Băng Hỏa Ma Trù

Chương 172: Phi Thiên Thần Trư

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Ám Ma Thử xuất hiện hiển nhiên khiến Phi Thiên Thần Trư giật mình, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nó đã không còn thời gian phản ứng, công kích của Ám Ma Thử có thể nói là hoàn toàn mới, bốn bộ móng vuốt đều khéo léo thu lại, học theo bộ dáng của Phi Thiên Thần Trư, cuộn mình lại, chỉ là thân thể của nó lại không xoay tròn, cái đầu nhọn hướng về phía trước, đôi mắt nhỏ nhìn không chớp mắt, cái mông to hạ xuống, toàn thân tỏa ra một tầng quang mang màu đen, cũng đặt cái mông xuống phía dưới.

Tốc độ Ám Ma Thử ngồi xuống cũng rất nhah, cân nặng của nó cũng không nhẹ, khi vị trí của nó đến gần Ám Ảnh khôi lỗi, Phi Thiên Thần Trư cũng vừa lúc đánh tới, vì vậy, một chuyện làm Niệm Băng cười sặc sụa xuất hiện, cái mông phì độn màu xanh đen cùng thân thể cuộn tròn của Phi Thiên Thần Trư va chạm vào nhau, hai thân thể cũng to béo như hai quả cầu thịt lớn từ trên trời giáng xuống, vừa vặn nện vào trên sườn núi Lục Sơn.

Ầm – Một tiếng nổ vang lớn trực tiếp đem Niệm Băng đánh văng ra, may mà hắn sớm đã chuẩn bị, dùng tinh thần lực bảo vệ lỗ tai của mình, lúc này mới không có bất cứ thương tổn gì. Ngay sau khi tiến vào Lục Sơn, Niệm Băng đã cẩn thận xem xét qua cấu tạo cuảnham thạch, nham thạch này ngoại trừ bên trong tràn ngập năng lượng Hắc Ám, đồng thời cũng cực kỳ cứng rắn, so với nham thạch màu đen bình thường ở Thần Chi Đại Lục còn cứng rắn hơn gấp đôi. Nhưng Ám Ma Thử và Phi Thiên Thần Trư, hai quả cầu thịt lớn Ám Ma Thử và Phi Thiên Thần Trư lực lượng thật đáng sơ, Phi Thiên Thần Trư thân thể xoay tròn bởi vì một cái đập mông của Ám Ma Thử mà thay đổi phương hướng, hơn nữa năng lượng của Ám Ma Thử cùng sức nặng của bản thân chúng, vậy mà có thể trong nháy mắt đem thân thể cự đại của Phi Thiên Thần Trư lún vào trong Lục Sơn tới hai phần ba. Lấy chỗ lõm mà nó làm bể ra làm trung tâm, từng vết nứt không ngừng tỏa ra xung quanh, dài tới trăm trượng mới ngừng lại.

Phi Thiên Thần Trư lúc này thực sự tức giận, thân thể khổng lồ của nó dùng sức tránh sang, từ trong chỗ lõm nhảy ra, nhìn Ám Ma Thử trên không trung, trong miệng phát ra một tiếng gầm lớn, một cỗ khí lưu màu xám vô cùng khổng lồ ngưng tụ xung quanh thân thể nó, khí lưu màu xám nhìn qua rất kỳ quái, trong quá trình ngưng tụ trên người Phi Thiên Thần Trư xuất hiện một vòng xoáy màu xám kỳ dị mà trung tâm vòng xoáy là màu đen, Phi Thiên Thần Trư đôi mắt đen to vốn tràn ngập vẻ uể oải đã biến thành đỏ như máu, theo tiếng rít gào cái mũi to không ngừng thở ra từng đạo nhiệt khí.

Trong lòng Niệm Băng căng thẳng, lập tức dùng tinh thần lực tri thông cho Ám Ảnh khôi lỗi, hắn biết, Phi Thiên Thần Trư sắp phát động tuyệt kỹ cùng loại với Tiểu Phấn trư Quan Quan, tuyệt kỹ Thú Huyết Phí Đằng.

Một con heo lớn như vậy, công kích của nó rốt cuộc mạnh tới mức nào? Niệm Băng không biết mà cũng không muốn biết. Phi Thiên Thần Trư động tác mặc dù không nhanh, hơn nữa tựa hồ rất uể oải, nhưng trình độ cường đại của hắc ám khí tức trên người nó vượt quá mức mà Niệm Băng có thể thừa nhận, khối năng lượng màu xám khổng lồ cơ hồ trong nháy mắt đã ngưng kết xong. Ngay sau đó, Phi Thiên Thần Trư hai móng trước giơ lên, đôi tai lớn như hai cây quạt giang sang hai bên, một cỗ khí lưu màu xám thật lớn phóng lên cao, hướng về phía Ám Ma Thử bay tới. Cỗ khí lưu do nó phát ra vô cùng kỳ quái, hình thái vậy mà giống thân thể nó y như đúc, tựa như một con Phi Thiên Thần Trư bằng năng lượng thể, lực áp bách khổng lồ cho dù Niệm Băng cũng vô pháp đối mặt, cũng không kìm được hoảng sợ, hắn tự hỏi chính mình cho dù trải qua bao nhiêu lần cải tạo thân thể cũng khẳng định không cách nào chịu được công kích hung mãnh như vậy.

Trí tuệ của Ám Ảnh khôi lỗi so với tưởng tượng của Niệm Băng còn cao hơn nhiều, trong nháy mắt khi Phi Thiên Thần Trư phát động công kích, cũng có thể nói là ngay lúc con heo bằng năng lượng hoàn toàn chia lìa khỏi bản thể, Ám Ma Thử trên không trung đột nhiên biến mất, hoàn toàn biến mất, không lưu lại một chút dấu vết nào. Ám Ma Thử mặc dù bị thân thể Phi Thiên Thần Trư phản chấn chịu thương thế nhất định nhưng không có bất cứ thương tổn thực chất nào, lúc Phi Thiên Thần Trư phát động công kích cực mạnh, nó cứ như vậy bị Ám Ảnh khôi lỗi thu về.

Chứng kiến Ám Ma Thử biến mất, Niệm Băng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim của còn đang thấp thỏm của hắn còn chưa kịp trở lại bình thường lại lập tức đập mạnh lên, bởi vì Ám Ma Thử mặc dù biến mất nhưng Ám Ảnh khôi lỗi lại đột nhiên xuất hiện giữa không trung thay vào vị trí của Ám Ma thử đón nhận năng lượng trư do Phi Thiên Thần Trư phát ra. Lúc này năng lượng trư tràn ngập hắc ám khí tức, tuyệt đối có thể gọi là tử vong chi trư. Niệm Băng mặc dù tinh thần lực cường đại nhưng cho dù hắn có muốn cứu viện hiện tại cũng chỉ có thể công kích bản thể Phi Thiên Thần Trư, năng lượng Phi Thiên Thần Trư phát ra hắn đã không thể ngăn trở kịp.

Kỳ tích lại một lần nữa xuất hiện trên Ám Ảnh khôi lỗi, hắn vẫn bình tính lơ lửng trong không trung , thân thể nhẹ nhàng dung nhập vào trong năng lượng trư tràn ngập năng lượng hắc ám, ngay lúc năng lượng trư mãnh liệt đánh vào, thân thể Ám Ảnh Khôi lỗi đã biến mất trong năng lượng màu xám.

Kỳ tích, đây đương nhiên không phải kỳ tích, nếu Ám Ảnh khôi lỗi cứ như vậy mà chết đi, vậy sao có thể gọi đây là kỳ tích được chứ. Ngay lúc Niệm Băng trong lòng trầm xuống mà Phi Thiên Thần Trư hưng phấn rống to, năng lượng trư trong không trung xuất hiện biến hóa.

Nếu bởi thực lực địch nhân quá mạnh mẽ đem toàn bộ lực công kích đánh trả lại cho mình sợ rằng Phi Thiên Thần Trư cũng sẽ không sợ hãi như thế, nhưng nó lại thấy được một cảnh tượng vĩnh viễn không muốn nhìn lại. Ngay lúc nó đang gào lên hưng phấn năng lượng trư trên không trung đột nhiên mất liên lạc cùng bản thể, sau một khắc, năng lượng trư màu xám trong nháy mắt biến thành màu đen, với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được thu nhỏ lại, ngưng kết về phía trung tâm.

Phi Thiên Thần Trư nổi giận hống lên một tiếng, cơ thể khổng lộ của nó run rẩy, hình thể đột nhiên trong nháy mắt thu nhỏ lại mà năng lượng màu xám xung quanh cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều. Quang mang màu đen ở bên trên đã nhanh chóng co rút, một lần nữa trở thành hình người, một thanh hắc đao đột nhiên xuất hiện, quang mang chợt loét, đạo thân ảnh kia đã bay tới trước mặt Phi Thiên Thần Trư, chính là Ảnh khôi lỗi đã khôi phục lại hình dáng.

Lúc này Ám Ảnh khôi lỗi đã xảy ra biến hóa, thân thể của hắn không có một chút cảm giác hư ảo nào của năng lượng thể, so sánh với Niệm Băng ở cách đó không xa, nó có màu đen còn Niệm BĂng là toàn thân xanh biếc, ngoại trừ màu sắc khác nhau và trên người Niệm Băng nhiều hơn một tầng lân phiến, hai người họ không có chút khác biệt.

Xuất hiện thêm một bản thân mặc dù khiến Niệm Băng cảm thấy quái lạ nhưng hắn cũng đồng thời cảm giác được Ám Ảnh khôi lỗi trở nên cường đại hơn so với trước kia, cường đại tới cảnh giới mà mình không thể phán đoán được.

Ám Ảnh khôi lỗi không nhìn Niệm Băng, Phệ Ma đao trong tay hắn hướng tới trước trán Phi Thiên Thần Trư, một cỗ khí lưu màu xám từ trên người Phi Thiên Thần Trư không chịu sự khống chế chảy về phía Ám Ảnh khôi lỗi, năng lượng không ngừng vận chuyển mà Ánh Ảnh khôi lỗi tựa như đang làm một việc vô cùng dễ chịu, trừ Phệ Ma đao trong tay phải chỉ vào Phi Thiên Thần Trư, các bộ phận khác trên cơ thể hoàn toàn giản ra, cảm giác thật thể càng thêm rõ ràng.

Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn huyệt của mình quan sát Ám Ảnh khôi lỗi, từ trên người Ám Ảnh khôi lỗi hắn phát hiện một sự tình đáng kinh ngạc, lúc này hình thái của Ám Ảnh khôi lỗi vậy mà lại có chút tương tự với Sinh Mệnh chi thần Tạp Áo, chỉ có bất đồng là Tạp Áo có được là sinh mệnh năng lượng mà Ám Ảnh khôi lỗi có được lại là hắc ám năng lượng, hắc ám năng lượng tràn ngập tà ác. Đương nhiên cường độ năng lượng của Ám Ảnh khôi nỗi so với Tạp Áo còn kém xa nhưng loại hoàn toàn ngưng kết này, cảm giác được hình thái năng lượng ngưng kết thâm sâu khôn lường lại vô cùng giống với Sinh Mệnh chi thần Tạp Áo, Phát hiện này không khỏi khiến Niệm Băng vừa hưng phấn vừa lo lắng, Ám Ảnh khôi lỗi cứ phát triển như vậy thật sự tốt sao? Xem bộ dáng của nó, tựa hồ có thể hấp thu năng lượng của mọi sinh vật hắc ám. Nếu cứ như vậy liên tục lớn mạnh tới lúc hắc ám năng lượng của nó đạt tới mức bão hòa sẽ xuất hiện tình huống gì đây?

Đang lúc Niệm Băng còn đang suy tư, Phi Thiên Thần Trư đã chịu không nổi, mặc dù Lục Sơn này đúng là đại bổ cho Hắc Ám sinh vật nhưng nó cũng khôngc hịu nổi Ám Ảnh khôi lỗi điên cuồng hấp thu năng lượng của mình như vậy! Nó liều mạng giãy dụa nhưng lại phát hiện ra, chính bởi mình vừa phát ra công kích cực mạnh, mà Ám Ảnh khôi lỗi năng lượng mặc dù không bằng nó, nhưng hấp thu năng lượng nó phát ra xong lúc này đã vượt qua nó khiến cho Phi Thiên Thần Trư vô pháp kháng cự, chỉ có thể nhìn năng lượng mà mình vất vả tu luyện không ngừng bị Ám Ảnh khôi lỗi hấp thu.

Phi Thiên Thần Trư nhìn Ám Ảnh khôi lỗi, trong đôi mắt đã lộ ra vẻ cầu xin, từng khối thịt béo trên người không ngừng rung động, tựa hồ lúc nào cũng có thể tê liệt.

Ám Ảnh khôi lỗi trong miệng phát ra một tiếng rít, Phệ Ma đao trong tay phát ra một đạo quang võng màu đen, bao phủ lấy thân thể cự đại của Phi Thiên Thần Trư, quang mang màu đỏ sậm trong mắt lóe lên, tựa hồ đang trao đổi cái gì đó với Phi Thiên Thần Trư.



Năng lượng không bị hấp thu nữa, thân thể Phi Thiên Thần Trư cũng ngừng run rẩy, cái đầu heo lớn của nó không ngừng gật gật, trong mắt toát lên vẻ cầu xin. Ám Ảnh khôi lỗi kẽ động, Phệ Ma đao liên tiếp lóe ra, hắc sắc đao mang trong không trung đan thành một ký hiệu kỳ dị khắc lên trên trán Phi Thiên Thần Trư. Phi Thiên Thần Trư thân thể run rẩy, từ không trung trôi nổi, cũng như Ám Ma thử lúc trước, bị hút vào trong khối bảo thạch của Phệ Ma đạo..

Chứng kiến cảnh tượng này, Niệm Băng không khỏi trợn tròn hai mắt, khó trách bọn họ nói Phệ Ma đao là kiện siêu thần khí duy nhất của mình, Hắc Ám trư mạnh như vậy, kể cả bản thân dùng tinh thần công kích cũng chưa chắc đã có thể đánh bại mà trước mặt Ám Ảnh khôi lỗi, nó tựa hồ không có chút năng lực chống cự, chẳng những bị hấp thu lượng lớn hắc ám năng lượng, lại bị Ám Ảnh khôi lỗi trực tiếp hang phục.

Kỳ thật, Ám Ảnh khôi lỗi thu thập Phi Thiên Thần Trư chẳng hề đơn giản như Niệm Băng tưởng tượng, Phi Thiên Thần Trư đã tiến hóa tới hình thái ma thú bát giai, cũng là hình thái cuối cùng, thực lực rất mạnh, so với Bích Mục Thương Trát mà Niệ Băn giết cũng chỉ có hơn chứ khôngkém, với năng lượng của Ám Ảnh khôi lỗi so với nó còn kém mấy bậc, mặc dù năng lực của Ám Ảnh khôi lỗi rất đặc thù, nhưng không thể trực tiếp hấp thu Phi Thiên Thần Trư. Mọi chuyện vừa rồi, ngay khi Phi Thiên Thần Trư phát ra năng lượng công kích là dã trúng mưu của Ánh Ảnh Khôi Lỗi, nếu như Phi Thiên Thần Trư một mực đem hắc ám năng lượng của bản thân ẩn vào trong người, Ám Ảnh khôi lỗi cùng chẳng có biện pháp gìm nhưng nó lại đem năng lượng xuất ra như vậy, lập tức bị Ám Ảnh khôi lỗi nắm bắt cơi hội cùng Phệ Ma đao cường đại đem con ma thú mập mạp này thu vào trong đao, trở thành triệu hoán thú như Ám Ma thử.

Tình huống đồng dạng lại xuất hiện một lần nữa, sau khi Ám Ảnh khôi lỗi thu thập Phi Thiên Thần Trư, lập tức thu Phệ Ma đao về trong cơ thể, thân thể lại nhanh chóng trở về bên cạnh Niệm Băng, tinh thần lực của Niệm Băng lại một lần nữa liên lạc được với nó, lại có thể khống chế khôi lỗi này.

Niệm Băng không vội vàng đem Ám Ảnh khôi lỗi thu hồi, mà năng lượng thể đang đứng trước mặt này giống mình như đúc, đao hồn, nó thật sự là đao hồn sao? Trí tuệ của nó thật đáng sợ, chiến thuật vừa rồi, cho dù chính mình nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được như vậy, nhưng Ám Ảnh khôi lỗi lại có thể sử dụng năng lực của mình tự chế tạo ra đủ loại tình huống.

Khuôn mặt Ánh Ảnh khôi lỗi không biểu lộ chút gì, Niệm Băng trong lòng do dự một chút, lúc này mới đem nó thu hồi, khi Phệ Ma đao một lần nữa trở lại tay hắn, hắn có thể cảm giác rõ ràng hắc ám năng lượng trong thanh hắc ám thần đao này càng trở nên ngưng luyện, nhất là cỗ hắc ám khí tức mênh mông đó, lúc này đã lấy bảo thạch trên đao làm trung tâm, không ngừng thu liễm. Hảo đao, thật sự là hảo đao. Không biết lúc đối mặt Hắc Ám Thiên Hương, Ám Ảnh khôi lỗi còn có thể phát huy năng lực lớn như vậy không.

Giải quyết Phi Thiên Thần Trư không hề hao phí một chút năng lực của Niệm Băng, xem xong trận đấu đặc sắc đó, hắn không vội leo lên Lục Sơn mà cẩn thận quan sát chung quanh, hắn biết, với cường độ năng lượng của Phi Thiên Thần Trư, chung quanh khó có thể có Hắc Ám ma thú khác sống, lúc này, đây chính là địa phương an toàn nhất trên Lục Sơn.

Chuyển thân tới chỗ huyệt động mà Phi Thiên Thần Trư lưu lại, nhìn vào chỗ lõm thật lớn, Niệm băng không khỏi thầm giật mình, từng vết rách rộng lớn không ngừng lan tràn khắp chung quanh, mà trong cái khe này khắc ám khí tức phun ra cực kỳ mãnh liệt, so với những nơi khác mà mình từng đi qua đều mãnh liệt hơn. Theo thân thể tự động hấp thu hắc ám năng lượng, lớp lân giáp như phỉ thủy trên người Niệm Băng lộ ra một tầng hắc khí nhàn nhạt, khát vọng uống máu trong nội tâm cũng càng thêm mãnh liệt May là tinh thần lực của hắn đủ mạnh mới không bị hắc ám khí tức này ảnh hưởng, cố nén dục vọng muốn uống móng trong lòng, hắn buông lỏng thể xác và tinh thần, điên cuồng hấp thu hắc ám khí tức chung quanh.

Niệm Băng đối với tinh thần lực của bản thân đã rất tin tưởng, trong Thiên Nhãn huyệt đã sớm tự thành hệ thống, phản ứng tự nhiên của cương thi căn bản không cách nào ảnh hướng tới phán đoán của bản thân mà hắn hiện tại muốn chính là lực lượng, lực lượng cường đại. Khoanh chân ngồi giữa cái hố lớn, tinh thần lực ngoại phóng, đặt thân thể của chính mình vào trạng thái nửa tu luyện nửa cảnh giác, đối với cương thi phải tu luyện như thế nào hắn không biết, nhưng hắn lại biết loại hắc ám sinh vật như cương thi này năng lượng mặt trái càng mạnh năng lực cũng sẽ càng mạnh, mặc dù chỉ là thân thể mạnh mẽ nhưng như vậy cũng đủ rồi. Cho nên, hắn muốn làm chính là đem hắc ám khí tức phun ra trong cái khe này dùng tinh thần lực trợ giúp điên cuồng hấp thu vào trong cơ thể, dung hợp với bản thân mình.

Trong quá trình tu luyện, Niệm Băng không khỏi có chút hâm mộ Ám Ảnh khôi lỗi, đồng dạng là hấp thu hắc ám năng lượng, nó hấp thu xong tựa hồ rất dễ dàng là có thể chuyển hóa thành năng lượng của hắn mà bản thân mình lại khác, mặc dù đều là năng lượng nhưng thân thể của mình lại phải không ngừng chuyển hóa, toàn bộ hắc ám năng lượng phải chuyển hóa thành năng lượng giống với của bản thân mới có thể sinh ra hiệu quả cho nên cũng chậm hơn rất nhiều.

Tu luyện như vậy được ba ngày, khiến Niệm Băng ngừng lại là bởi một cảnh tượng kỳ dị, vết nứt vốn trên sườn núi đã khép lại, ngay cả chỗ lõm mà Phi Thiên Thần Trư đập xuống vách núi tạo ra cũng chậm rãi hồi phục, đem thân thể mình từ trong đó đẩy ra, không còn cái khe, hắc ám khí tức tự nhiên kém hơn rất nhiều, nhưng ba ngày này cũng khiến Niệm Băng thu được không ít lợi ích.

Đầu tiên, hắn cảm nhận được chính là lực lượng biến hóa, thân thể được bao trùm bởi lân phiến tràn ngập lực lượng bạo tạc, hắn hiện tại ngược lại lại muốn gặp được một con Phi Thiên Thần Trư, dựa vào thân thể của mình chống cự một chút xem xem bản thân rốt cuộc cường hãn tới trình độ nào rồi. Biến hóa tiếp theo là ở tầng lân giáp, đã từ màu xanh biếc biến thành xanh thẫm, từng đường vân càng thêm rõ nét, nhưng lân giáp lại nhạt hơn một chút, lân phiến màu xanh xẫm đã có chút cảm giác trong suốt.

Hoạt động một chút các bộ phận trên thân thể, ba ngày tu luyện cũng không khiến hắn có chút cảm giác cứng ngắc nào, mặc dù bởi là cương thi, không có cảm giác của loài người nhưng cảm giác tràn ngập lực lượng vẫn khiến lòng tin của Niệm Băng tăng lên nhiều, ngẩng đầu nhìn về Lục Sơn ở phía sau, thân hình bay về phía trước, một chân đạp lên vách núi Lục Sơn, thân thể mượn lực nhảy lên, trong nháy mắt đã lên cao năm mươi trượng, lực lượng khống chế cực kỳ vi diệu, xoay một vòng trên không trung, tạo thành một đường vòng cung bay lên trên lục sơn. Ngay lúc tới gần lục sơn lại đạp xuống một cái, thân thể lại bay lên, chỉ hai lần như vậy đã bay lên cao trăm trượng, tốc độ so với trước lúc tu luyện nhanh hơn một phần ba.

Cương thi mặc dù có rất nhiều tai hại nhưng thân thể không thể nghi ngờ vô cùng mạnh mẽ, nhất là cương thi sau khi tiến hóa, tốc độ thân thể sau khi tiến hóa quả thật chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung. Lục Sơn cũng chỉ cao có một gàn hai trăm trượng, Niệm Băng nhảy liên tiếp hơn mười lần rốt cuộc cũng lên tới đỉnh Lục Sơn, trong quá trình lên núi, hắn không gặp phải bất cứ chống cự nào, điều này khiến cho hắn cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Rốt cuộc cũng lên tới đỉnh núi, trong lòng Niệm Băng không khỏi sinh ra cảm giác hãnh diện, phóng nhãn nhìn lại, chung quanh toàn bộ là núi đá màu xanh sẫm mà hắn toàn thân bao phủ lân phiến xanh sẫm, nếu không nhìn kỹ không tựa hồ không khác gì núi đá, chỉ là lân phiến phản xạ ánh mặt trời tản mát ra quang mang nhàn nhạt.

Vừa mới bước lên đỉnh núi, Niệm Băng lập tức nghe thấy tiếng nước đổ ầm ầm, hắc ám nguyên tố trong không khí chung quanh cực kỳ nồng nặc, khiến Niệm Băng có chút ngạc nhiên chính là hắc ám nguyên tố ở đây vô cùng tinh khiết, chỉ có hắc ám mà thôi, không hề có khí tức tà ác của tử linh, oán linh, điều này làm cho hắn cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Tiếng nước ầm ầm khong ngừng vang lên, đỉnh núi Lục Sơn tương đối bằng phẳng, ít nhất cũng nhưng như bộ dáng của Thánh Sơn đứng sừng sững và đầy nham thạch, đi về phía thanh âm, tới bên kia vách núi, hắn lập tức thấy được mục tiêu chuyến đi này của mình.

Cảnh tượng trước mắt Niệm Băng tựa như thiên trì, đúng như lời Tích Lỗ, bên trong Lục Sơn đại bộ phận là trống rỗng, một hồ ước tràn ngập màu xanh biếc chiếm toàn bộ không gian dưới vách núi mười trượng, không thể nhìn ra được hồ nước sâu cạn ra sao, nhưng nhìn kỹ, hồ nước màu xanh biếc này tựa như một khối lục bảo thạch khổng lồ, mặt hồ vô cùng tĩnh lặng, gió bên ngoài tựa hồ không có chút ảnh hưởng tới nó,Niệm băng vừa đi tới bên cạnh vách núi, lập tức cảm nhận được hắc ám khí tức nồng nặc và vô cùng cường đại.

Đó cũng không đơn thuần là hắc ám mà là một loại hắc ám tràn ngập cảm giác kỳ dị, tràn ngập tử vong. Tinh thần lực của Thiên Nhãn Huyệt nói cho Niệm Băng, khí tức mà nó thấy là khí tức tử vong tinh khiết mà ngay cả thân thẻ hắc ám của bản thân hắn cũng có chút bài xích loại khí tức này. Thân thể Niệm Băng hơi động, khí tức tử vong có hấp lực cực lớn, tựa hồ muốn túm hắn vào trong hồ nước xanh biếc đó.

Âm thầm rùng mình, Niệm Băng vô pháp xác định cường độ thân thể của mình có thể chịu được nếu rơi xuống hồ nước tử vong bên dưới hay không, hồ nước đó rốt cuộc là cái gì hình thành đây? Hắn hơi nhìu mày, đồng thời ánh mắt hướng ngọn nguồn thanh âm nhìn lại.



Niệm Băng chứng kiến là một thác nước không lớn, ngọn nguồn của thác nước là đỉnh núi cách hắn không xa, nói chuẩn xác hơn là dưới đỉnh núi một trượng, nước màu xan biếc từ trong huyệt động trên vách núi chảy ra mãnh liệt, rơi xuống Tử Vong chi hồ bắn lên từng tảng bọt nước khiến cho mặt hồ rung động nhiều hơn vài phần.

Tinh thần lực ngoại phóng, Niệm Băng ngăn cản khí tức tử vong xâm nhập thân thể miình, cảm giác kỳ dị lập tức biến mất, hắn không dám tưởng tượng, nếu như là một nhân loại bình thường đột nhiên cảm nhân được khí tức tử vong cường đại như vậy sẽ có cảm giác gì, với thân thể cương thi của hắn mà còn không chịu được tử vong khí tức, vậy là cường hãn tới mức nào a!

Cẩn thận lui về phía sua một trượng, Niệm Băng triển khai thân hình, nhanh chóng phi thân về phía thác nước, hắn đương nhiên không hy vọng xa với Hắc Ám Thiên Hương không ở đây, hắn chỉ hy vọng tận lực trước khi Hắc Ám Thiên Hương phát hiện ra mình có thể lại gần thác nước một chút, chỉ có xuyên qua tách nước bản thân mới có thể lấy được thứ Tạp Áo yêu cầu. Về phần có thể đi ra hay không chỉ có thể xem từng bước, Tạp Áo khẳng định biết ở đây có Hắc Ám Thiên Hương tồn tại, nhưng nếu nàng đã nói mình tới, tất nhiên phải có đạo lý.

Vẫn như trước không hề bị bất cứ thứ gì ngăn trở, tới sát vách núi một trượng, hấp lực của khí tức tử vong trong hồ nước nhỏ hơn rất nhiều, lại được tinh thần lực ngăn cách cũng khong tạo ra phiền toái quá lớn cho Niệm Băng, thân thể cương thi quả thật còn có chút ưu thế.

Rất nhanh, Niệm Băng đã đi tới phía trên thác nước tử thần, nhìn thác nước tử thần đổ xuống, trong lòng hắn không khỏi do dự, dùng thân pháp vòng cung do bản thân nghiên cứu ra, thêm vào xung lực xoay tròn, lại nhờ tinh thần lực trợ giúp, theo lực đổ xuống của thác nước hắn có thể nắm chắc vọt qua được một lần, nhưng hiện tại thực sự phải tiến vào sao? Đối với hồ nước tử vong trong lòng hắn tràn ngập kiêng kỵ, thật sự có chút khó hạ quyết tâm.

“Nhảy xuống đi, ngươi còn chờ cái gì nữa đây?” Một thanh âm nỉ non đột nhiên vang lên, thanh âm tựa hồ từ bốn phương tám hướng truyền tới, với tinh thần lực của Niệm Băng cũng vô pháp tra ra ngọn nguồn của âm thanh này.

“Ai? Là ai?” Niệm Băng xoay người lại, tinh thần lực đại phóng, hắn không giữ lại chút nào, mở ra Thiên Nhãn huyệt đồng thời triệu hoán Phệ Ma đao nắm trong tay phải, cảm thụ được không khí ba động, nhưng hắn thất vọng phát hiện chính mình không thể cảm nhận được mục tiêu tồn tại.

“Ngươi nói ta là ai đây? Nhân loại, ta nghĩ, ngươi nếu đã dám tới đây nhất định là biết sự tồn tại của ta. Đã lâu lắm rồi, mấy ngàn năm qua đi, ngươi là người thứ nhất dám bước tới trước thác nước tử thần, muốn lấy Thiên Hương quả của ta.” Thanh âm trở nên rất ôn nhu, phảng phất như thê tử đang thổ lộ với trượng phu, nhưng Niệm Băng với tinh thần lực cực kỳ cường hãn song khi thanh âm truyền vào trong tai, hắn vẫn không khỏi tâm thần xao động, trong mắt thần quang chợt lóe lên, tinh thần lực toàn diện phong tỏa mới thoát khỏi ma âm này.

“Hắm Ám Thiên Hương, ngươi dã phát hiện ra ta, tại sao không ra đây?” Niệm Băng trầm giọng quát, hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí bước về phía trước một bước, lại một lần nữa đi tới bên cạnh vách núi, lúc này đây, hắn đang đứng bên trên thác nước tử thần.

“Ngươi muốn gặp ta sao? Nhân loại, vậy ngươi nhảy xuống đi, ta nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi.” Thanh âm hoàn toàn bất đồng với vẻ ôn nhu lúc trước, giờ đây tràn ngập mị hoặc, dưới ảnh hưởng của thanh âm, Niệm băng tựa hồ thấy được vô số mỹ nữ đang vẫy tay với mình. May mắn là hắn đã có cảnh giắc, dựa vào Thiên Nhãn huyệt trấn tĩnh lại, tinh quang gia tốc xoay tròn, tạo nên một tầng tinh thần chi quang bảy màu, đem thân thể hoàn toàn bảo vệ mới không bị thanh âm này ảnh hưởng.

“A! Tinh thần lực của ngươi rất mạnh a! Trách không được ngươi có thể tới chỗ này của ta, nhìn hướng ngươi leo núi, hẳn là từ chỗ con heo lười biếng kia lên a. Mục đích ngươi tới không phải là vì ba khối Thiên Hương quả sau thác nước đúng không? Vậy sao ngươi lại không nhảy, ngươi nên nhảy đi, nhảy đi!”

Nhảy đi! Thanh âm đột nhiên trở nên dị thường bén nhọn, tinh thần lực Niệm Băng cũng phải rung động, trong lòng hắn hoảng hốt, chỉ hai chữ đơn giản nà vậy mà trong đầu hắn lại sinh ra ý niệm lập tức nhảy xuống, nếu như không phải tinh thần lực từng trải qua nhiều lần khảo nghiệm, tiến tới cảnh giới mà chính hắn cũng không rõ, sợ rằng dưới tác dụng của ma âm này hắn đã thực sự nhảy xuống rồi. Hít một hơi thật sâu, Niệm Băng ổn định tâm thần của mình, chậm rãi giơ Phệ Ma đao trong tay lên, hắn làm ra một động tác đơn giản, Phệ Ma đao nhẹ nhàng chém ra, một đạo hắc quang lẫm liệt chơt xuất hiện, trực tiếp bổ xuống dưới thác nước, cùng lúc đó thân hình của hắn lùi lại, trực tiếp lùi về phía sau đỉnh núi.

Một tiếng phốc vang lên, tách nước dưới khí tức Phệ Ma đao phát ra đình chỉ trong nháy mắt rồi lại ầm ầm đổ xuống, tiếp tục rơi và Tử Vong chi hồ, một đạo sương khói từ sau thác nước bay ra, sương khói trong nháy mắt mở rộng, một con chim lớn từ trong làn sương đó biến ảo ra.

Đó là một con chim năm màu, nó vừa xuất hiện, trên không trung phảng phất như có thêm vột mặt trời chói mắt, lông vũ nhiều màu nhìn qua tựa như trong suốt, được ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra vạn màu, phủ khắp hồ nước tử vong, biến nó thành một thế giới rực rỡ màu sắc, hai cánh chim lớn giang sang hai bên, một tiếng kêu thanh thúy dễ nghe từ trong miệng nó phát ra, một vòng âm ba nhàn nhạt khuếch tán khiến mặt hồ tử vong xuất hiện một gợn song tinh tế.

Niệm Băng đem tinh thần lực hoàn toàn tập trung, thân thể lộn về phía sau, giữa không trung cuộn mình lại, bởi hình dạng này mới có thể làm cho tinh thần lực càng trở nên cô đọng, khi hắn rơi xuống đất, thanh âm thanh thúy đã tiêu thất mà hắn lại cảm giác được một trận chóng váng, hắn biết, bản thân vừa rồi lại một lần từ bên bờ tử vong quay về, nếu không, tinh thần lực thất thủ, trời mới biết sẽ xảy ra truyện gì.

“Phượng Hoàng, ngươi là Phượng Hoàng?” Sau khi nhìn rõ con chim lớn, Niệm băng không khỏi thất thanh kinh hô.

“Phượng Hoàng, ngươi cho rằng ta là như vậy sao?” Thanh âm nhu mì từ trong miệng con chim lớn nhiều màu phát ra, thân thể nó rất đẹp, tì vết duy nhất là ở đầu của nó, toàn thân chỉ duy nhất một chỗ bị lông mao màu đen bao trùm, cùng với hào quang nhiều màu trên người rất không hợp, nhưng chính sự không hợp này lại khiến cho con chim lớn này nhiều hơn vài phần khí tức tà dị.

Niệm Băng lắc đầu nói: “Không, đương nhiên không phải, ngươi hẳn là thủ hộ thần của thác nước Tử Thần, Hắc Ám Thiên Hương.”

Con chim lớn thu hai cánh lại, quang mang ngũ sắc cơ hồ trong nháy mắt tiêu thất, thân thể nó được quang mang bao bọc hạ xuống bên vách núi, xuống phía trên thác nước Tử Thần, quang mang hiện lên, Niệm băng giật mình phát hiện, trước mắt mình không phải là con chim lớn nữa mà là một nữ nhân, một nữ nhân không thể dùng lời để hình dung.

Mái tóc năm màu buông dài tới tận mặt đất, thân thể thon thả với chiều cao không sai biệt lắm với Niệm Băng, vóc người hoàn mỹ không một tia tì vết, một bộ quần áo rực rỡ màu sắc bao phủ từng tấc da thịt trên người nàng, thoạt nhìn nàng như chỉ mới hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết, gương mặt trắng nõn nở một nụ cười nhẹ, một đôi mắt to màu đen phảng phất như có thể nói, phong thái duyên dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook