Băng Hỏa Ma Trù

Chương 180: Trật Tự chi thần

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Tử vong khí tức mặc dù cũng cường đại không kém, nhưng hắn lại tự nguyện chọn lấy sinh mệnh khí tức. Sinh mệnh lực sôi sục nồng ấm đó mới là thứ hắn thực sự mong muốn đạt được nhất. Âu Đế vượt qua làn sương mù trắng liền dừng lại. Hắn không bước chân vào đám cây cối trước mặt, mà chăm chú nhìn cây đại thụ trong hồ mỉm cười, bình tĩnh nói : " Có bạn cũ tới thăm, hy vọng không làm Tạp Áo tiểu thư khó chịu".

Thanh âm lãnh đạm của Tạp Áo từ trong cây truyền ra : "Ngươi có lúc nào là không khiến ta khó chịu đâu nhỉ?" . Nước hồ vốn phẳng lặng trong veo đột nhiên nổi sóng. Một đám hoa sóng từ dưới tàng cây nổi lên cuồn cuộn, thân ảnh mặc váy dài lục sắc của Tạp Áo dưới sự nâng đỡ của sinh mệnh khí tức phiêu diêu hạ xuống trên mặt hồ. Dưới sự dẫn động của sóng nước lướt đi đến ven bờ, rồi dập dềnh yên ả tại chỗ . Mục quang của nàng hoàn toàn tập trung lên người Âu Đế, tựa hồ không hề phát hiện sự có mặt của Niệm Băng. Niệm Băng cũng không lên tiếng, đứng ở phía sau Âu Đế. Hắn hiểu rất rõ thực lực bản thân so với những Chân thần này thì nên chọn cách im lặng, người thông minh tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.

Âu Đế nhìn Tạp Áo, trong mắt toát ra quang mang ấm áp : "Tạp Áo tiểu thư, Âu Đế mạo muội tới đây chỉ là vì đột nhiên cảm giác đối với Thiên Hương tiểu thư bị thôi động, có lẽ nàng có thể giải thích cho ta được ."

Tạp Áo lãnh đạm đáp : "Giao hẹn của chúng ta, ta cùng Thiên Hương đều sẽ tuân thủ. Nàng chẳng qua bởi có tu luyện mới, nên mới tạm thời ly khai Lục Sơn mà thôi. Sao? Ngươi nghi vấn chuyện gì?" .

Nụ cười trên mặt Âu Đế thủy chung vẫn không biến mất : "Có nghi vấn gì đâu, chẳng qua là gần đây Thần Chi Đại Lục tựa hồ có chút không an ổn, khí tức của Thiên Hương tiểu thư đột nhiên biến mất khiến Âu Đế có chút không yên lòng mà thôi."

Tạo Áo hờ hững nói : "Vậy ngươi có thể trở về rồi. Nội trong ba ngày, Thiên Hương tự nhiên sẽ xuất hiện. Chắc hẳn ngươi cũng đã từ miệng những thần nhân ấy biết sự tình về Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, lẽ nào ngươi lại muốn nhúng tay vào ?" .

Âu Đế đáp : "Không, đương nhiên là không. Đó là việc riêng của nhân loại, cái đó cùng chúng ta quan hệ cũng đâu có quan hệ gì. Miễn là cái thứ mà chúng ta không mong muốn xuất hiện đó không có xuất hiện, mọi thứ khác ta cần gì quan tâm chứ?".

Tạp Áo nhìn con ngươi màu tím của Âu Đế, nói : "Năng lực của ngươi tựa hồ lại đã tiến bộ không ít, cái thi thể này chắc đã hoàn toàn dung hợp rồi nhỉ ? Nếu hôm nay ngươi tới đây là muốn thị uy với ta, vậy ngươi có thể thử chút xem nào ! " Vừa nói, nàng từ từ nâng hữu thủ, hàng điểm sáng mầu lục nhỏ xíu hướng kẽ tay nàng ngưng tụ lại.

Mặc dù Âu Đế vẫn duy trì nét cười trên mặt, nhưng trong mắt đã xuất hiện một tia thận trọng, quang mang uốn khúc chớp tắt quanh người : "Thực ra, tranh đấu giữa chúng ta cũng không có ý nghĩa quá lớn. Chẳng phải vậy sao?" .

Tạp Áo lạnh nhạt đáp : "Nếu ngươi thực sự nghĩ như vậy, thế thì mọi sự đã chấm dứt từ lâu rồi. Ngươi tới một mình thế này, hẳn không sợ ta lưu lại sao? Ta nghĩ ta vẫn có năng lực đó đó."

Âu Đế thoáng biến sắc : "Ta tới chỉ là muốn hỏi thăm một chút sự tình của Thiên Hương tiểu thư, rốt cuộc mọi người đều từng là bằng hữu với nhau cả mà. Nếu Thiên Hương tiểu thư có gì khó khăn, ta rất sẵn lòng giúp đỡ."

