Chương 35: Đu dây?
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Tố Yên liều mình nhảy xuống vực, nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, nước mắt hối hận liền tuôn ra. Ta không nên đùa giỡn kiểu này a! Chết kiểu này chắc chắn rất khó coi cho xem.
Kiếp trước từng cùng bạn bè thảo luận qua, nếu tự sát thì dùng cách gì là tốt nhất. Không nhảy sông, bởi vì cơ thể sẽ phù lên trắng bệch, ghê tởm. Cắt mạch máu không được, rất kinh khủng, cảm giác tự dùng dao cắt thịt mình nghĩ lại thật không rét mà run. Uống thuốc cũng không được, không chết được, còn phải bị rửa ruột, thật là tự làm khổ mình. Nhảy lầu lại càng không được, ngã xuống máu chảy đầu rơi, từng mảnh từng mảnh rất ghê tởm!
Hiện tại! Ta lại lựa chọn cách ghê tởm nhất. Không cần a, Tố Yên trong lòng khóc thét. Thượng Đế a, Phật tổ a, Bồ Tát a, nếu lần này ta đại nạn không chết, nhất định gặp miếu liền bái.
Trời xanh dường như nghe được tiếng gọi của Tố Yên, nên khi nàng đang rơi xuống đến lưng chừng, lướt qua mấy nhánh cây, Tố Yên vướng lại trên một cành cây. Cơ thể lảo đảo giữa không trung, cả người đau đớn vô cùng, cũng không dám dùng tay xoa. Hạ tầm mắt nhìn nhánh cây móc sau lưng áo, hoàn hảo, tốt lắm, cực kỳ tốt, vừa đủ thô, đủ rắn chắc.
Từ trước giờ không nghĩ nhánh cây lại đáng yêu như thế, Tố Yên muốn cười, nhưng khóe miệng lại méo xệch, cả người đau muốn chết. Tốt hơn là nhịn xuống. Trong lòng cười, cười thầm tất nhiên là có thể rồi. Nhưng là vừa muốn cười, Tố Yên lại tê cứng. Dường như đang mắc phải vấn đề thực nghiêm trọng.
Ta làm sao xuống đây? Hoặc là làm thế nào đi lên? Tố Yên ngẩng đầu cẩn thận nhìn vách đá, lại cúi đầu nhìn vách núi đen sâu thẳm. Khó ~ khó như nhau. Ta bây giờ nên làm gì đây?
Tố Yên rơi xuống bị vướng lại giữa chừng, tay chân lơ lửng. Ông trời ơi, người không đùa ta đấy chứ. Hiện tại cái mạng nhỏ này coi như an toàn, nhưng kế tiếp phải làm gì bây giờ? Một cơn gió thổi qua, cơ thể Tố Yên cũng theo đó mà lay động lắc lư. Nàng tuyệt vọng nhìn ánh hoàng hôn le lói nơi chân trời. Lẽ nào ta phải vĩnh viễn kẹt ở đây, rồi trở thành khối thịt thiu?
Nghĩ vậy, Tố Yên sợ run cả người. Chết kiểu này cũng quá ghê tởm, so vớ máu chảy đầu rơi cũng không kém đâu a. Ánh hoàng hôn trong mắt Tố Yên chầm chậm buông xuống, chung quanh càng lúc càng tối.
Lạnh quá a, đói quá a. Trong đầu Tố Yên không ngừng lập lại hai câu này. Quanh nàng tất cả đều tĩnh mịch. Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà nàng cảm giác gió thổi càng lúc càng mạnh. Đêm thật kinh khủng, chỉ có tiếng gió vù vù bên tai. Cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không chạm được.
Thật muốn về nhà, thật nhớ cái giường to ấm áp, nhớ món Sườn kho tàu* mẹ làm (Yu: Tks bợn Susi 2010 đã giúp đỡ) cáng muốn khóc thật lớn một trận. Thật muốn, thật muốn ~~ ý thức Tố Yên cũng chầm chậm mờ đi.
Ngày hôm sau, Tố Yên chậm rãi khôi phục ý thức, lại cảm giác đầu hơi buốt buốt. Nàng biết, nàng lại bất hạnh mà phát sốt. Chịu cả đêm gió lạnh, không cảm mạo mới là lạ. Bụng đói đến mất cảm giác.
Tố Yên cố gắng mở mắt ra, nhìn vách đá đối diện, nhàm chán đếm số cây trên đó. Vách đá cũng có hoa cỏ sao? Hôm qua sao ta không để ý nhỉ? Nếu có thể lấy trái cây đó ăn thì tốt biết mấy. Tố Yên nhìn đám hoa cỏ đối diện, trong lòng mơ mộng.
Nếu có thể mua hoa quả mà ông lão kia đang ăn, bao nhiêu tiền ta cũng chịu. Khoan khoan!! Hoa quả bên cạnh ông lão? Tố Yên dùng sức trừng to mắt. Đúng rồi, có ông lão! Có phải vì đói quá, khát quá nên mới xuất hiện ảo giác không?
Một ông lão làm sao xuất hiện ở vách đá này? Lạ ở chổ, lão còn cười cười mà lấy lá cỏ để lên mũi ngửi. Nếu lão nhân kia hiện đang cầm trong tay là đóa hoa, Tố Yên sẽ khẳng định đây là ảo giác. Bởi vì gọi là hái hoa tặc, nhưng ông lão này hiện tại là đang hái thuốc. Cao nhân! Tố Yên biết nàng đã gặp được cao nhân rồi!
Ông lão dường như đã phát hiện thấy Tố Yên, cả người đang lơ lửng giữa không trung. Tò mò đánh giá Tố Yên, miệng nói: “Di, tiểu nha đầu làm gì ở đây?”
Tố Yên khóc còn khó coi hơn cười, nói: “Người sẽ không cho rằng ta đang chơi đu dây chứ?”
“Chơi đu dây?” Ông lão nhìn Tố Yên, một trận gió thổi qua, cơ thể nàng cũng theo gió lắc lư, bật cười nói: “Tiểu nha đầu sao lại rơi xuống?”
Đầu thật buốt a, Tố Yên nhìn ông lão một thành hai, miệng lại nói: “Bị người ta đánh rớt xuống.”
“ “Đánh rơi xuống? Vì sao?” Ông lão vẫn như cũ cười cười nhìn Tố Yên.
“Bởi vì có kẻ điên muốn đuổi theo cầu bản tiểu ~~ bản cô nương, bản cô nương ta tầm nhìn thấp, cảm thấy hắn điều kiện rất cao, rất không phù hợp, đành cự tuyệt hắn. Hắn thẹn quá hóa giận, đánh ta rớt xuống đây.” Tố Yên nói dối không đỏ mặt, chỉ là âm thanh càng lúc càng nhỏ. Đầu buốt quá, người đau quá. Vốn định nói hắn đuổi theo bổn tiểu thư, như chữ tiểu thư này làm Tố Yên nghĩ đến danh phận không tốt, lập tức sửa miệng nói bản cô nương.
“Điều kiện rất cao? Cho nên cự tuyệt? Nha đầu ngươi thật thú vị, lại thật đúng khẩu vị ta.” Lão nhân ha ha cười rộ lên.
“Thật sao? Vậy là tốt rồi, lão nhân gia ngài xin thương xót, giúp ta xuống cho ta ăn cơm đi.” Tố Yên cố gắng nặn ra câu cuối cùng, gục đầu xuống, ý thức dần mất đi.
Tố Yên liều mình nhảy xuống vực, nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, nước mắt hối hận liền tuôn ra. Ta không nên đùa giỡn kiểu này a! Chết kiểu này chắc chắn rất khó coi cho xem.
Kiếp trước từng cùng bạn bè thảo luận qua, nếu tự sát thì dùng cách gì là tốt nhất. Không nhảy sông, bởi vì cơ thể sẽ phù lên trắng bệch, ghê tởm. Cắt mạch máu không được, rất kinh khủng, cảm giác tự dùng dao cắt thịt mình nghĩ lại thật không rét mà run. Uống thuốc cũng không được, không chết được, còn phải bị rửa ruột, thật là tự làm khổ mình. Nhảy lầu lại càng không được, ngã xuống máu chảy đầu rơi, từng mảnh từng mảnh rất ghê tởm!
Hiện tại! Ta lại lựa chọn cách ghê tởm nhất. Không cần a, Tố Yên trong lòng khóc thét. Thượng Đế a, Phật tổ a, Bồ Tát a, nếu lần này ta đại nạn không chết, nhất định gặp miếu liền bái.
Trời xanh dường như nghe được tiếng gọi của Tố Yên, nên khi nàng đang rơi xuống đến lưng chừng, lướt qua mấy nhánh cây, Tố Yên vướng lại trên một cành cây. Cơ thể lảo đảo giữa không trung, cả người đau đớn vô cùng, cũng không dám dùng tay xoa. Hạ tầm mắt nhìn nhánh cây móc sau lưng áo, hoàn hảo, tốt lắm, cực kỳ tốt, vừa đủ thô, đủ rắn chắc.
Từ trước giờ không nghĩ nhánh cây lại đáng yêu như thế, Tố Yên muốn cười, nhưng khóe miệng lại méo xệch, cả người đau muốn chết. Tốt hơn là nhịn xuống. Trong lòng cười, cười thầm tất nhiên là có thể rồi. Nhưng là vừa muốn cười, Tố Yên lại tê cứng. Dường như đang mắc phải vấn đề thực nghiêm trọng.
Ta làm sao xuống đây? Hoặc là làm thế nào đi lên? Tố Yên ngẩng đầu cẩn thận nhìn vách đá, lại cúi đầu nhìn vách núi đen sâu thẳm. Khó ~ khó như nhau. Ta bây giờ nên làm gì đây?
Tố Yên rơi xuống bị vướng lại giữa chừng, tay chân lơ lửng. Ông trời ơi, người không đùa ta đấy chứ. Hiện tại cái mạng nhỏ này coi như an toàn, nhưng kế tiếp phải làm gì bây giờ? Một cơn gió thổi qua, cơ thể Tố Yên cũng theo đó mà lay động lắc lư. Nàng tuyệt vọng nhìn ánh hoàng hôn le lói nơi chân trời. Lẽ nào ta phải vĩnh viễn kẹt ở đây, rồi trở thành khối thịt thiu?
Nghĩ vậy, Tố Yên sợ run cả người. Chết kiểu này cũng quá ghê tởm, so vớ máu chảy đầu rơi cũng không kém đâu a. Ánh hoàng hôn trong mắt Tố Yên chầm chậm buông xuống, chung quanh càng lúc càng tối.
Lạnh quá a, đói quá a. Trong đầu Tố Yên không ngừng lập lại hai câu này. Quanh nàng tất cả đều tĩnh mịch. Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà nàng cảm giác gió thổi càng lúc càng mạnh. Đêm thật kinh khủng, chỉ có tiếng gió vù vù bên tai. Cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không chạm được.
Thật muốn về nhà, thật nhớ cái giường to ấm áp, nhớ món Sườn kho tàu* mẹ làm (Yu: Tks bợn Susi 2010 đã giúp đỡ) cáng muốn khóc thật lớn một trận. Thật muốn, thật muốn ~~ ý thức Tố Yên cũng chầm chậm mờ đi.
Ngày hôm sau, Tố Yên chậm rãi khôi phục ý thức, lại cảm giác đầu hơi buốt buốt. Nàng biết, nàng lại bất hạnh mà phát sốt. Chịu cả đêm gió lạnh, không cảm mạo mới là lạ. Bụng đói đến mất cảm giác.
Tố Yên cố gắng mở mắt ra, nhìn vách đá đối diện, nhàm chán đếm số cây trên đó. Vách đá cũng có hoa cỏ sao? Hôm qua sao ta không để ý nhỉ? Nếu có thể lấy trái cây đó ăn thì tốt biết mấy. Tố Yên nhìn đám hoa cỏ đối diện, trong lòng mơ mộng.
Nếu có thể mua hoa quả mà ông lão kia đang ăn, bao nhiêu tiền ta cũng chịu. Khoan khoan!! Hoa quả bên cạnh ông lão? Tố Yên dùng sức trừng to mắt. Đúng rồi, có ông lão! Có phải vì đói quá, khát quá nên mới xuất hiện ảo giác không?
Một ông lão làm sao xuất hiện ở vách đá này? Lạ ở chổ, lão còn cười cười mà lấy lá cỏ để lên mũi ngửi. Nếu lão nhân kia hiện đang cầm trong tay là đóa hoa, Tố Yên sẽ khẳng định đây là ảo giác. Bởi vì gọi là hái hoa tặc, nhưng ông lão này hiện tại là đang hái thuốc. Cao nhân! Tố Yên biết nàng đã gặp được cao nhân rồi!
Ông lão dường như đã phát hiện thấy Tố Yên, cả người đang lơ lửng giữa không trung. Tò mò đánh giá Tố Yên, miệng nói: “Di, tiểu nha đầu làm gì ở đây?”
Tố Yên khóc còn khó coi hơn cười, nói: “Người sẽ không cho rằng ta đang chơi đu dây chứ?”
“Chơi đu dây?” Ông lão nhìn Tố Yên, một trận gió thổi qua, cơ thể nàng cũng theo gió lắc lư, bật cười nói: “Tiểu nha đầu sao lại rơi xuống?”
Đầu thật buốt a, Tố Yên nhìn ông lão một thành hai, miệng lại nói: “Bị người ta đánh rớt xuống.”
“ “Đánh rơi xuống? Vì sao?” Ông lão vẫn như cũ cười cười nhìn Tố Yên.
“Bởi vì có kẻ điên muốn đuổi theo cầu bản tiểu ~~ bản cô nương, bản cô nương ta tầm nhìn thấp, cảm thấy hắn điều kiện rất cao, rất không phù hợp, đành cự tuyệt hắn. Hắn thẹn quá hóa giận, đánh ta rớt xuống đây.” Tố Yên nói dối không đỏ mặt, chỉ là âm thanh càng lúc càng nhỏ. Đầu buốt quá, người đau quá. Vốn định nói hắn đuổi theo bổn tiểu thư, như chữ tiểu thư này làm Tố Yên nghĩ đến danh phận không tốt, lập tức sửa miệng nói bản cô nương.
“Điều kiện rất cao? Cho nên cự tuyệt? Nha đầu ngươi thật thú vị, lại thật đúng khẩu vị ta.” Lão nhân ha ha cười rộ lên.
“Thật sao? Vậy là tốt rồi, lão nhân gia ngài xin thương xót, giúp ta xuống cho ta ăn cơm đi.” Tố Yên cố gắng nặn ra câu cuối cùng, gục đầu xuống, ý thức dần mất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.