Băng Hỏa Ma Trù

Chương 166: Sinh Mệnh chi thần Tạp Áo

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Tuy nhiên, trên người nữ tử đó lại lộ ra một loại khí tức mà Niệm Băng chưa từng thấy qua, dường như không phải là khí tức của nhân loại. Từ trong con ngươi thăm thẳm xanh biếc của nàng, tỏa ra một trường tựa như đại dương của sự sống. Dung mạo chẳng thể xem là mỹ lệ của nàng ở trong sinh mệnh khí tức to lớn ấy lại tỏ ra rất nhu hòa. Nhìn nàng, Niệm Băng biết nổi thống khổ mà bản thân mình hiện đang phải chịu đựng tuyệt chẳng phải nàng cố tình tạo ra, mà do trường sinh mệnh tự có đó ở quanh thân thể nàng gây nên.

Không thể từ trong trầm mặc bạo phát, tất sẽ tiêu tan trong trầm mặc. Niệm Băng không có nhiều thời gian để tìm hiểu nữ tử có khả năng là Sinh Mệnh chi thần ở trước mặt. Vì sinh tồn, hắn lập tức có ngay phản ứng, huyệt Thiên Nhãn nơi ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) sáng lên, một tầng hào quang bảy màu nhàn nhạt từ trong lẫn ngoài chớp mắt phóng ra, nghênh đón lấy khí tức sinh mệnh, cực nhanh dùng tinh thần lực thiết lập một tầng cấm chế xung quanh thân thể .

Thiên Nhãn huyệt nhờ có tinh thần lực mạnh mẽ và đã từng trực tiếp lưu giữ linh hồn Niệm Băng, cho nên tuyệt không bị tử vong khí tức Cương Thi thuật làm ảnh hưởng. Mà tinh thần lực và tử vong khí tức lại hoàn toàn bất đồng, thêm vào đó Thiên Nhãn huyệt sau khi biến dị, năng lượng tinh thần đó có tiên thiên chi khí (khí bẩm sinh, có sẵn từ phôi thai), tinh thần lực cùng với bảy loại ma pháp nguyên tố hỗn hợp mà thành. Điều này khiến cho Niệm Băng có được năng lượng tinh thần rất kỳ dị và đặc biệt. Mấy loại năng lượng đó đều không bài xích sinh mệnh khí tức, thậm chí còn cùng sinh mệnh khí tức thân cận. Cho nên ngay khi tinh thần lực vừa mới phóng ra, Niệm Băng lập tức thích ứng năng lượng trong trường sinh mệnh; thống khổ trong nháy mắt tiêu biến, hắn không khỏi thở một hơi dài (mừng vì thoát nạn ^^).

Thiếu nữ ồ nhẹ một tiếng kinh ngạc, ánh mắt không kìm được hướng Niệm Băng nhìn lại. Mục quang đầy tử khí của Niệm Băng cùng con ngươi trong veo không gì sánh được của nàng đối nhau. Tức thì hắn cảm thấy toàn thân run rẩy kịch liệt, tử vong chi khí cuồn cuộn bốc lên điên cuồng, thân thể dường như bất cứ lúc nào cũng sắp có thể tan vỡ. Dọa cho hắn phải vội vàng nhắm hai mắt, thông qua Thiên Nhãn của bản thân quan sát thiếu nữ trước mắt.

Thiên Nhãn huyệt sau khi đã trải qua tiến hóa mới, về phương diện quan sát năng lượng đã đạt tới trình độ cực kỳ chính xác. Nhưng lúc này khi Niệm Băng nhìn thiếu nữ ấy, lại giật mình phát hiện rằng hiện ra trong Thiên Nhãn huyệt của mình không ngờ là một khối tinh thể. Một khối tinh thể hình người màu lục, căn bản không có năng lượng có thể cho phép hắn phán đoán ra. Đó chính là do sinh mệnh lực cường đại cấu thành . Một vành quầng sáng lục sắc phát ra bồng bềnh, phủ đều lên sinh vật ở xung quanh. Chính là trường sinh mệnh mà trước đó suýt uy hiếp cái mạng nhỏ của hắn.

"Quái lạ, không ngờ có cương thi đã mở được Thiên Nhãn huyệt. Thực là quá kỳ lạ." Thiếu nữ nhấc tay lên, nhắm phương hướng Niệm Băng nhẹ nhàng khua tay. Niệm Băng căn bản không có chút khả năng ngọ ngoạy nào, liền bị bàn tay màu lục nhạt tóm lấy thân thể. Mặc dù hắn cố hết sức mang tinh thần lực phóng ra, những mong vùng vẫy thoát thân, nhưng mà cỗ sinh mệnh khí tức to lớn đó thực sự quá mạnh, căn bản không có cho hắn có cơ hội . Vào thời điểm này, Niệm Băng nghĩ tới huynh muội Mộc Vinh khi trước tại cuộc tỷ võ ở Hoa Dung đế quốc, sinh mệnh ma pháp của bọn họ không phải cùng thiếu nữ này rất giống nhau sao? Chỉ là căn bản không ở cùng một tầng cấp mà thôi.

"Tiền bối, xin người hạ thủ lưu tình." Long Thần vẫn không động, mà chỉ đứng gần đó, hướng thiếu nữ trước mặt cung kính hành lễ. Hành động của hắn đã chứng thực thiếu nữ ấy nhất định là thần Sinh Mệnh có tên giống như đàn ông.

Tạp Áo nhạt giọng nói : "Tiểu cương thi đó đã nói không cần ngươi giúp . Lần này ta bỏ qua cho ngươi, ngươi có thể đi được rồi."

Long Thần vội nói : "Tiền bối! Ta sẵn lòng phóng thích một nửa sinh mệnh lực, xin người cứu giúp nhân loại này."

Mục quang bình lặng như nước của Tạp Áo chăm chú nhìn lên người Long Thần. Long Thần chỉ thấy toàn thân có chút chấn động, một cỗ cảm giác kỳ dị làm cho tim lão hơi có chút run rẩy. Tạp Áo hờ hững nói : "Ngươi đi đi, cấu tạo thân thể nhân loại này có chút thú vị, ta có thể sẽ không giết hắn. Ân tình của Long tộc, ta coi như trả xong."

Long Thần trong lòng đại hỉ, mặc dù Sinh Mệnh chi thần Tạp Áo không nói thẳng ra, nhưng lão lại từ trong ẩn ý đó hiểu ra ý tứ của nàng. Lão vội vàng lên tiếng đáp ứng, quay người hướng cánh cửa màu vàng rời đi. Nhìn thấy Long Thần bỏ đi, Niệm Băng đang bị cấm chế lập tức thấy nhẹ lòng. Sực trợ giúp của Long tộc đối với bản thân đã quá nhiều, nếu để bản thân liên lụy Long Thần, hắn vĩnh viễn không thể an tâm.

"Có biết vì sao đến giờ ta vẫn còn chưa giết ngươi không?" Mục quang Tạp Áo lại rơi trở lại trên người Niệm Băng..

Niệm Băng bởi vì là thân thể cương thi, mục quang căn bản là không thể cùng nàng đối chọi, buộc phải nhắm hai mắt lại, dùng Thiên Nhãn huyệt nhìn Sinh Mệnh Chi Thần ở trước mặt đáp : "E rằng là vì tinh thần lực của ta phải không."

"Không sai, đúng là bởi vì tinh thần lực quái dị đó của ngươi, ta mới lưu lại cho ngươi một mạng. Từ tử vong khí tức trên người ngươi mà suy, thời gian ngươi biến thành cương thi chưa có lâu, sự tà ác trong tử linh khí tức mới có chút ít. Suy từ tính cách của ngươi, tuyệt chưa bị ảnh hưởng của cương thi thuật. Ở trong nhân loại, người có tinh thần lực đạt tới trình độ này của ngươi tính ra vô cùng hiếm rồi. Nhưng lý do ta không giết ngươi tuyệt không phải vì thần chí tỉnh táo của ngươi. Tử vong khí tức là khí tức ta chán ghét nhất, ngươi tiến vào trong khu vực Sinh Mệnh của ta, tử khí trên người đã ô nhiễm vành khí tức ấy. Ta không giết ngươi, là bởi vì trong Thiên Nhãn huyệt của ngươi có tinh thần lực quái dị, mà đúng là ta hoàn toàn chưa từng thấy qua. Vì lẽ ấy, mới tạm thời lưu mạng nhỏ này của ngươi”.

Nhìn Tạp Áo, Niệm Băng trong lòng phát sinh một tia hy vọng, kể từ lúc Tạp Áo xuất hiện cho tới lúc này, những lời vừa nói là dài nhất. Rất hiển nhiên, nàng đối với tinh thần lực của mình vô cùng hiếu kỳ. Nếu bản thân có thể lợi dụng tình hình này đối với nàng tiến hành lợi dụng ngược lại, dùng sinh mệnh lực quái dị nhưng cường hãn này của nàng, nói không chừng thực sự có thể khiến bản thân khôi phục thành người? .

Nghĩ tới những điều này, Niệm Băng lập tức trở nên khách khí : "Tạp Áo tiền bối, có lúc thậm chí ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy tinh thần lực của mình quá quái dị. Đáng tiếc, bởi vì hồi đó ta phóng thích sinh mệnh lực thi triển một ma pháp, khiến cho sinh mệnh lực bị tiêu hao gần hết. Không có sự chống đỡ của tiên thiên chi khí, tinh thần lực hiện tại của ta đã vô phương phóng thích ra trình độ mạnh nhất. Mặc dù tinh thần lực trên đường tới đây lại có tiến bộ, nhưng ta cũng tuyệt không thể hoàn toàn giải thích sự tiến bộ đó rốt cuộc do cái gì “.

Tạp Áo nhìn Niệm Băng, có chút nhíu mày : "Ngươi hãy ghi nhớ, từ giờ trở đi luôn dùng tinh thần lực của ngươi bảo hộ thân thể. Nếu như để ta phát hiện có một tia tử vong khí tức lộ ra, ta sẽ lập tức xóa sổ ngươi khỏi thế giới này."

Không chờ Niệm Băng phản ứng, cánh tay sinh mệnh lục sắc khổng lồ đã xách hắn quăng ra ngoài, rơi thẳng lên trên đám sương bạch sắc ở xung quanh. Niệm Băng chỉ cảm thấy cả người căng lên, nhất thời không động đậy nổi. Tinh thần lực mặc dù có thể bảo hộ thân thể không bị sinh mệnh khí tức bên ngoài gây tổn thương, nhưng thi triển kiểu này thực vô cùng hao phí tinh thần lực. May mà tinh thần lực của Niệm Băng lại có đột phá, trong một khoảng thời gian có thể duy trì được tinh thần lực bảo hộ các bộ phận của thân thể.

Tạp Áo tựa hồ đã không còn nhớ tới Niệm Băng, nhìn trăm hoa xung quanh đua nở, mục quang của nàng không khỏi trở nên dịu dàng đi nhiều. Hữu thủ nhẹ vung, từ trên cành lá bên cạnh người hái xuống một đóa tiên hoa, môi hồng hôn nhẹ lên hoa, nhón lấy một mảnh cánh hoa, từ tốn đưa vào trong miệng. Tiếp đó nàng nhẹ nhàng nhai kỹ, ăn xong một đóa hoa, đài hoa rơi xuống đất, lại tự động chui vào trong đất. Chỉ sau một lúc, lại sinh ra một đóa hoa mới. Động tác của Tạp Áo rất dịu dàng, nàng mỗi một lần thưởng thức hoa đều không giống nhau. Trong quá trình thưởng thức hoa, vẻ mặt nàng thủy chung hàm chứa một nét cười nhè nhẹ, tựa hồ đó mới là thứ khiến nàng thích thú nhất trên đời.

"Thần mà cũng cần ăn sao?" Niệm Băng bị cấm chế ở trên làn sương mù trắng, trong lòng buồn tẻ, nhịn không được hỏi.

Tạo Áo cũng không buồn nhìn hắn, tùy tiện vung tay, một một vệt lục quang chớp lên. Niệm Băng chỉ cảm thấy trên mặt đau nhức, liền sau đó sự đau đớn này chớp mắt tiến vào bên trong đại não, hoàn toàn biến thành một cơn đau đớn kịch liệt phát ra từ bên trong. Thân thể hắn run rẩy, chút nữa không khống chế nổi tinh thần lực bảo vệ toàn thân. May mà cỗ năng lượng đó tới nhanh, lui cũng nhanh, chỉ trong thời gian chớp mắt đã biến mất.

Thanh âm lạnh băng của Tạp Áo vang lên bên tai Niệm Băng : "Còn quấy rầy ta ăn uống, ta sẽ khiến ngươi nếm thử một chút cảm giác sống không bằng chết”.

Niệm Băng cười khổ nói : "Tiền bối, người có thể để ta nói một câu hay không ? Ta chỉ là cảm thấy người thưởng thức hoa kiểu đó, thực đúng là phung phí của trời mà! Bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ như vậy, lại ăn kiểu đó sao ?"

Tạp Áo lặng đi một chốc, sự lạnh lùng trong giọng nói rõ ràng giảm bớt đi một chút : "Ngươi biết những hoa này nên ăn như thế nào sao?"



Niệm Băng gật gật đầu đáp : "Hoa có thể dùng làm thuốc, lại cũng có thể dùng làm đồ ăn. Hoa khác nhau đòi hỏi dùng phương pháp ăn khác nhau mới có thể mang đặc tính trong hoa hoàn toàn phát huy ra ngoài. Cứ xem mấy hoa nhỏ màu đỏ hiện ở bên tay trái người, tên của chúng là Hồng Xảo Mai Hoa, có công hiệu hạ hỏa, tiêu viêm, bài độc dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ . Đòi hỏi phải dùng nước ấm hòa vào để dùng. Thêm vào một chút đường phèn, đối với nữ nhân mà nói, có thể tiêu trừ một số vết đốm trên da, so với ăn trực tiếp có lẽ tốt hơn nhiều. Còn nữa, mấy đóa hoa màu tím nhạt bên tay phải người, cánh hoa trơn bóng, óng ánh và đều đặn, sắc tím thanh nhã tăng dần, hẳn phải là vật phẩm quý báu hiếm thấy - Tử La Phiêu Hương. Công hiệu của chúng có thể dưỡng da , khử vết nhăn loại đốm da. Đáng quý nhất chính là có thể hóa giải bệnh ho của người thường, các triệu chứng kiểu khó chịu ở mũi và họng. Tất nhiên, đối với người mà nói những thứ ấy đều chắc chắn là không thể xảy ra (ý NB nói là TA không biết sử dụng ^^)”.

Tạp Áo nghe Niệm Băng nói không khỏi đâm ra hứng thú, hỏi lại : "Thế Tử La Phiêu Hương đó nên ăn cách nào đây?"

Niệm Băng nhẹ cười nói : "Đa số hoa đều không ăn trực tiếp. Trực tiếp ăn hoa hiệu quả sẽ kém, với lại hương hoa tuy thơm, lại hay đi kèm một chút đắng chát, thật là không hay. Phương pháp đúng cách ăn Tử La Phiêu Hương đó, phải là mang cánh hoa vò nát lấy chất dịch tử sắc, hoặc là hong khô sau đó dùng nước nóng. Trong quá trình pha, màu sắc sẽ sản sinh biến hóa , từ trong suốt lúc ban đầu rất nhanh sẽ biến thành tử sắc, lại dần dần chuyển thành màu nâu. Nếu như trong đó lại thêm chút nước cam, sẽ làm cho chất lỏng đó biến thành màu hồng nhạt . Bất luận là uống hay là nhìn, đều là một dạng hưởng thụ vô cùng kỳ diệu."

Đối với thảo dược nhập thiện thực (cây thuốc đưa vào bữa ăn hàng ngày), Niệm Băng đã từng nhờ Tra Cực chỉ bảo, nghiên cứu qua. Tra Cực đã từng đưa cho hắn một cuốn sách, chuyên trình bày và phân tích phương pháp ăn các loại kỳ hoa dị thảo. Tiếc là kỳ hoa dị thảo khó gặp, hắn chỉ có kiến thức lý thuyết nhưng chưa từng trải qua thực tiễn. Chỉ khi nhìn thấy Sinh Mệnh chi thần khiến tiên hoa xung quanh sinh trưởng lên, Niệm Băng nhờ vào ký ức bản thân, tức thì nhận ra lai lịch những hoa cỏ đó. Cho nên lúc Tạp Áo ăn hoa, hắn mới nhịn không được nói ra tác dụng của những hoa ấy. Trù Nghệ là hứng thú của Niệm Băng, mặc dù thân đang ở trong cảnh ngộ nguy hiểm, nhưng đột nhiên xuất hiện sự vật mà bản thân cảm thấy hứng thú, hắn không nhịn không nổi nên ba hoa một hồi .

Nghe Niệm Băng bàn, sinh mệnh khí tức trong mắt Tạp Áo đại phóng, lộ xuất ra một tia cười nhẹ nói : "Hay, không ngờ tiểu cương thi ngươi đối với hoa lại có thể có nghiên cứu như vậy. Dường như ta không giết ngươi là một chọn lựa chính xác. Tuy nhiên, ngươi vừa mới nói cái gì mà nước cam với đường phèn mấy thứ đó ta đều không có. Ta biết ngươi cùng Long Thần xuyên qua kết giới tiến vào Thần Chi đại lục, chắc hẳn ngươi là từ Ngưỡng Quang đại lục đến nhỉ ?".

Thấy giọng nói ôn hòa rất nhiều của Tạp Áo, tinh thần Niệm Băng cũng không khỏi buông lỏng theo, gật đầu nói : "Đúng vậy, ta chính là từ Ngưỡng Quang đại lục mà đến. Thật lòng mà nói, ta thực sự rất hâm mộ việc người có thể có nhiều kỳ hoa dị thảo đến như vậy. Ở Ngưỡng Quang đại lục, bất kể một loại nào đều không có thể tùy tiện gặp được. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc a!"

Tạp Áo hờ hững đáp : "Hạt giống những loại hoa cỏ này đều là ta thu thập từ vài vùng đại lục mà có, trong đó đa phần là đến từ Ngưỡng Quang đại lục. Chỉ là ở chỗ đó khá là ít ỏi, đến chỗ này của ta, lại hoàn toàn thoải mái. Vì ngươi có thể biết hoa, ta muốn nghe xem ngươi đối với những hoa này còn nhận xét gì nữa."

Niệm Băng mỉm cười trả lời : "Vậy ta trước hết muốn hỏi tiền bối, theo năng lực của người, ăn hoa hẳn không phải để no bụng ?".

Tạp Áo liếc nhìn Niệm Băng nói : "Thưởng thức mùi vị khác nhau của các loại hoa cỏ , có thể đưa đến cho ta cảm giác sinh mệnh khác nhau. Đối với ta mà nói, đấy chẳng qua là một kiểu hưởng thụ. Chỉ có ở trong sinh mệnh chi cảnh tràn trề sinh mệnh khí tức đó của ta, mới có thể khiến bao nhiêu là những hoa cỏ khác mùa đó hoàn toàn nở rộ."

Niệm Băng cười nhẹ : "Vậy người đơn giản là vì hưởng thụ sự kỳ diệu của mùi vị trong hoa, như vậy lại càng không nên nhấm nháp trực tiếp. Sau khi trải qua chế biến, mùi vị mà những hoa này có khả năng sinh ra chỉ có càng tuyệt vời thêm. Trước đây, sư phụ ta từng giao cho ta một phương pháp ủ Bách Hoa lộ . Bách Hoa Lộ có thể nói là một loại rượu, cũng có thể nói là một loại đồ uống, nhất thiết phải dùng một trăm loại cánh hoa tươi khác nhau mới có thể ủ thành. Người cũng biết, tại địa phương thông thường nào có thể tìm được đủ một trăm loại tiên hoa đây? Cho dù tập hợp đủ, sợ rằng một số hoa tươi cũng đã khô héo. Hoa khác nhau khẳng định ủ ra mùi vị Bách Hoa lộ cũng không giống nhau. Tập hợp hương của bách hoa, giữ nguyên biến hóa của mỗi loại mùi vị bách hoa, đó mới chính là Bách Hoa lộ đỉnh cấp.

Hoa cỏ càng kỳ dị thì Bách Hoa lộ ủ nên lại càng thần kỳ. Đáng tiếc, ta hiện tại một thân tử vong khí tức, rất dễ làm nhiễm bẩn những hoa cỏ này của người, bằng không có thể giúp người ủ được một ít Bách Hoa lộ; đó mới là thức ngon của thế gian, là số một của dĩ hoa nhập hào (đưa hoa vào trong đồ ăn thịt cá) !.

Bất luận là người hay là thần, trong lòng đều có ham muốn, nữ nhân đều yêu hoa. Từ thần sắc say đắm khi ăn hoa của Tạp Áo đã có thể thấy được, nàng đối với hoa có sự yêu thích đặc biệt. Lúc này Niệm Băng lại nhớ tới Tra Cực, hắn lại càng thêm cảm giác được, Tra Cực dạy kiến thức cho bản thân quả là có ích biết bao.

"Bách Hoa lộ, Bách Hoa lộ ! Đó chính là đem một trăm loại hoa tụ lại cùng một chỗ ư?" .

Trên mặt của Tạp Áo đã lộ ra vài phần tò mò. Trong đôi mắt màu xanh biếc tràn ngập hơi thở sinh mệnh của nàng đã lóa ra vài phần hi vọng.

Niệm Băng nói:”Đương nhiên không có đơn giản như vậy. Muốn ủ ra Bách Hoa Lộ thì cần cách điều chế đặc thù. Bởi vì mỗi loại hoa đều có tính chất bất đồng, cần phải phân chia ra từng loại rồi từ từ tiến hành điều chế riêng. Mà không phải điều chế trong một lần, nếu không giữa hoa và hoa sẽ xuất hiện hiệu quả độc hỗn, khi đó Bách Hoa Lộ sẽ biến ngược lại thành độc dược”.

“Ngươi biết điều chế ra Bách Hoa Lộ này sao?” Trong thanh âm của Tạp Áo đã có thêm vài phần vui mừng.

Niệm Băng gật đầu, nói:” Tại Ngưỡng Quang đại lục, ta là một đầu bếp. Bách Hoa Lộ là một thứ rượu ngon nhất, đồng thời nguyên liệu để điều chế ra nó cũng khó kiếm nhất . Đáng tiếc là ngay cả sư phụ của ta cũng chỉ biết phương pháp chế tạo ra nó mà chưa bao giờ điều chế thành công được, chủ yếu chính là không có cách nào tìm kiếm đầy đủ được các loại kỳ hoa dị thảo”.

Thanh âm của Tạp Áo đột nhiên trở lại bĩnh tĩnh: ”Ngươi có phải muốn dùng phương pháp điều chế Bách Hoa Lộ đổi lấy việc ta giúp ngươi khôi phục lại sinh mệnh lực?”.

Niệm Băng thản nhiên nói:”Đương nhiên là vậy, có lẽ đây là phương pháp luyện chế duy nhất của ta mà người có hứng thú. Trao đổi ích lợi vĩnh viễn là hợp lý nhất. Cái gì mà cầu xin, lợi dụng cảm tình gì đó, đều không bằng trực tiếp dùng ích lợi để trao đổi. Ta nghĩ nếu như người bằng lòng cứu trị ta thì nhất định sẽ không hối hận. Dù sao, theo thực lực của người thì do dủ ta có được tánh mạng mới, ngài tùy thời cũng có thể hủy diệt ta, đúng không?” .

“Ngươi rất thẳng thắn.” Tạp Áo cười, ánh mắt toát ra tia tán thưởng : “Ta thích người thẳng thắn. Được rồi! Ta cùng ngươi trao đổi, bất quá nếu như Bách Hoa Lộ theo lời ngươi nói không làm ta hài lòng, vậy thì chỉ sợ ngay cả cương thì ngươi cũng không thành được. Đối với loài người ta rất khó tín nhiệm, muốn có được sự tín nhiệm của ta thì ngươi phải nói ít nhất tên mười loại hoa cùng tác dụng của nó.”

Niệm Băng gật đầu, nói:”Không thành vấn đề. Bây giờ ta chỉ có lựa chọn chính là tin tưởng lời hứa hẹn của ngài. Thân là một trong tứ đại chân thần của Thần Chi đại lục, ta nghĩ ngài sẽ không đổi ý. Có thể thả ta xuống được không? Ta cam đoan dùng tinh thần lực để ngăn trở tử vong hơi thở, sẽ không làm ô nhiễm cảnh đẹp tuyệt vời nơi đây đâu”.

Khẩu khí của hắn đã không còn sự cung kính như lúc đầu. Niệm Băng biết trước mắt vị Sinh Mệnh chi thần này, chỉ sợ đã không biết sống bao nhiêu năm rồi, tính tình quái dị không chỉ cung kính là có thể được. Nếu đã như thế, mình dứt khoát giống như lúc thường, không phải thoải mái hơn sao! Chỉ cần bản thân mình còn giá trị lợi dung, tự nhiên là có thể sống sót.

Tạp Áo tiện tay xuất ra một chiêu, đem Niệm Băng từ trong sương khói hấp xuống. Dưới tác dụng của sinh mệnh khí tức, khiến cho hắn bay lơ lửng ở trên bụi hoa, hiển nhiên tránh cho hắn đạp lên hoa cỏ đang tràn ngập sức sống kia.

Ánh mắt Niệm Băng lưu chuyển, không có nhìn về phía Tạp Áo mà là hoàn toàn tụ tại đám hoa trước mắt này. Đột nhiên con mắt hắn sáng ngời, nhìn vào một đóa hoa màu vàng nhạt do vô số các loại cánh hoa lớn nhỏ tạo thành, nụ hoa rất nhỏ so với các loài hoa khác, nói:”A! Đây là Minh Liên Tuyết Lý Hoa, trời ạ! Ngay nơi người ở mà cũng có loài hoa này. Minh Liên Tuyết Lý Hoa chỉ sinh trưởng trên ngọn núi cao, tuyết trắng bao phủ; là một loài tiên hoa có sức sống mãnh liệt, cùng Tuyết Liên Hoa được xưng là Tuyết Trung Song Xu, đối với việc giải cảm cực kỳ hữu hiệu. Hơn nữa, người thường dùng thường xuyên có thể thọ trăm năm, làm cho lão hóa chậm hơn nhiều “.

Tạp Áo suy nghĩ một chút, nói:”Không sai, mầm mống loại hoa này quả thật là ta từ một ngọn núi cao đoạt được, ở xung quanh đều là băng tuyết. Xem ra nhà ngươi cũng có vài phần bãn lãnh.”



Niệm Băng phảng phất như không có nghe thấy lời khen ngợi của Tạp Áo, ánh mắt lại rơi vào một bụi hoa nhỏ màu lam nhạt, “Quả thật quá thần kỳ, không ngờ ngay cả nó cũng có. Đây là một loài hoa cũng mọc trên núi cao, chỉ bất quá độ cao so với mặt biển của nó còn cao hơn nhiều so với Minh Tuyết Lý Hoa, tên gọi là Ngọc Mỹ Nhân. Trời xanh - mây trắng - núi tuyết - cỏ xanh, đích thực là thần bí, thánh khiết vô cùng”.

Trong mắt Tạp Áo toát ra một tia kinh ngạc, nói:”Được rồi, ta tin tưởng ngươi. Hai loài hoa này quả thật rất khó nhận biết được, ngay cả bọn nó mà ngươi cũng có nhận ra thì ta nghĩ Bách Hoa Lộ mà ngươi nói hẳn là không phải nói dối “.

Niệm Băng nói:”Vậy bây giờ ngài giúp ta khôi phục lại sinh mệnh lực được không?” .

Tạp Áo lạnh lùng nói:”Có thể, bất quá tình huống của ngươi bây giờ muốn khôi phục lại sinh mệnh lực cũng chẳng dễ dàng. Nói cách đơn giản thì thân thể của ngươi đã biến thành cương thi, mặc dù lý trí còn tỉnh táo điều khiển thân thể bản thân, nhưng ngươi đã sớm là một người chết. Ta là một vị thần tánh mạng chứ không phải là thần chết, chỉ cần còn một mùi hơi người thì ta có thể cứu sống dễ dàng. Nhưng là ngươi đã là một người chết, sinh mệnh lực của ta đối với ngươi chỉ có hại mà thôi. Muốn cho ngươi sống lại thì có không ít khó khăn, phải cần ít đồ phụ trợ thì mới có làm được, mà những thứ đó thì ở chỗ ta lại không có”.

Niệm Băng hỏi:”Vậy cần những gì thì mới có thể làm thân thể của ta khôi phục lại sinh mệnh lực được?”.

Tạp Áo nói:”Phải cần một loại dược vật kỳ dị, thông qua loại dược vật này mới có thể khu trừ hết hơi thở tử vong trong cơ thể ngươi, làm cho thân thể ngươi biến thành trạng thái mới chết. Sau đó lấy sinh mệnh lực dẫn động tiên thiên khí, làm cho thân thể của ngươi khôi phục lại cơ năng, mới có thể chính thức biến thành người sống. Vốn ngươi không có hy vọng sống lại , nhưng bởi vì ngươi đã mở ra Lệ Trung huyệt. Tại lúc mất đi sinh mệnh lực thì tiên thiên khí trong cơ thể đã hoàn toàn lưu lại bên trong Lệ Trung huyệt, cho nên mới có một đường sinh cơ”.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tạp Áo, Niệm Băng hỏi:” Vậy loại dược vật ấy ở nơi nào ?”.

Tạp Áo lạnh nhạt nói:”Muốn có tánh mạng mới thì cần tự thân mình cố gắng. Từ nơi này đi ra ngoài, theo phương hướng mà ta chỉ. Đi qua ba ngọn núi, ngươi sẽ thấy được một thác nước, ở phía sau thác nước đó có một gốc cây quả thụ, ngươi trèo lên đó hái ba quả màu trắng rồi mang về cho ta là được rồi.”

Niệm Băng trong lòng rùng mình, hắn cùng Long Thần tiến vào vùng đất của thần tuy không lâu nhưng các loại cảnh tượng kỳ dị của vùng đất của thần còn gây ấn tượng rất sâu. Theo trạng thái lúc này của hắn thì ngoài trừ thân thể ra thì cũng chỉ có tinh thần lực mà thôi, đi qua ba ngọn núi nói thì rất dễ dàng nhưng thực chất làm thì chỉ sợ không dễ dàng chút nào.

“Thế nào, ngươi sợ rồi sao?” Tạp Áo liếc nhìn Niệm Băng một cái:” Nhìn lúc ngươi nói về loài hoa cỏ thì không phải tự tin lắm sao? Nếu dám đến chỗ của ta thì tất nhiên ngươi cũng có chuẩn bị tâm lý rồi. Nói thật với ngươi, ba quả kia đối với ta quả thật cũng rất trọng yếu. Chỉ là ta đáp ứng qua ba người kia là không thể tùy tiện rời đi nơi này, cho nên lần này ta mới lợi dụng ngươi. Thân thể của ngươi chỉ cần một quả là đủ rồi, hai quả khác coi như là cái giá mà ngươi phải trả cho ta đi”.

Niệm Băng mỉm cười, nói:”Ta sợ sao? Ta đã là một người chết thì còn có gì đáng sợ hơn nữa chứ? Huống hồ chi nơi này là vùng đất của thần, nhưng cũng không hẳn là nơi có thể làm ta mất mạng. Xin người chỉ đường”. Ba người có thể uy hiếp tới Sinh Mệnh chi thần này, không cần nghĩ thì cũng khẳng định là ba vị thần kia rồi .

Tạp Áo liếc nhìn Niệm Băng một cái, từ trên khuôn mặt bình thản toát ra một tia tán thưởng : “Ngoại trừ ba người kia, ngươi là người duy nhất dám bất kính với ta như thế. Nể tình ngươi có nhận biết một ít về hoa, ta tha cho ngươi một mạng. Nhưng nếu như ngươi chết trên đường đi thì cũng đừng oán trách ta. Cứ theo con đường đó mà đi, ngươi có thể đi được rồi.” Vừa nói nàng vừa vung tay lên, một đạo ánh sáng xuất hiện nơi lòng bàn tay. Ánh sáng chợt lóe, một con đường đầy sương trắng mở hai bên, mở một thông đạo mới cho Niệm Băng. Niệm Băng chỉ cảm thấy thân thể mình được đằng vân giá vũ bay đến bên bờ con đường.

Không có do dự thêm nữa, hai chân Niệm Băng chạm xuống đất, lắc mình một cái đã ra khỏi kết giới. Cho tới lúc này, hắn đều sử dụng ma pháp là chính. Mặc dù thân thể cường hãn nhưng hắn không có luyện qua thể thuật gì, đối với phương pháp lợi dụng thân thể bản thân thì hắn biết rất ít. Cương Thi thuật cùng Long phách đã cải tạo thể chất của hắn vượt hẳn người bình thường. Cho nên dù vẫn còn đang ở trạng thái không được quen thuộc lắm , nhưng tốc độ của hắn cũng rất nhanh. Toàn thân tràn ngập khí tức tử vong, khiến cho hắn không cách nào cảm nhận được lực lượng bản thân mình có bao nhiêu. Nhưng Niệm Băng lại rất rõ ràng, đoạn đường kế tiếp của mình chỉ sợ là phải dựa vào thân thể cùng tinh thần lực kết hợp lại mới có thể sống sót.

Ở trên vùng đất của thần thì không có sự trợ giúp, Niệm Băng căn bản không quen mọi thứ ở nơi này. Vì sinh tồn, chiến ý trong lòng hắn đã tăng tới đỉnh điểm. Ngay lúc Tạp Áo nói cho hắn phải đi qua ba ngọn núi lấy dược vật, thì hắn cũng đã biết rằng bản thân mình cần đối mặt không những là các loại ma thú ở trên vùng đất của thần, mà đồng thời còn có các vị thần nữa. Là một ngoại nhân, chỉ sợ người ở đây không tiếp nhận bản thân hắn, huống hồ bây giờ hắn còn là một người chết.

Sinh mệnh không có hơi thở, mặc dù hoàn cảnh xung quanh ác liệt hơn Tính mệnh chi cảnh không biết bao nhiêu lần, nhưng Niệm Băng ngược lại cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Mặc dù nguyên tố ma pháp không ngừng ba động trong không khí, nhưng chỉ cần phóng thích khí tức tử vong thì hắn có thể dễ dàng chống đỡ, còn thoải mái hơn nhiều so với lúc tính mệnh bị khí tức áp bức.

Hít một hơi thật sâu, Niệm Băng xoay người nhìn lại, cái thông đạo màu vàng kia đã đóng lại. Tạp Áo tựa hồ không thay đổi ngữ điệu : “Đi theo hướng mà thông đạo chỉ, nhớ kỹ lời ta miêu tả, lấy được ba quả trái cây thì lập tức trở về, không nên trì hoãn. Bất luận gặp được chuyện gì nguy hiểm, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Ta nhắc nhở ngươi một câu, khoảng cách tới mục tiêu càng gần, ngươi đối mặt với sinh vật càng cường đại. Bất luận là thần hay là ma, ngươi đều phải dựa vào bản thân mình để giải quyết.”

Thanh âm của Tạp Áo biến mất. Niệm Băng không có gì vội vàng, ngẩng đầu nhìn những đám mây đen dày đặc trên bầu trời. Hắn hít sâu một hơi, đứng ở tại chỗ. Tinh thần lực phóng ra ngoài phạm vi hai mươi trượng bên người, cảm nhận hết thảy biến hóa của hơi thở, đồng thời sau đó dùng ngăn cản Tính mệnh khí tức đang ăn mòn. Hắn để tinh thần lực của mình tĩnh mặc, chậm rãi khôi phục trong không gian.

Đứng im tại chỗ nữa canh giờ, tinh thần lực của Niệm Băng mới khôi phục lại trạng thái cao nhất. Cúi đầu nhìn thoáng qua da tay màu xám của mình, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một tia cười khổ. Hắn không nghĩ tới có một ngày bản thân mình lại phải dùng phương pháp Tử linh cương thi để mà sống, lại phải nhờ vào phương thức đó để tìm lại con đường sống cho mình.

Hít thêm một hơi thật sâu nữa, bỏ hết tạp niệm trong đầu, Niệm Băng dựa vào tinh thần lực để xác định phương hướng sắp đi của mình. Hắn không có do dự phóng người lên, thân thể tại không trung hóa thành một mũi tên nhọn màu xám, hướng một phương cố định bay nhanh .

Con đường cũng không bằng phẳng, chuẩn xác mà nói thì ở trên vùng đất của thần căn bản là không có đường. Nhưng việc này cũng không ngăn cản được cước bộ của Niệm Băng, mỗi một lần mượn lực hắn đều có thể bắn xa mười trượng. Giống như một ngôi sao chổi, không ngừng bay về phía trước, quan trọng nhất chính là có tìm được một điểm mượn lực trên mặt đất gồ ghề hay không mà thôi. Nhìn xa xa, hắn đã thấy được ngọn núi thứ nhất.

Đó là ngọn núi màu đen, cả ngọn núi lớn đều tràn ngập một hơi thở áp lực, trên núi không có thực vật gì sinh trưởng được. Trên ngọn núi trống trơn có rất nhiều hang động, nhìn qua như bị xói mòn bởi gió, cũng có thể do con người làm.

Trong lúc Niệm Băng đang giảm tốc độ và đồng thời đề cao cảnh giác, một tiếng rít đột nhiên vang lên, hơn mười đạo thân ảnh màu xanh biếc từ hang động ở trên núi chui ra, như một tia chớp phóng tới phương hướng của hắn. Ánh mắt của Niệm Băng sáng lên, thông qua Thiên Nhãn huyệt hắn có thể rõ ràng thấy những thứ màu xanh biếc kia chính là những còn lục tích (rắn mối). Đối mặt với loại ma thú này, hắn không có cảm giác sợ hãi gì. Ánh sáng trong mắt hắn đại thịnh, thông qua Thiên nhãn huyệt đã cảm giác được phương hướng chúng nó đánh tới. Thân thể bỗng nhiên ngừng bay tới, rất nhanh chợt lóe lên, né tránh lần công kích đầu tiên của lục tích.

Đồng thời Niệm Băng không có bị động mà cũng đã phát ra công kích của mình. Từng có kinh nghiệm lần trước, động tác lúc này của hắn đã nhanh hơn rất nhiều. Thiên nhãn huyệt lóe ra hào quang bảy màu nhàn nhạt, tinh thần lực khổng lồ tạo ra xung quanh thân thể một lĩnh vực vô hình. Thần quang trong mắt chợt lóe, trong thời gian lắc mình thì đã có bốn con lục tích dưới tinh thần lực mạnh mẽ kia hóa thành mưa máu đầy trời. Năng lực phòng ngự của thân thể lục tích cao, dùng tinh thần lực là cách tốt nhất khi không có kế sách khác; công kích từ bên trong ra bên ngoài, là phương pháp đối phó với nó tốt nhất.

Trong mắt Niệm Băng toát ra một tia khát máu. Dưới sự kích thích của máu tươi, trong lòng hắn dâng lên một niềm hung ác. Hắn biết đây là bản tính của cương thi, hắn không thể bài xích bản tính đó được. Thân hình chợt lóe, hai tay vận dụng kỷ xảo trù nghệ mà năm đó đã luyện tập, không ngừng đem mấy con lục tích còn lại đánh bật lại, sau đó dùng tinh thần lực giải quyết bọn nó triệt để.

Chỉ qua mấy lần lắc mình, trong tay Niệm Băng đã hơn mười nội hạch màu đỏ. Hắn không hề do dự, lập tức đưa tinh hoa của huyết này bỏ vào trong miệng. Mùi vị của máu tươi kích thích giác quan của hắn, đối với một cương thi đây đúng là một sự hưởng thụ sướng nhất. Thân thể màu xám của hắn sau khi đã nuốt hơn mười nội hạch lục tích thì dần dần tản mát ra một tầng huyết khí nhàn nhạt. Cảm giác tràn ngập lực lượng làm hắn không khỏi ngửa đầu lên trời hú dài, tiện tay xuất ra một trảo, để lại một dấu vết rõ ràng trên nham thạch của vách núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook