Chương 1: Tái sinh tại Đại Thế Giới! Gigagosh!
Cá Chép Thê Tử
06/03/2024
Hành tinh ma thuật Gigagosh là hành tinh sở hữu nguồn ma lực dồi dào và đa dạng, bao gồm nhiều chủng tộc sinh sống nhưng thế giới cũng không phải ai cũng có thể sử dụng ma thuật đó là chủng tộc con người cho nên số người sử dụng ma thuật chỉ chiếm khoảng 20% dân số thế giới. Họ vẫn có thể sử dụng ma thuật thông qua các ma cụ nhờ quá trình nghiên cứu vì khao khát đạt được sức mạnh kỳ diệu ấy còn có người cấy ghép mạch ma thuật vào linh hồn để có thể sử dụng ma thuật mà không cần ma cụ.
Chúng ta hãy nói tới nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này!
Trên bờ cát trắng với bãi biển trải dài, trên chiếc võng dưới bóng cây có một cô bé khoảng 5 tuổi đang ngủ. Chợt cô thức tỉnh và nghĩ:
"Đây là đâu? Không phải mình chết rồi sao? Mình đây là.."
Nói rồi cô giơ tay ra thấy sợi tóc tím rồi nhìn ngơ ngác nhưng có vẻ rất bình tĩnh. Sau đó một người đi đến hỏi:
"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?"
Cô vẫn không nói gì vẫn ngay người ra vì vẻ bề ngoài của người này có đôi mắt đỏ, cô nhớ lại chuyện lúc nhỏ bản thân mình bị mất ký ức khi lên 3 cũng như bao đứa trẻ khác chẳng nhớ gì về bản thân nhưng vẫn nói chuyện bình thường với mọi người xung quanh nên cô nghĩ mình nên giữ im lặng. Cô gái đó có thể giữ được bình tĩnh như vậy là vì cô gái này trước khi xuyên đến đây là một tiểu thư hào môn của một thành phố nhỏ, bản thân từ lúc ở Trái Đất lúc 17 tuổi thì cô đã có thể nói chuyện với các linh hồn mà người Trái Đất gọi là ma nhưng bản thân vẫn sống được tới 68 tuổi không chồng con dù đã uống gần 500 viên thuốc để tự tử vậy mà cơ thể cô ấy vẫn chịu được. Cô ấy đã biết sự tồn tại của thế giới khác nhưng bản thân không thể chết vì luật nhân quả không cho phép sau đó trải qua bao thăng trầm cuối cùng đã thức tỉnh thần lực mà không một ai biết vì đó là quy luật của Trái Đất.
Cô ấy mới bắt đầu nói muốn vào nhà nên kêu người hầu dẫn vào, người đó cầm ô nhưng đột nhiên người hầu liền ẵm cô lên khiến cô không giữ được bình tĩnh và nói:
"Này bỏ cháu xuống!"
"Tiểu thư! Nếu ta bỏ cháu xuống lớp da của người không chịu được sẽ bị bỏng đó, người cũng biết ma cà rồng dù là thuần chủng dù có thể ra ánh sáng nhưng vẫn bị tổn hại da còn người là tiểu thư càng không thể để bỏng da được!" - Người hầu đáp.
"Được, ta biết rồi" - Cô trầm tư trả lời rồi chìm vào dòng suy nghĩ.
Đi được 10 phút là đến nhà, có vẻ nhà khá xa khi đi bộ nhưng khi đi nhìn trên đường chỉ toàn người chăm sóc vườn và người giúp việc nên cô đoán đó là một khu biệt thự. Vừa bước vào nhà gặp một người đàn ông to cao với mái tóc tím và một người phụ nữ xinh đẹp với tóc bạch kim, họ rất nổi bật trong căn nhà.
"A Nguyệt bảo bối con về trễ vậy sao? Ta đã nói con rồi ngoài biển Định Luân rất nắng con đi chỉ hại da thôi, lại đây ba ôm con cái nào." - Vừa nói người đàn ông tóc tím vừa ẵm cô bé lên lại chỗ người phụ nữ tóc bạch kim, người phụ nữ ấy cười nhẹ.
Người hầu vừa ẵm cô bé lúc nãy vào bất ngờ nói: "Thưa ngài tiểu thư đã bị bất tỉnh khi ra nắng nên tôi đã để tiểu thư trên võng ngủ một lát với sự giúp đỡ hồi sức từ bác sĩ, tiểu thư 3 ngày này chỉ cần bổ sung đủ zerophine là khoẻ thôi"
Cô nghe tới zerophine liền hỏi vất vơ về zerophine: "Zerophine là gì vậy ba?"
"Cái này mà con tiểu yêu như con cũng hỏi sao? Con hay chạy loạn khắp nơi mà nên cứ uống hoài mà có bao giờ hỏi ta đâu nhưng có vẻ con rất thích nên mỗi lần uống là con lại quậy banh phòng đã đập vỡ cái bình hoa 2 triệu jewels rồi nên gia đình ta phải giấu thuốc đi đấy! Này! Có phải con vì muốn uống nó mà đi ra biển đón nắng không? Hay ta chiều con quá rồi!"
A Nguyệt lắc đầu ngơ ngác không biết thứ đó là gì sau đó thì cha cô nói: "Có nói thì con không hiểu đâu, đợi con được 100 tuổi đi rồi ta nói"
Cô bé bây giờ lại lẽn bẽn hỏi ba mình: "Ba à, con mấy tuổi rồi?"
"22 tuổi thưa tiểu thư, còn 3 năm nữa là người phải học lễ nghi và kiếm thuật rồi, sau đó người có thể chọn vũ khí linh hồn cho mình" - Người hầu trả lời.
"Ngươi lo nhiều rồi Latos" - Người phụ nữ tóc bạch kim che miệng cười nói. Hóa ra người đã ẵm cô bé từ ngoài vào tên là Latos và có vẻ là quản gia trong nhà.
"Vâng thưa phu nhân" - Latos đáp và cũng có vẻ như người phụ nữ ấy là mẹ A Nguyệt.
Chăm chú ngồi trong lòng ba cô lắng nghe thì cô đã hiểu sơ qua mọi chuyện nhưng cô lại thắc mắc là Latos là người ngoại quốc à.. vì ông ấy có vẻ đã lớn tuổi lại có những vùng tóc bạc khác nhưng có vẻ ông ấy là một người đáng tin cậy.
"Cuối cùng cũng đã về phòng" - Vừa đóng cửa A Nguyệt vừa nói sau đó cô triền miên suy nghĩ vì bản thân chuyển sinh đến đây cũng lại có một gia đình chống lưng như vậy có vẻ những linh hồn đó vẫn luôn bảo vệ cô, chỉ tệ nhất là có người bí ẩn nào đó quản lí sự sống của cô để nuôi dưỡng cô. Có vẻ cô muốn tìm hiểu về thế giới này, nếu đây là nơi ma thuật được cho phép vậy cô sẽ tìm cách phong ấn những linh hồn đó để bản thân được tự do vì sau thẳm trong tim cô, thứ cô muốn chính là bảo vệ những người cô yêu thương vì cô không muốn điều đó lại xảy ra..
Chúng ta hãy nói tới nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này!
Trên bờ cát trắng với bãi biển trải dài, trên chiếc võng dưới bóng cây có một cô bé khoảng 5 tuổi đang ngủ. Chợt cô thức tỉnh và nghĩ:
"Đây là đâu? Không phải mình chết rồi sao? Mình đây là.."
Nói rồi cô giơ tay ra thấy sợi tóc tím rồi nhìn ngơ ngác nhưng có vẻ rất bình tĩnh. Sau đó một người đi đến hỏi:
"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?"
Cô vẫn không nói gì vẫn ngay người ra vì vẻ bề ngoài của người này có đôi mắt đỏ, cô nhớ lại chuyện lúc nhỏ bản thân mình bị mất ký ức khi lên 3 cũng như bao đứa trẻ khác chẳng nhớ gì về bản thân nhưng vẫn nói chuyện bình thường với mọi người xung quanh nên cô nghĩ mình nên giữ im lặng. Cô gái đó có thể giữ được bình tĩnh như vậy là vì cô gái này trước khi xuyên đến đây là một tiểu thư hào môn của một thành phố nhỏ, bản thân từ lúc ở Trái Đất lúc 17 tuổi thì cô đã có thể nói chuyện với các linh hồn mà người Trái Đất gọi là ma nhưng bản thân vẫn sống được tới 68 tuổi không chồng con dù đã uống gần 500 viên thuốc để tự tử vậy mà cơ thể cô ấy vẫn chịu được. Cô ấy đã biết sự tồn tại của thế giới khác nhưng bản thân không thể chết vì luật nhân quả không cho phép sau đó trải qua bao thăng trầm cuối cùng đã thức tỉnh thần lực mà không một ai biết vì đó là quy luật của Trái Đất.
Cô ấy mới bắt đầu nói muốn vào nhà nên kêu người hầu dẫn vào, người đó cầm ô nhưng đột nhiên người hầu liền ẵm cô lên khiến cô không giữ được bình tĩnh và nói:
"Này bỏ cháu xuống!"
"Tiểu thư! Nếu ta bỏ cháu xuống lớp da của người không chịu được sẽ bị bỏng đó, người cũng biết ma cà rồng dù là thuần chủng dù có thể ra ánh sáng nhưng vẫn bị tổn hại da còn người là tiểu thư càng không thể để bỏng da được!" - Người hầu đáp.
"Được, ta biết rồi" - Cô trầm tư trả lời rồi chìm vào dòng suy nghĩ.
Đi được 10 phút là đến nhà, có vẻ nhà khá xa khi đi bộ nhưng khi đi nhìn trên đường chỉ toàn người chăm sóc vườn và người giúp việc nên cô đoán đó là một khu biệt thự. Vừa bước vào nhà gặp một người đàn ông to cao với mái tóc tím và một người phụ nữ xinh đẹp với tóc bạch kim, họ rất nổi bật trong căn nhà.
"A Nguyệt bảo bối con về trễ vậy sao? Ta đã nói con rồi ngoài biển Định Luân rất nắng con đi chỉ hại da thôi, lại đây ba ôm con cái nào." - Vừa nói người đàn ông tóc tím vừa ẵm cô bé lên lại chỗ người phụ nữ tóc bạch kim, người phụ nữ ấy cười nhẹ.
Người hầu vừa ẵm cô bé lúc nãy vào bất ngờ nói: "Thưa ngài tiểu thư đã bị bất tỉnh khi ra nắng nên tôi đã để tiểu thư trên võng ngủ một lát với sự giúp đỡ hồi sức từ bác sĩ, tiểu thư 3 ngày này chỉ cần bổ sung đủ zerophine là khoẻ thôi"
Cô nghe tới zerophine liền hỏi vất vơ về zerophine: "Zerophine là gì vậy ba?"
"Cái này mà con tiểu yêu như con cũng hỏi sao? Con hay chạy loạn khắp nơi mà nên cứ uống hoài mà có bao giờ hỏi ta đâu nhưng có vẻ con rất thích nên mỗi lần uống là con lại quậy banh phòng đã đập vỡ cái bình hoa 2 triệu jewels rồi nên gia đình ta phải giấu thuốc đi đấy! Này! Có phải con vì muốn uống nó mà đi ra biển đón nắng không? Hay ta chiều con quá rồi!"
A Nguyệt lắc đầu ngơ ngác không biết thứ đó là gì sau đó thì cha cô nói: "Có nói thì con không hiểu đâu, đợi con được 100 tuổi đi rồi ta nói"
Cô bé bây giờ lại lẽn bẽn hỏi ba mình: "Ba à, con mấy tuổi rồi?"
"22 tuổi thưa tiểu thư, còn 3 năm nữa là người phải học lễ nghi và kiếm thuật rồi, sau đó người có thể chọn vũ khí linh hồn cho mình" - Người hầu trả lời.
"Ngươi lo nhiều rồi Latos" - Người phụ nữ tóc bạch kim che miệng cười nói. Hóa ra người đã ẵm cô bé từ ngoài vào tên là Latos và có vẻ là quản gia trong nhà.
"Vâng thưa phu nhân" - Latos đáp và cũng có vẻ như người phụ nữ ấy là mẹ A Nguyệt.
Chăm chú ngồi trong lòng ba cô lắng nghe thì cô đã hiểu sơ qua mọi chuyện nhưng cô lại thắc mắc là Latos là người ngoại quốc à.. vì ông ấy có vẻ đã lớn tuổi lại có những vùng tóc bạc khác nhưng có vẻ ông ấy là một người đáng tin cậy.
"Cuối cùng cũng đã về phòng" - Vừa đóng cửa A Nguyệt vừa nói sau đó cô triền miên suy nghĩ vì bản thân chuyển sinh đến đây cũng lại có một gia đình chống lưng như vậy có vẻ những linh hồn đó vẫn luôn bảo vệ cô, chỉ tệ nhất là có người bí ẩn nào đó quản lí sự sống của cô để nuôi dưỡng cô. Có vẻ cô muốn tìm hiểu về thế giới này, nếu đây là nơi ma thuật được cho phép vậy cô sẽ tìm cách phong ấn những linh hồn đó để bản thân được tự do vì sau thẳm trong tim cô, thứ cô muốn chính là bảo vệ những người cô yêu thương vì cô không muốn điều đó lại xảy ra..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.