Chương 247: Uy áp của nhạc phụ
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Trong hội nghị, người đầu tiên mở lời là Dung Việt, Hoa Dung đế quốc dù sao cũng là đệ nhất cường quốc trên Ngưỡng Quang đại lục, "Theo như thất long vương điều tra, các thần nhân vẫn không có động tĩnh gì, hiện tại đã qua hơn mười ngày, thực lực tiêu hao của chúng ta về cơ bản đã được bổ sung rồi, về phân phối lực lượng thậm chí còn được nâng cao hơn nhiều. Chúng ta có nên cắt lương cắt nước bọn thần nhân kia, sau đó chủ động xuất kích? Cũng không phải Dung Việt lòng tin quá cao, sau khi phân tích, kết luận bây giờ hết sức đơn giản, đối đầu giữa các đỉnh cấp cường giả, Ngưỡng Quang đại lục liên quân cũng không hề kém, mà đối đầu với những bán thần cấp thần nhân bên phía đối phương, cũng có thể dùng số đông ma pháp sư của Ngưỡng Quang đại lục, lại thêm Tru Thần nỗ và lượng lớn quân đội, chắc sẽ tổn thất một chút, nhưng vị tất đã không có cơ hội tiêu diệt toàn bộ thần nhân.”
Tuy phía sau Ngưỡng Quang đại lục liên quân có nguồn tiếp tế liên tục, nhưng ở đây dù sao cũng tập hợp hơn ba mươi vạn đại quân, tiếp tế là lớn đến kinh người, nếu cứ như vậy, hiển nhiên cũng không phải là tốt.
Dung Việt vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người tập trung về phía Lạc Nhu, mọi người đều thấy rõ như ban ngày tài chỉ huy mà Lạc Nhu đã thể hiện ở trong Ngưỡng Thần đại chiến, nàng từ lâu đã trở thành quân sư danh phù kỳ thực của liên quân, toàn bộ hành động quân sự đều do nàng chỉ huy, bao gồm cả việc điều phối quân đội của các quốc gia cũng không ngoại lệ. Bởi vì có sự uy hiếp quá lớn từ phía thần nhân, tứ quốc liên quân đoàn kết trước nay chưa từng có.
Lạc Nhu mỉm cười gật đầu: "Có thể là nên có vài hành động, các thần nhân mấy ngày nay vẫn không có động tĩnh, một nguyên nhân giống như chúng ta, đó là để hồi phục nguyên khí, bố trí lại từ đầu, một nguyên nhân khác, chính là vì bọn họ bây giờ đã có nguồn thực vật và nước uống. Khi bị cắt lương cắt nước, chúng ta cũng chẳng cần chủ động xuất kích, liên quân chúng ta cứ đóng quân ở đây, sắp xếp vài ngày, còn tốt hơn là xuất kích đi đánh đối phương, nếu như chủ động xuất kích, thì thế nào cũng phải bố trí lại từ đầu, nếu phía thần nhân có mai phục gì, thì chúng ta sẽ phải chịu tổn thất lớn. Mà chúng ta ở tại chỗ này, cắt lương cắt nước của bọn họ, đối phương chỉ có đường công kích chúng ta mà thôi. Như vậy, Tru Thần nỗ, và ma pháp sư của chúng ta mới có thể gây thương tổn lớn nhất cho đối phương."
Nói đến đây, trên mặt Lạc Nhu lại xuất hiện nụ cười mê người, "Đến lúc này, các thần nhân có thể có ba lựa chọn, đầu tiên là giao chiến chính diện với chúng ta. Với bố trí hiện nay của chúng ta, chính diện chiến đấu, chúng ta ít nhất có trên sáu thành phần thắng, nhưng cường giả của đối phương có thể bỏ trốn trong lúc quyết đấu, thực lực của những chủ thần và thần cấp cao thủ bên phía đối phương đều cực kỳ đáng sợ, nếu như cố ý đào tẩu, chúng ta sẽ chẳng có biện pháp gì. Chỉ có thể nghĩ biện pháp giết bọn họ sau mà thôi. Thứ hai, vì cắt lương cắt nước, đối phương phân tán binh lực thâm nhập vào Ngưỡng Quang đại lục, điều này đối với bọn họ mà nói, hiển nhiên là hạ sách, chúng ta cũng có bố trí trọng binh ở giao giới giữa Di Thất đại lục và Ngưỡng Quang đại lục, lấy Băng Nguyệt hồ làm trung tâm, đóng một lượng lớn quân đội, nếu bọn họ dám liều lĩnh phân tán, cường giả bên ta có ưu thế là tập trung lực lượng, khi truy đuổi dần dần tiêu diệt thực lực của đối phương. Có được sự hỗ trợ của Long tộc, chúng ta hoàn toàn thực hiện được. Mà tình huống cuối cùng, chính là các thần nhân vì bị cắt lương cắt nước, mà miễn cưỡng rút về Thần Chi đại lục. Binh bại như núi đổ, chỉ cần bọn họ vừa rút lui, sĩ khí biến thành số không, chúng ta sẽ lập tức đuổi giết, thẳng đến khi bọn họ chạy về đến Thần Chi đại lục. Như vậy, trận chiến này, chúng ta sẽ giành thắng lợi. Khi đó, chúng ta có thể xây dựng một phòng tuyến kiên cố ở nơi giáp ranh giữa Di Thất đại lục và Thần Chi đại lục, Thần Chi đại lục vốn chật hẹp, cường giả bên ta cũng không hề kém phía đối phương, chỉ cần vây bọn họ ở nơi đó, một ngày nào đó, chúng ta có thể hủy diệt hoàn toàn bọn họ. Cán cân đã nghiêng về phía ta, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, chúng ta là phía chính nghĩa, thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta, thực lực song phương tuy rằng là ngang nhau, nhưng chúng ta có rất nhiều ưu thế mà đối phương không có được, bởi vậy, trận chiến cuối cùng, điều chúng ta phải làm, chính là tận lực giảm thiểu tổn thất, triệt để giải quyết sự uy hiếp của thần nhân đối với chúng ta."
Phân tích của Lạc Nhu, được tứ quốc cao tầng nhất trí tán thành, sau khi hội nghị kết thúc, hành động cắt lương cắt nước cũng được tiến hành. Mà Ngưỡng Quang đại lục liên quân cũng bắt đầu động, chuẩn bị nghênh tiếp trận chiến then chốt nhất trong Ngưỡng Thần đại chiến, có lẽ, cũng có thể là trận chiến cuối cùng. Sau khi hội nghị kết thúc, Niệm Băng vừa định đi quan sát chung quanh, giúp đỡ Lạc Nhu, lại bị Lam Vũ công tước gọi lại. Đối với vị nhạc phụ này, Niệm Băng cũng không dám chậm trễ, vừa nghe Lam Vũ công tước gọi hắn, vội vàng vị Áo Lan đế quốc quân đội đệ nhất nhân này ra khỏi đại trướng.
"Công tước đại nhân, ngài tìm ta có việc sao?" Niệm Băng vừa đi theo sau Lam Vũ công tước, vừa hỏi.
Lam Vũ công tước mặt không thay đổi, nói: "Đi tới đây nhiều ngày rồi, ta còn chưa có cơ hội nói chuyện với ngươi. Tiểu tử ngươi giỏi! Thoáng cái đã cướp đi hai nữ nhi của ta."
Niệm Băng dè dặt đáp: "Công tước đại nhân, điều này có lẽ không nên dùng từ cướp, ta và Phượng Nữ, Thần Thần đều là thật lòng thật dạ yêu nhau. Ta nhất định sẽ suốt đời yêu thương các nàng."
Lam Vũ công tước phất tay, nói: "Ngươi không cần nói với ta những lời này, những lời loại này ta đã nghe nhiều rồi, bất quá, có thể làm được hay không, còn phải xem hành xử sau này của ngươi."
Nghe Lam Vũ công tước nói như thế, Niệm Băng lập tức yên lòng, tuy ngữ khí của vị công tước đại nhân này không được tốt, nhưng ít ra hắn cũng đã chấp nhận mối quan hệ giữa mình cùng Phượng Nữ và Lam Thần, "Công tước đại nhân, ta sẽ dùng hành động để chứng minh cho ngài xem."
Lam Vũ công tước thở dài một tiếng, nói: "Thẳng thắn mà nói, từ khía cạnh nhân tài, ngươi có thể xem là hoàn hảo. Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã rất kinh ngạc với tài năng của ngươi, tuổi còn trẻ đã có ma pháp thực lực không hề thấp, lại còn là một băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư, khi đó ta chỉ biết, ngươi chẳng phải vật trong ao, sẽ có ngày chói sáng. Từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên đến bây giờ, cũng chỉ mới vài năm, ngươi đã thay đổi thật lớn, vài năm, đối với người thường mà nói thì không tính là ngắn, nhưng đối với người tu luyện như chúng ta mà nói, bất luận là võ sĩ hay là ma pháp sư, lại không phải là dài, khổ tu vài năm có thể đề thăng thực lực một chút, nhưng đến cảnh giới kinh khủng như ngươi, chỉ sợ là xưa nay chưa từng có."
Niệm Băng hơi xấu hổ: "Có thể là vì vận khí của ta tương đối tốt, sau vài lần cơ duyên xảo hợp, khiến ta đột phá mấy cảnh giới, mới có được thực lực như ngày hôm nay."
Lam Vũ công tước lại lắc đầu. Xoay người lại nhìn Niệm Băng, lúc này, trên mặt của hắn đã có vài phần tươi cười, "Cơ duyên tất nhiên là trọng yếu, nhưng có thể nắm lấy được cơ duyên hay không, còn phải xem năng lực của mỗi người. Thực lực là do chín phần khổ tu và một phần vận khí, vận khí cũng chính là cơ duyên như ngươi nói, nếu như nắm được, cơ duyên chắc chắn sẽ khiến ngươi thay đổi về chất. Nhưng nếu như không có tu luyện làm nền tảng, khi có được cơ duyên, cũng không thể nắm giữ được. Như Yên cực kỳ xuất sắc tại phương diện này, ta chưa từng nghĩ là có người lại có thể vượt qua nàng, nhưng ngươi lại làm được. Bởi vậy, ở phương diện tu luyện, ngươi có thể nói là một trong số ít người mà ta bội phục. Ngươi không cần quá khiêm tốn, ta nói đích đều là lời thật lòng."
Nghe Lam Vũ công tước khen ngợi, Niệm Băng không hề đáp lời, bởi vì hắn hiểu, Lam Vũ công tước thế nào cũng có chuyện cần nói. Bằng không, hắn cũng sẽ không cần gì phải gọi mình đi.
Quả nhiên, vừa mới khen ngợi Niệm Băng xong, Lam Vũ công tước đột nhiên chuyển đề tài, lãnh đạm nói: "Mặc dù, thực lực của ngươi khiến ta kính phục, nhưng việc xử lý tình cảm thì ta lại rất ghét những người như ngươi. Ngươi nên biết chuyện trước đây của ta với Như Yên. Từ khi có được Như Yên, ta chẳng hề có bất cứ quan hệ không bình thường nào với các nữ nhân khác. Ta luôn luôn cho là, tình yêu phải một lòng một dạ, chỉ có tình yêu như vậy mới là tình yêu hoàn mỹ. Ngươi nói ngươi yêu thương sâu sắc hai nữ nhi của ta, vậy nếu như ta hỏi ngươi, ngươi yêu người nào hơn, ngươi trả lời thế nào? Ngươi có thể trả lời được không?" Nói đến đây, âm thanh của Lam Vũ công tước tuy rằng không cao, nhưng rõ ràng đã mang theo vài phần tức giận.
Niệm Băng lắc đầu, đáp: "Ta không trả lời được."
Lam Vũ công tước nhìn Niệm Băng, lúc này, bọn họ đã đi ra khỏi phạm vi của doanh trại quân đội, đến bờ hồ vốn của những di dân của Di Thất đại lục. Lam Vũ công tước dừng bước, tiếp tục nói: "Đúng, ngươi không trả lời được. Một người, chỉ có một trái tim, cũng chỉ có một lượng tình cảm cố định, nếu như, ngươi đều trao tất cả tình cảm cho một nữ nhân, đó mới là tình yêu trọn vẹn, nhưng mà ngươi bây giờ thì thế nào? Tình yêu của ngươi chia làm ba phần, đó có công bình với các nữ nhân của ngươi không? Các nàng đều không chiếm được tình yêu trọn vẹn của ngươi. Nói ngược lại, nếu như nữ nhân mà ngươi yêu thương lại có hai nam nhân khác nữa, ngươi có thể chịu được sao?"
Niệm Băng cười khổ đáp: "Ta không chịu được, nếu như có chuyện như vậy xảy ra, chỉ sợ là ta sẽ tiêu diệt tình địch của ta bằng mọi giá. Công tước đại nhân, ta đã hiểu ý của ngài, thế nhưng, bây giờ cũng đã là chuyện đã rồi. Thẳng thắn mà nói, ta cũng từng có cách nghĩ giống như ngài, cả đời này chỉ yêu một nữ nhân, thế nhưng, đôi khi tính toán lại không theo kịp những thay đổi! Trước đây, ta yêu chỉ mình Phượng Nữ, khi đến phủ công tước của ngài, ngài hẳn đã thấy được. Thế nhưng, Linh nhi cũng rất yêu ta, lòng nàng yếu đuối như vậy, nàng một mực yên lặng mặc chờ đợi ta, ta thực sự khó tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm với nàng, cũng không thể bỏ được nàng. Ta cũng đã từng đau khổ, nhưng về sau ta đã nghĩ thông suốt, tuy ta không thể trao trọn tình yêu cho một nữ nhân, nhưng ta sẽ cố hết khả năng, trao trọn tình yêu cho các nàng, hết lòng yêu thương các nàng. Ta không sợ ngài tức giận, thẳng thắn mà nói, ngài bây giờ cho dù muốn chia rẽ ta với bất luận ai Phượng Nữ hay Thần Thần, cũng là điều không thể. Ta thừa nhận, ở khía cạnh chuyên nhất, ta kém xa ngài, nhưng mà, ta yêu các nàng, ta không thể để các nàng rời xa ta vì bất cứ lý do gì. Là nam nhân của các nàng, ta có nghĩa vụ phải bảo vệ các nàng, trừ phi các nàng bằng lòng, bằng không thì, không ai có thể khiến các nàng rời khỏi ta." Mỗi lời của Niệm Băng đều rất kiên định, hắn cũng không hề giải thích điều gì, những lời này tựa hồ có phần uy hiếp, nghe khá chói tai, nhưng đó lại là những lời từ trong lòng hắn.
Lam Vũ công tước lạnh lùng nhìn Niệm Băng, lãnh đạm nói: "Ngươi vì sao không giải thích cho ta? Ta biết, chuyện phát sinh giữa ngươi và Thần Thần có thể nói là ngoài ý muốn."
Niệm Băng lắc đầu, đáp: "Không có gì để giải thích, nếu sự đã rồi, chuyện đã xảy ra trước mắt, giải thích chỉ là lấy lệ mà thôi, ta tôn trọng ngài, cho nên ta tuyệt không muốn nói qua quít với ngài. Lời ta nói đều là lời thật lòng, có thể là ngài sẽ càng thêm chán ghét ta, nhưng câu trả lời của ta cũng chỉ có thể là như thế thôi."
Vẻ lạnh lùng trên mặt Lam Vũ công tước dường như dần biến mất, hắn đột nhiên tiến lên một bước, đánh một quyền lên ngực Niệm Băng, chấn Niệm Băng lui hai bước, một quyền này cũng không hề mang theo đấu khí, hoàn toàn là lực lượng của thân thể mà thôi, Niệm Băng chí ít có một trăm loại phương pháp để hóa giải một quyền này, thế nhưng hắn biết một quyền này của Lam Vũ công tước đương nhiên không thể thương hại đến thân thể cường hãn của hắn, điều khiến hắn ngây ra, chính là thấy được nét mỉm cười trên mặt Lam Vũ công tước.
"Được rồi, chàng đừng hù dọa hắn nữa. Hắn nói rất đúng, chuyện đã xảy ra rồi. Huống chi, chàng dọa nạt cũng có tác dụng gì? Chúng ta cả hai phu thê, sợ là cũng đánh không lại hắn." Vừa nói vừa cười, Ngọc Như Yên chợt xuất hiện trước mặt Niệm Băng và Lam Vũ, vì lúc trước nói chuyện với Lam Vũ, Niệm Băng đã chìm vào suy tư, không mở ra công năng của Thiên Nhãn huyệt, cho nên không phát hiện ra Ngọc Như Yên vốn đã ở ngay cách đó không xa. Ngọc Như Yên đi tới trước mặt Lam Vũ công tước, chủ động ôm lấy cánh tay của trượng phu, mỉm cười nói: "Niệm Băng, Lam Vũ chỉ muốn dọa ngươi, để tiểu tử ngươi có thêm một chút cảnh giác mà thôi. Đỡ sau này lại lưu tình khắp nơi, như bây giờ, chúng ta miễn cưỡng tiếp nhận được, nếu như ngươi sau này còn có thêm mấy lão bà nữa, xem chúng ta có thể tha cho ngươi?"
Lam Vũ cười ha ha, tiếp lời: "Nàng không phải là nói, phu thê chúng ta gộp lại cũng không phải đối thủ của hắn sao? Cho dù như vậy thì sao chứ? Niệm Băng, coi như tiểu tử ngươi thành thật, chúng ta bỏ qua cho ngươi. Bất quá, nữ nhi của Lam Vũ ta cũng không thể chẳng rõ chẳng ràng mà đi theo ngươi, chờ đến khi cuộc chiến này kết thúc, ngươi nhất định phải đích thân đến phủ công tước của ta để hỏi cưới nữ nhi của ta, rõ chưa?"
Niệm Băng mừng rỡ, vừa muốn đáp ứng, lại nghe được một âm thanh một hòa nhã vang lên: "Nghe rõ rồi. Thông gia, ngươi không nên trách Niệm Băng, hài tử này từ nhỏ đã thiếu sự quan tâm của ta và mẫu thân, các ngươi yên tâm, sau khi trận chiến này kết thúc, ta nhất định sẽ cùng với mẫu thân Niệm Băng đăng môn cầu hôn, bày tỏ lòng tôn trọng với các ngươi." Dung Thiên đi từ xa đến. Với tinh thần lực của hắn, đương nhiên có thể nghe được câu chuyện. Hai trung niên nhân anh tuấn liếc nhau, không khỏi thầm gật đầu, tuy rằng Hoa Dung đế quốc đã từng phát sinh chiến tranh không ít với Áo Lan đế quốc, thế nhưng, đối với việc hôn nhân của con cái, hai trung niên nhân này đều đã tạm thời quên mất mình thuộc về quốc gia nào.
Lam Vũ mỉm cười: "Dung huynh, ngươi không trách ta gọi nhi tử của ngươi đến đây răn dạy chứ?"
Dung Thiên cười ha ha, đáp: "Sao có thể như vậy chứ? Trước đây, chúng ta không ở bên cạnh Niệm Băng, không ai quản thúc hắn, Lam huynh giúp ta quản thúc hắn, ta còn đang mừng là được nhàn hạ đây."
Lam Vũ mỉm cười: "Nhi tử này của ngươi xuất sắc như vậy, nếu nói là quản thúc thì ta không dám. Chờ khi chiến tranh kết thúc, ta trở về Áo Lan thành chờ Dung huynh đến đề thân. Cũng đừng để ta đợi lâu quá!"
Dung Thiên ngăn lại: "Sẽ không, sẽ không, ài, kỳ thực Niệm Băng hài tử này rất đáng thương, năm hắn sáu tuổi, mẫu thân hắn đã bị bách phải rời đi, mà mười tuổi, ta cũng bị bách rời khỏi hắn, nhiều năm như vậy rồi, hài tử này đều dựa vào chính mình mà kiên cường bước đi từng bước, thẳng thắn mà nói, ta thật là thẹn với nhi tử của mình! Bây giờ được rồi, chúng ta đều đã đoàn viên, ta cũng nên làm tròn trách nhiệm của phụ thân. Lam huynh ngươi yên tâm, ta chỉ mong sao Niệm Băng bọn chúng càng sớm thành thân, ta cũng muốn trở thành gia gia rồi."
Lam Vũ nói: "Có những lời này của Dung huynh, ta an tâm rồi. Ta cả đời chỉ có hai nữ nhi, người nào bị ủy khuất, ta cũng không cam tâm! Như thế rất tốt, đều tiện nghi cho nhi tử của ngươi. À, bọn họ càng sớm kết hôn, ta càng sớm lên chức ngoại công, quả thực là rất tốt. Chỉ cần chúng ta giành được thắng lợi trong trận Ngưỡng Thần chi chiến này, đại lục sẽ lại hòa bình. Di Thất đại lục có diện tích lớn như vậy, dù cho sau này vì khai phá phiến đại lục này mà có thể phát sinh mâu thuẫn, thì đó cũng không biết là chuyện của bao nhiêu năm sau này. Đại lục rộng lớn như vậy, sợ rằng không phải mấy trăm năm, thì chẳng thể xây dựng được một nền văn minh. Tứ đại đế quốc đều đưa nhân lực, vật lực tới phiến đại lục này, ai còn lo lắng chiến tranh nữa chứ? Không sợ ngươi chê cười, lần này hai kỵ sĩ đoàn của Dung gia các ngươi bị diệt, ta quả thực cũng thấy vui thầm vài ngày. Bây giờ, thế cục của đại lục ngày càng cân bằng. Thật sự đó là chuyện mà ta muốn thấy nhất!"
Dung Thiên cười khổ: "Lam huynh. Ngươi nhỏ giọng một chút. Nghìn vạn lần đừng để cha ta nghe được, bằng không, chỉ sợ hắn sẽ phải đánh với ngươi một trận ngay ở chỗ này."
Lam Vũ than nhẹ một tiếng, nói: "Không nói chuyện tranh đấu lẫn nhau nữa, Dung Thân Vương quả thực là người mà ta khâm phục nhất, cũng chỉ có hắn, mới có thể gây dựng được Hỏa Diễm Sư Tử và Hỏa Diễm Ma Long , hai siêu cấp kỵ sĩ đoàn. Cũng may là Áo Lan đế quốc chúng ta hiện nay có Nhu nhi, bằng không thì khi Hoa Dung đế quốc quân đội một lần nữa xuất hiện đội quân như vậy, chúng ta sẽ chẳng có biện pháp nào để ứng phó cả."
Lam Vũ và Dung Thiên hai người trò chuyện càng ngày càng hăng say, Ngọc Như Yên lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Niệm Băng, Niệm Băng lập tức hiểu ý, sau khi đánh tiếng liền chạy đi. Có phụ thân thay mình làm chủ, như vậy là đủ rồi. Về phần Long Linh, chính mình cũng sẽ cưới hỏi đàng hoàng, Long Trí tuy rằng có chút ích kỷ, nhưng hắn dù sao cũng là nỗ lực vì lý tưởng của hắn, hơn nữa, hắn cũng là ma pháp lão sư đầu tiên của mình. Đăng môn cầu hôn là nhất định phải làm, bất luận là vì Linh nhi, hay là vì mình từng là đệ tử của hắn, đều phải tỏ lòng tôn trọng cần thiết với Long Trí.
Sách lược cắt lương cắt nước mới chỉ thực hiện được một ngày, thám báo của long tộc đã truyền tin về, các thần nhân bắt đầu hành động, lúc này đây, các thần nhân lựa chọn kế sách đầu tiên trong ba kế sách của Lạc Nhu, tập kết tất cả lại, chấn chỉnh trận hình tiến thẳng về phía Ngưỡng Quang đại lục liên quân.
Các tộc nhân lớn tuổi cùng trẻ nhỏ của long tộc đã đến nơi Ngưỡng Quang đại lục liên quân đóng quân ngay ngày thứ ba sau trận chiến đầu tiên, hội hợp cùng thất long vương và các chiến sĩ long tộc, bây giờ phụ trách thám báo, đều là long tộc chiến sĩ tinh nhuệ. Hỏa Long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư trải qua mấy ngày tu dưỡng, thân thể cũng đã khôi phục tám phần, được sự khuyên giải an ủi của Niệm Băng mỗi ngày, hắn đã dần dần tiếp nhận thực tế về cái chết của phụ thân. Thế nhưng, cái chết của Long thần, lại khiến long tộc sản sinh một mối cừu hận sâu sắc với thần nhân, mới vừa nhận được tin tức các thần nhân bắt đầu hành động, toàn bộ các chiến sĩ long tộc, dưới sự đái lĩnh của thất long vương, đã bay lên không trung, đợi chờ địch nhân đến.
Trận hình của Ngưỡng Quang đại lục liên quân sắp xếp theo thứ tự, vì đối phó với thần nhân cường giả có thể phát động tập kích, Ngưỡng Quang đại lục liên quân chia làm từng nhóm, mỗi nhóm vạn người, đều đặn rải rác khắp xung quanh, Tru Thần nỗ quân đội một lần nữa tụ lại, phụ trách vũ khí có lực phá hoại to lớn này, vẫn là tinh nhuệ của Huyết Sư giáo, kinh qua một thời gian huấn luyện ngắn, với ống ngắm được Ải Nhân vương Tích Lỗ chế tạo, những tinh nhuệ này của Huyết Sư giáo rất nhanh chóng nắm được cách sử dụng Tru Thần nỗ. Lúc này, bọn họ đang trên một chỗ cao, toàn bộ Tru Thần nỗ đều được kéo căng, bất cứ lúc nào đều có thể bắn ra. Trong vòng vây của nhân loại đại quân, ma pháp sư quân đội dưới sự đái lĩnh của Dung Thân Vương và tân Băng Tuyết nữ thần tế tự Băng Linh, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị ma pháp của mình. Chiến tranh chuẩn bị bùng phát. Bây giờ chỉ còn chờ đợi thần nhân đến nơi.
Thần nhân bất đắc dĩ mà hành động, khi Hi Giới biết được lương thực và nguồn nước đột nhiên bị hết, cho dù hắn ngu ngốc đi chăng nữa, cũng hiểu mọi chuyện đều do Ngưỡng Quang đại lục liên quân tạo ra, vào lúc này, hắn biết mình đã không còn đường lui, đối với thần nhân mà nói, đây không chỉ là một trận chiến quan trọng, mà còn là trận chiến cuối cùng, thắng, thì sẽ thẳng tiến về Ngưỡng Quang đại lục, bại, thì thần nhân chẳng còn.
Lúc này đây, Hi Giới không dám có gì sơ suất, chính hắn bay trước dẫn đầu thần nhân đại quân, toàn lực phát động năng lực của chung cực Thính Vân huyệt, tìm kiếm nguy cơ xuất hiện ở phía trước, thế nhưng, lúc này hắn đích cẩn thận lại chẳng có tác dụng gì, Ngưỡng Quang đại lục liên quân không hề bố trí chiến thuật tập kích, chỉ lẳng lặng đứng đợi các thần nhân đi tới.
Trong tứ đại chủ thần, ngoại trừ Hi Giới ra, Tham Tác thần Lộ Tác cũng đã bình phục hoàn toàn sức chiến đấu, Ngân thần Sắt An tuy mất đi năng lực của nam nhân, nhưng thực lực cũng không yếu đi. Về phần Phách thần Cuồng Quân, hắn tuy đã tỉnh lại, nhưng cho tới bây giờ, đầu óc vẫn có phần mơ hồ, thực lực cũng vì mất đi hai khiếu huyệt suy giảm mạnh mẽ. Bên phía thần nhân, bây giờ ưu thế chỉ còn lại Hi Giới mấy người và hơn trăm bán thần cấp cao thủ. Hi Giới tựa như Hoàng Cực huyệt của toàn bộ thần nhân, hắn rất mạnh, cũng chính bởi vì có hắn, mới giúp cho thần nhân vẫn giữ được thế cân bằng với Ngưỡng Quang đại lục liên quân. Dù sao, bên phía Ngưỡng Quang đại lục liên quân, không ai có thể đánh bại được hắn.
Ở xa xa, Hi Giới đã thấy được các cự long bay trên không trung, cùng với đội hình san sát phía dưới của Ngưỡng Quang đại lục liên quân, về số lượng thì rõ ràng gấp đôi lần trước, khí thế bức người, hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị. Khi thần nhân đại quân đi tới cách Ngưỡng Quang đại lục liên quân một nghìn năm trăm trượng, Hi Giới truyền lệnh cho các thần nhân ngừng lại. Thần nhân cũng có xếp đặt. Phía trước là bán thần cấp cao thủ, ba chủ thần còn lại mang theo hơn mười thần cấp thần nhân phiêu phù phía trên đội quân thần nhân hơn mười trượng, các thần nhân sắp theo hình mũi nhọn, khoảng cách một nghìn năm trăm trượng, vừa vặn là khoảng cách mà ma pháp bị suy yếu ở một mức độ nhất định, ma pháp thập tứ giai trở lên tuy có cự ly công kích rất xa, nhưng sau khi vượt qua phạm vi khống chế của ma pháp sư, tất sẽ bị suy yếu. Đây chính là một trong những điểm yếu của dung hợp ma pháp. Các thần nhân dừng lại, Hi Giới chợt gia tốc, một mình bay về phía Ngưỡng Quang đại lục liên quân.
Niệm Băng đứng phía trước của Ngưỡng Quang đại lục liên quân, thấy Hi Giới phi thân đến đây, hắn cũng không hề tỏ ra yếu kém mà phi thân lên, theo ám hiệu của hắn, chỉ có Phượng Nữ và Lam Thần theo hắn lao lên không trung.
Song phương nhanh chóng tiếp cận, khi còn cách trăm trượng, hầu như cùng lúc ngừng lại, Niệm Băng nhìn thấy, hôm nay Hi Giới đã khôi phục toàn bộ sức chiến đấu, tuy không thôi động đấu khí, nhưng trên người hắn vẫn tản ra một tầng kim quang nhàn nhạt, không hổ là thần nhân đệ nhất cường giả, khí tức vô hình đó đã gây áp lực không nhỏ lên hắn. Trong khi hắn quan sát Hi Giới, Hi Giới cũng đánh giá hắn, trong mắt Hi Giới, Niệm Băng mặc kim sắc ma pháp bào, cao lớn anh tuấn phiêu phù ở không trung trông càng mạnh mẽ kiên cường, quanh thân thể hắn, ma pháp nguyên tố như vui mừng nhảy nhót, ma pháp khí tức nồng nặc dường như khiến nhưng ma pháp nguyên tố vốn là vô hình đã biến thành thực thể, thất chủng ma pháp nguyên tố xoay quanh thân thể hắn, nhưng lại ngay ngắn chia ra làm bảy bộ phận, bất cứ lúc nào đều có thể biến hóa.
Khi cường giả chăm chú nhìn nhau, rất dễ khiến cho năng lượng cộng minh, dưới áp bách đến từ phía đối phương, quang mang trên người Niệm Băng và Hi Giới sáng bừng lên, Hi Giới giống như mặt trời trôi nổi trên không, tỏa ra kim quang chói mắt, quang vựng chập chờn phủ xuống, Hi Giới bao bọc trong màn kim quang, nhìn qua hầu như không một kẽ hở. Ngay cả thân thể hắn, cũng như khoác lên một tầng vàng mỏng, bất luận là tóc, y phục hay làn da, đều lấp lánh kim quang tràn ngập khí tức cao quý. Mà Niệm Băng dưới áp lực đến từ Hi Giới, cũng xuất hiện biến hóa, lam, hồng, thanh, hoàng, ngân, bạch, kim, thất sắc quang thải quay chung quanh thân thể hắn, tràn ra một trượng chung quanh, bảy loại màu sắc không ngừng hoán đổi vị trí, thế nhưng, mỗi loại màu sắc đều không hề bị trộn lẫn, mà vô cùng rõ ràng, thể tích của thất chủng quang mang tuy không mở rộng, nhưng màu sắc lại dần dần đậm thêm, kỳ dị nhất chính là, hai tròng mắt của Niệm Băng lúc này đã biến thành kim sắc, xét về khí thế, cũng chỉ là kém Hi Giới một chút mà thôi.
"Ngươi có thể thay mặt cho những người của Ngưỡng Quang đại lục?" Hi Giới lạnh nhạt hỏi. Có thể ngăn cản lần công kích đầu tiên của thần nhân, Ngưỡng Quang đại lục liên quân cũng không hoàn toàn nhờ vào may mắn, từ thanh niên cường đại trước mặt này có thể nhìn ra nhiều thứ, tuy thanh niên này không giết được nhiều thần nhân, thế nhưng, thần nhân bị hủy diệt trong tay hắn, mỗi người đều là cường giả. Cốc Long, Nặc Á hai chủ thần chết, Hạ Vũ, Cuồng Quân hai chủ thần trọng thương, lại thêm các thần cấp cao thủ chết trận, hầu như đều có liên quan tới thanh niên trước mắt này.
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ta tuy rằng không thể hoàn toàn đại diện cho quân đội bên ta, nhưng Hi Giới chủ thần muốn nói gì thì cứ nói. Thấy ngài một mình đến đây, tựa hồ là muốn đàm phán với chúng ta. Bất quá, từ thương vong của hai bên, và những thương tổn gây cho đối phương, chúng ta hình như không có phải nói, chỉ khi một phương hoàn toàn bị tiêu diệt, mới có thể hóa giải cừu hận giữa chúng ta." Trên mặt hắn tuy rằng toát ra vẻ tươi cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ lạnh lùng, bất luận là Di Thất đại lục văn minh đã bị hủy diệt, cái chết của Long thần, hay là tử thương của Ngưỡng Quang đại lục tứ quốc liên quân dưới tay thần nhân, đều khiến song phương đối lập phát sinh cừu hận khắc cốt ghi tâm, cừu sâu như vậy, đúng là không thể dùng đàm phán mà hóa giải được.
Vẻ mặt của Hi Giới vẫn bình thản như trước, không tức giận vì lời nói đầy hàn ý của Niệm Băng, "Ngươi nói rất đúng, giữa chúng ta, chỉ khi một phương tiêu vong mới có thể giải quyết vấn đề. Bất quá, ngươi cho rằng chúng ta nhất định sẽ thua sao? Số lượng cũng không phải nguyên nhân căn bản quyết định một cuộc chiến, nếu như ngươi cho rằng lượng lớn người thường này có thể uy hiếp chúng ta, vậy ngươi cũng quá coi thường thần nhân chúng ta rồi. Chiến tranh là không thể tránh khỏi, ta đây lần này tới, là có một đề nghị, đối với song phương đều có lợi. Nói cách khác, ta muốn thay đổi hình thức của trận chiến này."
Niệm Băng ngây ra một lúc, nhìn Hi Giới, trong lòng mơ hồ có phần thay đổi, "Chủ thần đại nhân, mời nói, không biết ngài có thể đưa ra đề nghị hay thế nào?"
Hi Giới đáp: "Trải qua lần đầu đối chiến, ngươi ta song phương đều có tổn thất không nhỏ, nhưng ta tin, ngươi hẳn cũng nhận ra, chủ lực của thần nhân vẫn còn đó, đó là lí do mà thực lực của chúng ta bây giờ cũng không hề yếu hơn so với các ngươi, điểm ấy chắc ngươi cũng đồng ý?"
Niệm Băng gật đầu, nói: "Không sai, tuy số lượng bây giờ của các ngươi còn chưa đến phân nửa so với trước lúc khai chiến, nhưng đại bộ phận thực lực vẫn còn." Một trận lần trước, thần nhân tuy tử thương thảm trọng, nhưng tử thương đại đa số đều là thần phó mà thôi, cũng chính bởi vì vậy, bây giờ thực lực của song phương có thể miễn cưỡng nói là ngang bằng.
Hi Giới tiếp tục: "Nếu như trận chiến này tiếp tục như vậy, bất luận phương nào giành được thắng lợi, kết quả cuối cùng đều là lưỡng bại câu thương. Các ngươi hơn mười vạn người, kẻ có thể trở về e rằng ngay cả một phần mười cũng không được, đừng tưởng rằng ta bắn tiếng đe doạ, nếu như ta không quan tâm tới tôn nghiêm của thần nhân, xâm nhập vào giữa quân đội các ngươi mà chém giết, với tốc độ và lực công kích của ta, muốn ngăn cản ta là không thể. Cho dù các ngươi cũng dùng biện pháp như vậy để đối phó với thủ hạ của ta, kết quả cuối cùng cũng là như nhau mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.