Chương 6
Mạc Nhan
14/01/2014
“Sư phụ triệu đồ nhi là có điều gì muốn sai phái?”
Ngồi ở trên cao, một vị lão nhân tóc bạc trắng chậm rãi vuốt vẽ bộ râu hoa râm, dùng bảy mươi tuổi của hắn đã sớm thấy được lòng người dễ thay đổi, cuộc đời hắn vốn vui vẻ chỉ có hai lần là nghiêm túc, một là thời điểm nghĩa đệ cùng kết nghĩa kim lan đã qua đời, mà lần này là lần thứ hai, một việc phát sinh, làm cho hắn vội vàng triệu đồ đệ đời này duy nhất ngoại lệ thu nhận, Mạc Thiên Sí, đối với hắn nói rõ ngọn nguồn của sự tình.
“ Vi sư có một nghĩa đệ kết bái, người này đúng là Đại Minh Chấn Vương gia, hắn tuy được tôn sư là Vương gia, nhưng cũng chưa bao giờ phân biệt thân phận địa vị, cùng vi sư gặp nhau như bạn cũ, tiến tới kết nghĩa kim lan. Nhưng mười bảy năm trước, một người nhà Chấn Vương gia đi Lâu Lan để thăm hỏi nhà mẹ đẻ của Chấn Vương phi, lại trên đường trở về gặp tai kiếp, sư bá ngươi bị ngộ hại khi sư phụ ở Cao Lệ, khi biết được việc này, sư bá ngươi đã được an tán. Tiếc rằng biết được tin này quá chậm, vi sư đã đi đến nơi bị ngộ hại xem trước, nhưng khắp nơi chỉ còn lại cát bụi toán loạn.”
“ Đã tra ra ai là độc thủ?”
“ Triều đình nói là đạo phỉ, nhưng có thể đem toàn bộ binh lính tiêu diệt một cách hoàn hảo như vậy, có thể thấy được nhân số đạo phỉ không phải là khổng lồ mà là võ công cao thâm.”
“ Sư phụ nghĩ như thế nào?”
“ Người đứng đằng sau xem ra rất lợi hại, tuy rằng chỗ ấy đã được dọn tốt, nhưng căn cứ theo vi sư thấy, phát hiện dấu vết đánh nhau trên nham thạch cùng nham trên vách đá, đêu không phải là đạo phỉ bình thường gây nên, căn cứ theo dây tay lưu trên nham vách tường, cũng có thể biết võ công cao cường.”
“ Triều đình biết được việc này?”
“ Vi sư đã từng báo với triều đình việc này, nhưng triều đình không để ý tới, công bố là đạo phỉ cướp bóc, đem đạo phỉ liên quan trảm rồi kết thúc vụ án này, nhưng vi sư thủy chung vẫn không tin đây chỉ đơn thuần là án đạo phỉ, chỉ tiếc tra nhiều năm vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.”
“ Sư phụ nhắc lại chuyện cũ, nhật định là có phát hiện mới.”
Lão nhân gia vỗ về chòm râu hoa râm, đối với trí óc thông minh của đệ tử rất là vui mừng. “ Không tồi, vi sư nhiều năm qua đối với cái chết cảu người nhà Vương gia vẫn luôn tồn tại nghi ngờ, mãi cho đến khi một sự việc phát sinh, chứng minh nhận định của vi sư.”
Mạc Thiên Sí tò mò nhìn sư phụ, lão nhân ra xuất ra một ngọc bội thanh long, bên trên hoa văn khắc hình rồng.
“ Đây là lễ vật năm đó Hoàng thái hậu ban cho nhi tử trong bụng Chân Vương phi, bởi vì không biết là hoàng tử hay công chúa, bởi vậy ban thưởng một đôi ngọc bội long phượng, mặt kệ tương lai đứa nhỏ là nam hay nữ, đều có thể dùng được. Nhung vi sư lại phát hiện được ngọc bội thanh long ở trên chợ.”
Mạc Thiên Sí tiếp nhận ngọc bội trong tay chăm chú nhìn kĩ, rồi nâng mắt nhìn sư phụ nói: “ Sư phụ muốn đệ tử điều tra từ miếng ngọc bội này?”
“ Đúng vậy, vi sư tin tưởng người hành hung năm đó vẫn còn nhởn nhơ ngoài luật pháp, miếng ngọc bội này xuất hiện không thể nghi ngờ gì là sư bá ngươi hiển linh, hy vọng ta có thể thay hắn làm chủ, vi sư lệnh cho ngươi đem việc này điều tra manh mối, ân ủi cả nhà sư bá ngươi trên trời có linh thiêng,”
Mạc Thiên Sí tường tận nhìn ngọc bội thanh long trên tay nhớ lại lời giao phó của sư phụ, dựa theo miếng ngọc bội đã qua tay nhiều người, một mạch truy tìn ngọn nguồn ban đầu của miếng ngọc bội này, nhiều năm như vậy, nói ra thật là khó khăn, mật thám ngân trang, lão Tam vẫn nhớ mang máng khối ngọc bội thanh long tạo hình tinh xảo, không chỉ trân quý mà nó còn mang tính chất hoàn mĩ, quan trọng nhất là người bán cho hắn rất đặc biệt, làm cho kẻ khác phải khắc sâu ấn tượng.
“ Bọn họ có sáu người, theo cách nói chuyện không khó nói ra bọn họ là huynh đệ, ta vừa nhìn thấy bọn họ liền biết rằng họ không phải là người Trung Nguyên vì họ cứ cò kè mặc cả, sáu người bọn họ ý kiến không đồng nhất, tranh luận trước mặt ta hồi lâu, nói giá rất thấp không đủ để bọn họ đi chơi kĩ nữ.”
Chẳng lẽ là dâm đạo lục ma? Mạc Thiên Sí kinh ngạc, vì sao dâm đạo lục ma lại có quan hệ với thanh long ngọc bội trên tay? Xem ra muốn giải câu đố về thanh long, trước hết phải tìm sáu người đó. Tâm đã xác định, hắn quyết định trở về khách điểm trước.
>
Băng Nhan bị hoàng thái tử bắt tới kinh thành, bị giam lỏng ở Hinh điện, tùy lúc mà có người canh giữu ở bên cạnh nàng, cùng nói chuyện, không khác gì giám thị nàng.
Hoàng thái tử bá đạo ra lệnh, ba ngày sau cử hành nghi thức nạp nàng làm thiếp, khuê phòng của nàng bày đầy trang sức cùng cung trang, tất cả đều là hoàng thái tử phái người đưa đến lấy lòng nàng.
Nhìn ánh trăng khuyết ở bên ngoài, Băng Nhan chỉ hy vọng nham cự có thể đến đúng lúc, trên đường bị mang đến kinh thành, nàng đã bỏ ra thuốc bột làm kí hiệu bên đường, tin rằng Nham Cự sẽ rất nhanh tìm đến.
Bên ngoài điện chợt truyền đến âm thanh tranh chấp rất nhỏ, chỉ nghe thấy thịvệ cùng thị nữ nói: “Quốc công phu nhân, điện hạ có lệnh: bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào điện, nô tỳ không để quyết định được!”
Một vị lão phụ nói: “Ta là vú nuôi của điện hạ, có công bồi dưỡng người thừa kế ngôi vị hoàng đế, ngay cả tiên đế cũng phong cho ta làm quốc công phu nhân, lá gan ngươi cũng to lắm, dám chặn đường của ta! Tránh ra!” Đẩy tỳ nữ ra, bà kiêu ngạo xông vào, vênh mặt hất hàm sai khiến quát: “Nữ tử mê hoặc điện hạ ở đâu, đem ra đây!”
Băng Nhan quay đầu nhìn quốc công phu nhân, ánh mắt hai người giao nhau, nhất thời, quốc công phu nhân tim đập mạnh và loạn nhịp.
Ông trời!Nữ tử này sao lại cùng Chân Vương phi đã qua đời giống nhau như thế, bà không khỏi lùi về phía sau một bước, chốc lát không nói lên lời.
“ Phu nhân?” Thị nữ đi theo đứ tay ra dìu bà, tâm bà mới dần thoát khỏi khiếp sợ, phát giác chính mình thất thố. Đáng chết! Thế này có gì đáng kinh ngạc, nhìn kỹ lại, nàng chỉ qua là dân nữ bình thường thôi.
“ Ngươi chính là tân thiếp mà điện hạ đòi nạp?”
“ Là điện hạ ép buộc, ta cũng không nguyện ý.” Băng Nhan sửa chữa.
“ Ngươi thật sự là đẹp như thiên tiên, khó trách điện hạ quay về cũng không đến thăm thái tử phi, cả ngày mê luyến ở tại Hinh điện.” Bà phi thường phản đổi việc thái tử vắng vẻ thái tử phi, hoàng thái tử thuở nhỏ được sủng mà kiêu, phong lưu vô pháp, nhưng hắn thông minh cuồng ngạo không ai bì nổi, đặc biệt vì tác phong làm việc mà được Hoàng thượng sủng ái lập làm hoàng thái tử, nhưng mê luyến nữ nhân quá độ khiến cho người khác phải chê trách, mặt khác các hoàng tử cũng tìm cơ hội giành vị trí, bà tất nhiên không thể để việc này phát sinh.
Lúc trước, hoảng thái tử nạp Mị Cơ diêm dúa lòe loẹt làm thiếp, bàliền phản đối rất mạnh mẽ, lúc này lại cư nhiên mang về một nữ tử bình dân không rõ lai lịch về cung, còn ra thể thồng gì nữa?
“Lại là hồ li tinh.” Bà không nhìn được mắng.
“ Miệng đại thẩm vừa nói ra từ dơ bẩn gì? Ta vẫn chưa đắc tội với người?” Băng Nhan lập tức bác bỏ.
“ Đại thẩm? Lá gan của ngươi quả rất to! Nhìn thấy ta còn không quỳ bái, cư nhiên dám làm nhục ta! Vả miệng cho ta!”
“ Dừng tay!” Hoàng thái tử từ ngoài điện bước vào, mọi người thấy thái tử toàn bộ liền quỳ lạy hành lễ.
“ Điện hạ!” Bà vui mừng nghênh đón: “Trở lại kinh, như thế nào không đến nhìn vú nuôi? Lão thân thật là nhớ điện hạ!”
Trên mặt hắn không có chút giận hờn nào, “ Ta không phải đã nói không có lệnh của ta bất cứ lẻ nào cũng không được tùy tiện ra vào!”
“ Lão thân là vì thế sự mà đến, điện hạ không nên vắng vẻ chính phi, cũng không nên cả ngày ôn nhu, say đắm nữ tử bình dân này. lại càng không nên lập nữ tử này làm thiếp…..”
“ Người đâu! Đưa quốc công phu nhân về nghỉ ngơi!” Phiền muốn chết, hắn tới chỗ này cũng không phải muốn nghe nàng thuyết giáo.
“ Điện hạ! Lão thân là suy nghĩ cho người!” Bà cực lực khuyên bảo.
“ Đủ rồi! Toàn bộ lui ra ngoài!” Nếu không niệm tình nàng đã nuôi mình lớn lên, người bình thường đã sớm bị hắn làm cho gãy chân.
Quốc công phu nhân hiểu được tính tình nóng nảy cố chấp của hoàng thái tử, đành chịu cho thị nữ dìu bà đi, bất quá, bà vẫn nghĩ biện pháp ngăn cản.
Sau khi vú nuôi đi, hoàng thái tử liền lệnh cho người lui ra, canh giữ bên ngoài, hắn nhơ giai nhân sốt ruột, chưa hết thời gian liền quay về gặp nàng, nhưng hắn chưa đến gần nàng thì đã bị cảnh giới của nàng làm cho lui bước.
Hắn híp mắt nhìn lỹ khuôn mặt lạnh như băng, tuyên bố thắng lợi: “ Ba ngày sau, ngươi chính là người của ta, ngươi còn muốn cố chấp đến khi nào?”
“ Đem một nữ tử giam lỏng ở trong này, không phải là việc đại trượng phu làm.”
“ Không nữ nhân nào ta không chiếm được, ngươi cũng không ngoại lệ. Không bao lâu nữa, ngươi sẽ yêu thương bản thái tử.”
“ Ta tuyệt không theo ngươi, tâm ngươi nên chết đi!” Nàng kiên quyết nói.
“ Nói cho ta biết ngươi muốn cái gì! Chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể cho ngươi, dù là ngôi vị hoàng hậu.”
“ Ta không thích sự ban ân của ngươi!”
“ Muốn chọc giận ta?” Hắn cười lạnh nói. “Nếu ta muốn, ngươi cự tuyệt được sao?” Ngụ ý không làm trái được.
“ Ta mệt rồi, điện hạ.” Nàng quay mặt sang một bên, bề ngoại lạnh như băng càng thêm, nếu hắn kiên quyết như thế, sợ là không ai còn khả năng cứu nàng.
Hoàng thái tử gắng chịu đựng khát vọng đối với nàng, chờ đợi chỉ làm cho kẻ khác cắp bách khát cầu, nhưng vì nàng đợi chờ là đáng gia!
“ Sớm hay muốn ngươi cũng thuộc về ta.” Hắn vỗ nhẹ vào chiếc cằm trắng nõn trơn nhẵn của nàng, lại tuyên bố lúc rời đi, trước khi đi không quên bỏ lại mệnh lệnh: “Để ý nàng, không được có sai lầm!”
Băng Nhan kẽ thở dài, mắt hắn tràn ngập dâm dục khiên cho kẻ khác sợ, không biết vì sao, lúc này, trong đầu của nàng lại hiện lên bóng dáng của Mạc Thiên Sí.
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời một vòng. Không biết Mạc Thiên Sí đang ở phương trời nào? Khi hắn phát hiện nàng mất tích,có hay không nóng như lửa đốt? Hắn đã từng nói là vị hôn phu tương lai của nàng, hắn sẽ không để cho kẻ nào mơ ước nàng………..
Trong lúc Băng Nhan trầm tư, không phát hiện một đôi mắt âm trầm ở phía sau rèm, Mị Cơ lạnh lùng nhìn dung mạo khiên hoàng thái tử mê hoặc, đáng giận! Điện hạ lại muốn mang ngôi vị hoàng hậu làm điều kiện trao đổi với ả! Khi nàng nghe được sợ hãi không thôi, quả nhiên điều nàng không đoán được, không muốn xảy ra đã là chuyện thật sự xảy ra.
Trong mắt Mị Cơ lóe lên một cỗ sát khí, phàm là nữ nhân chắn đường nàng, chỉ có một con đường chết!
Ba ngày sau, thủ vệ Hinh điện nghiêm ngặt, thị nữ một tấc cũng không rời, làm cho nàng đến cơ hội đào tẩu cũng không có, nhóm thị nữ giúp nàng tắm rửa thay quần áo mặc cung trang tơ lụa, chờ cử hành nghi thức nạp thiếp.
Ở một góc âm u của điện thái tử, hiện ra sáu thân ảnh quỷ mị.
“ Lão Đại! Việc thành cũng không thể đoạt mấy thị nữ làm thiếp a!”
“ Đúng a! Thị nữ này hình dáng xinh đẹp, dáng người lại thướt tha nhiều vẻ, ta không chịu nổi nữa rồi!”
“ Đừng hỏng việc! Mị Cơ tiểu thư muốn chúng ta giết tân thiếp của hoàng thái tử, người gác công nghiêm ngặt, nói chung sẽ có thể không tốt!” Kỳ thật tâm hắn cũng ngứa ngáy!
“ Tân thiếp của hoàng thái tử, nói vậy bộ dạng như hoa như ngọc, giết chết như vậy quả đáng tiếc! Không bằng chơi đùa trước!”
“ Tam ca, nguyên lại ngươi cùng ta giióng nhau, đều xấu xa hạ lưu!”
“Ngươi nhỏ giọng thôi,tân thiếp kia hản là đang ở trong phòng!” Sáu cái bóng nén lút đến gần Hinh điện.
Mà tại Hinh điện này, một cái bóng im lặng hạ xuống, Mặc Thiên sí căn cứ theo tờ giấy Cự Nham lưu lại mà tìm đến, hắn thâm tình ngóng nhìn bóng hình xinh đẹp của giai nhân, cách ăn mặt một thân cung phi của nàng như thế phong hoa tuyệt đại. Mạc Thiên Sí phát hiện, nàng trời sinh có một cỗ khí chất cao quý, cũng không giống nữ tử bình dân bình thường. Nham Cự nói bọn họ từ Tây Bắc xa xôi đến, tiến vào Trung Nguyên là muốn hoàn thành nhiệm vụ nhât hạng, về phần đó là nhiệm vụ gì, Nham Cự chỉ nói không có mệnh lệnh của chủ nhân không thể nói.
Mà hắn vốn nhận sư mệnh tìm người nhà của Chấn Vương gia, cùng với manh mối là thnah long ngọc bội, lại có duyên phận gặp được bọn họ, từ khi bước chân vào giang hồ gặp qua bao hồng nhân son phấn, nhưng Băng Nhan là một người vô cùng đặc biệt. Nàng là một đóa hàn mai trong băng tuyết, không cùng bách hoa xinh đẹp khoe sắc, không sợ một mình ở trong phong sương giưã đất trời, thản nhiên hòa nhã, lẳng lặng lộ ra hương thơm, mặc dù không nồng đậm,một khi ngửi thấy, là một mùi hoa thoát tục.
Nữ tử như vậy, nếu có thể năm được nòng của nàng, cho dù là một năm cùng cực cũng không oán không hối hận.
Nhìn nàng trầm tĩnh, cho dù bị thái tử bắt tới điện giam cầm như lúc này, nàng vẫn vậy – khiêu ngạo, dũng cảm mà xinh đẹp.
Có người nhìn nàng! Băng Nhan cảm giác được,duyên dáng đứng lên tìm chỗ phóng ra tầm mắt, vì cái gì ngực nàng có chút nóng? Tim của nàng đập thật nhanh!
Thị vệ canh cửa bốn phía đều cảm thấy một trận mát, ngay cả kêu cũng không kịp liền ngã xuống đất, lục ma hiện thân, nhóm tỳ nữ kinh ngạc, thét chói tai chạy bốn phía, lục ma liền thấy tỳ nữ, dâm ý liền nổi lên, mỗi người liền mê đắm chặn nước miếng.
Bọn họ cố ý dùng sức giam các nàng vào giữa, uy hiếp nói: “Ai trong các người là tân thiếp mà hoàng thái tử muốn nạp! Mau đưa tới! Nếu ngoan ngoãn, các đại gia liền thương hoa tiếc ngọc, nếu không liền cưỡng hiếp các ngươi!”
“ Còn không phải đều giống nhau!” Các nàng kêu lên.
“ Người các ngươi muốn tìm chính là ta, buông các nàng ấy ra!” Băng Nhan không chút sợ hãi đi tới.
Khi lục ma thấy dung nhan quen thuộc không khỏi rất kinh ngạc! Tuyệt không thể nghĩ được, người bọn họ muốn giết là nàng!
“ Lão Đại! Đây là người đàn bà lúc trước đây!”
“ Hắc hắc hắc! Đại mĩ nhân, chúng ta thật là có duyên, lại gặp mặt.”
“Không phải các ngươi đều đã vào đại lao?” Nàng nhớ rõ là Mạc Thiên Sí đã đư abọn họ tới quan phủ.
Lục ma đều ngẩng mặt lên trời cười ha hả. “Chính là một cái tiểu lao mà đòi quản được chúng ta?”
“ Đại ca! Trước tiên chúng ta làm như thế nào?”
“ Còn chờ cái gì?”
Băng Nhan lui bước, sáu bộ mặt hạ lưu dâm loạn tới gần nàng, thân không khỏi rùng mình, nàng vẫn lui bước, nhưng lại ngã vào vòng ngực rộng ấm áp, tiếng nói trầm thấp quen thuộc phảng phất bên tai: “ Đừng sợ, có ta ở đây!”
Nàng bỗng nhiên quay đầu, đối diện với con ngươi trong suốt sâu thăm thẳm kia, tâm không hề e ngại cùng kinh hãi, thay vào đó chính là cảm giác rung động.
Lục ma hoảng sợ khi thấy Mạc Thiên Sí xuất hiện, ngay sau đó lại xuất hiện thêm một bóng dáng nữa, Nham Cự đúng lúc đuổi tới, Lục ma tâm kêu gào! Này căn bản là trước sau đều có địch.
“ Đại hiệp tha mạng! Chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc!” Lục ma cùng kêu la tha thứ!
Mạc Thiên Sí xoa xoa cằm, vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm từng người bọn họ, “Muốn ta tha cho các ngươi? Đi! Đều phải xem biểu hiện của các ngươi!”
“ Đại hiệp cứ phân phó việc! Huynh đệ chúng ta sẽ toàn lực phối hợp!” Lục ma đều gật đầu đáp.
“ Là ai phái các ngươi tời giết nàng, nếu có nữa câu gỉa dối, vận mệnh các ngươi sẽ hết, nếu là thành thật…….”
“Như thế nào?” Bọn họ mong đợi hỏi lại.
“ Đưa các ngươi vào cung làm thái giám kiếm tiền.”
“ Còn không phải là giống nhau!” Âm thanh khóc thét của sáu người đầy ắp bốn phía.
“ Bất quá……. nếu các người trước mặt ta thú nhận ta cũng kiền tha một con đường khác.” Hắn bắt đầu chà chà lau mũi kiếm. “Các ngươi ai muốn nhận tội trước?”
Cái gọi là huynh đệ so ra lại kém tiếu huynh đệ trên người mình! Sáu người huynh đệ vì tự bảo vệ mình mà nội chiến tranh chấp xảy ra, Mạc Thiên Sí một bên hóng mát nhìn người ta đánh nhau. Đúng lúc này, tiếng người ồn ào bên ngoài dần rõ hơn, xem ra rất nhiều thị vệ đang tới nơi này, lão Tam am hiểu độc dược thừa dịp Mạc Thiên Sí phân tâm liền tung ra độc phấn, đồng thời lấy đạn sương mù làm nhiễu loạn tầm mắt, sáu người lập tức giaiả tán, mỗi người một phương chạy trối chết.
Mạc Thiên Sí cùng Nham Cự kịp thời bế khí ngắn độc phấn, nhưng Băng Nhan không có võ công bởi vậy hút vào độc khí, thân thể yếu đuối không chống đỡ được liền ngã vào trong lòng Mạc Thiên Sí.
Sắc mặt Mạc Thiên Sí biến đổi, hô to về phía Nham Cự: “Mau đuổi theo lục ma! Cướp lấy giải dược!”
Không cần hắn nhắc, Nham cự đã sớm hỏa tốc đuổi theo lão Tam của lục ma, vô luận thế nào cũng phải đem đượ giải dược về!
Ôm giai nhân trong ngực, Mạc Thiên Sí nhảy lên mái hiên, thi triển khinh công cứu Băng Nhan ra khỏi phủ thái tử, hắn trở lại khách điểm cùng Nhan Cự ở trọ.
Đem Băng Nhan đặt trên giường, đóng cửa sổ lại, Mạc Thiên Sí chạy nhanh xem sắc mặt nàng dưới ánh nến, phát hiện hơi thở nàng đang thoi thóp. Hán ngay lập tức vẫn công làm cho nàng tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Nhan nhi! Đây là độc gì? Ta cứu ngươi như thế nào?”
Dung nhan tái nhợt của nàng đxa chảy mồ hôi lạnh, suy yếu chuẩn đoán mạch tượng của mình, “Đây là thất bộ đoạn hồn, phàm là người chúng độc, không được bước quá bảy bước không thổ máu, người nội lực thâm hậu có khả năng duy trì mệnh một tháng, nhưng ta trời sinh thân thể nhu nhước…….”
“Như thế nào?” Mạc Thiên Sí lòng tràn đầy lo lắng.
“Chỉ sợ không sống quá nửa canh giờ.” Nàng suy yếu nói.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Mạc Thiên Sí mới biết cái gì là sợ hãi, bắt đầu từ năm mười năm tuối, trải qua vô số lần đánh giết, thường là tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng trời sinh hắn đã không kiềm chế được cá tính dũng cảm, cho dù là đi diêm La phủ một hồi, hắn cũng không hề sợ hãi. Nhưng mắt thấy người mình dành tình cảm chân thành đang bị tính mạng đe dọa, hắn thật sự sợ hãi.
Không! Nàng không thể chết! Hắn không cho phép!
“Ngươi là thần y! Nhất định là biết cách giải! Nói cho ta biết nên làm như thế nào!”
“ Thừa dịp ……. Độc huyết vẫn còn chưa tiến vào công tâm, đem cắt huyệt ngọc đường ở ngực, dẫn độc ở đó ra ngoài, có thể trì hoãn độc tính………… Ăn vào Thiên Sơn Tuyết Liên, tạm thời có thể áp chế thất bộ đoạn hồn.”Nàng muốn dùng tay lấy cái túi trên bàn, trong đó có đủ đồ y, “ Ta trước hết lấy máu……..”
Mạc thiên sí đem túi mở ra, nàng lấy từ giữa ra một con dao sắc nhọn, Băng Nhan kiên cường chống đỡ đứng dậy, cởi áo trong ra……
“ Thỉnh ngươi………. quay đi……….” Nàng không thể để cho hắn thấy thân thế mình.
Mạc Thiên Sí xoay người ẩn tránh sang một bên, cho dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng là bất lực.
“ Ai….” Băng Nhan suy yếu ngã xuống giường, con dao nhỏ cũng rơi trên mặt đất, độc tính làm cho nàng hoa mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Mạc Thiên Sí đỡ lấy nàng, môi của nàng bắt đầu đã biến thành màu tím, cứu nàng việc này không thể chậm trễ! Hắn lập tức quyết định.
“Làm cái gì vậy?” Nàng kinh hãi.
“ Ta giúp ngươi hút độc ra.” Một tay đang muốn cởi bỏ áo của nàng.
“ Không! Ta không cần ngươi cứu!” Nàng khước từ.
“ Nếu không lấy máu, tính mạng ngươi sẽ nguy hiểm.”
“ Cho dù ta chết cũng không cho ngươi cứu!” Nàng sợ hãi bảo vệ thân mình, dùng hết tất cả khí lực của nàng.
“ Thất lễ!” Coi hắn như sắc lăng cũng tốt! Sát ngàn đao cũng đúng! Hiện tại hắn cái gì cũng không nghĩ, toàn tâm toàn ý muốn cứu nàng.
“ Không cần……….. Dừng tay………” Vô lực đánh hắn, nàng biết hắn nghiêm túc, mặc cho nàng giãy dụa như thế nào căn bản cũng không ngắn được quyết tâm của hắn.
Màn phất phơ che đậy tất cả cảnh, cới xuống cung trang tơ lụa của Băng Nhan, lộ ra thân thế trắng như tuyết, hắn cầm con dao nhỏ rạch theo huyêt ngọc đường đến miệng vết thương, ngay cả chút lực trụ còn lại của nàng cũng hết, tử cung cùng ba huyệt đạo, phòng ngừa đọc tính kéo dài.
“ Tha thứ cho ta!” Nói xong Mạc Thiên Sí cúi người hút trước ngực nàng, giúp nàng hút máu độc ra.
Che lại thân thể, Băng Nhan càng thêm luống cuống. “Dừng tay………..dừng tay………” bây giờ nàng chỉ có thể rơi ra nước mắt.
Hắn một ngụm rồi lại một ngụm hút độc huyết ra, hút lại phun, ói ra lại hút, trừ phi nhìn thấy nàng thoát khỏi nguy hiếm, nếu không hắn sẽ không dừng lại.
“ Ta hận ngươi………” Nàng khóc khẽ thì thào, cuối cùng cũng lâm vào hôn mê.
Nhìn thấy nàng ngất đi, đôi môi cũng thoát khỏi màu tím, tỏ vẻ độc tính đã hết. Hắn tuyệt không hối hận, cho dù nàng hận hắn cả đời, hắn cũng không một câu oán hận. chỉ cần có thể cứu nàng khỏi nguy hiếm, hắn tình nguyện để nàng hận.
“ Cái gì? Thất thủ!” Mị Cơ tức giận chất vẫn.
Lục ma thất chủy bát thiệt, giai thích: “ Mị Cơ tiểu thư, ngài đừng nóng giận, vỗn là có thể thành công, ai biết trên đường lại xuất hiện một tên Mạc Thiên Sí, phá hủy đại sự của chúng ta.”
“Đồ ăn hại! Dưỡng các ngươi thì có lợi ích gì? Phái các ngươi đi giết một nữ tử còn không làm được, cư nhiên lại còn chạy trốn đến chỗ này! Nếu để người khác phát hiện thì làm sao bây giờ! Chẳng phải là hại ta thê thảm?”
“ Mị Cơ tiểu thư đừng lo lắng, không phải có câu: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chings ta trốn đến nơi này, thị vệ nhất định không đoán được.”
“ Ngu ngốc! Hiện tại phủ thái tử xuất hiện thích khách, hoàng thái tử nhất định sẽ điều tra từng nơi một,sớm hay muộn cũng lục xoát đến chỗ này, ccá ngươi còn không mau rời đi cho ta!” Mị Cơ phẫn nộ quát.
Lục ma nghe vậy. người nhìn ta, ta nhìn người, do dự không biết nên làm thế nào. Nói xong liền nghe được âm thanh thị vệ ồn ào cách đó không xa, xem chừng sẽ rất nhanh lục đến chỗ Mị Cơ.
“ Còn không mau cút đi!” Nàng gấp đến dộ mãnh liệt khiển trách. Tình huống nguy cấp, lục ma đành phải từ cửa sau chạy trốn.
Đợi bọn hắn đi rồi, Mị Cơ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nguyên tuonwgr rằng sẽ không có việc gì, không thể tưởng được quay người lại,quốc công phu nhân xuất hiện khiến sắc mặt nàng trắng bệch, đứng thảng bất động tại chỗ.
Quốc công phu nhân chậm rãi đi tới, đoan trang nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Mị Cơ: “Làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?” Trong tươi cười có quỷ dị.
“ Phải……….. nghe nói có thích khách.” Nàng không thể xác minh được quốc công phu nhân có thấy được một màn vừa rồi hay không.
“ Thích khách? Phải không?” Ý cười của nàng càng quỷ dị.
“ Ngươi cười cái gì?” Trong mắt Mị Cơ lóe lên địch ý, tim đập nhanh hơn/
“ Không có gì, hôm nay là ngày tốt điện hạ nạp phi, đột nhiên xuất hiện thích khách quả là không bình thường.”
“ Có ý tứ gì?”
“ Không có ý tứ gì, đừng khẩn trương như vậy, ta đây chỉ là xem nguyên nhân gây rồi thôi.” Liếc mặt giằng co nhau, quốc công phu nhân hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi, đại khải đã cảm thấy ngọn nguồn.
Mị Cơ vỗ về ngực đang chấn kinh, nghĩ thầm rằng quôc scông phu nhân không thấy được lục ma. Kế hoạch ám sát của nàng tuy thất bại, may mắn chính là ả cũng bị bát đi rồi, cũng coi như là đạt được mục đích.cũng coi như là đạt được mục đích. Mặc kệ người bắt nàng đi là ai, tốt nhất vĩnh viễn đừng quay về!
Băng Nhan bị người vô danh bắt đi, hoàng thái tử điên cuồng mà rống giận, hạ lệnh mội người rốc tâm đi tìm, tìm không ra không cần trở về.
Mất đi nữ nhân sắp tới tay, hắn hổn hển nối giận rú lên lồng lộn, cái gì phi thiếp hán cũng không gặp, Mị Cơ, hắn chỉ cần Băng Nhan!
Quốc công phu nhân nghe thấy điện hạ vì việc này mà nổi giận, vì chấn an điện hạ, bà đi tới phủ thái tử, kỳ thật việ Băng Nhan bị cướp đi trong lòng bà, ít đi một cái hồ li tinh bà bớt đi không tí phiền toái, chỉ cần đuổi Mị Cơ hồ li tinh đi là tốt rồi. Đi vào tiền điện, vừa vặn nhìn thấy Mị Cơ đang bị thị vệ chặn ở ngoài.
“ Tránh ra! Ta muốn hặ điện hạ!” Mị Cơ ra lệnh nói.
“ Mị Cơ tiểu thư, điện hạ lệnh không gặp bất cứ kẻ nào, ngài cũng khôngngoại lệ.”
“ Ta cũng không ngoại lệ? Ta là phi thiếp điện hạ tối sủng ái, ngươi dám nói ta không ngoại lệ!” Buồn cười.
“ Mị Cơ tiểu thư, thuộc hạ mang chức trach sở trong người, thỉnh thứ lỗi.” Mệnh lệnh của hoàng thái tử ai cũng không dám cãi lời.
“ Ngươi………..”
“ Không nghe thấy mệnh lệnh của điện hạ sao? Mị Cơ!” Quốc công phu nhân cao ngạo nói điểm không phải của nàng.
Mị Cơ nhìn bà một cái, không khách khí hỏi: “ Quốc công phu nhân đến đây là có việc quan trọng?”
“ Ta tới gặp điện hạ.”
Nàng giễu cợt cười lạnh. “Nguyên lai là quốc công phu nhân cũng không nghe theo lệnh của điện hạ.”
“ Ta với ngươi bất đồng, ngươi chỉ là một tiểu thiếp, ta chính là vú nuôi được thánh tiên hoàng giúp điện hạ trưởng thành…..
“ Hừ, chúng ta đều là bà vú hầu hạ hoàng thái tử, có gì bất đồng?” Mị Cơ khinh thường liếc mặt bà.
“ Ngươi, ngươi sao dám nói năng lỗ mãng như thế.”
“ Phu nhân đừng nóng giận, ngài không phải yêu cầu gặp điện hạ sao? Thỉnh đi.” Nàng cười đắc ý. Muốn so? Xem miệng ai lợi hại hơn.
Quốc công phu nhân khí trên người không nhẹ, ổn định khí, đẫu võ mồm bà không bằng Mị Cơ, nhưng nàn cũng không phải là tỉnh du đèn, chuyển hướng thị vệ nói: “Thông báo điện hạ, có vú nuôi tới thăm ngài, thuận tiện, cung cấp một ít tin tức liên quan đến Băng cô nương.”
Lời của bà làm cho Mị cơ ngoài ý muốn, hoài nghi nhìn quốc công phu nhân.
Cốc lát, thị vệ ra thông báo: “Điện hạ cho mời phu nhân.”
Mị Cơ không thể tin được trừng lớn mắt, nhìn quốc công phu nhân cười nhạo càng làm cho săc smặt nàng thêm không phục! Nàng đường đường là thiên kim của các đại học sĩ, lại so ra kém với một nữ tử bình dân?
Làm cho nàng xin ngươi kjacs là không có khả năng, hảo! Nàng tin tưởng không bao lâu nữa điện hạ sẽ lại tìm đến nàng, nàng ngàn vạn lần cũng không để rối loạn thời khác quan trọng đầu trận tuyến được, dù sao hương nam nhân khởi binh vấn tội là tối kị. Kiềm chế tâm tình tức giận, Mị Cơ quyết định trở về phòng tìm kế sách tốt.
Quốc công phu nhân thật sự là không biết Băng Nhan đi về hướng nào, nhưng mục đích của bà là muốn đem việc Băng Nhan mất tích lần này vu oan cho Mị Cơ, thừa dịp dao động địa vị của nàng ở trong lòng thái tử.
Băng Nhan được cứu cùng Mị Cơ không thoát được khỏi quan hệ, nếu không một cái dân nữ bình thường sao có thể thoát khỏi canh gác cổng nghiêm ngặt mà cầu cứu với bên ngoài, mà người cứu Băng Nhan sao có thể biết nàng bị thái tử mang về trong phủ? Hết thảy đều làm cho kẻ khác nghi ngờ, huống hồ, tân thiếp vào cửa, yêu thiếp tất nhiên bị thất sủng, trăm ngàn năm qua, tiết mục nữ nhân tranh giành tình cảm lại tiếp tục biểu diễn, Mị Cơ vẫn là đáng nghi.
Có sự châm ngòi của bà, tuy rằng không có chứng cớ, ít nhất hoàng thái tử đối với Mị Cơ cũng nổi lên nghi ngờ, đem nàng vắng vẻ một bên, vô hình chung Mị Cơ cũng chìm đắm trong bộ tộc lãnh cung, này đã có thể thuận theo ý của nàng, phải để thái tử phi lợi dụng cơ hội an ủi trượng phu, đoạt alị địa vị chính thê.
Điện Thái Hòa.
“ Còn chưa tìm được người sao?” Hoàng thái tử nổi giận hỏi.
“ Thuộc hạ đã lần ìm khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, vẫn không tìm được gì.”
“ Truyền lệnh xuống, ai có thể đem được người về, vản thái tử tất có trọng thưởng.” Tiếp theo uống thêm một hụm rượu lớn.
Nhiều ngày lần tìm không được gì, hắn nhớ Băng Nhan như đục khoét ngực, càng không chiếm được hắn càng muốn chiếm, vẻ mặt lạnh như băng của nàng khiến cho người khác nổi lên dục vọng muốn chinh phục, so với bảy con ngựa hoang “Thất ảnh” càng làm cho hắn nhiệt huyết dâng trào.
Mị Cơ lặng lẽ tiến vào điện, nàng không tin mị lực của mình đối với thái tử đã hết, thái tử từ trước đến nay đều không tránh được lực hấp dẫn của nàng. Chỉ cần Băng Nhan biến mất, không bao lâu nữa, thái tử nhất định đối với nàng hồi tâm chuyển ý.
Rượu làm người ta mông muội, tay thái tử ghé vào bàn nâng đầu ngủ gật, thật sự là trời giúp nàng, nam nhân say cũng chính là lcú dục vọng lên cao nhất, kế tiếp phải xem biểu hiện của chính mình.
Nàng từ phía sau ôm lấy thái tử hôm môi lên vành tai hắn.
“ Ai………..” Thái tử có chút say.
Nàng không nói, chính là thảng tắp khieu dục vọng của hắn.
“ Băng Nhan?”
“Điện hạ, là ta…………. Mị cơ.” Nàng mềm mại nỉ non.
Hoàng thái tử ôm lấy nàng hôn, thô lỗ đem quần áo nàng dỡ xuống một nửa, Mị Cơ thực vừa lòng với tình cảm mãnh liệt của hắn, biết chính mình vẫn là rất có mị lực, không ngờ hoàng thái tử hôn có một lúc, đột nhiên giật mình chừng mắt nhìn nàng.
“ Ai đồng ý cho ngươi vào!” Hắn thô lỗ đẩy nàng ra.
“ Điện hạ?” Thái độ như thế nào lại thay đổi?
“ Cút!”
“ Không! Mị Cơ không rõ, điện hạ vì sao lại vắng vẻ thiếp thân?”
Hoàng thái tử trái tim băng giá trừng mắt lạnh nhìn nàng, hắn giận dữ hét: “ Có phải hay không ngươi sai người bắt Băng Nhan đi?”
“ Oan uổng! Điện hạ, tại sao lại nói những lời hoang đường này?”
“ Vú nuôi nói ngươi ghen tị với Băng Nhan, nếu không nàng như thế nào có thể ra bên ngoài cầu viện? Toàn bộ trong cung, tình nghi ngươi nhất.”
Nguyên lai là quốc công phu nhân châm ngòi ly gián nàng! Khó trách điện hạ lại vắng vẻ nàng lâu ngày “Thiếp thân là oan uổng! Điện hạ phải tin tưởng thiếp thân!” Mị cơ lập tức quỳ xuống kêu oan.”
“ Là thật hay giả, bản thái tử sẽ tra rõ, ngươi lui.”
Nàng chưa từ bỏ ý định, âm thanh mềm mỏng nhu nhược cầu xin, “ Thỉnh điện hạ thị tẩm Mị Cơ tối nay, Mị Cơ không đành lòng làm cho ngài một mình uống rưouj giải sầu nơi này.”
“ Không cần! Kêu Vương phi lại đây giúp ta, ngươi lui ra!” Ngưc khi hàm chứ không nghi ngò gì nữa.
Mị Cơ cắn chặt môi dưới, nhục nhã rời khỏi điện Thái Hòa, cao ngạo như nầng kại bị khuất nhục, sao có thể lui bước như vậy, nàng không thể kéo tiếp.
Xem chừng quốc công phu nhân không phải là trở ngại nhỏ, , nàng tạm nhẫn, chỉ còn duy nhất một cách, chỉ có thỉnh Kiền cha (cha nuôi) nghĩ biện pháp, nàng tuyệt đối không khuất phục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.