Chương 214: Nỗi thống khổ của U U
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Tích Lỗ đi đến thế giới nhân loại cũng được một thời gian, nhìn thấy hình dáng Miêu Miêu, tự nhiên biết trong lòng nàng khó chịu, vội vàng chỉ vào thân hình cuối cùng màu hồng nhạt kia nói: "Kia là cái gì? là con heo sao? Ta lần đầu tiên nhìn thấy con heo lớn như vậy, nó rất lợi hại sao? Tên gia hỏa nầy thật là mập , không biết nặng bao nhiêu cân ?"
Hắn nói rất tự nhiên, quả thật hắn lần đầu tiên nhìn thấy con heo lớn như vậy, lại là một con heo màu hồng nhạt. Thân thể hùng vĩ của Quan Quan thậm chí so với con chuột lớn Điềm Điềm còn muốn lớn hơn vài phần. Cả thân thể tựa như một quả bóng thật lớn, hình dáng đã sớm không còn vẻ đáng yêu trước Na Na. Nó mặc dù đứng ở nơi đó, bên trong toàn thân mập mạp run rẩy, nhưng toát ra vài phân khí chất vương giả, vẻ mặt ngạo nghể.
Nghe Tích Lỗ nói, không đợi Miêu Miêu mở miệng, Quan Quan lầm bầm hai tiếng, tức giận nói: "Mập mạp thì sao ? Ngươi chẳng lẽ không nghe nói rằng hình dáng tròn quay cũng là cái chất của thân thể hay sao?"
Tích Lỗ giật mình ngậm miệng lại. Hắn đã gặp qua không ít ma thú, nhưng cho dù mấy con ma thú được coi như là cường đại mà Niệm Băng thu phục được ở Thần Chi đại lục , cũng không thể miệng nói ra tiếng người.
Nhìn thấy bộ dáng giật mình của Tích Lỗ, thương xót trong lòng Miêu Miêu nhất thời giảm bớt vài phân, mỉm cười nói: "Quan Quan rất thông minh. Bởi vì sau lưng nó có một cái đuôi giống hình dáng hoa cúc, cho nên được gọi là Phấn Sắc Cúc Hoa Trư. Mặc dù tên này nghe cũng bình thường, nhưng nó là vương giả nhất trong sủng vật. Thực lực nó không kém gì cự long, là sủng vật cực mạnh trong bạch nhân tộc chúng ta. Nếu thời điểm lúc bạch nhân tộc chúng ta bị tập kích, Quan Quan có thể tiến hóa đến sáu bậc như bây giờ, có lẽ ta cùng ba mẹ đã có thể thuận lợi trốn đi, không cần bọn họ phóng thích bổn mạng thánh thú. Quan Quan tự thân có lực phòng ngự rất mạnh, hơn nữa lực công kích lại cường hãn hơn. Kỹ năng của nó chỉ có một, nhưng cũng là kỹ năng duy nhất khiến cho lực công kích của nó có thể tương đương với long tộc. Kỹ năng Thú Huyết Phi Đằng của nó đã đến bậc thứ sáu , từ nay về sau lực công kích đã đạt tới trình độ mạnh mẽ. Mặc dù không thể lợi hại giống như Niệm Băng ca ca lúc trước bổ núi, nhưng làm cho đất rung núi chuyển cũng có thể làm được."
Cúc Hoa Trư? Đây thật đúng là một tộc loại quái dị. Tích Lỗ đánh giá Quan Quan, đôi mắt lớn của Quan Quan so với trước kia không ít ngơ ngác, lỗ mũi to hướng ra phía ngoài phun ra nhiệt khí.
Miêu Miêu hì hì cười, nói: "Tốt lắm các tiểu sủng. Hãy đi đi, đi phá núi đi." Khi nàng ra lệnh một tiếng, ngoại trừ con hồ ly kia, bốn con sủng vật khác vừa muốn nhích người. Nhưng lại bị Tích Lỗ ngăn trở: "Chờ một chút, Miêu Miêu." Tích Lỗ mặc dù không biết toàn bộ thực lực năm con sủng này vật rất mạnh, nhưng hắn từng cùng ám ma thử giao thủ, năng lực xuyên đất mạnh mẽ của mẹ Điềm Điềm từng để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
"Miêu Miêu, ta thấy mấy con sủng vật này của muội không cần tham dự phá núi.Ta nghĩ Niệm Băng khẳng định không biết các sủng vật của muội mạnh mẽ như vậy, nếu chúng nó đi tham dự hành động diệt sơn, có lẽ tu luyện của các thuộc hạ Niệm Băng sẽ giảm bớt rất nhiều. Muội thu hồi bọn họ đi, tuy nhiên con hồ ly này điệu bộ luôn lười biếng, ta nghĩ nên có thể cho nó đi luyện tập chút ít cũng được."
