Chương 12: Hỉ nộ vô thường
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Sau chuyện ngày hôm đó, Tố Yên trở thành nha hoàn bên cạnh Mộc vương gia, cũng không còn ai dám tìm đến nàng gây chuyện nữa.
Trong vương phủ, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Mộc vương gia vì một phế thiếp mà đá chết sủng thiếp của mình. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, qua đó có thể thấy phế thiếp này trên danh nghĩa là bị phế, nhưng vẫn là người được vương gia coi trọng.
“Ngây ngốc cái gì đó? Còn không nhanh mài mực.” Mộc vương gia nhìn Tố Yên đang ngẩn người, phát tay về phía nghiên mực trên bàn.
“Nga ~~ dạ ~ vương gia.” Tố Yên bị thanh âm đột ngột làm phục hồi lại tinh thần.
Vừa rồi nàng đang tưởng tượng mình trở thành nữ vương, lấy roi đánh người trước mặt chết đi sống lại, ôm chân mình cầu xin tha thứ. (Yu: Yên Tỷ có máu S sao ??? Bợn nào hok bít thì cũng đừng hỏi Yu máu S là zì nhoa :”> ) Nhìn lại Mộc vương gia vẫn là ngời ngời ngọc thụ lâm phong, Tố Yên khóe miệng nhịn không được run run mấy cái, ai ~ mộng a ~ mộng xa vời a.
Mộc vương gia nhìn biểu tình biến ảo thành nhiều màu của nàng, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Nhìn Tố Yên chuyên tâm mài mực, Mộc vương gia lại thất thần.
Không hiểu, ta hoàn toàn không thể hiểu nữ nhân này.
Nàng như hồ nước trong xanh, thản nhiên. Bộ dạng vĩnh viễn vẫn là vân đạm phong khinh, tựa hồ nhìn thấu tất cả, lại không so đo bất cứ việc gì.
Nói không so đo cũng không đúng, ít nhất nàng vẫn còn chất ngạo mạn. Nói nàng quật cường, nhưng cũng biết khi nào tiến khi nào thì nên lùi. Nhớ tới nàng dùng cách khóc tang để cầu ta tha thứ khiến ta vừa giận vừa buồn cười. Chưa từng có nữ nhân nào dùng phương thức này để cầu xin ta. Nàng tuy cầu ta, vẫn là dùng phương thức này để phát tiết bất mãn trong lòng nàng sao?
“Vương gia, mực đã chuẩn bị tốt.” Tố Yên thấp giọng nói.
Mộc vương gia thu hồi suy nghĩ của mình, suy tư nhìn đám công văn trên bàn. Tố Yên lẳng lặng đứng lui ra sau Mộc vương gia.
Thư phòng rộng lớn trở nên an tĩnh. Tố Yên nhìn công văn trên bàn, đều là chữ phồn thể, miễn cưỡng cũng nhận biết chút chút, nhưng muốn nàng viết ra thì lại không có khả năng. Nhìn lại bài trí trong phòng đều là sách, Tố Yên thật sự khớp. Bao nhiêu đây sách đã chứng minh biến thái vương này thật sự là sở học uyên thâm.
Xác định vương gia còn đang nghiên cứu công văn, Tố Yên nhẹ nhàng đi đến hướng giá sách. Không nghĩ đến biến thái vương đột ngột quay đầu quát: “Đi đâu?”
Tố Yên nhẹ nhàng vuốt trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài cẩn thận nói: “Ta ~~ ta chỉ muốn xem sách trên kệ thôi.”
Mộc vương gia nghiên đầu nhìn Tố Yên, bộ dáng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết chữ?”
Tố Yên hồ nghi nhìn Mộc vương gia thẩm nghĩ hỏng rồi, chẳng lẽ nơi này nữ tử không tài mới là có đức? Nghĩ đến đó, nàng cười gượng nói: “Không biết, chỉ là muốn sắp xếp lại sách của vương gia thôi.”
Mộc vương gia lại càng hồ nghi nhìn Tố Yên, tiểu yêu tinh này lại ngoan ngoãn vậy sao? Không kịp nghĩ ngợi liền nói: “Muốn học sao?”
Tố Yên mở to mắt nhìn Mộc vương gia, tên biến thái vương này định dạy mình sao?
Thấy biểu tình trên mặt Tố Yên, Mộc vương gia cũng ngây ngẩn cả người, ta làm sao vậy. Chợt quay đầu tiếp tục nhìn công văn, lạnh lùng nói: “Cẩn thận sắp xếp lại, hư một quyển thì trừ cơm.” Vì quay đầu nên không thấy được khóe miệng Tố Yên cười như không cười.
Không biết qua bao lâu, Mộc vương gia nhìn công văn trước mắt, mày chau lại. Lũ lụt ở Ngọc Lạc Thành vẫn không cách nào thối lui, đã liên tục giết chết ba mạng người, vẫn chưa tìm ra biện pháp.
Đắp đê cao thêm cũng không được, trị ngọn cũng không trị được gốc. Chặn nơi này thì lại vỡ nơi khác. Rốt cục nên làm gì bây giờ? Thật là khiến người đau đầu, Mộc vương gia xoa xoa huyệt thái dương. Cứ tiếp tục như vậy, người chết vì đói càng ngày càng nhiều, ruộng tốt ngày càng ít, Ngọc Lạc Thành sẽ bị diệt.
“Không cần ~~” Âm thanh nhẹ nhàng làm đứt quãng dòng suy nghĩ của vương gia.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Tố Yên gần như ngồi dưới đất, đầu dựa vào giá sách ngủ say. Do đó mới phát hiện trời đã gần tối.
Nhẹ nhàng đến gần Tố Yên, vén sợi tóc trên gương mặt thanh tú mà tái nhợt. Nhìn Tố Yên đang châu mày, nhịn không được vươn tay xoa dịu vết nhăn giữa hai hàng lông mày. Đột nhiên, hai hàng lệ rơi xuống, chân mày càng nhướn cao lên. Trong miệng thì thào: “Đừng ~~ đừng thoát xiêm y ta.”
Tay Mộc vương gia ngưng lại giữa không trung, rốt cục đã thấy được mặt nhu nhược của nàng dù chỉ là khi nàng đang mơ.
Ta cô đơn sao? Tâm ta mệt sao? Mộc vương gia nhớ lại lời Tố Yên từng hỏi. Tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nàng đã từng dùng để chạm mình ngày ấy.
Thật buồn cười! Ta sao lại cô đơn? Có bao nhiêu nữ nhân cười vui với ta? Bao nhiêu nữ nhân cúi đầu chờ nghe lệnh ta? Ta sao lại mệt? Bao nhiêu nữ nhân vì ta mà phát cuồng, bao nhiêu nữ nhân yêu ta.
Nhưng trong lòng vẫn có âm thanh vọng ra: Ngươi thật không cô đơn sao? Ngươi thật sự không buồn phiền sao?
Thanh âm càng lúc càng lớn, Mộc vương gia càng thấy phiền não. Thô bạo kéo người đang ngủ mơ dậy.
Tố Yên cố gắng mở đôi mắt mông lung, nhìn người kia đang nổi giận, có chút khó hiểu.
“Thật to gan! Dám ngủ. Phạt giam ngươi vào sài phòng, không cho ăn cơm. Không có lệnh bổn vương không cho phép ra.” Mộc vương gia nghiến răng lạnh lùng nói.
Tố Yên dụi dụi mắt, nhìn biến thái vương hỉ nộ vô thường, trong lòng buông tiếng thở dài, tự do a tự do, con đường ngày càng xa a ~~
Sau chuyện ngày hôm đó, Tố Yên trở thành nha hoàn bên cạnh Mộc vương gia, cũng không còn ai dám tìm đến nàng gây chuyện nữa.
Trong vương phủ, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Mộc vương gia vì một phế thiếp mà đá chết sủng thiếp của mình. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, qua đó có thể thấy phế thiếp này trên danh nghĩa là bị phế, nhưng vẫn là người được vương gia coi trọng.
“Ngây ngốc cái gì đó? Còn không nhanh mài mực.” Mộc vương gia nhìn Tố Yên đang ngẩn người, phát tay về phía nghiên mực trên bàn.
“Nga ~~ dạ ~ vương gia.” Tố Yên bị thanh âm đột ngột làm phục hồi lại tinh thần.
Vừa rồi nàng đang tưởng tượng mình trở thành nữ vương, lấy roi đánh người trước mặt chết đi sống lại, ôm chân mình cầu xin tha thứ. (Yu: Yên Tỷ có máu S sao ??? Bợn nào hok bít thì cũng đừng hỏi Yu máu S là zì nhoa :”> ) Nhìn lại Mộc vương gia vẫn là ngời ngời ngọc thụ lâm phong, Tố Yên khóe miệng nhịn không được run run mấy cái, ai ~ mộng a ~ mộng xa vời a.
Mộc vương gia nhìn biểu tình biến ảo thành nhiều màu của nàng, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Nhìn Tố Yên chuyên tâm mài mực, Mộc vương gia lại thất thần.
Không hiểu, ta hoàn toàn không thể hiểu nữ nhân này.
Nàng như hồ nước trong xanh, thản nhiên. Bộ dạng vĩnh viễn vẫn là vân đạm phong khinh, tựa hồ nhìn thấu tất cả, lại không so đo bất cứ việc gì.
Nói không so đo cũng không đúng, ít nhất nàng vẫn còn chất ngạo mạn. Nói nàng quật cường, nhưng cũng biết khi nào tiến khi nào thì nên lùi. Nhớ tới nàng dùng cách khóc tang để cầu ta tha thứ khiến ta vừa giận vừa buồn cười. Chưa từng có nữ nhân nào dùng phương thức này để cầu xin ta. Nàng tuy cầu ta, vẫn là dùng phương thức này để phát tiết bất mãn trong lòng nàng sao?
“Vương gia, mực đã chuẩn bị tốt.” Tố Yên thấp giọng nói.
Mộc vương gia thu hồi suy nghĩ của mình, suy tư nhìn đám công văn trên bàn. Tố Yên lẳng lặng đứng lui ra sau Mộc vương gia.
Thư phòng rộng lớn trở nên an tĩnh. Tố Yên nhìn công văn trên bàn, đều là chữ phồn thể, miễn cưỡng cũng nhận biết chút chút, nhưng muốn nàng viết ra thì lại không có khả năng. Nhìn lại bài trí trong phòng đều là sách, Tố Yên thật sự khớp. Bao nhiêu đây sách đã chứng minh biến thái vương này thật sự là sở học uyên thâm.
Xác định vương gia còn đang nghiên cứu công văn, Tố Yên nhẹ nhàng đi đến hướng giá sách. Không nghĩ đến biến thái vương đột ngột quay đầu quát: “Đi đâu?”
Tố Yên nhẹ nhàng vuốt trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài cẩn thận nói: “Ta ~~ ta chỉ muốn xem sách trên kệ thôi.”
Mộc vương gia nghiên đầu nhìn Tố Yên, bộ dáng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết chữ?”
Tố Yên hồ nghi nhìn Mộc vương gia thẩm nghĩ hỏng rồi, chẳng lẽ nơi này nữ tử không tài mới là có đức? Nghĩ đến đó, nàng cười gượng nói: “Không biết, chỉ là muốn sắp xếp lại sách của vương gia thôi.”
Mộc vương gia lại càng hồ nghi nhìn Tố Yên, tiểu yêu tinh này lại ngoan ngoãn vậy sao? Không kịp nghĩ ngợi liền nói: “Muốn học sao?”
Tố Yên mở to mắt nhìn Mộc vương gia, tên biến thái vương này định dạy mình sao?
Thấy biểu tình trên mặt Tố Yên, Mộc vương gia cũng ngây ngẩn cả người, ta làm sao vậy. Chợt quay đầu tiếp tục nhìn công văn, lạnh lùng nói: “Cẩn thận sắp xếp lại, hư một quyển thì trừ cơm.” Vì quay đầu nên không thấy được khóe miệng Tố Yên cười như không cười.
Không biết qua bao lâu, Mộc vương gia nhìn công văn trước mắt, mày chau lại. Lũ lụt ở Ngọc Lạc Thành vẫn không cách nào thối lui, đã liên tục giết chết ba mạng người, vẫn chưa tìm ra biện pháp.
Đắp đê cao thêm cũng không được, trị ngọn cũng không trị được gốc. Chặn nơi này thì lại vỡ nơi khác. Rốt cục nên làm gì bây giờ? Thật là khiến người đau đầu, Mộc vương gia xoa xoa huyệt thái dương. Cứ tiếp tục như vậy, người chết vì đói càng ngày càng nhiều, ruộng tốt ngày càng ít, Ngọc Lạc Thành sẽ bị diệt.
“Không cần ~~” Âm thanh nhẹ nhàng làm đứt quãng dòng suy nghĩ của vương gia.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Tố Yên gần như ngồi dưới đất, đầu dựa vào giá sách ngủ say. Do đó mới phát hiện trời đã gần tối.
Nhẹ nhàng đến gần Tố Yên, vén sợi tóc trên gương mặt thanh tú mà tái nhợt. Nhìn Tố Yên đang châu mày, nhịn không được vươn tay xoa dịu vết nhăn giữa hai hàng lông mày. Đột nhiên, hai hàng lệ rơi xuống, chân mày càng nhướn cao lên. Trong miệng thì thào: “Đừng ~~ đừng thoát xiêm y ta.”
Tay Mộc vương gia ngưng lại giữa không trung, rốt cục đã thấy được mặt nhu nhược của nàng dù chỉ là khi nàng đang mơ.
Ta cô đơn sao? Tâm ta mệt sao? Mộc vương gia nhớ lại lời Tố Yên từng hỏi. Tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nàng đã từng dùng để chạm mình ngày ấy.
Thật buồn cười! Ta sao lại cô đơn? Có bao nhiêu nữ nhân cười vui với ta? Bao nhiêu nữ nhân cúi đầu chờ nghe lệnh ta? Ta sao lại mệt? Bao nhiêu nữ nhân vì ta mà phát cuồng, bao nhiêu nữ nhân yêu ta.
Nhưng trong lòng vẫn có âm thanh vọng ra: Ngươi thật không cô đơn sao? Ngươi thật sự không buồn phiền sao?
Thanh âm càng lúc càng lớn, Mộc vương gia càng thấy phiền não. Thô bạo kéo người đang ngủ mơ dậy.
Tố Yên cố gắng mở đôi mắt mông lung, nhìn người kia đang nổi giận, có chút khó hiểu.
“Thật to gan! Dám ngủ. Phạt giam ngươi vào sài phòng, không cho ăn cơm. Không có lệnh bổn vương không cho phép ra.” Mộc vương gia nghiến răng lạnh lùng nói.
Tố Yên dụi dụi mắt, nhìn biến thái vương hỉ nộ vô thường, trong lòng buông tiếng thở dài, tự do a tự do, con đường ngày càng xa a ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.