Chương 205: Phượng hoàng niết bàn đại điển
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Nham thạch xung quanh trở nên nóng hơn, không khí xoắn vặn càng rõ ràng thêm, một luồng nhiệt lượng từ trung tâm núi lửa không ngừng phun ra ngoài.
Phượng Hư nói: "Năm đồ tác phượng hoàng màu vàng kia là phong ấn tổ tiên chúng ta lưu lại, khi chúng ta đem Cửu ly đấu khí rót vào trong đó, có thể dẫn động phong ấn lực của chúng, trói buộc tòa núi lửa này. Yên nhi, đợi đại điển bắt đầu, chúng ta khống chế hai phong ấn, Phượng Nữ khống chế một cái. Niệm Băng, ngươi tùy cơ hành động, chỉ cần nhớ kỹ làm sao hạn hạn chế dung nham ở bên trong núi lửa không cho chảy ra ngoài. Núi lửa phun ra giai đoạn ban là đầu hung mãnh nhất, chỉ cần có thể kiên trì qua khoảng thời gian này, sẽ trở nên dễ dàng ứng phó một chút, chỉ lo biến hóa hôm nay có thể lại bất đồng."
Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Ta hiểu được, trưởng lão yên tâm, chúng ta nhất định cố gắng hết sức. Tích Lỗ đại ca, ngươi bảo vệ Linh nhi, ta bảo vệ Thần Thần."
Ngọc Như Yên nói: "Phượng Hư trưởng lão, ngài có thể khống chế một phong ấn, ta và Phượng Nữ mỗi người khống chế hai phong ấn đi." Năm phong ấn này vốn phải do năm vị trưởng lão khống chế.
Phượng Hư ngẩn người, nói: "Sao thế được? Mấy năm qua phượng hoàng cửu biến của ta rốt cục đã đột phá, đạt tới đệ tứ biến phượng ảnh tam phân, mặc dù khống chế hai phong ấn có chút miễn cưỡng, nhưng còn có thể khống chế được."
Phượng Nữ nói: "Trưởng lão, theo như lời mẫu thân, ta khống chế hai phong ấn cho, ngài yên tâm, ta tự tin sẽ hoàn thành. Ta đã đạt tới đệ lục biến phượng ảnh của phượng hoàng cửu biến."
"Cái gì?" Phượng Hư ngẩn người, ông quả thực không dám tin vào tai mình, lúc trước Phượng Nữ rời Phượng tộc đi, Phượng tộc còn không có phát hiện phương pháp tu luyện đặc thù hai biến đầu tiên của phượng hoàng cửu biến, khi đó Phượng Nữ cả dụng xuất đệ nhị biến vương tộc chi vũ cũng thực miễn cưỡng, nhưng bây giờ nàng an nhiên nói đã có thể sử dụng năng lực đệ lục biến, điều này sao có thể chứ?
Trong lịch sử Phượng tộc, không có ai có thể tiến bộ nhanh như vậy. Ông đương nhiên không biết, khi Niệm Băng chịu hao tổn tánh mạng thi triển thiên sứ chi lệ, Phượng Nữ đã xảy ra biến hóa thoát thai hoán cốt, hơn nữa thiên nhãn huyệt khai thông khiến tốc độ tu luyện của nàng hoàn toàn tiến vào cảnh giới kia, thời gian một năm rưỡi, thực lực của nàng đã có tăng vọt về chất, cho dù là Ngọc Như Yên, bây giờ cũng không phải đối thủ của Phượng Nữ. Trong ba người Phượng tộc ở đây, Phượng Nữ thực lực cực mạnh. Trong toàn bộ bảy người ở đây, nói đến thực lực, Phượng Hư là yếu nhất, ngay cả Long Linh cũng đã đạt tới trình độ băng hệ ma đạo sư, hơn nữa có được ưu thế thiên nhãn huyệt, thực lực so với Phượng Hư cũng mạnh mẽ không kém.
Phượng Hư có chút nghi hoặc nhìn Phượng Nữ liếc mắt, nói: "Tốt lắm, bây giờ bắt đầu đi!" Ông muốn nhìn một chút xem đệ lục biến của Phượng Nữ rốt cuộc là thật hay giả. Nếu Phượng Nữ thật sự đạt tới đệ lục biến, vậy hôm nay mặc dù bọn họ chỉ có ba người, nhưng cường độ cửu ly đấu khí thi triển có lẽ so với năm vị trưởng lão đạt tới đệ tam biến chắc cũng mạnh mẽ không kém.
Sắc mặt Phượng Hư trở nên nghiêm túc dị thường, cảm thụ nhiệt độ Phượng hoàng hỏa sơn không ngừng truyền đến và càng ngày càng chấn động mãnh liệt, lão cắn ngón giữa tay phải mình, trong cửu ly đấu khí màu vàng bao bọc, tung bay như thiểm điện hướng vách núi ký hiệu phượng hoàng màu vàng gần nhất vọt tới, khi hắn động thủ, Ngọc Như Yên và Phượng Nữ đồng thời cắn vào đầu hai ngón giữa của mình, bắn ra hai giọt máu tươi, hướng đồ án bốn phượng hoàng khác vọt tới. Các nàng cũng từng là hy vọng chi phượng của Phượng tộc, đương nhiên biết tại Phượng hoàng niết bàn đại điển nên làm như thế nào. Năm giọt máu tươi, cơ hồ chẳng phân biệt được trước sau dừng ở phía trên năm đồ tác phượng hoàng kia,
một màn kỳ dị xuất hiện, dưới kích thích của huyết mạch phượng hoàng vương tộc, năm đồ tác phượng hoàng màu vàng kia phảng phất sống lại, kim quang lóe ra, năm con phượng hoàng biến thành vô số đạo quang ảnh màu vàng bay lên trời. Khí lưu nóng rực trong không khí bị năm con kim phượng hoàng này trong nháy mắt hấp thu hơn phân nửa, nhất thời trở nên mát mẻ một ít.
Mọi người ở đây cảm giác được phong ấn Phượng tộc thượng cổ lưu lại bắt đầu đồng thời khởi tác dụng, Phượng hoàng hỏa sơn dưới chân bọn họ kịch liệt chấn động, hỏa năng lượng mênh mông bàng bạc tràn ra, nổ "ầm" một tiếng mang theo vô số đá vụn và bụi đất, một cỗ hỏa hồng sắc quang mang từ trung tâm Phượng hoàng hỏa sơn phóng lên cao, trong chớp mắt cao vượt hẳn lên, không khí xung quanh hoàn toàn bị nung nóng, khí lưu rừng rực trong nháy mắt tăng lên tới cực điểm, ngay cả Long Linh có thần lộ đao hộ thể sắc mặt cũng tái nhợt, nhờ đấu khí màu đen của Tích Lỗ hộ vệ mới ổn định thân thể, thiên nhãn lĩnh vực Niệm Băng mở ra, đem chính mình và Lam Thần bao phủ ở bên trong, năng lực lĩnh vực phát ra tác dụng thật lớn, làm suy yếu sự mở rộng của hỏa nguyên tố.
Năm con kim phượng hoàng vừa mới bốc lên nhất thời bị núi lửa kia đột nhiên bộc phát đánh mạnh vào hai bên, lúc này, năm con kim phượng hoàng kia bắt đầu phát huy tác dụng của chúng, hỏa diễm màu vàng phát ra bốn phía, ngưng kết thành một cái vung thật lớn đem dung nham phun ra kể cả đá vụn cùng bụi đất hoàn toàn bao phủ trong đó, khiến cho không thể hướng ra phía ngoài khuếch tán.
"Vương tộc chi vũ!" Phượng Hư hét lớn một tiếng, cánh chim hỏa hồng sắc từ sau lưng tung bay, dẫn thân thể lão nhảy vào không trung, hai đạo hỏa diễm màu vàng mênh mông rót vào cột sáng màu vàng trung tâm, phượng hoàng màu vàng do lão lúc trước lấy vương tộc huyết mạch dẫn động dung hợp vào một chỗ, cùng lúc đó, Phượng Nữ và Ngọc Như Yên cũng đều làm động tác tương tự, chỉ có điều các nàng mỗi tay phát ra phượng hoàng hỏa diễm phân biệt dung nhập một con kim phượng hoàng. Năm con kim phượng hoàng bị núi lửa phun ra đánh mạnh, lung lay muốn ngã, dưới tác dụng của ba người đồng tâm hiệp lực một lần nữa phát ra ánh sáng chói lọi, mạnh mẽ ức chế bụi núi lửa phun ra, không cho lan tới bên ngoài. Núi lửa chấn động kịch liệt hơn, phun ra càng lúc càng mạnh mẽ hơn, thân thể ba người Phượng Nữ trôi nổi, ở giữa không trung đã từ đệ nhị biến vương tộc chi vũ tiến vào đệ tam biến phượng huyễn ma thân.
Ba đạo kim hồng sắc thân ảnh hư ảo đập cánh sau lưng khống chế thân thể chính mình, thân hình bọn họ không ngừng biến ảo có thể nhìn ra bọn họ nhận áp lực khổng lồ cỡ nào.
Phượng Nữ cùng mẫu thân liếc nhau, tâm ý tương thông, ba Phượng tộc nhân đạt tới phượng huyễn ma thân căn bản không đủ để khống chế phong ấn năm con kim phượng hoàng đạt tới hiệu quả tốt nhất, cho nên, các nàng lựa chọn "vì nghĩa diệt thân" tiếp tục biến thân. Sáu thân ảnh hư ảo trống rỗng xuất hiện, tại trong biến ảo, phượng hoàng hỏa diễm rót vào kim phượng hoàng nhất thời tăng cường gấp mấy lần, kim quang mênh mông áp chế núi lửa đang phun ra, năm con phượng hoàng màu vàng trông rất sống động tại không trung xoay quanh, khiến cho khí lưu nóng rực trong không khí hoàn toàn không phát ra ngoài. Phượng hoàng niết bàn đại điển lúc này đã chính thức bắt đầu rồi.
Hai người tứ biến, một người tam biến, hoàn toàn phát ra năng lực phượng hoàng phong ấn, Phượng Hư cảm thấy áp lực giảm đi, ba người tăng cường thêm năng lượng phong ấn, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bốn người Niệm Băng đứng ở bên bờ núi lửa nhìn thấy sau khi bị phong ấn hoàn toàn, sức nóng trong không khí chung quanh rõ ràng hạ thấp vài phân. Uy lực núi lửa phun ra mặc dù vẫn liên tục tăng cường, nhưng muốn phá tan phong ấn này hiển nhiên cũng không dễ dàng. Niệm Băng tập trung tinh thần lực, chuẩn bị tùy thời ra tay. Bên kia Long Linh đã bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, Tích Lỗ đã lấy ra diệt thần chiến phủ của mình.
Nếu là Phượng hoàng niết bàn đại điển trước kia, ba người Phượng Nữ chỉ cần duy trì như vậy, cho núi lửa phun ra từ cao đến thấp, dần dần chấm dứt phún trào, có thể hoàn thành thuận lợi, nhưng lúc này sự phun trào quả thật có biến hoá, sự ghi lại của Phượng tộc chắc không sai. Khi bọn họ vừa khống chế được cục diện, trên người Lam Thần ở bên cạnh Niệm Băng bắt đầu xảy ra xảy ra biến hóa.
Lam Thần cảm giác rõ ràng rằng, thân thể mình trở nên nóng rực dị thường, nóng rực kia cũng không phải bởi vì nhiệt lượng bên ngoài tác động, mà là từ bên trong không ngừng phát ra, băng ma pháp lực trong cơ thể cũng không có giảm bớt, ngược lại có xu thế tăng cường, nhưng cảm giác nóng rực kia lại trở nên càng ngày càng mãnh liệt, phảng phất thiêu đốt hoàn toàn thân thể của nàng. Nàng cắn răng chịu đựng thống khổ, nhưng nhiệt lượng trong cơ thể cũng đã bắt đầu hướng ra phía ngoài phát tán. Niệm Băng vẫn nắm tay Lam Thần, thân thể Lam Thần biến hóa nhất thời khiến cho hắn chú ý, tay Lam Thần vốn nhỏ bé, bất luận khi nào cũng lạnh lẽo, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, lúc này bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia lại biến thành nóng rực, trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn Lam Thần, mới vừa muốn hỏi, đã phát hiện vẻ mặt Lam Thần đầy thống khổ. Ngay sau đó, đôi cánh màu lam từ sau lưng nàng mở ra, nàng không tự chủ được thét lên một tiếng thống khổ, thân thể phóng vụt lên cao.
Niệm Băng hoảng hốt, xuất ra phi tường thuật phong hệ hướng Lam Thần đuổi theo, nhưng vào lúc này thân thể Lam Thần lại liên tiếp xảy ra ba lượt biến hóa, ba lượt biến hóa cơ hồ xảy ra trong nháy mắt đã xong, mỗi một lần biến hóa đều khiến phượng hoàng biến thân của nàng tăng cường biến đổi, từ vương tộc chi vũ trực tiếp tiến hóa tới phượng hoàng chấn dực ngũ thải động. Ba thân ảnh màu lam đồng thời biến thành năm màu, Lam Thần lại thét lên thống khổ, ba thân thể theo ba hướng bay đi. Ngũ thải quang mang điên cuồng bắt đầu nhanh chóng dẫn động, mỗi một lần dẫn động, đều đã mang theo một cỗ khí tức cường hãn.
Phượng Hư bay trên không trung vẫn toàn lực khống chế phong ấn kim phượng hoàng, ông căn bản không thể phân thân đi ngăn cản Lam Thần, nhưng khi ông thấy Lam Thần trước sau trải qua phượng ảnh tam phân cùng phượng hoàng chấn dực ngũ thải động hai lần biến hóa, trong lòng ông nhất thời bất an mãnh liệt hét lớn: "Mau, hãy ngăn cản mọi hành động của nàng!"
Không cần Phượng Hư phân phó, Niệm Băng phản ứng rất nhanh, chính hắn lao về phía Lam Thần đồng thời thân thể hắn phân ra bốn ảnh khôi lỗi, phong ảnh khôi lỗi cùng hắc ám ảnh khôi lỗi nhắm đến bên trái của Lam Thần, không gian ảnh khôi lỗi cùng quang minh ảnh khôi lỗi đuổi theo bên phải của Lam Thần, tại đây trong lúc nguy cấp, Niệm Băng thiên nhãn lĩnh vực toàn khai, tốc độ tự thân hắn và bốn ảnh khôi lỗi đồng thời đạt tới cực hạn.
Nhưng Lam Thần tiến vào phượng hoàng đệ ngũ biến, tốc độ cũng đạt tới cực hạn, sau khi ba đạo thân ảnh chia ra, trong chớp mắt bắt đầu nhắm kim phượng hoàng phong ấn ở trung tâm đánh tới, thân thể của nàng tựa hồ giãy dụa, nhưng cũng bất lực giống như trước, từ bên miệng núi lửa đến trung tâm khoảng cách rất ngắn, khi mắt nhìn thấy nàng sắp lao vào phong ấn màu vàng kia, Niệm Băng cùng bốn ảnh khôi lỗi rốt cục kịp thời đuổi tới, ngăn ở trước mặt Lam Thần. Nhìn thấy hình dáng Lam Thần bây giờ, Niệm Băng lại càng hoảng sợ, hai tròng mắt nàng đã hoàn toàn biến thành băng màu lam, trong mắt tràn ngập thống khổ, toàn thân cao thấp ngũ thải quang mang bắt đầu khởi động, mắt nhìn thấy Niệm Băng ngăn chặn, nàng nâng hai tay lên phát ra một cỗ ngũ thải quang mang mênh mông hướng Niệm Băng cùng bốn ảnh khôi lỗi đánh tới.
Niệm Băng biết, bây giờ ba Lam Thần chỉ có một là thật, nhưng dưới tác dụng của phượng ảnh tam phân, hắn căn bản không thể nhận ra người nào là thật, người nào mới là giả, kinh nghiệm thực chiến phong phú trợ giúp cho Niệm Băng rất nhiều, không do dự hắn cùng bốn ảnh khôi lỗi lập tức nhào tới. Cái thứ nhất phát huy tác dụng chính là không gian ảnh khôi lỗi cùng quang minh ảnh khôi lỗi, dưới tác dụng tinh thần lực khổng lồ của Niệm Băng, hắn phân ra năm luồng khống chế thân thể mình cùng bốn ảnh khôi lỗi, quang nguyên tố thánh khiết mênh mông tỏa ra, đem thân thể Lam Thần bao phủ ở bên trong, tất cả đều là một trị liệu thuật cao cấp, đem ngũ thải quang mang do Lam Thần phát ra tháo gỡ hết, lúc thân hình Lam Thần thoáng vừa chậm lại , không gian ảnh khôi lỗi toàn thân ngân quang đại phóng một cái không gian truyền tống đã đem Lam Thần đưa ra ngoài bờ miệng núi lửa. Lúc này, uy lực công kích của Lam Thần mới hoàn toàn biểu hiện ra, nhưng nàng đã bị bức rời xa cột sáng trung tâm phong ấn núi lửa.
Niệm Băng cùng phong, thổ hai ảnh khôi lỗi cũng không chậm trễ, cách làm của Niệm Băng rất đơn giản, hắn không để ý nhiệt độ cao của ngũ thải quang diễm, trực tiếp nhào tới, chộp một cái đem Lam Thần trước mặt ôm vào trong ngực. Đương nhiên, hắn cũng không hành động liều lĩnh, thiên nhãn lĩnh vực mặc dù không có tác dụng công kích nhưng bất luận là phòng ngự hay là tăng tiến cùng suy yếu, đều có uy lực rất mạnh, nhất là sau khi thiên nhãn huyệt của Niệm Băng đạt tới cảnh giới cuối cùng, thiên nhãn lĩnh vực của hắn cũng đã đạt tới độ cao hoàn toàn mới, hai mươi ngày trước, phối hợp với thiên nhãn lĩnh vực, hắn mới có thể làm suy yếu trên diện rộng uy lực công kích của Phượng hoàng triển dực đại trận, lại thông qua tác dụng tăng trưởng, hoàn thành thất cấm thất tuyệt chú đạt tới mười ba bậc kia với sự trợ giúp của thiên nhãn lĩnh vực.
Khi Niệm Băng ôm thân thể Lam Thần, công kích nàng phát ra đã ấn trên ngực Niệm Băng, Niệm Băng phát ra một tiếng kêu đau đớn, thất sắc quang mang của thiên nhãn lĩnh vực đồng thời suất động, đồng thời khi bị công kích, đem hỏa nguyên tố trong đòn công kích hạ tới mức thấp nhất, Lam Thần cũng không phải võ sĩ, mà là một ma pháp sư, song chưởng nàng đẩy ra tự nhiên sẽ không tạo cho Niệm Băng thương tổn gì, mang thân thể của nàng Niệm Băng chợt tăng tốc, theo sát không gian ảnh khôi lỗi cùng quang ảnh khôi lỗi về tới ngoài miệng núi lửa.
Cách làm của thổ ảnh khôi lỗi cùng hắc ám ảnh khôi lỗi rất giống nhau, hắc vũ hoàng trong ảnh khôi lỗi là một người cường đại nhất, tâm ý hắn sớm cùng Niệm Băng tương thông, mặc dù Lam Thần đã sử dụng đệ ngũ biến trong phượng hoàng cửu biến, nhưng nàng làm sao xứng là đối thủ của hắc vũ hoàng chứ?
Phệ ma đao trong không trung vẽ một cái vòng tròn, trong nháy mắt xuất hiện một cái động màu đen, đem ngũ thải hỏa diễm mênh mông kia cắn nuốt hoàn toàn, sau một khắc, phong ảnh khôi lỗi đã mang theo một đạo long quyển phong màu xanh, cuốn thân thể Lam Thần đem ra ngoài, nhắm hướng Niệm Băng mà đến.
Mặc dù hết thảy chỉ là phát sinh trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng Niệm Băng cũng đã dùng hết toàn lực, tất cả ảnh khôi lỗi đều bộc phát ra thực lực cực mạnh, mới ngăn chặn được Lam Thần ngũ biến. Giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, nghe theo lời Phượng Hư, trước khi Phượng hoàng niết bàn đại điển hoàn thành, ngăn cản Lam Thần chia làm ba đạo thân ảnh tiếp cận phong ấn trung tâm.
Nhưng thật sự thuận lợi như vậy sao? Bị Niệm Băng cùng ảnh khôi lỗi hợp lực mang ra bên miệng núi lửa, ba Lam Thần đồng thời dừng lại một chút, ba đạo hư ảo thân ảnh đột nhiên biến hóa mạnh mẽ, chỉ có ba đôi mắt màu lam kia là chân thật, tiếng phượng kêu to đồng thời từ trong miệng ba đạo thân ảnh Lam Thần phát ra, quang mang trong nháy mắt phóng thoát, Niệm Băng chỉ cảm thấy thân ảnh không còn trong ngực, Lam Thần hóa thành lam quang bay vào không trung, ba đạo thân ảnh hợp làm một. Ngũ thải quang mang trong nháy mắt bùng nổ, hợp thành một con phượng hoàng thật lớn bốc lên giữa không trung, đôi mắt phượng hoàng là băng màu lam, đôi cánh thật lớn giăng ra mười trượng không gian, ngũ thải thân thể kia trong nháy mắt tăng thêm trong không khí, ngũ thải quang diễm phát ra quang mang so với năm con kim phượng hoàng tạo thành phong ấn kia cũng không nhỏ hơn chút nào.
Phượng Nữ và Ngọc Như Yên giật mình nhìn thấy Lam Thần đột phá bình cảnh đạt tới đệ lục biến, nhất thời kinh hãi thất sắc, năng lực tăng lên vốn là chuyện tốt, nhưng ở tình huống này xem ra tự thân Lam Thần khẳng định là vấn đề không nhỏ, thực lực của nàng tăng lên phiền toái càng lớn.
Phượng Nữ cùng Ngọc Như Yên không do dự, đồng thời di chuyển, Ngọc Như Yên phân ra ba đạo thân ảnh đồng thời phát sáng ngũ thải quang mang, trong nháy mắt lên tới đệ ngũ biến phượng hoàng cửu biến, mà ba đạo thân ảnh Phượng Nữ kia trong nháy mắt dung hợp cùng một chỗ, trực tiếp nhảy qua đệ ngũ biến, dựa vào thiên nhãn huyệt khống chế năng lượng bản thân, lại một con phượng hoàng thật lớn xuất hiện giữa không trung, chỉ có điều Phượng Nữ biến thành phượng hoàng, tất cả đôi mắt đều là màu đỏ, trông như hồng bảo thạch.
Ngay sau khi Phượng Nữ biến hóa. Ba đạo thân ảnh Ngọc Như Yên trải qua đệ ngũ biến hóa thân năm sắc, tiến đến dung hợp, từ ngũ biến tiến vào đệ lục biến, lại một con phượng hoàng cự đại xuất hiện trong không trung, phượng hoàng do Ngọc Như Yên hình thành có đôi mắt màu xanh biếc, ba con phượng hoàng khôi vĩ bay giữa không trung, bởi vì tiến vào đệ lục biến, thực lực của Phượng Nữ và Ngọc Như Yên trong nháy mắt đại tăng, chỉ cần chính Ngọc Như Yên cũng đã phối hợp thoải mái với Phượng Hư trưởng lão khống chế phong ấn núi lửa phun ra, Phượng Nữ ở không trung xoay người một cái, quay sang nghênh đón Lam Thần.
Vào thời khắc này Niệm Băng đã bay lên không trung, ảnh khôi lỗi đã hoàn toàn thu lại, quang mang màu xám ngưng kết dưới thân hắn, thân thể Áo Tư Tạp thật lớn xuất hiện tại hư không, long dực mở rộng mang Niệm Băng tới sớm hơn Phượng Nữ một bước, ngăn ở trước mặt Lam Thần. Mặc dù đồng dạng là đệ lục biến thân làm phượng, nhưng ngũ thải phượng hoàng Lam Thần biến thành lớn gấp hai Phượng Nữ và Ngọc Như Yên, thân thể so với Áo Tư Tạp còn muốn lớn hơn vài phân. Lơ lửng ở giữa không trung, nàng trực tiếp nhằm cột sáng núi lửa phun ra phía trước vỗ cánh bay đến, ngũ thải quang mang trên người từng lớp từng lớp suất động, trong đôi mắt màu lam kia lóe ra quang mang giãy dụa, nhưng Lam Thần vẫn không thể khống chế thân thể mình, Phượng Nữ bay đến bên cạnh Niệm Băng, họ không vội vã, mỗi một thời gian đi qua, đối với Phượng hoàng niết bàn đại điển thành công càng thêm nắm chắc, lúc này núi lửa mạnh mẽ ban đầu đã dần dần yếu bớt.
Đúng lúc này, một cái quang tráo màu lam từ phía sau bao trùm thân thể Lam Thần, kia rõ ràng là khí tức của băng, mặc dù quang tráo cũng không mạnh lắm, nhưng làm cho hỏa diễm chung quanh thân thể Lam Thần hơi bị co rút lại. Đó là ma pháp của Long Linh, Long Linh chỉ sợ thương tổn đến Lam Thần, lấy băng tuyết nữ thần đích thán tức làm ma pháp trượng phát động ma pháp này, nàng dùng chính là một cái băng hệ phong ấn thuật.
Cùng lúc ma pháp của Long Linh vừa mới phát huy hiệu dụng, một màn kỳ dị xuất hiện, chung quanh thân thể Lam Thần kia rõ ràng là hỏa diễm thiêu đốt, trong nháy mắt đem cái phong ấn thuật băng hệ kia nuốt hết, năng lượng khổng lồ nóng rực không ngừng bốc lên, chỉ là nóng rực kia cũng không giống với hỏa diễm bình thường, nhiệt lượng tựa hồ lạnh như băng, hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt khiến Phượng Nữ cùng Niệm Băng đều cảm giác được có chút không ổn. Lúc này, ngũ thải hỏa diễm chung quanh thân thể Lam Thần bắt đầu đã xảy ra biến hóa, ngũ thải quang mang suất động phát triển càng lúc càng tinh khiết. Mặt đất phía dưới Lam Thần không hề có dấu hiệu báo trước chợt phá vỡ, một cỗ dung nham cực mạnh phún trào phóng lên cao hòa vào thân thể Lam Thần, ngay sau đó, thân thể Lam Thần xung quanh ngũ thải hỏa diễm trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa, biến thành màu lam giống như ánh mắt của nàng, dung nham đều bị thân thể của nàng hấp thu hết, hỏa diễm màu lam nhẹ nhàng phất phới, phượng hoàng màu lam nhất thời trông thật động lòng người.
Phượng Nữ thất thanh kinh hô: "Phượng hoàng cửu biến đệ thất biến, phượng hoàng chân thân. Hả! không, đây là âm hỏa!"
Không đợi Phượng Nữ và Niệm Băng tiến tới, Lam Thần đã phun ra một ngụm hỏa diễm màu lam, hỏa diễm cũng không phải hướng Niệm Băng và Phượng Nữ phun tới, mà là trực tiếp phun trên mặt đất, Niệm Băng rất nhanh hiểu được hàm nghĩa của âm hỏa này, trên mặt ngoài, cũng không có khí tức nóng rực tồn tại, cũng không có thanh thế thật lớn cùng hỏa diễm bạo phá sinh ra tiếng ầm ầm, nhưng nham thạch trên mặt đất trong nháy mắt tan rã, nham thạch khí hóa mới vừa biến mất, lại một cỗ dung nham phun ra. Có lẽ bị âm hỏa dẫn động, cả tòa Phượng hoàng hỏa sơn chấn động kịch liệt, vốn hỏa sơn phun ra đang bị Ngọc Như Yên cùng Phượng Hư hoàn toàn chế trụ, nay năng lượng trong nháy mắt vọt lên gấp bội, miệng núi lửa chợt hướng ra phía ngoài khuếch trương, dung nham hỏa hồng sắc không ngừng phun trào.
Năm con kim phượng hoàng kia bị công kích kịch liệt quang mang màu vàng biến mất, ngũ thải phượng hoàng do Ngọc Như Yên biến thành chợt chớp động đem Phượng Hư từ không trung hạ xuống, trong nháy mắt thoát ly phạm vi miệng núi lửa, bọn họ không còn khả năng khống chế núi lửa phun trào nữa.
Ngay sau đó, trong hố lớn hình nón của miệng núi lửa, từng đợt từng đợt dung nham bạo phát, lỗ hổng dần dần hiện rõ, thời gian ngắn ngủn mấy lần hít thở, cả núi lửa đã hoàn toàn phun ra, cột lửa thật lớn hơn mấy trăm lần trước kia hướng bầu trời phun lên hỏa diễm nóng rực, khắp bầu trời đều bị hỏa diễm nóng rực này biến thành màu đỏ.
Tích Lỗ trước tiên đã mang Long Linh bay nhanh xuống núi, trong cái nóng rực kịch liệt như thế, ngoại trừ hỏa nguyên tố ra, trong không khí không tồn tại hệ ma pháp nguyên tố khác, bởi vậy Long Linh cũng vô pháp phi hành, chỉ có thể nhờ Tích Lỗ mang đi, trong nháy mắt bay ngược về phía sau. Núi lửa phun phát ra dung nham chứa nhiều điểm kim quang, năng lượng khổng lồ nóng rực khiến Niệm Băng và Áo Tư Tạp cũng chịu hết nổi, thiên nhãn lĩnh vực mặc dù cường đại, nhưng đối diện với đại địa tự nhiên nổi giận kịch liệt như thế, bọn họ cũng chỉ có thể lui bước, Áo Tư Tạp hai cánh mở lớn, trong nháy mắt mang Niệm Băng thoát ly phạm vi núi lửa phun trào.
Phượng Nữ, Ngọc Như Yên trước sau thoát ly, nhưng khi mọi người rời khỏi miệng núi lửa, lại hoảng sợ phát hiện thân thể Lam Thần đã bị cột dung nham nóng chảy nuốt trọn.
Ngọc Như Yên và Niệm Băng cơ hồ đồng thời phát ra một tiếng kêu bi thiết. Khi Niệm Băng nhảy lên, muốn hướng núi lửa lao tới, mới phát hiện trong không khí không có phong nguyên tố hoặc băng nguyên tố có thể làm cho mình bay lượn được, Áo Tư Tạp một lần nữa chạm vào thân thể hắn, bất luận Niệm Băng yêu cầu như thế nào, hắn cũng không chịu mang Niệm Băng lao vào cột dung nham kịch liệt kia. Hắn cũng không phải vì mình mà đồng thời vì bảo vệ Niệm Băng! Trong lòng Niệm Băng không ngừng vang lên âm thanh an ủi của Áo Tư Tạp, nhưng giờ khắc này hắn làm sao có thể nghe lời chứ? Lam Thần đã bị dung nham núi lửa nuốt chửng hoàn toàn, tựa như cắn nát trái tim hắn khiến hắn rơi xuống tận vực sâu thống khổ, hắn điên cuồng hò hét, hắn muốn gọi ra ảnh khôi lỗi địa, dẫn hắn nhằm phía cột dung nham nóng rực kia lao đến. Nhưng vào giờ phút này, tất cả ảnh kiện khôi lỗi đều cự tuyệt yêu cầu của hắn. Làm đao hồn trong siêu thần khí, chúng đều có ý thức của mình, làm sao có thể nhìn chủ nhân của mình đi vào chỗ chết chứ?!
Niệm Băng tan nát cõi lòng, tâm hắn kích động tan nát, nhưng hắn không hành động được cũng không có nghĩa Phượng Nữ cùng Ngọc Như Yên không thể hành động, một màn kỳ dị đã xảy ra, phượng hoàng do Phượng Nữ và Ngọc Như Yên biến thành cũng từ ngũ sắc biến thành màu đỏ tinh khiết, nếu bình thường, có lẽ các nàng đã phát hiện mình phi thường hưng phấn, tự mình tiến vào phượng hoàng cửu biến đệ thất biến phượng hoàng chân thân, lúc này, các nàng cũng không có tâm tư quan tâm thực lực của mình, mặc dù Phượng tộc là thuộc tính hỏa, nhưng thân thể các nàng cũng không có khả năng chịu đựng dung nham có nhiệt độ cao hơn mấy ngàn độ! Ngọc Như Yên xuất phát trước, lao thẳng đến cột dung nham, Phượng Nữ đi sau lại tới trước, vọt qua Ngọc Như Yên tới trước phụ cận miệng núi lửa, nàng quay mạnh thân lại, khí lưu màu đỏ nóng rực phun ra cứng cỏi cản Ngọc Như Yên đang xông lại: "Mẹ, để cho con đi!" Không đợi Ngọc Như Yên phản ứng, hỏa hồng sắc phượng hoàng do Phượng Nữ biến thành lao thẳng vào khối dung nham mãnh liệt đang điên cuồng phun ra.
Thân thể Ngọc Như Yên bị chấn trở về, khi nàng còn đang muốn vọt tới trước, một lá chắn màu xám đã kịp chắn ngang trước mặt, Áo Tư Tạp mang Niệm Băng mặc dù tốc độ phi hành nhanh nhất, cũng chỉ có thể ngăn cản Ngọc Như Yên, lúc này Phượng Nữ đã biến mất.
Nước mắt, theo hai gò má Niệm Băng chảy xuống: "Mẹ, không cần!" Trái tim hắn trong nháy mắt như bể vỡ tan tành, hai vị thê tử đều đâm đầu vào trong cột lửa giống như địa ngục kia, thật ra, hắn tại sao lại không lao vào chứ? Nhưng giờ phút này, hắn lại không thể không ngăn cản Ngọc Như Yên đang kích động như điên loạn.
Niệm Băng rất hối hận, hối hận tại sao lại đáp ứng Phượng Nữ trở về, tại sao muốn mang Lam Thần trở lại Phượng tộc, nếu không về Phượng tộc, sao phải chịu những biến hóa bi thảm thế này? Niệm Băng lúc này mới phát hiện, đối mặt với tai hoạ do thiên nhiên gây ra, mình vô lực như thế nào! Núi lửa trước mắt phun ra khiến cho phụ cận ngoại trừ hỏa nguyên tố ra, các ma pháp nguyên tố khác hoàn toàn biến mất, hình thành một môi trường chân không, tinh thần lực mình dù cường thịnh trở lại, cũng không có ma pháp nguyên tố phối hợp làm sao có thể xông vào trong chứ? Hỏa diễm mang màu vàng quang điểm kia, tràn ngập khí lưu nóng rực dị thường, đây chẳng lẽ đúng là phượng hoàng chân hỏa sao? Niệm Băng đồng thời cũng biết, Áo Tư Tạp và ảnh khôi lỗi đã đúng, mặc dù chính mình đã có được hỏa ma pháp, cùng thân thể cứng cỏi, nhưng nếu xông vào trong dung nham mênh mang này, cũng tuyệt đối không thể may mắn tránh khỏi, cho nên, trước hết hắn muốn thoát ly Áo Tư Tạp, một mình nhảy vào trong miệng núi lửa.
Lúc này Phượng Hư lẳng lặng nhìn núi lửa trước mắt bộc phát mênh mông ngoài trăm trượng, trong mắt không ngừng lóe ra quang thải kỳ dị, trong miệng thì thào nói: "Kỳ quái, thật sự là kỳ quái!" Xung quanh thân thể lão tản mát ra ngũ thải quang mang, thân ảnh hư ảo từ một biến thành ba, ở vừa rồi trong nháy mắt ngắn ngủi khi núi lửa hoàn toàn bộc phát, lão cảm giác rõ ràng được Cửu ly đấu khí trong cơ thể mình phảng phất bị thêu đốt, trong nháy mắt đạt tới một điều chính mình trước đó chưa từng có, trực tiếp vượt qua hai cấp, từ đệ tam biến trực tiếp tiến lên tới đệ ngũ biến. Điều này lão trước kia muốn nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngọc Như Yên lạnh lùng nói: "Niệm Băng! Ngươi tránh ra, ta muốn vào đi cứu nữ nhi của ta. Không cần lo cho ta, chúng nó nếu có mệnh hệ nào, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
Niệm Băng có chút lờ đờ nhìn Ngọc Như Yên, đột nhiên ánh mắt hắn trở nên kiên định hẳn lên, gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, mẹ con ta cùng vào đi thôi." Mặc dù biết rõ là chịu chết, nhưng lúc hai vị thê tử của mình đều lâm vào nguy cơ như thế, hắn tuyệt không lùi bước.
Áo Tư Tạp không chịu tiến vào, năng lượng thân thể hắn thật ra có thể duy trì bên ngoài, chỉ là không thể hình thành thân thể, giống như vong linh, nhưng linh hồn hắn cùng năng lượng hình thành thân thể ngưng kết cùng một chỗ, chỉ cần hắn tu luyện không ngừng, sau khi khiến long thần tâm quyết đạt tới trình độ nhất định, có thể một lần nữa ngưng kết thực thể, chỉ là hắn tự tu luyện so với tu luyện trong thân thể mình chậm hơn chút ít mà thôi. Tới thời điểm này, hắn không cố kỵ nhiều như vậy nữa, không thể cùng sống, chỉ mong được chết cùng nhau, đây là ý nghĩ duy nhất của Niệm Băng. Nghĩ tới đây, hắn không có gì do dự nữa.
Nghe Niệm Băng nói xong, Ngọc Như Yên sững sờ một chút, đang lúc nàng không biết làm thế nào cho phải, thanh âm Phượng Hư đột nhiên vang lên: "Chờ một chút, các ngươi..., trước hết đừng xúc động!" Ba thân ảnh Phượng Hư đồng thời bay tới trước mặt Niệm Băng và Ngọc Như Yên, ba thân ảnh hợp thành một, biến thành một người trên thân lấp lánh ngũ thải quang mang. Thủ tịch trưởng lão Phượng tộc Phượng Hư nói: "Đừng xúc động, các ngươi trước hãy nghe ta nói. Phượng Nữ cùng Lam Thần chưa hẳn sẽ có việc gì, nói không chừng, các nàng trong dung nham chưa chắc là chuyện xấu, ngược lại có khi là chuyện tốt nữa."
Ngọc Như Yên vội vàng hỏi: "Trưởng lão, ngài nói mau, chẳng lẽ trong điển tịch Phượng tộc chúng ta có ghi lại sao?"
Phượng Hư lắc lắc đầu, nói: "Không, điển tịch bổn tộc cũng không ghi lại tình hình trước mắt này, nhưng chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện vấn đề sao? Các ngươi hãy cảm giác một chút, lần đầu tiên núi lửa phun ra mãnh liệt như thế, nhưng chỗ chúng ta cách miệng núi lửa rất gần, nhiệt độ lại không cao so với lúc trước nhiều lắm. Hơn nữa, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, dung nham phun ra cũng không tràn ra ngoài hỏa sơn, cũng không có dung nham từ không trung rơi xuống sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.