Na Na vốn nằm trên mặt đất , nghe lời này của Tích Lỗ, lập tức từ mặt đất đứng lên, tục tĩu trong mắt biến thành phẫn nộ. Nó kêu vài tiếng "chi, chi", nhe răng nhếch miệng lộ ra khí tức bất thiện.
Miêu Miêu nói: "Đúng vậy, Na Na không có năng lực công kích gì, lại rất lười. Mặc dù gần đây tiến hóa rất nhanh, nhưng thân thể nó quả thật nên đi rèn luyện. Na Na, vậy ngươi hãy đi đi."
Bò sữa Đạm Đạm bên cạnh có chút hả hê , nó phát ra tiếng kêu, hưng phấn quay vòng trên mặt đất. Na Na lại kêu hai tiếng "chi, chi", tựa hồ cầu xin tha thứ.
Miêu Miêu hừ một tiếng, nói: "Đạm Đạm, ngươi có cái gì cao hứng vậy? Đi, ngươi cùng Na Na đi là tốt nhất. Lực công kích của ngươi cũng không phải mạnh lắm, rất đúng lúc, hãy cùng Na Na đi rèn luyện một chút đi." Vừa nói xong, trên tay nàng ngân quang lóe ra, thu hồi Cúc Hoa Trư Quan Quan, Huyễn ảnh Ma Chương Cương Cường và Ám Ma Thử Điềm Điềm.
Bò sữa Đạm Đạm đang vui bỗng hóa buồn, nhất thời ngây người một lát. Động tác của Na Na cực nhanh, hóa thành một đạo thân ảnh màu đỏ tươi, trong nháy mắt đi vào dưới thân Đạm Đạm, dùng sức mút vào mấy cái vú màu vàng. Đạm Đạm phản ứng bằng cách đi tới trước, mang theo tiếng kêu vừa tục tĩu vừa dâm đãng, bay nhanh hướng tuyết sơn chạy tới.
Tích Lỗ ha ha cười, nói: " Các sủng vật muội thật là có linh tính. Miêu Miêu, muội ở chỗ này chờ ta. Ta đi liếc mắt nhìn qua, coi xét cho các thuộc hạ của Niệm Băng ca ca ngươi , sợ lại không biết mà xúc phạm tới sủng vật của muội." Thân ảnh màu đen lóe lên, Miêu Miêu giật mình thấy Tích Lỗ chỉ chợt lóe thân cũng đã đuổi tới bên cạnh hồ ly, mà Đạm Đạm thì vừa phẫn nộ rít gào, vừa cùng nhắm hướng trên núi mà đi.
Cưỡi trên lưng Áo Tư Tạp, mặc dù tiểu long vương này tốc độ bay cực nhanh, nhưng Niệm Băng lại cảm giác được rất ổn định. Cả khi bay cực nhanh tạo ra gió xiết, cũng bị Áo Tư Tạp tản mát ra khí lưu màu xám ngăn cản, đối với thân thể hắn sẽ không có chút ảnh hưởng. Một người một rồng tâm ý tương thông, không cần Niệm Băng tận lực chỉ huy, Áo Tư Tạp cũng biết nên bay về địa phương nào. Với tốc độ của hắn, nhiều nhất thời gian hai ngày, có thể đi xa ngàn dậm, tới mục tiêu dự định của Niệm Băng. Ly khai tuyết sơn, Niệm Băng ở trên lưng Áo Tư Tạp bắt đầu tự mình tu luyện, sắp đối mặt đại biến, hắn không muốn bỏ qua cơ hội tu luyện nào.
----------------
Trong phòng âm u, Tà Nguyệt mở cửa sổ. Hắn không có bật đèn, hai tay chống hai bên cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm yên tĩnh. Hôm nay bóng đêm trong suốt khác thường, không có một dấu vết mây đen. Trăng trên đầu khom khom lộ ra nửa khuôn mặt, ở chung quanh ánh sáng tinh tú sáng tối bất đồng, xinh đẹp tuyệt trần. Bạch quang nhu hòa kia mang đến cho đại địa vài phân khí tức sinh mệnh.
"Xem ra ngày mai là một ngày tươi sáng a." Tà Nguyệt tự thì thào với mình.
"Tà chủ, ngài còn muốn vậy sao?", thanh âm nhu mị ở phía sau Tà Nguyệt vang lên, một đôi tay trắng nõn không có chút huyết sắc ôm lấy bả vai Tà Nguyệt, thân thể tràn ngập dụ cảm mềm mại dán trên lưng hắn.
Tà Nguyệt vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé đang ôm mình, nói: "Ta còn có thể muốn cái gì nữa chứ. Ngàn năm cố gắng, nay giấc mộng sắp trở thành sự thật, ta lại như thế nào có thể không muốn sao?" .
Nữ vương Hấp huyết quỷ Ti Na dán sát vào phía sau thân hình lạnh như băng không có chút hơi ấm của Tà Nguyệt, thấp giọng nói: "Tà Nguyệt, lần này chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?".
Tà Nguyệt bắt lấy tay Ti Na, xoay mạnh người lại : "Thế nào, ngươi không nỡ sao? Ta chỉ biết để cho nó trở thành vật tế lễ, cho nên cuối cùng phải biến thành dạng gì, ta cũng không quan tâm. Nó cũng đã là nữ nhi của ta, ngươi nghĩ rằng ta không đau lòng sao? Tuy thế, thời gian ngàn năm trôi qua, dưới vận khí nhất định mới có cục diện hôm nay. Chuyện lần này ta đã suy nghĩ lâu lâu lắm, nữ nhi có thể sẽ sanh ra được nữa, nhưng mà nguyện vọng của ta lại có lẽ cơ hội chỉ có lúc này thôi."
Ti Na trầm mặc trong chốc lát, nàng cúi đầu, không nhìn ánh mắt lóe ra quang mang xanh biếc tối tăm của Tà Nguyệt. Thật lâu sau, nàng mới có chút ít miễn cưỡng nói: "Nguyệt, ta cũng không chỉ là vì U U, ta cũng là vì chúng ta. Bảy long vương cũng không phải hạng ngốc, bọn họ một mực tìm chúng ta, nếu lúc đó bọn họ thật sự đến, sợ là chúng ta sẽ ngăn cản không được . Nguyệt, ngươi là thiên tài xuất sắc nhất trong thế giới hắc ám chúng ta từ ngàn năm tới nay, chúng ta rất vất vả mới chiếm được Mặc Áo Đạt Tư Phong ấn Chi Bình, không được có nửa điểm sai lầm."
Tà Nguyệt buông tay Ti Na ra, nói: "Điều ngươi nói ta đều minh bạch, nhưng là bất luận lần này đối mặt với cái gì, đã không không ai có thể ngăn cản ta làm như vậy nữa. Ti Na. ánh mắt của nàng xem ra còn chưa đủ xa, có lẽ lúc này chúng ta sắp đối mặt không chỉ đơn giản là bảy long vương. Xem ra, chúng ta phải đem mọi bố trí nhiều năm tới nay hoàn toàn lấy ra mới được, không cầu thành công, chỉ cần kéo dài đủ thời gian. Khi ta trở thành người đứng đầu Di Thất đại lục, thì hết thảy đều không thể thay đổi được nữa. Đã nhiều năm cố gắng, ta tuyệt không thể buông tha cơ hội lần này, dù là nỗ lực nhiều đi nữa, ta nhất định cũng phải thành công."
Ti Na chấn động toàn thân, nói: "Nguyệt, ngươi muốn ……"
Tà Nguyệt gật gật đầu, nói: "Bây giờ đã bất chấp nhiều như vậy, ta cần phải làm như thế. Chỉ muốn chúng ta có thể thành công, cho dù trở thành công địch của Ngưỡng Quang đại lục thì sao chứ? Ta đã phái người đi chuẩn bị rồi, bây giờ không có ai có thể ngăn cản quyết tâm của ta. Ti Na, ngươi là thê tử của ta, hi vọng ngươi có thể toàn lực giúp ta."
Ti Na than nhẹ một tiếng, nói: "Bất luận ngươi quyết định như thế nào, ta đều toàn lực trợ giúp ngươi. Từ ngày ta theo ngươi, hết thảy của ta đều đã là của ngươi."
Trong mắt Tà Nguyệt quang mang màu xanh biếc tối tăm trở nên nhu hòa một ít, hắn ôm Ti Na vào trong lòng nói: "Tốt lắm, ngươi không cần khổ sở, U U vị tất đã gặp sự tình gì chứ."
"Báo " ,một thanh âm trầm thấp từ ngoài phòng truyền đến.
Ti Na từ trong lòng Tà Nguyệt rời đi, lẳng lặng ẩn trong hắc ám. Tà Nguyệt lạnh nhạt nói: "Vào đi."
Một thân ảnh màu đen tráng kiện đẩy cửa vào, quỳ rạp xuống đất cung kính nói: "Tà chủ đại nhân."
Tà Nguyệt gật gật đầu, nói: "Bình Triều, chuyện ta bảo ngươi chuẩn bị thế nào rồi?".
Bình Triều ngẩng đầu nhìn hướng Tà Nguyệt, nói: "Hết thảy đã chuẩn bị xong, ngài lúc nào cũng có thể bắt đầu."
Tà Nguyệt trong mắt quang mang đại phóng: "Tốt, lần này ngươi làm tốt lắm, sau này ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi. Ngươi đi đi, dẫn U U tới trước U Minh động, cũng nên bắt đầu bố trí rồi."
Bình Triều cung kính đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra. Trong mắt Tà Nguyệt quang mang màu xanh biếc tối tăm biến thành màu đỏ âm tà, lãnh quang liên tiếp lóe ra : "Ti Na, chúng ta phải bắt đầu rồi."
Bình Triều ra khỏi phòng Tà Nguyệt, thân thể hắn run rẩy. Hắn ngẩng đầu, thần sắc tái nhợt mà anh tuấn trên mặt toát ra một tia tranh đấu. Đột nhiên, hắn dường như quyết định cái gì, cước bộ nhanh hơn hướng ra phía ngoài đi đến. Tốc độ của 1 hấp huyết quỷ cấp bậc bá tước khiến cho hắn rất tiện đi tới mục tiêu của mình, từ xa xa, hắn đã thấy một thân ảnh mảnh khảnh.
U U ngồi xổm trên mặt đất, đang cầm một cây que nhỏ đùa nghịch hai con dế mèn trong hộp tròn : "Mau xông ra… Đại tướng quân, ngươi ngu như lừa … cẩn thận cẩn thận.. hắn cắn chân ngươi đó."
"U U ", Bình Triều đứng ở sau lưng U U, trong mắt toát ra một vẻ ôn nhu, nhưng hai tay hắn lại nắm chặt.
U U ngẩng đầu, nhìn thấy rõ trong mắt Bình Triều quang mang nhu hòa, hì hì cười nói: "Bình Triều ca ca, ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi xem Đại tướng quân của ta thật là lợi hại . Hôm nay ngươi không nói sai, được rồi, đáng để thưởng . Bình Triều ca ca, ngươi muốn ta thưởng cho ngươi cái gì hả?"
Bình Triều thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh U U , ngồi xổm xuống thấp giọng nói: " Vậy ngươi thưởng cho ta bằng cách nghe ta nói một chuyện đi”.
U U ngẩn người nói: "Bình Triều ca ca, ngươi bình thường nói rất ít, hôm nay làm sao vậy? Ngươi muốn nói gì thì nói đi." Từ khi nàng sinh ra, Bình Triều đã có hình dáng như bây giờ. Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ của nàng đều do Bình Triều chiếu cố . Đối với nàng mà nói, Bình Triều như anh như cha, so với cha mẹ còn muốn thân thiết hơn. Mặc dù hắn nói không nhiều lắm, nhưng hắn đối với mình rất ân cần, cũng rất gần gũi thân thiết. Bởi vậy, nếu để cho U U nói ai là người này coi trọng nhất , tất nhiên còn không phải Bình Triều hay sao?
Bình Triều hít sâu một hơi, bình phục tâm thần kích động của mình, thấp giọng nói: "U U, ta mang ngươi đi nhé. Chúng ta đi xa thật xa, đi đến một địa phương cũng không ai tìm thấy được, chịu không?".
U U chớp mắt to nhìn Bình Triều, cười khúc khích, có chút trêu tức nói: "Bình Triều ca ca, ngươi không phải muốn ta cùng ngươi bỏ trốn chứ? Chẳng lẽ ngươi không sợ ba ba ta giết ngươi sao?"
Thường thường khi U U đùa Bình Triều, hắn rất dễ dàng đỏ mặt, nhưng mà hôm nay sắc mặt hắn không có chút biến hóa, vẫn tái nhợt y như trước : "U U, ta không nói giỡn với ngươi, theo ta đi mau đi."
U U đôi mi thanh tú hơi nhíu: "Vì cái gì?"
Bình Triều hít sâu một hơi : "U U, nhiều năm ngươi kêu ta là ca ca như vậy, ngươi có tin tưởng ta không?"
U U gật gật đầu: "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Bình Triều ca ca, rốt cuộc ngươi hôm nay làm sao vậy? Rất kỳ quái! Trước kia ta chưa từng thấy hình dáng ngươi như thế này."
Bình Triều than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu ngươi tin tưởng ta, vậy ngươi hãy theo ta đi đi. Ta sẽ không hại ngươi đâu, không cần hỏi nhiều như vậy, có một số việc ta không muốn để cho ngươi biết."
U U đứng lên, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Không, ngươi không nói rõ ràng, ta làm sao có thể đi theo ngươi chứ? Tính tình của ba ba ta ngươi cũng không phải không biết, ta với ngươi mà bỏ đi , ba ba còn không giết ngươi sao ?"
Bình Triều vội la lên: "Ta muốn mang ngươi đi, chính là sợ ba ba ngươi đó", lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới ý thức được chính mình đã nói lộ ra.
U U sắc mặt khẽ biến, bắt lấy ống tay áo Bình Triều nói: "Bình Triều ca ca, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc sao lại thế này? Ba ba làm sao vậy? Ông muốn làm cái gì?"
Bình Triều thầm than một tiếng, biết dấu diếm không được. Tính tình U U hắn rất hiểu, mình nếu không đem sự tình ra nói tinh tường, nàng thế nào cũng sẽ không theo mình đi. Hắn đến bên cạnh nàng, nói: "U U, Tà chủ đại nhân đã nói về chuyện triệu hoán Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, ngươi có biết không? Triệu hoán này phải dùng hắc ám thánh nữ làm tế lễ, ở điều kiện đặc thù mới có thể mở phong ấn."
U U là nữ hài nhi rất thông minh, Bình Triều mặc dù nói mơ hồ, nhưng nàng lập tức hiểu được, sắc mặt khẽ biến nói: "Bình Triều ca ca, ý của ngươi là ta đúng là hắc ám thánh nữ kia sao? Không, không có khả năng, ba ba tại sao lấy ta làm tế lễ được? Ngươi nhất định là gạt ta, đúng không?" . Nàng dùng sức lắc tay Bình Triều, nhưng sắc mặt cũng trở nên có chút tái đi , không còn chút máu.
Bình Triều thở dài một tiếng, nói: "U U, ta là một hấp huyết quỷ, từ khi thân thể Hấp Huyết quỷ của ta thức tỉnh, ta luôn đi theo Ti Na đại nhân là mẹ của ngươi. Dưới trợ giúp của Ti Na đại nhân, ta mới có thể không ngừng tiến hóa, đạt đến cấp bậc bây giờ. Tà chủ đại nhân là trượng phu Ti Na đại nhân, là chúa tể thế giới hắc ám chúng ta, chúng ta đều thuộc loại hắc ám. Trong thế giới hắc ám ta đã có chút mệt mỏi, ngươi nên hiểu rằng, hắc ám chúng ta cũng không chỉ đơn giản tự do như vậy, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn luôn luôn là tôn chỉ của chúng ta. Tà chủ đại nhân vì có thể mở ra phong ấn Mặc Áo Đạt Tư Phong ấn Chi Bình mà đã chuẩn bị mấy trăm năm nay, không ai có thể ngăn cản ý nguyện của ngài. U U, ta biết ngươi nghe xong sẽ rất thương tâm, nhưng ta không thể không nói cho ngươi biết , thời điểm lúc trước Tà chủ đại nhân quyết định sinh hạ ngươi, đúng là có mục đích. Ngươi từ nhỏ đến lớn đều do Tà chủ đại nhân bồi dưỡng, ngài tận lực bồi dưỡng ngươi thành thân thể thánh nữ trong thế giới hắc ám chúng ta, bây giờ thời khắc đã sắp đến. U U, ta không đành lòng nhìn thấy ngươi như vậy , theo ta đi đi, chỉ cần ta còn một hơi, ta thủy chung đều bảo vệ ngươi.
U U, ta chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn làm bạn bên ngươi, vĩnh viễn làm Bình Triều ca ca của ngươi. Ta không hy vọng ngươi bị chút nào thương tổn cả. Nếu có thể thay bằng mạng của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện. Ngươi năm nay mười bảy tuổi rồi, mười bảy năm qua, ta cơ hồ không có một ngày ly khai khỏi bên ngươi. Mười bảy năm, mắt nhìn thấy ngươi trưởng thành thành 1 cô gái mảnh khảnh đáng yêu. Mặc dù ta cũng là một thành viên trong hắc ám, nhưng mà ta vô luận thế nào cũng không muốn nhìn thấy ngươi bị thương tổn . Tin ta đi, ta không có lừa ngươi, ta nguyện ý dùng tánh mạng và linh hồn của ta mà thề."
U U hoàn toàn ngây dại. Nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Bình Triều, trong lòng nàng hiểu được mọi thứ theo như lời Bình Triều đều là thật. Nàng biết Bình Triều cũng không giống người trong thế giới hắc ám, từ nhỏ đến lớn Bình Triều chưa bao giờ nói dối với nàng . Vì cái gì? Vì sao ba ba muốn cho ta làm tế phẩm ? Ngay cả việc sinh hạ ta cũng có mục đích sao? Mặc dù biết rõ đây là sự thật, nhưng trong lòng nàng lại như thế nào cũng không thể chấp nhận. Mặt U U vốn hồng nhuận trở nên không còn chút máu. Đôi mắt màu đen dần dần nổi lên hai luồng quang mang u màu xanh biếc tối tăm, một tia khí tức tà ác bên ngoài cơ thể tản ra, tâm tư của nàng trở nên rất lạnh lẽo.
"U U, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta sợ ?" , Bình Triều lo lắng nhìn U U. Trong mắt hắn, U U vẫn là tiểu cô nương vui vẽ, hình dáng nàng lúc này Bình Triều cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
U U lắc lắc đầu, buồn bã cười: "Bình Triều ca ca, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể đi sao? Phong cách của ba ba chẳng lẽ ngươi không rõ ràng sao? Hắn đã quyết định muốn làm cái gì, sẽ lo lắng đến hết mọi chuyện có thể phát sinh. Ta là nữ nhi của hắn, ta trên người chảy dòng máu của hắn, bất luận ta chạy đến nơi nào, hắn đều có thể tìm được khí tức của ta. Ta không thể đi, chạy trốn cũng vô dụng thôi."
Bình Triều vội la lên: "Vậy ngươi nguyện ý làm hy sinh phẩm mở phong ấn sao? U U, bây giờ chúng ta chỉ có thể liều mạng một chút, theo ta đi đi, chúng ta đi càng xa càng tốt."
U U y như trước lắc đầu: "Cám ơn ngươi, Bình Triều ca ca. Ngươi biết không, trong lòng U U, ngươi thủy chung là trọng yếu nhất. Hôm nay ngươi có thể đối với U U nói ra những lời này, U U thật sự rất vui vẻ. Kỳ thật ta biết trên người tất cả thủ hạ của ba ba, kể cả ngươi, đều bị hắn hạ trớ chú. Nếu ngươi dẫn ta chạy trốn, ba ba chỉ cần chú ngữ, có thể làm ngươi lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ngươi là muốn dùng tánh mạng chính mình đối lấy mạng ta hả! U U tại sao có thể làm như vậy chứ ? Bình Triều ca ca, U U hôm nay trông đẹp không?".
Bình Triều sững sờ một chút, U U trước mắt mặc một thân váy dài màu xanh biếc sẫm, mặc dù không cao lắm, nhưng thân thể mềm mại lả lướt cũng động lòng người. Mặc dù bây giờ trong mắt nàng toát ra vẻ bi thương, nhưng không cách nào che dấu dung mạo động lòng người kia . Kế thừa dung mạo Hấp huyết quỷ nữ vương Ti Na, nàng đương nhiên rất đẹp, đẹp động lòng người . Bình Triều đột nhiên phát hiện U không còn là một tiểu nữ hài nhi nữa, nàng đã 17 tuổi, đã trưởng thành. Trong mắt nàng lóe ra quang mang màu xanh biếc tối tăm khiến cho Bình Triều trong lòng một trận ảm đạm, hắn kiên định gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi rất đẹp."
U U kéo bàn tay to của Bình Triều, nói: "Cám ơn ngươi, Bình Triều ca ca. Ngươi không cần nói gì nữa, từ khi ba ba đã quyết định phải như vậy đối với ta, ta không có lựa chọn khác. Bình Triều ca ca, ta biết ngươi thích U U, U U cũng thích ngươi. Mặc dù ta bình thường vẫn hay khi dễ ngươi, nhưng mà ở trong lòng U U, ngươi luôn trọng yếu nhất. Ta không thể đi theo ngươi, ta nguyện ý nhận vận mệnh của mình."
Bình Triều chấn động toàn thân, cầm chặt tay U U, thân thể hắn bởi vì kích động mà run rẩy: "Không, U U, ngươi nhất định phải theo ta đi, cho dù phải dùng sức mạnh, ta cũng phải mang ngươi đi ".
U U tùy ý để Bình Triều cầm tay mình, buồn bã nói: "Vô dụng thôi, chúng ta bất luận làm cái gì, đều chỉ là phí công mà thôi. Cần gì phải đi chứ? Bình Triều ca ca, bất luận phát sinh chuyện gì, U U đều hy vọng ngươi có thể còn sống. Ngươi là người tốt, vốn không nên thuộc loại hắc ám. Chờ trước khi bắt đầu tế lễ mở ra phong ấn, ta nhất định khiến cho ba ba giải trừ trớ chú của ngươi, cho ngươi rời khỏi nơi này."
Bình Triều vừa muốn nói cái gì nữa, thanh âm trầm thấp âm lãnh đột nhiên vang lên, "Đúng vậy, bất luận làm cái gì cũng đều là phí công. Bình Triều, ngươi thật to gan, xem ra phán đoán của ta cũng không sai lắm."
Khí tức hắc ám trong khoảnh khắc tràn ngập sân trong nhỏ hẹp . Ánh sáng tinh nguyệt trên bầu trời tại giờ khắc này hoàn toàn ảm đạm, khí tức âm tà bao phủ mọi thứ chung quanh. Một thân ảnh màu đen thong thả đi tới, hắn dường như từ thinh không xuất hiện, trên khuôn mặt anh tuấn tà dị kia không có chút biểu tình, đôi mắt đỏ quạch tràn ngập khí tức tà ác .
"Tà chủ đại nhân " , Bình Triều trong lòng kinh hãi, vội vàng buông tay U U ra, nhiều năm tích góp khiến cho hắn lập tức có thói quen sùng bái. Đối mặt Tà Nguyệt, hắn ngay cả một chút ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có. U U tiến lên từng bước, che ở trước người Bình Triều, lạnh lùng nhìn cha mình không nói được một lời. Cho dù tâm của Tà Nguyệt có tàn nhẫn đi nữa, dưới ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú của nữ nhi, sát khí trong mắt hắn không khỏi theo đó mà biến mất, than nhẹ một tiếng, nói: "U U, ngươi cũng đã biết rồi. Kỳ thật chuyện này ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết. Bình Triều chiếu cố ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay hắn đem mấy điều này nói cho ngươi cũng ở trong dự kiến của ta."
U U bình tĩnh nói: " Ba ba, con chỉ muốn chính miệng ba ba nói cho con biết, lúc trước ba ba và mụ mụ sanh con, có phải chỉ vì mở phong ấn Mặc Áo Đạt Tư Phong ấn Chi Bình kia ?"
Tà Nguyệt sững sờ một chút, nhưng hắn lại cũng không phủ nhận, gật đầu: "Không sai, Bình Triều vừa rồi nói cho ngươi hết thảy đều là thật . Lúc trước ta quyết định sinh hạ ngươi , chính là vì có thể mở ra phong ấn Mặc Áo Đạt Tư Phong ấn Chi Bình . U U, có lẽ đối với ngươi mà nói tất cả điều này rất tàn nhẫn, nhưng mà bất luận ngươi nghĩ như thế nào, ta đều phải làm như vậy. Vì ngày này, ta chờ rất lâu…rất lâu. Ba ba xin lỗi ngươi, mặc dù trong lòng ta đau khổ vì phải hy sinh ngươi mới có thể mở ra phong ấn này, nhưng ta không có sự lựa chọn nào khác."
"Đủ rồi" ,U U ngắt lời Tà Nguyệt nói. "Con hiểu được rồi, ba… ba " . Hai chữ “ba ba” này nàng gọi đặc biệt rõ ràng, trong ban đêm lại có vẻ thê lương. Trên mặt U U toát ra một nụ cười nhợt nhạt, buồn bã nói: " Từ khi ta sanh ra , nếu nhất định có ngày đó, ta lại như thế nào có thể quyết định vận mệnh mình chứ? Tánh mạng con vốn đúng là người cấp cho, trả lại cho người cũng không có sao cả. Ba ba, người yên tâm đi, con nguyện ý giúp người, bất luận ba ba bảo làm cái gì, U U đều theo yêu cầu của người mà làm. Con là nữ nhi của người, cũng là công cụ của người, một cái công cụ thì phải làm thật tốt chức trách của mình."
Tà Nguyệt chấn động toàn thân, cho dù là chúa tể trong hắc ám, hắn cũng không phải không có một tia cảm tình. Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của U U , nghe nàng gọi ra hai chữ “ba ba”, Tà Nguyệt lần đầu tiên có chút do dự. Trong đầu hắn chợt nghi ngờ lựa chọn của mình có phải là chính xác không, nhưng mà tia do dự này cũng chỉ duy trì trong nháy mắt mà thôi. "U U, ngươi là nữ nhi duy nhất của ba ba, bất luận bây giờ hay là tương lai cũng vậy."
Nét tươi cười trên mặt U U kéo theo thân thể nhúc nhích: "Vấn đề này còn trọng yếu sao? đối với con mà nói, đây cũng không có ý nghĩa gì. Ba ba, người không cần nhiều lời, ý tứ của người con đã hiểu được, chuyện người muốn làm, con sẽ đi làm. Tuy thế, con hy vọng người có thể đáp ứng một điều kiện , một điều kiện cũng không coi là quá phận."
Tà Nguyệt gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Bình Triều quỳ trên mặt đất, nói: "Ngươi muốn ta miễn tội chết của hắn sao?"
U U nói: "Không sai, đúng là như thế. Ba, nếu con đoán không sai, lấy hắc ám thánh nữ làm tế điện chi lễ, nếu con cùng người hợp tác, hoàn toàn dựa theo như lời người mà làm, có thể khiến cho tế lễ càng thuận lợi để hoàn thành hơn. Nếu con phản kháng, hoặc là trong lòng ta có ý phản kháng, người có lẽ có thể thành công, nhưng sẽ không thuận lợi như vậy. Yêu cầu của con rất đơn giản, người không thể giết chết Bình Triều ca ca, hơn nữa phải giải trừ trớ chú trên người hắn. Trước khi bắt đầu tế lễ, trong khoảng thời gian này, con hy vọng hắn vẫn có thể làm bạn bên người con. Mà một khắc trước khi bắt đầu tế lễ, xin người để hắn rời đi, hơn nữa vĩnh viễn không cần làm chuyện bất lợi đối với hắn, để cho hắn tự trải qua cuộc sống của mình."
Tà Nguyệt nhìn thật sâu U U, lạnh nhạt nói: "Không hổ là nữ nhi của ta, ngươi uy hiếp ta sao?".
U U không sợ hãi, cùng cha mình đối mặt: "Có thể xem là vậy. Tuy vậy, con tin tưởng rằng người sẽ đáp ứng. Ích lợi tốt ở trước mặt, ba ba của con luôn luôn biết nên lựa chọn như thế nào."
Tà Nguyệt gật gật đầu, nói: "Hảo, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi không được quên lời hứa của mình."
"Không, U U, ngươi không thể đáp ứng." Bình Triều đứng mạnh lên, che ở trước người U U, buồn bã nói: "Tà chủ đại nhân, ngài buông tha U U đi, hắn là con gái ruột của ngài mà!"
Tà Nguyệt trong mắt lãnh quang chợt lóe : "Cha con chúng ta nói chuyện, nào có phần ngươi xen miệng vào. Cút qua một bên đi, nếu không ta nói không chừng sẽ thay đổi chủ ý" .Theo cái vung tay , một cổ khí tức hắc ám vô hình bao phủ thân thể Bình Triều, đưa hắn văng qua một bên.
U U không di chuyển, cũng chẳng đi xem Bình Triều bị té bên cạnh, nói : " Ba ba, con đã hứa thì sẽ không nuốt lời, chẳng biết chúng ta có thể lấy linh hồn của mình thề không?".
Tà Nguyệt nhíu mày nhìn U U, nói: "Ngươi không tin ta sao?"
U U có chút khinh thường nói: "Con nên tin tưởng người sao? người từng dạy con, chúng ta là người trong hắc ám, cái gọi là lời hứa, chữ tín của nhân loại kia căn bản là chuyện nhàm chán nhất. So với lời hứa, con tin tưởng vào lời thề của người hơn . Chỉ có lấy linh hồn của mình thề, đối với người trong hắc ám chúng ta mới có tác dụng ràng buộc. Đây đều là do người đã dạy con, chẳng lẽ người đã quên rồi sao?".
Tà Nguyệt gật gật đầu, nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi, chúng ta ở đây nhân tiện cùng thề đi."
Trong bóng đêm sau lưng tà Nguyệt không xa, nước mắt đang từ trên mặt Ti Na không ngừng chảy xuống. Nhưng nàng lại cũng không ngăn cản mọi sự phát sinh này, bởi vì nàng biết mình không có khả năng ngăn cản. Mọi việc trước mắt nàng không muốn thấy , nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy nó đã xảy ra.
--------------------
Ầm, ầm, ầm ầm, ầm ầm ầm ……, tiếng trầm vang không ngừng từ đỉnh tuyết sơn truyền đến. Đã hai ngày nay, một trăm tên cao thủ Băng Nguyệt đường Huyết sư giáo giống như trước, vẫn duy trì ba vòng không ngừng tiến hành quá trình tu luyện. Thời gian hai ngày này, bọn họ đem hết toàn lực đang tiến hành hành động diệt sơn này, nhưng mà tuyết sơn thật sự quá lớn. Khi bọn hắn nhìn thấy Niệm Băng tiện tay phát ra lưỡi hái tử thần thoải mái trảm xuống một phần mười ngọn núi, bọn họ đã nghĩ được hành động lần này tựa hồ nhìn qua không quá khó khăn. Nhưng mà khi thật sự đến phiên chính mình làm, bọn họ mới hiểu được sự chênh lệch thực lực. Thời gian hai ngày trôi qua, bọn họ làm được cũng rất ít, tuyết sơn kia cao tới chín trăm trượng, với tổ ba người liên tục cố gắng không ngừng, cũng chỉ là hoàn toàn làm biến mất được một trượng mà thôi. Hơn nữa, núi càng xuống phía dưới, thể tích lại càng lớn. Theo tình hình trước mắt , cho dù là bọn họ cùng nhau hành động không ngừng như vậy, mười năm cũng vô pháp đem tuyết sơn trước mặt hủy diệt được.
Miêu Miêu cùng Tích Lỗ đứng xa xa nhìn mọi người bận rộn trên đỉnh núi, trong lòng đều có chút kính nể. Thời gian hai ngày trôi qua, mặc dù Niệm Băng không có ở đây, nhưng những người này không có tí lười biếng, mỗi ngày đều cố gắng không ngừng, không hề giữ lại chút đấu khí nào. Mặc dù bởi chẳng có cái gì ăn, khiến cho lực chiến đấu của bọn họ đang không ngừng giảm xuống; khát nước, đói bụng, cũng chỉ có thể dùng băng tuyết để đỡ đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.