Băng Hỏa Ma Trù

Chương 161: Trở về Hàn Lĩnh

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Gia Lạp Mạn Địch Tư trong phẫn nộ có hơi sửng sốt, nói: “Tạp Tạp, những lời này là có ý tứ gì? Niệm Băng như thế nào tự mình muốn chết đi?” .

Áo Tư Tạp thở dài một tiếng, nói: “Sự thật lại là như thế, mặc dù cũng không phải ý nguyện phát ra từ nội tâm, nhưng Niệm Băng cùng Băng Vân dù sao cũng đã xảy ra loại quan hệ này. Hắn đem Băng Vân nhốt ở chỗ này mười ngày, đột nhiên biết Băng Vân đúng là nữ nhi của mẹ nuôi, lại gặp đại tẩu Phượng Nữ, dứơi tình huống xấu hổ này hắn căn bản không biết như thế nào để đối mặt. Vốn hắn tự nhiên sẽ không nghĩ đến cái chết, chỉ là nghĩ bất luận Ngọc Như Yên a di trách phạt hắn như thế nào, hắn đều cam nguyện thừa nhận. Nhưng Băng Vân lại vì hắn lấy thân ngăn kiếm, làm hắn thấy chính mình căn bản không thể giải quyết đống tình ái này. Hắn sâu sắc yêu Phượng Nữ đại tẩu, còn yêu cái cô nương gọi là Long Linh nhi kia. Nhưng sau khi hắn cùng Băng Vân phát sinh loại chuyện này, hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung đó, hắn biết chính mình cũng vô pháp vứt bỏ Băng Vân. Mà Băng Vân vì cứu hắn mà lâm vào trạng thái hấp hối. Vì có thể cứu sống Băng vân, hắn không thể không lấy cấm chú cường đại nguyền rủa sinh mệnh phát động. Lúc ấy, nếu lựa chọn của hắn chậm một chút, có lẽ Băng Vân sẽ chết.

Sau khi hắn dựa vào nguyền rủa sinh mệnh làm cho trái tim Băng Vân lại một lần nữa tạo ra và khai mở Thiên Nhãn huyệt, bản thân hắn đối với Phượng Nữ đại tẩu và Long Linh cô nương kia vô cùng áy náy. Khiến hắn đem năng lượng còn lại hoàn toàn bộc phát ra, lấy Thiên Sứ chi lệ và tiên thiên khí ngưng kết toàn bộ sinh mệnh lực của mình cải tạo thân thể bọn họ, trợ giúp bọn họ có mầm mống mở khai Thiên Nhãn huyệt. Mặc dù Niệm Băng mất đi sinh mệnh lực, nhưng trong nháy mắt lúc ý thức mất đi, hắn trong lòng quả là thỏa mãn, ít nhất chính hắn nghĩ mình đã chuộc tội. Trước khi chết một khắc hắn đã nói qua, hắn có thể vì Phượng Nữ đại tẩu bọn họ làm như vậy.

Cho nên, hắn có thể nói là chính mình muốn chết, cũng không phải do Ngọc Như Yên a di. Ai … kỳ thật hắn tại sao lại muốn muốn chết nhỉ ? Hắn còn có cha mẹ chưa cứu ra, càng hy vọng là họ còn sống, nhưng mà tình trạng thập tử nhất sinh của Băng Vân khiến hắn đưa ra quyết định này.”

Không ai so với Áo Tư Tạp biết rõ ràng tâm tình Niệm Băng lúc ấy hơn được. Niệm Băng cũng không muốn chết, nhưng mà tại thời điểm đó, hắn có thể không cứu Băng Vân được sao? Không… tuỵêt đối không thể. Kỳ thật Áo Tư Tạp phán đoán có một điểm đã sai, sau khi Niệm Băng cứu sống Băng Vân, hắn còn muốn thu liễm sinh mệnh lực đã không thể khống chế của mình. Sinh mệnh nguyền rủa cấm chú ma pháp này bản thân cực kỳ tà ác, nếu Niệm Băng sử dụng chỉ là ma pháp bình thường, có lẽ còn có cơ hội ức chế sự trôi đi của sinh mạng lực. Nhưng Quang minh ma pháp hắn dùng chính bản thân hắn cũng không am hiểu, còn dẫn động Thần hàng thuật, sinh mệnh lực càng không thể thu thập, nên căn bản là không thể thu hồi.

Dưới loại tình huống này, hắn chỉ có thể đem năng lương chính mình có được hoàn toàn phát ra, thực hiện được việc hắn mong muốn. Bằng không, năng lượng khổng lồ ngưng tụ kia cũng sẽ theo sinh mệnh lực của hắn đồng thời biến mất.

Ngọc Như Yên nhìn thấy Niệm Băng đứng ở phía trước khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Nàng vừa định nói cái gì đó, đã thấy Phượng Nữ phủ phục quỳ rạp xuống trước mặt Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư : “Long Vưong tiền bối, van cầu ngài cứu Niệm Băng đi. Ngài là Long vương vĩ đại, nhất định có biện pháp.”

Nếu nói cảm tình của nàng sau khi phát hiện chuyện xảy ra giữa Niệm Băng cùng Băng Vân còn có điều hòai nghi, thì một khắc mà Niệm Băng đem Thiên Sứ chi lệ truyền vào cơ thể nàng, tất cả hoài nghi đó hoàn toàn biến mất. Nàng có thể cảm giác rõ ràng được Thiên Sứ chi lệ ngưng tụ vô tận tình cảm của Niệm Băng.

Tâm tình của Gia Lạp Mạn Địch Tư dần dần bình phục lại. Hắn thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Ta không thể lừa ngươi, nha đầu. Đứng lên đi, ta quả thật không có biện pháp. Sinh mệnh lực của hắn hoàn toàn mất đi, nếu không phải bởi vì Thiên Nhãn huỵêt tiến hóa đến trung kỳ, có lẽ cả linh hồn cũng biến mất. Mặc dù linh hồn ý thức của hắn còn ở lại trong Thiên Nhãn huỵêt, nhưng mà hoàn toàn mất đi sinh mệnh lực, muốn cứu hắn sống lại cơ hồ là không có khả năng. Không cần ngươi cầu xin, ta cũng nhất định sẽ hết sức. Bây giờ chỉ có thể đưa hắn mang về, đem hợp lực của bảy Long vương chúng ta nghĩ biện pháp. Niệm Băng bởi vì từ nhỏ đã mang cừu hận, nên đôi khi tính cách có cổ quái một chút, thậm chí có chút âm lãnh, nhưng mà hắn cũng thật thiện lương.

Lúc trước, còn nhớ rõ hắn nhờ ta mang ngươi ra khỏi Hàn Lĩnh chứ? Mặc dù ta không biết hắn làm thế nào lay động ngươi, nhưng nguyên nhân chính thức cũng bởi vì bảy Long vương chúng ta sắp đối mặt một trường kiếp nạn. Hắn sợ ngươi bị thương tổn, cho nên mới để ta đưa ngươi đi. Mà hắn chính mình lại lần đầu dùng cái chú ngữ sinh mệnh nguyền rủa kia, dùng toàn bộ sịnh mệnh lực của mình cứu chúng ta. Áo Tư Tạp sở dĩ cùng hắn dùng chung thân thể, cũng chính là bởi vì chuyện lần đó. Nếu không phải Niệm Băng vận khí tốt, có lẽ lần đó hắn cũng đã chết. Hắn đối với Long tộc chúng ta có đại ân, chỉ cần chúng ta có thể làm, tuỵêt sẽ không tiếc năng lực, nhất định phải cứu sống hắn.” Thuận tay vung lên, hắn liền đỡ Phượng Nữ dậy.

Phượng Nữ trong lòng tràn ngập bi thương, nhìn Niệm Băng trước mặt đã không còn là Niệm Băng. Nàng càng sâu sắc hiểu được tình cảm của nam nhân này đối với mình. Âm dương cách bịêt, lại xảy ra tình cảnh như vậy, nàng không khỏi có chút ngỡ ngàng. Nhưng mà nếu bây giờ nàng có thể lựa chọn đem sinh mệnh lực của mình truyền cho Niệm Băng, thì nàng tuyệt không có chút do dự.

“Ân”, Băng Vân nằm trên mặt đất bỗng nhúc nhích, đôi cánh kim sắc sau lưng kia đang thu lại mở ra, đưa thân thể nàng cử động theo rồi ngồi dậy. Nàng cùng Phượng Nữ phản ứng cơ hồ giống nhau, thấy Áo Tư Tạp đứng tại đây, lập tức đứng lên : “Niệm Băng, ngươi không sao chứ.”

Nàng tiến lên từng buớc, muốn chính mình quan sát Niệm Băng , nhưng ngại vì mẫu thân ở bên, miễn cưỡng dừng lại trước người hắn. Nàng cẩn thận nhìn hắn, đôi mắt đẹp tràn ngập tình cảm phức tạp : “Ngươi cần gì phải cứu ta? Ngươi, ngươi không sao chứ ?” .

Áo Tư Tạp cười khổ nói: “Cái này, ta có phải gọi ngươi là Băng Vân đại tẩu hay không! Ta không có việc gì, bất quá chuyện Niệm Băng lão đại thì không nhỏ”. Nhìn thấy Băng Vân vẻ mặt mờ mịt, hắn vội vàng đem sự việc phát sinh giảng lại một lần. Băng Vân tại thời điểm Niệm Băng sử dụng cái quang hệ Thần hàng thuật kia cũng đã có cảm giác không ổn. Nàng từ nhỏ tu luyện ma pháp, biết rõ ràng ma pháp là không thể vượt cấp thi triển. Lúc này nghe xong Áo Tư Tạp nói, ánh mắt nàng chết lặng, lặng lẽ nhớ đến lần đầu tiên bị Niệm Băng xâm phạm. Nhưng nàng không khóc, xoay người nhìn về phía Ngọc Như Yên, nói: “Mẹ, sư phó của con có phải vừa mới tới, con có thể cảm giác được khí tức của người.”

Ngọc Như yên gật gật đầu, ảm đạm nói: “Sư phó con vốn định đưa con mang đi. Nhưng tình huống con như bây giờ, ta làm sao có thể để nàng mang con đi? . Chúng ta lại thiếu chút nữa đánh nhau, may mắn Long Vương tiền bối kịp thời đến, mới dọa sư phó con thối lui. Bất quá xem hình dạng của nàng, tựa hồ sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.”

Băng Vân thở dài một tiếng, nói: “Sư phó từ nhỏ đem con nuôi lớn, đối với con có ân tình rất nhiều, con bây giờ lại không thể báo ân.” Nàng chuyển hướng Gia Lạp Mạn Địch Tư : “Tiền bối, ngài có thể dẫn ta đi chứ?” .

Gia Lạp Mạn Địch Tư sửng sốt, hỏi : “Nha đầu, ngươi muốn làm gì?” . Băng Vân mặc dù cùng Phượng Nữ có vài phân giống nhau, nhưng vẻ đẹp của hai người hoàn toàn không giống. Phượng Nữ tựu như đóa hồng nở rộ động lòng người , còn Băng Vân thì càng giống đóa mai vàng kiên cường nở rộ trong băng thiên tuyết địa. Cùng bọn họ so sánh về dung mạo thì Long Linh phải thua kém một chút, nhưng nàng ôn nhu giống như hoa Bách hợp. Tam nữ đều có sở trường riêng, Gia Lạp Mạn Địch Tư trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc : “ Niệm Băng a Niệm Băng, tiểu tử ngươi nếu không chết, đây là phúc khí lớn cỡ nào a !”.

Băng Vân trên mặt tóat ra một tia mỉm cười, phảng phất giống như băng sương trên người : “Ta đã là người của hắn, Băng Vân cũ đã chết trong một kiếm kia của mẫu thân . Bây giờ chỉ còn Lam Thần, mệnh của Lam Thần là Niệm Băng cấp cho. Mệnh của nàng chỉ thuộc Niệm Băng, bất luận Niệm Băng sống hay chết, cuối cùng cả đời Lam Thần cũng chỉ ở bên cạnh Niệm Băng, dù chỉ là thủ giữ linh hồn hắn.”

Nàng không phải người dễ dàng thay đổi cảm tình, một khi cảm tình phát động, liền giống như núi lửa bộc phát không thể thu lại. Nàng thậm chí đã không quan tâm đến sinh tử của Niệm Băng, bất luận Niệm Băng như thế nào, nàng đều sẽ theo hắn.

Ngọc Như Yên vành mắt hồng lên, nức nở nói: “Thần Thần, đều là mụ mụ không tốt. Nếu không phải ta lúc ấy quá kích động, cũng sẽ không biến thành tình trạng hiện tại, ngươi…”

Lam Thần lắc lắc đầu, nói: “Không, mụ mụ. Con như thế nào có thể trách mẹ ? Đổi lại một mẫu thân nào mà thấy hài tử của mình bị khi dễ, thì cũng giống như mẹ, sẽ hảng động như vậy. Mẹ, xin thứ cho nữ nhi bất hiếu, không thể trước hai vị lão nhân phụng dưỡng.” Nàng quỳ trước mẫu thân Ngọc Như Yên, nhẹ nhàng quỳ lạy.

Ngọc Như Yên đỡ Lam Thần lên, nước mắt không thể khống chế chảy xuống : “Thần Thần, mụ mụ hiểu được lòng con, con yên tâm đi đi. Phượng Nữ, con cũng cùng muội muội cùng đi đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Vừa nói, nàng kéo Phượng Nữ bên cạnh qua, đưa tay tỷ muội đặt vào nhau .

Phượng Nữ toàn thân run lên : “Mẹ, người và ba…” Mặc dù nàng cũng muốn như Băng Vân khẩn cầu mẫu thân, nhưng mà trách nhiệm trong lòng nàng càng mạnh, thật vất vả mới cùng phụ mẫu nhận nhau.



Ngọc Như Yên lắc đầu, nói: “Các con nên truy cầu hạnh phúc của chính mình. Mặc dù có chút không nỡ, nhưng Niệm Băng lại chính là người các con yêu. Hãy đi đi, những năm gần đây, ta và ba các con vẫn không có các con bên cạnh. Chúng ta vẫn còn khỏe lắm, vô luận Niệm Băng có thể cứu sống được hay không, các con cũng thường xuyên về nhà thăm, được chứ?”

“Mẹ” … Mẹ con ba người ôm nhau thành 1 chùm, khóc lớn, ngay cả Lam Thần cũng vô pháp lại chế trụ tình cảm nội tâm.

Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn Áo Tư Tạp một cái, nói: “Xem ra, không mang theo các nàng là không được. Đã như vậy, thì hãy dứt khoát đến Băng Tuyết thành đưa Linh Nhi nha đầu kia cùng đi. Tình cảm nha đầu kia đối đãi với Niệm Băng tuyệt không ít hơn so với các nàng. Có lẽ có các nàng bên hắn, càng dễ dàng thức tỉnh thần thức của hắn. Các nàng cũng chỉ vừa mới khai mở, còn chưa có tiến vào sơ kỳ, đi theo ta cũng có thể tu luyện càng tốt.”

Long Linh hai ngày nay tâm tình đặc biệt tốt, bởi vì nàng đã có được tin tức bên kia Băng Nguyệt thành. Thất hoàng tử Yến Phong đã trên đế vị, mà Ngũ hoàng tử Yến Vân lại chết một cách không rõ nguyên nhân . Hôn ước của nàng và Yến Vân tự nhiên được giải quyết. Mặc dù nàng cũng không biết Niệm Băng làm như thế nào , nhưng tưởng tượng Niệm Băng đưa mình trở về và cùng mình cùng một chỗ, nàng liền vui mừng nói không nên lời.

Bầu trời đột nhiên biến thành kim sắc, dọa Long Linh nhảy dựng lên. Nhìn thấy bầu trời tản phát ra tường khí yên lành , trong lòng nàng đột nhiên nổi lên một tia bất an mãnh liệt. Lúc này nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, một kim một ngân hai đạo hào quang trong chớp mắt đi tới trước mặt nàng. Long Linh rõ ràng cảm giác được hào quang kia tản phát ra cảm giác thân thiết. Hào quang chợt lóe, kim quang dần dần hóa thành năng lượng vô hình dung hợp vào trong lòng và thân thể của nàng . Trong phút chốc, trong lòng nàng tràn ngập vô tận tình cảm, hình dáng Niệm Băng hiện lên rõ ràng trong đầu nàng. Sau một khắc, ngân quang từ mi tâm nàng xuyên qua mà nhập vào, không đợi phản ứng, nàng chỉ cảm thấy đại não nổ vang, liền mất đi ý thức.

Đưa mắt nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư hóa thành cự đại hỏa long dẫn Áo Tư Tạp, Lam Thần và Phượng Nữ rời đi, Ngọc Như Yên không nhịn được lại rơi nước mắt; thật không dễ dàng cả nhà đoàn viên, rồi lại phân khai. Là mẫu thân, nàng thực sự khó có thể ức chế bi thương trong lòng. Nhưng nàng biết, chính mình chỉ có thể lựa chọn như thế, bất luận là vì an toàn của Băng Vân, còn là tâm nguyện của tỷ muội họ, nàng sẽ không ngăn trở Lam Thần và Phượng Nữ rời đi. Nàng bây giờ chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện Niệm Băng có thể cải tử hoàn sinh, như vậy chính mình một nhà mới có thể chính thức đoàn tụ.

Gia Lạp Mạn Địch Tư bọn họ trở lại Băng Tuyết thành. Long Linh còn trong hôn mê, mặc dù cùng tiếp thụ Thiên Sứ chi lệ, nhưng thực lực của nàng cùng Phượng Nữ và Băng Vân có chênh lệch không nhỏ, nên quá trình cải tạo cũng lâu hơn rất nhiều. Long Trí mặc dù không biết nữ nhi vì cái gì lại biến thành như vậy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được cơ thể Long Linh dưới một cỗ năng lượng thuần khiết đang không ngừng cải tạo, đó tuyệt sẽ không là chuyện xấu. Cho nên hắn chỉ đưa Long Linh an trí tại phòng của mình, cũng không có dùng ma pháp để ngăn cản năng lượng kia phát huy.

Gia Lạp Mạn Địch Tư đưa Áo Tư Tạp, Lam Thần và Phượng Nữ ba người trở lại Thanh Phong trai, vừa vào cửa hắn liền gặp Tuyết Tĩnh đang dạy phục vụ sinh. Tuyết Tĩnh vừa thấy hắn trở lại, ánh mắt nhất thời sáng ngời, lộ ra một tia mừng rõ. Nhưng rất nhanh liền nghiêm túc lại, tiến lên vài bước nghênh đón, kéo lỗ tai Gia Lạp Mạn Địch Tư, tức giận nói: “Tử hỏa long ( Hỏa long đáng chết – mắng yêu ^^), ngươi còn biết trở về à ?” .

“Ôi chao, đau quá! Nàng nhẹ tay chút được không, nói như thế nào thì ta cũng là sư phó của nàng mà! Nàng làm vậy là biểu hiện tôn sư trọng đạo sao?” . Gia Lạp Mạn Địch Tư liên tục la hét, nhưng trên mặt không có một chút thần sắc bất mãn, ngược lại lộ ra một tia tiếu ý, tựa hồ tình trạng bây giờ dường như sớm đã thành thói quen.

Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, tay nắm tai hắn ngược lại càng dùng sức : “Còn tôn sư trọng đạo á ! Ngươi đột nhiên bỏ đi, cả nói cũng không nói một tiếng. Hừ, hình dạng ngươi có chỗ nào giống sư phụ không.”

Nói tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi đỏ lên. Vài tháng nay, nàng đi theo Gia Lạp Mạn Địch Tư tu luyện vũ kỹ, thực lực tăng nhiều. Cho dù không cần sử dụng thanh kiếm Gia Lạp Mạn Địch Tư tặng , nàng cũng đã đạt tới thực lực Vũ đấu gia. Ngay cả Tuyết Cực cũng theo nữ nhi được lợi, lấy kinh nghiệm trên ngàn năm của Gia Lạp Mạn Địch Tư, tùy tiện chỉ điểm cho lão vài câu cũng khiến lão được lợi vô cùng. Bất quá, Gia Lạp Mạn Địch Tư dạy Tuyết Tĩnh mặc dù rất nghiêm túc, nhưng mỗi lần hắn đều yêu cầu tay cầm tay để dạy Tuyết Tĩnh. Tự nhiên tay chân hắn không có nhàn rỗi, chung quy là muốn từ trên người Tuyết Tĩnh chiếm chút tiện nghi. Vì điểm ấy, hắn không ít lần bị Tuyết Tĩnh chỉnh sửa; bất quá hắn càng mừng rỡ , hắn thích tính cách thẳng thắn đó của Tuyết Tĩnh.

Tuyết Tĩnh càng tiếp xúc với Gia Lạp Mạn Địch Tư, mới phát hiện cái tên gia hỏa kêu là Long Hỏa này lại có thể uyên bác đến thế. Hơn nữa, hắn ẩn tàng thực lực rất mạnh, cả chính nàng cho tới bây giờ cũng không tưởng tượng ra được. Để cho Tuyết Tĩnh vừa lòng, đúng là Gia Lạp Mạn Địch Tư đã thừa nhận tính tình của mình, bất luận chính nàng khi dễ hắn thế nào, hắn đều im lặng chịu đựng, một điểm cũng không có tỏ ra dáng điệu của sư phụ. Mặc dù nàng mặt ngoài không nói, nhưng bên trong bất tri bất giác, lòng của nàng đã dần dần hướng Gia Lạp Mạn Địch Tư nương tựa vào.

Nhìn thấy đường đường cả Hỏa Long Vương có thể bức Băng Tuyết nữ thần tế tự bỏ đi lại bị một nhân loại nữ hài kéo lỗ tai như vậy , mà cả một chút phản kháng đều không có, Áo Tư Tạp ba người đồng thời sửng sốt một chút. Áo Tư Tạp còn ổn, hắn cùng Niệm Băng linh hồn tương thông, tự nhiên biết một ít chuỵên Tuyết Tĩnh và Gia Lạp Mạn Địch Tư. Nhưng Phượng Nữ và Lam Thần lại không rõ, nếu không phải việc của Niệm Băng giống như tòa núi lớn đặt ở trong lòng các nàng, có lẽ các nàng đã sớm cười ra tiếng rồi. Dù sao, hình dáng Gia Lạp Mạn Địch Tư bây giờ thật sự thấy rất tức cười.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười khổ nói: “Tĩnh Tĩnh, nàng nghe ta giải thích được không. Kỳ thật, ta tổng cộng cũng không ly khai lâu mà. Nếu Niệm Băng không phải xảy ra chuyện, ta làm sao phải đột nhiên bỏ đi chứ?” .

Tuyết Tĩnh liếc mắt Áo Tư Tạp sau lưng Gia Lạp Mạn Địch Tư. Lại nhìn sắc mặt sáng sủa của Phượng Nữ tỷ muội. Sự bực bội chưa vơi đi liền trở lại : “Hắn gặp chuyện không may? Hắn có thể có chuyện gì? Hừ, hai nữ nhân này là sao ? Ta biết ngươi không có lá gan này. Niệm Băng, ngươi giỏi a! Mới vừa đi không được vài tháng liền lại có hồng nhan tri kỷ. Ngươi xứng đáng với Long Linh muội muội của ta sao?”.

Giọng của Tuyết Tĩnh inh ỏi, dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của khách nhân trong Thanh Phong trai. Gia Lạp Mạn Địch Tư chận lại nói: “Sự tình không đơn giản như ngươi tưởng đâu, ngươi trước tiên buông tay ra, rồi chúng ta vào phía sau nói.”

Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, lúc này mới buông tay nhéo Gia Lạp Mạn Địch Tư ra, nói: “Đi theo ta .” Nói xong, xoay người hướng bên trong đi tới, dẫn mọi người vào trong một gian tĩnh thất.

Áo Tư Tạp đóng chắc cửa, rồi Tuyết Tĩnh nói: “Tốt lắm, bây giờ có thể nói đi. Rốt cuộc làm sao vậy? Niệm Băng, ngươi nhất định phải giải thích cho ta. Linh Nhi muội muội tính tình rất tốt, ta cũng không thể để cho nàng mặc ngươi khi dễ.”

“Đủ rồi.” Gia Lạp Mạn Địch Tư sắc mặt hắn trầm xuống, nhất thời một cỗ uy áp mãnh liệt tràn đầy trong phòng. Khiến cho Tuyết Tĩnh đang muốn nói tiếp ngừng lại. Nàng có lẽ lần đầu tiên thấy hình dáng Gia Lạp Mạn Địch Tư nổi giận, trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng có chút sợ hãi nhiều ít , lầm bầm nói: “Hung dữ cái gì, lớn giọng như vậy làm gì? Ta cũng không phải không nghe thấy.”

Vừa nghe Tuyết Tĩnh nói lời này, Gia Lạp Mạn Địch Tư vốn làm bộ nghiêm túc đã không dễ gì, thiếu chút nữa thuận theo tan rã. Hẵn miễn cưỡng nhịn tiếu ý trong lòng, ho khan một tiếng, nói: “Tĩnh Tĩnh, tới bây giờ, có một số việc ta cũng không thể giấu diếm nàng. Đầu tiên, Niệm Băng thật sự đã xảy ra chuyện, có thể nói hắn bây giờ đã chết. Ngươi trước mắt nhìn thấy cũng không phải bản thân Niệm Băng.” Lập tức, hắn đưa chuyện Niệm và Phượng Nữ, Lam Thần nói sơ qua một lần ”… cho nên, dù Niệm Băng có thể cứu sống, chỉ sợ hắn cũng đến không kịp giúp Thanh Phong trai các người tham gia Trù Thần đại hàn, nàng phải nói với phụ thân một tiếng.”

Tuyết Tĩnh ngơ ngác nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư : “Niệm Băng đã chết? Ngươi không phải đang dối ta chứ. Hắn…” Mặc dù nàng vẫn có chút hận Niệm Băng, nhưng đột nhiên nghe Niệm Băng đã chết , ý nghĩ bi thương cũng không ngăn được dâng lên.

Gia Lạp Mạn Địch Tư thở dài một tiếng: “Cho dù nàng hòai nghi nhân phẩm của ta, cũng không nên hoài nghi tình huynh đệ giữa ta và Niệm Băng. Nàng nghĩ ta sẽ lấy chuyện sinh tử của hắn ra nói giỡn hay sao? . Còn có một việc ta cũng muốn nói cho nàng biết , Tĩnh Tĩnh, sợ là duyên phận thầy trò giữa chúng ta đã hết, từ nay về sau ta cũng không quay trở lại nữa.”

Tuyết Tĩnh thân thể rung động mạnh : “Ngươi … đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ sau khi cứu sống Niệm Băng ngươi cũng không trở lại sao? Ngươi, ngươi không cần ta…. Cần đồ đệ này nữa?” . Đã quen có Gia Lạp Mạn Địch Tư bên cạnh, trong lòng nàng không khỏi mọc lên cảm giác mất mát mãnh liệt. Tuyết Tĩnh cắn môi, trong mắt lóe ra quang mang phức tạp, nàng đột nhiên phát hiện chính mình đã có chút không rời được nam nhân này.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười khổ nói: “Không, không phải ta không cần nàng, chỉ sợ là nàng không cần ta mới đúng. Tĩnh Tĩnh, có chuyện ta vẫn gạt nàng, kể cả tên Long Hỏa này cũng là giả. Ta là thật tâm thích nàng, cả ngàn năm nay, nàng là người duy nhất đả động tâm tình của ta với nữ nhân. Nhưng mà nếu nàng biết thân phận chính thức của ta, có lẽ rất khó chấp nhận .” Nói tới đây, hắn không khỏi lộ ra sắc khí ảm đạm.

Tuyết Tĩnh sửng sốt một chút, tâm trạng có chút tốt hơn , hiếu kỳ hỏi : “ Thân phận ngươi là gì? Ngươi thấy ta có là người để ý thân phận con người ngươi sao? . Cho dù ngươi là tên khất cái, chỉ cần ta nghĩ rằng ngươi tốt, ta cũng sẽ là đồ đệ của ngươi . Đợi một chút, ngươi vừa rồi nói vài ngàn năm là có ý tứ gì? Ta nghe không hiểu ” .



Gia Lạp Mạn Địch Tư hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm : “Tĩnh Tĩnh, ta sở dĩ nói nàng sẽ không chịu nhận thân phận ta, là bởi vì ta tịnh không phải là nhân loại. Ta là một con rồng, một con hỏa long.”

Vẻ mặt Tuyết Tĩnh đầu tiên là ngốc trệ một chút, ngay sau đó, nàng đột nhiên cười ha hả. Tiếng cười như chuông bạc kia làm cho Gia Lạp Mạn Địch Tư trong lòng mất tự tin. “Có cái gì vui chứ ? Ngươi là một con rồng sao? Ta còn là một con phượng. Ngươi lại muốn ba hoa cái gì ? Muốn tranh thủ sự đồng tình của ta để ta lưu ngươi lại sao? Hừ, ta cứ không lưu, ngươi đi đi.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư có chút khổ tâm nói: “Tĩnh Tĩnh, ta nói là lời thật . Ta không có lừa nàng, sau nà ta cũng không lừa nàng. Niệm Băng nguy hiểm trong sớm chiều, chúng ta lập tức liền phải rời khỏi nơi này.” Vừa nói, hắn nâng tay mình lên. Trong hồng quang lấp lóe, cánh tay trong nháy mắt trở nên thô đại nổi căng lên bên ngoài y phục, dưới một mảnh hồng sắc lân phiến dày đặc hóa thành một cái long trảo.

Tuyết Tĩnh nụ cười cứng đờ, nhìn hình dáng nghiêm túc của Gia Lạp Mạn Địch Tư, lại nhìn bọn người Phượng Nữ một bên không hề kinh ngạc, nàng không khỏi thất thanh : “Ngươi, ngươi thật sự là một con rồng sao? Nhưng ngươi như thế nào….”

Gia Lạp Mạn Địch Tư gật đầu, nói: “Không sai, ta là một con rồng, Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư mới là tên của ta, điểm này Niệm Băng cũng biết rõ ràng. Là Hỏa Long Vương cao quý, ta có thực lực tương đương Thần Hàng sư của nhân loại các người. Đồng thời dưới bí thụât của Long tộc, ta có thể biến thân thành người. Thân thể cấu tạo của ta và người không có chỗ gì bất đồng, có lẽ cũng chính là bởi vì như thế nên ta mới thích nàng . Ta biết đột nhiên nói ra mấy cái này khiến nàng rất khó tiếp nhận, nhưng cái này hết thảy đều là sự thật. Tốt lắm, điều phải nói ta cũng đã nói, tính toán như thế nào thì chúng ta cũng đoạn duyên phận thầy trò. Tĩnh Tĩnh, nếu như ta mang đến cho nàng phiền toái gì, Gia Lạp Mạn Địch Tư ở chỗ này hứơng đến nói lời xin lỗi. Chúng ta phải đi.”

Tâm hắn rất đau, đau tựa giống như lúc trước mất đi Quang Minh Long Vương Địch Mạn Đặc Đế. Làm ra sự lựa chọn gian nan thế này, nếu không phải bởi vì Niệm Băng đột nhiên gặp chuyện không may, chỉ sợ hắn cũng vô pháp hạ huyết tâm. Dù sao, vấn đề lớn nhất giữa hắn cùng Tuyết Tĩnh chính là chủng tộc bất đồng, một con rồng cùng một nhân loại thật sự có thể kết hợp một chỗ sao? Điểm này cả Gia Lạp Mạn Địch Tư chính mình cũng không thể khẳng định. Dài khổ không bằng ngắn đau, hắn cũng phát hiện tình cảm của mình đối với Tuyết Tĩnh càng ngày càng sâu. Nếu lại tiếp tục như vậy, hắn không biết chính mình từ nay về sau còn có dũng khí đem sự thật nói cho Tuyết Tĩnh hay không. Mặc dù hắn ngay lúc đó trong lòng rất đau, nhưng ngược lại có một loại cảm giác được giải thoát.

Nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư hướng phía ngoài đi khỏi, Áo Tư Tạp và Phượng Nữ đứng lên muốn theo hắn rời đi, Tuyết Tĩnh đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư quay lại, sắc mặt hắn đã trở nên có chút lặng lẽ : “Tĩnh Tĩnh, tính tình của nàng cần phải sửa lại, nếu không không có ta ở đây, nàng rất dễ có chuyện. Phưong pháp tu luyện ta dạy nàng nhất định phải tiếp lục tu luyện, đối với nàng sẽ có lợi ích rất lớn. Oa, Nàng làm gì.” Hắn đang đau xót nói thì Tuyết Tĩnh đột nhiên chợt lóe thân tới trước mặt hắn, nắm chặt hai má hắn.

Tuyết Tĩnh trong mắt lộ ra một tia mỉm cười : “Ngươi thật là rồng sao? Biến thành người như thế này so với nhân loại chúng ta giống như đúc a! Rất thú vị. Ngươi tại sao không nói sớm ngươi là cái gì Hỏa Long Vương. Nếu sớm biết rằng ngươi là rồng trong truyền thuyết, nói không chừng ta sớm có thể quyết định gả cho ngươi rồi. Gả cho một Long Vương, thật sự là sự lựa chọn cũng không tệ.”

Vừa nói, ánh mắt nàng hàm chứa tiếu ý nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư đang trố mắt trơ miệng . Đừng nói Gia Lạp Mạn Địch Tư ngây ngốc, còn cả một bên Phượng Nữ, Lam Thần và Áo Tư Lạp cũng bị biến hóa bất ngờ này dọa nhảy dựng cả lên. Bọn họ ai cũng không nghĩ tới phản ứng của Tuyết Tĩnh lại có thể như thế này.

Cảm giác đau trên mặt dần dần tăng lên, Gia Lạp Mạn Địch Tư rốt cục tỉnh táo lại. Hắn cũng không để ý đang bị Tuyết Tĩnh nắm mặt, cố nén sự cuồng hỉ trong lòng, dò hỏi: “Nàng nói là thật sao?” .

Tuyết Tĩnh mỉm cười, nói: “Như thế nào? Còn sợ ta hối hận a! Ta đã quyết định, từ bây giờ bắt đầu giải trừ thân phận sư phó của ngươi. Ngươi đã là Long Vương, thì phải bảo vệ ta, bất quá…”.

Gia Lạp Mạn Địch Tư trong lòng đang thống khổ cùng hưng phấn trở nên dị thường mẫn cảm, vừa nghe Tuyết Tĩnh nói lại thay đổi, nhất thời khẩn trương lên : “Bất quá cái gì?” .

Tuyết Tĩnh nói: “Bất quá, ngươi nếu nói mình là rồng, thì phải biết bay chứ. Nếu ngươi nói không biết bay, ta lại không thừa nhận ngươi là rồng.”

“Bay? Biết, ta đương nhiên biết rồi, không cần nói biến trở về long thân, hình dáng nhân loại bây giờ của ta cũng có thể bay đó. Cái này dễ dàng, Tĩnh Tĩnh, nàng thật sự không chê ta sao ?”.

Tuyết Tĩnh mỉm cười, nói: “Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi đã đổi ý, không muốn ta nữa ?. Ta nói cho xú long ngươi biết, có thể xem là ngươi muốn hay không cần ta cũng đều không được, từ nay về sau ngươi đến nơi nào thì ta đi đến nơi đó.”

“Trời ạ!” Gia Lạp Mạn Địch Tư làm ra một động tác khoa trương, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng : “Trời ạ, người không phải trêu cợt ta sao ! Sớm biết Tĩnh Tĩnh lại thích ta là rồng, ta đã sớm có thể thành công rồi.”

Tuyết Tĩnh làm động tác nhéo lỗ tai hắn thuần thục, nói: “Tốt rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, không phải mau đi cứu Niệm Băng sao? Ta đi tới ba ba chào một cái, nói là cùng Linh nhi đi ra ngoài chơi mấy ngày, chúng ta có thể cùng đi. Ôi, được rồi, ngươi cũng không nên nói cho cha ta biết ngươi là rồng. Ta mặc dù có thể tiếp nhận, nhưng không có nghĩa là cha ta cũng có thể tiếp thụ được.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư tâm tình cực tốt , nói : “Phải, lão bà đại nhân vĩ đại. Cái khí chất vĩ đại của Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư từ nay về sau sẽ tặng cho nàng.”

Tuyết Tĩnh nhéo trên cánh tay hắn, sau khi trừng mắt với hắn một cái rồi chạy ra khỏi phòng. Nhưng nàng lại cũng không có phản đối Gia Lạp Mạn Địch Tư xưng hô đối với mình như vậy. Kỳ thật, cũng không phải thân phận Long Vương của Gia Lạp Mạn Địch Tư đả động nàng, mà là thổ lộ của Gia Lạp Mạn Địch Tư. Mặc dù hắn là rồng, nhưng Tuyết Tĩnh trải qua đủ loại dĩ vãng, muốn tìm được tình yêu chính thức, chính bản thân nàng cũng phải nỗ lực.

Một lúc sau, Gia Lạp Mạn Địch Tư lại biến thân thành cự long, dẫn mọi người bay khỏi Băng Tuyết thành. Cùng bọn họ rời đi đã có thêm hai người : Tuyết Tĩnh và Long Linh. Long Linh vẫn như cũ bị vây trong hôn mê, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng mặc kệ Long Trí có đồng ý hay không, căn bản là không nói cho hắn biết, trực tiếp dẫn Long Linh cùng ly khai. Mặc dù trên lưng ngồi năm người, nhưng tốc độ Gia Lạp Mạn Địch Tư một chút không giảm. Tuyết Tĩnh ngồi ở gần nhất phía trứơc, nên hắn cố ý khoe khoang, cố ý đem tốc độ tăng lên đến cực hạn, toàn thân tản ra một màn hào quang hỏa hồng sắc bảo vệ mọi người, khiến cho gió không thể thổi tới bọn họ.

Lần đầu tiên bay vào không trung, lại ngồi trên lưng con rồng yêu mến của mình, Tuyết Tĩnh hô to thỏa nguyện, hết sức phân khởi hoan hô không ngừng. Có nàng khấy động không khí, nên người trầm mặc như Phượng Nữ và Băng Vân cũng thoáng buông lỏng tâm tình một chút. Dưới tình huống Gia Lạp Mạn Địch Tư cấp bách bay không tiếc năng lượng, nên trong thời gian ngắn ngủi một ngày thời gian, bọn họ đã đi tới biên giới Hàn Lĩnh giữa Băng Nguyệt đế quốc và Lãng Mộc đế quốc.

Xa xa, Tuyết Tĩnh thấy không trung lượn vòng sáu đám hào quang màu sắc rực rỡ. Khoảng cách dần dần gần, nàng thấy được rõ ràng sáu đám ánh sáng màu kia dĩ nhiên đều là sáu con cự long giống Gia Lạp Mạn Địch Tư. Trên đường trở về, Gia Lạp Mạn Địch Tư đã dùng phương pháp của Long tộc thông tri cho bọn người Tạp Tiệp Áo Tây Tư. Phán đoán bọn họ sắp trở về, nên chúng Long Vương đồng thời ra đón.

Đôi cánh hỏa hồng sắc mở ra, thế bay tới trước của Gia Lạp Mạn Địch Tư trong nháy bắt giảm bớt. Hắn ngừng lại ngoài trăm trượng trước mặt sáu Long Vương, cúi đầu nói: “Ta đã trở lại ”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook