Bằng Lăng Tím - Hạnh Phúc Là Anh

Chương 23: Đối Đầu (2)

Thủy Tinh

04/03/2016

Đinh Vũ Tâm chết lặng trước câu nói của Khả Ly, cả người đờ đẫn, bàn tay buông thõng tờ giấy trên tay rơi xuống đất một cách lạnh lùng. Khả Ly nhẹ nhàng đi đến, gót giày cao gót ra vào sàn nhà thanh lãnh. Cô đến trước mặt Đinh Vũ Tâm, từ tốn khoanh tay.

- Cô rất thông minh nhưng chính sự thông minh của cô lại hỏi cô đến bước đường này., Khả Ly lạnh lùng buông xuống một câu.

- Cô không có tư cách làm nhà thiết kế, lại càng không xứng với nghệ thuật. Cô đã bị loại mời cô về phòng sắp xếp đồ đạc, tôi không muốn nhìn thấy cô vào ngày mai.

Đinh Vũ Tâm lúc này mới hoàng hồn tỉnh lại, cô dường như không tin vào chính tai mình, ra sức bấu víu vạt áo của Khả Ly van xin.

-Tôi, tôi không có... Không có mà! Tôi... tôi bị người ta hãm hại thôi!

Chợt cô ta bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Tây Nhược Hi, cả người áo quần xộc xệch, đầu tóc rồi bù xông tới chỗ cô ngồi.

-Mày. Chính mày đã hại tao! Chính mày đã bỏ mẫu thiết kế đạo nhái vào hộc bàn. Chính mày.

Trong khi đó, đôi mắt Tây Nhược Hi vẫn nguyên vẹn vẻ lãnh đạm ban đầu, chỉ có kgóe môi nhè nhẹ công lên, đôi mắt toát lên thần thái kiêu ngạo của chủ nhân, bàn tay thanh mảnh xoay xoay nơi đầu cây bút, tạo thành dị âm duy nhất trong cả căn phòng. Cô không chút do dự nói thật.

-Phải, tôi chính là người đã đặt bản trình bày này vào ngăn bàn...

Bên dưới lại vang lên nhưng thanh âm thì thầm nói khẽ, một số người quay sang nhìn Tây Nhược Hi bằng cặp mắt e ngại, tuy vậy nhưng cô cũng chẳng cảm thấy khó chịu là bao nhiêu. Nhếch mép tạo thành nụ cười khuynh thế, Tây Nhược Hi nhanh chóng tuyệt tình bồi thêm một câu, cắt đứt toàn bôn đường lui của Đinh Vũ Tâm.

-Bản trình bày ấy chính là bản trình bày về sản phẩm của Khả trưởng phòng, tôi đã mượn nó dưới sự cho phép của cô ấy. Tôi không nghĩ tới Đinh tiểu thư lại “hứng thú” với bản trình bày ấy đến vậy! Tôi chỉ mới đặt nó vào hộc bàn nhưng không ngờ tới lại bị lấy mất, không ngờ, có chạy lòng vòng mấy vòng cũng phải còng tay cố nhân a!

Lời nói của Tây Nhược Hi nghe sơ qua thì thật nhẹ nhàng cảm khái, xem nhẹ việc chính mình bị bôi nhọ thanh danh bởi Đinh Vũ Tâm, người ta sẽ cảm thấy cô thật khoan dung và độ lượng. Nhưng những lời như vậy đối với Đinh Vũ Tâm lại chính như dao cứa vào xương thịt, làm tâm can cô ta bức bối đến nghẹt thở.

Chính cô ta! Tất cả mọi chuyện xảy ra với cô đều là do cô ta!

Đinh Vũ Tâm hai mắt đỏ ngầu điên cuồng xông đến chỗ Tây Nhược Hi ngời nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị bảo vệ chạy đến kìm tay lại lôi ra. Cô ta thét lên, bắn ánh mắt sắc lạnh đầy hận thù về phiá Tây Nhược Hi.

-Buông ra. Tôi tự đi được!



Đinh Vũ Tâm giãy giụa ra khỏi tay hai nhân viên bảo vệ, nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo xốc xếch, chốc lát lại quay trở về vẻ trang nhã thanh lịch như ban đầu của mình, xoay người cao ngạo bước ra khỏi phòng làm việc.

Trong khi mọi người còn đang im lặng bối rối thì Khả Ly cất lời vá vỡ trầm mặc.

-Được rồi, chúng ta tiếp tục. Nhược Hi, tới lượt cô lên thuyết trình.

Tây Nhược Hi khẽ gật đầu, từ tốn đứng dậy đi lên bục cao.

-Tôi cũng không muốn vòng vo dài dòng nên sẽ vào thẳng vấn đề.

Thanh âm lạnh nhạt nhưng cuốn hút người nghe, dịu ngọt đi vào trái tim của người đứng sau ô cửa kính một cách âm thầm và lặng lẽ.

-Tôi hướng đến một cái đẹp riêng biệt mà mạnh mẽ. Riêng biệt ở đây chính là mỗi người mỗi khác. Không biết mọi người đã nghe đến Thuyết định mệnh hay chưa? Đó là một học thuyết khá đơn giản, cho rằng vạn vật đều có địng mệnh của nó. Đá quý cũng không loại trừ. Mỗi viên đá quý mang trong mình một định mệnh, định mệnh dành riêng cho từng người phụ nữ. Hãy để mỗi người phụ nữ tự chọn cho mình một viên đá quý với vẻ đẹp riêng biệt, một định mệnh của chính mình...

Bên dưới lại bắt đầu xôn xao lên.

-Sao có thể chứ? Mỗi người một viên đá quý khác nhau, như vậy chẳng phải chi phí sẽ rất cao hay sao?

-Phải đó! Còn chưa tính khâu thiết kế nữa, sẽ phải tốn rất rất nhiều thời gian! Dự án này... haiz...

Hầu như những nhà thiết kế ngồi bên dưới đều lắc đầu ngao ngán cho rằng dự án này là “bất khả thi” chỉ riêng Khả Ly thì lại âm thầm kéo lên nụ cười khổ hiểu.

-... Sản phẩm sẽ được tạo nên từ đá Aquamarine, với màu xanh lam thuần khiết, mẫu thiết kế sẽ mang lại cảm giác thanh thoát trang nhã cho chỉ nhân của nó. Đương nhiên là phải nói đến phần riêng biệt. Chắc hẳn các nhà thiết kế ngồi đây đều biết loại đá này dạng thô coa hình trụ, phần đầu có thể theo bố cục tà phương hoặc đơn tà. Ý tưởng của toi chính lag đá quý dạng thô, chỉ được mài nhẵn theo cấu trúc tứ diện hoặc lục diện ban đầu của nó. Giữ nguyên vẹn màu lam thuần khiết ấy không bị mờ hóa bởi một số chất khi xử lí hóa học. Ở đây, tôi sử dụng quy trình thủ công nhưng được cơ giới hóa toàn bộ thiết bị, nên độ sáng và độ tinh xảo của mỗi viên đá chỉ có tăng chứ không hề giảm. Bên ngoài sẽ nạm hợp kim như bạch kim, vàng điêu khắc với từng đường nét tinh xảo tỉ mỉ, nhẹ nhàng bak bọc lấy viên đá. Tất cả các khâu gia công đều khá đơn giản,ít hao tốn chi phí.

-Mỗi người phụ nữ đều có cơ hội tìm kiếm định mệnh của riêng mình, vì thế tôi lấy tên tác phẩm này là My Destiny.

Tiếng vỗ tay không ngớt vang lên trong căn phòng, thể hiện sự kính phục cùng tôn trọng với người đang nở nụ cười kiêu hãnh trên bục thuyết trình. Tây Nhược Hi nhìn xuống mọi mới đang vii tay tán thưởng, lòng khẽ cười, một nụ cười hạnh phúc.

Đây chính là những thứ thuộc về cô, dù cho mai sau có xuất hiện thêm hai Đinh Vũ Tâm hay thậm chí ba Đinh Vũ Tâm thì cô vẫn sẽ như vậy mà bước tiếp. Sống không khó, nên cứ bình tĩnh mà sống thôi.

Đôi mắt chợt đảo sang ô cửa kính, một bóng lưng vừa quen thuộc lại vừa xa vời vợi làm trái tim chợt thảng thốt, tâm bỗng sinh ra một loại cảm xúc giấu tên, người đời gọi là nhớ. Đã bao lâu rồi Tây Nhược Hi không nhìn thấy bóng lưng đó. Đây là thật hay vốn chỉ là mơ cảnh trong số những món ảo của cô...



Tây Nhược Hi vừa bước ra khỏi cửa thang máy, nụ cười trên môi tắt lim đi, khôi phục lại vẻ thanh lãnh ban đầu. Linda đứng bên cạnh thấy vậy chợt buộc miệng hỏi điều cô luôn thắc mắc.

-Có phải... chuyện của cô họ Đinh là do em cố ý?

-... Phải.

Tây Nhược Hi thẳng thắn thừa nhận. Nếu là người lạ, quen sơ cô cũng sẽ chẳng trao đổi được mươi câu nhưng cô nhìn ra được sự chân thành từ Linda. Đôi mắt đã sơn hai kiếp tuyệt đối cũng sẽ không lừa dối cô.

-Haiz...

Linda bất chợt thở dài.

-Sao chứ?

Tây Nhược Hi khó hiểu nhìn sang. Khi hai người vừa bươ ra khỏi thang máy, môtn ánh mât thù hận không e ngại đập thẳng vào mắt cô. Đinh Vũ Tâm từ tốn bước đến, khi đến gần Tây Nhược Hi thì đôi môi chợt hé mở thành lời.

-Tại sao? Tại sao cô lại hại tôi chứ?

Tây Nhược Hi chợt nở nụ cười không ấm áp.

-Đây là kết cục cô tự làm tự chịu, chẳng ai ép buộc cô cả...

-Nhưng chúng ta là chị em kia mà!

Tây Nhược Hi nhấc chân bước đến gần cô gái đang khóc như hoa lê đái vũ kia. Bàn tay lạnh băng khẽ nâng chiếc cằm nhỏ của cô ta lên siết chặt.

-Tôi họ Tây, không phải họ Đinh. Mong cô từ nay nhớ rõ tránh hiểu nhầm.

Nói rồi, Tây Nhược Hi cao ngạo bước đi bỏ mặc Đinh Vũ Tâm mất hết tất cả ngồi trượt dần xuống sàn nhà, đôi bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt phẫn hận nhìn theo bóng lưng thanh mảnh khuất dần sau ô cửa kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bằng Lăng Tím - Hạnh Phúc Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook