Chương 29
Ô Dạ Đề
23/09/2021
Ý thức của Lâm Kiến Tịch mơ hồ như rơi vào trong biển, chỉ có thể trôi nổi lên xuống theo sóng biển.
Anh không muốn chìm xuống biển.
Nhưng sóng biển vẫn nhấn chìm anh, anh bị kéo xuống nước, không khí, nhịp tim và hơi thở dường như biến mất.
Anh không thở được, gần như nghẹt thở, khoái cảm và đau đớn đan xen vào nhau thành gai nhọn dày đặc quấn lấy anh, như muốn nuốt chửng cả người anh.
Anh chịu không nổi nhưng cũng không muốn xin tha, ngón tay mềm mại vô thức cào vài cái, muốn bắt lấy thứ gì để cho chính mình không hoàn toàn chìm xuống, trong mông lung anh bắt được một bàn tay có cùng độ ấm với mình, vài giây sau mới phản ứng được, đó là tay của Giang Ngộ.
Anh đờ đẫn buông tay, vừa muốn thu lại đã bị Giang Ngộ đè xuống.
Giang Ngộ dễ dàng tách ngón tay anh ra, nắm chặt lại, sau đó cúi người hôn lên mu bàn tay anh.
Lâm Kiến Tịch run rẩy rũ mắt, giọt nước trên lông mi thuận thế lăn xuống, anh không hề phát giác, chỉ nhìn bàn tay nắm lấy nhau của hai người.
Căn phòng rất tối, thật ra anh không nhìn thấy hình ảnh gì, nhưng không cần nhìn rõ, chỉ cần cảm giác cũng có thể tưởng tượng ra.
Không nên ở tại thời điểm này, lấy loại cử chỉ thân mật khăng khít nắm lấy tay người khác.
Anh đang cố gắng giãy giụa, Giang Ngộ đột nhiên đưa ngón tay vào trong miệng anh, anh hoảng hốt, không rõ nguyên do, sau một lát, anh nắm chặt chăn, nức nở cắn ngón tay của Giang Ngộ.
Giang Ngộ ôm lấy anh, giọng nói khàn khàn gọi một tiếng bên tai anh: “Anh.”
Lâm Kiến Tịch làm như không nghe thấy, không còn trói buộc, anh rốt cuộc cũng có thể cuộn mình lại, thật lâu sau ánh mắt mất đi tiêu cự mới chậm rãi nhìn thấy tất cả vật thể trong phòng.
Anh nhắm mắt, hỏi: “Làm xong?”
Giang Ngộ không trả lời.
Lâm Kiến Tịch khôi phục chút sức lực, ngồi dậy, nắm lấy cổ áo Giang Ngộ, kéo cậu đến trước mặt mình, hung hăng đấm cậu một cái.
Anh chưa từng đánh nhau, đây là lần đầu tiên trong đời anh đánh người như thế này.
Cũng như trước ngày hôm nay, anh cũng không nghĩ đến, sự tổn thương mà anh phải chịu đựng về thể xác sẽ đến từ người mà anh yêu thương nhất.
Giang Ngộ không hề phản kháng lại, tùy ý để cho anh đánh, chỉ là Lâm Kiến Tịch đánh được vài cái đã không còn sức lực, anh giống như một cái lò nung, hít vào thở ra cũng khó khăn đến mức tiêu hao rất lớn sức lực, ngọn lửa không tên trong thân thể anh sắp thiêu khô anh.
“Giang Ngộ.” Anh ngồi ở trên người Giang Ngộ, kiệt lực áp chế run rẩy trong giọng nói, thân thể run rẩy lại không có biện pháp khống chế: “Em nói em thích anh… Em thích anh là như vậy sao? Em có biết em đang làm gì không?”
Hai tay anh không ngừng run rẩy, muốn bóp chết Giang Ngộ, anh cũng không còn nhiều sức lực, thậm chí còn lộ ra cảm giác suy sụp vì tình huống không thể kiểm soát này.
Giang Ngộ nắm lấy tay anh, yên lặng há miệng thở dốc, nuốt câu trả lời sắp buột miệng thốt ra, đột nhiên không dám trả lời.
Lâm Kiến Tịch lại hất tay cậu ra, “Đừng chạm vào anh.”
Anh đứng lên, thân thể lung lay không đi được hai bước đã ngã xuống, nhưng anh vẫn không ngã, anh vẫn bị người kia bắt được.
Trong nháy mắt, anh nghĩ, nếu chưa bao giờ quen biết Giang Ngộ thì tốt rồi.
Không biết cậu là ai, cậu chưa từng chăm sóc cho anh, cậu chưa từng yêu anh, không trả giá tất cả vì anh, là một người hoàn toàn xa lạ, như vậy thì tốt rồi.
Anh có thể dứt khoát hận người này, có thể dứt khoát tống cậu vào ngục giam, để cậu cả đời không thể nhìn thấy ánh mặt trời, dù sao cũng tốt hơn bây giờ, yêu không thể tiếp tục, hận không thể cuồng loạn, hai người chỉ có thể ràng buộc nhau, cùng nhau chìm xuống biển.
Anh đã từng cho rằng, Giang Ngộ là con thuyền phụ thuộc vào anh cả đời, chỉ khi có Giang Ngộ thì anh mới không rơi xuống biển, nhưng bây giờ, thuyền đã hỏng.
Đột nhiên, anh bị rút đi hết sức lực, không muốn nhúc nhích cố cuộn người lại thành hình tròn, giống như một con mèo bị thương.
Giang Ngộ cẩn thận bế anh lên, đi vào phòng tắm.
Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào người Lâm Kiến Tịch, Giang Ngộ lung lay một chút, suýt nữa không ôm vững anh.
Lâm Kiến Tịch là đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, thân thể mềm yếu muốn chết, ngày thường không chú ý đụng tới nơi nào cũng sẽ để lại vết bầm, chứ đừng nói đến việc bị cưỡng bức, vết bầm trên hai cổ tay anh sâu đến đáng sợ, cả người che kín dấu vết đậm nhạt —— một nửa là bị cắn, một nửa là bị hôn.
Lúc Giang Ngộ làm cũng không thô bạo, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng, nhưng dù nhẹ nhàng như thế nào, không được chấp nhận, vậy vẫn sẽ là con dao đả thương người.
Từ khi phát hiện trong lòng có một con dã thú đáng sợ, cậu đã cố gắng hết sức kìm nén dục vọng bệnh hoạn của mình, không dám đụng chạm nhiều vào anh, không dám nghĩ đến anh, mỗi một bước đều nơm nớp lo sợ, sợ vươn móng vuốt ra sẽ làm hư bảo bối của mình.
Nhưng một con thú không có xiềng xích, cho dù quy định phạm vi như thế nào, nó vẫn sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Cậu vẫn làm tổn thương người anh trai của mình, chính tay cậu đã biến bảo bối của mình thành một dòng sông đầy sẹo. Chỉ cần vớt một cái cũng có thể nhặt được một ít ngôi sao vỡ vụn.
Lâm Kiến Tịch hỏi cậu có bị điên không, cậu đúng là điên rồi.
Nước phun ra từ vòi hoa sen rất ấm, hơi nước như làn khói, bốc lên rồi lại bốc lên, dần dần bao trùm cả phòng tắm.
Lâm Kiến Tịch đắm chìm trong dòng nước ấm, suy nghĩ và tâm trạng đều trống rỗng.
Anh nên tiếp tục phẫn nộ, tiếp tục hận, hoặc là đơn giản ấn Giang Ngộ xuống nước cho cậu sặc chết, dù sao Giang Ngộ sẽ không phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn chết trong tay anh, nhưng phẫn nộ và hận đều cần rất nhiều sức lực để duy trì, mà hiện tại anh không còn sức lực.
Một cảm giác kiệt sức phức tạp và sâu thẳm khiến anh choáng ngợp, anh từ từ trượt xuống nước, khi sắp bị nước bao phủ, lại bị người nào đó vớt lên.
“Anh trai.” Giọng Giang Ngộ mông lung, không nghe rõ ràng: “Đừng như vậy, làm ơn, anh có thể giết em, đừng như thế này.”
Lâm Kiến Tịch dựa vào bồn tắm, giọng nói rất nhẹ: “Em gọi anh là gì?”
Giang Ngộ thấp giọng đáp: “… Anh trai.”
“Em nên gọi anh là gì?”
“… Anh trai.”
“Gọi lại.”
“Anh trai.”
“Giang Ngộ.” Lâm Kiến Tịch vươn tay, nâng mặt cậu lên: “Thì ra em còn biết, anh là anh trai của em.”
“…” Ánh mắt Giang Ngộ dừng trên cổ tay anh, lại bối rối dời mắt đi, “Em xin lỗi.”
Ba chữ “Em xin lỗi” này không có tác dụng gì, không thể đền bù tổn thương hay xoa dịu cơn giận, nhưng cần thiết phải nói.
Giang Ngộ cẩn thận rửa sạch người cho anh, Lâm Kiến Tịch vừa không giãy giụa, cũng không phối hợp, giống như một người máy không đủ pin, mọi cử động đều để người khác xử trí.
Tắm rửa xong, Giang Ngộ ôm anh đến một căn phòng khác, vừa đặt anh xuống giường, anh sờ được chăn tự động chui vào.
Trong phòng vẫn không bật đèn, rèm cửa cũng chưa được kéo ra, mơ hồ có ánh đèn của Vân Thành lọt vào, ánh lên khuôn mặt Giang Ngộ lúc sáng lúc tối.
Không ai lên tiếng, không khí yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc, Giang Ngộ ngồi bên mép giường, đầu óc trống rỗng, một cục diện đáng buồn.
Câu hỏi Lâm Kiến Tịch hỏi cậu, thật ra cậu có câu trả lời, cậu đương nhiên biết mình đang làm gì, cậu có thể dùng “Nhất thời xúc động” biện bạch cho chính mình, có thể nói “Ghen tuông đến mất lý trí”, nhưng dù giảo biện như thế nào cũng không thể che giấu sự thật trong lòng cậu, cậu tỉnh táo, cái gọi là xúc động chẳng qua là một kế hoạch đã được nghĩ ra hàng nghìn lần trong đầu cậu từ rất lâu.
Cho nên cậu không dám trả lời, cậu sợ Lâm Kiến Tịch hoàn toàn suy sụp.
Khi làm cậu không nghĩ tới điều gì khác, đầu óc đầy sự điên cuồng tuyệt vọng, làm xong, cậu mới nhớ tới, bọn họ không phải là cặp tình nhân tuyệt vọng trong phim, không thể làm xong là có thể cùng nhau bước đến già, bọn họ còn tương lai rất dài.
... Tương lai dài như vậy, rốt cuộc cậu nên làm gì đây?
Lâm Kiến Tịch sẽ khôi phục lại sao? Sẽ tha thứ cho cậu sao? Sẽ cần cậu lần nữa sao… Không thể, chính cậu suy nghĩ một chút cũng biết, không thể nào, anh trai sẽ không còn tha thứ cho cậu, cũng sẽ không bao giờ cần cậu nữa, cậu tự tay phong tỏa mọi đường lui, hiện tại cậu đã thật sự trở thành một con chó cùng đường lạc lối.
Cậu không biết nên làm gì bây giờ.
Tại sao trên đời lại không có cỗ máy thời gian, Giang Ngộ tuyệt vọng mà nghĩ, cậu sẵn sàng trả mọi giá, trở về trước một giây khi Lâm Kiến Tịch vào nhà, tự giết chết chính mình.
Lâm Kiến Tịch trốn trong chăn, nhưng không ngủ.
Anh không hiểu tại sao Giang Ngộ lại đột nhiên trở nên như vậy, rốt cuộc là sai ở chỗ nào, người Lâm gia đều tuân thủ luật pháp cư xử đúng mực, cho dù Giang Ngộ không phải là con trai của họ thì dưới tác động của môi trường lành mạnh như vậy, cũng không nên đột biến thành kẻ bệnh tâm thần như bây giờ chứ?
Là vì anh sao? Là anh biến Giang Ngộ thành như bây giờ?
… Không đúng, liên quan gì đến anh, là bản thân Giang Ngộ có bệnh.
Chỉ còn một phút nữa, Giang Ngộ đã đợi lâu như vậy, tại sao lại không thể đợi thêm một phút nữa.
Lửa giận trong lòng lại bùng lên, thiêu đốt khiến toàn thân khó chịu, giống như một quả bóng bay sắp nổ tung, cuối cùng không nhịn được nữa, nhấc chăn lên, phát gục Giang Ngộ trên mặt đất, bóp cổ cậu.
Giang Ngộ ngoan ngoãn nằm xuống, giống như một cục kẹo dẻo bị anh vo tròn, bóp méo, không còn cứng rắn như lúc nãy.
Bây giờ cậu lại giả vờ ngoan ngoãn.
Lâm Kiến Tịch tức giận đến choáng váng, bàn tay vô thức tăng thêm sức: “Nếu bây giờ anh bóp chết em, em có đánh trả không?”
Giang Ngộ bị bóp cổ đến mức thở không ra hơi, đành phải nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy anh bóp chết em, được không?” Giọng nói của Lâm Kiến Tịch trầm xuống, từng chữ đều mang theo một cỗ nặng nề không nói nên lời: “Miễn cho em điên cuồng chạy loạn khắp nơi, chạy ra bên ngoài cắn bậy.”
Giang Ngộ gật đầu, gian nan phun ra một chữ mơ hồ: “… Được.”
Bàn tay Lâm Kiến Tịch bóp cổ cậu dần tăng sức, càng ngày càng nặng, lúc cậu nghĩ mình thật sự có thể chết trong tay anh, bàn tay kia lại buông lỏng, cuối cùng cậu vẫn không được như mong muốn.
Thật đáng tiếc, cậu bàng hoàng nghĩ, anh trai mình thật keo kiệt, trước đây không đồng ý với cậu, bây giờ còn không thỏa mãn nguyện vọng của cậu.
“… Bắt đầu từ khi nào?” Tay Lâm Kiến Tịch chống bờ vai của cậu, gian nan hỏi: “Em bắt đầu thích anh từ khi nào?”
“… Từ khi anh cười với em chăng?” Giang Ngộ nhắm mắt lại: “Lâu lắm, anh à.”
Lâm Kiến Tịch cảm giác được cái gì, run rẩy nâng tay sờ lên mặt cậu, không chút nào ngoài ý muốn sờ được rất nhiều nước mắt.
Anh không muốn chìm xuống biển.
Nhưng sóng biển vẫn nhấn chìm anh, anh bị kéo xuống nước, không khí, nhịp tim và hơi thở dường như biến mất.
Anh không thở được, gần như nghẹt thở, khoái cảm và đau đớn đan xen vào nhau thành gai nhọn dày đặc quấn lấy anh, như muốn nuốt chửng cả người anh.
Anh chịu không nổi nhưng cũng không muốn xin tha, ngón tay mềm mại vô thức cào vài cái, muốn bắt lấy thứ gì để cho chính mình không hoàn toàn chìm xuống, trong mông lung anh bắt được một bàn tay có cùng độ ấm với mình, vài giây sau mới phản ứng được, đó là tay của Giang Ngộ.
Anh đờ đẫn buông tay, vừa muốn thu lại đã bị Giang Ngộ đè xuống.
Giang Ngộ dễ dàng tách ngón tay anh ra, nắm chặt lại, sau đó cúi người hôn lên mu bàn tay anh.
Lâm Kiến Tịch run rẩy rũ mắt, giọt nước trên lông mi thuận thế lăn xuống, anh không hề phát giác, chỉ nhìn bàn tay nắm lấy nhau của hai người.
Căn phòng rất tối, thật ra anh không nhìn thấy hình ảnh gì, nhưng không cần nhìn rõ, chỉ cần cảm giác cũng có thể tưởng tượng ra.
Không nên ở tại thời điểm này, lấy loại cử chỉ thân mật khăng khít nắm lấy tay người khác.
Anh đang cố gắng giãy giụa, Giang Ngộ đột nhiên đưa ngón tay vào trong miệng anh, anh hoảng hốt, không rõ nguyên do, sau một lát, anh nắm chặt chăn, nức nở cắn ngón tay của Giang Ngộ.
Giang Ngộ ôm lấy anh, giọng nói khàn khàn gọi một tiếng bên tai anh: “Anh.”
Lâm Kiến Tịch làm như không nghe thấy, không còn trói buộc, anh rốt cuộc cũng có thể cuộn mình lại, thật lâu sau ánh mắt mất đi tiêu cự mới chậm rãi nhìn thấy tất cả vật thể trong phòng.
Anh nhắm mắt, hỏi: “Làm xong?”
Giang Ngộ không trả lời.
Lâm Kiến Tịch khôi phục chút sức lực, ngồi dậy, nắm lấy cổ áo Giang Ngộ, kéo cậu đến trước mặt mình, hung hăng đấm cậu một cái.
Anh chưa từng đánh nhau, đây là lần đầu tiên trong đời anh đánh người như thế này.
Cũng như trước ngày hôm nay, anh cũng không nghĩ đến, sự tổn thương mà anh phải chịu đựng về thể xác sẽ đến từ người mà anh yêu thương nhất.
Giang Ngộ không hề phản kháng lại, tùy ý để cho anh đánh, chỉ là Lâm Kiến Tịch đánh được vài cái đã không còn sức lực, anh giống như một cái lò nung, hít vào thở ra cũng khó khăn đến mức tiêu hao rất lớn sức lực, ngọn lửa không tên trong thân thể anh sắp thiêu khô anh.
“Giang Ngộ.” Anh ngồi ở trên người Giang Ngộ, kiệt lực áp chế run rẩy trong giọng nói, thân thể run rẩy lại không có biện pháp khống chế: “Em nói em thích anh… Em thích anh là như vậy sao? Em có biết em đang làm gì không?”
Hai tay anh không ngừng run rẩy, muốn bóp chết Giang Ngộ, anh cũng không còn nhiều sức lực, thậm chí còn lộ ra cảm giác suy sụp vì tình huống không thể kiểm soát này.
Giang Ngộ nắm lấy tay anh, yên lặng há miệng thở dốc, nuốt câu trả lời sắp buột miệng thốt ra, đột nhiên không dám trả lời.
Lâm Kiến Tịch lại hất tay cậu ra, “Đừng chạm vào anh.”
Anh đứng lên, thân thể lung lay không đi được hai bước đã ngã xuống, nhưng anh vẫn không ngã, anh vẫn bị người kia bắt được.
Trong nháy mắt, anh nghĩ, nếu chưa bao giờ quen biết Giang Ngộ thì tốt rồi.
Không biết cậu là ai, cậu chưa từng chăm sóc cho anh, cậu chưa từng yêu anh, không trả giá tất cả vì anh, là một người hoàn toàn xa lạ, như vậy thì tốt rồi.
Anh có thể dứt khoát hận người này, có thể dứt khoát tống cậu vào ngục giam, để cậu cả đời không thể nhìn thấy ánh mặt trời, dù sao cũng tốt hơn bây giờ, yêu không thể tiếp tục, hận không thể cuồng loạn, hai người chỉ có thể ràng buộc nhau, cùng nhau chìm xuống biển.
Anh đã từng cho rằng, Giang Ngộ là con thuyền phụ thuộc vào anh cả đời, chỉ khi có Giang Ngộ thì anh mới không rơi xuống biển, nhưng bây giờ, thuyền đã hỏng.
Đột nhiên, anh bị rút đi hết sức lực, không muốn nhúc nhích cố cuộn người lại thành hình tròn, giống như một con mèo bị thương.
Giang Ngộ cẩn thận bế anh lên, đi vào phòng tắm.
Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào người Lâm Kiến Tịch, Giang Ngộ lung lay một chút, suýt nữa không ôm vững anh.
Lâm Kiến Tịch là đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, thân thể mềm yếu muốn chết, ngày thường không chú ý đụng tới nơi nào cũng sẽ để lại vết bầm, chứ đừng nói đến việc bị cưỡng bức, vết bầm trên hai cổ tay anh sâu đến đáng sợ, cả người che kín dấu vết đậm nhạt —— một nửa là bị cắn, một nửa là bị hôn.
Lúc Giang Ngộ làm cũng không thô bạo, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng, nhưng dù nhẹ nhàng như thế nào, không được chấp nhận, vậy vẫn sẽ là con dao đả thương người.
Từ khi phát hiện trong lòng có một con dã thú đáng sợ, cậu đã cố gắng hết sức kìm nén dục vọng bệnh hoạn của mình, không dám đụng chạm nhiều vào anh, không dám nghĩ đến anh, mỗi một bước đều nơm nớp lo sợ, sợ vươn móng vuốt ra sẽ làm hư bảo bối của mình.
Nhưng một con thú không có xiềng xích, cho dù quy định phạm vi như thế nào, nó vẫn sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Cậu vẫn làm tổn thương người anh trai của mình, chính tay cậu đã biến bảo bối của mình thành một dòng sông đầy sẹo. Chỉ cần vớt một cái cũng có thể nhặt được một ít ngôi sao vỡ vụn.
Lâm Kiến Tịch hỏi cậu có bị điên không, cậu đúng là điên rồi.
Nước phun ra từ vòi hoa sen rất ấm, hơi nước như làn khói, bốc lên rồi lại bốc lên, dần dần bao trùm cả phòng tắm.
Lâm Kiến Tịch đắm chìm trong dòng nước ấm, suy nghĩ và tâm trạng đều trống rỗng.
Anh nên tiếp tục phẫn nộ, tiếp tục hận, hoặc là đơn giản ấn Giang Ngộ xuống nước cho cậu sặc chết, dù sao Giang Ngộ sẽ không phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn chết trong tay anh, nhưng phẫn nộ và hận đều cần rất nhiều sức lực để duy trì, mà hiện tại anh không còn sức lực.
Một cảm giác kiệt sức phức tạp và sâu thẳm khiến anh choáng ngợp, anh từ từ trượt xuống nước, khi sắp bị nước bao phủ, lại bị người nào đó vớt lên.
“Anh trai.” Giọng Giang Ngộ mông lung, không nghe rõ ràng: “Đừng như vậy, làm ơn, anh có thể giết em, đừng như thế này.”
Lâm Kiến Tịch dựa vào bồn tắm, giọng nói rất nhẹ: “Em gọi anh là gì?”
Giang Ngộ thấp giọng đáp: “… Anh trai.”
“Em nên gọi anh là gì?”
“… Anh trai.”
“Gọi lại.”
“Anh trai.”
“Giang Ngộ.” Lâm Kiến Tịch vươn tay, nâng mặt cậu lên: “Thì ra em còn biết, anh là anh trai của em.”
“…” Ánh mắt Giang Ngộ dừng trên cổ tay anh, lại bối rối dời mắt đi, “Em xin lỗi.”
Ba chữ “Em xin lỗi” này không có tác dụng gì, không thể đền bù tổn thương hay xoa dịu cơn giận, nhưng cần thiết phải nói.
Giang Ngộ cẩn thận rửa sạch người cho anh, Lâm Kiến Tịch vừa không giãy giụa, cũng không phối hợp, giống như một người máy không đủ pin, mọi cử động đều để người khác xử trí.
Tắm rửa xong, Giang Ngộ ôm anh đến một căn phòng khác, vừa đặt anh xuống giường, anh sờ được chăn tự động chui vào.
Trong phòng vẫn không bật đèn, rèm cửa cũng chưa được kéo ra, mơ hồ có ánh đèn của Vân Thành lọt vào, ánh lên khuôn mặt Giang Ngộ lúc sáng lúc tối.
Không ai lên tiếng, không khí yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc, Giang Ngộ ngồi bên mép giường, đầu óc trống rỗng, một cục diện đáng buồn.
Câu hỏi Lâm Kiến Tịch hỏi cậu, thật ra cậu có câu trả lời, cậu đương nhiên biết mình đang làm gì, cậu có thể dùng “Nhất thời xúc động” biện bạch cho chính mình, có thể nói “Ghen tuông đến mất lý trí”, nhưng dù giảo biện như thế nào cũng không thể che giấu sự thật trong lòng cậu, cậu tỉnh táo, cái gọi là xúc động chẳng qua là một kế hoạch đã được nghĩ ra hàng nghìn lần trong đầu cậu từ rất lâu.
Cho nên cậu không dám trả lời, cậu sợ Lâm Kiến Tịch hoàn toàn suy sụp.
Khi làm cậu không nghĩ tới điều gì khác, đầu óc đầy sự điên cuồng tuyệt vọng, làm xong, cậu mới nhớ tới, bọn họ không phải là cặp tình nhân tuyệt vọng trong phim, không thể làm xong là có thể cùng nhau bước đến già, bọn họ còn tương lai rất dài.
... Tương lai dài như vậy, rốt cuộc cậu nên làm gì đây?
Lâm Kiến Tịch sẽ khôi phục lại sao? Sẽ tha thứ cho cậu sao? Sẽ cần cậu lần nữa sao… Không thể, chính cậu suy nghĩ một chút cũng biết, không thể nào, anh trai sẽ không còn tha thứ cho cậu, cũng sẽ không bao giờ cần cậu nữa, cậu tự tay phong tỏa mọi đường lui, hiện tại cậu đã thật sự trở thành một con chó cùng đường lạc lối.
Cậu không biết nên làm gì bây giờ.
Tại sao trên đời lại không có cỗ máy thời gian, Giang Ngộ tuyệt vọng mà nghĩ, cậu sẵn sàng trả mọi giá, trở về trước một giây khi Lâm Kiến Tịch vào nhà, tự giết chết chính mình.
Lâm Kiến Tịch trốn trong chăn, nhưng không ngủ.
Anh không hiểu tại sao Giang Ngộ lại đột nhiên trở nên như vậy, rốt cuộc là sai ở chỗ nào, người Lâm gia đều tuân thủ luật pháp cư xử đúng mực, cho dù Giang Ngộ không phải là con trai của họ thì dưới tác động của môi trường lành mạnh như vậy, cũng không nên đột biến thành kẻ bệnh tâm thần như bây giờ chứ?
Là vì anh sao? Là anh biến Giang Ngộ thành như bây giờ?
… Không đúng, liên quan gì đến anh, là bản thân Giang Ngộ có bệnh.
Chỉ còn một phút nữa, Giang Ngộ đã đợi lâu như vậy, tại sao lại không thể đợi thêm một phút nữa.
Lửa giận trong lòng lại bùng lên, thiêu đốt khiến toàn thân khó chịu, giống như một quả bóng bay sắp nổ tung, cuối cùng không nhịn được nữa, nhấc chăn lên, phát gục Giang Ngộ trên mặt đất, bóp cổ cậu.
Giang Ngộ ngoan ngoãn nằm xuống, giống như một cục kẹo dẻo bị anh vo tròn, bóp méo, không còn cứng rắn như lúc nãy.
Bây giờ cậu lại giả vờ ngoan ngoãn.
Lâm Kiến Tịch tức giận đến choáng váng, bàn tay vô thức tăng thêm sức: “Nếu bây giờ anh bóp chết em, em có đánh trả không?”
Giang Ngộ bị bóp cổ đến mức thở không ra hơi, đành phải nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy anh bóp chết em, được không?” Giọng nói của Lâm Kiến Tịch trầm xuống, từng chữ đều mang theo một cỗ nặng nề không nói nên lời: “Miễn cho em điên cuồng chạy loạn khắp nơi, chạy ra bên ngoài cắn bậy.”
Giang Ngộ gật đầu, gian nan phun ra một chữ mơ hồ: “… Được.”
Bàn tay Lâm Kiến Tịch bóp cổ cậu dần tăng sức, càng ngày càng nặng, lúc cậu nghĩ mình thật sự có thể chết trong tay anh, bàn tay kia lại buông lỏng, cuối cùng cậu vẫn không được như mong muốn.
Thật đáng tiếc, cậu bàng hoàng nghĩ, anh trai mình thật keo kiệt, trước đây không đồng ý với cậu, bây giờ còn không thỏa mãn nguyện vọng của cậu.
“… Bắt đầu từ khi nào?” Tay Lâm Kiến Tịch chống bờ vai của cậu, gian nan hỏi: “Em bắt đầu thích anh từ khi nào?”
“… Từ khi anh cười với em chăng?” Giang Ngộ nhắm mắt lại: “Lâu lắm, anh à.”
Lâm Kiến Tịch cảm giác được cái gì, run rẩy nâng tay sờ lên mặt cậu, không chút nào ngoài ý muốn sờ được rất nhiều nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.