Băng Hỏa Ma Trù

Chương 109: Ý nghĩa của Tiên thiên lĩnh vực.(Thượng)

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Dung Phi cũng không ngăn cản Niệm Băng, bởi vì ở trận đấu trước Dung thân vương nói cho hắn, cho dù Niệm Băng có sử dụng thủ đoạn gì trong trận đấu, hắn cũng không cần can thiệp.

Mộc Vinh dừng bước, kinh ngạc nhìn Niệm Băng. Lúc này Mộc Tinh đã nhắm mắt lại. Mặt cười, hơi thở nhẹ nhàng điềm tĩnh, chìm đắm dưới ánh sáng. Sắc mặt vốn tái nhợt dần ửng hồng, năm bậc quang minh ma pháp trị liệu không ngừng xoa dịu thân thể Mộc Tinh. Niệm Băng thu hồi Thánh Diệu đao, tay kia vươn ra, đặt trên trán Mộc Tinh. Khí tức của băng cũng xuất hiện theo, chỉ có điều lần này không lạnh giá như băng, băng dưới sự trợ giúp của hỏa, biến thành nước nhẹ nhàng tiếp theo sau quang minh, làm cho thân thể của Mộc Tinh xoay tròn rồi đứng lên.

Mộc Tinh mở mắt, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ ngạc nhiên “Thân thể ta dường như đã bình phục, tại sao lại có thể nhanh thế?”

Niệm Băng mỉm cười nói: “ Quang minh, là trợ lực cho mọi sự sống, cũng là thuốc bổ tự nhiên của ma pháp của ngươi. Mà nước là năng lượng của sự sống, thông qua quang minh và nước khôi phục lại, có gì mà không có khả năng a!”

Mộc Tinh toát ra một tia cười khổ “Quang minh, quang minh tốt a, đây là ngươi đã thi triển loại ma pháp thứ năm Đừng nói cho ta biết nữa, ngươi là một ma pháp sư toàn hệ, không thể nghi ngờ gì.”

Niệm Băng lắc đầu nói: ” Không, ta không phải là một ma pháp sư toàn hệ, ít nhất bây giờ cũng chưa phải. Được rồi, ta thấy bây giờ ngươi có thể tự đi, đi xuống đi.”

Thân thể Mộc Tinh lúc này có hai loại trị liệu ma pháp trợ giúp đã hoàn toàn bình phục, ngoại trừ tinh thần lực suy yếu ra, hắn không có gì đáng ngại. Hai người kết làm bạn hữu cùng bước xuống võ đài, Niệm Băng đi bên cạnh, thấy trên mặt Mộc Tinh có vẻ phấn khích, có lúng túng, có kinh ngạc, có vui mừng.

Trận đấu ngày thứ ba của Tân duệ pháp sư kết thúc như vậy, nhưng, sự việc vẫn chưa kết thúc, tất cả ánh mắt đều dồn về hắn, hoài bích chi tội. (cái tội mang vật quý). Niệm Băng trước sau biểu diễn ngũ bính ma pháp đao. Trong lúc sử dụng ma pháp đao, làm cho mọi người hơi thở lập tức không thể khống chế. Hấp dẫn của ma pháp bảo thạch có ai có thể chống đỡ? Nhất là Thán tức của Băng tuyết nữ thần cùng với Hỏa diễm chi thần Bào hao càng khiến cho Dung gia gây chú ý đặc biệt cho Thiên Huyễn Băng Vân.

Sau khi Hán Hoa Thiên đại đế tuyên bố tặng thưởng cho người thắng cuộc một trăm tử kim tệ, Dung Phi nói: ” Trận đấu hôm nay đến đây tạm dừng. Ngày mai tiếp tục. Niệm Băng ma pháp sư, mời ngươi ở lại một chút. Những người khác có thể ra về. ”

Băng Vân liếc mắt nhìn NIệm Băng, xoay người đi trước, Mộc Tinh nhìn NIệm Băng mỉm cười, sau đó cùng Mộc Vinh đi ra, các ma pháp sư khác cũng lần lượt đi ra. Chỉ còn lại ba người Niệm Băng, Dung Băng và Dung Cực.

Hoa Thiên Đại đế đứng lên, hỏa diễm thần chi thạch từng là bảo bối của Dung Thân Vương, hắn sao lại không biết! Vỗ vai Dung Thân vương hắn nói: “ Lão Dung, chuyện này ngươi tới giải quyết đi. Ngươi quyết định như thế nào, ta cũng không dị nghị.” Nói xong, hắn có ý rời đi. Ý tứ của hắn thật rõ ràng, cho dù Dung thân vương giết Niệm Băng để lấy lại hỏa diễm thần chi thạch thì cũng không có gì là không ổn, hắn cũng không can thiệp. Hoa Thiên vốn không hề ngại đắc tội với Băng Nguyệt đế quốc, huống hồ Niệm Băng mới chỉ là ma pháp sư công hội của Băng Nguyệt đế quốc mà thôi.

Một trăm tên hỏa hệ đại ma pháp sư theo ý Dung Phi lui ra khỏi thí luyện điện. Trong điện chỉ còn lại mấy người, Dung thân vương đi đến trước mặt Niệm Băng, Dung Phi cũng bước xuống. Niệm Băng bình tĩnh nhìn bọn họ, trên mặt không tỏ vẻ gì, Dung Băng cũng không có động tĩnh gì. Dung thân vương sớm biết Niệm Băng có hỏa diễm thần chi thạch, cho dù hôm nay Niệm Băng không dùng, sớm muộn gì các trận đấu sau này hắn cũng sẽ sử dụng.

Dung Phi nhìn Niệm Băng nói: “Hỏa diễm thần chi thạch của ngươi từ đâu mà có?” giọng nói của hắn thực không khách khí. Dù sao hỏa diễm chi thần thạch cũng là gia truyền chí bảo của Dung gia, đột nhiên lại xuất hiện với một người ngoài Dung gia, nếu không phải tại trận đấu lúc trước có Hoa Thiên đại đế, còn lúc này không có gì cố kị.

Niệm Băng lạnh nhạt nói: “ Ta là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc đến thi đấu, bắt buộc phải trả lời vấn đề của ngươi sao? ”

Trong mắt Dung Phi chợt lóe hào quang, nói: “ Ngươi chớ quên, nơi này là Hoa Dung đế quốc, mặc dù ma pháp của ngươi có rất nhiều chỗ quỷ dị, nhưng vẫn không là gì trong mắt ta. ”

Niệm Băng không lên tiếng, chỉ đưa ánh mắt nhìn Dung thân vương, Dung thân vương giơ tay ngăn Dung Phi nói thêm, lạnh nhạt nói: “Niệm Băng do ta mà đến. A Phi, Cực nhi, chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, cũng không được công khai bên trong gia tộc. Nếu không, hậu quả là gì thì các ngươi tự gánh chịu lấy.”

Dung Phi ngây người ra một chút, hắn không thể tưởng tượng được Dung thân vương lại tỏ vẻ như vậy, vội la lên: “ Đại ca, hắn lấy chính là hỏa diễm thần chi thạch a! ”

Dung thân vương liếc mắt nhìn hắn: “ Ta còn chưa đến nỗi mắt mờ, ngươi có thể tới để gặp ta. Không cần nhiều lời, buổi tối ngươi hãy đến tìm ta. ”

Nếu nói còn gì có thể làm tên hỏa hệ ma đạo sư Dung Phi này sợ hãi, thì cũng chỉ có vị đại ca này của hắn. Từ nhỏ đến lớn, địa vị Dung Diễm trong Dung gia không có kẻ nào có thể dao động. Thở dài một tiếng, cúi đầu không thèm nhắc lại, Dung Thân vương xoay người đi ra phía ngoài đại điện, Niệm Băng cũng có sự tình muốn hỏi hắn, nên đi theo hắn rời khỏi đại điện.

Thấy bóng lưng bọn họ rời đi, Dung Phi lầm bầm làu bàu nói:” lúc trước hỏa diễm thần chi thạch bị Thiên Nhi mang ra khỏi Dung Gia vẫn không có tin tức gì, tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ tên tiểu tử Niệm Băng này có quan hệ với Dung gia? Niệm Băng, Niệm Băng a! Ta nhớ ra rồi, chẳng phải Dung Thiên cùng Tiểu yêu tinh Băng thần tháp sanh nghiệp chủng gọi là Niệm Băng sao? Chẳng lẽ…”



Dung Băng bên cạnh nghe đến đó nhất thời tức giận, không khách khí nói: “ Tam gia gia, cái gì là nghiệp chủng? Niệm Băng là đứa con của Thiên thúc thúc, đã là người của Dung gia ta, tại sao lại nói đến nghiệp chủng?”

Dung Phi ngẩng đầu, mắt chợt lóe sáng,” Băng nhi, ta thấy ngươi cùng tên tiểu tử kia rất thân mật, có phải là ngươi đã sớm biết thân phận của hắn?”

Dung Băng lạnh nhạt nói:” Việc này ngài nên đến hỏi ông nội. ta mệt rồi, ta về trước.” nói xong hắn xoay người đi ra.

“Chờ một chút, ta và ngươi cùng đi.” Dung Cực nói với Dung Băng, đi nhanh theo. Hai người sắp ra khỏi thí luyện đường, Dung Cực quay lại nói với Dung Phi: “ Tam gia gia, nếu Niệm Băng thật là con của Thiên bá bá, thì hắn không phải là nghiệp chủng.” Nói xong, hai người đi ra khỏi thí luyện đường.

Dung Phi đứng trong thí luyện đường, thái độ của Dung Băng cũng không sợ hãi, dù sao cha của Dung Băng là Dung Việt cùng cha của Niệm Băng là Dung Thiên là anh em sinh đôi, nhưng phản ứng của Dung Cực làm hắn giật mình. Dung Cực là đệ tử ưu tú nhất của nhị ca, tại sao lại bênh vực người ngoài thế? Ma pháp của tên tiểu tử Niệm Băng kia thật quỷ dị, nếu như đại ca thật sự xác nhận thân phận của hắn, có lẽ cố gắng tranh đoạt một đời của mình, của chính mình cùng nhị ca cũng không có cơ hội gì nữa. Không được, phải mau trở về bàn bạc với nhị ca. Nghĩ tới đây, Dung Phi bước nhanh ra khỏi đại điện.

Niệm Băng đi theo Dung thân vương đến một gian tĩnh thất trong hoàng cung, Dung thân vương ngồi xuống, chỉ ghế dựa bên cạnh nói: ” Ngươi ngồi đi.”

Niệm Băng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh hắn. Phải tập trung tinh thần cho trận chiến lúc trước, thân thể hắn cũng đã suy yếu hơn, quả thật cảm giác có chút mệt mỏi ” Sự tình của ta ngài đã biết, còn tìm ta tới làm gì? ”

Dung thân vương lạnh nhạt nói: “ Tiểu tử, chẳng nhẽ ngươi không biết mình rất lộ liễu sao? Hôm nay, kể cả Hoa Thiên, Tô Việt ở bên trong, biểu hiện của ngươi đều gây chú ý cho tất cả mọi người. ngũ bính là ma pháp đao cao nhất của ma pháp, có lẽ ai sinh ra cũng đều mơ ước có. Ngươi chuẩn bị xử lí như thế nào? Bây giờ còn chưa có gì, nhưng, sau khi trận đấu chấm dứt, hết thảy chuyện xấu đều có thể phát sinh.”

Niệm Băng nhìn Dung Thân vương, nhờ Dung thân vương xuất ra Trường Sinh đao làm thưởng phẩm, cùng sự an ủi động viên của Dung Băng và Phượng Nữ, cừu hận trong lòng hắn đã lãnh đạm hơn rất nhiều. Duy chỉ có hận ý ngập trời đối với Băng Thần tháp là vẫn mạnh mẽ như trước. Trước mặt người, dù sao cũng là ông nội của chính mình a! “ Theo ngài ta nên xử lí như thế nào? Chuyện xấu tự nhiên sẽ có, nhưng ta nghĩ, rời khỏi thành ban ngày cũng không có gì khó khăn. ”

Dung thân vương trên mặt toát ra vẻ tươi cười hiếm có: “ Ngươi muốn lợi dụng dung mạo gần giống Dung Băng sao? Đây quả thật cũng là một biện pháp, nhưng, chỉ có thể cho ngươi an toàn một thời gian. Một khi sự tình bại lộ, đừng nói người ngoài không tha cho ngươi. Ngay trong Dung gia thôi, cũng không ít người muốn dồn ngươi vào chỗ chết.”

Niệm Băng có chút kinh ngạc nhìn Dung Thân Vương nói:” Gia tộc bên trong tranh đấu ngài cũng biết, vì sao còn không xử lí sớm đi? Nếu không, sau này Dung gia nhất định loạn.”

Ánh mắt Dung thân vương toát lên vẻ thâm thúy, tựa lựng vào ghế nói: ” Ngươi có thể thấy thế, thì ta cũng đã nghĩ đến. Sở dĩ ta không nghe không hỏi, là bởi vì ta không muốn làm cho Dung gia xuống dốc. Dung gia bây giờ thực phong quang, nhưng, không có nghĩa là phong quang đó của Dung gia sẽ không bị đi xuống. Có một ngày Hoa Thiên vắng mặt, ta vắng mặt, hết thảy cũng sẽ tay đổi. Từ sau khi Hoa Dung đế quốc trở nên cường thịnh, phía sau, Dung gia vẫn bị vây hãm bởi nhiều thế lực. Có thể nói tất cả quân đội nằm trong tay ta, so sánh mà nói, Tô Việt muốn nhiều hơn thế. Mặc dù hắn là tể tướng của đế quốc, nhưng mấy năm nay cũng rất ít chủ động ra mặt. Tô Việt ta thấy là người thông minh nhất, người thông minh làm việc, tự mình tạo ra đạo lí của mình. Ngươi hiểu được cái gì gọi là đạo lý “Gỗ tốt ở trong rừng”* không? Thế lực của Dung Gia càng lớn thì lại càng nhanh xuống dốc. Một khi ta đi, Dung gia chắc chắn đối mặt với đại nạn.”

(* Gỗ tốt ở trong rừng: Cây gỗ tốt trong rừng thì bị chặt, chim không biết hót thì bị giết (dựa theo Nam Hoa Kinh - Trang tử)

Đại não của Niệm Băng chuyển động với tốc độ cao, làm cho hắn không rõ chính là, Dung thân vương vì sao lại nói với hắn những điều này a!

“ Ngươi nói mấy cái này cùng mâu thuẫn trong Dung gia có liên quan gì với nhau? ”

Dung thân vương nói: “Đương nhiên là có quan hệ, trong lòng ta, cho tới bây giờ cũng không có hai chữ bình phàm. Tranh đấu cũng không phải chuyện xấu, phủ nhận nội bộ tranh đấu hay ngoại bộ tranh đấu, nếu không có thực lực thì làm sao có thể tranh đấu? Gia tộc bây giờ chia làm hai phái. Thực lực rất ngang bằng, vì nghĩ biện pháp áp đảo đối phương, bọn họ tất nhiên phải không ngừng cố gắng tăng cường thực lực. cho dù tương lai có một ngày Dung gia phân chia, hoặc là chịu áp lực của khắp nơi, chỉ cần thế lực đủ mạnh, Dung gia phân chia cũng không tính là gì. Dù sao, bất luận là một phía, bọn họ đều là họ Dung như trước. Ngươi hiểu được ý ta chứ? ”

Niệm Băng chấn động toàn thân, có chút hoảng sợ khi nhìn thấy mặt Dung thân vương, hắn đã nói tận tường như thế, nếu chính mình còn không rõ thì đúng là ngốc tử. “Nhưng…”

Dung thân vương ngăn cản hắn, nói tiếp: “ Không nhưng gì cả, ta đã quyết định, không thay đổi việc này. Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, trên người ngươi đang chảy dòng máu của ta. Chuyện Dung gia ngươi cũng không cần tham gia, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không phát sinh chuyện gì. Bất quá, vì tương lai Dung gia, ta muốn ngươi đáp ứng cho ta một việc, ta hi vọng ngươi có thể trở thành như Băng Tuyết Nữ thần tư tế, trở thành cường giả đại lục chính thức, như vậy sau này dù Dung gia phát sinh chuyện gì, bất luận kẻ nào nhắc tới chữ Dung, cũng đều phải cố kỵ.”

Nghe xong những lời này của Dung thân vương, Niệm Băng bình tĩnh trở lại: “ Trở thành cường giả cuả đại lục vẫn là mục đích ta đang theo đuổi, cho dù ngài không nói, ta cũng sẽ cố gắng làm. Nhưng ta nên vì cái gì mà phục vụ Dung gia đây? Ta là người nào cuả Dung gia? Ta chỉ là một người ngoài, từ nhỏ đến lớn, Dung gia đã cho ta cái gì? Ta không trả thù Dung gia, cũng đã tốt lắm rồi, dựa vào cái gì mà giúp Dung gia?”

Trong mắt Dung thân vương quang mang đại thịnh “ Dung gia cho ngươi cái gì? Hai chữ sinh mạng có đủ hay không? Không có Dung gia, có thể có cha ngươi hay sao? Không có cha ngươi, chẳng lẽ ngươi trong đất mà chui ra? Cho dù Dung gia có có vu cho phụ tử các ngươi, nhưng cũng là Dung gia cho các ngươi sinh mạng. Ta biết ngươi không phục, trong lòng oán niệm đã rất sâu. Biểu hiện của người ở trận đấu đầu tiên ta có thể thấy, ta cho ngươi trợ giúp Dung gia, không phải không có điều kiện. Có vài việc ta có thể đáp ứng ngươi, đầu tiên, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta mặc dù không biết khả năng duy trì Dung gia của ngươi, nhưng bản thân ta sẽ hoàn toàn trợ lực trên con đường lên đến đỉnh ma pháp. Đồng thời, ta còn có thể đáp ứng ngươi, bất luận tương lại Dung gia như thế nào, Dung Việt, Dung Băng cùng một dòng máu tất nhiên là chủ Dung gia, ngươi chỉ cần bảo trụ nhất mạch này, vậy là đủ rồi. Ta nghĩ, ngươi cũng nên biết chuyện lúc trước, sau khi cha ngươi dẫn ngươi cũng hỏa diễm thần chi thạch rời đi, hắn đã bị Dung gia từ bỏ. Thân phụ của ngươi cực kì coi trọng vinh dự, về mặt này ngươi không giống hắn. Ít nhất, hắn không cần biết khi nào, cũng đều lấy thân là đệ tử Dung gia mà tự hào. Mặc dù hắn đã chết, nhưng dưới đất hắn mà biết chính mình một lần nữa có thể quay về Dung gia tộc phổ, ta nghĩ, hắn nhất định sẽ thật cao hứng. Thân làm con, chẳng nhẽ ngươi không muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện?”



Niệm Băng tâm xáo động, sáu tuổi hắn theo cha rời khỏi Dung gia, mãi cho đến năm mười tuổi mới bị chia lìa. Hắn nhớ rất rõ ràng, mỗi khi cha hắn bắt đầu nhắc đến Dung gia, thần sắc sẽ trở nên ảm đạm. Rời khỏi Dung gia là việc bất đắc dĩ nhưng cha vẫn nói với mình, nếu tương lai có cơ hội, có thể dốc sức vì vinh dự của Dung gia, tất nhiên phải trở về Dung gia. Dung thân vương xem ra rất thấu hiểu đứa con của mình. Hắn nói một điều kiện, đều là hi vọng phi thường tìm được mình. Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy mà đáp ứng bảo vệ cho Dung gia sao? Một khi đáp ứng, chính mình cũng thừa nhận mình là đệ tử của Dung gia.

Thấy Niệm Băng do dự, Dung thân vương lạnh nhạt nói: ”Ta đã sống đến chín mươi tuổi, tính mạng đối với ta mà nói, chỉ còn là hình thức mà thôi, ta đã sớm coi thường tính mạng mình rồi. Trong cuộc đời ta nữ tử không ít, nhưng xuất sắc thì chỉ có hai, cha ngươi và Dung Việt. Dung Việt thì long tài đại lược, lại biết che dấu thực lực, theo một góc độ nào đó, ta thấy hắn là người kế tục lý tưởng nhất. Tầm nhìn của hắn rất xa, chẳng những đang âm thầm phát triển thực lực của mình mà còn bồi dưỡng một đứa con xuất sắc. Ngoại trừ lúc trước để cho cha ngươi chạy thoát, hắn không làm gì cho ta thất vọng. Cha ngươi so cùng Dung Việt khi ra với đời, có vài phương diện kém hắn rất nhiều! Nhưng ngươi biết không?!? Hắn lại rất giống ta hồi còn trẻ, hắn dễ dàng bị tình cảm chi phối. Nếu hắn có thể có một nửa lý trí của Dung Việt, lúc trước tuyệt sẽ không cùng mẫu thân ngươi kết hợp. Khi Dung Thiên và Dung Việt mười tuổi, ta cũng đã xem tính cách của bọn họ. Theo tư tâm, ta càng hi vọng đem Dung gia truyền cho Dung Thiên, thấy hắn, tựa như ta gặp lại thời trẻ của mình. Bà nội ngươi là mẫu thân của Dung Thiên và Dung Việt, chết khi mới có hai mươi tuổi, khi đó,hai huynh đệ Dung Việt bọn họ mới chỉ có hai tuổi. Bà nội ngươi chết trong chiến loạn, cũng bởi vì bi phẫn lúc ấy, khiến cho ta cùng Hoa Thiên, Tô Việt kết minh, sau này mới sáng lập ra Hoa Dung đế quốc. Nhưng sau này, khi nghĩ lại, ta đã được cái gì? Trong lòng chỉ có nỗi hận và tiếc nuối. Quyền lực đối với ta mà nói chỉ như mây bay mà thôi, ai có thể biết trong lòng ta cô tịch? Ta mãnh liệt phản đối hôn sự của cha mẹ ngươi, đúng là không hi vọng cha ngươi đi theo con đường của ta ngày xưa. Sự thật đã chứng minh ta đúng. Bọn họ kết hợp chỉ mang đến thống khổ. Mẫu thân ngươi bị Băng Tuyết Nữ thần tư tế bắt lại, sau khi trở về, cha ngươi khiến ta cực kì thất vọng. Thấy bộ dạng hắn tinh thần sa sút, ta hận sắp đặt đã không thành! Kỳ vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, hắn đúng là vẫn đi con đường của ta. Gia vụ sự tình căn bản không rõ ràng lắm. Ngươi hận ta, hận Dung gia này cũng là bình thường. Dù sao, kinh nghiệm của ngươi từ nhỏ đến lớn tại giang hồ thì đám Dung Băng bọn họ không có cách nào bằng được. Ta cũng biết ngươi chịu nhiều đau khổ nhưng ngươi nên nhìn về phía trước, đừng nhìn lại quá khứ đã trôi qua. Chuyện của cha ngươi ta đều có an bài, cừu hận mặc dù là động lực của ngươi, nhưng đồng thời cũng là lực cản của ngươi. Điều này, ngươi nhất định phải hiểu rõ. Biết rõ hậu quả của cừu hận, đối với phát triển của ngươi sau này phi thường trọng yếu. Chờ ta sau khi an bài mọi chuyện cho Dung gia, ta sẽ đi một chuyến tới Băng thần tháp, đến lúc đó, ngươi hay cùng đi theo ta.”

Trái tim Niệm Băng rối loạn, các loại cảm xúc phức tạp đồng thời xuất hiện “Ngươi muốn đi tới Băng thần tháp?”

Dung thân vương nhìn hắn: “Đứa con của ta đã chết, nếu lão tử còn không ra mặt, ngoại hiệu hỏa diễm sư vương của ta chỉ là hư danh. Một năm sau khi trận đấu nơi đây chấm dứt, ngươi hãy quay lại Dung gia tìm ta. Ta mang ngươi đi đến Băng thần tháp. Ta nói rồi, chết cũng không sợ, từ lúc bà nội ngươi qua đời được một năm, ta đã nhận ra. Chỉ không nghĩ tới sống đến từng này tuổi rồi nếu có thể chết trong tay đối thủ lớn nhất cuộc đời mình, âu cũng là chuyện may mắn rồi. Ta hi vọng chiến đấu của hàng thần sư trong lúc đó, có thể giúp cho ngươi hiểu được một vài việc.”

Niệm Băng cúi đầu, ngây ngốc nhìn xuống đất. Dung thân vương cũng không có quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chờ đợi quyết định của hắn.

Thật lâu sau, Niệm Băng ngẩng đầu lên, trong mắt hắn đã tràn ngập tơ máu “Được, ta đáp ứng điều kiện của người…..ông nội.” hai chữ cuối cùng có chút khó khan, nhưng biểu lộ quyết tâm của hắn.

“ Ha ha ha ha ”. Dung thân vương ngửa mặt lên trời cười ha hả, làm song cửa sổ chấn động rung lên nhè nhẹ “ Tốt, tốt, tốt, ta không nhìn nhầm người, ngươi nhất định sẽ trở thành siêu việt.”

Sau khi Niệm Băng nói ra hai chữ ông nội, hắn đã một lần nữa thừa nhận thân phận đệ tử nhà Dung gia. Nhìn thấy vẻ thoải mái của Dung thân vương, tâm trạng Niệm Băng dần bình tĩnh lại “ Thật sự sống chết có thể xem thường vậy sao?” hắn nghi hoặc hỏi lại.

Tiếng cười dừng lại. “Sống là gì? Chết là gì? Chỉ cần chết có ích, chết như thế nào? Nếu cái chết của ta có thể đổi lấy cho Dung gia một người thủ hộ mới, thì việc này cũng thật đáng giá.” Trong mắt Dung thân vương lộ vẻ mừng rỡ “Có lẽ ngươi sẽ nghi hoặc vì sao ta lại chọn ngươi. Kỳ thật ngươi tuy chỉ là một người con của Dung gia, nhưng quan trọng hơn, ma pháp của ngươi là thiên phú. Trận chiến của ta và ngươi ngày đó, làm cho ta thấy được tương lai của ngươi, cũng là hi vọng của Dung gia, cho nên, ta mới có thể đưa ra điều kiện này. Ta tin tưởng con mắt của mình sẽ không nhìn nhầm. Mặc dù tương lai còn xa xôi, nhưng nhân sinh mười năm, thoáng qua đã tới. Tốt lắm, chuyện của ta đã nói xong, bây giờ, đến lượt ngươi. Ta nghĩ trận đấu ngày hôm nay ngươi có rất nhiều nghi hoặc, ngươi cứ hỏi đi, chỉ cần ta biết, tuyệt đối sẽ nói cho ngươi. Này cho ngươi vật này.” Một viên ngọc thạch màu đỏ bay về phía Niệm Băng.

NIệm Băng vừa tiếp nhận, thấy đó là một khối hồng ngọc thượng đẳng điêu khắc hình sư tử. Hào quang như lửa đỏ lưu chuyển, phảng phất bên trong ngọc thạch có ngọn lửa bốc lên. Dung thân Vương nói: “ Cầm lấy nó, ngươi có thể ra vào mọi ngõ ngách trong Dung phủ, tuyệt không ai dám cản trở. Nó đại diện cho ta.” Dung thân vương cũng không nói chính là, hồng ngọc sư tử có ma pháp sư khí tức, đồng thời cũng là tín vật gắn với gia tộc Dung gia. Niệm Băng yên lặng đem hồng ngọc sư tử cất vào không gian chi giới. Tâm trạng đã bớt kích động, nói: “ Ông nội, ta muốn biết tất cả lĩnh vực của Mộc Tinh hôm nay sao lại ra như thế này?”

Dung Thân Vương mỉm cười nói: “ Ta biết ngươi sẽ nói đến vấn đề này. Ý nghĩa của lĩnh vực vốn là do ma pháp sư tự sáng tạo, khu vực của thi triển ma pháp thích hợp nhất cho mình, căn cứ vào tính chất đặc biệt bất đồng của lĩnh vực ma pháp sư thi triển, có thể chia làm rất nhiều loại, lĩnh vực bình thường là tùy ma pháp sư dẫn phát đến. Cho nên, nó có thể nói là một loại ma pháp đặc thù. Giống như Mộc Vinh của Lãng Mộc đế quốc, hắn thuộc loại có lĩnh vực tự nhiên. Thuyết pháp dễ dàng giải thích hơn, ngươi có thể cho rằng lĩnh vực là một cái thông qua chú ngữ ma pháp thi triển ma pháp trận. tại đây, trong ma pháp trận, thực lực của ma pháp sư sẽ tăng lên, lĩnh vực bình thường chia làm ba loại, một là loại lĩnh vực mê huyễn. Hai là loại là lĩnh vực công kích, ba là loại lĩnh vực tăng phúc. Mộc Vinh thi triển loại lĩnh vực thứ hai, loại lĩnh vực công kích, trong đó bao hàm tính chất ma pháp tự nhiên đặc biệt, đối phó với quang hệ, thủy hệ ma pháp sư đặc biệt có hiệu quả. Lĩnh vực này mặc dù uy lực cũng được, nhưng hắn còn chưa đủ thành thục. nếu ma pháp của hắn có thể đạt tới cảnh giới của ma pháp đạo sĩ, uy lực sẽ tăng lên trên diện rộng. Lĩnh vực của nha đầu của Băng thần tháp kia lợi hại hơn. Xét theo góc độ bản chất, đó là sự kết hợp xảo diệu của cả ba lĩnh vực, bao hàm mê huyễn, công kích, tăng phúc. Nhờ sự kết hợp xảo diệu đó, hoàn toàn có thể phát huy tốt tính chất đặc biệt của nó, ngày đó nếu không phải hắn coi thường Dung Băng, lĩnh vực tuyệt không bị phá. Nếu ngươi muốn phá lĩnh vực thiên huyễn kia, chỉ dùng băng hỏa đồng nguyên có lẽ còn chưa đủ, nhưng chỉ cần ngươi có thể dung hợp ma pháp tốt, còn có cơ hội. Chiến thuật trận đấu trên, không ai có thể nói rõ, chỉ có trải qua ma luyện chiến đấu, ngươi mới có thể lĩnh ngộ sâu sắc hữu ích của ma pháp.

NIệm Băng gật đầu, không ngừng suy nghĩ. Giải thích của Dung thân vương về lĩnh vực cùng với nghe Dung Băng kể lại, hắn đã có sự giải thích rõ ràng hơn về lĩnh vực,

Dừng lại một chút, Dung thân vương tiếp tục nói: “ Lúc trước nói mấy cái này, cũng chỉ là phô trương, chẳng qua chính là cho ngươi có chút kiến giải đối với lĩnh vực. Đối với mỗi ma pháp sư là nói, đều có một cái gì đó quý giá nhất cho nên trong sách thực cũng ít ghi lại về lĩnh vực. Chỉ có thông qua không ngừng ma luyện, mới có thể thi triển lĩnh vực thích hợp của chính mình. Ngươi cũng được đó, tuổi còn trẻ, mà cũng đã tu luyện đến cảnh giới ma đạo sĩ, lại có thể sáng tạo chú ngữ ma pháp của riêng mình. Nói về điểm đó, ngươi đã mạnh hơn thời trẻ của ta. Ta đã nói, ngươi nhất định phải cẩn thận, đối với con đường ma pháp tương lai của ngươi có quan hệ rất trọng yếu. Ngươi chắc chắn sẽ nghi hoặc, vì hôm nay nha đầu đấu với ngươi không có ngâm xướng chú ngữ mà dùng lĩnh vực tương đương cho bát giai ma pháp! Nhưng lại là lĩnh vực thật đặc thù.”

Niệm Băng vuốt cằm nói: “Đây là nghi vấn lớn nhất của ta, chẳng nhẽ bát giai ma pháp đã có thể thuấn phát sao? Việc này có lẽ cả thần hàng sư cũng không làm được thế! Mộc Tinh có thể thuấn phát tương đương lĩnh vực bát giai ma pháp, vậy, nếu không phải trận đấu trên đài, thời điểm hắn thuần phát lĩnh vực loại này, ai có thể ngăn cản hắn a? Hôm nay ta thắng quả thực là may mắn.”

Dung thân vương mỉm cười nói: “ Tỉnh táo rất quan trọng đối với một ma pháp sư mà nói, ngươi tốt lắm. Sau khi thắng lợi có thể nghĩ đến vấn đề, chứng tỏ ngươi đã thành thục. Cũng được, thần hàng sư cũng vô pháp thuấn phát bát giai ma pháp, chính là lĩnh vực hôm nay nha đầu kia thi triển, theo góc độ nào đó mà nói, loại đó không thuộc phạm trù của ma pháp. Bởi vì, đó là lĩnh vực của tiên thiên.”

Niệm Băng trong lòng cả kinh “ Tiên thiên lĩnh vực? Tiên thiên lĩnh vực là cái gì?”

Dung thân vương than nhẹ một tiếng: “ Cả ta cũng không nghĩ tới, tại trận đấu có thể gặp được người có lĩnh vực tiên thiên. Tiên thiên lĩnh vực xuất hiện rất ít, là người được trời sinh cho năng lực này. Năng lực mà tiên thiên có được, không cần chú ngữ thúc giục, chỉ cần có ý niệm gọi đến, tự nhiên có thể thi triển. Người có được tiên thiên lĩnh vực phi thường ít, hơn nữa, địa bộ phận tiên thiên lĩnh vực cũng chỉ có tính chất đặc biệt bình thường, cũng không thể phát huy tác dụng gì cường đại. Không biết là ngươi vận khí rất tốt hay là vận khí quá xấu, đối thủ của ngươi hôm nay chẳng những có được tiên thiên lĩnh vực, lại có khả năng phòng ngự tràn ngập khí tức tự nhiên của tiến hóa tiên thiên lĩnh vực. Loại lĩnh vực này của hắn chẳng những có thể cắn nuốt năng lượng ma pháp tự nhiên, hơn nữa còn có thể dùng để công kích, phòng ngự, uy lực thật lớn, phạm vi hữu ích không phải là đơn giản, biến hóa rất nhiều. Còn may ngươi thật hoàn hảo trên phương diện ma pháp, mà ngay từ đầu hắn lại không công kích, mới cho ngươi cơ hội. Loại tiến hóa tiên thiên lĩnh vực này đúng là tiến hóa đáng sợ nhất, bất luận có được loại lĩnh vực này là vũ nhân hay là ma pháp sư, lĩnh vực đều theo tiến bộ của thực lực mà không ngừng tăng lên. Nếu hắn bây giờ là ma đạo sư, cả ta muốn thắng cũng không dễ dàng. Bất quá, xem hình dáng của hắn, thời gian giác tỉnh tiên thiên lĩnh vực chưa phải quá dài, còn chỗ không thể phát huy nguyên vẹn sự ảo diệu của lĩnh vực, ra đây chính là bảo bối của Lãng Mộc đế quốc.”

Niệm Băng nói: “ Ông nội, người có khả năng tiến hóa tiên thiên lĩnh vực nhiều nhất có bao nhiêu? Không có phương pháp đối kháng với loại ma pháp sư này sao? Lĩnh vực thuấn pháp mạnh mẽ như vậy, nên đối kháng như thế nào?”

Dung thân vương mỉm cười nói: “Không có chuyện gì là tuyệt đối không thể. Tiên thiên lĩnh vực cố nhiên là cường đại, nhưng rất khó kéo dài. Hơn nữa bởi vì sau khi tiên thiên lĩnh vực xuất hiện sẽ tiêu hao năng lượng rất lớn của cơ thể, thực lực muốn tiến tăng lên từng bước phi thường khó khăn, nhất là tiến vào lĩnh vực tiến hóa, càng gia tăng, càng khó khăn. Cho nên, nếu ngươi khó có thể chống lại người có tiên thiên lĩnh vực, chẳng lẽ cả ma pháp quyển trục đều không có sao? Chỉ cần dùng quyển trục phòng ngự ngươi có thể thi triển công kích ma pháp cường đại, trừ phi cho tới hôm nay gặp tiên thiên lĩnh vực quái dị như vậy, bình thường mà nói cũng có thể đủ chống lại. Cho nên, ngươi chế tạo quyển trục ma pháp nhất định phải công phu, mặc dù sử dụng quyển trục đối với ma pháp không có gì tiến bộ, nhưng cung là thứ bảo vệ tính mạng thật tốt. Thân thể của ma pháp sư yếu ớt, tại bình thường là muốn quyển trục thủ hộ, cho dù trình độ của ta với Băng Tuyết nữ thần tư tế, cũng không dám không mang theo quyển trục trên người, nếu không, gặp thích khách thực lực cường đại, cố gắng cả đời không phải đều uổng phí sao? Bất quá, đối với tiên thiên lĩnh vực ngươi không cần lo lắng nhiều quá, ma đạo sĩ có thể đạt tới thực lực tiến hóa tiên thiên lĩnh vực trên tất cả địa lục cũng không vượt qua ba mươi, ma đạo sĩ có thể đạt tới ngoài thực lực đó, theo ta được biết chỉ có một, người này ngươi cũng biết, đó là Băng Tuyết nữ thần tư tế.”

“ Cái gì? Băng Tuyết nữ thần tư tế là người có tiên thiên lĩnh vực?” Niệm Băng giật mình nhìn Dung thân vương. Thần hàng sư cũng đã đủ lợi hại, lại còn là người tiên thiên lĩnh vực, mình sao còn có thể có cơ hội báo thù?

Dung thân vương lạnh nhạt cười, nói: “Sao hả? Ngươi sợ à? Băng Tuyết nữ thần tư tế đúng là quái vật, tiên thiên lĩnh vực của nàng ta đã thấy qua, may mắn chỉ là tiên thiên lĩnh vực phụ trợ, nếu không, trên đại lục thực không thể có ai chống lại nàng. Lĩnh vực của nàng một khi đã thi triển, phương viên tròng vòng ngàn trượng biến thành thế giới băng tuyết, khiến ma pháp của nàng có thể phát huy uy lực giới hạn lớn nhất. Mặc dù tác dụng tiên thiên lĩnh vực tương đối không có gì mạnh, nhưng đúng là bởi vì lĩnh vực phụ trợ năng lực, mới khiến nàng có thể tăng thực lực rất nhanh đạt tới cảnh giới thần hàng sư. Cho nên nói, việc gì cũng có tính hai mặt, không có gì tuyệt đối xấu, không có gì tuyệt đối tốt. Ôi thôi! Được rồi, ngươi chưa từng nghe nói qua thần chi đại lục?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook