Chương 23
Ô Dạ Đề
23/09/2021
Nói chung, có một cộng sự hiểu nhau trong công việc là quá tuyệt vời,
giống như hổ thêm cánh, cải thiện hiệu quả công việc đáng kể.
Đáng tiếc Lâm Kiến Tịch còn chưa phải hổ bá vương có thể thống trị một vùng, nếu phải hình dung thì hiện tại anh chỉ như một chú mèo con mới tập đi, anh thường vấp ngã và đâm đầu vào nhiều lỗi sai.
Nhưng Giang Ngộ quả thực giống như đôi cánh của anh, vừa có thể đỡ anh đứng vững khi sắp ngã, vừa có thể cho anh một bờ vai để nghỉ ngơi khi mệt mỏi, nói tóm lại, bí thư Giang là một người đa năng, đa dụng, thường xuyên khiến Lâm Kiến Tịch ngẫm lại, có phải mình có chút giống Chu Bái Bì không? Có phải anh nên tăng một phần tiền lương cho vị bí thư chăm chỉ này không?
Nếu không, sẽ có cảm giác áy náy của nhà tư bản máu lạnh bóc lột sức lao động của công nhân.
Mặt khác khiến anh kinh ngạc đó là hiệu suất Giang Ngộ xử lý các hạng mục công việc rối tung lộn xộn, không vội không chậm, đâu vào đấy, thấy thế nào cũng không giống như việc người mới vào có thể làm được.
“Anh, anh đã nhìn chằm chằm em cả buổi.” Giang Ngộ thật sự không có biện pháp phớt lờ ánh mắt của anh, bị anh nhìn chằm chằm trong chốc lát, cậu căng thẳng đến cả người đều cứng đờ, “Em làm sai chuyện gì sao?”
“A, có lâu như vậy sao?” Lâm Kiến Tịch lấy lại tinh thần, anh co chân đạp lên vách tường, ghế dựa bật ra trượt đến trước mặt Giang Ngộ, “Bảo bối, anh hỏi em một việc.”
Không biết là anh tự tin với kỹ thuật trượt của mình hay là ỷ vào dù sao cũng có người sẽ kéo anh trở về, không hề sợ hãi bị đâm vào nơi khác, thấy anh sắp lướt qua mình, Giang Ngộ nắm lấy tay vịn, kéo đến trước mặt: “Việc gì?”
“Trước đó có phải em đã thực tập ở nơi nào rồi không?” Lâm Kiến Tịch cười tủm tỉm hỏi: “Cách em làm việc không giống như người mới.”
Giang Ngộ cũng không giấu anh, kể lại công việc từng trải qua cho anh nghe, mịt mờ nhấn mạnh mình bị mắng cực kỳ thê thảm, thành công đổi lấy cái ôm của anh.
“Đáng thương.” Lâm Kiến Tịch trìu mến mà nhìn cậu: “Em bị mắng thảm như vậy, sao còn nhịn được hay thế?”
“Không sao cả.” Giang Ngộ nghiêm túc nói: “Thật ra em còn phải cảm ơn ông ta, nếu không có đoạn kinh nghiệm kia, hiện tại em đã không thể giúp được anh.”
“Em muốn giúp anh đến thế sao.” Lâm Kiến Tịch xoa đầu cậu: “Ngoan lắm. Một lát tan làm, anh mời em ăn cơm.”
“Hôm nay không tăng ca?”
“Không. Vì em, anh cũng bỏ công việc, em cảm động không?”
Giang Ngộ: “… Cảm động.”
Tăng ca thứ gây trở ngại nghiêm trọng cho cuộc sống này, không phải nên bị bóp chết ngay từ đầu sao?
Lâm Kiến Tịch nghĩ rất ổn thỏa, nhưng hiện thực không chịu phối hợp, lúc sắp tan tầm, một cuộc điện thoại gọi đến, chân mày anh nhíu lại, có dự báo không lành.
Sự thật cũng chứng minh, chỉ cần là cuộc gọi vào lúc sắp tan tầm thì tất cả đều là tồi tệ.
Nhận điện thoại xong, anh nhìn thoáng qua Giang Ngộ, tâm tình phức tạp nói: “Không ăn được, phố Cẩm Tú lại xảy ra chuyện.”
Giang Ngộ dừng một chút, sau đó mới nhận ra phố Cẩm Tú là nơi hại chú Lâm và dì Triệu xảy ra chuyện.
“Xảy ra chuyện gì? Em đi với anh.”
Lâm Kiến Tịch không từ chối: “Được.”
Phố Cẩm Tú phố là một con phố không phù hợp với tên của nó, bề ngoài treo cái tên lộng lẫy, nhưng thực tế lại cũ nát và tồi tàn, so sánh với đường phố thì nó càng như là một vết sẹo xấu xí bị thành phố bỏ lại.
Vết sẹo này để lại đến bây giờ, đã được chính quyền thành phố đưa vào khu quy hoạch, bỏ mặc mấy năm nay, gần đây mới được sắp xếp lại. Vị trí địa lý của nó tương đối sai lệch và nhà không thể bán được với giá cao, hơn nữa mấy năm nay Vân Thành vội vàng xây dựng kinh tế, khuyết thiếu chỗ ăn chơi mang tính nhân văn, chính quyền quyết định biến nơi này thành công viên trò chơi, thúc đẩy nền kinh tế xung quanh, đồng thời, tốt nhất có thể đạt được danh hào vòng quay khổng lồ gì đó, để làm vẻ vang cho Vân Thành.
Đối với nhà tư bản mà nói, công viên trò chơi trừ phi làm được như Disney, nếu không tóm lại là không thể kiếm tiền, không chỉ không thể kiếm tiền, còn có các loại nguy hiểm đến mạng người, Lâm Kiến Tịch không nghĩ ra, tại sao Lâm Trí Minh lại thầu miếng đất này.
Phố Cẩm Tú mang cái tên giàu có như vậy nhưng lại là mảnh đất nghèo nhất thành phố, nó như một con phố có bệnh dịch, sau khi xảy ra bệnh dịch ở đây, lại lây sang cho gia đình Lâm gia. Quá trình gây ra bệnh dịch cũng rất đơn giản. Trong quá trình phá dỡ, tất cả người dân chuyển vào nhà mới, tuy nhiên, có một số người già và phụ nữ quay lại, muốn lấy về một ít đồ bị con cháu vứt đi ở nhà cũ làm vật kỷ niệm, công nhân khởi công không chú ý, máy xúc đất hạ xuống, chôn sống một số người già.
Theo lý thuyết, khu vực phá dỡ được hàng rào vây quanh, dán biển báo cấm ra vào, nếu xảy ra tai nạn thì không thể đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu công trường, lén bồi thường cũng có thể chấm dứt, nhưng sống chết là thứ không nói đạo lý, người đã chết, đặc biệt là người già đã chết, sẽ đặc biệt phiền phức.
Người nhà khóc lóc còn nói có sách mách có chứng, ruột gan đứt từng khúc, ầm ĩ đến kinh thiên động địa, cho dù là thật sự vì tiền, chẳng lẽ còn có thể nói ra trắng trợn như vậy sao?
Lần trước bọn họ náo loạn làm hại chủ công ty chết, bọn họ sợ hãi ngừng nghỉ một thời gian, có thể cảm thấy thời kỳ mấu chốt đã trôi qua, lại có thể xuất hiện, vài gia đình tụ tập đông đảo chạy đến trước công trường hô to cha mẹ chết oan uổng, yêu cầu công trường trả lại công bằng.
Khi Lâm Kiến Tịch đến, vừa lúc nhìn thấy một đám người đang chuẩn bị đánh nhau.
Anh từ nhỏ đến lớn sống ở nơi sáng sủa đẹp đẽ, được vô số ưu ái, những người xung quanh đều lễ phép, có chừng mực, là đại thiếu gia sống trong tháp ngà voi chân chính, trong đời cuộc đời của anh rất ít khi gặp phải cảnh tượng này.
Cái loại cảnh tượng cãi vã xấu xa gớm ghiếc này, ngửa mặt xin tiền, lăn lộn trên nền đất cãi lại, anh chưa từng gặp qua.
Có lẽ cũng gặp qua vài lần, nhưng bởi vì việc không liên quan đến mình, anh cũng không hứng thú đi xem.
Lúc này trời đã tối, anh ngồi trên xe nghe tiếng cãi vã không ngớt bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Mà vượt qua cả mỏi mệt, là sự phẫn nộ.
Trong cuộc cãi vã, những bức ảnh do mấy người trong gia đình mang đến từ lâu đã bị ném xuống đất, bị giẫm nát ra từng mảnh, cãi vã xong những người đó dường như lấy lại lý trí, cầm bức chân dung dưới đất lên chửi rủa nhà tư bản.
Giang Ngộ che lỗ tai anh lại: “Khó nghe thì đừng nghe.”
“Giang Ngộ.” Lâm Kiến Tịch trốn vào trong lòng ngực cậu: “Anh nên làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên làm công việc quan trọng rồi, bằng không còn có thể làm gì đây anh?” Giang Ngộ thấp giọng nói.
“Bọn họ nhìn rất đáng thương đúng không?” Lâm Kiến Tịch mỉm cười: “Ba mẹ vất vả cả đời chưa kịp hưởng phúc đã ra đi, bọn họ không có ba mẹ, người khai phá còn muốn dùng mấy chục vạn lừa gạt bọn họ… Nhưng anh không muốn đồng tình với bọn họ, thậm chí cảm thấy bọn họ thật phiền, có phải anh trở nên xấu xa rồi không?”
“Không phải.” Giang Ngộ ôm chặt anh: “Ở trong lòng em, không ai tốt hơn anh.”
Lâm Kiến Tịch im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Anh đói bụng.”
“Bây giờ chúng ta về nhà.”
“Vậy đám người kia thì sao?”
“Giao cho em.” Giang Ngộ nhìn chăm chú vào anh: “Anh không muốn xử lý chuyện này, vậy giao cho em.”
“Anh không thiếu tiền.” Lâm Kiến Tịch nói thầm một tiếng: “Nhưng anh không muốn cho bọn họ.”
“Không cho.” Giang Ngộ dỗ dành: “Không cho thì không cho.”
Việc ở phố Cẩm Tú, Lâm Kiến Tịch không quản, đám người kia giống như muốn gây sự đến cùng, hạ quyết tâm muốn đào một miếng thịt từ nhà tư bản, người nhà nạn nhân lại gây sự thêm một lần, đột nhiên mai danh ẩn tích, không xuất hiện nữa.
Lâm Kiến Tịch không biết Giang Ngộ dùng biện pháp gì, nhưng anh thừa nhận, trong chuyện này anh có chút ích kỷ, để Giang Ngộ đi xử lý là có vẻ không quá quang minh lỗi lạc, cho nên sau khi xử lý xong, anh cho Giang Ngộ nghỉ ngơi, bảo cậu có việc gì cứ yêu cầu, miễn là trong khả năng của mình, anh đều sẽ đồng ý.
Giang Ngộ không yêu cầu điều gì, chỉ là bớt thời giờ trang trí cho nhà mới của bọn họ.
Căn nhà mới mua trước đó không lâu, bởi vì Lâm gia cách xa công ty, cho nên Giang Ngộ dứt khoát mua một căn hộ ở gần công ty để Lâm Kiến Tịch khỏi phải bôn ba chạy tới chạy lui.
Hai người vẫn luôn bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi, hiện tại đã có cơ hội xử lý.
Mà anh không biết bằng cách nào mà chuyện này lại bị lan truyền ra ngoài, một truyền mười, mười truyền trăm, rồi lại đến tai Lâm Kiến Tịch, phiên bản đã trở thành Giang Ngộ là một cây đao trong tay anh, hung danh hiển hách, máu lạnh vô tình, chỉ có ở trong tay chủ nhân mới là vô hại.
Lâm Kiến Tịch dở khóc dở cười, muốn nói Giang Ngộ không đáng sợ như vậy, anh cũng không phải chủ nhân của cậu, nhưng lời đồn kéo dài không giảm, bởi vậy bác bỏ tin đồn cũng vô dụng, mọi người càng thích lựa chọn phiên bản mình nguyện ý tiếp thu, đối lập với chân tướng nhạt nhẽo, vẫn là phiên bản được cải biến mới thú vị.
Nghe nhiều rồi, anh cũng chẳng buồn giải thích.
Một năm trôi qua trong lịch trình bận rộn.
Lâm Kiến Tịch rất ít khi về Lâm gia, không phải anh bận rộn đến không có thời gian về nhà, sau khi làm quen với giờ giấc ở công ty, anh cũng có chút rảnh rỗi, chỉ là không muốn về mà thôi.
Anh không muốn trở về đối mặt với căn nhà trống trải, phần lớn thời gian đều ở nhà mới với Giang Ngộ, hoặc là vào thư phòng làm việc, hoặc là ra ngoài đi dạo.
Nhưng tết là ngày lễ đặc biệt, cho dù mọi người đã không thể đoàn viên, anh vẫn phải về sum họp với đồ đạc trong nhà.
Đêm đó về đến nhà, còn chưa kịp ngồi xuống, Hùng Thôi và Hùng Xán gấp gáp vẫy tay với anh: “Lâm Lâm! Lâm tổng! Ra ngoài chơi!”
Sau khi tốt nghiệp, hai anh em bọn họ đã ra nước ngoài để đi du học. Anh không biết bọn họ đã học được gì sau một năm ở nước ngoài, hay là đức tính lãng tử ngợp trong vàng son tăng lên. Lâm Kiến Tịch nhìn bọn họ từ đầu đến chân, khá chắc chắn rằng điều thành công nhất ở hai người này có lẽ là giảm cân.
“Chơi cái gì?” Lâm Kiến Tịch đi ra mở cửa: “Trời đã tối, chơi bắt quỷ à?”
“Trời ơi!” Hùng Xán khiếp sợ nói: “Đại thiếu gia, cậu có thể có chút tự giác của phú nhị đại hay không? Đó là phải muộn như vậy mới có thể đi ra ngoài chơi!”
“Còn nữa, mấy anh em chúng ta đã lâu không gặp mặt, cậu không muốn ôn chuyện với tụi tớ à?”
“Vậy tớ cũng dẫn Giang Ngộ theo.”
“Đừng, một đám bạn cũ ôn chuyện, không mang theo người nhà.” Mới nói mấy câu, Hùng Xán đã bại lộ mục đích thật sự.
Lâm Kiến Tịch bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Anh trở về phòng thay đổi quần áo, nói cho Giang Ngộ một tiếng, thấy cậu không vui, anh lại vỗ vai cậu: “Yên tâm, anh không ăn chơi bừa bãi.”
Giang Ngộ: “…”
Thôi, có một câu này, đêm nay nhất định không thể yên tâm.
“Nhớ về sớm.” Giang Ngộ giữ chặt anh, “Uống ít rượu!”
Khóe mắt Lâm Kiến Tịch cong lên: “Được.”
Anh xoay người đi, không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng cửa sắt đóng lại.
Giang Ngộ đã lâu không trải qua cảm giác nôn nóng đến xương cốt đều nhức nhối, hơn nửa năm nay cậu luôn ở cùng Lâm Kiến Tịch, suýt chút nữa đã quên, cậu vẫn sẽ có lúc bị bỏ lại.
Hùng Thôi biết cậu thích Lâm Kiến Tịch, chắc sẽ không làm bậy ở buổi tụ hội, nhưng cậu vẫn không khắc chế được.
Cậu thật sự là một cây đao hung hãn, chỉ khi ở trước mặt chủ nhân, cậu mới nghe lời.
Chờ đến ba giờ khuya, cậu mới nhận được điện thoại của Hùng Thôi, “Giang Ngộ, mau tới khiêng anh trai em về đi, cậu ấy uống say.”
“Tại sao anh không ngăn cản anh ấy?” Giang Ngộ nhắm mắt, áp xuống lửa giận.
Hùng Thôi xấu hổ cười: “Khụ, người quá nhiều, không ngăn được.”
“Các anh ở đâu?”
Hùng Thôi báo địa chỉ.
“Bây giờ em đến ngay, anh giúp em trông chừng anh ấy, đừng để anh ấy đụng vào thứ gì.”
“Đều là đàn ông, nào có yếu ớt vậy.…” Hùng Thôi chưa nói hết câu, nhớ tới cái gì, vội vàng nuốt nửa câu sau vào bụng, thề thốt nói: “Yên tâm, có anh ở đây, bảo đảm không xảy ra vấn đề gì.”
Giang Ngộ cười lạnh một tiếng, tắt điện thoại.
“Má ơi.” Hùng Thôi líu lưỡi: “Đứa nhỏ này càng ngày càng dữ.”
Giang Ngộ đến rất nhanh, còn chưa xuống xe, cậu đã nhìn thấy Lâm Kiến Tịch ngồi ở bậc thang bên ngoài, Hùng Thôi và Hùng Xán thấp thỏm canh giữ ở bên cạnh anh, sợ không chú ý một chút thì anh sẽ té ngã.
Cậu đẩy cửa xe ra, đi tới vài bước: “Anh.”
Lâm Kiến Tịch say đến sắp bất tỉnh nhân sự, miễn cưỡng ngẩng đầu, nheo đôi mắt lại nhìn cậu một cái, mơ mơ màng màng nói: “Ưm… Giang Ngộ.”
Giang Ngộ ngồi xổm xuống trước mặt anh, “Là em.”
“Khó chịu…” Lâm Kiến Tịch rốt cuộc cũng tìm được người có thể tố khổ, nhăn mi, hơi nghiêng người dựa vào trong lòng ngực cậu: “Anh khó chịu quá.”
Giang Ngộ nhấc lên mí mắt, liếc nhìn hai anh em kia một cái.
Hùng Xán cũng hơi say: “Kỳ quái, sao em cảm giác được sát khí? Là ai muốn hại em?”
Hùng Thôi xách cổ của cậu ấy, kéo lên bậc thang: “Em dẫn anh trai em về đi, tạm biệt!”
“Khó chịu ở đâu?” Giang Ngộ nâng anh dậy, cánh tay đặt ở bên hông anh, đỡ anh đi về phía trước.
Lâm Kiến Tịch rất ít khi uống say, mỗi lần uống say, không thể ôm, cũng không thể cõng, bằng không sẽ càng khó chịu.
“Uống quá nhiều, khó chịu.”
“Đã bảo mà không nghe, còn uống nhiều như vậy.”
“Anh không cố ý…” Lâm Kiến Tịch lao lực mà tự hỏi tại sao mình lại bị rót say thành như vậy: “Người quá nhiều, không đẩy được…”
“Anh không muốn ngồi xe.” Đi đến trước cửa xe, anh không vui, lui một bước, lặp lại một lần: “Không muốn ngồi xe.”
“Được, không ngồi.” Đối với con ma men này, Giang Ngộ luôn rất có kiên nhẫn: “Chúng ta đi bộ về.”
Đêm khuya không khí lạnh lẽo, đi suốt một đoạn đường bị gió lạnh thổi vào mặt, Lâm Kiến Tịch cũng tỉnh táo một chút.
Chất cồn trong cơ thể đang thiêu đốt, làn da lộ ở bên ngoài lại bị gió thổi lạnh thấu tim, một lạnh một nóng chèn ép nhau.
Anh bực bội xoa xoa cái trán: “Anh muốn uống nước.”
Giang Ngộ: “Em đi mua cho anh.”
Cậu nói muốn đi mua, nhưng vẫn còn đứng tại chỗ, không nhúc nhích mà nhìn Lâm Kiến Tịch.
Lâm Kiến Tịch chớp chớp mắt: “Em đi đi, anh ở chỗ này chờ em.”
Lúc này Giang Ngộ mới yên tâm rời đi.
Lâm Kiến Tịch bật cười, đi một đoạn đường lâu như vậy, dù say cũng bị gió lạnh thổi tỉnh một nửa.
Anh nhịn không được nghĩ, anh không đáng tin cậy như vậy sao? Giang Ngộ còn phải nghe anh nói không chạy lung tung mới bằng lòng rời đi.
Nhưng ngẫm lại bộ dáng say đến không thể tự gánh vác của mình vừa rồi… Hình như cũng không có chỗ nào đáng tin cậy.
Cửa hàng tiện lợi ở gần đó, mua nước không tốn nhiều thời gian, không bao lâu, anh đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Anh ngẩng đầu, mỉm cười: “Đã về rồi?”
Trong mắt anh vẫn còn đọng nước sau cơn say, ánh đèn đường vàng rực lọt vào mắt anh, tạo thành ánh nước lấp lánh.
Giang Ngộ hơi khựng lại: “Đã về.”
Lâm Kiến Tịch tiếp nhận chai nước trong tay cậu, uống vài ngụm, hỏi: “Chúng ta thật sự phải đi bộ về sao?”
“Anh còn muốn đi bộ không?”
“… Không muốn đi bộ.”
“Còn nguyện ý ngồi xe không?”
Lâm Kiến Tịch uyển chuyển nói: “Cũng không phải không thể ngồi xe.”
Giang Ngộ cười một tiếng: “Vậy chúng ta gọi xe về nhà.”
“A.” Lâm Kiến Tịch vốn định tiến lên vỗ vỗ vai cậu, nói cho cậu quay lại tìm xe nhà mình cũng được, nhưng lý trí tỉnh táo không đại biểu cho thân thể cũng tỉnh táo, chân không nghe lời, thẳng tắp ngã xuống.
Sắp té ngã.
Anh nghĩ như vậy, khi ngã xuống lại không cảm giác được đau đớn.
Có người kéo anh lại, làm đệm lưng cho anh.
Anh mở mắt ra, vừa định đứng dậy, vừa lúc Giang Ngộ cũng ngồi dậy, lúc hai người không chú ý, lại đụng chạm một chút.
Môi anh chạm qua mặt Giang Ngộ, theo động tác Giang Ngộ ngồi dậy, kéo dài đến đôi mắt cậu.
Lâm Kiến Tịch: “…”
Giang Ngộ: “…”
Ngoài ý muốn, cũng thật đủ ngoài ý muốn.
Hai người không hẹn mà cùng im lặng, Lâm Kiến Tịch đang muốn nói đây là ngoài ý muốn, lại nhìn thấy Giang Ngộ đỏ mặt.
Anh dùng bộ não chưa tỉnh táo cẩn thận suy tư một phen, xác nhận mình chưa từng gặp Giang Ngộ đỏ mặt.
… Vậy tại sao bây giờ cậu lại đỏ mặt?
Anh chuyển động, mẫn cảm mà cảm giác được thứ gì cứng lên, động tác lui về phía sau khựng lại.
Bây giờ bộ não vô thức của anh cũng phải tỉnh táo lại.
Giang Ngộ có lẽ đã nhận ra, vội vàng đẩy nhẹ anh qua một bên: “Sự cố... Ngoài ý muốn.”
Lâm Kiến Tịch nhìn sườn mặt đường cong rõ ràng của cậu, không biết vì sao, cũng quay mặt qua chỗ khác.
Qua một hồi lâu, anh mới mở miệng, phối hợp nói: “Ừ, sự cố ngoài ý muốn.”
Đáng tiếc Lâm Kiến Tịch còn chưa phải hổ bá vương có thể thống trị một vùng, nếu phải hình dung thì hiện tại anh chỉ như một chú mèo con mới tập đi, anh thường vấp ngã và đâm đầu vào nhiều lỗi sai.
Nhưng Giang Ngộ quả thực giống như đôi cánh của anh, vừa có thể đỡ anh đứng vững khi sắp ngã, vừa có thể cho anh một bờ vai để nghỉ ngơi khi mệt mỏi, nói tóm lại, bí thư Giang là một người đa năng, đa dụng, thường xuyên khiến Lâm Kiến Tịch ngẫm lại, có phải mình có chút giống Chu Bái Bì không? Có phải anh nên tăng một phần tiền lương cho vị bí thư chăm chỉ này không?
Nếu không, sẽ có cảm giác áy náy của nhà tư bản máu lạnh bóc lột sức lao động của công nhân.
Mặt khác khiến anh kinh ngạc đó là hiệu suất Giang Ngộ xử lý các hạng mục công việc rối tung lộn xộn, không vội không chậm, đâu vào đấy, thấy thế nào cũng không giống như việc người mới vào có thể làm được.
“Anh, anh đã nhìn chằm chằm em cả buổi.” Giang Ngộ thật sự không có biện pháp phớt lờ ánh mắt của anh, bị anh nhìn chằm chằm trong chốc lát, cậu căng thẳng đến cả người đều cứng đờ, “Em làm sai chuyện gì sao?”
“A, có lâu như vậy sao?” Lâm Kiến Tịch lấy lại tinh thần, anh co chân đạp lên vách tường, ghế dựa bật ra trượt đến trước mặt Giang Ngộ, “Bảo bối, anh hỏi em một việc.”
Không biết là anh tự tin với kỹ thuật trượt của mình hay là ỷ vào dù sao cũng có người sẽ kéo anh trở về, không hề sợ hãi bị đâm vào nơi khác, thấy anh sắp lướt qua mình, Giang Ngộ nắm lấy tay vịn, kéo đến trước mặt: “Việc gì?”
“Trước đó có phải em đã thực tập ở nơi nào rồi không?” Lâm Kiến Tịch cười tủm tỉm hỏi: “Cách em làm việc không giống như người mới.”
Giang Ngộ cũng không giấu anh, kể lại công việc từng trải qua cho anh nghe, mịt mờ nhấn mạnh mình bị mắng cực kỳ thê thảm, thành công đổi lấy cái ôm của anh.
“Đáng thương.” Lâm Kiến Tịch trìu mến mà nhìn cậu: “Em bị mắng thảm như vậy, sao còn nhịn được hay thế?”
“Không sao cả.” Giang Ngộ nghiêm túc nói: “Thật ra em còn phải cảm ơn ông ta, nếu không có đoạn kinh nghiệm kia, hiện tại em đã không thể giúp được anh.”
“Em muốn giúp anh đến thế sao.” Lâm Kiến Tịch xoa đầu cậu: “Ngoan lắm. Một lát tan làm, anh mời em ăn cơm.”
“Hôm nay không tăng ca?”
“Không. Vì em, anh cũng bỏ công việc, em cảm động không?”
Giang Ngộ: “… Cảm động.”
Tăng ca thứ gây trở ngại nghiêm trọng cho cuộc sống này, không phải nên bị bóp chết ngay từ đầu sao?
Lâm Kiến Tịch nghĩ rất ổn thỏa, nhưng hiện thực không chịu phối hợp, lúc sắp tan tầm, một cuộc điện thoại gọi đến, chân mày anh nhíu lại, có dự báo không lành.
Sự thật cũng chứng minh, chỉ cần là cuộc gọi vào lúc sắp tan tầm thì tất cả đều là tồi tệ.
Nhận điện thoại xong, anh nhìn thoáng qua Giang Ngộ, tâm tình phức tạp nói: “Không ăn được, phố Cẩm Tú lại xảy ra chuyện.”
Giang Ngộ dừng một chút, sau đó mới nhận ra phố Cẩm Tú là nơi hại chú Lâm và dì Triệu xảy ra chuyện.
“Xảy ra chuyện gì? Em đi với anh.”
Lâm Kiến Tịch không từ chối: “Được.”
Phố Cẩm Tú phố là một con phố không phù hợp với tên của nó, bề ngoài treo cái tên lộng lẫy, nhưng thực tế lại cũ nát và tồi tàn, so sánh với đường phố thì nó càng như là một vết sẹo xấu xí bị thành phố bỏ lại.
Vết sẹo này để lại đến bây giờ, đã được chính quyền thành phố đưa vào khu quy hoạch, bỏ mặc mấy năm nay, gần đây mới được sắp xếp lại. Vị trí địa lý của nó tương đối sai lệch và nhà không thể bán được với giá cao, hơn nữa mấy năm nay Vân Thành vội vàng xây dựng kinh tế, khuyết thiếu chỗ ăn chơi mang tính nhân văn, chính quyền quyết định biến nơi này thành công viên trò chơi, thúc đẩy nền kinh tế xung quanh, đồng thời, tốt nhất có thể đạt được danh hào vòng quay khổng lồ gì đó, để làm vẻ vang cho Vân Thành.
Đối với nhà tư bản mà nói, công viên trò chơi trừ phi làm được như Disney, nếu không tóm lại là không thể kiếm tiền, không chỉ không thể kiếm tiền, còn có các loại nguy hiểm đến mạng người, Lâm Kiến Tịch không nghĩ ra, tại sao Lâm Trí Minh lại thầu miếng đất này.
Phố Cẩm Tú mang cái tên giàu có như vậy nhưng lại là mảnh đất nghèo nhất thành phố, nó như một con phố có bệnh dịch, sau khi xảy ra bệnh dịch ở đây, lại lây sang cho gia đình Lâm gia. Quá trình gây ra bệnh dịch cũng rất đơn giản. Trong quá trình phá dỡ, tất cả người dân chuyển vào nhà mới, tuy nhiên, có một số người già và phụ nữ quay lại, muốn lấy về một ít đồ bị con cháu vứt đi ở nhà cũ làm vật kỷ niệm, công nhân khởi công không chú ý, máy xúc đất hạ xuống, chôn sống một số người già.
Theo lý thuyết, khu vực phá dỡ được hàng rào vây quanh, dán biển báo cấm ra vào, nếu xảy ra tai nạn thì không thể đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu công trường, lén bồi thường cũng có thể chấm dứt, nhưng sống chết là thứ không nói đạo lý, người đã chết, đặc biệt là người già đã chết, sẽ đặc biệt phiền phức.
Người nhà khóc lóc còn nói có sách mách có chứng, ruột gan đứt từng khúc, ầm ĩ đến kinh thiên động địa, cho dù là thật sự vì tiền, chẳng lẽ còn có thể nói ra trắng trợn như vậy sao?
Lần trước bọn họ náo loạn làm hại chủ công ty chết, bọn họ sợ hãi ngừng nghỉ một thời gian, có thể cảm thấy thời kỳ mấu chốt đã trôi qua, lại có thể xuất hiện, vài gia đình tụ tập đông đảo chạy đến trước công trường hô to cha mẹ chết oan uổng, yêu cầu công trường trả lại công bằng.
Khi Lâm Kiến Tịch đến, vừa lúc nhìn thấy một đám người đang chuẩn bị đánh nhau.
Anh từ nhỏ đến lớn sống ở nơi sáng sủa đẹp đẽ, được vô số ưu ái, những người xung quanh đều lễ phép, có chừng mực, là đại thiếu gia sống trong tháp ngà voi chân chính, trong đời cuộc đời của anh rất ít khi gặp phải cảnh tượng này.
Cái loại cảnh tượng cãi vã xấu xa gớm ghiếc này, ngửa mặt xin tiền, lăn lộn trên nền đất cãi lại, anh chưa từng gặp qua.
Có lẽ cũng gặp qua vài lần, nhưng bởi vì việc không liên quan đến mình, anh cũng không hứng thú đi xem.
Lúc này trời đã tối, anh ngồi trên xe nghe tiếng cãi vã không ngớt bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Mà vượt qua cả mỏi mệt, là sự phẫn nộ.
Trong cuộc cãi vã, những bức ảnh do mấy người trong gia đình mang đến từ lâu đã bị ném xuống đất, bị giẫm nát ra từng mảnh, cãi vã xong những người đó dường như lấy lại lý trí, cầm bức chân dung dưới đất lên chửi rủa nhà tư bản.
Giang Ngộ che lỗ tai anh lại: “Khó nghe thì đừng nghe.”
“Giang Ngộ.” Lâm Kiến Tịch trốn vào trong lòng ngực cậu: “Anh nên làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên làm công việc quan trọng rồi, bằng không còn có thể làm gì đây anh?” Giang Ngộ thấp giọng nói.
“Bọn họ nhìn rất đáng thương đúng không?” Lâm Kiến Tịch mỉm cười: “Ba mẹ vất vả cả đời chưa kịp hưởng phúc đã ra đi, bọn họ không có ba mẹ, người khai phá còn muốn dùng mấy chục vạn lừa gạt bọn họ… Nhưng anh không muốn đồng tình với bọn họ, thậm chí cảm thấy bọn họ thật phiền, có phải anh trở nên xấu xa rồi không?”
“Không phải.” Giang Ngộ ôm chặt anh: “Ở trong lòng em, không ai tốt hơn anh.”
Lâm Kiến Tịch im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Anh đói bụng.”
“Bây giờ chúng ta về nhà.”
“Vậy đám người kia thì sao?”
“Giao cho em.” Giang Ngộ nhìn chăm chú vào anh: “Anh không muốn xử lý chuyện này, vậy giao cho em.”
“Anh không thiếu tiền.” Lâm Kiến Tịch nói thầm một tiếng: “Nhưng anh không muốn cho bọn họ.”
“Không cho.” Giang Ngộ dỗ dành: “Không cho thì không cho.”
Việc ở phố Cẩm Tú, Lâm Kiến Tịch không quản, đám người kia giống như muốn gây sự đến cùng, hạ quyết tâm muốn đào một miếng thịt từ nhà tư bản, người nhà nạn nhân lại gây sự thêm một lần, đột nhiên mai danh ẩn tích, không xuất hiện nữa.
Lâm Kiến Tịch không biết Giang Ngộ dùng biện pháp gì, nhưng anh thừa nhận, trong chuyện này anh có chút ích kỷ, để Giang Ngộ đi xử lý là có vẻ không quá quang minh lỗi lạc, cho nên sau khi xử lý xong, anh cho Giang Ngộ nghỉ ngơi, bảo cậu có việc gì cứ yêu cầu, miễn là trong khả năng của mình, anh đều sẽ đồng ý.
Giang Ngộ không yêu cầu điều gì, chỉ là bớt thời giờ trang trí cho nhà mới của bọn họ.
Căn nhà mới mua trước đó không lâu, bởi vì Lâm gia cách xa công ty, cho nên Giang Ngộ dứt khoát mua một căn hộ ở gần công ty để Lâm Kiến Tịch khỏi phải bôn ba chạy tới chạy lui.
Hai người vẫn luôn bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi, hiện tại đã có cơ hội xử lý.
Mà anh không biết bằng cách nào mà chuyện này lại bị lan truyền ra ngoài, một truyền mười, mười truyền trăm, rồi lại đến tai Lâm Kiến Tịch, phiên bản đã trở thành Giang Ngộ là một cây đao trong tay anh, hung danh hiển hách, máu lạnh vô tình, chỉ có ở trong tay chủ nhân mới là vô hại.
Lâm Kiến Tịch dở khóc dở cười, muốn nói Giang Ngộ không đáng sợ như vậy, anh cũng không phải chủ nhân của cậu, nhưng lời đồn kéo dài không giảm, bởi vậy bác bỏ tin đồn cũng vô dụng, mọi người càng thích lựa chọn phiên bản mình nguyện ý tiếp thu, đối lập với chân tướng nhạt nhẽo, vẫn là phiên bản được cải biến mới thú vị.
Nghe nhiều rồi, anh cũng chẳng buồn giải thích.
Một năm trôi qua trong lịch trình bận rộn.
Lâm Kiến Tịch rất ít khi về Lâm gia, không phải anh bận rộn đến không có thời gian về nhà, sau khi làm quen với giờ giấc ở công ty, anh cũng có chút rảnh rỗi, chỉ là không muốn về mà thôi.
Anh không muốn trở về đối mặt với căn nhà trống trải, phần lớn thời gian đều ở nhà mới với Giang Ngộ, hoặc là vào thư phòng làm việc, hoặc là ra ngoài đi dạo.
Nhưng tết là ngày lễ đặc biệt, cho dù mọi người đã không thể đoàn viên, anh vẫn phải về sum họp với đồ đạc trong nhà.
Đêm đó về đến nhà, còn chưa kịp ngồi xuống, Hùng Thôi và Hùng Xán gấp gáp vẫy tay với anh: “Lâm Lâm! Lâm tổng! Ra ngoài chơi!”
Sau khi tốt nghiệp, hai anh em bọn họ đã ra nước ngoài để đi du học. Anh không biết bọn họ đã học được gì sau một năm ở nước ngoài, hay là đức tính lãng tử ngợp trong vàng son tăng lên. Lâm Kiến Tịch nhìn bọn họ từ đầu đến chân, khá chắc chắn rằng điều thành công nhất ở hai người này có lẽ là giảm cân.
“Chơi cái gì?” Lâm Kiến Tịch đi ra mở cửa: “Trời đã tối, chơi bắt quỷ à?”
“Trời ơi!” Hùng Xán khiếp sợ nói: “Đại thiếu gia, cậu có thể có chút tự giác của phú nhị đại hay không? Đó là phải muộn như vậy mới có thể đi ra ngoài chơi!”
“Còn nữa, mấy anh em chúng ta đã lâu không gặp mặt, cậu không muốn ôn chuyện với tụi tớ à?”
“Vậy tớ cũng dẫn Giang Ngộ theo.”
“Đừng, một đám bạn cũ ôn chuyện, không mang theo người nhà.” Mới nói mấy câu, Hùng Xán đã bại lộ mục đích thật sự.
Lâm Kiến Tịch bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Anh trở về phòng thay đổi quần áo, nói cho Giang Ngộ một tiếng, thấy cậu không vui, anh lại vỗ vai cậu: “Yên tâm, anh không ăn chơi bừa bãi.”
Giang Ngộ: “…”
Thôi, có một câu này, đêm nay nhất định không thể yên tâm.
“Nhớ về sớm.” Giang Ngộ giữ chặt anh, “Uống ít rượu!”
Khóe mắt Lâm Kiến Tịch cong lên: “Được.”
Anh xoay người đi, không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng cửa sắt đóng lại.
Giang Ngộ đã lâu không trải qua cảm giác nôn nóng đến xương cốt đều nhức nhối, hơn nửa năm nay cậu luôn ở cùng Lâm Kiến Tịch, suýt chút nữa đã quên, cậu vẫn sẽ có lúc bị bỏ lại.
Hùng Thôi biết cậu thích Lâm Kiến Tịch, chắc sẽ không làm bậy ở buổi tụ hội, nhưng cậu vẫn không khắc chế được.
Cậu thật sự là một cây đao hung hãn, chỉ khi ở trước mặt chủ nhân, cậu mới nghe lời.
Chờ đến ba giờ khuya, cậu mới nhận được điện thoại của Hùng Thôi, “Giang Ngộ, mau tới khiêng anh trai em về đi, cậu ấy uống say.”
“Tại sao anh không ngăn cản anh ấy?” Giang Ngộ nhắm mắt, áp xuống lửa giận.
Hùng Thôi xấu hổ cười: “Khụ, người quá nhiều, không ngăn được.”
“Các anh ở đâu?”
Hùng Thôi báo địa chỉ.
“Bây giờ em đến ngay, anh giúp em trông chừng anh ấy, đừng để anh ấy đụng vào thứ gì.”
“Đều là đàn ông, nào có yếu ớt vậy.…” Hùng Thôi chưa nói hết câu, nhớ tới cái gì, vội vàng nuốt nửa câu sau vào bụng, thề thốt nói: “Yên tâm, có anh ở đây, bảo đảm không xảy ra vấn đề gì.”
Giang Ngộ cười lạnh một tiếng, tắt điện thoại.
“Má ơi.” Hùng Thôi líu lưỡi: “Đứa nhỏ này càng ngày càng dữ.”
Giang Ngộ đến rất nhanh, còn chưa xuống xe, cậu đã nhìn thấy Lâm Kiến Tịch ngồi ở bậc thang bên ngoài, Hùng Thôi và Hùng Xán thấp thỏm canh giữ ở bên cạnh anh, sợ không chú ý một chút thì anh sẽ té ngã.
Cậu đẩy cửa xe ra, đi tới vài bước: “Anh.”
Lâm Kiến Tịch say đến sắp bất tỉnh nhân sự, miễn cưỡng ngẩng đầu, nheo đôi mắt lại nhìn cậu một cái, mơ mơ màng màng nói: “Ưm… Giang Ngộ.”
Giang Ngộ ngồi xổm xuống trước mặt anh, “Là em.”
“Khó chịu…” Lâm Kiến Tịch rốt cuộc cũng tìm được người có thể tố khổ, nhăn mi, hơi nghiêng người dựa vào trong lòng ngực cậu: “Anh khó chịu quá.”
Giang Ngộ nhấc lên mí mắt, liếc nhìn hai anh em kia một cái.
Hùng Xán cũng hơi say: “Kỳ quái, sao em cảm giác được sát khí? Là ai muốn hại em?”
Hùng Thôi xách cổ của cậu ấy, kéo lên bậc thang: “Em dẫn anh trai em về đi, tạm biệt!”
“Khó chịu ở đâu?” Giang Ngộ nâng anh dậy, cánh tay đặt ở bên hông anh, đỡ anh đi về phía trước.
Lâm Kiến Tịch rất ít khi uống say, mỗi lần uống say, không thể ôm, cũng không thể cõng, bằng không sẽ càng khó chịu.
“Uống quá nhiều, khó chịu.”
“Đã bảo mà không nghe, còn uống nhiều như vậy.”
“Anh không cố ý…” Lâm Kiến Tịch lao lực mà tự hỏi tại sao mình lại bị rót say thành như vậy: “Người quá nhiều, không đẩy được…”
“Anh không muốn ngồi xe.” Đi đến trước cửa xe, anh không vui, lui một bước, lặp lại một lần: “Không muốn ngồi xe.”
“Được, không ngồi.” Đối với con ma men này, Giang Ngộ luôn rất có kiên nhẫn: “Chúng ta đi bộ về.”
Đêm khuya không khí lạnh lẽo, đi suốt một đoạn đường bị gió lạnh thổi vào mặt, Lâm Kiến Tịch cũng tỉnh táo một chút.
Chất cồn trong cơ thể đang thiêu đốt, làn da lộ ở bên ngoài lại bị gió thổi lạnh thấu tim, một lạnh một nóng chèn ép nhau.
Anh bực bội xoa xoa cái trán: “Anh muốn uống nước.”
Giang Ngộ: “Em đi mua cho anh.”
Cậu nói muốn đi mua, nhưng vẫn còn đứng tại chỗ, không nhúc nhích mà nhìn Lâm Kiến Tịch.
Lâm Kiến Tịch chớp chớp mắt: “Em đi đi, anh ở chỗ này chờ em.”
Lúc này Giang Ngộ mới yên tâm rời đi.
Lâm Kiến Tịch bật cười, đi một đoạn đường lâu như vậy, dù say cũng bị gió lạnh thổi tỉnh một nửa.
Anh nhịn không được nghĩ, anh không đáng tin cậy như vậy sao? Giang Ngộ còn phải nghe anh nói không chạy lung tung mới bằng lòng rời đi.
Nhưng ngẫm lại bộ dáng say đến không thể tự gánh vác của mình vừa rồi… Hình như cũng không có chỗ nào đáng tin cậy.
Cửa hàng tiện lợi ở gần đó, mua nước không tốn nhiều thời gian, không bao lâu, anh đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Anh ngẩng đầu, mỉm cười: “Đã về rồi?”
Trong mắt anh vẫn còn đọng nước sau cơn say, ánh đèn đường vàng rực lọt vào mắt anh, tạo thành ánh nước lấp lánh.
Giang Ngộ hơi khựng lại: “Đã về.”
Lâm Kiến Tịch tiếp nhận chai nước trong tay cậu, uống vài ngụm, hỏi: “Chúng ta thật sự phải đi bộ về sao?”
“Anh còn muốn đi bộ không?”
“… Không muốn đi bộ.”
“Còn nguyện ý ngồi xe không?”
Lâm Kiến Tịch uyển chuyển nói: “Cũng không phải không thể ngồi xe.”
Giang Ngộ cười một tiếng: “Vậy chúng ta gọi xe về nhà.”
“A.” Lâm Kiến Tịch vốn định tiến lên vỗ vỗ vai cậu, nói cho cậu quay lại tìm xe nhà mình cũng được, nhưng lý trí tỉnh táo không đại biểu cho thân thể cũng tỉnh táo, chân không nghe lời, thẳng tắp ngã xuống.
Sắp té ngã.
Anh nghĩ như vậy, khi ngã xuống lại không cảm giác được đau đớn.
Có người kéo anh lại, làm đệm lưng cho anh.
Anh mở mắt ra, vừa định đứng dậy, vừa lúc Giang Ngộ cũng ngồi dậy, lúc hai người không chú ý, lại đụng chạm một chút.
Môi anh chạm qua mặt Giang Ngộ, theo động tác Giang Ngộ ngồi dậy, kéo dài đến đôi mắt cậu.
Lâm Kiến Tịch: “…”
Giang Ngộ: “…”
Ngoài ý muốn, cũng thật đủ ngoài ý muốn.
Hai người không hẹn mà cùng im lặng, Lâm Kiến Tịch đang muốn nói đây là ngoài ý muốn, lại nhìn thấy Giang Ngộ đỏ mặt.
Anh dùng bộ não chưa tỉnh táo cẩn thận suy tư một phen, xác nhận mình chưa từng gặp Giang Ngộ đỏ mặt.
… Vậy tại sao bây giờ cậu lại đỏ mặt?
Anh chuyển động, mẫn cảm mà cảm giác được thứ gì cứng lên, động tác lui về phía sau khựng lại.
Bây giờ bộ não vô thức của anh cũng phải tỉnh táo lại.
Giang Ngộ có lẽ đã nhận ra, vội vàng đẩy nhẹ anh qua một bên: “Sự cố... Ngoài ý muốn.”
Lâm Kiến Tịch nhìn sườn mặt đường cong rõ ràng của cậu, không biết vì sao, cũng quay mặt qua chỗ khác.
Qua một hồi lâu, anh mới mở miệng, phối hợp nói: “Ừ, sự cố ngoài ý muốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.