Băng Hỏa Ma Trù

Chương 231: thì gian chi thần đích dự cảm

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



“Ôi, được rồi, nói cho ngươi tin tức tốt, trong khoảng thời gian tu luyện này, Tây Kinh huyệt của ta tựa mộ có dấu hiệu khai mở, đợi ta có khả năng lợi dụng Tiên Thiên khí, thì cũng có thể đạt tới Thập nhị giai rồi.” Nói xong, rất nhanh hôn trên mặt Niệm Băng một cái, rồi xoay người chạy ra ngoài. Khi chạy tới cửa có gí mang cửa phòng Niệm Băng đóng lại.

Cầm lấy một quả, đưa vào miệng, chất lỏng thơm ngọt kích thích vị giác của Niệm Băng, cảm thụ sự ấm nhuận sự ấm áp trên mặt, Niệm Băng đột nhiên nghĩ đến sự lựa chọn của mình thật chính xác, nếu lúc trước chính mình vẫn cự tuỵêt cảm tình của Long Linh, chỉ sợ, nữ hài tử ôn nhu như thế này cả đời đều sẽ không hạnh phúc như thế này đâu.

Thần Chi đại lục.

Hi Giới cung kính đứng ở trong một hạp cốc ở giữa hai ngọn núi, nhìn không khí phía trước bóp méo, cả hít thở cũng không dám quá lớn tiếng. Hắn đã ở chỗ này đứng ba ngày rồi, từ sau khi nhận được tin tức chúng thần nhân của Di Thất đại lục trở về truyền đến, hắn liền chạy tới nơi này.

Lúc này, các loại ma pháp nguyên tố trong không khí điên cuồng dao động, lại cộng thêm thời gian ma pháp phong bạo, nhưng mà mấy cái ma pháp phong bạo này cũng không thể đối với Hi Giới sinh ra ảnh hưởng gì, sự xâm nhập của ma pháp nguyên tố tới phạm vi một trượng xung quanh thân thể hắn liền sẽ bị một cổ năng lượng vô hình đánh tan, đối với thần nhân bình thường mà nói, ma pháp phong bạo có lẽ là tai họa, nhưng đối với người đứng ở đỉnh cao nhất của thần là hắn mà nói, ma pháp phong bạo ngay cả ngứa cũng không đựơc xem tới.

Ở chỗ này chờ đợi ba ngày, Hi Giới lại không có chút cảm giác nôn nóng, ở trong năm tháng dài dằng dặc, thời gian đối với hắn mà nói, sớm đã trở nên không hề trọng yếu, đừng nói là ba ngày, cho dù ở chỗ này đứng ba năm, hắn cũng như thế có thể chờ đợi không nhúc nhích. Đã thật lâu không có chuyện gì có thể khiến cho hắn suy nghĩ. Nhưng lúc này đây, hắn lại không thể không cẩn thận suy nghĩ, bởi vì hắn không muốn khiến cho chính mình bỏ sót cái gì, phòng bất kỳ cơ hội nào qua đi. Từ sau ngày Hạ Vũ trở về, người hắn phái đến Di Thất đại lục chừng vài trăm, cơ hồ đi khắp quá hai phần ba lãnh địa của Di Thất đại lục, tin tức tìm được lại đều là giống nhau, chỉ có một đội thần nhân phát hiện sự tồn tại của dân Di Thất đại lục, nhưng một ít trụ dân nhỏ yếu này khiến hắn cảm thấy tức cười.

Thời điểm Thần di đại chiến hắn cũng đã là một trong những Chủ Thần cực mạnh trên Thần Chi đại lục. Khi đó tác phong chiến đấu bưu hãn của Di Thất đại lục từng khiến cho sáu người bọn hắn ấn tượng sâu sắc. Cho nên khi hắn nghe nói tình huống của nhiền cao thủ chính mình phái đi, khi phong ấn Mặc Áo Đạt Tư như trước bị tiết lộ, hắn trong lòng ngoại trừ phẫn nộ ra, còn có một tia sợ hãi. Nhưng mà, tin tức bây giờ tìm được lại khiến hắn này một tia sợ hãi hoàn biến mất. Uy hiếp của Di Thất đại lục đã không tồn tại, vài vạn trụ dân còn dư thừa kia đối với hắn mà nói chỉ là một trò cười, cho dù chỉ có một mình hắn, cũng có thể đủ đem những người đó hoàn toàn hủy diệt. Nhưng mà, hiện tại tâm tư yên lặng nhiều năm của hắn lại một lần nữa lay động lên.

Thần Chi đại lục quả thật là địa phương rất thích hợp tu luyện, nhưng mà, thời gian trên vạn năm trôi qua, sự buồn tẻ khiến cho hắn sớm đã trở nên không thể chịu được, hắn đã không chỉ có vẻn vẹn là muốn chiếm dẫn Di Thất đại lục, phiến thổ địa hoang vu này đối với hắn mà nói, cũng không có lực hấp dẫn quá lớn, nhưng là từ trong miệng Hạ Vũ tìm được tin tức về Ngưỡng Quang đại lục, lại cả hắn là kẻ mạnh nhất của thần nhân như vậy cũng khó tránh khỏi động tâm. Đúng vậy, chính mình có được thực lực không thua kém Chân Thần, vì cái gì còn phải ở lại cái địa phương này tiếp tục trải qua cuộc sống cô tịch đi? Vì cái gì không thể làm cho cuộc sống thêm nhiều màu nhiều vẻ? Dẫn Thần nhân dưới tay, chiếm lĩnh phiến đại lục phồn vinh kia cũng không phải việc khó khăn.

Chỉ cần được sự chấp thuận của ba vị Chân Thần, cả thế giới liền ở trong lòng bàn tay của chính mình, chính mình là Thần, là vĩ đại Thiên Thần. Nhân loại nhỏ yếu này, chỉ có thể đủ trở thành nô lệ của thần nhân, kể ra lấy ngàn vạn lần nô lệ có thể gây cho chính mình cái gì đi? Ở trên Ngưỡng Quang đại lục, lại có cái gì có thể làm chính mình hưng phấn? Trước khi đi vào phiến hạp cốc này, trái tim của Hi Giới đã sớm trở nên nóng như lửa, tâm tư vẫn bởi vì khổ tu mà yên lặng tựa hồ như muốn thiêu đốt lên, hắn phải phóng thích ra.

Mặc dù Hi Giới đã có chút không thể chời đợi muốn chấm dứt phong ấn trên Thần Chi đại lục, nhưng mà hắn lại không có làm như vậy, là người mạnh nhất trong thần nhân, hắn rất rõ ràng chính mình khi nào thì nên làm loại việc gì, tuyệt không thể bởi vì nhất thời xúc động mà chôn vùi tương lai tốt đẹp của chính mình, sự kiên nhẫn từng tí một hơn vạn năm đã sớm khiến cho hắn sẽ không bởi vì xúc động mà làm sai sự tình, cho nên hắn tới nơi này.

“Ngươi ở nơi này chờ rất lâu sao?” Một thanh âm có chút quái dị vang lên, từ trong thanh âm này, rất khó nghe phân biệt ra nam nữ, thanh âm mặc dù rất nhu hòa, nhưng lọt vào tai Hi Giới, lại muốn so với ma pháp phong bạo chung quanh đáng sợ hơn nhiều. Hắn vội vàng bước lên phía trước một bước, một gối quỳ xuống dưới đất, nói: “Không, ta tới cũng không lâu, chờ đợi, là vinh hiệu thần ban cho ta.”

Thanh âm quái dị lạnh nhạt nọi: “Mục đích ngươi tới chúng ta đã biết rồi. Ở trên phiến đại lục này, không có cái gì có thể thoát khỏi sự nắm giữ của chúng ta. Trật Tự (Trật Tự chi thần) để ta nói cho ngươi, muốn làm cái gì, ngươi cứ phóng tay đi làm đi, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng mà, có chuyện ngươi phải minh bạch, nếu đem tất cả trên thế giới này đều hủy diệt đi, vậy tất cả mọi nơi liền đều trở thành địa ngục giống Thần Chi đại lục, tới khi đó, cho dù các ngươi là Thần nhân, không ngừng thay đổi theo hoàn cảnh, cũng chỉ có thể hướng tới diệt vong. Đối với sự hiểu rõ của ngươi, cùng năng lực của ngươi, nên rất minh bạch.” Hi Giới ngây một chút, hắn có chút mơ hồ không chắc chắn ý tứ của chủ nhân thanh âm này, hỏi dò: “Ta đây nên làm như thế nào đi? Đã không thể hủy diệt, thì chúng ta đây...”

Thanh âm quái dị nói: “Đưa cho ngươi hai chữ ‘trật tự’, ngươi chỉ cần để cho địa phương ngươi muốn tới dựa theo trật tự mà ngươi muốn phát triển, vậy ngươi có thể trở thành chúa tể nơi đó. Giết chóc cũng không thể giải quyết tất cả. Ở trên cái thế giới của chúng ta trước kia, có rất nhiều tri thức vĩ đại để người giác ngộ, trong đó có cụm từ gọi là “lấy đức phục nhân”, chỉ có nắm giữa tâm của nhân loại, cũng đem trật tự của ngươi truyền bá cho bọn họ, ngươi mới có thể chính thức trở thành Thần của bọn họ, cho nên làm như thế nào, muốn dựa vào chính mình ngươi suy nghĩ kỹ đi. Chuyện của thần nhân các ngươi, từ bây giờ bắt đầu cùng chúng ta không quan hệ. Chúng ta sẽ không tiếp tục trong nom các ngươi cái gì. Mặc dù thần nhân có thể nói là chúng ta sáng tạo ra, ngay cả địa phương thích hợp nhân loại các ngươi tu luyện nhất này, tất cả hoàn cảnh cũng là bởi vì chúng ta mà thành lập, nhưng mà, chúng ta bây giờ đối với các ngươi đã không có hứng thú. Nhưng mà, nơi này là gia hương của chúng ta, cho dù năm tháng trôi qua hàng vạn năm, cho dù có thể trong tương lại không xa chúng ta cũng phải rời khỏi địa phương này, chúng ta cũng không hy vọng nơi này hoàn toàn bị hủy diệt.”

Hi Giới có chút kinh ngạc nói: “Các vị Chân Thần đại nhân phải rời khỏi sao? Chính là Thời Gian chi thần đại nhân ngài trước kia đã nói đi thăm thời gian tương lai là sao?”

Thời Gian chi thần lạnh nhạt nói: "Ngươi không phải sớm đã đợi ngày này sao? Chúng ta ly khai thế giới này, ngươi liền có thể trở thành chúa tể chính thức của thế giới này."



Hi Giới vừa nghe lời ấy, lập tức sợ hãi nói: "Không, ta như thế nào sẽ có loại suy nghĩ này đi? Không có các vị Chân Thần đại nhân, liền không có ta hôm nay. Ta là không nỡ các Chân Thần đại nhân ly khai a!”

Như đã dự đoán trước Thời Gian chi thần như cũ không có sự dao động tâm tình gì, "Ngươi không cần ở trước mặt ta giấu diếm dã tâm của ngươi, cái đó không ý nghĩa gì, chúng ta cũng sẽ không để ý mấy cái này."

“Thế nhưng, thế nhưng các vị Chân Thần đại nhân nếu rời đi, vậy, vậy Tạp Áo Chân Thần đại nhân bên kia...” Hi Giới có chút lo lắng nói.

“Đây mới là sự lo lắng chính thức của ngươi đi. Không sai, cho dù ngươi là đại cường giả, nhưng cũng không có khả năng cùng Tạp Áo đối kháng, chù dù là ba người chúng ta, đã trải qua nhiều năm như vậy, mới có thể đủ hoàn toàn cùng các nàng đối kháng. Mấy cái này ngươi không cần lo lắng, khi chúng ta rời đi, cũng là ngày chúng ta cùng Tạp Áo có kết thúc. Ở sâu trong nội tâm của chúng ta, nếu không thể giải quyết vấn đề của các nàng, lại như thế nào có thể rời đi đi? Ngươi yên tâm đi đi, Tạp Áo sẽ không mang tới cho ngươi phiền toái, không cần nhiều thời gian, nhất định là kỳ hạn kết thúc cuối cùng của chúng ta. Năm vạn năm tranh đấu, cũng nên là lúc có kết quả.”

Hi Giới trong lòng mừng rỡ, nhưng là trên mặt lại không có biến hóa gì, cung kính thi một lễ thật sâu, nói: "Ta đây cáo lui trước, các vị Chân Thần đại nhân bảo trọng, nếu có sự việc gì cần ta làm, các vị Chân Thần đại nhân cứ phân phó." Nói xong những lời này, hắn chậm rãi đứng dậy, lùi lại đi ra hạp cốc, mãi tới khi hoàn toàn ly khai phạm vi hạp, mới nhẹ nhàng thẳng người dậy, trong chớp mắt biến mất không thấy.

Hi Giới ly khai, ba đạo thân ảnh chậm rãi từ trong không khí bóp méo kia hiện ra, một thanh âm thô lỗ nói: "Thời Gian, ngươi nói người này sẽ dựa theo lời chúng ta làm như vậy sao?"

Thời Gian chi thần lạnh nhạt cười, nói: "Hắn sẽ. Ngươi cho rằng ai đều giống ngươi dường như chỉ biết hủy diệt sao? Hi Giới là người thông minh. Nếu không, lúc trước chúng ta cũng sẽ không lựa chọn hắn đến làm người đứng đầu của thần nhân. Người thông minh sẽ không làm chuyện điên rồ, trừ phi thực lực của hắn có thể siêu việt hơn ba người chúng ta, nếu không, hắn tuyệt sẽ không làm gì khiến chúng ta bất mãn. Mấy cái thần nhân này ở dưới sự ước thúc của chúng ta phẳng lặng một vạn năm, cũng nên là lúc bọn hắn bộc phát. Ngưỡng Quang đại lục đáng thương a! Nếu không phải chúng ta sắp phải rời khỏi địa phương này, ta còn thật sự có điểm không nỡ nó cứ như vậy thoát ly quỹ đạo nguyên vốn vận hành.”

Một thanh âm dương dương tự đắc vang lên, “Thời Gian, ngươi không được xem thường Hi Giới này, hắn luôn luôn cố gắng muốn đột pháp Thiên Nhãn huyệt. Thân thể của nhân loại là phi thường kỳ diệu, nếu hắn thực sự mở ra bảy khiếu huyệt, lại trải qua thời gian dài tu luyện, vị tất đã không thể đạt tới cảnh giới như của chúng ta. Đợi sau khi sự tình của chúng ta cùng Tạp Áo, Thiên Hương chấm dứt, người này không thể lưu.”

Thời Gian chi thần bật cười nói: “Trật Tự, ngươi mặc dù là một kẻ mạnh nhất trong chúng ta, nhưng mà, tranh đấu dục vọng trong lòng ngươi lại không so vo với Hủy Diệt kém. Ngươi cảm thấy Hi Giới trở nên mạnh mẽ đối với chúng ta có cái gì ảnh hưởng sao? Cho dù là dự tính tốt nhất, hắn cũng nhiều nhất có thể cùng một trong chúng ta đối kháng mà thôi. Bây giờ, chúng ta muốn chính là cuộc sống phong phú nhiều màu sắc. Ta đã càng ngày càng chờ mong rời khỏi cái thế giới này, đến thế giới mới nhận thức cảm giác tươi đẹp. Tranh đấu nơi này đối với ta mà nói không có ý nghĩa gì, chúng ta là Thần, mà không phải người. Lòng của ngươi ngược lại nên rộng lượng một chút. Kỳ thật, lúc trước sự giải quyết của ngươi đối với Di Thât đại lục, ta cũng rất không tán thành, hoàn toàn hủy dịêt cái văn minh kia, khiến cho rất nhiều thứ xuất sắc đều theo đó biến mất. Thi Ý đại lục cho dù phát triển vạn năm thì có thể như thế nào? Chẳng lẽ thật có thể cùng chúng ta so sánh với sao? Không, bọn họ là không có khả năng làm. Khoa học kỹ thuật của thời đại chúng ta lại há là người hiện tại có thể nghiên cứu thấu triệt? Có rất nhiều thứ chính thức mất đi thì không có khả năng lại trở về.”

Trật Tự chi thần âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi biết cái gì, ta cái này gọi là cẩn thận. Bất luận cái gì đối với chúng ta có thể cấu thành uy hiếp đều phải ngăn ngừa. Bất luận là Di Thất đại lục lúc trước hay là bạch nhân của Ngương Quang đại lục. Chủ thần trên Thần Chi địa lục có bao nhiêu sức mạnh ngươi chẳng lẽ không rõ ràng? Lần này hai Chủ thần đến Ngưỡng Quang đại lục lại có thể đều không thể ngăn cản sự khai mở của Mặc Áo Đạt Tư phong ấn, bị một nhân loại giết chết một chủ thần, không ngờ chỉ dùng tinh thần lực. Cái này đại biểu cái gì? Tinh thần lực có thể giết chết chủ thần, nếu lại tiếp tục mạnh hơn một chút, liền đủ để đối với chúng ta tạo thành uy hiếp. Nếu ta đoán không sai, nhân loại kia nhất định là tiểu tử lần trước nhìn thấy ở chỗ Tạp Áo. Ngươi còn trách ta cẩn thận ư? Nếu tiểu tử kia cường đại tới trình độ giống như của chúng ta, cùng Tạp Áo, Thiên Hương liên thủ, vậy chúng ta vốn khả năng tất thắng liền không tồn tại nữa. Tạp Áo và Thiên Hưong cùng chúng ta giống nhau, đều là từ trước cái thế giới kia một mạch sinh tồn tới bây giờ, các nàng lại như thế nào sẽ không có tính toán. Lần này Hi Giới bọn họ đi Di Thất đại lục, ta trước hết muốn hắn đem cái tiểu tử kia giết chết đi, sau đó chúng ta lại muốn cùng Tạp Áo và Thiên Hương trước thời hạn khiêu chiến, như vậy, các nàng mới có thể không có cơ hội gì.”

Thời Gian chi thần nhíu mày, nói: "Cái này thật có khả năng. Nhưng mà ngươi cảm thấy tinh thần lực của một nhân loại nếu muốn đạt tới trình độ này của chúng ta rất dễ dàng sao? Huống chi, lấy thực lực của ngươi ta, hoàn toàn có thể khiến cho tinh thần lực của hắn phát huy không ra uy lực, tổng hợp thực lực không thể tăng lên đến cấp độ này của chúng ta, đối với Tạp Áo cùng Thiên Hương mà nói, nhân loại kia chỉ có thể là kẻ liên lụy mà thôi. Cho nên, ta cảm thấy cũng không cần lo lắng. Trật Tự, tại thời điểm chúng ta lúc trước được sáng tạo ra, ngươi vốn là so với chúng ta phải cao hơn nửa tầng cấp bậc, thậm chí khi đó có thể cùng bất luận một trong Tạp Áo, Thiên Hương gì chống lại, nhưng mà, ngươi có biết vì cái gì ngươi thủy chung đều dừng lại tại cấp độ này của chúng ta chứ? Chính là bởi vì tâm tư của ngươi quá nhỏ nhen, không thể bao dung kẻ khác, nếu như không phải là chúng ta bây giờ đã đủ cường đại, vậy thế gian có thể đối với chúng ta sinh ra uy hiếp gì đó liền rất nhiều, chẳng lẻ ngươi muốn đem bọn họ toàn bộ hủy diệt sao? Đem tâm thần để ở trên mặt này, thì không bằng nghĩ biện pháp tăng lên thực lực của chính mình. Vốn chúng ta đã không bằng Tình Tự chi thần, nhưng mà chẳng lẻ chúng ta lại không thể thông qua tu luyện, cũng đạt tới trình độ của Tình Tự chi thần sao? Cố gắng nâng cao mình, phải bắt đàu từ tâm trí. Ngươi a! Vẫn còn rất chấp mê."

“Kỳ thật, chúng ta vốn tự xưng là thần, tịnh không phải là ý nghĩa thật của thần, tại thời điểm chúng ta được sáng tạo ra, thân phụ khoa học kỹ thuật (ND: tiến sĩ) sáng tạo chúng ta từng nói qua, đợi Tình Tự chi thần chính thức xuất hiện, đợi lúc thực lực Thập Bát giai xuất hiện ra, vậy, hắn sẽ trở thành chúa tể của cả thế giới, trở thành thần chính thức, cho nên, chỉ có Tình Tự chi thần đã là Chân Thần. Mà chúng ta, cùng thần nhân khác biệt chỉ ở thực lực cao thấp bất đồng, đều là cấp cho chính mình một cái tên dễ nghe mà thôi.”

Trật Tự chi thần có chút bất mãn nói: "Thời Gian, ngươi hôm nay là làm sao vậy? Ta cảm thấy tâm tình của ngươi tựa hồ có chút không đúng. Bình thường ngươi cũng không có nhiều ý kiến như vậy, đã không có nhiều cảm khái như vậy." Trong tam đại Chân Thần, luôn luôn lấy Trật Tự chi thần là đầu, Hủy Dịêt chi thần cùng Thời Gian chi thần bình thường đều nghe theo ý kiến của hắn, Hủy Diệt chi thần có thời điểm còn có thể đưa ra một ít ý kiến của chính mình, nhưng Thời Gian chi thần cả nói chuyện đều rất ít, đại bộ phận thời gian đều đặt ở trên tu luyện. Mà hôm nay, đợi khi Trật Tự chi thần chuẩn bị đi ra cùng Hi Giới trao đổi, Thời Gian chi thần lại chủ động đề xuất chính mình muốn cùng Hi Giới nói chuyện với nhau. Theo ý tứ ban đầu của Trật Tự chi thần, Ngưỡng Quang đại lục như thế nào, đối với bọn họ mà nói cũng không trọng yếu, dù sao sắp phải rời khỏi thế giới này, Ngưỡng Quang đại lục biến thành bộ dáng gì nữa có cái gì quan hệ đi? Nhưng mà, Thời Gian chi thần lại đối với Hi Giới nói phiên nói chuyện kia, mà lúc này, hắn lại nói rõ quan điểm của chính mình, rất rõ ràng, là đối với Trật Tự chi thần không hài lòng, loại tình huống này, tại vạn năm đến đây, vẫn là lần đầu tiên, đối với Trật Tự chi thần vẫn luôn đem chính mình là Thần mà nói, Thời Gian chi thần nói vô cùng chói tai, nhưng mà, bọn họ cùng sinh sống hàng vạn năm, hai bên dựa vào nhau, hắn mặc dù bất mãn, nhưng cũng sẽ không hướng Thời Gian chi thần thực sự phát giận.

Thời Gian chi thần thở dài một tiếng, nói: "Ta cũng không biết vì cái gì, nhưng mà, các ngươi đều biết, ta nắm giữ chính là lực lượng của thời gian, đối với thời điểm tương lai, chung quy phải có một chút cảm giác biết trước nhàn nhạt. Tại thời điểm tu luyện ngày hôm qua. Ta có cảm giác được một ít tình huống tương lai có thể xuất hiện. Trật Tự, chúng ta là huynh đệ, thẳng thắn nói, dự cảm lần này cũng không tốt lắm. Có lẽ, có chút không nên xảy ra chúng ta suy xét không tới. Nếu thật là như vậy mà nói, dự định của chúng ta ban đầu muốn cùng Tạp Áo, Thiên Hương trước thời hạn quyết đấu, có lẽ nên để sau."

Trật Tự chi thần trong lòng cả kinh, hắn đương nhiên biết dự cảm của Thời Gian chi thần luôn luôn rất chuẩn, mặc dù chỉ là mơ hồ dự cảm, nhưng từng nhiều lần đối với bọn họ ba người nên tác dụng trọng yếu, cái này cũng là một trong nguyên nhân Trật Tự chi thần tôn trọng Thời Gian chi thần. Bọn họ vốn định ra thời gian, là tại một năm sau hướng Tạp Áo cùng Thiên Hương phát lên một lần khiêu chiến cuối cùng, nhưng hiện tại nghe Thời Gian chi thần vừa nói như vậy. Cả Trật Tự chi thần trong lòng đều có chút không yên, nhíu mày nói: "Ý của ngươi nói là, Tạp Áo cùng Thiên Hương trong thời gian tương lai không lâu có thể đem sức mạnh của Tình Tự chi thần dung hợp? Điều này sao có thể? Đều đã trôi qua năm vạn năm, thực lực của các nàng mặc dù cũng đang tăng lên, nhưng muốn nói có thể lĩnh ngộ chân lý của Tình Tự chi thần, cũng có chút rất khoa trương đi. Ngươi cũng biết, cái này cũng không phải thực lực gia tăng liền có thể đạt tới, mà là phải trong nháy mắt lĩnh ngộ. Mà tới cấp bậc này của chúng ta, muốn đốn ngộ há dễ dàng? Cho dù lại qua năm vạn năm, có lẽ các nàng cũng ngộ không ra cái gì. Tình Tự chi thần dù sao chỉ là bán thành phẩm mà thôi."



Thời Gian chi thần nhìn Trật Tự chi thần một cái, nói: "Còn nhớ rõ phụ thân khoa học kỹ thuật sáng tạo chúng là chết như thế nào chứ?"

Trật Tự chi thần gật đầu, nói: "Đương nhiên nhớ rõ, mặc dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng lúc ấy một màn cảnh tượng ta lại vĩnh viễn đều không thể quên. Phụ thân khoa kỹ sáng tạo chúng ta là trong lúc cười to chết đi. Mãi tới lúc sau khi chết, ta còn có thể cảm giác được luồng hơi thở hưng phấn trên thân người."

Thời Gian chi thần nhìn Trật Tự chi thần nói: "Vậy ngươi cẩn thận ngẫm lại tình cảnh lúc ấy là cái gì. Ngươi chắc còn nhớ rõ, lúc trước phụ thân khoa kỹ sau khi sáng tạo ra chúng ta, ánh mắt của người lần đầu tiên nhìn thấy chúng ta là tràn ngập thất vọng. Bởi vì người biết, chính mình phí hết tâm huyết sáng tạo ra ba người siêu cấp năng lực, như trước thua Tâm Tình chi thần của lão đối thủ của chính mình tiến hóa chi phụ sáng tạo ra. Khi đó, người nói chính mình đã thất bại, bởi vì tâm lực hao hết, người lúc ấy, đã đi tới phần cuối cùng của tính mạng, có thể duy trì người miễn cưỡng còn sống, đúng là một cỗ tín niệm trong lòng. Hắn muốn nhìn một chút Tâm Tình chi thần của tiến hóa, phụ thân sáng tạo ra đến cùng là bộ dáng gì nữa. Sau hắn thấy được, cũng thấy được thực lực cường đại của Tạp Áo và Thiên Hương cùng quá trình tiếp xúc hoán đổi. Tại lúc đó, hắn cười ha ha mà chết. Một câu dự đoán cuối cùng tại lúc hắn hiểu ra, ngươi nghĩ lại là cái gì. Ở trong dự cảm của ta ngày hôm qua, rõ ràng lại nghe được những lời này, nhưng mà, thanh âm trong dự cảm lại không hề hưng phấn, mà là tràn ngập bi thương."

Trật Tự chi thần ngẩn người, vừa định mở miệng, Hủy Dịêt chi thần một bên lại cướp lời nói: “Thời điểm Khoa kỹ chi phụ chết vừa cười vừa nói, hắn sai rồi, hắn sai rồi, hắn thật sai rồi. Hắn lại có thể sai ở trên một tình tiết nhỏ bé này, Tâm Tình chi thần hắn sáng tạo vĩnh viễn chỉ có thể là bán thành phẩm. Ha ha ha ha, nguyên lai, hắn và ta vẫn là trình tự, buồn cười a! Buồn cười. Thật sự là rất buồn cười, không nghĩ tới, hắn lại có thể ở trong thời điểm muốn thắng lợi, sai một điểm như vậy, đúng là điểm này, khiến cho hắn sắp thành lại bại. Ta không bại, ta không có bại a! Ha ha ha ha.”

Yên lặng, đợi sau khi Hủy Diệt chi thần lặp lại toàn bộ những lời ở trong sâu trí nhớ củ bọn họ cực kỳ rõ rang, ba vị Chân Thần đều hãm vào trong yên lặng, thật lâu sau, Thời Gian chi thần mới mở miệng, “Ta dự cảm được chính là những lời này, nhưng mà, trong dự cảm của ta, những lời này không chỉ giọng điệu có biến hóa, hơn nữa, cũng thay đổi vài chữ, vài chữ cuối cùng. Vốn theo như lời phụ thân hoa học kỹ thuật ta không có thua, biến thành ta đã thua. Mặc dù chỉ là thay đổi ba chữ, nhưng mà, nó tạo cho chúng ta cái gì? Các ngươi ngẫm lại, chỉ có dưới tình huốn gì, Khoa kỹ chi phụ mới có thể nói như vậy đi? Nhân loại Tiến hóa chi phụ sau khi nghiên cứu ra Tình Tự chi thần chết đi, theo Tạp Áo lúc trước trong lúc cùng chúng ta chiến đấu nói, Nhân loại Tiến hóa chi phụ ở trong thời điểm tử vong lại là chết không nhắm mắt, lúc ấy hắn tựa hồ muốn đối với Tạp Áo cùng Thiên Hương nói cái gì, nhưng tới cuối cùng, hắn bởi vì sinh mệnh lực của chính mình đã quá độ cuối cùng cũng không nói ra được gì. Ta nghĩ, bất luận là Nhân loại Cải tạo chi phụ, hay là Khoa kỹ chi phụ đã sáng tạo ra chúng ta, bọn họ đều biết vẫn đề của Tình Tự chi thần là xuất hiện trên chỗ nào. Cho nên, mặc dù Khoa kỹ chi phụ khi cuối cùng nói Tình Tự chi thần vĩnh viễn cũng chỉ là bán thành phẩm. Nhưng mà, ta lại nghĩ đến, ở dưới tình huống xác định đặc biệt nào đó, Tình Tự chi thần chính thức có thể xuất hiện, năng lực dự đoán của ta các ngươi đều rất rõ. Dự đoán lần này, so với mỗi lần trước kia đều rõ ràng, có thể thấy được ảnh hưởng của nó đối với chúng ta sâu sắc cỡ nào. Dự đóan của ta bình thường sẽ ở trong một năm tới ba năm phát sinh, đoạn thời gian này là ta trải qua không ngừng suy tính rút ra. Nói cách khác, ở trong tương lai tối đa ba năm, Tình Tự chi thần chính thức rất có thể xuất hiện. Còn như hắn vì cái gì xuất hiện, Tạp Áo cùng Thiên Hương lại dựa vào cái gì lĩnh ngộ, đối với chúng ta mà nói, lại đều không biết. Cái gì không biết, vĩnh viễn là cái đáng sợ nhất, đạo lý này các ngươi đều hiểu. Cho nên, chúng ta nếu còn muốn chiến thắng, còn muốn sau này trải qua cuộc sống thuộc về chính mình, vậy liền phải ở trong một năm hướng các nàng phát động khiêu chiến. Chỉ có như vậy, mới có khả năng đạt được thắng lợi.”

Trật Tự chi thần có chút lo lắng nói: “Dự đoán của ngươi ta sẽ không hoài nghi. Nhưng mà, ngươi cũng biết, ba chúng ta vì tu luyện kỹ năng dung hợp một thể một năm là dự tính ngắn nhất. Chỉ có hoàn thiện kỹ năng này, chúng ta mới có nắm chắc bản thân không bị diệtt dưới tình huống đem Tạp Áo và Thiên Hương hủy diệt.” Sống năm tháng càng nhiều, bọn họ đối với tính mạng lại càng coi trọng. Từ một vạn năm trước, thực lực bọn họ ba người liên thủ cũng đã vượt qua Tạp Áo cùng Thiên Hương, nhưng mà, Tạp Áo và Thiên Hương lại có thực lực có thể ở trong giây phút cuối cùng đồng quy vu tận. Bởi vậy, bọn họ khi mỗi thần quyết định chiến thắng, lại thủy chung không thể tạo cho Tạp Áo và Thiên Hương đả kích chí mạng, mặc dù một vạn năm tới nay, sự nắm chắc của bọn họ càng ngày càng mạnh, dần dần kéo xa khoảng cách với Tạp Áo cùng Thiên Hương, nhưng cho dù tới bây giờ, bọn họ đối với tự thân thực lực suy tính lạc quan nhất, cũng chỉ là cùng với hủy diệt Tạp Áo và Thiên Hương sau đó cũng tử vong hai người mà thôi. Sự trả giá như vậy, là bọn họ thừa nhận không nổi. Trải qua không ngừng cố gắng, bọn họ nghiên cứu ra một loại phương pháp đặc thù, có thể đem tính mạng của ba người cùng năng lực sở hữu nối liền thành một thể, một khi thành công mà nói, có nắm chắc khi giết chết được Tạp Áo cùng Thiên Hương chỉ thương không chết, ba người cùng chia thương tổn.

Thời Gian chi thần nhìn về phía Trật Tự chi thần cùng Hủy Diệt chi thần, nói: "Cho nên, mục tiêu của chúng ta bây giờ phải cố gắng, chính là phải trong một năm bên đem kỹ năng ba trở thành một thể hoàn thiện, sau đó lập tức hướng Tạp Áo cùng Thiên Hương phát động khiêu chiến, mấy ngày nay, ta đã có một ít đặc thù cảm ngộ, thành công trong vòng một năm, chưa hẳn đã không có khả năng. Trật Tự, cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, ta mới nhấn mạnh sự biến hóa của tâm tính, ở trong Tam Vi Nhất Thể Hợp Kích, ngươi là mấu chốt ghép nối, năng lực của là trọng yếu nhất, nếu như tâm tính của ngươi có thể có thay đổi, trợ giúp đối với chúng ta sẽ là rất lớn. Ta nói không nhiều, điểm này các ngươi đều biết, hôm nay nói nhiều như vậy, chính là đối với vận mệnh tương lại không xác định của chúng ta cảm giác được một ít sợ hãi. Nghe ta một câu đi, Trật Tự a, ngươi nên thay đổi."

Trật Tự chi thần nhìn Thời Gian chi thần, mãi đến thời khắc này hắn mới hoàn toàn hiểu được, Thời Gian chi thần hôm nay theo như lời hết thảy đều là vì chính mình, cũng là vì chính mình quần thể ba người này. gật đầu, nói: "Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ta chỉ có thể nói hết sức. Vì tương lai của chúng ta mà hết sức. Thời Gian, có lẽ ngươi đúng, nhưng ngươi vì cái gì không sớm một chút nói cho ta biết mấy cái này đi?"

Thời Gian chi thần cười khổ nói: "Sớm một chút nói cho ngươi? Ngươi có thể nghe sao? Tâm tính tự đại của thần nhân, có lẽ đại bộ phận đều là từ nơi ngươi mà học được, nếu không phải tại hôm nay ở dưới loại điều kiện đặc thù này, ngươi cũng không có khả năng nghe những lời ta nói này, bây giờ thay đổi chưa tính muộn, chúng ta còn có cơ hội cuối cùng. Không biết Tạp Áo nhập vào Thiên Hương đang làm cái gì, có lẽ, các nàng cũng có chung một dự cảm đó."

Thần Chi đại lục, Sinh Mệnh lĩnh vực.

Tạp Áo phiêu phù ở trên Sinh Mệnh chi hồ, nhìn hồ nước màu xanh biếc ở phía dưới chân, lẳng lặng suy nghĩ. Sinh mệnh khí tức của Sinh Mệnh lĩnh vực như trước tràn đầy, ven bờ cách đó không xa, các loại thực vật đều sinh trưởng tươi tốt um tùm.

Trong đôi mắt đẹp thâm thúy kia của Tạp Áo, lộ ra một tia quang mang bối rối, tựa hồ vì chuyện gì mà không thể hạ quyết tâm. Ngay cả sinh mệnh khí tức chung quanh thân thể nàng cũng theo đó mà xuất hiện một đia dao động không ổn định. Loại tình huống này, đối với nàng mà nói là rất ít xuất hiện.

Ánh sáng màu xanh lá cây nhàn nhạt từ tay trái của Tạp Áo phát sáng lên, một cái bình nhỏ đột nhiên xuất hiện, mở nắp bình, hít một hơi thật sâu hương thơm ở bên trong bình truyền tới, trên khuôn mặt đẹp tuỵêt mỹ không tỳ vết kia của Tạp Áo không khỏi toát ra một nụ cười nhàn nhạt. Mùi hương nồng đậm này ngửi được lại dễ chịu như thế, chính là Bách Hoa Lộ Niệm Băng vì nàng mà ủ ra.

Từ sau khi có Bách Hoa Lộ, cuộc sống của Tạp Áo xuất hiện một chút thay đổi, thói quen ăn hoa trước kia biến mất, cũng không phải bởi vì mỹ cảm của nàng không muốn phá hoại tiên hoa, mà là từ sau khi có Bách Hoa Lộ, nàng đối với việc ăn hoa rốt cuộc đã không có hứng thú gì, hương vị của Bách Hoa Lộ đã trở thành toàn bộ sự ưa thích của nàng. Tại thời điểm Niệm Băng phối chế Bách Hoa Lộ lúc trước, nàng cũng từng ý đồ học tập qua, nhưng quá trình trong đó chẳng những cực kỳ phức tạp, hơn nữa đối với thời gian ủ cùng hỏa hậu khống chế yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, cho dù là Niệm Băng, lúc trước cũng hao phí vô số tâm lực mới ủ thành công. Tạp Áo từng dựa theo phương pháp của Niệm Băng thử ủ, nhưng bất luận nàng cố gắng như thế nào, đều không thể chế ra cái loại hương vị Niệm Băng ủ ra này, khiến cho Tạp Áo cực kỳ buồn bực. Cho nên, bây giờ nàng cũng không nỡ tiếp tục uống một chút Bách Hoa Lộ này, Bách Hoa Lộ còn thừa nàng coi như là thứ chân quý nhất của mình, mỗi ngày chỉ là ngửi một cái mà thôi. Dưới sự giữ gìn của sinh mệnh lực khổng lồ của nàng, không sợ một chút Bách Hoa Lộ này bay hơi.

Thỏa mãn cảm thụ mùi thơm Bách Hoa Lộ truyền đến, Tạp Áo trước mắt không khỏi hiện ra hình dáng Niệm Băng lúc trước lần đầu tiên giúp mình làm đồ ăn, nàng còn nhớ rõ, lúc đó đồ ăn Niệm Băng làm gọi là Băng Hỏa Lưu Ly Châu (ki), hương vị cực kỳ ngon, sau lại, trong đoạn cuộc sống Niệm Băng ở chỗ này, mỗi ngày nàng đều có thể thưởng thức một ít món ăn ngon. Mặc dù bởi vì tài liệu Niệm Băng mang theo có hạn, tới lúc sau lại chỉ có thể ăn một ít thứ đơn giả, nhưng Tạp Áo lại phát hiện, đoạn cuộc sống kia là chính mình vui vẻ nhất trong năm vạn năm tuế nguyệt. Mỗi lần nhìn Niệm Băng chuyên chú ủ Bách Hoa Lộ hoặc là nấu nướng, lòng của nàng, đều xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn không sao nói rõ được. Thời gian Niệm Băng đi cũng không dài, nhưng Tạp Áo trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ dị, nàng cũng không biết, loại cảm giác này ở trong thế giới nhân loại, được gọi là – nhớ.

Nghĩ tới Niệm Băng, liền không thể tránh khỏi nghĩ tới lần kia ở trong hồ nước tất cả cùng Niệm Băng phát sinh quan hệ, mặc dù lúc đó cũng không có trải qua bao lâu thời gian, nhưng cảm giác tuyệt vời đó lại làm cho Tạp Áo trong lòng tràn ngập hoài niệm. Cũng chính là bởi vì có ký ức của lần đó, mới khiến cho sự nhung nhớ của nàng với Niệm Băng càng sâu sắc. Nhưng mà, nàng bây giờ có chút sợ, bởi vì, khi nàng lần đầu tiên gặp gỡ Niệm Băng, liền đã có tính toán của chính mình, tính toán vì tiếp tục sinh tồn, cái này đã định trước, nàng đối với Niệm Băng có thể chỉ là lợi dụng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook