Chương 48: Trù Thần Tử Tu (thượng)
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Nụ cười trên mặt Mộng cô nương vừa hiện lên bỗng nhiên biến mất, nói: “Ngươi nói gì thế, ta năm nay hai mươi hai tuổi tên là Tử Thanh Mộng, từ nay về sau ngươi trực tiếp gọi tên ta là được rồi, không cần Mộng cô nương, Mộng cô nương nữa. Trù nghệ hệ trong học viện chúng ta chỉ là một tiểu hệ, ngoại trừ ma pháp hệ có nhân số ít nhất ra, hệ chúng ta có hơn một ngàn người chia làm năm niên cấp, mỗi niên cấp chia làm năm ban phân biệt học Nhiệt Ái Phanh Nhẫm, Lương Thái Lãnh Bính, Diện Điểm, Dược Thiện cùng Tiểu Cật. Trong đó học tập Nhiệt Thái Phanh Nhẫm là có nhiều người nhất đại khái chiếm khoảng ba phần trong từng niên cấp, ta là đệ tử Lương Thái Lãnh Bính năm thứ năm đồng thời cũng là đao công sư phụ của hệ này cho nên ngươi cho rằng như thế nào cũng được.”
Đao công sư phụ? Ở trước mặt mà cũng không có nhìn ra a! Chính mình am hiểu nhất cũng là đao công, có cơ hội nhất định sẽ cùng nàng luận bàn một chút. Niệm Băng đang suy nghĩ đã đi theo Tử Thanh Mộng đến cửa học viện, bốn gã đệ tử phụ trách thủ vệ cửa vừa thấy nàng đến lâp tức cố gắng đứng thẳng ngưởi lên, trong mắt toát ra thần sắc cung kính, đồng thanh nói: “Chào học trưởng.”
Tử Thanh Mộng chỉ gật đầu cũng không có dừng lại dẫn Niệm Băng đi vào học viện, “Tại sao bọn họ gọi ngươi là học trưởng mà không gọi là sư phụ vậy?” Niệm Băng nói ra nghi hoặc ở trong lòng.
Tử Thanh Mộng liếc mắt nhìn hắn nói: “Bởi vì ta cũng là đệ tử bên vũ kỹ hệ, đồng dạng cũng là ngũ niên cấp học viên bọn họ tự nhiên sẽ gọi ta là học trưởng. Ờ, đã quên nói cho ngươi tại học viện này, chỉ cần ngươi có năng lực để ứng phó khảo thí là có thể kiêm học vài chức nghiệp, đương nhiên, học phí là tất nhiên và còn phải thông qua cuộc kiểm tra của hệ đó.”
Niệm Băng trong lòng vừa động, cảm thụ rõ ràng hơi thở thanh lãnh trên người Tử Thanh Mộng, nói: “Ta nghĩ ngươi chủ tu chính là vũ kỹ còn trù nghệ hệ là tuyển tu của ngươi?” ánh mắt hắn cũng không có dừng lại trên người Tử Thanh Mộng mà là nhìn về phía một thao trường thật lớn trước mặt, thao trường có ít nhất mấy ngàn người đang luyện tập, có người đang nói chuyện phím, có người luận bàn vũ kỹ, người thì đang đi bộ, vài ngàn ngươi có mặt tại thao trường này có vẻ rất lạnh lùng. Thao trường thật lớn không biết là dùng cái gì để tạo thành mặt đất có màu xanh xám cảm giác phi thường cứng rắn. Xung quanh thao trường là trùng trùng kiến trúc cao tới tám tầng chính là nơi dạy học, Niệm Băng chính là lần đầu tiên thấy kiến trúc to lớn như thế, trong lúc nhất thời tò mò đối với Lan Mộng học viện này càng tăng thêm vài phần.
Tử Thanh Mộng có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng nói: “Ngươi như thế nào biết được.”
Niệm Băng mỉm cười nói: “Ta nói là đoán thì ngươi có tin hay không?” Hắn đương nhiên là đoán rồi, chỉ có điều là đoán có căn cứ, rõ ràng là khi Tử Thanh Mộng nói về Lan Mộng học viện trước tiên là nói về vũ kỹ hệ mà không phải là trù nghệ hệ. Hơn nữa khi nàng giảng giải sự huy hoàng của vũ kỹ hệ thì thần sắc trên mặt rõ ràng có chút đắc ý, còn khi nói về trù nghệ hệ thì thần sắc có vẻ bình thản hơn.
Tử Thanh Mộng cũng không có truy vấn, hai người trầm mặc đi qua thao trường nàng dẫn Niệm Băng hướng về phòng học phía Tây đi đến, Tử Thanh Mộng cũng không có trực tiếp dẫn NIệm Băng đi vào mà dẫn dẫn hắn đi vòng qua bên cạnh, đi vào từ phía sau. “Các phòng học bên ngoài chủ yếu là của các hệ lớn, trù nghệ hệ ở tại tòa nhà bên kia, từ nay về sau đừng có nhớ lầm, túc xá đồng dạng cũng ở trong tòa nhà này.”
Đó là một tòa nhà năm tầng, nếu tại địa phương khác lầu năm có lẽ là đã phi thường cao nhưng so sánh với những tòa nhà tám tầng bên ngoài cái này thật sự không tính là cái gì. Cả tòa nhà lớn nhìn qua diện tích không hề nhỏ, đệ tử lui tới cũng mặc đồng phục màu lam đậm giống như các đệ tử ở trên thao trường chỉ có điều phía trên lại có một phù hiệu không lớn viết trù nghệ hai chữ.
Tử Thanh Mộng dẫn NIệm Băng đi lên lầu năm đến trước cửa một gian phòng trực tiếp đẩy cửa mà đi vào, Niệm Băng đi theo phía sau nàng, còn chưa thấy được tình hình ở chỗ này đã nghe thấy một tiếng thét vang lên.
“Hả! Là ai không có quy củ như vậy, chưa gõ cữa mà đã bước vào…. Tiểu Mộng, thì ra là ngươi à! Ngươi muốn hù chết ta sao phiền toái ngươi từ nay về sau hãy gõ cữa có được không.”
Niệm Băng từ sau lưng Tử Thanh Mộng nhìn lại chỉ thấy một nam một nữ hai người đang chỉnh trang lại quần áo của mình, nam tử kia nhìn qua hình dáng đã hơn năm mươi tuổi
Tử Thanh Mộng lạnh lùng nói: “Đại tình thánh, ta dẫn một tân đệ tử đến cho ngươi đây.”
Nam tử ho khan vài tiếng nói: “Tân đệ tử ngươi quyết định không phải là được rồi sao, cần gì phải dẫn hắn đến nơi này? Tốt lắm, các ngươi vào đi. Tiểu Y Y, ngươi trước tiên ra ngoài, rảnh rỗi ta sẽ tìm ngươi.” Nghe hắn dùng âm thanh ngon ngọn gọi Tiểu Y Y ba chữ, Niệm Băng cảm thấy rùng mình, đây là hệ chủ Nhâm của trù nghệ hệ hay sao? Trung niên nữ tử kia hướng hệ chủ Nhâm tình tứ liếc mắt một cái, phảng phất như là không hề thấy dung mạo anh tuấn của Niệm Băng, chỉnh trang lại quần áo thong dong mà đi. Tử Thanh Mộng dường như đối với việc xảy ra ở nơi này là bình thường, sắc mặt cũng không có gì biến hóa.
Hệ chủ Nhâm ho khan một tiếng nói: “Vào đây, ngồi xuống đi. Nơi này của ta có chút bừa bộn.” Quả thật là bừa bộn, hơn nữa không phải là có chút, cả căn phòng lớn bên trong vứt xả bừa bãi, trên bàn thậm chí còn có một vũng nước nhưng không khí trên trong văn phòng cũng coi như là tươi mát. Tử Thanh Mộng cùng Niệm Băng đi vào bên trong phòng, hệ chủ Nhâm đơn giản dọn dẹp hai cái bàn ở phía sau rồi ánh mắt dừng ở trên người Niệm Băng nói: “Có thể làm cho Tiểu Mộng tự mình mang tới hẳn là có chút bổn sự. Tiểu tử, khả năng của ngươi như thế nào?”
Niệm Băng ho khan một tiếng, trên mặt vẫn duy trì vẻ mỉm cười như trước: “Ta chỉ là trước kia học qua mấy ngày nấu ăn mà thôi, muốn đến quý học viện để học tập một chút về trù nghệ.”
Hệ chủ Nhâm ánh mắt chuyển sang Tử Thanh Mộng, Tử Thanh Mộng âm thanh lạnh lùng nói: “Không nên nhìn ta, ngươi có thấy ai chỉ mới học qua mấy ngày trù nghệ mà có khả năng nắm giữ Cẩm Tự Hư Dũ chưa? Người ta đã giao cho ngươi rồi, ngươi xem làm thế nào đi.” Nói xong, dường như không hề muốn ở lại căn phòng này một khắc nào nữa, xoay người bước đi.
Nghe được Cẩm Tự Hư Dũ bốn chữ, hệ chủ Nhâm vốn hai mắt tĩnh lặng bỗng nhiên sáng ngời lên: “Cẩm Tự Hư Dũ, ngươi biết được Cẩm Tự Hư Dũ trong năm đại danh đao sao?”
Niệm Băng nhìn hệ chủ Nhâm nói: “Có thể xem như vậy, chỉ là hỏa hầu vẫn còn chưa đủ mà thôi.” Cái này không phải là hắn khiêm tốn, cho dù là Cẩm Tự Hư Dũ hay là Long Vu Tập Vũ, khoảng cách đỉnh phong hắn vẫn còn chênh lệnh không nhỏ, nhưng bây giờ không phải bằng vào luyện tập là có thể có hiệu quả, giống như Tra Cực nói hắn bây giờ cần nhất chính là chữ ngộ.
“Là Tra Cực cho ngươi tìm đến ta?” hệ chủ Nhâm một lần nữa ngồi lại vị trí cũ, nhưng những lời này của hắn lại làm cho Niệm Băng chấn động toàn thân. Lạnh nhạt cười nói: “Ngoại trừ lão Tra ra, có thể không còn ai có thể dạy cho một người chưa tới hai tuổi biết được Cẩm Tự Hư Dũ, ngươi không cần phải kinh ngạc, thực không nghĩ tới lão Tra biến mất đã hai mươi năm rốt cuộc cũng đã có tin tức rồi.”
“Ngài quen sự phụ của ta sao?” Thanh âm Niệm Băng không hề giữ được bình tĩnh, trước mặt lão nhân có dung mạo tục tĩu này đem lại cho hắn một loại cảm giác cao thâm khó lường.
Hệ chủ Nhâm cười hắc hắc nói: “Chẳng lẽ sư phụ của ngươi không hề nhắc qua Dâm Đà Tử Tu hay sao? Lão gia hỏa này không lẽ ngay cả lão bằng hữu cũng quên rồi sao.”
Dâm Đã Tử Tu bốn chữ vừa vào tai, Niệm Băng nhớ tới câu chuyện mà Tra Cực từng kể với mình, trong giới trù sư lúc đó có năm đầu bếp xuất sắc nhất được giới trù nghệ xưng là năm trù thần, phân biệt có ngoại hiệu là Quỷ, Liệt, Đà, Linh, Diệu. Trong đó, Diệu trù thần chính là sư phụ của Minh Nguyên và Minh Huy, kỹ thuật hắn am hiểu nhất là sự khéo léo và chế biến mì phở. Còn sư phụ Tra Cực của mình đứng đầu trong năm trù thần, năm người từng đấu với nhau ba lần, đến thứ tự sắp xếp tên cũng là thứ hạng, trong các trận so tài trước đây, Quỷ Trù Tra Cực như là quỷ thần luôn luôn lấy ưu thế vượt trội giành lấy thắng lợi cuối cùng, mà bốn vị trù thần còn lại năng lực cũng chỉ có chút chênh lệnh mà thôi. Tra Cực lúc đánh giá Đà trù thần, vẻ mặt phi thường quái dị, nói: Dâm Đã Tử Tu cái lão đó là khác bốn người chúng ta nhất, trù nghệ tên đó chẵng những cao minh hơn nữa còn quái dị, có lẽ ngươi không tin những món ăn hắn am hiểu nhất đều là từ trên thân thể nữ nhân mà tìm được cảm hứng. Dâm Đà Tử Tu, Dâm Đà Tử Tu, không nghĩ tới, Đà trù thần bài danh đệ tam trong năm trù thần lại ở trù nghệ học viện này làm hệ chủ Nhâm.
Niệm Băng vội vàng khom lưng hướng Tử Tu hành lễ nói: “Tử Tu tiền bối, nguyên lai ngài đúng là Đà trù thần nổi danh vang dội! Vãn bỗi thật sự là thất lễ.”
Tử Tu có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi, ta ghét nhất là mấy cái lễ nghĩa này, ngươi đi theo lão Tra Cực học trù nghệ bao lâu rồi! Hắn bây giờ ở chỗ nào? Hai mươi năm qua, hắn một chút tin tức cũng không có, giới trù nghệ bên ngoài đã sớm có những biến đổi thật lớn.”
Bi ai theo trên người Niệm Băng tản ra, hồi tưởng lại lúc sư phụ dạy dỗ hắn, hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Tử Tu tiền bối, sư phụ của ta đã qua đời. Trước đó ta đã theo sư phụ học nghệ tám năm, công ơn dạy dỗ của lão nhân gia, Niệm Băng không một khắc nào quên. Tử Tu tiền bối, ngài là lão bằng hữu của sư phụ ta, việc kia ngài không thể không nói cho ta biết, cuối cùng là ai cùng sư phụ của ta định ra đỗ ước khiến cho sư phụ bại trận phải chặt đứt cánh tay?”
Ánh mắt Đà Trù Tử Tu trờ nên ảm đạm: “Lão Tra Cực đã chết rồi sao? Tốt, chết thật là tốt, hắn đã chết, từ nay về sau đã mất đi một người áp chế ta, tốt đấy, ta như thế nào vẫn còn chưa chết.” Mặc dù là hắn đang mắng nhưng Niệm Băng lại phát hiện rõ ràng, đôi bàn tay to cực kỳ ổn định kia lại có chút run rẩy, đối với một vị đỉnh cấp trù sư mà nói tình huống này nhất định không có khả năng xảy ra, lệ quang trong mắt Tử Tu không ngừng lóe ra nhưng nước mắt thủy chung lại không hề rơi xuống, hắn ngơ ngác ngồi một chỗ như là một pho tượng sống.
“Tử tiền bối, ngài không sao chứ, sư phụ của ta đã ra đi nhưng thời điểm hắn ra đi thực sự thanh thản, ngài cũng đừng quá đau buồn.” Nhìn thấy hình dáng của Tử Tu, Niệm Băng hiểu được lão nhân trước mặt mặc dù cùng với sư phó cạnh tranh cả đời nhưng sâu trong đó lại tồn tại tình bằng hữu sâu sắc.
“Ngươi có việc chứ ta làm gì có việc gì. Mẹ nó, lão già Tra Cực kia lại chết sớm như vậy, không biết bổn sự của hắn ngươi đã học được mấy phần, nếu kỹ nghệ của Quỷ Trù thất truyền, hắn có nằm dưới đất ta cũng moi hắn lên. Tiểu tử, ngươi muốn biết ai đã đánh gãy tay của sư phụ ngươi sao? Hảo, chỉ cần tài năng của ngươi ở trù nghệ có thể thắng được ta thì ta sẽ nói cho ngươi, nếu không ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được. Ta Dâm Đà Tử Tu đã nói thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, ta sẽ an bài ngươi ở ngũ niên cấp trước, sau một năm nếu ngươi không thể chiến thắng ta thì có thể cút đi được rồi.”
Niệm Băng cung kính nói: “Tử tiền bối, ta nghĩ không cần chờ lâu như vậy, ta bây giờ sẽ hướng ngài khiêu chiến, hy vọng ngài nói sẽ giữ lời nếu ngài thua thì xin hãy đem tình huống việc khiêu chiến lúc trước nói cho ta biết.”
“Bây giờ? Hảo tiểu tử, cùng với tên sư phụ đã chết của ngươi thối y như nhau, ngươi thực có thể sao? Sư phụ của ngươi có hay không nói qua cho ngươi là ta am hiểu nhất là cái gì.” Đà Trù trong âm thanh tràn ngập ngạo khí.
Niệm Băng nở nụ cười, mặc dù Tử Tu không ngừng mắng Tra Cực nhưng hắn cũng hiểu được, vị Đà Trù trước mặt mình cũng với sư phụ lúc đó có cảm tình cực kỳ sâu sắc, “Tử Tu tiền bối, xin tha thứ cho ta không tôn trọng ngài. Lúc ấy sư phụ ta đánh giá ngài như thế này, ngài nói Dâm Đà Tử Tu cái lão đó không có được cái gì ngoài kỹ thuật Thúy Mạc Đoan Ngưng cùng với Sanh Tê Họat Liệt Trọng Ưng thủ, ngoài cái đó ra không có gì đáng nhắc tới, còn cái việc từ trên thân thể nữ nhân tìm được cảm hứng cũng không tệ lắm. Mẹ nó, lão Đà Tử so với ta còn xấu hơn mà hết lần này đến lần khác đều có nữ nhân đui mù cả thích, đơn giản là một tên tàn tật không hợp nhãn, đúng là tà môn!” Niệm Băng hoàn toàn học theo ngữ khí của Tra Cực nói lại, sinh động như thật giống như là chính Tra Cực đang đứng nói ở chỗ này. Đà Trù Tử Tu nghe được sắc mặt chợt hồng chợt xanh, liên tục biến hóa.
“Hảo cái tên Tra Cực, hắn đã chết mà còn nói bậy về ta như vậy, hắn mới là một tên tàn tật không hợp nhãn, trước mặt tiểu bối mà đánh giá ta như vậy, hừ hừ…” Nghe Niệm Băng nói xong, Đà Trù Tử Tu nhất thời hét lên như sấm, chỉ vào Niệm Băng đưa tay giơ chân mắng loạn cả lên nhưng nước mặt hắn lại không thế khống chế, từ trên khuôn mặt phẫn nộ chảy xuống.
Niệm Băng như là không hề nghe tiếng Đà Trù mắng chửi, cúi đầu nói: “Sư phụ nói, bài danh cuối cùng trong năm đại danh đao là Thúy Mạc Đoan Ngưng chỉ có ngài mới có thể phát huy đến cảnh giới cao nhất, điều này hắn cũng không có khả năng so sánh, năm đại danh đao kỳ thật cũng không có phân biệt trước sau chỉ cần có thể đạt tới cảnh giới hoàn mỹ là đều có thể đạt tới đỉnh phong trong giới trù nghệ. Sư phụ còn nói, bài danh thứ hai trong bảy đại cấm thủ Sanh Tê Họat Liệt Trọng Ưng thủ cũng là ngài nắm giữ, về điểm này sư phụ nói còn kém ngài nhiều lắm. Nếu chỉ tính là những lực lượng vi diệu nắm giữ trong tay, ngài tuyệt đối là đại lục đệ nhất.”
Lau nước mắt trên mặt, Tử Tu hừ một tiếng, nói: “Cũng không sai biệt lắm, cho dù sư phụ của ngươi bây giờ ở đây cũng chưa chắc có thể hơn được ta. Tên tiểu tử nhà ngươi vừa mới học trù nghệ được vài năm đã muốn khiêu chiến sao, còn quá sớm. Như vậy đi, ta đã thấy Cẩm Tự Hư Dũ, phỏng chừng Long Vu Tập Vũ cũng đã học được một chút bên ngoài. Trước tiên ngươi cứ ở lại học ở ban nhiệt thái, năm thứ năm, trù nghệ hệ tại học, đồng thời cũng như Tiểu Mộng kiêm luôn chức đao công lão sư. Chờ khả năng đao pháp của ngươi trên Tiểu Mộng, thủ pháp thắng được ca ca nó Tử Thanh Kiếm, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nó với ca ca nó theo ta học trù nghệ đã hơn mười năm, phân biệt kế thừa Trọng Ưng Thủ và Thúy Mạc Đoan Ngưng dã pháp, măc dù hỏa hầu còn kém một chút, nhưng trong giới trẻ cũng có ít địch thủ, chỉ cần ngươi có thể thắng bọn chúng, ít nhất có thể so với bảy thành trù nghệ của ta.”
Niệm Băng mỉm cười nói: “Ta sẽ nghe theo sự an bài của ngài, bất quá, ta nghĩ không lâu nữa sẽ có thể cùng ngài luận bàn rồi.”
Tử Tu trước sau vẫn nhìn hai mắt Niệm Băng, nói: “Xem bộ dạng của ngươi, ngươi đối với thực lực của bản thân rất tin tưởng a!”
Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Làm truyền nhân của Quỷ Trù, nếu cả một chút tin tưởng cũng không có, không phải đã làm hổ thẹn danh hiệu của sư phụ sao?” Lúc trước Tra Cực giới thiệu về Tử Tu từng nói với hắn, Tử Tu là người vô cùng ngạo mạn, trừ khi có thể chế phục hắn ở lĩnh vực hắn am hiểu, nếu không hắn vĩnh viễn ngạo khí lăng nhân. Bởi vậy, giọng nói của Niệm Băng đã dần dần trở nên không khách khí.
Tử Tu đứng dậy nói: “Tiện ngươi ở đây ta tính toán một chút, một năm hai học kỳ, mỗi học kỳ học phí mười kim tệ, phí ở lại năm kim tệ, phí ăn uống năm kim tệ, tổng cộng hai mươi kim tệ. Làm khách tọa lão sư, lương mỗi tháng của ngươi là năm kim tệ, ta cũng không thu tiền của ngươi nữa. Bất quá, ngươi đừng mong ta phát lương cho ngươi. Cho nên ngươi nên tự mình lựa chọn chương trình học đi, những việc cần khi làm đao công lão sư, ta sẽ bảo tiểu Mộng nói cho ngươi. Đại lâu của trù nghệ hệ tầng một, tầng hai chỉ dùng để dạy học. Tầng ba, tầng bốn là ký túc xá, tầng năm là văn phòng của giáo sư. Ta nghĩ ngươi không cần văn phòng đâu nhỉ, trước hết ở tầng bốn đi. Trù nghệ hệ đệ tử không nhiều lắm, ta có thể châm trước cho ngươi một chút, cho ngươi ở một mình một phòng.”
Tử Tu vừa mới nói tới đây, một thanh âm hùng hậu từ bên ngoài truyền tới. “Nhị thúc, nhị thúc, nghe nói có một tên gia hỏa biết Cẩm Tự Hư Dũ đao pháp, ở chỗ nào vậy?”. Cánh cửa bịch một tiếng mở ra, một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài xông vào. Gặp người này, Niệm Băng không khỏi kinh ngạc, người này so với chính mình lại còn cao hơn một cái đầu, bả vai vô cùng rộng lớn, từ bên ngoài vào trong chẳng những phải cúi đầu, còn phải nghiêng người. Y phục màu lam đậm bó chặt lấy cơ thể hắn, làn da ngăm đem, mái tóc hồng sắc ngắn hơi bồng lên, ánh mắt hắn rất sáng, mặc dù không thể nói là anh tuấn, nhưng khí tức cương nghị sung mãn dương quang dễ khiến cho người ta có hảo cảm, toàn thân khiến người ta cảm thấy tràn ngập lực lượng, nhất là đôi bàn tay to bè kia, các khớp nhô lên. Hắn vừa xuất hiện lập tức mang tới lực áp bách cường đại. Niệm Băng không hề hoài nghi, đôi bàn tay của hắn có khả năng xé đôi bản thân.
“Tiểu Kiếm, ngươi không thể học một chút của muội muội ngươi sao, cứ lỗ mãng như vậy, làm sao có thể làm đại sự?” Tử Tu tức giận nói.
Đại hán được gọi là tiểu Kiếm căn bản không để ý tới Tử Tu, ánh mắt dừng trên người Niệm Băng, hưng phấn nói: “Chào, ngươi là tên tiểu tử biết Cẩm Tự Hư Dũ đấy sao? Ta gọi là Tử Thanh Kiếm, ngươi có thể gọi ta Tiểu Kiếm cũng được. Đi, ta và ngươi ra luận bàn một chút xem trù nghệ của ai lợi hại hơn.” Nói xong, muốn kéo Niệm Băng đi ngay.
Niệm Băng lại càng hoảng sợ, cánh tay khẽ nhích sang tránh bị Thanh Kiếm nắm được. Đây là ca ca của Tử Mộng sao? Trời ạ! Sao hai người bọn họ như không cùng một mẹ vậy.
“Tiểu Kiếm, ngươi gấp làm gì. Hắn có chạy đi đâu được đâu, sau này còn cơ hội mà. Ngươi tới vừa đúng lúc, dẫn hắn tìm một phòng ở tầng bốn ký túc xá đi. Chuyện của hắn để muội muội ngươi an bài đi, hắn tạm thời làm đao công khách tọa giáo sư. Niệm Băng, ngươi cứ gọi hắn là Niệm Băng, đi theo Thanh Kiếm đi, không có việc gì đừng tới tìm ta. Còn nữa, sau này tới phải gõ cửa trước.”
Tử Thanh Kiếm hưng phấn nói: “Thúc thúc, người đừng nhiều lời nữa, đi tìm bạn gái của người đi. Niệm Băng huynh đệ cứ giao cho ta, đi thôi, Niệm Băng huynh đệ.” Vừa nói vừa kéo Niệm Băng đi.
Nhớ tới lời Tử Thanh Mộng trước lúc đi, Niệm Băng vội vàng né bàn tay của Tử Thanh Kiếm, cười khổ nói: “Thanh Kiếm đại ca, ta tự đi cũng được, ta chưa từng học qua vũ kỹ, không chịu nổi lôi kéo đâu.”
Tử Thanh Kiếm có phần xấu hổ nói: “Ân, ta quên mất ngươi không thuộc vũ kỹ hệ. Từ nay về sau ta nhất định sẽ chú ý.” Hai người ra khỏi phòng, Tử Thanh Kiếm khi đóng cửa lại phát ra một tiếng bịch.
Nhìn cánh cửa văn phòng lung lay như muốn ngã, Đà Trù Tử Tu tức giận nói: “Xem ra ta phải thay một cái bằng tinh thiết mới được, lại bị tiểu Mộng quấy rầy chuyện tốt rồi. Đồ đệ của Tra Cực xuất hiện, xem bộ dáng hắn có lẽ đã học được vài phần bổn sự của Tra Cực. Xem ra trù nghệ giới từ nay không còn yên ổn nữa rồi, bất quá cũng nên thay đổi một chút. Mấy lão gia hỏa chúng ta Tra Cực ngươi ít tuổi nhất, thế nhưng lại chết sớm như vậy. Mẹ nó, mẹ nó chứ.” Tử Tu rốt cục cũng chẳng có tâm trí tầm hoa vấn liễu, ngồi ở bàn của mình ngây người. Niệm Băng đi theo Tử Thanh Kiếm xuống lầu bốn, Tử Thanh Kiếm vừa tới lầu bốn, lập tức hô lớn: “Lão sư trưởng lầu, lão sư trưởng lầu.” Thanh âm của hắn lớn đến nỗi cả lầu cũng run nhẹ.
“Tới đây, tới đây, lại là Tử Thanh Kiếm, tên tiểu tử nhà ngươi không thể nói nhỏ một chút hay sao? Sớm muộn gì cũng đem cái lầu này chấn sụp.” Thanh âm thanh thúy động lòng người kèm theo một làn hương thơm phả tới, khiến Niệm Băng gặp trưởng lâu mà không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì, trước mắt là một nữ tử, hơn nữa là chính là nữ tử trung niên xinh đẹp trong phòng Tử Tu lúc trước.
“Thanh Kiếm, sao vậy? Ngươi dẫn tiểu tử tới kí túc xá sao, vừa rồi ta nghe được hai câu từ tiểu Mộng và lão nhân, tiểu tử, hoan nghênh ngươi gia nhập trù nghệ hệ.”
Mặc dù có phần xem thường nữ tử này, nhưng Niệm băng cũng chủ động bắt tay nàng, nói: “Phiền toái người rồi, chủ nhiệm nói có thể cho ta ở một mình một gian.”
Tử Thanh Kiếm: “Đúng, ngươi ở một mình một gian đi, ở đây một phòng có hai giường, nói không chừng lúc nào đó ta luận bàn với ngươi có thể tiến hành ngay trong phòng ngủ. Đát Kỷ lão sư, phiền người nhanh lên.”
Đát Kỷ mỉm cười nói: “Đi theo ta.” Nói xong, không biết nàng từ đâu lấy ra một chuỗi chìa khóa, gỡ từ trên đó một chiếc đưa cho Niệm Băng, dẫn bọn họ vừa đi trong lâu, qua hơn hai mươi cánh cửa, dừng lại ở cửa phòng có số bốn hai bảy. “Đệ tử hệ chúng ta không nhiều lắm, cho nên ký túc xá có nhiều phòng trống, ngươi trước tiên ở đây đi. Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
“Ta gọi là Niệm Băng, cám ơn ngài, Đát Kỷ lão sư.”
Ánh mắt Đát Kỷ dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn của Niệm Băng một giây. “Được rồi, ngươi vào trong nghỉ ngơi đi. Từ nay về sau có chuyện gì cứ trực tiếp tìm ta là được rồi. Nhớ kỹ, tầng ba là ký túc xá nữ nhân, là nơi cấm nam nhân.” Nói xong mang theo một nụ cười có thâm ý trên khuôn mặt, xoay người rời khỏi.
Mở cừa ra, Niệm Băng và Tử Thanh Kiếm đi vào nơi ở mới của hắn. Căn phòng rất lớn, rộng khoảng ba mươi mét vuông, có hai cái tủ quần áo, hai cái ghế tựa cùng với hai cái giường và một cái bàn. Bố trí vô cùng đơn giản nhưng cũng có thể xem là sạch sẽ. Tử Thanh Kiếm không khách khí ngồi xuống một cái ghế, thể trọng không nhẹ của hắn nhất thời khiến cho cái ghế vang lên một tiếng. “Niệm Băng huynh đệ, khi nào mới cho ta kiến thức Cẩm Tự Hư Dũ của ngươi? Trước kia ta nghe nhị thúc nói qua, Ngũ Đại Đao Pháp đã rất tò mò, Cẩm Tự Hư Dũ là một loại đao pháp rất thần kỳ.”
Niệm Băng mỉm cười nói: “Ta chỉ biết chút ít bề ngoài thôi. Thanh Kiếm đại ca, xem bộ dáng của ngươi có vẻ quan hệ với thúc thúc của ngươi có phần bất hòa?”
“Bất hòa á? Sao lại như vậy được, thúc thúc mặc dù lớn tuổi hơn ta và Tiểu Mộng nhưng giống như một lão tiểu hài nhi vậy. Ngoại trừ hành vi không kiểm điểm ra, những thứ khác đều không có gì. Là hắn tự mình yêu cầu chúng ta không cần lễ số. Ở cùng thúc thúc có lẽ còn thoải mái hơn ở cùng phụ thân, thúc thúc tựa như bằng hữu của chúng ta, thậm chí là huynh đệ. Niệm Băng, ngươi vừa tới, có lẽ đối với chuyện ở đây còn không hiểu nhiều, vừa rồi Đát Kỷ lão sư ngươi từng gặp trong văn phòng thúc thúc, nhưng ngươi cũng đừng lầm rằng cô ấy chỉ dựa vào quan hệ với thúc thúc mới tới đây làm trưởng lâu.”
Niệm Băng mỉm cười nói: “Ta sẽ không xem thường bất cứ ai, bất luận thế nào. Đát Kỷ lão sư là thê tử của thúc thúc ngươi hay sao?”
Tử Thanh Kiếm lắc đầu nói: “Không, thúc thúc ta căn bản là không có thê tử, người cả đời này có rất nhiều nữ nhân, trong học viện nữ lão sư có chút tư sắc đều có quan hệ với người. Đát Kỷ lão sư chuyên dạy diện điểm trong trù nghệ hệ, là một lão sư trong trù nghệ hệ, cô ấy tới học viện làm việc cũng là do từng bị thúc thúc dùng trù nghệ chế phục. Nếu ngươi nếm qua diện điểm do thúc thúc làm chắc chắn sẽ thích mê. Người đã dạy ta và Tiểu Mộng không ít thứ hữu dụng. Từ nay về sau có cơ hội sẽ hướng người học hỏi nhiều hơn.”
Niệm Băng gật đầu nói: “Ta nghe Tử Tu tiền bối nói ngươi học Sanh Tê Hoạt Liệt Trọng Ưng Thủ, hy vọng có cơ hội kiến thức một chút.”
Tử Thanh Kiếm cười hắc hắc nói: “Vốn ta đối với trù nghệ không có hứng thú, chuyện nấu ăn vốn là chuyện của nữ nhân. Huynh đệ, ta không phải nói ngươi! Thật ra, chính là vì Sanh Tê Hoạt Liệt Trọng Ưng Thủ của thúc thúc ta mới chọn học trù nghệ ở đây. Ngươi không biết Sanh Tê Hoạt Liệt Trọng Ưng Thủ trong trù nghệ giới Thất Đại Cấm Thủ là cái duy nhất dùng vũ kỹ làm trụ cột, có thể dùng để nấu ăn, cũng có thể dùng để giết người, tới cả cha ta cũng không biết, là độc môn tuyệt học của thúc thúc, không học thì quá đáng tiếc. Muội muội nàng học Thúy Mạc Tao Nhã Đao Pháp đối với vũ kỹ bản thân cũng có trợ giúp. Ta bình thường không tới bên trù nghệ hệ học, thường ở bên vũ kỹ hệ nhiều hơn, nếu ngươi muốn tìm ta, cứ qua đó nói tìm Tiểu Kiếm là được, các huynh đệ đều biết ta. Không được, ta nhịn không được rồi, huynh đệ, ngươi có thể thi triển một chút cho ta xem được không? Ta đối với Cẩm Tự Hư Dũ quả thật rất tò mò! Muội muội nói ngươi ở trong quán cơm dùng Cẩm Tự Hữ Dũ khắc dưa chuột, đem mỗi khối hoàng qua đều khắc lên một chữ mộng, ta bèn lập tức chạy tới. Ngươi đừng trách móc, con người của ta đúng là hơi lỗ mãng, đối với những thứ có quan hệ với vũ kỹ đều cảm thấy hứng thú.”
Niệm Băng mỉm cười nói: “Sao lại trách móc được, ta cũng rất thích cùng Thanh Kiếm đại ca quan hệ sảng khoái như vậy. Xem bộ dáng của ngươi, vũ kỹ nhất định phi thường nổi danh trong học viện.”
Tử Thanh Kiếm gãi gãi đầu nói: “Cũng không sai. Ta là lão sư khóa trọng kiếm của học viện vũ kỹ hệ. Nếu ngươi có hứng thú với vũ kỹ, lúc nào cũng có thể tìm ta. Bất quá, tuổi của ngươi đã khá lớn , bây giờ luyện vũ kỹ đã hơi muộn rồi, nhưng để cường thân kiện thể thì ko vấn đề. Điều kiện thân thể của ngươi cũng được . Nếu tu luyện tốt cũng sẽ có thành tựu.”
Niệm Băng lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta chỉ hứng thú với trù nghệ thôi. Cảm ơn hảo ý của ngươi, nơi đây không có tài liệu gì, ta cũng vô pháp thi triển Cẩm Tự Hư Dũ a.”
“Tài liệu? Cái này quá đơn giản, bây giờ là giờ lên lớp, đi, ta mang ngươi tới phòng học của năm thứ năm trù nghệ hệ. Chiều nào cũng có lớp học đao công. Thúc thúc không phải cho ngươi làm đao công lão sư sao? Ngươi cũng nên lộ ra chút tay nghề, hễ vào học viện chúng ta đều phải có thúc bổn sự, ngươi không trấn trụ được bọn họ, sau này muốn làm sư phụ cũng không dễ.” Hắn là người mạnh mẽ, vừa nghĩ tới là làm ngay, lại đứng lên kéo Niệm Băng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.