Bằng Lăng Tím - Hạnh Phúc Là Anh
Chương 20: Bắt Đầu...
Thủy Tinh
01/02/2016
Một tháng sau…
Công việc của Tây Nhược Hi cũng không tệ như cô đã từng tưởng tượng. Làm ở bộ phận thiết kế của JADE, cô mới cảm nhận được cái gì gọi là một công việc chân chính. Trong suốt một tháng thực tập, những công việc mà người ta vẫn hay nói về thực tập sinh như pha trà, bưng nước hay chạy giấy tờ là hoàn toàn không tồn tại. Khả Ly thường giao cho cô những công việc khá khó khăn, đòi hỏi độ tỉ mỉ cùng chăm chỉ rất cao. Hai tuần đầu, Khả Ky cho cô đi nghiên cứu và sửa chữa các lỗi kĩ thuật trong từng sản phẩm, một tuần kế tiếp, cô phải đi theo cô ấy đi đến tận xưởng để nghiên cứu quá trình gia công của những loại đá quý, đêm về phải trằn trọc mà học lại hết tất cả các công đoạn mài cắt kim cương, các quy ước trong bản phác thảo, tiếp đến một tuần sau đó, cô phải đi thực nghiệm thực tế để khảo sát ý kiến của người tiêu dùng,… Tất cả những điều đó làm phá bỏ hình ảnh một thực tập sinh theo tiêu chuẩn “bưng trà rót nước” trong mắt Tây Nhược Hi mà thay vào đó là hình ảnh một công việc nghiêm túc, mang tính chất nghệ thuật nhưng lại có thiên hướng phụ thuộc về thời trang. Đối với cô mà nói, đó là khó khăn nhưng cũng là thử thách để cô rèn giũa chính bản thân mình.
***
Tây Nhược Hi vội vã chạy từ bên công xưởng số 3 về, cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, tay nằm chạy những bản vẻ được cuộn tròn lại nhanh chóng tiến đến phòng làm việc của Khả Ly.
-Trưởng phòng, bản thiết kế dưới công xưởng số 3 bị lỗi ở khâu khoan cắt, em đã sửa lại một vài thông số, chị xem lại rồi kí vào giúp em.
-Được rồi, để đó lát nữa chị xem. Em đi pha một cốc trà uống đi, đầu cũng nhễ nhại mồ hôi hết rồi kìa.
Khả Ly tiếp tục thoăn thoắt chiếc bút vẽ trên tay, đầu không ngẩng lên nên Tây Nhược Hi cũng không thể nhìn thấy gương mặt cô nhưng Tây Nhược Hi vẫn âm thầm cảm nhận được cô đang giảm áp lực cho chính mình. Suốt một tháng làm việc chung, Tây Nhược Hi thấy được tuy trưởng phòng ít nói và mỗi lần nói thì lại cất lên những tiếng vô cùng sắc bén nhưng sâu trong đó vẫn là những lời động viên, quan tâm rất chân thành mà kín đáo.
Cô khẽ mỉm cười rồi cảm ơn Khả Ly, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Cánh cửa không tiếng động được đóng lại, ánh mắt Khả Ly từ từ ngẩng lên nhìn qua tấm rèm trắng hé mở rồi lại nhìn những bản vẽ, giấy tờ nằm ngay ngắn trên bàn, bàn tay thon mảnh nhanh chóng giở lật những trang giấy, nhìn qua chăm chú. Đôi mắt toát lên một tia tán thưởng hiếm có.
-Cô bé này…làm việc rất tốt đấy chứ!
***
Tây Nhược Hi đi đến bên bàn trà trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, tay làm vài động tác là đã có trong tay một ly trà nóng. Làn khói trắng mỏng manh nhè nhẹ mang theo hương hoa nhài thơm mát lan tỏa khắp không gian. Cô nhìn ly trà, bất giác mỉm cười.
Muốn pha được trà ngon cái cốt yếu không phải từ chất lượng trà mà là từ chất lượng nước pha. Nước pha phải là loại nước thanh thuần tinh khiết, độ nóng phải vừa phải thì mới có thể tạo ra một ly trà ngon thượng đẳng.
Hồi năm nhất đại học, mỗi lần bọn cô pha trà một cách ẩu thả thì Lâm Hạ Vi lại rống lên sau đó tặng kèm theo một tràng thuyết vấn dài còn hơn sông Tiền, báo hại cô mỗi lần pha trà thưởng thức thì lại nhớ đến rồi ngồi bật cười lên.
Bỗng từ phía sau có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Tây Nhược Hi làm cô giật mình quay đầu lại. Thì ra là Linda, đàn chị khóa trên cũng là một trong những nhà thiết kế gạo cội của JADE.
-Cô bé, nghĩ gì mà thẫn thờ thế? Bị trưởng phòng mắng à?
-Không có ạ.
Tây Nhược Hi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Linda.
-Vậy sao hôm nay “em út” của chúng ta lại có nhã hứng đứng đây thưởng trà a!
Linda tuy có quốc tich là Mỹ nhưng giọng phổ thông của cô nàng lại vô cùng chuẩn, tựa như người bản địa vậy.
-Không có gì đâu ạ. Chẳng qua là từ bữa đến giờ em chạy nhiều quá nên bây giờ có chút thời gian, muốn uống một ít trà cho thoải mái một chút …
-Thoải mái sao? A! Tiểu thư họ Tây của chúng ta mà cũng nhờ những ly trà rẻ mạt mới thoải mái sao?
Tây Nhược Hi chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên một giọng nói sắc bén chảy vào tai làm cô khó chịu nhíu mày lại. Cô nhìn Đinh Vũ Tâm đứng dựa ở cửa, tay cô ta vong lại trước ngực, bày ra phong thái ung dung nhàn tản đến chướng mắt. Tây Nhược Hi yên lặng không nói gì. Linda tuy cũng rất khó chịu muốn tiến lên tranh cãi nhưng lại bị bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo giật dưới gấu áo, cô nhịn.
Khi Đinh Vũ Tâm còn định lên tiếng thì một nữ nhân viên đi đến chỗ ba người họ cất tiếng.
-Ai là Tây Nhược Hi và Đinh Vũ Tâm?
-Tôi.
-Phải, là tôi.
-Vậy được, giờ mời hai người theo tôi, trưởng phòng đang chờ.
Sau câu nói của nữ nhân viên, cả hai quay gót bước đến hướng phòng làm việc của Khả Ky, trước khi đi, Tây Nhược Hi ra hiệu khẩu hình với Linda làm cô khẽ mỉm cười, vẫy tay
“Thượng lộ bình an”
***
Trong phòng làm việc của Khả Ly…
-Hôm nay gọi hai em tới là để thông báo thời gian thử việc đã kết thúc.
Trong đôi mắt Tây Nhược Hi sáng lên hạnh phúc. Cô rất vui sướng a! Khó khăn lắm mới trải qua được thời gian thử việc đầy vất vả như vậy, ai lại không hạnh phúc.
Đinh Vũ Tâm chỉ cười mỉm tựa tiếu hi tiếu, dường như cô không bận tâm mấy đến điều này.
Khả Ly âm thàm quan sát sắc mặt của cả hai từ đầu đến cuối, trong mắt đảo qua toan tính kín đáo.
-Nhưng đừng vội mừng. Sắp tới các em còn một bài sát hạch nữa vì công ty chỉ tuyển chọn một người mà thôi.
Thoáng chốc cả căn phòng bỗng trở nên im lặng.
-Sắp tới chính là lúc công ty sẽ mở một cuộc triển lãm trình bày bộ sưu tập Thu- Đông năm nay, chắc các em cũng biết tầm quan trọng của triển lãm lần này đúng không?
-Dạ
-Em biết.
-Vậy chị muốn các em mỗi người vẽ ra mẫu thiết kế mới, mang ý nghĩa : “My Beauty… Your Beauty…”. Mẫu thiết kế nào đẹp nhất, đáp ứng đủ các tiêu chí mà ngay từ đầu chị đã triển khai sẽ được trưng bày tại trung tâm của buổi triển lãm, đồng thời nhà thiết kế đó sẽ trở thành nhà thiết kế chính thức của JADE. Người còn lại…
Khả Ly thả giọng chậm dần, tỉ mỉ quan sát biểu hiện của Tây Nhược Hi và Đinh Vũ Tâm, nói tiếp.
-Người còn lại sẽ ra về tay trắng.
Một câu nói của Khả Ly thành công công phá tuyến phòng ngự của sự tĩnh lặng trong lòng của cả hai cô gái. Ra về trắng tay? Tương đương với việc bọn họ phải hoài phí bao cố gắng trong suốt một tháng trời, đồng thời bỏ lỡ công việc mơ ước của bao người.
Tây Nhược Hi cúi đầu trầm ngâm trong khi Đinh Vũ Tâm thì đang cắn môi bực tực.
-Được không?
-…
Cả hai cô gái thầm lặng ngước lên, trong từng đôi mắt là những sắc thái khác nhau nhưng đều có chung một điểm- Lo lắng. Sau một hồi suy nghĩ, cả hai đồng thanh.
-Được ạ.
***
Trên con đường tấp nập, người người hối hả đi nhanh qua nhau. Đây là giờ cao điểm. Ở tại thủ đô của đất nước, cứ tầm độ năm giờ chiều là người từ khắp các khu văn phòng, cao ốc, công ty ùa ra ngập tràn đường phố, họ đi lướt qua nhau chen lấn nhau khít nghịt, trên con đường là hàng xe nối đuôi dài với nhau, tiếng còi xe, tiếng la hét, tiếng thúc giục vội vã,… tất cả tạo nên không gian tấp nập của cái gọi là Dòng đời. Trái ngược với khung cảnh ấy, một bóng người nhỏ nhắn từ cửa tòa nhà cao ốc lặng lẽ hòa vào dòng người đông nghẹt trên con phố, chậm rãi bước về phía trước. Đôi mắt đen sâu lắng thầm lặng mải mê suy nghĩ, mặc cho những người đi xung quanh đang dần đè ép, chen lấn lại cơ thể cô. Tây Nhược Hi dường như không biết rằng, tại một căn phòng rộng lớn trên tầng cao nhấ của tòa cao ốc, một người đàn ông vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của cô. Cứ mỗi lần có một người nào đó va chạm vào thân hình mỏng manh của cô thì bàn tay người đàn ông lại vô thức nắm chặt lại, đôi mắt thoáng qua tức giận cùng yêu thương vô ngần.
Cô nhóc này… Đến bao giờ mới có thể tự bảo vệ mình đây…
-Sao không chạy thẳng xuống đó, nắm chặt lại, đừng để người đó rời xa? Đứng đây như cậu thật vô vọng cũng thật ngu ngốc.
Phía sau lưng người đàn ông chợt vang lên tiếng nói biếng nhác của một người khác. Người đàn ông khẽ nhíu mày rồi mỉm cười bất đắc dĩ. Nhìn thấy bóng người con gái khuất dần trong dòng người đông nghẹt, bạc môi mỏng cất lên thanh âm băng lãnh.
-Nếu như thật muốn nắm nhưng lại nắm không tới. Níu lấy những vẫn cứ vuột đi. Nói tôi… phải làm sao đây?
santruyen.com
Công việc của Tây Nhược Hi cũng không tệ như cô đã từng tưởng tượng. Làm ở bộ phận thiết kế của JADE, cô mới cảm nhận được cái gì gọi là một công việc chân chính. Trong suốt một tháng thực tập, những công việc mà người ta vẫn hay nói về thực tập sinh như pha trà, bưng nước hay chạy giấy tờ là hoàn toàn không tồn tại. Khả Ly thường giao cho cô những công việc khá khó khăn, đòi hỏi độ tỉ mỉ cùng chăm chỉ rất cao. Hai tuần đầu, Khả Ky cho cô đi nghiên cứu và sửa chữa các lỗi kĩ thuật trong từng sản phẩm, một tuần kế tiếp, cô phải đi theo cô ấy đi đến tận xưởng để nghiên cứu quá trình gia công của những loại đá quý, đêm về phải trằn trọc mà học lại hết tất cả các công đoạn mài cắt kim cương, các quy ước trong bản phác thảo, tiếp đến một tuần sau đó, cô phải đi thực nghiệm thực tế để khảo sát ý kiến của người tiêu dùng,… Tất cả những điều đó làm phá bỏ hình ảnh một thực tập sinh theo tiêu chuẩn “bưng trà rót nước” trong mắt Tây Nhược Hi mà thay vào đó là hình ảnh một công việc nghiêm túc, mang tính chất nghệ thuật nhưng lại có thiên hướng phụ thuộc về thời trang. Đối với cô mà nói, đó là khó khăn nhưng cũng là thử thách để cô rèn giũa chính bản thân mình.
***
Tây Nhược Hi vội vã chạy từ bên công xưởng số 3 về, cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, tay nằm chạy những bản vẻ được cuộn tròn lại nhanh chóng tiến đến phòng làm việc của Khả Ly.
-Trưởng phòng, bản thiết kế dưới công xưởng số 3 bị lỗi ở khâu khoan cắt, em đã sửa lại một vài thông số, chị xem lại rồi kí vào giúp em.
-Được rồi, để đó lát nữa chị xem. Em đi pha một cốc trà uống đi, đầu cũng nhễ nhại mồ hôi hết rồi kìa.
Khả Ly tiếp tục thoăn thoắt chiếc bút vẽ trên tay, đầu không ngẩng lên nên Tây Nhược Hi cũng không thể nhìn thấy gương mặt cô nhưng Tây Nhược Hi vẫn âm thầm cảm nhận được cô đang giảm áp lực cho chính mình. Suốt một tháng làm việc chung, Tây Nhược Hi thấy được tuy trưởng phòng ít nói và mỗi lần nói thì lại cất lên những tiếng vô cùng sắc bén nhưng sâu trong đó vẫn là những lời động viên, quan tâm rất chân thành mà kín đáo.
Cô khẽ mỉm cười rồi cảm ơn Khả Ly, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Cánh cửa không tiếng động được đóng lại, ánh mắt Khả Ly từ từ ngẩng lên nhìn qua tấm rèm trắng hé mở rồi lại nhìn những bản vẽ, giấy tờ nằm ngay ngắn trên bàn, bàn tay thon mảnh nhanh chóng giở lật những trang giấy, nhìn qua chăm chú. Đôi mắt toát lên một tia tán thưởng hiếm có.
-Cô bé này…làm việc rất tốt đấy chứ!
***
Tây Nhược Hi đi đến bên bàn trà trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, tay làm vài động tác là đã có trong tay một ly trà nóng. Làn khói trắng mỏng manh nhè nhẹ mang theo hương hoa nhài thơm mát lan tỏa khắp không gian. Cô nhìn ly trà, bất giác mỉm cười.
Muốn pha được trà ngon cái cốt yếu không phải từ chất lượng trà mà là từ chất lượng nước pha. Nước pha phải là loại nước thanh thuần tinh khiết, độ nóng phải vừa phải thì mới có thể tạo ra một ly trà ngon thượng đẳng.
Hồi năm nhất đại học, mỗi lần bọn cô pha trà một cách ẩu thả thì Lâm Hạ Vi lại rống lên sau đó tặng kèm theo một tràng thuyết vấn dài còn hơn sông Tiền, báo hại cô mỗi lần pha trà thưởng thức thì lại nhớ đến rồi ngồi bật cười lên.
Bỗng từ phía sau có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Tây Nhược Hi làm cô giật mình quay đầu lại. Thì ra là Linda, đàn chị khóa trên cũng là một trong những nhà thiết kế gạo cội của JADE.
-Cô bé, nghĩ gì mà thẫn thờ thế? Bị trưởng phòng mắng à?
-Không có ạ.
Tây Nhược Hi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Linda.
-Vậy sao hôm nay “em út” của chúng ta lại có nhã hứng đứng đây thưởng trà a!
Linda tuy có quốc tich là Mỹ nhưng giọng phổ thông của cô nàng lại vô cùng chuẩn, tựa như người bản địa vậy.
-Không có gì đâu ạ. Chẳng qua là từ bữa đến giờ em chạy nhiều quá nên bây giờ có chút thời gian, muốn uống một ít trà cho thoải mái một chút …
-Thoải mái sao? A! Tiểu thư họ Tây của chúng ta mà cũng nhờ những ly trà rẻ mạt mới thoải mái sao?
Tây Nhược Hi chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên một giọng nói sắc bén chảy vào tai làm cô khó chịu nhíu mày lại. Cô nhìn Đinh Vũ Tâm đứng dựa ở cửa, tay cô ta vong lại trước ngực, bày ra phong thái ung dung nhàn tản đến chướng mắt. Tây Nhược Hi yên lặng không nói gì. Linda tuy cũng rất khó chịu muốn tiến lên tranh cãi nhưng lại bị bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo giật dưới gấu áo, cô nhịn.
Khi Đinh Vũ Tâm còn định lên tiếng thì một nữ nhân viên đi đến chỗ ba người họ cất tiếng.
-Ai là Tây Nhược Hi và Đinh Vũ Tâm?
-Tôi.
-Phải, là tôi.
-Vậy được, giờ mời hai người theo tôi, trưởng phòng đang chờ.
Sau câu nói của nữ nhân viên, cả hai quay gót bước đến hướng phòng làm việc của Khả Ky, trước khi đi, Tây Nhược Hi ra hiệu khẩu hình với Linda làm cô khẽ mỉm cười, vẫy tay
“Thượng lộ bình an”
***
Trong phòng làm việc của Khả Ly…
-Hôm nay gọi hai em tới là để thông báo thời gian thử việc đã kết thúc.
Trong đôi mắt Tây Nhược Hi sáng lên hạnh phúc. Cô rất vui sướng a! Khó khăn lắm mới trải qua được thời gian thử việc đầy vất vả như vậy, ai lại không hạnh phúc.
Đinh Vũ Tâm chỉ cười mỉm tựa tiếu hi tiếu, dường như cô không bận tâm mấy đến điều này.
Khả Ly âm thàm quan sát sắc mặt của cả hai từ đầu đến cuối, trong mắt đảo qua toan tính kín đáo.
-Nhưng đừng vội mừng. Sắp tới các em còn một bài sát hạch nữa vì công ty chỉ tuyển chọn một người mà thôi.
Thoáng chốc cả căn phòng bỗng trở nên im lặng.
-Sắp tới chính là lúc công ty sẽ mở một cuộc triển lãm trình bày bộ sưu tập Thu- Đông năm nay, chắc các em cũng biết tầm quan trọng của triển lãm lần này đúng không?
-Dạ
-Em biết.
-Vậy chị muốn các em mỗi người vẽ ra mẫu thiết kế mới, mang ý nghĩa : “My Beauty… Your Beauty…”. Mẫu thiết kế nào đẹp nhất, đáp ứng đủ các tiêu chí mà ngay từ đầu chị đã triển khai sẽ được trưng bày tại trung tâm của buổi triển lãm, đồng thời nhà thiết kế đó sẽ trở thành nhà thiết kế chính thức của JADE. Người còn lại…
Khả Ly thả giọng chậm dần, tỉ mỉ quan sát biểu hiện của Tây Nhược Hi và Đinh Vũ Tâm, nói tiếp.
-Người còn lại sẽ ra về tay trắng.
Một câu nói của Khả Ly thành công công phá tuyến phòng ngự của sự tĩnh lặng trong lòng của cả hai cô gái. Ra về trắng tay? Tương đương với việc bọn họ phải hoài phí bao cố gắng trong suốt một tháng trời, đồng thời bỏ lỡ công việc mơ ước của bao người.
Tây Nhược Hi cúi đầu trầm ngâm trong khi Đinh Vũ Tâm thì đang cắn môi bực tực.
-Được không?
-…
Cả hai cô gái thầm lặng ngước lên, trong từng đôi mắt là những sắc thái khác nhau nhưng đều có chung một điểm- Lo lắng. Sau một hồi suy nghĩ, cả hai đồng thanh.
-Được ạ.
***
Trên con đường tấp nập, người người hối hả đi nhanh qua nhau. Đây là giờ cao điểm. Ở tại thủ đô của đất nước, cứ tầm độ năm giờ chiều là người từ khắp các khu văn phòng, cao ốc, công ty ùa ra ngập tràn đường phố, họ đi lướt qua nhau chen lấn nhau khít nghịt, trên con đường là hàng xe nối đuôi dài với nhau, tiếng còi xe, tiếng la hét, tiếng thúc giục vội vã,… tất cả tạo nên không gian tấp nập của cái gọi là Dòng đời. Trái ngược với khung cảnh ấy, một bóng người nhỏ nhắn từ cửa tòa nhà cao ốc lặng lẽ hòa vào dòng người đông nghẹt trên con phố, chậm rãi bước về phía trước. Đôi mắt đen sâu lắng thầm lặng mải mê suy nghĩ, mặc cho những người đi xung quanh đang dần đè ép, chen lấn lại cơ thể cô. Tây Nhược Hi dường như không biết rằng, tại một căn phòng rộng lớn trên tầng cao nhấ của tòa cao ốc, một người đàn ông vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của cô. Cứ mỗi lần có một người nào đó va chạm vào thân hình mỏng manh của cô thì bàn tay người đàn ông lại vô thức nắm chặt lại, đôi mắt thoáng qua tức giận cùng yêu thương vô ngần.
Cô nhóc này… Đến bao giờ mới có thể tự bảo vệ mình đây…
-Sao không chạy thẳng xuống đó, nắm chặt lại, đừng để người đó rời xa? Đứng đây như cậu thật vô vọng cũng thật ngu ngốc.
Phía sau lưng người đàn ông chợt vang lên tiếng nói biếng nhác của một người khác. Người đàn ông khẽ nhíu mày rồi mỉm cười bất đắc dĩ. Nhìn thấy bóng người con gái khuất dần trong dòng người đông nghẹt, bạc môi mỏng cất lên thanh âm băng lãnh.
-Nếu như thật muốn nắm nhưng lại nắm không tới. Níu lấy những vẫn cứ vuột đi. Nói tôi… phải làm sao đây?
santruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.