Chương 80: Thân thế của Phượng Nữ (thượng)
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Phun ra một ngụm máu tươi, Phượng Không thoáng chút khó hiểu, nhìn vào Niệm Băng phía xa xa, nói: “Thật là ma sư pháp kỳ lạ, ma pháp sư còn trẻ tuổi mà ma pháp cường đại như vậy ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Có khả năng sử dụng bốn loại nguyên tố phát động công kích tấn công ta, nếu ngươi có thể mạnh thêm chút nữa, có thể người sẽ chết là ta. Đáng tiếc là ngươi vẫn còn chưa đủ cường đại. Kỳ thật ta cũng không giết ngươi, ngươi vừa rồi buông tha cho Phượng Hương, Ta…” Nói tới đây, Phượng Không đột nhiên nhớ tới Phượng Hương vừa rồi bị Niệm Băng đánh bay. Trong lòng cả kinh, nhẫn nhịn cắn răng sự đau nhức từ thân thể không ngừng truyền tới, lắc mình vài cái liền đến chỗ Phượng Hương lúc trước. Điều khiến lão kinh ngạc là Phượng Hương dù đang nằm ở đó lại hoàn toàn không tổn hại chút nào, như chưa từng chịu phải sự tẩy lễ của hai loại hỏa diễm bạo phát lúc trước. Kiểm tra một lần, Phượng Hương mặc dù bất tỉnh, nhưng hơi thở coi như ổn định, không hề có bất cứ dấu hiệu thương tổn nào.
Ôm Phượng Hương từ trên đất lên, Phượng Không thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lại liếc mắt thật sâu qua Niệm Băng đã cháy đen như than kia, Sau đó tập tễnh bước đi chậm rãi vào sâu trong rừng.
Ngay khi Phượng Không vừa mới biến mất khỏi tầm mắt thì một nam nhân mặc áo đỏ từ phía sau cây đại thụ phía xa thản nhiên bước. Mặc dù nhìn rất thong thả nhưng chỉ cần hai bước chân đã tới trước Niệm Băng đã cháy đen như than kia. Hắn chính là Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư.
Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn bộ dạng thê thảm của Niệm Băng không khỏi bật ra tiếng cười: “Bình thường ngươi đều nướng thịt cho ta ăn, không nghĩ tới lần này lại để người khác nướng. Ân, khó ngửi muốn chết, không có chút nào thơm cả, so sánh với thịt ngươi nướng đích xác ngon hơn. Tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi đừng giả chết nữa, đứng dậy cho ta.” Nói xong liền đá một cái vào mông khiến cả người hắn bay lên.
Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của Niệm Băng vốn đã cháy đen thui phát ra, khiến theo đó là một ngụm lớn máu tươi từ miệng phun ra. Vang lên một âm thanh yếu ớt. Ta … Gia Lạp Mạn Tư Địch, ngươi *** không có chút đồng tình nào cả, ngươi rõ ràng ở phụ cận, ngươi vì sao không cứu ta. Mẹ nó, đừng mong bảo ta nấu cơm cho ngươi ăn nữa.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư oan uổng nói: “Ai nói ta ở phụ cận, ta vừa mới chạy tới, muốn ra tay đã không kịp rồi. Ài, ngươi sao có thể trách ta?”
Niệm Băng toàn thân đen như chó mực ngồi thẳng lên, mở to mắt, trong mắt toát ra vẻ giận dữ. “Ngươi đi mà lừa quỷ. Ngươi còn tưởng ta không biết sao? Chắc chắn ngươi ở ngay một bên, nếu không phải ta mạng lớn, chỉ sợ ta thật sự bị quay chín rồi.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói: “Nếu chính ngươi cũng có biện pháp vì sao ta phải giúp ngươi? Đến thời khắc nguy ngập sau cùng ngươi vẫn còn khí lực bảo vệ nữ nhân kia, làm sao lại chết được đây? Tuy nhiên, ta không hiểu sao ngươi không toàn lực liều một lần. Dưới tác dụng của đủ các loại tình thế ngươi tự mình tạo ra, thực lực của ngươi cùng với tên gia hỏa Phượng tộc kia cơ bản cùng cấp độ. Hà tất phải mạo hiểm chứ? Chẳng nhẽ ngươi đã biết chắc mình không chết được?”
Niệm Băng hừ một tiếng, giũ sạch lớp than trên người, lộ ra từng đợt hào quang màu lam, khí tức băng lãnh tràn ngập xuất ra, chính là “Sự than thở của Băng Tuyết nữ thần” - Thần Lộ Đao.
Gia Lạp Mạn Địch Tư giật mình nói: “Hảo tiểu tử, nguyên lai ngươi nhờ vào nó thoát nạn, trách không được ngươi nắm chắc như vậy.”
Niệm Băng yếu ớt thở hổn hà hổn hển “ Vũ thánh thật sự là không dễ đối phó a! Ta căn bản là không nghĩ tới Phượng Không bị suy yếu như vậy cuối cùng lại mạnh trở lại như trước. May mắn, ta đã lưu lại một đường rút lui, chuẩn bị Thần lộ đao ở trong ngực, nếu không, chắc chắn đã chết rồi. Ta cũng không phải kẻ ngốc, nếu tới lúc cuối cùng cũng không nắm chắc, ta nhất định sẽ sử dụng trớ chú. Ta cứu Phượng Hương, là vì không muốn cùng Phượng tộc kết thâm thù, vì Phượng Nữ ta không thể không mạo hiểm thử một lần! Ai da! Đau quá.” Trong lúc nói chuyện lại dẫn động miệng vết thương trên người, toàn thân Niệm Băng không ngừng co giật. Tức giận nói với Gia Lạp Mạn Địch Tư “Ngươi ngay cả một chút đồng tình cũng không có? Còn không mau trị thương giúp ta một chút.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư âm thầm suy nghĩ nói : “Thực xin lỗi, Niệm Băng, ta quên mất mô phỏng quang hệ ma pháp dùng như thế nào rồi.”
Niệm Băng tức giận nói: “Ngươi thúi lắm, ngươi quên mất quang hệ ma pháp thì không biết dùng thủy hệ ma pháp sao? Ta chính là bị hỏa hệ ma pháp đả thương mà.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư vẻ mặt đồng dạng lúc trước nói: “Nhưng thủy hệ ma pháp ta cũng quên rồi. Thế này đi, ta sẽ làm người tốt giúp ngươi.” Vừa nói xong, liền vung tay đem Thánh Diệu Đao rơi xuống cách đó không xa hút vào trong tay, lại vất đến trước mặt Niệm Băng “Ngươi tự mình chữa trị cho tốt đi.”
Niệm Băng muốn cãi lại nhưng lại không còn quá nhiều khí lực để nói, tự mình trị liệu, nếu mình còn ma pháp lực, còn cần hắn nói sao? Cắn răng chịu đau đớn trên người, miễn cưỡng ngưng tụ từng tia ma pháp lực cuối cùng trong cơ thể, thi triển pháp thuật phổ thông nhất - Thủy Liệu thuật, mặc dù hiệu quả rất kém, nhưng chung quy lại cũng tốt hơn không có.
Trong não hải một trận mê man, cảm giác choáng váng ngày càng tăng mạnh mẽ, hắn chỉ muốn nằm xuống đất ngủ thiếp đi. Đúng vào lúc này, một luồng khí nóng rực được đưa vào cơ thể, khiến Niệm Băng chấn động toàn thân, âm thanh trầm thấp của Gia Lạp Mạn Địch Tư vang lên: “Niệm Băng tiểu tử, ngươi phải không nghĩ đến ma pháp của mình thối lui mà phải lập tức minh tưởng cho ta. Muốn cứu cha mẹ ngươi, ngươi phải kiên cường hơn so với bất cứ kẻ nào khác.”
Nian Băng chấn động toàn thân, đại não nhất thời tỉnh táo. Mở to mắt nhìn thoáng qua Gia Lạp Mạn Địch Tư, từ trong ánh mắt của Gia Lạp Mạn Địch Tư, hắn thấy thập phần nghiêm túc. Hít sâu một hơi, miễn cưỡng khoanh chân ngồi, không nói thêm một câu lập tức bắt đầu minh tưởng. Không phải hắn không muốn càu nhàu mà là hiện tại đã không còn thừa khí lực để làm như vậy nữa rồi.
Mắt thấy Niệm Băng tiến vào trạng thái minh tưởng, Gia Lạp Mạn Địch Tư thu tay đặt trên người hắn về, mỉm cười nhìn hắn, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng, lẩm bẩm tự nhủ: “Ngộ tính của tiểu tử này thật tốt, thiên phú bẩm sinh lại càng tốt, là một nhân tài sáng giá, ta nhân tiện giúp hắn một chút, dù sao ta còn muốn ăn thứ hắn làm nữa mà.”
Trong trận chiến lúc trước, sau khi Niệm Băng phát hiện Phượng Không xuất hiện đã có phán đoán tốt nhât, vì nếu đối kháng sẽ ở thế hạ phong. Hắn biết mình chắc chắn không phải đối thủ của Phượng Không. Nhưng thân là ma pháp sư, chỉ cần có thể hoàn thành chú ngữ, lập tức có thể sở hữu lực công kích của võ sĩ đồng cấp mạnh hơn. Vì thế, hắn lập tức dùng tinh thần lực cường đại khiến cơn mưa băng vừa rồi mình phát ra phát huy uy lực mạnh nhất, thừa dịp lúc Phượng Không luống cuống liền mạnh mẽ công kích. Mục đích không phải là đả thương đối phương, mà muốn làm suy yếu thực lực của đối phương.
Niệm Băng tính toán rất chuẩn xác. Hắn biết Phượng Không và Phượng Hương giống nhau, trong trận chiến lúc chiều cùng Ngọc Như Yên đều đã bị thương. Nội thương sẽ không dễ dàng hồi phục như vậy, cho dù đấu khí có cường thịnh trở lại thì thân thể cũng cần thời gian để khôi phục. Chính vì điểm này, hắn mới không sử dụng trớ chú để làm cho thực lực của mình được tăng cường. Sau đó, hắn lập tức sử dụng công kích ma pháp mạnh nhất mà mình có thể thực hiện trước mắt.
Sự vây công của Cụ phong băng vũ tạo cơ hội cho Niệm Băng có thời gian dài ngâm xướng chú ngữ. Sau khi thất giai ma pháp Thần thánh chi quang nương theo Thánh Diệu Đao dẫn phát ra, hắn lập tức phát động bát giai hỏa hệ ma pháp mạnh nhất của mình – Phần Thiên. Vì sinh tồn hắn không giữ lại chút gì. Toàn bộ ma pháp lực đều đánh cuộc vào ma pháp dung hợp giữa quang minh và hỏa diễm này. Do quang hệ ma pháp va hỏa hệ ma pháp không hề có bất cứ chỗ xung đột nào, vì thế, hai ma pháp một bát giai, một thất giai dung hợp lại cũng không có khó khăn. Lúc Phượng Không bị suy yếu sau khi dùng Phượng Huyễn Ma Thân công kích mình, hắn bèn dùng Long vu tập vũ dẫn động dung hợp ma pháp Thánh Diễm này của mình, nhất thời phát huy uy lực cường đại khó có thể tượng tượng được.
Cụ phong băng vũ đạt đến cửu giai mà Thánh Diễm của Niệm Băng lại cường hãn đến nỗi vượt qua cửu giai tiến vào phạm vi thập giai. Một Vũ Thánh sau khi bị thương lại bị suy yếu đi đối mặt với ma pháp công kích cấp bậc ma đạo sư này của mình, vị tất có thể chiếm được tiện nghi. Điều này hắn đã sớm tính toán ra rồi. Mà Thánh Diễm chính là căn cứ vào lối suy nghĩ với Long vu tập vũ lúc trước dưới áp bách của Gia Lạp Mạn Địch Tư đột nhiên sử dụng ra. Từ những ngày này cho tới bây giờ, ứng dụng đối với mô phỏng và dung hợp ma pháp đã giúp thực lực bản thân tăng lên, mới khiến Niệm Băng có sự tăng cao như thế, nếu không phải cơn mưa băng vừa rồi có hiệu quả, hắn ngay cả chính mình cũng không dám tin tất cả chuyện này đều là sự thật.
Tuy nhiên, Vũ thánh dù sao cũng là Vũ thánh, so với đơn thể thập giai công kích ma pháp Niệm Băng dùng hết toàn bộ tiềm lực cùng ma pháp lực phát ra thì thấy, Phượng Không tuy ở tình trạng thực lực suy yếu rất nhiều nhưng so với Niệm Băng vẫn cường đại hơn một chút. Hỏa Phượng Hoàng mạnh mẽ lấy Phượng diễm ma thân làm trụ cột suýt nữa làm Niệm Băng mất mạng. May mắn trước đó Niệm Băng đã chuẩn bị sẵn Thần Lộ Đao, nương theo “Sự than thở của Băng Tuyết nữ thần” miễn cưỡng hóa giải tàn dư hỏa độc. Hơn nữa thân thể cứng rắn sau khi trải qua quá trình cải tạo của Gia Lạp Mạn Địch Tư, lúc này mới may mắn thoát khỏi. Hắn phán đoán không sai, Phương Không so với Phượng Hư dễ tính hơn nhiều, lúc nãy lại dưới công kích của mình hắn đã bị trọng thương, tự nhiên sẽ không để mắt đến mình đã cháy thành than nữa, lúc này mới giả chết nằm ở đó. Đương nhiên bản thân hắn lúc ấy cũng chỉ cách khoảng cách hôn mê bất tỉnh một chút. Nếu không phải vì xác định mình có thể an toàn hay không, chỉ sợ sớm đã hôn mê rồi, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là hắn bắt buộc phải thu hồi vài thanh bảo đao của mình. Chúng thực là bảo bối trân quý như tính mạng a! Không có chúng, Niệm Băng lại như thế nào có thể phát huy trình độ như ngày hôm nay đây? Đáng tiếc hắn giả chết qua mắt được Phượng Không nhưng không lừa được Gia Lạp Mạn Địch Tư.
Dưới sự trợ giúp của cỗ năng lượng mà Gia Lạp Mạn Địch Tư đưa vào, ma pháp lực gần như khô kiệt trong cơ thể Niệm Băng một lần nữa ngưng tụ lại, bắt đầu quá trình hồi phục, có lẽ vì tiêu hao quá nghiêm trọng, nên lần này khi hắn tiến vào trạng thái minh tưởng thì tinh thần lực hoàn toàn bước vào trạng trái ngủ,mất đi mọi cảm giác đối với thế giới xunh quanh.
“Van cầu ngươi, Hư trưởng lão, hãy buông tha Niệm Băng đi. Ta tuyệt sẽ không vì hắn mà rời khỏi Phượng tộc nữa, cầu xin ngươi.” Phượng nữ lệ rơi đầy mặt quỳ trước mặt Hư trưởng lão, trên gương mặt tuyệt đẹp tràn ngập vẻ cầu khẩn, trong đôi mắt xinh đẹp xanh như ngọc bích tràn ngập lo lắng.
Phượng Hư lạnh lùng nhìn Phượng Nữ đang quỳ trước mặt mình nói một cách lạnh nhạt: “Muộn rồi. Ta sẽ không cho phép có bất cứ cơ hội nào tồn tại, Phượng Hương đã tới giết tên tiểu tử đó, ta nghĩ, nàng hẳn là cũng sắp trở lại rồi. Thực lực Phượng Hương dù không bằng ngươi, nhưng hẳn là ngươi cũng đã rõ, chỉ cần là mệnh lệnh của ta, nàng tuyệt sẽ không cãi lại.”
Phượng Nữ toàn thân chấn động kịch liệt, thất thanh nói: “Cái gì? Ngài, ngài đã sai Hương tỷ đến,vì sao, vì sao?” Thực lực Niệm Băng nàng biết rất rõ, mặc dù ma pháp của Niệm Băng rất kỳ lạ, nhưng Phượng Hương lại tiếp cận Vũ Thánh vũ đấu gia cảnh giới, chỉ vì ngộ tính so với mình kém một chút mới trì trệ chưa bước vào Vũ Thánh cảnh giới, theo thời gian tu luyện thì thấy, Phượng Hương so với nàng không cần tu luyện lâu hơn ba năm, Phượng Nữ nghĩ, nếu Niệm Băng đơn độc gặp phải Phượng Hương lãnh diện vô tình này, căn bản không có bất cứ cơ hội nào. Trong lòng nàng bây giờ chỉ có một tia hy vọng, hi vọng Niệm Băng không phải rời khỏi Công tước Phủ, hoặc là thủy chung cùng con rồng kia ở một chỗ.
Phượng Hư bình thản nhìn Phượng Nữ sắc mặt trắng bệch nói: “Thân là hy vọng của Phượng tộc. ngươi phải biết trên người mình có trách nhiệm trọng đại cỡ nào. Ngươi là tương lai của Phượng tộc, ta tuyệt không cho phép bất cứ người nào phá hoại sự trung thành của ngươi đối với bổn tộc, ta không hề phản đối ngươi phóng thích tình cảm của mình, nhưng, đối tượng chỉ có thể là người trong tộc, cho dù tiểu tử kia chỉ là đơn phương sinh cảm tình với ngươi, ta tuyệt không thể buông tha, ta không muốn lại có Phượng Yên thứ hai xuất hiện nữa.”
“Vì sao? Vì sao?” Phượng nữ vô lễ nhìn trưởng lão trước mặt, “Khi ta còn bé, căn bản không có đồng niên, từ cái ngày ta bắt đầu hiểu chuyện, hết thảy đều nỗ lực tu luyện, khi đó các ngươi đều dạy ta vì tương lai của Phượng tộc bắt buộc phải nỗ lực, ngài và mấy vị trưởng lão từng li từng tí chiếu cố ta, yêu cầu nghiêm khắc đối với ta, Hơn mười năm qua ta cơ hồ không lúc nào không nghĩ đến việc làm thế nào để đề cao thực lực của mình. vì truy hồi Cửu Ly đấu khí hoa thiên thâu học của bổn tộc, ta tìm đến hắn, dùng chính thân thể mình luyện thành Ly Thiên Kiếm lưu lại cho ta làm kỷ niệm cuối cùng, trước lúc chết cũng đem kỹ thuật chú tạo Thần hồ kỳ kỹ truyền thụ cho ta. Hư trưởng lão, Ngài nên biết, trái tim trách nhiệm của ta luôn luôn đập rất mạnh, vô luận làm gì, đều hết thảy lấy bổn tộc làm trọng, vì sao ngài không tin ta, nhất định phải giết hại người vô tội?”
Phượng Hư thở dài một tiếng, “Hài tử, có lẽ còn chưa hiểu được loại chuyện tình cảm này. Nếu thứ cảm tình này thực sự tới, thì ngươi không cách nào khống chế được, tình yêu, là một lực lượng thần bí, lúc trước, mẹ ngươi…nàng……” Nói tới đây, Phượng Hư đột nhiên dừng lại, phảng phất như nói lộ ra chuyện gì đó, dùng tiếng ho khan giấu đi sự xấu hổ của mình.
Phượng Nữ chấn động toàn thân, “Trưởng lão, mẹ ta? Mẹ ta làm sao vậy? Không phải ngài nói người vì sự an nguy của tộc nhân mà hiến thân sao? Ngài…”
Phượng Hư vừa định giải thích, thì tiếng bước chân nặng nề vang lên, trong lúc nhíu mày hắn quay người lại nhìn kỹ, trên người đã bốc lên hỏa diễm đỏ rực.
“Đại ca. Là ta.” Âm thanh suy yếu kèm theo tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Phượng Hư trong lòng cả kinh, nhận ra đây đúng là âm thanh của Phượng Không. Lắc người một cái vọt đi, vừa vặn nhìn thấy Phượng Không toàn thân cháy đen đang tập tễnh bước đi ôm theo Phượng Hương trở về.
“Không đệ, ngươi làm sao lại ra vậy?” Vẻ kinh hãi thất sắc, Phượng Hư tận tình đón lấy Phượng Hương trên tay Phượng Không. Phượng Nữ lắc người một cái đi tới bên người Phượng Không trưởng lão đỡ lấy thân thể lão, đồng thời đem đấu khí thuần hậu của mình đưa vào cơ thể Phượng Không.
Được Phượng Nữ trợ giúp, Phượng Không tinh thần phấn chấn hơn, lắc lắc đầu, nói: “Yên tâm ta không có việc gì đâu, vẫn chưa chết được. Phượng Hương chỉ là hôn mê bất tỉnh, không có việc gì đáng ngại cả.”
Phượng Hư trong mắt lóe lên một tia lãnh quang, “Là Tiểu Yên?” Hắn cho rằng, có thể làm Phượng Hương bị thương thành ra như vậy, cũng chỉ có Ngọc Như Yên thôi.
Phượng Không lắc đầu nói: “Không phải Tiểu Yên, đại ca chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, kỳ thật Tiểu Yên đối với chúng ta không có địch ý. Nếu không, như con hỏa long kia nói, nếu Tiểu Yên đạt đến đệ lục biến, vậy thì chúng ta cho dù liên thủ cũng không phải đối thủ của nàng. Thực lực của nàng đã tiếp cận thần sư. Ngoại trừ Phượng Nữ ra, ta còn chưa từng thấy qua ai có tư chất tốt hơn so với nàng cả.”
Phượng Hư kinh ngạc nhìn Phượng Không “Vậy là ai? Còn ai có thể có thực lực mạnh như vậy?”
Phượng Không có chút do dự nhìn thoáng qua Phượng Nữ rồi thở dài một tiếng, nói: “Là .. tiểu tử kia”.
Phượng Hư chấn động toàn thân, “Không có khả năng, ta không tin hắn còn trẻ như vậy mà có thể đạt đến cảnh giới vũ thánh.”
Phượng Không cười khổ nói: “Đại ca, hắn không phải là đấu sĩ mà là một gã ma pháp sư. Có thể nói là thiên tài ma pháp sư. Hắn không ngờ có thể sử dụng bốn loại ma pháp nguyên tố. thực lực bản thân hắn mặc dù không cách nào cùng ta đối kháng, nhưng ma pháp dung hợp hắn sử dụng lại phi thường cường đại.”
Nghe xong lời Phượng Không, Phương Hư không khỏi thất thần, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ chuyện năm đó lại tái diễn sao?”
Phương không lắc đầu nói : “Sẽ không tái diễn nữa, mặc dù hắn có thực lực ngoài dự đoán của chúng ta. Nhưng dù sao ta cũng giết hắn rồi. So với ma pháp của hắn, thân thể ma pháp sư yếu ớt còn không bằng người thường, trúng Phượng Hoàng hỏa diễm ta dùng Phượng huyễn ma thân phát ra, hắn không thể có khả năng sống sót.”
“Cái gì?” “Vậy thì quá tốt rồi.”
Phượng Hư rất hưng phấn hô một tiếng, mà Phượng Nữ thì cả người chấn động, tựa như cả bầu trời sụp xuống, Nhiệt huyết xông thẳng lên đại não, mọi thứ trước mắt là hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu. Nàng rất rõ ràng, Phượng Không trưởng lão sẽ không nói dối, nếu lão nói Niệm Băng đã chết thì hắn chắc chắn đã chết rồi. Nhưng Phượng Nữ làm sao cam lòng tin tưởng chuyện này là sự thật đây?
“Không, không .Điều này không phải là sự thật, nhất định không phải là sự thật. Niệm Băng sẽ không chết, hắn cùng con rồng kia ở cùng một chỗ !”
Phượng Không thở dài một tiếng nói: “Nha đầu, ngươi tỉnh táo lại một chút. Tiểu tử kia bị Phượng Hương giả dạng thành hình dáng của ngươi dẫn vào rừng cây, không có bất cứ kẻ nào đi cùng hắn. Kỳ thật nhân phẩm của hắn cũng rất tốt, hắn vốn có cơ hội giết chết Hương nhi nhưng hắn lại buông tha. Nếu không phải ma pháp tối hậu của hắn thực sự quá cường đại, có lẽ, ta còn có thể tha cho hắn một con đường sống. Nhưng dưới tình hình lúc ấy, nếu ta có một chút buông lỏng, chỉ sợ người chết chính là ta. Nha đầu, tên đó đã chết rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Vì sao, vì sao, bầu trời, tại đây trong nháy mắt dường như sụp đổ. Thân thể mềm mại của Phượng Nữ không ngừng run rẩy, đôi mắt vốn sáng ngời đã bị che phủ bởi một lớp tro tàn tối tăm mờ mịt. Đến giờ phút này nàng mới có thể xác định Niệm Băng ở trong lòng mình đã khắc sâu thành một hình tượng không thể phai mờ. Nàng không biết đây có phải tình yêu hay không, nhưng rất rõ ràng, mất đi Niệm Băng khiến nàng rất đau khổ. Nếu như Niệm Băng không chết, Phượng Nữ nhất định sẽ không làm trái ý định của các trưởng lão, đi theo bọn họ trở về Phượng tộc. Song lúc này Niệm Băng chết rồi, các ý niêm trong đầu vốn bị Phượng Nữ dồn nén không ngừng thoát ra. Nàng hiện tại chỉ có thể nghĩ đến những chuyện về Niệm Băng. Từ lần đầu tiên khi gặp mặt, Niệm Băng đã làm cho nàng một bữa thịt chim bồ câu. Mãi cho đến lúc cuối cùng Niệm Băng ở trong hỏa long động vì cứu mọi người mà vứt bỏ sự tự do của mình, thậm chí là sinh mệnh.
Từng màn từng màn đó như hiện rõ ở trước mắt. Gió nhẹ nhàng thổi, cơn gió xuân vốn phải ấm áp, nhưng trái tim Phượng Nữ lại lạnh như băng.
Phượng Nữ ngây ngốc đứng đó mà hồn nhiên không phát giác ra, trên người mình đã dần dần bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ, sự chuyển biến màu sắc ngọn lửa đều theo tâm của nàng mà phát sinh ra những biến hóa quái dị. Quang mang màu đỏ dần dần chuyển sang màu đỏ sậm, lại theo màu đỏ sậm từng bước trở trên càng mờ mịt thêm, đôi mắt xanh như ngọc bích chuyển sang màu tro tàn, một đôi cánh cực lớn màu đỏ sậm từ sau lưng bồng bềnh hiện ra.
“A---------”
Một âm thanh lảnh lót mà thê lương vang lên, một âm thanh phát ra từ nội tâm thống khổ, rúng động kinh hoàng, lá cây trong rừng cây xung quanh tựa như những giọt nước mắt tới tấp rơi xuống. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Phượng Hư và Phượng Không “Vì sao, vì sao, các người không thể buông tha cho chàng. Niệm Băng đã làm sai chuyện gì? Không có chàng, chỉ sợ ta sớm đã chết rồi. Các ngươi vì sao nhất định phải giết chàng, vì sao nhất định phải bức ta đến đường cùng, vì sao các ngươi lại không tin sự giải thích của ta chứ? Ta hiện tại cuối cùng cũng đã hiểu, nguyên nhân lúc trước Phượng Yên tiền bối lựa chọn cùng nhân loại kia kết hợp, bởi vì các ngươi căn bản ngay cả một cơ hội giải thích cũng không đáp ứng nàng. Niệm Băng vô tội, chàng đã bị ta liên lụy. Chàng chết rồi, chàng chết rồi, ta, ta….” Trong khi tinh thần mất đi phương hướng, Ly Thiên Kiếm lập tức rời vỏ. Phượng Hư và Phượng Không giật mình phát hiện, ngọn lửa mầu đỏ sậm bao quanh thân thể Phượng Nữ bạo phát ra không ngờ so với Phượng Hoàng hỏa diễm màu vàng còn phải nóng hơn vài phần. Đó tựa hồ là phẫn nộ cùng bi thương thiêu đốt lên, Ly Thiên Kiếm tuôn trào hận ý vô cùng mãnh liệt.
Hai tay cầm kiếm, Phượng Nữ đối mặt với hai vị trưởng lão , thân thể nàng phát ra khí thế mãnh liệt, khiến trong lòng Phượng Hư trưởng lão cảm thấy chột dạ. Cảm giác khó chịu đó hoàn toàn bị cừu hận khóa chặt. Lão đột nhiên phát hiện, sự sợ hãi lại lần nữa xuất hiện trong lòng mình.
“Không, ta không thể giết các ngươi, không thể động thủ cùng các ngươi. Là các ngươi nuôi ta lớn lên. Sát!-------” Thân thể Phượng Nữ đột nhiên bồng bềnh cách mặt đất, Ly Thiên Kiếm vốn hướng hai vị trưởng lão bỗng nhiên vung sang một bên. Quang mang màu đỏ sậm lan ra gần mười trượng, lướt qua theo đám cỏ cây.
Động tác của Phượng Hư rất nhanh. Trong nháy mắt khi Ly Thiên Kiếm của Phượng Nữ vung ra, đã uy hiếp đến trước trước người nàng, một chưởng chặt nhẹ lên chiếc cổ thon dài của nàng. Thân thể của Phượng Nữ tựa hồ như đã bị hút sạch cộng thêm một chưởng này, thân thể mềm mại của nàng chầm chậm ngã xuống đất. Trong nháy mắt khi thân thể của Phượng Nữ ngã xuống, Phượng Hư cùng Phượng Không đều rõ ràng nhìn thấy, hai giọt nước mắt màu đỏ nhạt trôi nổi chảy xuống.
Đúng vào khoảng khắc này, cây cối trong rừng đột nhiên phát ra âm thanh sàn sạt. những nơi lúc trước bị quang mang đỏ sậm lướt qua bất luận là bụi cây hay những cây đại thụ thẳng tắp hoàn toàn chuyển thành mầu xám, không, chính xác mà nói thì phải là tro tàn. Dưới làn gió nhẹ khẽ thổi qua, trong công phu chỉ vài lần chớp mắt ngắn ngủi, cây trong rừng đã xuất hiên một mảng lớn đất trống hình quạt.
Phượng Không lại hít một hơi lạnh. “Trời ạ! Đây là lực lượng gì vậy? Đại ca, ngươi có chắc có thể ngăn chặn được không?”
Phượng Hư lắc lắc đầu cười khổ nói: “ Ta bây giờ cũng đang hoài nghi không biết quyết định của ta lúc trước có chính xác hay không. Phượng hoàng hỏa diễm của Phượng Nữ hình như đã phát sinh dị biến gì đó, một kích vừa rồi dường như đã rút sạch tất cả đấu khí của nó. Nhưng, một kích này ngay cả ta cũng không nắm chắc ngăn cản được. Giết tiểu tử kia rốt cuộc là đúng hay là sai? Nha đầu lại phản ứng lớn như vậy, xem ra nó thực sự động tâm với tiểu tử kia rồi.”
Phượng Không thở dài một tiếng nói: “Không thể không thừa nhận tiểu tử kia ma pháp rất mạnh hơn nữa lại anh tuấn hơn người, khó tránh khỏi nha đầu sẽ bị hắn hấp dẫn. Đại ca, ngươi không cần lo lắng quá. Ngươi không thấy Phượng Nữ thời khắc cuối cùng vẫn bảo trì một tia thanh tỉnh, không công kích chúng ta sao? Mang nó trở về sau đó chúng ta từ từ khuyên bảo đi. nó là một cô nương hiểu lý lẽ mà.”
Phượng Hư không tỏ rõ ý kiến hít sâu nói: “Ít nhất, trong lòng nó đã có căn nguyên, cái này thế nào cũng không cách nào loại bỏ được. Nhưng Phượng tộc chúng ta cũng không thể chịu bất cứ tổn thất nào. Lúc trước khi Phượng Minh đại ca qua đời, đã đem Tiểu Yên giao cho chúng ta chiếu cố, nhưng nó lại lựa chọn cùng ngoại nhân kết hợp. Mà không thay thế tiếp nhận vị trí cửa Phượng Minh đại ca. Năm năm trước, Phượng Thiên cũng mất, Phượng tộc vốn có năm trưởng lão nay chỉ còn ba, nếu nói không thể có hai người bổ sung. Phượng Hoàng Phong Hỏa Tế Tự cứ năm mươi năm mới xuất hiện một lần lại làm thế nào cử hành đây? Ai, ta thật sự rất lo lắng a!”
Phượng Không trong mắt toát ra vẻ ảm đạm, “Ta cũng vì điều này mà hao tổn tâm trí đây. Đại ca, Tiểu Yên đạt tới đệ lục biến, so với chúng ta tưởng tượng còn cường đại hơn. Chúng ta đến lần này tới vốn là mời nó trở về, nếu không, chúng ta không cần yêu cầu nó giết tiểu tử tên Lam Vũ kia nữa. Bảo nó cùng chúng ta trở về chủ trì điển lễ đi, với năng lực đệ lục biến của nó, chỉ điểm thêm một chút, Phượng Nữ chắc chắn có thể sớm ngày hoàn thành đệ tam biến. Hơn nữa ba lão già chúng ta tập hợp đủ năm tên vương tộc ngoài tam biến, cũng đủ để tiến hành phượng hoàng phong hỏa điển, còn có Tiểu Yên đạt lục biến chủ trì, điển lễ sẽ tương đối dễ dàng hơn nhiều.”
Phượng Hư lắc lắc đầu, lãnh đạm nói : “Cho dù chúng ta không cần nó giết Lam Vũ, ngươi nghĩ nó sẽ theo chúng ta trở về sao? Ngươi không nên quên, trong mắt Tiểu Yên, chúng ta là cừu nhân giết con gái của nó. Có lẽ, nó sẽ vì tình xưa mà bỏ qua cho chúng ta, nhưng nó tuyệt nhiên sẽ không thừa nhận mình là Phượng tộc vương tộc nữa.”
Phượng Không vội la lên: “Nhưng, chính chúng ta lúc ấy cũng không giết nữ nhi của nó mà !”
Lãnh quang trong mắt Phượng Hư phóng to, nhìn thoáng qua Phượng Nữ đang bất tỉnh trên đất, nói: “Chẳng nhẽ ngươi bảo ta tới nói cho nó, Phượng Nữ chính là tiểu nữ hài hóa thành tro bụi trong hỏa diễm lúc ấy sao?”
Phượng Không mạnh miệng nói: “Sự thật là như thế, đại ca vào giờ khắc cuối cùng dùng đấu khí âm thầm bảo vệ thân thể Phượng Nữ, đem nó giữ lại, sự thật chứng minh lựa chọn của đại ca là chính xác. Phượng Nữ kế thừa hoàn mỹ gien di truyền của mẫu thân nó, phương diện ngộ tính so với mẫu thân nó không kém chút nào. Quyết định không kết hôn với ngoại tộc của chúng ta vốn là sai lầm.”
“Thúi lắm...” Phượng Hư giận tím mặt, “Vương tộc huyết mạch bắt buộc phải bảo trì chính gốc, vì giữ gìn tôn nghiêm của bổn tộc, vì giữ gìn quy củ của tộc, bí mật thân thể của Phượng Nữ nhất định không thể truyền ra ngoài, nếu không uy tín luật lệ của tộc sẽ ở đâu?”Phượng Không kích động nói: “ Đại ca, uy tín thật sự quan trọng như vậy sao? Bây giờ chúng ta phải đối mặt trước tiên chính là điển lễ hai năm sau a! Bây giờ chẳng những Tiểu Yên thù hận chúng ta, cả Phượng Nữ nha đầu kia cũng đã lòng mang khúc mắc, loạn trong giặc ngoài, chúng ta làm thế nào ứng phó cục diện này đây?”
Phượng Hư xoay người ôm lấy Phượng Nữ, cầm một cái bình sứ ném cho Phượng Không nói: “Ngươi uống thuốc trước đi, chúng ta rời khỏi nơi này rồi nói sau, còn có hai năm thời gian, chung quy sẽ nghĩ được biện pháp. Tiểu tử ngươi giết kia cùng Tiểu Yên có chút quan hệ. Ta không muốn để cho nó biết là chúng ta động thủ. Nếu tới lúc cuối cùng vẫn không có bất cứ biện pháp nào, có lẽ ta sẽ lại tới tìm Tiểu Yên đem hết thảy nói rõ.” Nói xong, lão đi đến một bên, cặp Phượng Hương ôm vào khủy tay, từng bước từng bước hướng phương xa mà đi.
Nhìn tình cảnh Phượng Hư, thở dài một tiếng, “Đại ca, ngươi sao lại tự mình làm khổ mình như vậy? Rõ ràng trong lòng nhớ thương Tiểu Yên nhất, nhưng hết lần này tới lần khác giả bộ đại nghĩa diệt thân, lúc trước chính là ngươi quyết định muốn buông tha cho Tiểu Yên và trượng phu của nó a!”
Ấm áp cùng mát mẻ, hai loại cảm giác bất đồng không ngừng làm dịu thân thể hắn. Tinh thần lực đang ngủ say được nghỉ ngơi đầy đủ. Lúc tinh thần lực dần dần thanh tỉnh là lúc Niệm Băng giữ lại ý niệm trong thân thể. Thấy được một màn cảnh tượng kỳ dị, đó là hồng lam lưỡng sắc quang đoàn, phía dưới là quang đoàn màu đỏ, sâu trong đan điền, mà phía trên là quang đoàn mầu lam, vị trí đọng lại là phía trên ngực ở gần yết hầu. Hồng, lam lưỡng sắc quang đoàn tản mác từng vòng sáng, trong cơ thể chính mình giao thoa lẫn nhau, kỳ dị chính là, lúc hai quang mang giao thoa lẫn nhau này tiếp túc, chẳng những không xung đột lẫn nhau mà ngược lại dễ dàng xuyên qua nhau. Lúc Niệm Băng dùng tinh thần lực cảm thụ hai quang mang tản mát ra thì kinh ngạc phát hiện, các quang đoàn trên dưới kia đều là băng hệ ma pháp lực cùng hỏa hệ ma pháp lực đang ngưng tụ cao độ. Song quang mang của chúng lại tản mác ra, không ngừng phát sinh biến hóa nhưng bất luận biến hóa như thế nào, lúc quầng sáng hỏa ma pháp lực tiếp xúc quầng sáng băng ma pháp lực thì đặc tính nóng nảy lại lập tức hoàn toàn biến mất, trở lên bình tĩnh dị thường, mà băng ma pháp lực thì lại trở lên sôi nổi rất nhiều. Mặc dù hai loại ma pháp có đặc tính bất đồng nhưng lại có xu thế không hề không dung nhau, ngược lại hỗ trợ lẫn nhau, mỗi lần tiếp xúc, lập tức sẽ từ bên ngoài cơ thể hấp thu ma pháp lực bổ, tăng cường thực lực ma pháp của Niệm Băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.