Tạp Áo hừ lạnh một tiếng : "Trợ giúp? Ngươi là đến dò thám tình hình hai người chúng ta để đối phó. Ngươi tưởng là chúng ta nhất định phải lựa chọn như bọn ngươi mới có thể tiếp tục cùng các ngươi đối kháng sao ?" . Quang mang lục sắc phủ lên khiến tay nàng hoàn toàn trở nên xanh biếc. Thân thể Tạp Áo bồng bềnh trong không trung đột nhiên có chút lay động, một hắc ảnh mờ mờ không chút dấu hiệu báo trước xuất hiện phía sau nàng. Hắc ảnh này không có sản sinh chút khí tức nào, nhưng bóng ảnh rõ ràng đó lại khiến Niệm Băng sợ đến nhảy dựng lên, đó rõ ràng chính là Thiên Hương mà !

Lần này, nét cười mỉm trên mặt Âu Đế cuối cùng cũng đã tiêu thất, thân trên hơi nghiêng về phía trước : "Đã như thế, vậy thì chúng ta để lần tới gặp lại đi, hy vọng trong thời gian đó cả hai tiểu thư vẫn bình an như cũ. À, phải rồi, vị tiểu huynh đệ này cũng là tới để kiếm nàng, không biết hắn có việc gì. Âu Đế thôi không làm mất thời gian hai người nữa."

Lời nói của hắn vừa mới phát ra, Niệm Băng đột nhiên cảm giác thấy thân thể mình run lên, không ngờ đột nhiên đã rời khỏi chỗ cũ, chắn ngay trước mặt Âu Đế. Cùng lúc đó, huyết dịch trong người chỉ chớp mắt đã ngừng lưu động. Sau khi ngưng lại trong nháy mắt, bất ngờ thoát khỏi khống chế của Niệm Băng bắt đầu chảy ngược lại, ngay cả tinh thần lực cũng trong chớp mắt bị trói buộc. Hắn rên khẽ một tiếng, một búng máu đen liền từ trong miệng bắn vọt ra.

"Ngươi dám !" Tạp Áo phẫn nộ, thân ảnh lục sắc kéo theo ảo ảnh hắc sắc sau lưng trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước NIệm Băng. Ảo ảnh của Thiên Hương chớp mắt vỗ ra một chưởng, ấn lên ngực Niệm Băng. Máu đen hắn phun ra cũng trong nháy mắt biến mất, còn Tạp Áo thì trực tiếp đánh tới Âu Đế sau lưng Niệm Băng.

Âu Đế lúc này nhìn Tạp Áo đang phẫn nộ cũng phải giật mình, thời khắc một chưởng của hắn phá vỡ tinh thần lực kháng thể của Niệm Băng, đột nhiên cảm thấy một cỗ chấn động kỳ dị. Liền sau đó, bảy đạo quang ảnh gần như đồng thời xuất hiện sau lưng Niệm Băng. Lam, hồng, thanh, hoàng, ngân, bạch, hắc - bảy sắc quang mang nháy mắt chớp lên, lập tức cắt đứt công kích của hắn lên Niệm Băng. Đặc biệt là đạo hắc ảnh biến thành lưỡi đao màu đen, mang theo một cỗ tử khí sắc bén, công thẳng vào thân thể hắn. Công kích kiểu này tự nhiên không đáng sợ, nhưng hắn lại sợ Tạp Áo tiếp đó truy tới. Hắn cho dù có tự phụ hơn nữa, cũng tuyệt đối không dám cùng Tạp Áo và Thiên Hương đồng thời động thủ. Đang lo bị hắc sắc thân ảnh làm vướng chân, thì quang mang uốn khúc chớp mắt khuếch đại, hắc quang hướng hắn tấn công tức thì đã thay đổi phương hướng. Bạch vụ sau lưng chấn động một trận kịch liệt, thân ảnh của hắn đã biến mất. Không gian tại đó hoàn toàn bị uốn vặn, tạo nên ngăn chặn đối với truy kích của Tạp Áo. Lãnh quang trong mắt Tạp Áo đại phóng, một mũi tên nhỏ màu xanh từ lòng bàn tay nhẹ nhàng xuất ra, xuyên vào trong bạch vụ không còn tăm tích.

Thanh âm Âu Đế từ phía ngoài truyền đến : "Non xanh còn đó nước biếc còn đây, lần tới gặp lại. Khi đó sẽ là thời điểm chúng ta quyết định thắng thua. Không ngờ ta cũng nhìn sai, vốn vẫn tưởng nàng chỉ là một bán thần bình thường mà thôi. Ha ha, được lắm..." . Truyền tới cuối cùng là một âm thanh rên rỉ. Không gian uốn vặn ở trong sinh mệnh lĩnh vực đã tiêu biến, thanh âm rên rỉ của Âu Đế phút chốc từ chỗ rõ ràng đã trở nên yếu ớt không thể phân biệt được.

Máu huyết Niệm Băng nghịch lưu lại đình trệ, tiếp đó khôi phục bình thường. Nếu không phải thân thể Niệm Băng khác với thường nhân, e rằng sự thay đổi thuận nghịch đó đã có thể lấy mạng hắn. Hắn lại phun ra thêm một búng máu tươi, tinh thần lực khống chế lại khí huyết, lúc đó mới dễ chịu một chút. Bảy đạo quang ảnh đó căn bản không cần khống chế, đã vây lấy hắn vào giữa. Bảy cây thần đao đồng thời điểm chuôi đao lên thân thể hắn, bảy loại ma pháp lực tinh khiết truyền nhập thể nội, hồi phục thân thể và khí phách bị thương của hắn. Thất thải quang mang nhàn nhạt cùng tinh thần lực dung hợp, hình thành một khu vực có đường kính một trượng. Thất sắc quang mang nhấp nháy, mang lại cho khu vực tràn đầy sinh mệnh khí tức ấy một chút ba động tuyệt diệu. Siêu thần khí và thần khí là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, bảy loại ma pháp nguyên tố phi thường thuần tịnh hoàn toàn là trải qua sự tự động hấp thu chuyển hóa của bảy thanh thần đao mà có. Mặc dù trong sinh mệnh lĩnh vực hoàn toàn không có ma pháp nguyên tố tồn tại, nhưng chúng lại có thể đem ma pháp nguyên tố để dành của mình truyền vào trong người Niệm Băng, khiến cho ma pháp của hắn hồi phục trở lại , cùng tinh thần lực phối hợp hóa giải sự khó chịu của thân thể.



Hắc ảnh của Thiên Hương tiêu biến. Tạp Áo vẻ mặt lạnh lùng nhìn búng máu đen của Niệm Băng phun lên đám thực vật, những cây cỏ tại khu vực có hắc huyết tử vong khí tức nhiễm vào đã héo rũ. Chu vi một trượng quanh chỗ Niệm Băng cũng vì bảy loại ma pháp nguyên tố phát ra mà đã biến thành đất bằng. Cả sinh mệnh khí tức cũng bị thất sắc quang mang ấy cản lại ở ngoài. Thậm chí cả lĩnh vực của Chân thần Tạp Áo dưới tác dụng của bảy siêu thần khí cũng không gây tổn thương mảy may nào cho Niệm Băng. Tạp Áo ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về Niệm Băng trở nên có chút phức tạp, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.

Thở ra một hơi dài, Niệm Băng đã bình phục trở lại. Thất sắc quang mang cùng lúc nhạt đi, không phải tiến vào không gian chi giới, mà là dung nhập thẳng vào thân thể hắn. Sau khi tỉnh táo lại , hắn không khỏi có chút nghĩ lại mà sợ. Lúc Âu Đế nhắm hắn phát xuất công kích, chính là bảy cái siêu thần khí trong người hắn đã hóa giải quá nửa. Bằng không, khí huyết nghịch lưu xảy ra trong nháy mắt, cho dù thân thể hắn có cường hãn đi nữa thì cũng bị nổ tan mà chết. Niệm Băng nhớ tới ải nhân tộc Lạp Đạt , hắn không khỏi thầm than một tiếng: “ A di Lạp Đạt, đây là các người đã cứu con ! “.

Thần chí khôi phục, Niệm Băng lập tức nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Tạp Áo. Hắn không nén nổi có chút khó xử, nói : "Xấu hổ quá! Ta thực không phải cố ý phá hoại khu vực này của người".

Tạp Áo hừ lạnh một tiếng : "Cái gã Trật Tự chi thần này được lắm. Lá gan của bọn chúng càng ngày càng lớn rồi, không ngờ dám tới trong lãnh địa của ta động thủ. Có điều ngươi cũng khiến ta hết sức ngạc nhiên, dưới công kích của Âu Đế vậy mà lại có thể bình an vô sự. Ngoại trừ ta cùng Thiên Hương ra, ngươi có lẽ là người đầu tiên. Mặc dù là phải nhờ vào ngoại vật, nhưng Thiên Hương đích xác cũng không nhìn sai người “.

Niệm Băng tiếp lời : "Hắn quả nhiên là Trật Tự chi thần Âu Đế, năng lực của hắn quá kỳ lạ. Hắn làm thế nào mà dường như có thể khống chế thân thể của ta, cả huyết dịch của ta cũng bị khống chế luôn."

Tạp Áo đáp : "Trong ba người bọn chúng, Âu Đế là kẻ mạnh nhất. Ngươi tưởng rằng danh hiệu Trật Tự chi thần chỉ là gọi suông sao? Năng lực tối cường của hắn chính là khống chế mọi thứ. Ngươi cũng có thể hiểu rằng hắn là Không gian ma pháp sư mạnh nhất trên thế giới này, không có cái gì mà hắn không khống chế được. Hắn chính bởi vì tinh thần lực của ngươi nên mới quan tâm đến ngươi như vậy, vì lẽ đó trước khi ly khai mới đột nhiên hướng ngươi xuất thủ. Nếu không phải nhờ mấy thanh đao đó của ngươi, chỉ sợ ngươi đã tiêu rồi. Một mình ta cũng không chắc có thể thắng được hắn. Đặc điểm lớn nhất trong năng lực của hắn là ở chỗ biến hóa, ta cũng không có cách gì dự tính trước phương pháp xuất thủ của hắn. Có điều cái ngươi trông thấy chưa phải Trật Tự chi thần dưới trạng thái đầy đủ, với địa vị là kẻ mạnh nhất trong ba gã gia hỏa, hắn cũng chính là kẻ âm hiểm nhất. Chỉ khi hắn cùng Thời Gian chi thần ở cùng một chỗ, mới có thể trở thành mạnh nhất. Nếu không phải ta cùng Thiên Hương có chút năng lực đặc thù, e rằng đã hơn một lần bị ba người bọn chúng đánh bại rồi”.

Đây là lần Tạp Áo cùng Niệm Băng nói chuyện nhiều nhất, không khỏi khiến cho hắn cảm thấy có chút quái dị, Tạp Áo giờ đây tựa hồ đã nhân tính hóa rất nhiều, không còn bất cận nhân tình như trước nữa. Nghĩ vậy, Niệm Băng nói : "Hắn tới nơi này tìm nàng, nguyên nhân hẳn là vì tử vong khí tức trong Tử Thần bộc bố đột nhiên yếu đi. Có điều hắn đã phá vỡ quy củ tỷ đấu ngàn năm một lần, có lẽ đối với thực lực bản thân có rất nhiều chắc chắn . Tạp Áo, nàng vẫn không sợ ba người bọn chúng cùng nhau nhắm các nàng công kích sao? Hay là hãy sớm chuẩn bị tốt một chút !" . Công kích của Âu Đế trái lại khiến cho tín nhiệm của Niệm Băng đối với Tạp Áo và Thiên Hương tăng thêm. Đằng sau bề ngoài ôn hòa ưu nhã của Âu Đế là hành động đê tiện, cái đó khiến Niệm Băng càng kiên quyết muốn giúp Tạp Áo cùng Thiên Hương vượt qua khó khăn. Đương nhiên điều kiện trước tiên là Tạp Áo chịu giúp hắn khôi phục sinh mệnh lực mới được.

Tạp Áo nhẹ lắc đầu : "Không, bọn chúng sẽ không đến nữa, chí ít tạm thời sẽ không. Ngươi tưởng là ta cùng Thiên Hương dễ ức hiếp vậy sao?. Nếu nói như vậy thì chúng ta sớm đã chết rồi. Trải qua sinh tồn mấy vạn năm, ba gã gia hỏa ấy đã trở nên vô cùng ích kỷ. Bọn chúng mặc dù đã nắm chắc có thể đánh bại hai người chúng ta; nhưng nếu muốn giết chết chúng ta, thì ba kẻ bọn chúng cũng ít nhất có hai sẽ bồi táng theo. Loại tình huống như vậy bọn chúng tuyệt đối không muốn gặp phải, cho nên trước khi chưa tuyệt đối nắm chắc, bọn chúng vẫn sẽ tuân thủ thệ ước ngàn năm đánh nhau một lần đó. Ta cùng Thiên Hương vốn là một thể, so với bọn chúng tình huống không giống nhau. Cho dù ta cùng Thiên Hương có đối chọi gay gắt đi nữa, nhưng chúng ta suy cho cùng cũng là một người. Ngươi biết Âu Đế vì cái gì tới tìm ta không? Vì rằng hắn sợ, ba người bọn chúng đều sợ."

Niệm Băng sửng sốt hỏi : "Sợ? Bọn chúng vẫn còn có thể sợ cái gì sao ?" . Hắn rất khó mà hiểu hành động của một trong mấy kẻ tối cường trên thế giới này, Trật Tự chi thần cũng sợ gì đó sao ?.

Trên khuôn mặt của Tạp Áo toát ra nét cười thường ngày hiếm thấy : "Bởi vì hắn sợ ta cùng Thiên Hương kết hợp hoàn toàn thành một thể. Trước kia vào lúc năm người chúng ta được tạo ra , ta cùng Thiên Hương so với bọn chúng ba người có lẽ cao hơn một cấp. Nhưng vẫn luôn duy trì trạng thái cân bằng là bởi vì lúc ta cùng Thiên Hương được tạo ra đã nảy sinh vấn đề. Có thể nói hai người chúng ta chỉ là một bán thành phẩm (sản phẩm mới hoàn thành một nữa), cho nên mới xuất hiện tình huống phân liệt nhân cách, phân liệt năng lực. Một khi chúng ta từ bán thành phẩm biến thành thành phẩm - mọi thứ hoàn toàn dung hợp một chỗ, thì cũng chính là thời điểm hủy diệt của ba người bọn chúng. Cho nên, bọn chúng vẫn luôn rất sợ."

Niệm Băng ngạc nhiên nhìn Tạp Áo nói : "Đã tu luyện nhiều năm như vậy, nàng cùng Thiên Hương vẫn không nghĩ ra biện pháp dung hợp hoàn toàn sao? Cuối cùng cũng phải có biện pháp chứ !".

Tạp Áo cười khổ lắc nhẹ đầu : "Chúng ta đã nghĩ qua các loại khả năng, cũng từng thử nghiệm qua vô số lần, nhưng lại thủy chung đều không thành công. Chúng ta thực sự là hai cực đoan, muốn dung hợp hoàn toàn nói thì dễ mà làm mới khó. Dung hợp hoàn toàn cơ hồ là không thể thực hiện được, tối đa chỉ có thể đạt tới trạng thái bán dung hợp . Cũng chỉ có dưới trạng thái bán dung hợp , chúng ta mới có thể đối kháng cùng ba gã gia hỏa đó “.

Niệm Băng trong mắt sáng lên : "Không chừng ta có thể trợ giúp cho các nàng chút ít. Ở trong thế giới nhân loại, ta là một ma pháp sư - một Băng Hỏa đồng nguyên ma pháp sư. Băng cùng Hỏa cũng là hai cực đoan, nhưng trong quá trình liên tục tu luyện ta đã khiến chúng dung hợp lại. Theo hiểu biết của ta, bất luận một loại năng lượng nào trên thế gian đều có điểm chung của chúng, dung hợp tuyệt không phải là không thể thực hiện được . Hừm…đúng rồi, còn có tần suất nữa! Dưới một tần suất riêng, dùng điểm chung đó làm cơ sở, dung hợp mới có nhiều khả năng hoàn thành".

Có thể trong vài ngày tới BHMT sẽ không ra đều vì một số thành viên cần ổn định lại tinh thần, cáo lỗi đến các độc giả, chúng tôi sẽ cố gắng bù lại vào những ngày sau, xin chân thành cám ơn các bạn đã ủng hộ:grin:

Nghe Niệm Băng nói xong, Tạp Áo lâm vào trầm tư. Cả nửa buổi sau, nàng đột nhiên đi tới trước mặt Niệm Băng, nắm lấy tay phải của hắn, một cổ tánh mạng hơi thở mạnh mẽ xông vào thân thể tử vong của Niệm Băng, kịch liệt đến nỗi suýt nữa làm hắn hét lớn thành tiếng. Nhưng Niệm Băng biết Tạp Áo làm như vậy chính là để cảm giác sự huyền bí trong việc dung hợp băng hỏa đồng nguyên. Hắn cố dùng tinh thần lực ức chế sự khó chịu của cơ thể , buông lỏng cơ thể , để cho nàng cảm thụ được. Băng hỏa đồng nguyên đã đại thành, lam hồng lưỡng sắc quang mang trong cơ thể Niệm Băng dung hợp lẫn nhau, năm loại ma pháp nguyên tố khác chuyển động xung quanh. Cảm thụ được việc dung hợp ma pháp lực của Niệm Băng, đôi mắt Tạp Áo càng ngày càng sáng, hiển nhiên nàng đã nghĩ thông suốt được một chút. Mặc dù nàng tự mình cũng không có cách nào xác định, nhưng Niệm Băng lại cung cấp cho nàng một ý nghĩ hoàn toàn mới mẻ; cộng sinh, tử vong cùng tánh mạng cộng sinh rốt cục là cái gì đây ?

Tạp Áo buông tay ra, lùi sang một bên, không ngừng suy nghĩ. Niệm Băng thở phào nhẹ nhõm, Tạp Áo động thủ rất có phân lượng, nàng đối với việc khống chế tánh mạng năng lượng đạt tới mức có thể hình dung là thần kì, không có gây cho hắn bất kì thương tổn nào. Tạp Áo suy nghĩ, hắn cũng đang suy nghĩ. Niệm Băng là một người có năng lực suy xét, bất luận là tu luyện trù nghệ hay ma pháp, hắn đều có thời gian dài suy ngẫm. Ma pháp trận đặc thù này chính là sự tìm tòi không ngừng, là khám phá huyền bí để hắn suy nghĩ. Vừa nghĩ, hắn vừa thì thào nói:” Tánh mạng cùng tử vong đúng là hoàn toàn trái ngược , có cái gì làm chúng nó cộng sinh đây? " .

Trong lúc suy tư, thời gian thường trôi qua rất nhanh, tánh mạng lĩnh vực hết thảy đều là do năng lượng của Tạp Áo hình thành, cho nên căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua. Không biết trãi qua bao lâu, Tạp Áo chán nản lắc đầu : "Không được, vẫn không được, căn bản là không có điểm nào thông. Băng và hỏa của ngươi, từ một góc độ nào đó đều thuộc về ma pháp năng lượng, hơn nữa đều là cơ sở của ma pháp nguyên tố, lại đều có tánh mạng hơi thở. Còn băng tánh mạng thì lạnh lùng, ổn định, bình tĩnh; mà hỏa tánh mạng lại kịch liệt, nhiệt tình, nóng rực. Tánh mạng cùng bổn nguyên năng lượng bọn chúng chính là một cộng đồng, nhưng tánh mạng cùng tử vong thì không giống nhau. Từ lúc thế giới sinh ra cho tới giờ, hai loại năng lượng này chính là đối lập với nhau, loại đối lập này vừa là tuyệt đối, vừa là tương đối. Bất luận nhìn từ góc độ nào, bọn chúng đều thuộc về một phạm trù lớn, đều là phản diện lẫn nhau. Làm sao có thể tìm được sự cộng thông đây chứ? Không thể, hoàn toàn không thể. Theo như lời ngươi nói về tần suất , ta có thể giải thích, ta cùng Thiên Hương là bán dung hợp chính là do cơ sở của tần suất kiến lập thành, nhưng phương pháp của ngươi là băng hỏa đồng nguyên có điểm cộng thông dung hợp, nhưng mà lại không phù hợp trên thân thể chúng ta” . Nói xong những lời này, nàng thất vọng lắc đầu.

Nghe Tạp Áo nói, Niệm Băng trong dòng suy nghĩ hồi tình lại. Tạp Áo nghĩ đến điều đó, hắn đồng dạng cũng nghĩ tới. Quả thật theo như lời Tạp Áo, tánh mạng cùng tử vong đối lập và ma pháp nguyên tố đối lập là hoàn toàn bất đồng, căn bản không giống nhau, hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào .”Tạp Áo, không nên nản chí, nếu đã sáng tạo được các người trở thành thần cực mạnh, vậy biện pháp hẳn nhất định sẽ có. Ngươi nói rất đúng, muốn đạt tới trình độ như thế này quả thật rất khó. Nhưng ta lại thủy chung có cảm giác, tánh mạng cùng tử vong hai loại năng lượng này, ở trong hơi thở đặc thù lại có thể dung hợp.”

Tạp Áo thở dài một tiếng, nói:” Theo như ngươi giải thích, có lẽ chúng ta còn có thời gian rất lâu, nhưng đối với người đã sinh tồn năm ngàn năm như chúng ta mà nói, thời gian đã không còn nhiều lắm. Trước lần quyết chiến lần sau, nếu còn không có nghĩ ra được biện pháp, thì trận chiến đó phần thua hẳn là của chúng ta rồi. Hơn nữa, cho dù chúng ta nghĩ được biện pháp, thì bọn họ cũng không ngừng tiến bộ, nói không chừng bọn họ có thể nghĩ ra một biện pháp làm cho bản thân không bị hủy diệt trong tình huống chúng ta hoàn toàn hủy diệt. Ta cùng Thiên Hương đối với tính mạng cũng không quan tâm lắm, nhưng trong tiềm ý thức của chúng ta, chiến thắng bọn họ mới là mục tiêu lớn nhất.”



Nhìn thấy bộ dáng cô đơn của Tạp Áo, Niệm Băng trong lòng đột nhiên một trận kích động, hắn tiến lên từng bước, kéo tay nàng nói:” Tạp Áo, ta nhất định giúp các người. Ta không biết các người trong tình huống đó ai đúng ai sai, nhưng hai ngươi giúp ta một lần nữa có được tánh mạng, phần ân tình này ta nhất định báo đáp. Hai người kế đoản ba người kế trường, ta nghĩ chúng ta nhất định sẽ có biện pháp, không phải sao?” . Cầm bàn tay tràn ngập tánh mạng khí tức, Niệm Băng thân thể thập phần khó chịu, nhưng trong lòng hắn lại phi thường thoải mái; sau khi đi tới Thần chi Đại Lục, hắn lần đầu tiên có cảm giác như vậy. Mặc dù hắn biết rõ thực lực của mình so với Tạp Áo và Thiên Hương còn cách rất xa, nhưng xúc động trong lòng lại phi thường mãnh liệt, nhất là khi hắn chứng kiến ánh mắt của Tạp Áo ngốc trệ ra nhiều hơn là vui mừng, hắn càng thêm khẳng định quyết định của mình là hoàn toàn chính xác.

Tạp Áo nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay của Niệm Băng, trên mặt xuất hiện nhiều tia đỏ ửng: ” Cám ơn. Không biết tại sao, ta đột nhiên trở nên rất có tin tưởng là có lẽ ngươi nói đúng, chắc chắn sẽ có biện pháp. Ngươi tới Thần chi Đại Lục cũng được một thời gian rồi, trước hết ta giúp ngươi khôi phục tánh mạng lực đã, sau đó sẽ để cho Long Thần đưa ngươi cùng tiểu ải nhân trở về Ngưỡng Quang đại lục.”

Niệm Băng có chút kinh ngạc nói:” Ngươi cũng biết chuyện của Tích Lỗ ư ?”

Tạp Áo lạnh nhạt cười , nói :” Chỉ cần ta muốn biết, còn có cái gì ta không thể biết đây chứ? Ải nhân tộc rất quyết đoán, lúc đầu ta sở dĩ giúp bọn hắn là bởi vì ta đánh giá cao Di Thất đế quốc. Không có chuyện gì là tuyệt đối cả, sau này trở về, ngươi nguyện ý làm như thế nào thì cứ làm như vậy. Chỉ có hoàn toàn mở ra tâm tưởng của chính mình, ngươi mới có thể đạt được tới lĩnh vực như chúng ta. Niệm Băng, trước khi giúp ngươi khôi phục tánh mạng lực, ta có thể nhờ ngươi làm một chuyện hay không ?” . Với ngữ khí dò hỏi, nàng dĩ nhiên là đang có ý khẩn cầu. Niệm Băng trong lòng nóng lên, hắn biết Tạp Áo đã xem mình là bằng hữu, chứ không phải là đối tượng lợi dụng. Hắn đột nhiên phát hiện dáng vẻ lạnh lùng của nàng không có vẻ đáng ghét, so sánh với Thiên Hương , nàng có vẻ chân thành hơn nhiều; mặc dù cũng không rõ ràng, nhưng hắn lại cảm giác được.

” Yêu cầu gì? Ngươi nói đi, là Bách hoa lộ sao? Ta cũng rất muốn nếm thử một chút, đương nhiên, cần phải có sự hỗ trợ của ngươi ”. Chế tác Bách hoa lộ cũng là nguyện vọng của sư phụ Tra Cực, đồng thời cũng là nguyện vọng của hắn.

Tạp Áo lắc đầu, trên mặt càng ửng hồng nhiều hơn :” Ngươi bây giờ là tử vong thân thể, mà nơi này của ta, tất cả hoa cỏ đều có tánh mạng linh khí, bây giờ chế tác Bách hoa lộ sợ rằng không cách nào đạt tới hiệu quả tốt nhất. Chờ ngươi khôi phục tánh mạng lực, sau đó làm cũng không muộn. Chuyện ta muốn ngươi làm là muốn ngươi làm những loại món ăn như ngươi đã từng nấu cho ải nhân, trông có vẻ ăn rất ngon. Ta từng dùng thần thức đi theo ngươi vào bên trong huyệt động của bọn họ, thấy ải nhân chứng kiến ngươi chế biến thực vật có vẻ rất hài lòng. Ta cùng Thiên Hương từ lúc sinh ra tới giờ, thứ chúng ta ăn chỉ là năng lượng cùng với thực vật bình thường; sau đó từ trong ngủ say tỉnh lại, đã thấy ở trên Thần chi Đại Lục này. Mặc dù chúng ta được xưng là thần, nhưng thân thể của chúng ta lại mang hình dáng loài người, cũng không mất đi vị giác của con người, cho nên ta nghĩ ta muốn ăn thứ gì đó do ngươi làm.”

Nhìn bộ dáng Tạp Áo có chút ngượng ngùng, Niệm Băng không khỏi cười : ” Chuyện này thật đơn giản. Phải biết rằng ta đối với trù nghệ của mình so với ma pháp còn có tin tưởng hơn nhiều . Cho dù các ngươi trên Thần chi Đại Lục này đều là thần, nhưng nếu bàn về chuyện cơm nước, sợ rằng không ai có thể so với ta được. A, không đúng ! Ở nơi này ta không có thực vật dùng làm nguyên liệu. Lúc nấu ăn cho ải nhân, ta đem tất cả nguyên liệu mang theo cho bọn họ rồi, không có nguyên liệu thì ta cũng không có biện pháp, không bột làm sao gột nên hồ ?”

Niệm Băng có chút tiếc nuối nhìn Tạp Áo, hắn thật sự rất muốn thỏa mãn nguyện vọng này của nàng. Hơn nữa, rất lâu rồi cũng không có làm món ăn, trong lòng hắn khát vọng đối với trù nghệ tuyệt không thua gì đối với nguyện vọng tăng thực lực.

Tạp Áo cười khẽ một tiếng, nói:” Ngươi đã quên sao? Ta là thần mà! Sau khi ngươi rời khỏi ải nhân tộc, ta đã mang nguyên liệu mà ngươi lưu lại, tất cả mang hết trở về ”. Ống tay áo xanh biếc khẽ phất một cái , các loại nguyên liệu đồng thời xuất hiện trước mặt Niệm Băng. Những nguyên liệu này vốn vì thời gian đem theo tương đối dài, nên cũng không còn lấy gì là mới; nhưng dưới tác dụng năng lượng tánh mạng lực mênh mông của Tạp Áo, lại trông giống như là mới hoàn toàn.

Niệm Băng có chút ngẩn người nhìn Tạp Áo. Hắn đột nhiên phát hiện khuôn mặt bình phàm của nàng toát lên một vẻ đẹp khác lạ : ” Tạp Áo, ta thích bộ dáng ngươi giống như lúc này. Đáng tiếc Thiên Hương không thể cùng ngươi hiện ra, nếu không, đến lúc đó cho các ngươi có thể đồng thời nếm thử một chút tài nghệ của ta ” .Vừa nói, hắn vừa phóng thích các loại trù cụ (công cụ nấu ăn) từ không gian chi giới ra ngoài.

Tạp Áo mỉm cười nói:” Làm thế nào mà không thưởng thức được chứ? Mặc dù thân thể bây giờ là do ta khống chế, nhưng linh hồn của nàng thực ra vẫn còn tồn tại, ta ăn cái gì, nàng cũng đồng dạng có thể cảm thụ được. Ngươi nhanh chóng nấu đi, chúng ta hai người vẫn có thể ăn được hết. Linh hồn Thiên Hương nói với ta là cám ơn ngươi , cám ơn ngươi còn nhớ nàng.”

Niệm Băng mỉm cười:” Sao mà không nhớ rõ cơ chứ? Thiên Hương lưu cho ta ấn tượng rất sâu a!”. Nói tới đây, hắn không khỏi nhớ tới lúc cùng Tạp Áo và Thiên Hương hôn nhau thật sâu, khuôn mặt không khỏi hồng lên một chút. Tạp Áo là ai mà nhìn không ra ý nghĩ trong lòng Niệm Băng cơ chứ? Nàng khẽ gắt một tiếng :” Không được phân tâm, nhanh nấu cơm đi. Ta chờ xem trù nghệ của loài người đến tột cùng có thể làm ra được thứ gì. Vừa nghĩ đến những thực vật theo như truyền thuyết của ải nhân, ta cũng cảm thấy rất hứng thú. Thiên Hương không phải đã nói với ngươi rồi sao, kỳ thật chúng ta hy vọng nhất là sẽ có được một cuộc sống của thường nhân.”

Niệm Băng gật đầu, thoáng trầm ngâm một chút, rồi tay trái hướng mặt đất chỉ xuống. Trên mặt đất lúc trước bị ma pháp nguyên tố ba động mà biến thành thổ địa, nhất thời xuất hiện một cái hố. Đại Địa Tô Tỉnh đích Toàn Luật xuất hiện trong tay Niệm Băng, Trường Sinh đao chứa đựng thổ nguyên tố không ngừng rót vào trong mặt đất, cùng với đất dung hợp, dưới sự khống chế tinh thần lực của Niệm Băng, từ từ thay đổi hình thái. Sau một hồi công phu, một cái bếp cùng một trù án bằng đất xuất hiện ở trước mặt hắn.

Nhìn bếp cùng trù án trước mặt , ánh mắt Niệm Băng đã trở nên thay đổi, đó là một loại ánh mắt khát vọng cực độ , trong bình tĩnh mang theo tình cảm mộc mạc. Cổ tay vừa lộn, Trường Sinh đao dung nhập trong cơ thể, hắn ngẩng đầu hướng Tạp Áo nói:” Nơi này chỉ có nguyên liệu bình thường, ta chỉ có thể làm vài món đơn giản ; sau này nếu có cơ hội đến Ngưỡng Quang đại lục, ta nhất định sẽ làm vài món ngon cho người thưởng thức. Cách nấu của ta chủ yếu có bái (hầm), tạc (nấu dầu), sao (rang), lựu (xào), thiêu (nướng) - năm loại phương pháp chủ yếu, ngoài ra còn có một vài phương pháp phụ trợ, hôm nay ta sẽ cho ngươi thưởng thức năm phương pháp này. Lâu rồi không có động thủ, hơn nữa vì tránh tử vong hơi thở trên người ta ảnh hưởng đến nguyên liệu, cho nên ngươi hãy giúp ta một tay.”

Tay trái vung lên, gió lập tức nổi lên, một khối thịt heo rơi trước người Niệm Băng. Tay hắn dưới sự bao vây của tinh thần lực, không có một tia tử vong hơi thở nào xuất ra ngoải. Nhìn khối thịt heo trước mắt, Niệm Băng ánh mắt nhất thời trở nên chuyên chú. Tay phải giơ lên, Tự Do Chi Phong đích Đao Ngâm - Ngạo Thiên đao từ trong cơ thể phiêu nhiên xuất ra, rơi vào trong lòng bàn tay . Tay trái bốc khối thịt heo, tay phải lóe lên, ở phía trên khối thịt heo nhẹ nhàng xén một cái, tức thời da heo cùng thịt bị tách ra. Niệm Băng thuần thục nắm lấy da heo, Ngạo Thiên đao thuận theo rìa mép rạch xuống, nhất thời thịt cùng da hoàn toàn được chia lìa. Ngạo Thiên đao trong tay phiên chuyển, đem thịt gạt sang một bên, tay trái đem da heo đặt lên thớt. Quá trình này thoạt nhìn thì có vẻ phức tạp, nhưng chỉ trải qua trong nháy mắt mà thôi.

Một con tuyết ngư được Niệm Băng lấy ra từ trong đám nguyên liệu, rơi vào trên thớt. Mặc dù tuyết ngư sớm đã chết, nhưng dưới tác dụng của tánh mạng hơi thở do Tạp Áo sinh ra, trông giống như là mới vừa chết. Tuyết ngư sau khi bị ném vào không trung, dưới sự bao vây của gió, lớp mỡ phì nộn mềm mại không vảy sau một thời gian ngắn đã được xử lý xong, bỏ đầu, bỏ đuôi, bỏ nội tạng, chỉ để lại phần thân cá nhiều thịt.

“Ba” một tiếng, tuyết ngư hạ xuống, vừa lúc rơi vào trên da heo. Đao trong tay Niệm Băng lúc này đã thay đổi, một đạo màu lam quang mang mang theo hơi thở lạnh như băng xuất hiện trong tay hắn. Thoáng nhìn tuyết ngư trước mặt, Niệm Băng tay phải đột nhiên biến thành một mảnh ảo ảnh, thanh đao trước mặt cũng tự nhiên biến mất, trong không khí chỉ có thanh âm “ba ba” trong trẻo. Năng lực tăng lên khiến các phương diện khác của Niệm Băng đều được tăng cường. Cổ tay rung lên một cái, mặc dù đã nhiều ngày không dùng bảo đao này nấu nướng, nhưng động tác không chút nào là không thuần thục, lam sắc ánh đao hứng thú đan xen, tỉ mỉ như có tiết tấu. Hắn không phải dụng đao cắt tuyết ngư, mà là dụng sống đao đập không ngừng trên thân tuyết ngư.

Tạp Áo đứng ở trước mặt Niệm Băng, nàng quả thật có thực lực lực cường đại, nhưng nếu bàn về việc bếp núc thì một khiếu cũng không thông . Nhìn Thần Lộ đao trong tay Niệm Băng bám một mảnh băng vụ, sống đao không ngừng đập trên thân tuyết ngư, đem tuyết ngư dần dần biến thành ngư nhung; nàng mở to hai mắt nhìn, chuyên chú không kém Niệm Băng, tựa hồ chỉ sợ bỏ sót qua một động tác nào của hắn.

Trong thanh âm “ba ba” vang lên thâm thúy, tuyết ngư rốt cục hoàn toàn biến thành ngư nhung, trên Thần Lộ đao cũng không có tiêm nhiễm một tí thịt cá nào. Hàn quang ẩn đi, nhìn trước mặt là da heo cùng ngư nhung, Niệm Băng nhoẻn miệng cười, nói:” Xem ra, tay nghề của ta cũng chưa bị thụt lùi”. Không gian giới chỉ hiện ra một đám quang mang màu bạc , một cái túi nhỏ xuất hiện trên trù án. Niệm Băng tay phải vuốt một cái, từ trong túi lấy ra một cây quỷ điêu cỡ trung, cổ tay rung lên, quang mang màu u lam như một đám lửa mỏng manh trong tay hắn chập chờn khiêu động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook