gì. Hai năm gần đây, vì tăng thực lực, và xuất hiện một vài chuyện bận rộn không thể tránh khỏi, nên Trù nghệ của con vẫn không thể tu luyện thêm được nữa. Thực ra, ma pháp đối với con mà nói, chỉ là thủ đoạn để cứu cha mẹ. Điều con thích nhất, chính là Trù Nghệ đó. Vẫn không thể cố gắng vì niềm yêu thích của mình, có lẽ đây là nỗi buồn của con. Nhưng người yên tâm, chỉ cần con còn có thể sống sót trở về sau đại chiến này, cuộc đại thi đấu Trù Thần tiếp theo, con nhất định sẽ đấu đến cùng với Tiểu Thiên, cho dù có thua, thì tuyệt đối cũng không làm hổ danh tiếng của ngài
Tra Cực hả hê cười, nói:
“Không, nhất định ngươi phải thắng, đệ tử của ta sao có thể thua được chứ? Thực ra, ta đã nghe người trong quán ăn mô tả hình dạng của hắn, ta đã biết lai lịch của Tiểu Thiên.”
Niệm Băng ngần người nói:
“Người biết lai lịch của hắn? hắn là…”
Tra Cực cười cười nói:
“Tiểu tử ngốc, ngươi nghĩ lại xem, nếu không có sư phụ xuất sắc, sao lại có thể dạy được đồ đệ xuất sắc như hắn? Nên hắn đương nhiên là có lai lịch. Còn nhớ đến Ngũ đại Trù Thần mà ta nói với ngươi trước kia không? Ta đứng thứ nhất, trong bốn vị Trù Thần còn lại, có một người chỉ chênh lệch với ta một ít mà thôi. đó chính là Liệt Trù thần được xếp thứ hai, bởi vì liên quan đến sự sắp xếp này nên hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hắn không ngừng tu luyện Trù Nghệ, nhưng cho đến ngày ta rút lui khỏi giới Trù Nghệ, hắn vẫn như trước không thể nào đánh bại được ta.”
Niệm Băng nhíu mày nhìn sư phó của mình:
“Nhưng mà, con trước kia cũng không nghe người nói Liệt trù thần có Âm Dương điều hoà Thái Cực Thủ. Đây chính là thần thủ đệ nhất của giới Trù Nghệ. Tiểu Thiên cũng dựa vào Âm Dương điều hòa Thái cực Thủ mới có thể chống lại con. Nói một cách chính xác, Trù Nghệ của hắn cũng là do từ chiêu này mà đến. Nếu hắn là đệ tử của Liệt trù thần, thì chỉ dựa vào Âm Dương điều hòa Thái cực Thủ có lẽ lúc trước Liệt trù thần cũng không nhất định đã thua người”
Tra Cực cười nói:
“Không sai, Liệt trù thần quả thực không dùng đến Âm Dương điều hòa Thái cực Thủ. Có lẽ ngươi cũng đã đoán ra, thực ra, Âm Dương điều hòa Thái cực Thủ không phải là trù nghệ, mà là vũ kỹ. Mà lão Liệt lại không biết vũ kỹ. Nhưng cũng không hẳn đệ tử hắn không biết. Tình hình chính xác ta không biết, nhưng ta có thể suy đoán được, người này đã tìm được một đồ đệ có thiên phú phi thường, mời một cao thủ vũ kỹ truyền dạy vũ kỹ cho hắn, sau đó lại đem Âm Dương điều hòa Thái cực Thủ dạy cho hắn. Năm đó, ở lần cuối cùng ta đánh bại lão Liệt đã nghe hắn nói qua, hắn còn có một pháp bảo mà ta không thể chiến thắng, nhưng chưa đến lúc sử dụng đến pháp bảo đó. Ngay lúc đó, ta cũng suy nghĩ ra hắn nói chính là Âm Dương điều hòa Thái cực Thủ. Đáng tiếc hắn lại không thể tu luyện, cho nên vẫn không thể dùng được. Bây giờ, hắn đem Thần thủ đệ nhất của giới trù nghệ truyền cho đệ tử của hắn, mà đệ tử của hắn đã chiếm được chức trù thần theo ý nguyện của hắn, ta nghĩ, nhất định hắn đang cười trộm
Niệm Băng nói:
“Ý của người là, Liệt trù thần vốn đã có phương pháp tu luyện Âm Dương điều hòa Thái cực Thủ?”
Tra Cực gật đầu nói:
“Đúng thế, ta dám khẳng định, đây không phải gia truyền của hắn, chỉ là ngẫu nhiên chiếm được phương pháp tu luyện Âm Dương điều hòa Thái cực Thủ mà thôi. Nhưng sau này phát hiện phải là người tu luyện Vũ Kỹ mới có thể tu luyện, nhưng tuổi của hắn đã lớn, cho nên, chỉ có thể đặt ký thác vào lớp người trẻ tuổi. Tiểu Thiên mặc dù chiếm được vị trí Trù Thần, nhưng trước khi chiến thắng đệ tử của ta, hắn vĩnh viễn cũng không phải Trù Thần chính thức.”
Nói tới đây, mắt vị Đệ nhất Trù Thần toát lên vẻ kiêu hãnh, dù sao, ở những năm tháng của lão, chưa từng có ai có thể vượt qua lão, cho dù là Băng Khiết, cũng chỉ là thủ xảo mà thôi.
“Sư phó, con nhất định sẽ nỗ lực, bây giờ vẫn còn vài năm thời gian nữa, con nghĩ cũng sẽ đủ. Được rồi, chúng ta nên bắt đầu đi thôi. Sư phó, trước tiên con sẽ cho người xem, con nghĩ, người nhất định sẽ kinh ngạc.”
Vừa nói Niệm Băng vừa mỉm cưới lấy một bình sứ nhỏ trong Không gian giới chỉ ra đưa cho Tra Cực, nói:
“ Sư phó, người uống một ngụm này trước, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu.”
Cầm lấy bình sứ, trong lòng Tra Cực đột nhiên có loại xúc động khác thường, liếc mắt nhìn Niệm Băng, cẩn thận mở nắp bình sứ ra xem. Nhất thời, một mùi thơm ngát tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong không trung, mùi hương thơm ngát đó như biến ảo từng giây một, nhưng dù biến ảo thế nào, đều rất thần kỳ.
“Hả! cái này, đây là Bách Hoa Lộ, sao có khả năng chứ. Làm thế nào lại có người có thể chế ra Bách Hoa Lộ cơ chứ!”
Giọng nói Tra Cực trở nên run rẩy, trong lòng lão kích động đến cực điểm. Mặc dù lão từng là Trù Sư xuất sắc nhất, nhưng dù sao vẫn có một số việc lão không làm được, như là chế ra Bách Hoa Lộ.
Chế ra Bách Hoa Lộ vấn đề khó khăn nhất là phải thu thập được trăm loài kỳ hoa trong bốn mùa mới có thể thành công. Tra Cực đã từng thử qua nhưng dù ở bất cứ nơi đâu trên đại lục, cũng không thể thu thập được nhiều loại hoa như thế, huống hồ lại là hoa của bốn mùa. Trăm loài hoa bình thường thì có thể, nhưng nếu là loại hoa mà đạt độ trân quí, và yêu cầu đặc thù bốn mùa, thì mới quyết định được chất lượng của Bách Hoa Lộ. Chính vì nguyên nhân này, mặc dù Tra Cực đã cố gắng không ngừng, nhưng vẫn phải thả tay. Mùi hương thơm nồng đậm trước mắt này, rõ ràng là Bách Hoa Lộ thượng phẩm nhất, lão sao có thể không sợ hãi kia chứ?
Niệm Băng chỉ vào mình cười nói:
“Sư phó, người làm ra Bách Hoa Lộ này, chính là đệ tử của ngườii. Con đã tốn không ít tâm sức mới chế ra được. Đương nhiên, cái này chỉ ở một nơi đặc biệt mới có thể thành công. mà hôm nay con muốn chữa trị cho người, cũng nhân tiện có quan hệ với nơi đây, người uống một ngụm trước đi, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu.”
Tra Cực run run đem bình sứ đặt lên miệng mình, uống một ngụm nhỏ, lão tự nhiên hiểu được sự quý giá của Bách Hoa Lộ, sao nỡ uống nhiều được chứ. Theo một mùi thơm ngát thấm vào từng lỗ chân lông, một hơi thở ấm áp trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể lão, luồng khí ấm áp đó khiến cho thân thể đang suy yếu của lão nhất thời trở nên dễ chịu như quay trở về thời thanh xuân trai trẻ. Lão không khỏi rên lên một tiếng, tay run lên, bình sức suýt chút nữa rơi xuống mặt đất. May mắn là Niệm Băng phát hiện kịp thời, đỡ được bình sứ.
Cả trăm thứ hoa mà Bách Hoa Lộ dùng, không hoa nào không phải là loài hoa quý giá nhất, lúc trước ở Sinh Mệnh Lĩnh vực của Tạp Áo, mấy loài Hoa này đã bị khí tức sinh mệnh khổng lồ của nàng thấm đượm, mà Bách Hoa Lộ chính là tinh hoa của Bách hoa, tự nhiên sẽ có Sinh mệnh khí tức tinh khiết nhất. Dưới ảnh hưởng của luồng Sinh mệnh khí tức này, Sinh mệnh lực trong cơ thể Tra Cực không ngừng được bổ sưng, điều hòa, khiến lão thư giãn hơn nhiều, đôi mắt đờ đãn cũng trở nên trong suốt hơn.
Thất thải quang mang xuất hiện trong chân không, Tra Cực chỉ cảm thấy thân thể mình rất nhẹ, đã thoát khỏi ghế, nhẹ nhàng phiêu hốt ở phía trên chiếc giường, bị tác dụng của một cỗ năng lượng không biết tên, lão kinh ngạc phát hiện, mình đang khoanh chân ngồi trong không trung, mà Niệm Băng đi sát theo lão ở phía trên giường, hai tay khua dẫn, đem hai tay Tra Cực đặt lên đầu gối, nghiêm mặt nói:
“Sư phó, con bắt đầu đây, người chỉ cần ổn định tâm thần, coi như là ngủ một giấc, sáng mai khi mặt trời lên, sẽ thấy khác hẳn.”
Nhìn thấy sự tự tin trong mắt đệ tử, Tra Cực đột nhiên phát hiện mình vẫn nghĩ đến việc không có khả năng xảy ra, bây giờ có vẻ như cũng không khó khăn mấy, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt già nua, lão từ từ nhắm mắt lại. Là một gã Trù Sư xuất sắc, ổn định tâm thần của mình là một chuyện quá dễ dàng, lão vừa mới nhắm mắt lại, đã cảm giác rõ ràng được một lực ấm áp mạnh hơn cả Bách Hoa Lộ, theo tứ chi bách hải truyền khắp cơ thể, luồng khí ấm áp đó bao phủ cả người.
Nếu lúc này trong phòng có người mà nói, nhất định sẽ phải giật mình, từ ngực Niệm Băng hiện ra một vầng sáng màu xanh biếc, vầng sáng này tản ra ánh hào quang màu xanh biếc nhu hòa, tràn ngập năng lượng Sinh mệnh hình thành một màn hào quang bao phủ Tra Cực ở bên trong. Niệm Băng mặc dù chưa thể chính thức sử dụng năng lượng của Sinh Mệnh Chi Cầu và Tử Vong Chi Cầu, nhưng lợi dụng một chút thì vẫn có thể. Khí tức Sinh mệnh kích thích sinh cơ trong cơ thể Tra Cực, khiến cho thân thể đang khô kiệt của lão dần dần tản mát ra một tầng hào quang màu vàng nhạt, một luống Sinh mệnh khí tức chui vào từng lỗ chân lông của lão, bắt đầu cải tạo thân thể lão.
Hai tay Niệm Băng dần nâng lên, tay trái là quang mang màu lam, tay phải là quang mang màu trắng nhũ, là một gã ma pháp sư, cùng lúc thi triển hai loại Ma pháp để chữa thương khó khăn đến mức nào có thể biết được. Phải biết rằng, ma pháp chữa trị phải khống chế lực lượng càng phải chuẩn xác hơn Ma pháp công kích rất nhiều. Nếu không, không cẩn thận một cái sẽ dễ dẫn đến phản tác dụng . Nhưng trong tay Niệm Băng, hai hệ Ma pháp chữa trị lại được sử dụng một cách dễ dàng, dưới tác dụng của tinh thần lực khổng lồ của hắn, căn bản không có vấn đề gì. Hơn nữa trải qua Sinh mệnh khí tức tẩy lễ, thuật chữa trị của hắn đã đến mức tận cùng, nên dù là người ngừng thở, cũng có thể làm sống lại.
Hào quang lóe lên, trong mắt Niệm Băng toát ra một tia sáng mãnh liệt, hai tay chụm lại, hai luồng sáng một trắng một lam dưới sự khống chế của tinh thần lực, phân biệt chui vào trong cơ thể Tra Cực qua hai đường là đỉnh đầu và gan bàn chân. Vì Sư phụ của mình, Niệm Băng chẳng những dị thường cẩn thận, hơn nữa còn dùng toàn lực, hắn không muốn vì một chút bất cẩn mà khiến cho thân thể sư phó khôi phục kém đi một chút nào.
Ban đêm là lúc yên tĩnh nhất, Băng Khiết không nghe theo lời Tra Cực đi nghỉ, với thực lực của nàng, ngủ hay không ngủ đã sớm không quan trọng. Lúc Niệm Băng đang bận rộn, Tra Cực đã không giấu diếm nàng nói ra những điều mà Niệm Băng nghĩ, mặc dù nàng khó tin rằng đó là sự thật, nhưng nghĩ đến kỳ tích phát sinh trên người Niệm Băng, trong lòng nàng đã dấy lên một tia hy vọng. Lúc này, Niệm Băng đang chữa trị cho Tra Cực, thì nàng đang chờ đợi ở bên ngoài, một là hộ pháp cho bọn họ, đồng thời cũng muốn nghĩ xem người mình yêu nhất sẽ hồi phục đến mức độ nào.
Băng Khiết và Tra Cực rất có cảm tình với nhau, dù đã trải qua mười năm thời gian cũng vẫn không thay đổi, dù giờ đây nàng gặp lại Tra Cực rất già yếu, nhưng trong lòng cũng không có gì hối hận hoặc dao động. Nàng hiểu rõ tình trạng của Tra Cực, chỉ hy vọng lão sống lâu thêm mấy ngày thôi, để mình được hầu hạ lão thêm mấy ngày, vậy là quá đủ rồi. Nàng căn bản không dám hy vọng thân thể Tra Cực có thể tốt lên. Dù sao, Sinh mệnh lực của một người tiêu thất có nghĩa là gì, Nàng là một ma pháp sư hiểu rất rõ. Nhưng, nàng sao có thể biết được, Niệm Băng lại là một loại khác thường, trước sau đã hai lần tiêu hao sinh mệnh lực vì đại nghĩa mà gọi về ma pháp mạnh nhất của hắn, hắn hiểu về Sinh mệnh lực hơn hẳn người thường, huống hồ, hắn còn có Sinh mệnh lực khổng lồ mà người người bình thường vẫn mơ tưởng a!.
Thời gian từng giây một trôi qua, không khí ẩm ướt khiến cho quần áo trên người Băng Khiết dính chút nước, nhưng nàng vẫn đứng ở đó, không hề di động, nàng thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong những điều Niệm Băng làm thành công, dù chỉ làm cho Tra Cực sống thêm vài năm, nàng cũng cảm thấy quá mỹ mãn.
Màn đêm buông xuống, một luồng hơi nước tràn ngập mặt hồ, bởi vì hơi nước nên ánh trăng có phần mông lung, mờ ảo, Băng Khiết ngẩng đầu nhìn trời, nhiều năm như vậy trôi qua, lòng của nàng mỗi khi nhìn thấy Tra Cực, đều cảm thấy khẩn trương, người ta vào lúc biết là không có hy vọng thì không nghĩ nhiều; nhưng lúc hy vọng xuất hiện, thì tư tưởng của người đó lại trở nên phức tạp, bây giờ, trái tim Băng Khiết đang ở hoàn cảnh đó.
Thời gian, từng phút một chậm rãi trôi qua, bởi vì Thiên Nhãn lĩnh vực của Niệm Băng, nên bên trong phòng không phát ra một tiếng động hay hơi thở nào dù là nhỏ nhất, Băng Khiết một mực chờ đợi, cho dù trong lòng nàng rất khẩn trương, nhưng lại không dám quấy rầy.
Mặt trời từ phương Đông rốt cuộc dần xuất hiện, bầu trời màu đen chuyển sang màu lam, lúc bình minh sắp đến, thì Băng Khiết đột nhiên phát hiện, trên người mình đã xuất hiện một lớp băng mỏng từ lúc nào mà nàng không hay biết, cái này không phải do hoàn cảnh tự nhiên tạo thành, thời tiết bây giờ không nóng, nhưng đã vào mùa Xuân, Băng xuất hiện hẳn là vì ma pháp lực Băng hệ của nàng tự phát ra, nhiều năm tu luyện như vậy, đây là lần đầu tiên nàng không khống chế được ma pháp lực của mình dẫn đến tình trạng này.
Trời càng lúc càng sáng, mặt trời như lòng đỏ trứng gà xuất hiện ở chân trời xa xa, ánh sáng chói lọi hiện ra, đây là một cảm giác rất kỳ diệu, như là mặt đất được ánh mặt trời đánh thức, tiếng côn trùng, chim chóc kêu vang cũng to dần lên, các loài sinh vật tỉnh giấc cũng nhiều lên, mặc dù phần lớn chỉ là một ít loài chim, nhưng cũng khiến cho đại lục đã mất đi văn mình này có thêm vài phần sinh cơ.
Cánh cửa được từ từ mở ra, người đi ra đầu tiên là Niệm Băng với vẻ mặt mệt mỏi, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng tiêu hao quá nhiều năng lượng khó có thể dấu được tình trạng bây giờ của hắn, khuôn mặt hơi tái thoạt nhìn trông hắn tiều tụy thêm mấy phần. Thấy vẻ mặt như không có gì của hắn, trái tim Băng Khiết đập loạn lên.
“Hả!! Sư mẫu, người sao lại ở đây?”
Niệm Băng kinh ngạc khi nhìn thấy Băng Khiết.
Băng Khiết bây giờ, đã không phải Băng Tuyết nữ thần lạnh lùng, ngập ngừng nói:
“Ta, ta lo cho các ngươi, ở bên ngoài hộ pháp cho các ngươi, Niệm Băng, lão…, Sư phó của ngươi sao rồi.”
Niệm Băng cười cừi, nụ cười của hắn như ánh mặt trời ấm áp khiến tim Băng Khiết đập mạnh lên. Nàng đương nhiên biết nụ cười biểu hiện điều gì, đúng lúc này, người đó đã từ trong phòng đi ra.
Dáng người đó chỉ thấp hơn Niệm Băng một chút, từng bước đi ra của lão đều rất ổn định, mặc một chiếc áo vải bình thường, đã có một cổ hơi thở ôn hòa. Lão vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho không khí xung quanh tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt
Băng Khiết ngơ ngác nhìn thân hình cao lớn trước mặt, dù thế nào cũng không thể tin đây là sự thật. Người trước mặt thân hình khôi vĩ , tướng mạo anh tuấn, thoạt nhìn như mới hơn ba mươi tuổi chẳng lẽ là lão đó sao?
Ánh mắt Tra Cực rất ấm áp, mặc dù lão không thấy được khuôn mặt của mình, nhưng lão có thể cảm nhận được sự biến hóa của làn da, làn da tươi mới đã không còn cảm giác ứ đọng, không còn nếp nhăn, như được sống lại một lần nữa. Mỗi một bộ phận trên người lão đều tản ra sức sống mãnh liệt. Đây là cảm giác rất nhẹ nhàng, bay bổng, như là đã đi đến thế giới khác. Băng Nguyệt Hồ trước mặt trở nên đẹp hơn, mà vùng đất canh tác trước mặt càng thêm xanh mượt, Tra Cực muốn hỏi chính mình một câu, đây là mình sao?
Thời điểm lần đầu tiên Băng Khiết gặp gỡ Tra Cực, Tra Cực đã bốn mươi tuổi rồi, mặc dù khi đó lão có vẻ thành thục, nhưng tuyệt đối không anh tuấn như bây giờ. Cảm giác ôn hòa, gương mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, đây là người mình yêu sao? Băng Khiết muốn lao tới ôm chầm lấy lão, nhưng là, nàng không biết làm thế nào để khẳng định đây là sự thật.
Niệm Băng cười cười, vui mừng cười, mệt mỏi trên người lúc này đã không còn lại chút nào. Hắn thỏa mãn nhìn thấy sư phó sống lại, niềm sung sướng trong lòng không thể nói thành lời, dù nỗ lực nhiều hơn nữa, hắn cũng không hề bất mãn, tất cả đều đáng giá. Đây là kỳ tích do một tay mình sáng tạo nên.
Đúng vậy, điều này chỉ có thể dùng đến hai chữ kỳ tích, thân thể già yếu của Tra Cực, dưới tác dụng tổng hợp của Thủy hệ Ma pháp, Quang Minh Ma pháp và với Sinh mệnh lực dư thừa, chẳng những khôi phục Sinh mệnh lực, hơn nữa còn khôi phục thanh xuân của lão. Bây giờ, thân thể lão tương tự như người ba mươi tuổi, hơn nữa, còn có Sinh Mệnh chi khí khổng lồ, đừng nói là mười năm, mà bây giờ có sống thêm một trăm năm cũng hoàn toàn có thể tin được..
Niệm Băng mỉm cười nhìn sư mẫu:
“Sư phó đã trở lại. Sư mẫu, con nghĩ, người và sư phó nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời.”
Băng Khiết ngơ ngẩn nhìn Niệm Băng, giọng nói run run:
“Lão, thật là lão…”
Niệm Băng gật đầu kiên định:
“Con tận mắt chứng kiến từng giờ, từng phút sư phó biến thành thế này, Sư mẫu, ôm sư phó đi, sư phó bây giờ khẳng định rất muốn người.”
“Tiểu Khiết, ta đã trở lại, mạng của ta đã trở lại. Bây giờ, không phải là nàng chiếu cố ta, mà là ta chăm sóc cho nàng cả đời một đời.”
Giọng nói của Tra Cực không còn già nua như trước, tiếng nói hùng hậu tràn ngập cảm giác vui sướng. Lão bước đi trầm ổn, từng bước đi về phía người con gái mình yêu, giờ phút này, trái tim lão hẳn là đang rất kích động.
Niệm Băng mìm cười nhìn hai thân ảnh từ từ hợp lại, hắn nở nụ cười, nụ cười vui vẻ. Trong lòng hắn rất hưng phấn, tựa như giống hệt lúc hắn cứu được cha mẹ vậy, cảm giác đó rất tuyệt vời, rất động lòng người. Trái tim Niệm Băng đang run lên vì vui sướng, ánh mắt nhìn về phía xa xa, hắn biết, hắn không còn gì lo lắng nữa. Có lẽ đám Thần Nhân sẽ không cho mình nhiều thời gian hơn nữa.
Lúc ôm cơ thể trán ngập sức sống của Tra Cực, Băng Khiết mới khẳng định tất cả đều là sự thật, trên người Tra Cực, ngoài khí tức của lão, còn có thêm một mùi hương dịu nhẹ, đó là do tác dụng của Bách Hoa Lộ. Lão đã được sống lại, chẳng những thân thể đã khôi phục bình thường, mà tay chân bị cắt đứt của lão cũng đã khôi phục hoàn toàn nhờ sự chữa trị của Niệm Băng. Bây giờ, lão đã là một người đầy đủ tay chân, cùng với những người khác mà so sánh cũng không còn khiếm khuyết nữa.
Băng Khiết khóc, nàng khóc vì hạnh phúc, nằm trong lòng ngực Tra Cực, nước mắt hạnh phúc tuôn trào, còn có cái gì hạnh phúc hơn lúc này nữa chứ? Cánh tay phải của Tra Cực đang ôm nàng rất có lực, khí tức thân thiết của lão, tất cả những việc trước kia, giờ đã chìm vào quên lãng.
Ôm, phảng phất như một thế kỷ dài dằng dặc đã vừa trôi qua, lúc hai người tách ra, trên mặt bọn họ đã không còn nước mắt, tay nắm tay, bốn ánh mắt đều dừng lại trên thân thể có phần mệt mỏi của Niệm Băng. Hai người đều khom lưng hướng về phía Niệm Băng.
Niệm Băng hoảng sợ, không hề do dự nhảy sang một bên, bối rối nói:
“Sư phó, sư mẫu, hai người làm gì vậy, muốn con tổn thọ hay sao?”
Băng Khiết cảm kích nhìn Niệm Băng:
“Cảm ơn ngươi, Niệm Băng, rất cảm ơn ngươi. Không có ngươi, thì ta và sư phó của ngươi sẽ không có tương lai. Có một việc ta quên không nói cho ngươi. Thực ra, lúc trước ta vẫn muốn Băng Vân mang ngươi trở lại Băng Thần Tháp, là do ta muốn ngươi gặp cha mẹ ngươi. Nhưng ngươi lại như một con cá linh hoạt, dù thế nào cũng không bắt được, cuối cùng còn lừa gạt cả Băng Vân bỏ trốn.”
Niệm Băng giật mình nhìn Nàng:
“Không thể nào, sư mẫu, ngài thật sự có ý như vậy. Tuy nhiên, con cũng không có lừa dối Băng Vân đâu á! Con thật sự yêu nàng.”
Băng Khiết mỉm cười nói:
“Cái này ta không biết, lúc trước, ta mặc dù không thể làm trái mệnh lệnh của sư phó mà thả hai vợ chồng Băng Linh ra, nhưng cho các ngươi gặp nhau thì có thể. Được rồi, sư phó của ngươi giờ đã không có việc gì, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”
Niệm Băng do dự một lát rồi nói:
“Sư mẫu, người lưu lại đi, tiện thể cũng để bảo vệ ở đây, ở đây chúng ta phải lưu lại người tốt nhất, để tránh đám Thần Nhân giảo hoạt chạy sang bên này .
Hắn đương nhiên biết thực lực của Băng Khiết sẽ có trợ giúp rất lớn, nhưng sư phó mới khôi phục, hắn sao có thể nhẫn tâm chia rẽ trái tim bọn họ chứ?
Tra Cực mỉm cười nói:
“Được rồi, ý của tiểu tử ngươi ta còn không biết sao? Vừa rồi chúng ta khom người với ngươi, là để cảm ơn ngươi đã khiến cho chúng ta sau này được sống bên nhau. Chỉ điểm này thôi, ngươi đã trả được công dưỡng dục cho ta. Ngươi để sư mẫu ngươi đi cùng ngươi đi. Sư mẫu ngươi là người quan trọng nhất đời ta, ngươi cũng vậy. Ta hy vọng các ngươi có thể bình an trở về, ta chỉ là một trù sư không thể giúp được gì cho các ngươi, nhưng bây giờ tay ta đã khôi phục bình thường, ta sẽ tận dụng thời gian này khôi phục lại kỹ thuật Trù Sư một chút. Sư phó sẽ làm một bàn tiệc thật ngon, đợi các ngươi trở về thưởng thức.”
“Sư phó, con…”
Niệm Băng không biết nói gì.
Tra Cực buông tay Băng Khiết ra, nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của nàng:
“Nhớ lấy, ta chỉ có một yêu cầu, là các ngươi phải còn sống trở về, ta đợi các người, nếu các người không về, ta cho dù khôi phục Sinh mệnh lực, cũng vẫn không còn lý do để sống. Ta nghĩ, các người đều hiểu được ý của ta.”
Dưới sự tống biệt lưu luyến của Tra Cực, Niệm Băng và Băng Khiết bước vào Truyền tống trận, một vầng hào quang nhàn nhạt hiện lên, hai người bọn họ đồng thời biến mất.
Nhìn thấy Ma pháp trước mặt, hai mắt Tra Cực toát ra tia nhìn ấm áp:
“Nhất định phải còn sống trở về, ta đợi các ngươi, vĩnh viễn chờ các người”
Hào quang lóe lên, Niệm Băng và Băng Khiết xuất hiện ở điểm truyền tống lúc trước hắn đã rời đi, vừa mới xuất hiện, hắn lập tức thấy được những ngọn cờ bay trong gió, và hơn mười triệu đại quân, gần hai mươi triệu người, xếp thành đội hình chỉnh tề. Mỗi một người đều đang rất bận rộn, có người đang dựng công sự, có người đang phân bố ở xung quanh. Nơi đây mặc dù là bình nguyên, nhưng xung quanh có rất nhiều đồi núi thấp, mà mấy ngọn đồi này, là nơi bố trí công sự. Niệm Băng mặc dù không ở đây, nhưng mà trong mọi người, đã có một thống lĩnh thông minh tuyệt đỉnh, đó chính là Tể tướng Lạc Nhu của đế quốc Áo Lan. Thậm chí ngay cả Dung Thân Vương cũng không thể không bội phục năng lực chỉ huy và điều động quân đội của Lạc Nhu, thảo luận một chút, liền tạm thời giao cho Lạc Nhu phụ trách binh quyền của bốn nước.
Chiến đầu lần này, là của cả Đại lục, không phải là vinh nhục của mỗi một Quốc gia, mà quan hệ đến tương lai của cả nhân loại. Có thể tiếp tục duy trì, phát triển hay không, phải xem trận chiến này có thể đánh bại đại quân Thần Nhân hay không. Bởi vậy, bốn đại Đế quốc đồng tâm hiệp lực. Nếu mà là một năm trước kia, sợ là không có ai có thể tin được điều này, nhưng tất cả đều là sự thật, tất cả, đều là do một sợi dây kết nối lại, sợi dây đó không chỉ nối liền cả bốn đại đế quốc, đồng thời còn phát động quyết tâm cùng nhau chống giặc ngoại xâm của bọn họ. Niệm Băng, chính là sợi dây kết nối đó
Đối với sự chỉ huy của Lạc Nhu, Niệm Băng không hề nghi ngờ. Hắn hiểu rõ, Lạc Nhu được học tập chính quy từ nhỏ, trí tuệ chẳng những không thua kém mình, đồng thời ở phương diện chỉ huy và triển khai, mình còn không bằng nàng. Điều nàng có thể làm được, tuyệt đối còn hoàn thiện hơn mình, vậy mình cần gì phải tham gia cho loạn?
Rất nhanh, Niệm Băng đã gặp được lãnh đạo của bốn Đại Đế quốc, mà sư mẫu Băng Khiết của hắn thì đi tìm phe cánh Băng Thần Tháp. Quân lực của bốn đại Đế quốc, tinh nhuệ nhất chính là quân đoàn ma pháp sư của Băng Thần Tháp và Hoa Dung Đế quốc, bọn họ liên hợp với nhau, và đám ma pháp sư của hai Đế quốc còn lại, thành lập nên đội quân có sức uy hiếp lớn nhất với đám Thần Nhân.
Những lều vải đơn giản xuất hiện ở hai bên đồi núi ở giữa bình nguyên, mảnh bình nguyên này cũng không rộng lắm, tất cả đều hẹp và dài. Lần trước tới đây, Niệm Băng đã thấy cái ốc đảo cuối cùng có các di dân nhờ vả sinh tồn, cái hồ bạc này mặc dù diện tích không nhỏ, nhưng nước trong hồ chỉ còn một phần năm. Hơn nữa chất lượng nước rất kém, nước đen ngòm, nhìn như là từ một con sông bẩn mà tới. Nhưng mà lúc này, hắn lại đến đây, hồ nước này đã thay đổi, hồ nước chẳng những đã dâng lên một phần hai, hơn nữa còn rất trong.
Người hưng phấn nhất lúc này là những người Di dân, bọn họ chẳng những tìm được rất nhiều lương thực, lại còn có nguồn nước tươi mới, đối với những người Di dân muốn tìm được quyền lợi sinh tồn mà nói, đã không có gì hoàn mỹ hơn.
Trong trướng thống lĩnh toàn quân, lúc Niệm Băng đến đây, lãnh đạo của bốn đại Đế quốc đang thảo luận, cũng phát ra từng đạo mệnh lệnh. Hiển nhiên, tối muộn hôm qua đi đến đây, đám người bọn họ cũng chưa nghỉ ngơi.
Niệm Băng, ngươi đến vừa kịp lúc, chúng ta đang thương lượng kế sách
Dung Thân Vương vẫy tay với Niệm Băng, ra hiệu cho hắn đứng lên.
Niệm Băng thấy bốn vị đại diện cho bốn Đế quốc là Dung Thân Vương, Tuyết Phách, Mộc Tinh và Lạc Nhu, lập tức nhìn thấy một cái sa bàn đơn giản, sa bàn mặc dù đơn giản, nhưng có thể thấy được địa hình xung quanh. Thật không hổ là những người lão luyện trong việc hành quân, mặc dù trận đánh này rất khó khăn, nhưng trí tuệ của bọn họ tập trung lại sẽ tạo ra một sức mạnh rất lớn.
Niệm Băng liếc nhìn sa bàn nói:
“Vừa rồi khi ta đến đã xem qua, dựa vào địa hình ở đây, Lạc Nhu bố trí rất tốt, đồi núi hai bên sẽ dùng binh chủng tập kích, mà trung ương là nơi phòng ngự chắc chắn nhất của chúng ta, ma pháp sư sẽ ở trong công sự phòng ngự, nói về phương diện chiến tranh, các ngươi giỏi hơn ta rất nhiều. An bài thế nào ta không có ý kiến, ta chỉ phụ trách dẫn người nghênh đón bộ phận mạnh nhất của đám Thần Nhân mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.