Chương 65
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Nhưng Tố Yên lại lười hỏi vì sao mỹ nữ sư phụ lại đồng ý dùng vật quý giá như vậy để cứu sư đệ nàng, rủi nói ra lời không vừa ý, bà không muốn giúp nữa thì sao. Mỹ nữ sư phụ lại không chút phát hiện tâm tư của Tố Yên, cẩn thận cất viên trân châu vào, nói: “Chờ các ngươi tìm được hai thứ kia thì lập tức trở về tìm ta.”
Tố Yên nhìn mỹ nữ sư phụ không chớp mắt, liên tục gật đầu, Nghịch Phong hừ mũi một tiếng, không thèm nhắc lại.
“Đúng rồi, nha đầu, ngươi có thấy qua mặt xú tiểu tử chưa?” Mỹ nữ sư phụ đột nhiên hỏi.
“A?” Tố Yên ngẩng ra, lập tức lắc đầu, “Không có, hắn ngày nào cũng một biểu tình đó, nên ta mới nghi hắn dùng mặt nạ.”
Mỹ nữ sư phụ ngượng ngùng cười rộ lên: “Ừ, mặt nạ đó là do ta làm lúc trước, làm không được tốt. Vẫn chỉ có một biểu tình. Bây giờ thì không thế nữa, cam đoan người khác nhìn không ra là mặt nạ.”
Dứt lời, mỹ nữ sư phụ đứng lên đi vào phòng trong lấy ra một cái hộp nhỏ. Tố Yên tò mò nhương người lên nhìn. Mỹ nữ sư phụ cẩn thận đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra, hé ra một thứ mỏng mỏng gì đó. “Đây là mặt nạ?” Tố Yên nghịch hoặc nhìn thứ trên tay mỹ nữ sư phụ. Mỹ nữ sư phụ cười cười, không trả lời. Đến bên chậu rửa mặt soi xuống, cẩn thận dán mặt nạ lên mặt.
Đợi mỹ nữ sư phụ quay đầu, Tố Yên ngồi không vững, từ trên ghế té xuống. Trước mặt Tố Yên là khuôn mặt nam nhân xấu xí, cười mà xấu như ma chê quỷ hờn, Tố Yên liền nôn ra một trận. Tố Yên cố hết sức đứng lên, đối diện với mặt nạ của mỹ nữ sư phụ, run giọng nói: “Mỹ nữ sư phụ ~~~ người ~~ người thật sự có tài ~~ á, rất có tài hoa.” Gương mặt nam tử xấu xí hợp chung với dáng người thon thả nữ tử lắc lư trước mắt, Tố Yên dùng sức vỗ ngực mình: trấn tĩnh, trấn tĩnh ~~~
“Thế nào?” Mỹ nữ sư phụ cười đắc ý, “Mặt nạ này ta làm sinh động chứ?”
Mặt Tố Yên như bị rút gân, Nghịch Phong thì xem thường hừ một tiếng, nói: “Ta không muốn mang mặt nạ như vậy.”
Tố Yên cẩn thận cầm lấy mặt nạ trong tay mỹ nữ sư phụ, nhéo nhéo, thực mềm, lại thông thoáng. Rất thật nha! Tố Yên chợt nảy ra ý tưởng.
“Mỹ nữ sư phụ, người còn làm mặt nạ khác không?” Tố Yên vội hỏi.
“Có chứ, rất nhiều nha.” Mỹ nữ sư phụ không hiểu vì sao Tố Yên lại kích động như vậy.
“Có loại mặt nạ siêu cấp đại mỹ nữ không?” Hai mắt Tố Yên tỏa sáng. A men, lý tưởng của ta không cần đợi đến kiếp sau rồi, bây giờ cũng có thể thực hiện rồi nha
“Có thì có, nhưng ngươi lấy làm gì?” Mỹ nữ sư phụ kỳ quái hỏi, nhưng vẫn xoay người vào lấy ra một cái hòm khác.
“Làm siêu cấp đại mỹ nữ a, ha ha.” Tố Yên cười vênh váo. (Yu: tỷ thì làm siu cấp đại biến thái thì còn nghe đc.)
“Làm mỹ nữ làm gì?” Nghịch Phong xen vào nói, “Bộ dáng hiện tại của ngươi không tốt sao?”
Tố Yên vừa nghe, tự hỏi lại mình. Đúng vậy, làm mỹ nữ làm gì? Tuy ai cũng thích chưng diện, nhưng đeo mặt nạ thì còn gì ý nghĩa? Không phải sẽ khiến nhiều nam nhân chú ý sao? Nhưng thế thì có ý nghĩa gì? Bọn họ coi trong lớp da kia, cũng không phải là ta. Cho dù không phải mặt nạ, nhưng người cũng phải già, ai có thể cam đoan biển không hóa nương dâu? Như Nghịch Phong nói, ta bây giờ không phải cũng tốt sao, làm siêu cấp mỹ nữ làm gì.
“Ừ, ừ ~~ chính là, cũng không có ý gì, như bây giờ cũng tốt lắm rồi.” Tố Yên gật gù, tay lại vô sỉ đón lấy chiếc hòm của mỹ nữ sư phụ.
Nghịch Phong nhìn thấy nói: “Không có ý gì ngươi còn cầm làm gì?”
“Rủi sau này hữu dụng thì sao?” Tố Yên hợp tình hợp lý nói.
Mỹ nữ sư phụ nở nụ cười: “Ừ, cũng đúng, các ngươi giữ lại mặt nạ này, nói không chừng sau này lại hữu dụng.”
“Chính thế, chính thế ~~ vẫn là mỹ nữ sư phụ hiểu ta.” Tố Yên cười nịnh, “Như ngươi hả, đúng là cái đầu gỗ.”
Nghịch Phong vô lực xoay người tiếp tục quét mạng nhện. Khóe miệng mỹ nữ sư phụ lộ ra ý cười khó phát hiện, tên xú tiểu tử này, cuối cùng cũng có người khắc chế được hắn.
“Đúng rồi, mỹ nữ sư phụ, ta vẫn muốn hỏi, tộc của sư đệ ta vì sao lại bị diệt?” Tố Yên nghiêm mặc nói.
“Ai ~~” Mỹ nữ sư phụ thở dài, tiếc hận nói, “Bởi vì cặp mắt màu tím mà đưa họ đến họa sát thân.”
“Là ý gì?” Tố Yên nhìn mỹ nữ sư phụ, lòng đột nhiên nhớ tới lúc ở sơn cốc, sư đệ không muốn bái sư, nhưng sư phụ lại nói hắn sẽ đồng ý.
“Ánh mắt màu tím của họ quả thật rất đẹp, bị một người quyền quý nước Mỗ cực kỳ coi trọng, ra giá cao cho một tổ chức sát thủ bao vây tiêu trừ cả tộc. Toàn bộ người tộc mắt tím đồng loạt khai trừ phong ấn, thề sống chết chống lại.” Nói đến đó, mặt mỹ nữ sư phó không khỏi hiện nét đau thương, “Đêm đó, máu chảy thành sông, toàn bộ người tộc mắt tím đều bị móc cả hai mắt, dùng để đặc chế dược, đem đến cho người quyền quý kia ngay trong đêm đó.”
“Súc sinh.” Tố Yên suýt cắn phải lưỡi, “Sao có thể có loại người không có nhân tính như vậy, vì dục vọng cá nhân mà giết cả tộc người khác.” Chỉ vì cặp mắt xinh đẹp, lại giết cả bộ tộc của sư đệ! Đáng giận, đáng giận! Mấy năm qua, một mình sư đệ phải sống thế nào? Nghĩ đến đó, tim Tố Yên chợt nhói đau.
Sư đệ rõ ràng đã biết, khi khai trừ phong ấn sẽ bị kiệt sức mà chết, nhưng hắn vẫn làm. Vậy không phải là tên ngốc sao, đại ngốc! Tố Yên nhìn ra hương huyệt động thật lâu, không nói lời nào. Ngươi nhất định phải chờ ta, sư đệ, ta sẽ nhanh chóng tìm ra hai thứ đó rồi trở về. Sau đó, chúng ta mãi mãi không bao giờ chia lìa nữa. Đáp ứng với ngươi, chúng ta vĩnh viễn ở cạnh nhau, vĩnh viễn.
Nhưng Tố Yên lại lười hỏi vì sao mỹ nữ sư phụ lại đồng ý dùng vật quý giá như vậy để cứu sư đệ nàng, rủi nói ra lời không vừa ý, bà không muốn giúp nữa thì sao. Mỹ nữ sư phụ lại không chút phát hiện tâm tư của Tố Yên, cẩn thận cất viên trân châu vào, nói: “Chờ các ngươi tìm được hai thứ kia thì lập tức trở về tìm ta.”
Tố Yên nhìn mỹ nữ sư phụ không chớp mắt, liên tục gật đầu, Nghịch Phong hừ mũi một tiếng, không thèm nhắc lại.
“Đúng rồi, nha đầu, ngươi có thấy qua mặt xú tiểu tử chưa?” Mỹ nữ sư phụ đột nhiên hỏi.
“A?” Tố Yên ngẩng ra, lập tức lắc đầu, “Không có, hắn ngày nào cũng một biểu tình đó, nên ta mới nghi hắn dùng mặt nạ.”
Mỹ nữ sư phụ ngượng ngùng cười rộ lên: “Ừ, mặt nạ đó là do ta làm lúc trước, làm không được tốt. Vẫn chỉ có một biểu tình. Bây giờ thì không thế nữa, cam đoan người khác nhìn không ra là mặt nạ.”
Dứt lời, mỹ nữ sư phụ đứng lên đi vào phòng trong lấy ra một cái hộp nhỏ. Tố Yên tò mò nhương người lên nhìn. Mỹ nữ sư phụ cẩn thận đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra, hé ra một thứ mỏng mỏng gì đó. “Đây là mặt nạ?” Tố Yên nghịch hoặc nhìn thứ trên tay mỹ nữ sư phụ. Mỹ nữ sư phụ cười cười, không trả lời. Đến bên chậu rửa mặt soi xuống, cẩn thận dán mặt nạ lên mặt.
Đợi mỹ nữ sư phụ quay đầu, Tố Yên ngồi không vững, từ trên ghế té xuống. Trước mặt Tố Yên là khuôn mặt nam nhân xấu xí, cười mà xấu như ma chê quỷ hờn, Tố Yên liền nôn ra một trận. Tố Yên cố hết sức đứng lên, đối diện với mặt nạ của mỹ nữ sư phụ, run giọng nói: “Mỹ nữ sư phụ ~~~ người ~~ người thật sự có tài ~~ á, rất có tài hoa.” Gương mặt nam tử xấu xí hợp chung với dáng người thon thả nữ tử lắc lư trước mắt, Tố Yên dùng sức vỗ ngực mình: trấn tĩnh, trấn tĩnh ~~~
“Thế nào?” Mỹ nữ sư phụ cười đắc ý, “Mặt nạ này ta làm sinh động chứ?”
Mặt Tố Yên như bị rút gân, Nghịch Phong thì xem thường hừ một tiếng, nói: “Ta không muốn mang mặt nạ như vậy.”
Tố Yên cẩn thận cầm lấy mặt nạ trong tay mỹ nữ sư phụ, nhéo nhéo, thực mềm, lại thông thoáng. Rất thật nha! Tố Yên chợt nảy ra ý tưởng.
“Mỹ nữ sư phụ, người còn làm mặt nạ khác không?” Tố Yên vội hỏi.
“Có chứ, rất nhiều nha.” Mỹ nữ sư phụ không hiểu vì sao Tố Yên lại kích động như vậy.
“Có loại mặt nạ siêu cấp đại mỹ nữ không?” Hai mắt Tố Yên tỏa sáng. A men, lý tưởng của ta không cần đợi đến kiếp sau rồi, bây giờ cũng có thể thực hiện rồi nha
“Có thì có, nhưng ngươi lấy làm gì?” Mỹ nữ sư phụ kỳ quái hỏi, nhưng vẫn xoay người vào lấy ra một cái hòm khác.
“Làm siêu cấp đại mỹ nữ a, ha ha.” Tố Yên cười vênh váo. (Yu: tỷ thì làm siu cấp đại biến thái thì còn nghe đc.)
“Làm mỹ nữ làm gì?” Nghịch Phong xen vào nói, “Bộ dáng hiện tại của ngươi không tốt sao?”
Tố Yên vừa nghe, tự hỏi lại mình. Đúng vậy, làm mỹ nữ làm gì? Tuy ai cũng thích chưng diện, nhưng đeo mặt nạ thì còn gì ý nghĩa? Không phải sẽ khiến nhiều nam nhân chú ý sao? Nhưng thế thì có ý nghĩa gì? Bọn họ coi trong lớp da kia, cũng không phải là ta. Cho dù không phải mặt nạ, nhưng người cũng phải già, ai có thể cam đoan biển không hóa nương dâu? Như Nghịch Phong nói, ta bây giờ không phải cũng tốt sao, làm siêu cấp mỹ nữ làm gì.
“Ừ, ừ ~~ chính là, cũng không có ý gì, như bây giờ cũng tốt lắm rồi.” Tố Yên gật gù, tay lại vô sỉ đón lấy chiếc hòm của mỹ nữ sư phụ.
Nghịch Phong nhìn thấy nói: “Không có ý gì ngươi còn cầm làm gì?”
“Rủi sau này hữu dụng thì sao?” Tố Yên hợp tình hợp lý nói.
Mỹ nữ sư phụ nở nụ cười: “Ừ, cũng đúng, các ngươi giữ lại mặt nạ này, nói không chừng sau này lại hữu dụng.”
“Chính thế, chính thế ~~ vẫn là mỹ nữ sư phụ hiểu ta.” Tố Yên cười nịnh, “Như ngươi hả, đúng là cái đầu gỗ.”
Nghịch Phong vô lực xoay người tiếp tục quét mạng nhện. Khóe miệng mỹ nữ sư phụ lộ ra ý cười khó phát hiện, tên xú tiểu tử này, cuối cùng cũng có người khắc chế được hắn.
“Đúng rồi, mỹ nữ sư phụ, ta vẫn muốn hỏi, tộc của sư đệ ta vì sao lại bị diệt?” Tố Yên nghiêm mặc nói.
“Ai ~~” Mỹ nữ sư phụ thở dài, tiếc hận nói, “Bởi vì cặp mắt màu tím mà đưa họ đến họa sát thân.”
“Là ý gì?” Tố Yên nhìn mỹ nữ sư phụ, lòng đột nhiên nhớ tới lúc ở sơn cốc, sư đệ không muốn bái sư, nhưng sư phụ lại nói hắn sẽ đồng ý.
“Ánh mắt màu tím của họ quả thật rất đẹp, bị một người quyền quý nước Mỗ cực kỳ coi trọng, ra giá cao cho một tổ chức sát thủ bao vây tiêu trừ cả tộc. Toàn bộ người tộc mắt tím đồng loạt khai trừ phong ấn, thề sống chết chống lại.” Nói đến đó, mặt mỹ nữ sư phó không khỏi hiện nét đau thương, “Đêm đó, máu chảy thành sông, toàn bộ người tộc mắt tím đều bị móc cả hai mắt, dùng để đặc chế dược, đem đến cho người quyền quý kia ngay trong đêm đó.”
“Súc sinh.” Tố Yên suýt cắn phải lưỡi, “Sao có thể có loại người không có nhân tính như vậy, vì dục vọng cá nhân mà giết cả tộc người khác.” Chỉ vì cặp mắt xinh đẹp, lại giết cả bộ tộc của sư đệ! Đáng giận, đáng giận! Mấy năm qua, một mình sư đệ phải sống thế nào? Nghĩ đến đó, tim Tố Yên chợt nhói đau.
Sư đệ rõ ràng đã biết, khi khai trừ phong ấn sẽ bị kiệt sức mà chết, nhưng hắn vẫn làm. Vậy không phải là tên ngốc sao, đại ngốc! Tố Yên nhìn ra hương huyệt động thật lâu, không nói lời nào. Ngươi nhất định phải chờ ta, sư đệ, ta sẽ nhanh chóng tìm ra hai thứ đó rồi trở về. Sau đó, chúng ta mãi mãi không bao giờ chia lìa nữa. Đáp ứng với ngươi, chúng ta vĩnh viễn ở cạnh nhau, vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.