Chương 124: Sanh mệnh trớ chú
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Tà Nguyệt trước mắt đã khai mở được ba khiếu huyệt. Hắn tự nhiên biết rất rõ tác dụng của các khiếu huyệt, đồng thời cũng biết thiên nhãn huyệt chính là linh khiếu của bảy khiếu huyệt. Niệm Băng hiện đã mở được thiên nhãn huyệt dĩ nhiên tiền đồ tương lai là vô hạn lượng. Nếu như quả có thể khống chế được Niệm Băng thì đối với việc khống chế di thất quốc độ thần bí kia sẽ có lợi rất nhiều. Vì vậy từ ban đầu hắn không muốn hạ sát thủ với Niệm Băng, mà hy vọng Niệm Băng có thể thần phục hắn.
Niệm Băng khẽ cười nói: “Muốn ta thần phục ngươi không phải là không thể. Dù sao ta vẫn luôn hy vọng mình có thể cường đại hơn. Có thể ngươi đã sớm cảm nhận được ta tu luyện không phải chỉ là một loại ma pháp. Sau này ngay cả ta cũng không biết ma pháp của mình đạt tới trình độ nào, có những đặc điểm gì, có thể sinh ra uy lực như thế nào ?. Không biết ngươi có nhận thức thế nào về thất hệ ma pháp? Nếu như muốn ta thần phục thì phải có điều kiện đó chính là ngươi phải giúp đỡ ta. Nhưng trước mắt mà nói thì mặc dù ta cảm nhận được ngươi rất cường đại , nhưng ta và ngươi tu luyện bất đồng, nếu như ta thần phục ngươi thì ngươi sẽ giúp ta tăng thực lực như thế nào? Theo ta thấy thì ngươi mặc dù là một Vu Yêu nhưng căn bản ngươi chính là một nhân loại, ngươi không có thể cùng lúc am hiểu các năng lực khác được”.
Tà Nguyệt mĩm cười nói: “Không có gì là không thể . Ngươi nên biết là tại mấy ngàn năm trước thì ta chính là một ma pháp sư của nhân loại. Nguyên bổn tu luyện của ta không phải là ma pháp hiện tại mà cũng là ma pháp của nhân loại bình thường. Sau này ta mới nhận ra sự cường đại của Vong Linh ma pháp cùng năng lực vĩnh sanh bất tử, vì vậy mới đổi sang tu luyện ma pháp hiện tại. Không sai, ta chính là một Vu Yêu, nhưng không phải là từ một hắc ám ma pháp sư phát triển nên. Vong Linh ma pháp chính là cơ sở của ta. Trải qua mấy ngàn năm, bất luận dù là ma pháp nào , trong đầu ta đều có tư liệu rất rõ về nó. Chỉ cần người hướng về ta thần phục, dưới sự chỉ điểm của ta đương nhiên sẽ tiến bộ rất lớn. Có thiên nhãn huyệt, ngươi thậm chí còn có thể học tập lấy Vong Linh ma pháp của ta. Sanh mệnh con người có hạn, nhưng nếu ngươi cùng ta học tập Vong Linh ma pháp thì có thể vĩnh sanh bất tử. Ta nghĩ bất cứ ai cũng đều luôn hy vọng có thể sống càng lâu càng tốt”.
Niệm Băng nhất thời trầm tư, do dự hồi lâu rồi nói: “Vĩnh sanh bất tử đúng là có hấp lực thật lớn đối với ta. Xem ra chọn lựa thần phục ngươi cũng là một giải pháp không tệ. Nhưng ta còn có một điều kiện khác”.
“Hỗn đản, Tà Chủ đại nhân đồng ý tiếp nhận thần phục cùng truyền thụ cho ngươi vĩnh sanh bất tử chi pháp. Đó chính là phần thưởng của ngươi, ngươi còn muốn ra điều kiện sao?” Ti Na phẫn hận nói.
Tà Nguyệt phất tay ngăn Ti Na nói tiếp rồi quay về Niệm Băng nói: “Được, ngươi cứ nói ra nghe xem. Trên thế giới này việc mà ta không làm được chỉ sợ không có nhiều”.
Khuôn mặt Niệm Băng lộ ra nét cừu hận: “Ta còn có đại cừu chưa báo. Bà ấy đã giết cha mẹ của ta. Nếu như ngươi đáp ứng giúp ta giết bà ấy thì ta sẽ thần phục ngươi. Chỉ là cừu nhân của ta không phải là người bình thường mà chính là Thần Hàng sư duy nhất trên đại lục Băng Tuyết Nữ Thần tế tự, ngươi có thể làm được không?”.
Tà Nguyệt lạnh nhạt cười nói: “Có thể trong mắt người khác Băng Tuyết Nữ Thần tế tự là một cường giả, nhưng trong mắt ta thì bà ta bất quá chỉ là một ma pháp sư nhân loại mà thôi. Được, ta đáp ứng ngươi”.
Nhìn thấy rõ sự cừu hận trong ánh mắt Niệm Băng, lúc này Tà Nguyệt đối với Niệm Băng càng thêm phần tin cậy. Dù sao hắn thân là cường giả trong hắc ám nên hiểu rất rõ đặc điểm của nhân loại. Chỉ cần nhân loại có tồn tại khí tức khác thì với tinh thần của hắn rất dễ dàng nhận ra. Sự cừu hận trên nét mặt Niệm Băng không giả, đó chính là cừu hận phát ra từ nội tâm. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng hận ý mãnh liệt trong linh hồn Niệm Băng.
Niệm Băng hít sâu một hơi nói: “Được, nếu đã như vậy thì ta đáp ứng thần phục ngươi. Bất quá ta nghĩ muốn thần phục ngươi cũng không đơn giản như vậy. Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì ?”.
Tà Nguyệt mỉm cười nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi muốn được sự tin tưởng của ta. Ta có một câu trớ chú, chỉ cần ngươi hoàn thành nó thì sau này ngươi chính là người của ta. Bất quá việc này cũng chưa cần gấp. Để biểu thị lòng trung thành của ngươi, trước tiên ngươi hãy mở cửa động ra, hơn nữa nói cho ta biết rốt cuộc thất long vương đã xảy ra chuyện gì. Còn trớ chú thì đợi kết thúc việc này đi rồi nói”.
Niệm Băng có chút kinh ngạc nói: “Trớ chú là gì? Tà chủ đại nhân, ta từng nghe người ta nói qua về một đoạn chú ngữ trớ chú không đầy đủ, tựa hồ như rất thần kỳ. Ngài có thể giải thích cho ta được không ?”.
Tà Nguyệt nhíu mày, hắn đã sớm hết nhẫn nại được nữa nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, ngươi nói ra đi. Đối với trớ chú thuật thì sợ trên đại lục không ai có thể quen thuộc hơn ta”.
Niệm Băng nói: “Chú ngữ của trớ chú như thế này”. Nói tới đây, mục quang của hắn trở nên mê ly, thanh âm trầm xuống theo một âm điệu nhất định chậm chậm nói: “Dĩ ngã đích sanh mệnh vi đại giới trớ chú nhất thiết đích sanh linh, dĩ ngã đích linh hồn vi đại giới. Trớ chú nhất thiết đích nguyên tố, dĩ ngã đích tiên huyết vi dẫn đạo, dĩ ngã đích linh hồn vi toàn luật. Ngã nguyện cống hiến xuất tự kỷ đích sanh mệnh bổn nguyên, hoán lai thiên địa gian vô cùng đích lực lượng , hủy diệt thị ngã đích hi vọng. Ngã nguyện tương trớ chú thi gia vu bổn thân, hoán lai hủy diệt đích hi vọng. Thế gian tối thần bí đích trớ chú a, ngã nguyện vi nhĩ nhi phụng hiến dĩ trớ chú chi lực vi nguyên tuyền, thích phóng ba ngã đích sanh mệnh cấm - Sanh mệnh trớ chú đích thán tức ”. (Để nguyên không dịch thấy hay hơn)
Khi Niệm Băng bắt đầu ngâm câu chú ngữ đầu tiên, Tà Nguyệt đã chăm chú lắng nghe. Đoạn chú ngữ này khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc mà cũng rất lạ lẫm. Bởi vì hắn thường hay sử dụng trớ chú nhưng chưa bao giờ sử dụng chú ngữ dạng như thế này. Hắn cũng không nghĩ tại sao Niệm Băng lúc này lại trở nên yếu đuối như thế mà lo cẩn thận lục lọi trong đầu từng đoạn từng đoạn chú ngữ phức tạp với hy vọng tìm ra tác dụng của chú ngữ này. Nhưng khi hắn nghe tới câu ”ta nguyện vì ngươi phụng hiến” thì toàn thân chấn động kinh hãi nhìn Niệm Băng thét lớn: “Mau dừng lại, đó không phải là một chú ngữ tàn khuyết (thiếu sót) ”. Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, chú ngữ đã sớm hoàn thành.
Niệm Băng mỉm cười, nét ti bỉ lúc trước hoàn toàn biến mất. Hắn bình tĩnh nhìn Tà Nguyệt nói: “Ta đương nhiên là biết chứ. Đó không phải là chú ngữ thiếu sót nhưng nếu ta không nói như vậy thì sao có thể hoàn thành đoạn chú ngữ này? Tà chủ đại nhân, không biết thực lực của ta sau khi vì mọi người mà trớ chú chính sinh mệnh của mình (giống như đòn hi sinh ) có thể đối chọi được với ngài không vậy? ”.
Từng vòng bạch sắc quang không ngừng tỏa ra từ thân thể Niệm Băng. Đó không phải là thần thánh khí tức, mà cũng chẳng phải là quang minh khí tức. Vào lúc này cả người Niệm Băng như biến thành nguyên tố ma pháp. Trong ánh bạch quang lấp lóe, cơ thể của Niệm Băng như căng lên. Từng thanh ma pháp đao lần lượt xuất hiện, năng lượng của bọn chúng lần này như có thể xuyên thấu tất cả.
Từ khi hắn bắt đầu đối thoại với Tà Nguyệt thì cũng là lúc hắn quyết định sử dụng tới Sanh Mệnh Trớ Chú. Niệm Băng kinh ngạc phát hiện ra lúc này mình như không có chút gì sợ hãi khi sắp phải chết. Nghĩ tới mình giải phóng sinh mệnh mà có thể đổi được sự ra đời của một tân long vương, trong lòng Niệm Băng càng trở nên bình tĩnh. Nỗi thống khổ vì mất đi cha mẹ hắn từng phải chịu qua. Nếu như bọn Tà Nguyệt tiến được vào trong động huyệt thì chỉ sợ không chỉ tiểu long vương mất đi cha mẹ mà ngay cả bọn họ cũng khó mà an toàn. Sự giúp đỡ của Gia Lạp Mạn Địch Tư, của Thổ long vương Bàn Tử, từng chút từng chút hắn đều nhớ rất rõ. Bọn họ giúp đỡ Niệm Băng không hề cần hắn phải báo đáp. Nhưng tất cả bọn họ đều là bằng hữu của mình! Hiện tại, nếu mình không sử dụng Sanh Mệnh Trớ Chú thì Tà Chủ cũng không bỏ qua cho mình, mà thất long vương cũng sẽ bị hủy diệt.
Niệm Băng luôn xem trọng lợi ích là trên hết, nếu đã không còn đường nào có kết quả tốt thì sao lại không liều mạng một lần. Ít ra nếu mình có thể thắng thì bằng hữu sẽ được sống sót. Niệm Băng không nghĩ mình là cái gì vĩ đại mà hắn chỉ nghĩ mình thân là một nam nhân, đó chính là việc mà một nam nhân đỉnh thiên lập địa cần phải làm. Đây chính là lúc sử dụng tới trí tuệ của hắn. Đầu tiên hóa giải đi mối nghi ngờ của Tà Chủ đối với hắn, dùng chính cừu hận thật sự của mình để làm giảm mối nghi ngờ đó tới mức thấp nhất rồi sau cùng dụng phương pháp hỏi để có thể phát ra Sinh Mệnh Trớ Chú. Mọi việc cứ như là xảy ra theo tự nhiên.
Niệm Băng cảm thấy một lực lượng to lớn tràn ngập trong cơ thể. Bảy cái ma pháp quang cầu trong cơ thể to lên gấp đôi. Tùy theo sự giải phóng sinh mệnh khí tức mà lực lượng của Niệm Băng càng lúc càng mạnh. Lấy thân thể Niệm Băng làm trung tâm, ma pháp nguyên tố xung quanh trở nên rất rõ ràng. Bảy loại quang điểm mang màu sắc khác nhau không ngừng phá vỡ chướng ngại do u lục sắc tạo ra để ngưng tụ về thân thể của Niệm Băng.
Giải phóng sinh mệnh để có được năng lượng so với dự tính của niệm Băng lớn hơn rất nhiều. Hàn quang trong ánh mắt Niệm Băng lóe lên, toàn hệ ảnh chi khôi lỗi lần nữa xuất hiện. Chỉ có điều lần này Niệm Băng hoàn toàn không có sử dụng chú ngữ mà chỉ động ý niệm, thân ảnh ngưng tụ như thực thể của bảy khôi lỗi cùng lúc xuất hiện. Đồng thời lúc này thiên nhãn lĩnh vực cũng được phóng ra bên ngoài, trong nháy mắt đã vượt qua cực hạn năm trượng . Cả bên trong sơn cốc tựa hồ như bị thiên nhãn lĩnh vực bao trùm lấy khiến cho ngay cả thân hình của Tà Nguyệt cũng phải chịu ảnh hưởng. Thất sắc quang mang cực lớn dưới sự ngưng tụ không ngừng trùng phá u lục sắc, một lần nữa đem ánh sáng trở về trong sơn cốc. Giống như để bắt đầu một cuộc sống mới thì phải có một người khác phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình .
Tà Nguyệt lạnh lẽo nhìn Niệm Băng: “Ngươi điên rồi sao? Không lẽ ngươi không biết là sử dụng Sanh Mệnh Trớ Chú sẽ làm hao hết sanh mệnh lực của ngươi, ngay cả linh hồn cũng sẽ bị tiêu diệt ?”.
Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Ý niệm của ta và ngươi không giống nhau. Ta vĩnh viễn không thần phục một ai. Trong động huyệt này chính là bằng hữu của ta, vì để bảo vệ bọn họ thì ta dù chết cũng phải liều mạng một phen”.
Tà Nguyệt cười nói: “Tốt, không thể ngờ nhân loại còn có loại người kỳ dị như ngươi. Nhưng có một điểm ngươi sai rồi, đó là cho dù ngươi có sử dụng Sanh Mệnh Trớ Chú thì ngươi cũng không thắng được ta. Ta là Vu Yêu, là tối cường giả trong hắc ám lĩnh vực. Ta sẽ cho ngươi thấy cái gì là chân chánh hắc ám chi lực cường đại”.
Dứt lời, Tà Nguyệt kéo tấm khăn che mặt xuống để lộ ra khuôn mặt anh tuấn nhưng lại rất tà dị. Đôi mắt vốn đang màu u lục sắc dần trở thành màu huyết hồng. Đoạt Phách Linh trong tay nhẹ lắc lên, miệng hét lớn một tiếng “Tuyệt”. Trong nháy mắt, dưới tác dụng kỳ dị của linh âm, thiên nhãn lĩnh vực đang cầm chế hắn tức thì bị bức lui về sau vài trượng. Một tầng hồng quang bao phủ lấy Tà Nguyệt cùng đám thủ hạ, bao gồm cả Tát Phân cùng Ti Na trong đó, toàn bộ đều được một cỗ năng lượng cực lớn đưa ra ngoài khoảng trăm trượng. Tà Nguyệt lần này quả thật đã bị hành động của Niệm Băng làm cho thật sự nổi giận. Hắn muốn sử dụng sức mạnh của mình , đem tên nhân loại trước mặt dám mạo phạm hắn đi hủy diệt triệt để . Năng lượng yêu dị tạo ra một vầng thái dương huyết hồng phía sau lưng Tà Nguyệt. Cỗ năng lượng này chính là đại biểu cho thực lực chí tà huyết nhật của Vu Yêu.
Niệm Băng vẫn đứng nguyên một chỗ, không hề bị âm thanh của Đoạt Phách Linh ảnh hưởng. “Tà chủ, nếu như ta đoán không sai thì đám hắc ám thần khí của ngươi chủ yếu tác động lên tinh thần lực cùng ý chí của đối thủ. Ta nguyện ý vì bảo vệ bằng hữu mà hiến dâng sinh mạng của mình. Chí ít vào lúc này thì ý chí của ta là hoàn mỹ vô khuyết. Vì vậy Đoạt Phách Linh của ngươi không hề có chút tác dụng nào. Ta cũng sẽ cho ngươi thấy chân chánh thực lực của ta. Thật ra nếu nói ta là một toàn hệ ma pháp sư thì không đúng. Toàn hệ ma pháp của ta chỉ là do Mô Phỏng ma pháp của long tộc mà nên, ta thật ra chính là Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp sư”.
Băng và hỏa hai ảnh khôi lỗi cùng lúc biến mất. Băng tuyết nữ thần đích thán tức Thần Lộ đao cùng Hỏa diễm chi thần đích bào hao Chánh Dương đao cùng lúc nằm trong hai tay của Niệm Băng. Sử dụng tới Sinh Mệnh Trớ Chú do Long Trí truyền thụ, Niệm Băng cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì là cực hạn của băng và hỏa, cái gì mới chân chánh là Băng Hỏa Đồng Nguyên. Mặc dù bây giờ có thể đã quá muộn nhưng Niệm Băng vẫn rũ bỏ hết tạp niệm, quyết định dùng tới ma pháp tối hoàn mỹ nhất. Trong đầu Niệm Băng lúc này hiện lên không biết bao nhiêu đoạn chú ngữ mà hắn từng đọc đi đọc lại nhiều lần nhưng chưa bao giờ sử dụng qua. Hắn mỉm cười, nếu đã phải đối mặt với kết quả do Sinh Mệnh Trớ Chú mang lại thì tại sao cứ phải lo lắng nhiều chứ?.
“Hỡi băng và tuyết tồn tại nơi chí hàn trong thiên địa, ta muốn mượn năng lượng chí thuần của các ngươi, hóa thành thần lực hàn cốc băng xuyên của Băng tuyết nữ thần, ngưng tụ thành cô ngạo chi băng, ngưng kết thành khốc hàn chi băng, ngưng kết thành thuần tịnh chi băng, ngưng kết thành kiên nhận chi băng, dưới thần lực của Băng tuyết nữ thần dẫn đường ngưng tụ thành thân hình hoàn mỹ, huyễn hóa ra thần lực vô tận, xuất hiện ra sinh vật tối cường - Cấm chỉ Băng tuyết nữ thần hóa long thuật”.
Thần Lộ đao bay ra khỏi tay, Băng tuyết nữ thần chi thách trên chuôi đao biến thành con mắt, một con mắt lam sắc cực lớn mang theo khí tức thuần tịnh của băng nguyên tố. Trong khí tức hàn lãnh, một thân hình bằng băng từ từ hiện ra. Đó chính là một con cự long, thân thể của nó so với cự long vương chân chánh sợ còn lớn hơn ba phần. Sự xuất hiện của cự long khiến cho cả sơn cốc chìm trong một sự rét buốt vô tận khiến cho thực vật trong sơn cốc đều bị héo rũ trong khí lạnh, nhiệt độ tức tốc hạ xuống.
Băng tuyết nữ thần chi long ngẫng đầu gầm lên một tiếng phát ra long ngâm chói tai. Đây chính là một con rồng, một con rồng lấy băng làm cơ sở .Dưới tác dụng của Băng tuyết nữ thần chi thạch, một cái thập nhất giai ma pháp đã được hoàn thành. Cái cấm chú Băng tuyết nữ thần chi long này là một cấm chú băng hệ ma pháp gần tiếp cận tới cảnh giới Thần hàng thuật cường đại. Chí ít là ma pháp dưới sự duy trì tình huống như thế này thì con Băng tuyết nữ thần chi long cực lớn kia thực lực tuyệt không dưới Băng long vương Tát Tát Lý Tư.
Niệm Băng phun ra một ngụm tiên huyết, cả người có chút run rẩy. Mặc dù Sanh Mệnh Trớ Chú giúp hắn có thể triệu hoán ra ma pháp cường đại nhưng cũng tạo ra phản ứng cực lớn lên thân thể . Lúc này Niệm Băng nhớ tới lời của Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư “Muốn trở thành một ma pháp sư tối cường đại thì nhất định phải chịu được sự phản kích mạnh mẽ cũa ma pháp lực”, hy vọng cơ thể của mình có thể kiên trì được.
Tà Nguyệt thoáng biến sắc, trầm giọng nói với thủ hạ: “Các ngươi lập tức rời khỏi sơn cốc, đợi ta thu thập hắn xong rồi mới quay lại. Băng Tuyết Nữ Thần Chi Long à ? Hừm”.
Thu lại Đoạt Phách Linh, một thanh Huyết hồng sắc ma pháp trượng trong suốt xuất hiện trên tay Tà Nguyệt. Thanh ma pháp trượng này nhìn giống như một khúc xương dài, so với người của Tà Nguyệt còn dài hơn vài phân. Tại đỉnh ma pháp trượng có một hắc sắc bảo thạch đen óng , tỏa ra từng tầng từng tầng huyết khí tức. Huyết thái dương sau lưng Tà Nguyệt chợt sáng lên. Tà Nguyệt dùng một thanh âm quái dị ngâm lấy chú ngữ. Khi hắn mới niệm câu đầu tiên thì phía đằng sau lưng toàn bộ đã bị huyết hồng sắc bao trùm, phảng phất như bầu trời trở thành một màu huyết hồng .
Chú ngữ được Tà Nguyệt niệm bằng một ngôn ngữ đặc thù, Niệm Băng nghe cũng không hiểu, hắn cũng không quan tâm Tà Nguyệt sử dụng ma pháp gì. Cấm chú Băng Tuyết Nữ Thần Chi Long đã hoàn thành, Niệm Băng không hề phát động cấm chú mà lại hít sâu một hơi, đem toàn bộ ma pháp lực ngưng tụ lại, ngay cả năm ảnh khôi lỗi cũng hoàn toàn thu đi.
Hắn thu lấy năm thanh ma pháp đao, giơ cao Hỏa diễm chi thần đích bào hao trong tay , chậm rãi ngâm chú ngữ: “Hỡi thiên hỏa tồn tại nơi cực nhiệt trong thiên địa, ta muốn mượn lấy năng lượng chí thuần của các ngươi ngưng tụ lại thành thần lực của hỏa diễm chi thần, ngưng kết thành chước nhiệt chi hỏa, ngưng kết thành kích tình chi hỏa, ngưng kết thành phượng hoàng niết bàn chi hỏa, ngưng kết thành địa ngục chi hỏa. Dưới sự dẫn đạo của thần lực hỏa diễm chi thần, ngưng kết thành thân hình hoàn mỹ, huyễn hóa thành thần lực vô tận, biến thành hình thái của sinh vật tối cường. Cấm chú Hỏa Diễm Chi Thần Hóa Long thuật”.
Hồng sắc quang mang dần biến thành tử sắc. Không sai, đó chính là thiên hỏa chí nhiệt. Dung Thân vương từng dùng thiên hỏa ngưng kết thành hình dạng sư tử để gần đạt tới cấm chú thập nhất giai. Rồng chính là sinh vật cường đại nhất trên thế gian. Hỏa Diễm Chi Thần Hóa Long thuật này mới chính là cấm chú cường đại, ngang với Băng Tuyết Nữ Thần Hóa Long thuật, chỉ còn kém một chút so với cấm chú Thần Hàng thuật mà thôi.
Một con Tử Sắc Hỏa Diễm Thần Chi Long cực lớn xuất hiện, cùng với Băng Tuyết Nữ Thần Chi Long thuần khiết mang theo hai khí tức tương phản nhau. Cả sơn cốc tức thì chia làm ba phần: Tà Nguyệt mang theo tà lực Huyết hồng sắc cực lớn cùng với Bạch sắc băng chi thần lực chí hàn và Tử sắc hỏa chi thần lực chí nhiệt. Ba loại màu sắc nhìn qua có vẻ hòa hợp , nhưng dưới sự cực hạn của năng lượng khiến cho tất cả thực vật trong sơn cốc lúc này sớm đã biến thành tro bụi.
Niệm Băng lần nữa phun ra một ngụm máu, khuôn mặt lộ ra một nếp nhăn, mái tóc dài vàng óng lúc này đã gần như bạc trắng. Sinh mệnh lực gần như giải phóng hết khiến hắn như ngọn đèn đã cạn kiệt, nhưng lúc này hắn cũng đã hoàn thành xong hai cấm chú có sức mạnh hủy diệt cả thiên địa. Thanh âm Niệm Băng chứa đầy vẻ tang thương cất lên: “Đi đi, Băng tuyết nữ thần chi long, Hỏa diễm thần chi long, hãy hủy diệt hết mọi tà ác”.
Hai tiếng rồng ngâm kéo dài chấn động cả Hàn Lĩnh, hai thân hình rồng cực lớn bay vút lên cao đồng thời phun ra hai đạo Bạch tử sắc long tức về hướng Tà Nguyệt.
Chú ngữ của Tà Nguyệt lúc này cũng đã hoàn thành, khiến cho cả khoảng không phía sau lưng nhuộm một màu huyết hồng sắc. Tà Nguyệt lơ lửng giữa không trung như một vị ma thần, huyết hồng sắc quang mang ngưng kết vô số tà lực tụ lại thành một hồng sắc quang cầu cực lớn xuất hiện trước người . Thanh âm băng lãnh của Tà Nguyệt lạnh lùng hét lên: “Ác Ma Phệ Thần”.
Hồng sắc quang cầu từ từ bay ra , nhưng khi nó tiến được một bước thì phạm vi của quang cầu cũng lớn ra rất nhiều. Hai đao long tức băng hỏa hoàn toàn bất đồng đột nhiên ngưng kết thành một cổ long tức quấn quanh lấy hồng sắc quang cầu.
Niệm Băng dùng chút sức lực còn lại hét lớn: “Băng hỏa Đồng Nguyên, song long hợp nhất. Băng tuyết nữ thần đích thán tức, Hỏa diễm chi thần đích bào hao, các ngươi hãy phát ra lực lượng mạnh nhất của mình đi”.
Lúc này quang mang của Thần Lộ đao cùng Chánh Dương đao giảm đi rất nhiều, thân thể hai con thần long cũng hoàn toàn nhỏ đi. Tùy theo khí tức của nó mà hai thân hình cuộn vào nhau và cùng lao thẳng về phía hồng sắc quang cầu kia.
Đang phi hành giữa không trung, Băng tuyết nữ thần chi long cùng Hỏa diễm thần chi long đột nhiên phát sinh dị biến. Thân thể hai con rồng đang cuộn vào nhau đột nhiên dung hợp lại. Tiếp theo đó, cả thân thể to lớn của bọn chúng biến mất chỉ để lại hai vòng tròn tử bạch sắc, năng lượng dung hợp vào nhau tạo ra một lục mang tinh cực lớn chu vi hơn mười trượng. Quang mang xung quanh lục mang tinh hoàn toàn bị bóp méo, từng đạo điện quang không ngừng lóe ra .
Nét mặt bi thương của Niệm Băng bất giác lộ ra một nét hớn hở, hắn biết mình đã thành công. Cái này không đơn giản là hai cái cấm chú thập nhất giai, bọn chúng chính là do Băng Hỏa Đồng Nguyên hình thành, uy lực rốt cuộc đạt tới mực nào ngay cả niệm Băng cũng không biết. Lục mang tinh cực lớn cứ vậy bay thẳng về phía hồng sắc quang cầu . Hồng sắc quang cầu do Tà Nguyệt phát ra liền bị lục mang tinh nuốt lấy, năng lượng hủy diệt bùng nổ ngay trong không trung.
Quang mang đột nhiên ngưng tụ trong nháy mặt tạo thành một điểm. Chỉ một chút sau, một vụ nổ cực lớn xuất hiện
Uy lực của cấm chú tuyệt đối là đáng sợ nhưng so với Thần Hàng thuật thì còn kém hơn rất nhiều. Không nghi ngờ gì , Tà Nguyệt chính là một Vu Yêu mạnh nhất trong lịch sử từ trước tới nay, thực lực của hắn sớm đã vượt qua cảnh giới Thần Hàng sư. Chính vì vậy, Niệm Băng chấp nhập trả giá bằng sinh mạng, lấy Băng Hỏa Đồng Nguyên làm cơ sở hợp nhất hai cái cấm chú. Niệm Băng chính là dùng sinh mạng mình đánh cuộc để thu lấy lực lượng mạnh nhất, cuối cùng hắn đã thành công. Tử bạch sắc lục mang tinh mặc dù không thuộc về bất kỳ Thần Hàng thuật nào, nhưng lực lượng mà nó phát ra sớm đã đạt tới cảnh giới Thần Hàng thuật.
Hồng, tử, bạch ba sắc quang mang cũng trộn lại một chỗ, tất cả đều là Thần Hàng thuật cùng lúc bạo phát. Tà Nguyệt lơ lửng trên không trung gần trăm trượng, khi năng lượng bạo phát, huyết hồng sắc quang mang xung quanh thân thể hắn trở nên ảm đạm đi rất nhiều. Khuôn mặt tà dị của Tà Nguyệt lộ nét khủng khiếp. Đúng lúc đó, hắn điên cuồng phun ra một khẩu tiên huyết tạo thành một phù triện kì dị ngay trước người, cả thân thể trong nháy mắt biến mất. Nhưng thoát khỏi vị trí đó không có nghĩa là tránh khỏi sự công kích của Thần Hàng thuật, năng lượng cực lớn kia đã sớm phong tỏa lấy toàn bộ khí tức của Tà Nguyệt.
Luồng khí lưu tử hắc sắc tỏa ra trong không trung cả trăm trượng, năng lượng từ từ lan tỏa. Những nơi mà năng lượng lan qua, tuy không hề có tiếng nổ mãnh liệt, cũng chẳng có thanh thế sơn băng địa liệt (long trời lở đất) gì, nhưng bất kì thứ nào khi tiếp xúc với luồng khí lưu này thì trong nháy mắt đều hóa thành cát bụi rồi biến mất.
Năng lượng điên cuồng quét trong khoảng thời gian một bữa ăn. Một sự việc cực khủng khiếp xảy ra, cả Hàn Lĩnh rộng lớn trong thời gian ngắn ngủi này không hề tồn tại bất kỳ nguyên tố ma pháp nào. Đồng thời lấy năng lượng điên cuồng kia làm trung tâm, cả một phần ba ngọn núi cao độ khoảng trăm trượng đã bị san bằng. Một cơn bão năng lượng xuất hiện kéo dài cả một tháng trời. Ở trong cơn bão năng lượng này, đừng nói là cảm thụ ma pháp nguyên tố để tu luyện mà ngay cả đến sanh tồn đã còn là một vấn đề khó khăn, cái này đều là do sự va chạm kinh khủng của hai ma pháp trên mà ra.
Cấm chú sở dĩ bị gọi là cấm chú chính bởi vì nó sinh ra lực phá hoại cực lớn, căn bản không thuộc về lực lượng của nhân gian. May mắn nơi đây là Hàn Lĩnh, bằng không lực lượng bạo phát có thể san bằng một tòa thành thị khổng lồ.
Cấp bậc Thần Hàng sư giao chiến khiến cho ngay cả Băng tuyết nữ thần tế tự cũng cảm nhận được, Dung Thân vương vừa mới ban sư hồi triều không lâu cũng cảm thấy. Bọn họ đều kinh dị suy đoán về ngọn nguồn năng lượng, nhưng không ai nghĩ ra được hai người đang giao đấu là ai ? Đồng thời lúc này, Thất long vương ở sâu bên trong hang động cũng cảm nhận được. Cự ly bọn họ là gần nhất, khi năng lượng bạo phát, nếu không phải do Thất long vương sở hữu thực lực cường hãn thì có lẽ sớm đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Những việc xảy ra bên ngoài bọn họ không ai nhìn thấy, nhưng ở ngoài có chuyện gì thì bọn họ lại cảm nhận được rất rõ ràng. Những việc Niệm Băng làm từng điểm từng điểm đều hiện ra trong đầu óc mỗi người, đôi mắt của Thất long vương đều ửng đỏ. Nhưng vào lúc này bọn họ không thể ra ngoài giúp đỡ Niệm Băng được, dù cho muốn bỏ rơi khối Long Đản trước mặt cũng không có khả năng. Năng lượng quái dị trên khối Long Đản đã cuốn lấy năng lượng bản thân bọn họ, giống như một cái động không đáy không ngừng hấp thu lấy năng lượng của Thất long vương để bổ sung cho mình. Một khi có bất kì Long vương nào ngưng lại thì lập tức nó sẽ tấn công năng lượng liên kết của sáu Long vương kia. Vì vậy bọn họ không ai dám cử động vào lúc này, vì làm vậy chẳng khác nào tự sát.
Thất long vương cường đại chẳng có ai nghĩ tới có một ngày bản thân lại phải nhờ một nhân loại hy sinh tánh mạng để bảo vệ mạng sống cho mình. Gia Lạp Mạn Địch Tư nhắm đôi mắt lại, Bàn Tử cũng nhắm mắt. Ngay cả tính tính xấu nhất trong Thất long vương là Không Gian long vương Tạp Ngạo Địch Lý Tư cũng không thể kìm được nước mắt. Bọn họ có thể hình dung ra, với thực lực của Niệm Băng mà tự thiêu đốt sinh mệnh thì kết quả như thế nào. Bọn họ không biết địch nhân có bị đánh lui hay không, nhưng lúc này bọn họ thật không muốn nghĩ tới. Niệm Băng, cái tên này đã trở thành một dấu ấn sâu đậm trong tâm trí bọn họ.
Phía bên ngoài rất là yên tĩnh. Niệm Băng đã chết rồi à? Không, hắn vẫn còn chưa chết
Nằm trên mặt băng lạnh và ngửi mùi hơi đất, Niệm Băng chợt cảm thấy thật thoải mái. Ma pháp vừa rồi cơ hồ như đã lấy hết sinh mệnh lực của hắn. Niệm Băng sở dĩ vẫn còn sống không chỉ bởi vì hắn có sinh mệnh lực quá cường đại mà còn bởi vì khối Thiên Hoa bài mà Ngọc Như Yên tặng cho hắn. Luồng khí lưu ôn hòa đã bảo vệ nội phủ Niệm Băng, giúp hắn giữ lấy tia sanh mệnh cuối cùng. Mặc dù lúc này Niệm Băng không có cách nào cảm nhận được Thiên Nhãn huyệt, không thể cảm thụ chút ma pháp khí tức trong cơ thể nhưng thật sự lúc này hắn vẫn còn sống.
Niệm Băng nhớ tới Ngọc Như Yên, nhớ tới Phượng Nữ. Trong lòng hắn thầm mong mẫu tữ họ gặp lại nhau, một nhà họ có thể đoàn tụ. Niệm Băng bây giờ cảm thấy mình thật may mắn. Cùng Phượng nữ ở chung mấy ngày, hắn không biết bao nhiêu lần đã không thể kiềm chế được dục vọng muốn cùng Phượng Nữ phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, nhưng hắn vẫn ráng chịu đựng. Hiện tại hắn thấy mình làm như vậy quả thật rất may mắn, nếu như mình với Phượng Nữ phát sinh chuyện gì thì cái chết của mình nhất định sẽ mang lại một đả kích rất lớn cho nàng , thậm chí còn ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời của nàng. Không thể ngờ mình nhẫn nhịn như vậy lại có tác dụng tốt .
Niệm Băng bây giờ hầu như như quên hết tất cả, hiện tại hắn biết mình chưa chết mà chỉ mất đi gần hết tính mệnh lực của mình, cũng không còn sống được bao lâu. Hắn không dám nghĩ tới hình dáng của mình hiện tại, có lẽ bây giờ đã trở thành một ông lão rồi.
Luồng khí tức âm lãnh lại xuất hiện khiến Niệm Băng đang suy nghĩ vội tỉnh lại. Hắn cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy Tà Nguyệt không chút thương tích cùng Hấp huyết quỷ nữ vương Ti Na và Minh Vu đang đứng bên cạnh mình.
Niệm Băng không chút kinh ngạc , trong lòng chỉ thầm nhủ: “Xin lỗi Gia Lạp Mạn Địch Tư, Bàn Tử, ta đã cố hết sức rồi. Các người nên biết ta không hề sử dụng tới bốn cái bình Mặc Áo Địch Tư Phong Ấn Chi Bình để đe dọa hắn mà cho tới giờ vẫn giấu đi. Nhưng ta thật không có cách nào chống lại bọn chúng. Bọn chúng nếu có giết được các người thì cũng không có cách nào tìm ra bốn cái bình này, hãy để cho chúng ngủ yên trong không gian chi giới của ta đi.”
Đôi mắt của Tà Nguyệt như muốn xuất huyết, nhìn chăm chú vào một Niệm Băng sắc mặt đang mờ nhạt, mái tóc bạc trắng. Thực tế thì hắn cũng không dễ chịu chút nào như bề ngoài hắn thể hiện. Tà Nguyệt mặc dù có thực lực vượt qua cả cảnh giới Thần Hàng sư, nhưng khi hắn cảm thấy không ổn liền vội thoát ly ra khỏi cơn bão năng lượng điên cuồng kia. Mặc dù không thể hoàn toàn thoát ra được, nhưng thân là một hắc ám cường giả, hắn lập tức chuyển những công kích trên cơ thể xuống phía dưới. Hơn trăm hắc ám cường giả ban đầu bây giờ cũng chỉ còn lại hắn, Ti Na cùng Tát Phân ba người. Mặc dù Tà Nguyệt vẫn còn tới bảy thành công lực nhưng thế lực mà hắn tạo dựng cả hàng trăm năm qua chỉ trong một ngày đã bị hủy diệt hơn một nửa, điều này thật khiến hắn hận Niệm Băng tới tận xương tủy.
Một tiếng thét chói tai từ miệng Ti Na phát ra, mặc dù thực lực của nàng ta đã gần tiếp cận cảnh giới Thần Hàng sư nhưng khung cảnh vừa rồi thật quá khủng khiếp. Ti Na biết nếu như đạo năng lượng cuối cùng mà Tà Nguyệt không thể hoàn toàn hóa giải thì người xui xẻo nhất chính là Tát Phân, rồi người cuối cùng chính là nàng. Mắt nhìn thủ hạ từng tên một bị năng lượng của Tà Nguyệt chuyển hóa thành năng lượng đón nhận sự tấn công của Niệm Băng rồi hóa thành tro bụi, thân là Hấp huyết quỷ nữ vương như nàng cũng cảm thấy ớn lạnh.
Thân ảnh lóe lên, móng tay dài của Ti Na chụp về Niệm Băng đang nằm trên mặt đất. Nàng ta muốn hủy diệt đi cái tên nhân loại đã tạo ra nguy hiểm cho mình. Sanh mệnh của hấp huyết quỷ gần như là vô tận, tử vong đối với chúng mà nói mới chính là sự tình đáng sợ nhất.
“Ngừng tay” Tà Nguyệt giữ lấy Ti Na, lạnh lùng nói:“Người này hiện tại không thể chết”.
“Vì sao?” Ti Na không hiểu nhìn Tà Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.