Chương 79: Mặc Ngân tỉnh
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
“Dân đen ngu dốt, giao hồ ly ra đây, ta sẽ tạm tha cho các ngươi một mạng.” Quân chúa vung roi, trầm giọng nói.
“Vậy sao? Quân chúa tôn quý, dân nữ xin dâng hồ ly cho người đây,” Đột nhiên Tố Yên chuyển sang bộ dạng vâng lời khiến quận chúa khó thích ứng kịp.
“Đúng, giao hồ ly ra, ta thả cho các ngươi đi, ngươi đem lại đây.” Quân chúa vẫn nơm nớp lo sợ nhìn Nghịch Phong. Nam nhân này quả là soái trong các soái, nhưng toàn thân lại tỏa ra toàn khí nguy hiểm.
“Dạ, dân nữ dâng lên đây,” Tố Yên cười nịnh, không ai nhìn ra trong tay Tố Yên không biết từ khi nào đã cầm sẵn ba cây ngân châm.
Nghịch Phong thấy Tố Yên một mình bước đến, định ngăn lại. Tố Yên lại lắc đầu với Nghịch Phong, ánh mắt kiên định khiến Nghịch Phong khẽ ngạc nhiên.
Thật ra lúc này đây Tố Yên đang rất muốn bùng nổ. Chết tiệt, mặt mình dễ bị khi dễ lắm sao? Làm gì mà ai thấy cũng muốn khi dễ vậy. Không tô chút màu lên thì đám người đó xem mình là cái bánh trôi chắc. Cơn giận tích tụ trong lòng được Tố Yên nhắm thẳng mặt quận chúa mà chuẩn bị xả. Ngoài mặt thì cười nịnh nọt, chậm rãi đến gần quận chúa, kéo dài thời gian lấy Linh nhi ra. Ngốc nữ này, Linh nhi quan trọng của ta há dễ để cho ngươi!
Quận chúa nhìn hồ ly trong lòng Tố Yên càng lúc càng đến gần, ánh mắt cũng vì thế mà càng trừng lớn. Tiểu hồ ly thật đáng yêu nha, ở trong tay dân đen sao có thể đối xử tốt với nó được, đi theo ta mới có là cuộc sống tốt.
“Đây, quận chúa.” Tố Yên ngồi xuống, đưa Linh nhi cho quận chúa, quận chúa vừa nháy mắt, Tố Yên đã nhanh tay dùng ngân châm châm lên đầu quận chúa. Đợi đám người xung quanh có phản ứng, Tố Yên đã búng người, bay về đứng cạnh Nghịch Phong.
“Dân đen lớn mật, người đã làm gì quận chúa?” Trương Uy khẩn trương nhìn quốc chúa, vội hỏi: “Quận chúa, người sao rồi? Có cảm thấy khó chịu gì không?”
Quận chúa không dám động đậy, ngước mắt lên nhìn, muốn nhìn ngân châm trên đầu, nhưng lại không nhìn tới được.
“Bắt!” Giọng nói lạnh lùng của Trương Uy vang lên.
“Chờ đã!” Giọng Tố Yên lấn át giọng hắn: “Nếu ngươi không sợ hối hận thì cứ gọi người đến bắt bọn ta!”
Trương Uy do dự, trầm giọng nói: “Là ý gì?”
“Hừ hừ ~~~” Tố Yên cười lạnh. “Châm trên đầu nàng ta ngoại trừ ta ra không ai có thể lấy ra, nếu tự ý rút châm, nàng ta sẽ thành kẻ ngốc, cả đời không tỉnh được.”
Mọi người dường như bị hút hết khí lực, không kẻ nào dám rút ngân châm trên đầu quận chúa. Mặt quận chúa cũng không còn giọt máu, như sắp khóc. Tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.
“Hừ, định hù ta sao!” Trương Uy nhủ thầm, trước mắt cứ phóng lao thì theo lao vậy.
“Có phải hù hay không thì tìm đại phu không phải sẽ rõ sao? Dù sao chổ này cũng không xa, bọn ta ở đây chờ các ngươi.” Tố Yên trèo lên xe ngựa, đong đưa chân, nhàn nhã nhìn đám người mặt tái nhợt, tiếp tục nói: “Đúng rồi, quận chúa đừng đi lung tung, ta cũng không cam đoan nếu đi lung tung sẽ có thể xảy ra chuyện gì.”
Nghịch Phong cũng lên xe, ghé bên tai Tố Yên hỏi nhỏ: “Thật lợi hại vậy sao?”
Tố Yên hạ thấp giọng đáp: “Nữ nhân xấu xa này muốn đánh vào mặt ta, cha nàng ta không biết dạy, ta thay hắn dạy. Châm này của ta, ngoại trừ sư phụ ra tuyệt đối không ai dám rút, nếu không nàng chắc chắn thành kẻ ngốc.”
Nghịch Phong nuốt nước miếng, nhìn quận chúa đang như sắp khóc đột nhiên cảm thấy nàng ta gặp phải Tố Yên thật đúng là đáng thương.
“Phế vật! Còn không mau đi thỉnh thái y!” Tiếng thét chói tai của quận chúa ra lệnh cho Trương Uy.
“Quận chúa, người đừng tức giận, cẩn thận máu dồn lên đầu, hậu quả ~~~” Tố Yên đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu như nói nhỏ.
Quân chúa lập tức ngậm chặt miệng, mắt bắn ra tia nhìn độc địa khiến Nghịch Phong trong thấy cũng nổi da gà.
“Nghịch Phong,” Tố Yên từ tốn nói: “Ta biết ngươi muốn nói nếu ánh mắt kia của nàng ta có thể giét người thì ta đã bị giết không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc, ánh mắt đó không thể giết người, cho nên ta vẫn cứ tiêu dao.” Nói xong, xoay người vào trong xe ngựa lấy thức ăn ra nhét vào miệng. Nghịch Phong thật muốn phá lên cười, nhưng nghĩ lại thấy làm vậy có vẻ không thích hợp nên thôi.
Quận chúa mặt mày tái rồi lại trắng, trắng rồi lại hồng. Dân đen chết tiệt, chờ thái y đến xem ta xử ngươi thế nào!
Thật lâu sau, Trương Uy rốt cuộc cũng dẫn đại phu đến. Tố Yên vẫn dáng điệu bất cần, nhìn đám người bận rộn kia. Cuối cùng, bộ dạng khiếp sợ của đại phu như tuyên cáo tình trạng quận chúa y như lời Tố Yên đã nói, cũng không dám rút châm cho quận chúa. Bộ dáng quận chúa lúc này chỉ có thể hình dung như kinh thiên khiếp địa, bởi vị đại phu này không chỉ là đại phu tốt nhất trong thành, ông cũng từng là ngự y có y thuật tốt nhất hoàng cung, vì tuổi tác cao nên cáo lão hồi hương.
“Thế nào? Không lừa các ngươi chứ?” Tố Yên nhảy xuống xe ngựa, phun ra vỏ trái cây, vô cùng đắc ý mà thong dong bước đến.
“Ngân châm này là do cô nương hạ sao?” Lão đại phu bước lên hỏi.
“Là ta, thì sao nào?” Tố Yên nheo mắt nhìn lão đại phu.
“Thủ pháp hạ châm của cô nương rất kỳ lạ, xin hỏi biệt danh của cô nương là gì?” Thái độ nho nhã lễ độ của lão đại phu khiến Tố Yên cảm thấy hơi không được tự nhiên.
“Không có biệt danh gì cả, ta là Liễu Tố Yên, chỉ hiểu sơ qua y thuật.” Tố Yên cũng khiêm tốn trả lời.
“Ha ha.” Lão đại phu cười nói: “Y thuật cao siêu thế này sao có thể gọi là biết sơ, bọn ta thật đúng là có mắt mà không thấy núi thái sơn.”
Tố Yên ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Lão tiên sinh quá khen, quá khen,”
Lão đại phu lại nghiêm mặt nói: “Tài năng này của cô nương là thiên phú, lẽ ra phải tạo phúc cho dân, sao nay lại dùng để hại người?”
Tố Yên vừa nghe đã hiểu, cuối cùng lão đại phu cũng nói vào trọng tâm, thế nên cũng lạnh lùng đáp: “Nếu ta không ra tay cản nàng lại, chỉ sợ ta đã không còn đứng đây để nói chuyện với lão, không chừng đã phơi thây nơi hoang dã!”
Lão đại phu cả kinh: “Xin nói rõ?”
Vì thế Tố Yên liền đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại, lão đại phu nghe xong chỉ liên tục lắc đầu thở dài, cuối cùng lại thâm ý nhìn chủ tử rồi xoay người phất áo bỏ đi.
Quận chúa trơ mắt nhìn đại phu rời đi, dáng vẻ ai oán càng thêm ai oán.
“Các ngươi muốn yêu cầu gì?” Trương Uy dù sao cũng từng trãi, gặp qua nhiều loại người, lập tức bình tĩnh hỏi yêu cầu của Tố Yên.
“Yêu cầu? Không có yêu cầu gì cả!” Tố Yên lạnh lùng trả lời.
“Ý ngươi là thế nào?” Mặt Trương Uy lạnh đi, chẳng lẽ muốn lấy mạng quận chúa.
“Ừm, ta nghĩ rồi.” Tố Yên làm ra vẻ vô tội: “Nói yêu cầu thật ra cũng không có gì. Như vậy đi, để quận chúa đi theo bọn ta, nếu hầu hạ khiến ta cao hứng, ta sẽ rút châm ra cho nàng.”
“Lớn mật!” Trương Uy nghe xong, không nén nổi cơn giận.
“Lớn cái gì? Mật cái gi?” Tố Yên nháy nháy mắt, “Giờ châm cũng đã châm rồi, ở đây chỉ có ta được quyền làm chủ, các ngươi muốn nghe theo hay không thì tùy. Nếu ta mất hứng, vậy cứ để châm tiếp tục nằm trên đầu đi, đến thời điểm nhất định, châm không rút ra cũng thành kẻ ngốc thôi.”
“Ngươi!” Trương Uy muốn choáng váng, sự việc đã đi quá xa phạm vi khống chế của hắn, không kịp hỏi ý vương gia rồi.
“Hừ! Ta theo ngươi.” Quận chúa đứng cạnh oán hận nói.
“Đúng rồi, quận chúa, ngài cao quý như thế, nhớ đem theo nhiều bạc để đi đường nha.” Nụ cười tươi rói của Tố Yên khiến quận chúa hận không thể cầm roi ngựa mà xả xuống nàng, nhưng mà, nàng ta không dám.
“Trương Uy, đem ngân phiếu đến đây cho ta,” Quận chúa nghiến răng nghiến lợi sai Trương Úy rồi cầm lấy ngân lượng leo lên xe ngựa của Tố Yên.
Cái này gọi là giữa đường lượm được bí kíp. Tố Yên mơ màng nghĩ, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt quận chúa giờ đã đen như đít nồi.
Nghịch Phong ngồi ngoài chỉ biết lắc đầu cười khổ, vút roi, xe ngựa nhanh chóng rời đi, để lại một đám người ngây ngốc đứng nhìn màn tro bụi của xe ngựa. Quận chúa tự nhiên lại bị người ta dẫn đi là sao hả?!
“Hồi phủ!” Trương Uy gần như đứng tim, quận chúa tự dưng lại đi người khác dẫn đi, việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng hồi phủ bẩm báo lại với vương gia, để vương gia định đoạt.
Trong xe ngựa, Tố Yên nhìn quận chúa hỏi: “Ngươi tên gì?”
Quận chúa hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
Tiểu tiểu, đang nằm trong tay ta còn dám cứng đầu? Tố Yên nổi giận: “Hỏi ngươi thì ngươi ngoan ngoãn mà trả lời. Trở thành kẻ ngốc thật kinh khủng nha. Nước miếng lúc nào cũng chảy không cầm lại được, ăn mấy thứ dơ bẩn thì lại tưởng như ăn đồ ăn ngon, bị người ta mắng, bị người ta đánh còn vui vẻ cười.”
Quả nhiên, quận chúa vừa nghe đã tái mặt, quay người ngoan ngoãn trả lời: “Ta là Âu Dương Lạc Nguyệt.”
“Ừm, tên cũng không tệ,” Tố Yên gật gù ra vẻ vừa lòng.
Lạc Nguyệt trả lời xong liền xoay mặt sang chổ khác.
Thấy Lạc Nguyệt ngoan ngoãn ngồi im không nói lời nào, Tố Yên chợt cảm thấy nếu cứ im lặng thì Lạc Nguyệt trông cũng thật đáng yêu.
“Cha ngươi không dạy ngươi không được tùy tiện lấy roi đánh người sao?” Tố Yên thấy Lạc Nguyệt đang giận dỗi này trông như đứa trẻ con.
Nghe nói như thế, Lạc Nguyệt chợt sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu nói: “Không có,”
Giờ thì đến lượt Tố Yên sửng sốt, mình chỉ tùy tiện hỏi thôi không ngờ lại là sự thật, Tố Yên cảm thấy đầu hơi đau. Đột nhiên nhớ lúc nãy có nói với Nghịch Phong rằng cha nàng không dạy được nàng thì để ta dậy, hừm, không ngờ mình đúng là cái miệng quạ. Chỉ có một cái vui nhất là dù sao nàng ta cũng là quận chúa, bạc tất nhiên có nhiều rồi, xem như mình nhặt được nồi cơm đi.
Giờ quan trọng là phải về gặp mỹ nữ sư phụ. Sư đệ, bọn ta sẽ nhanh chóng trở về, hãy chờ ta.
Suốt mấy ngày, phí đi đường đều do Lạc Nguyệt trả. Mỗi lần thấy Lạc Nguyệt lấy tiền ra trả, Tố Yên đều phóng ra ánh mắt si mê, cảm thấy Lạc Nguyệt sao tự dưng lại trở nên đẹp động lòng người như vậy, kế đó thì Nghịch Phong đứng cạnh lại giả vờ như không quen biết Tố Yên.
Cuối cùng cũng về đến sơn cốc của mỹ nữ sư phụ, lần này không cần nhảy xuống từ vực núi nữa, mà đường đường chính chính đi vào, tiện thể dẫn cả Lạc Nguyệt vào. Tố Yên sợ Lạc Nguyệt chỉ là tiểu nha đầu được nuông chiều, để nàng một mình bên ngoài không có thị vệ bảo hộ sẽ có chuyện rắc rối.
Vừa vào sơn cốc, Tố Yên liền cất tiếng tru: “Mỹ nữ sư phụ ~~ bọn con đã về đây!”
Giọng gào bi phẫn của Tố Yên khiến hai người đứng cạnh là Nghịch Phong và Tố Yên thiếu chút nữa tưởng là Tố Yên đang kêu oan gì đó.
Tố Yên xoay đầu nhìn hai kẻ đang ngây người kia, chả hiểu vì sao họ lại như vậy, chỉ nhún vai, bước nhanh vào cốc.
Nghịch Phong đứng tại chổ vuốt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ mỗi lần về chỗ sư phụ nàng thì nàng đều gào như vậy? Thật muốn gặp sư phụ của nàng, nhất định là một vị thế ngoại cao nhân lợi hại. Lạc Nguyệt run rẩy cả người, trong đầu nảy lên một ý niệm quái dị, có lẽ ta không nên dây vào người này. (Yu: chuẩn đấy bé. Tiếc gằng hấu hựn cũng đã mụn rầu.)
“Nha đầu về rồi sao? Xú tiểu tử đâu?” Mỹ nữ sư phụ cũng đã bước ra, vừa nhìn thấy Nghịch Phong đã bàng hoàng, tiếp đó lại hớn hở, vỗ mạnh sau lưng Nghịch Phong, cười hắc hắc nói: “Tiểu tử xấu xa kia, cuối cùng cũng thông suốt rồi sao, để nàng nhìn thấy mặt ngươi?”
Tố Yên ôm Linh nhi nghiêng đầu tò mò nhìn hành động kỳ quái của mỹ nữ sư phụ. Nghịch Phong có vấn đề gì sao?
Nghịch Phong gượng gạo tránh khỏi ma trảo của mỹ nữ sư phụ, đi nhanh vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Thời gian bọn con đi, không phải người cũng không chịu dọn dẹp sơn cốc đó chứ?”
“Xú tiểu tử, đừng hòng đổi đề tài!” Mỹ nữ sư phụ cười nguy hiểm, Tố Yên nhìn thấy mà sợ hãi.
Nghịch Phong cũng không thèm để tâm đến sư phụ đang mồm mép, đi thẳng vào trong cốc.
“Mỹ nữ sư phụ, thật ra là có ý gì vậy?” Tố Yên khó hiểu. “Mặt Nghịch Phong không thể để người khác thấy sao?”
“Hắc hắc, nha đầu, ta nói ngươi nghe, mặt của tiểu tử này ấy mà, muốn cho ai xem cũng phải chọn, giờ đã cho ngươi thấy, thì ~~~~” Mỹ nữ sư phụ ghé sát vào tai Tố Yên, nhỏ giọng nói.
Mỹ nữ sư phụ vừa nói xong, Tố Yên không tin vào tai mình, mở to hai mắt nhìn, đồng thời rống lên: “Cái gì!”
Lạc Nguyệt đứng cạnh kinh ngạc nhìn Tố Yên, tò mò không biết mỹ nữ sư phụ thật ra đã nói gì.
“Dân đen ngu dốt, giao hồ ly ra đây, ta sẽ tạm tha cho các ngươi một mạng.” Quân chúa vung roi, trầm giọng nói.
“Vậy sao? Quân chúa tôn quý, dân nữ xin dâng hồ ly cho người đây,” Đột nhiên Tố Yên chuyển sang bộ dạng vâng lời khiến quận chúa khó thích ứng kịp.
“Đúng, giao hồ ly ra, ta thả cho các ngươi đi, ngươi đem lại đây.” Quân chúa vẫn nơm nớp lo sợ nhìn Nghịch Phong. Nam nhân này quả là soái trong các soái, nhưng toàn thân lại tỏa ra toàn khí nguy hiểm.
“Dạ, dân nữ dâng lên đây,” Tố Yên cười nịnh, không ai nhìn ra trong tay Tố Yên không biết từ khi nào đã cầm sẵn ba cây ngân châm.
Nghịch Phong thấy Tố Yên một mình bước đến, định ngăn lại. Tố Yên lại lắc đầu với Nghịch Phong, ánh mắt kiên định khiến Nghịch Phong khẽ ngạc nhiên.
Thật ra lúc này đây Tố Yên đang rất muốn bùng nổ. Chết tiệt, mặt mình dễ bị khi dễ lắm sao? Làm gì mà ai thấy cũng muốn khi dễ vậy. Không tô chút màu lên thì đám người đó xem mình là cái bánh trôi chắc. Cơn giận tích tụ trong lòng được Tố Yên nhắm thẳng mặt quận chúa mà chuẩn bị xả. Ngoài mặt thì cười nịnh nọt, chậm rãi đến gần quận chúa, kéo dài thời gian lấy Linh nhi ra. Ngốc nữ này, Linh nhi quan trọng của ta há dễ để cho ngươi!
Quận chúa nhìn hồ ly trong lòng Tố Yên càng lúc càng đến gần, ánh mắt cũng vì thế mà càng trừng lớn. Tiểu hồ ly thật đáng yêu nha, ở trong tay dân đen sao có thể đối xử tốt với nó được, đi theo ta mới có là cuộc sống tốt.
“Đây, quận chúa.” Tố Yên ngồi xuống, đưa Linh nhi cho quận chúa, quận chúa vừa nháy mắt, Tố Yên đã nhanh tay dùng ngân châm châm lên đầu quận chúa. Đợi đám người xung quanh có phản ứng, Tố Yên đã búng người, bay về đứng cạnh Nghịch Phong.
“Dân đen lớn mật, người đã làm gì quận chúa?” Trương Uy khẩn trương nhìn quốc chúa, vội hỏi: “Quận chúa, người sao rồi? Có cảm thấy khó chịu gì không?”
Quận chúa không dám động đậy, ngước mắt lên nhìn, muốn nhìn ngân châm trên đầu, nhưng lại không nhìn tới được.
“Bắt!” Giọng nói lạnh lùng của Trương Uy vang lên.
“Chờ đã!” Giọng Tố Yên lấn át giọng hắn: “Nếu ngươi không sợ hối hận thì cứ gọi người đến bắt bọn ta!”
Trương Uy do dự, trầm giọng nói: “Là ý gì?”
“Hừ hừ ~~~” Tố Yên cười lạnh. “Châm trên đầu nàng ta ngoại trừ ta ra không ai có thể lấy ra, nếu tự ý rút châm, nàng ta sẽ thành kẻ ngốc, cả đời không tỉnh được.”
Mọi người dường như bị hút hết khí lực, không kẻ nào dám rút ngân châm trên đầu quận chúa. Mặt quận chúa cũng không còn giọt máu, như sắp khóc. Tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.
“Hừ, định hù ta sao!” Trương Uy nhủ thầm, trước mắt cứ phóng lao thì theo lao vậy.
“Có phải hù hay không thì tìm đại phu không phải sẽ rõ sao? Dù sao chổ này cũng không xa, bọn ta ở đây chờ các ngươi.” Tố Yên trèo lên xe ngựa, đong đưa chân, nhàn nhã nhìn đám người mặt tái nhợt, tiếp tục nói: “Đúng rồi, quận chúa đừng đi lung tung, ta cũng không cam đoan nếu đi lung tung sẽ có thể xảy ra chuyện gì.”
Nghịch Phong cũng lên xe, ghé bên tai Tố Yên hỏi nhỏ: “Thật lợi hại vậy sao?”
Tố Yên hạ thấp giọng đáp: “Nữ nhân xấu xa này muốn đánh vào mặt ta, cha nàng ta không biết dạy, ta thay hắn dạy. Châm này của ta, ngoại trừ sư phụ ra tuyệt đối không ai dám rút, nếu không nàng chắc chắn thành kẻ ngốc.”
Nghịch Phong nuốt nước miếng, nhìn quận chúa đang như sắp khóc đột nhiên cảm thấy nàng ta gặp phải Tố Yên thật đúng là đáng thương.
“Phế vật! Còn không mau đi thỉnh thái y!” Tiếng thét chói tai của quận chúa ra lệnh cho Trương Uy.
“Quận chúa, người đừng tức giận, cẩn thận máu dồn lên đầu, hậu quả ~~~” Tố Yên đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu như nói nhỏ.
Quân chúa lập tức ngậm chặt miệng, mắt bắn ra tia nhìn độc địa khiến Nghịch Phong trong thấy cũng nổi da gà.
“Nghịch Phong,” Tố Yên từ tốn nói: “Ta biết ngươi muốn nói nếu ánh mắt kia của nàng ta có thể giét người thì ta đã bị giết không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc, ánh mắt đó không thể giết người, cho nên ta vẫn cứ tiêu dao.” Nói xong, xoay người vào trong xe ngựa lấy thức ăn ra nhét vào miệng. Nghịch Phong thật muốn phá lên cười, nhưng nghĩ lại thấy làm vậy có vẻ không thích hợp nên thôi.
Quận chúa mặt mày tái rồi lại trắng, trắng rồi lại hồng. Dân đen chết tiệt, chờ thái y đến xem ta xử ngươi thế nào!
Thật lâu sau, Trương Uy rốt cuộc cũng dẫn đại phu đến. Tố Yên vẫn dáng điệu bất cần, nhìn đám người bận rộn kia. Cuối cùng, bộ dạng khiếp sợ của đại phu như tuyên cáo tình trạng quận chúa y như lời Tố Yên đã nói, cũng không dám rút châm cho quận chúa. Bộ dáng quận chúa lúc này chỉ có thể hình dung như kinh thiên khiếp địa, bởi vị đại phu này không chỉ là đại phu tốt nhất trong thành, ông cũng từng là ngự y có y thuật tốt nhất hoàng cung, vì tuổi tác cao nên cáo lão hồi hương.
“Thế nào? Không lừa các ngươi chứ?” Tố Yên nhảy xuống xe ngựa, phun ra vỏ trái cây, vô cùng đắc ý mà thong dong bước đến.
“Ngân châm này là do cô nương hạ sao?” Lão đại phu bước lên hỏi.
“Là ta, thì sao nào?” Tố Yên nheo mắt nhìn lão đại phu.
“Thủ pháp hạ châm của cô nương rất kỳ lạ, xin hỏi biệt danh của cô nương là gì?” Thái độ nho nhã lễ độ của lão đại phu khiến Tố Yên cảm thấy hơi không được tự nhiên.
“Không có biệt danh gì cả, ta là Liễu Tố Yên, chỉ hiểu sơ qua y thuật.” Tố Yên cũng khiêm tốn trả lời.
“Ha ha.” Lão đại phu cười nói: “Y thuật cao siêu thế này sao có thể gọi là biết sơ, bọn ta thật đúng là có mắt mà không thấy núi thái sơn.”
Tố Yên ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Lão tiên sinh quá khen, quá khen,”
Lão đại phu lại nghiêm mặt nói: “Tài năng này của cô nương là thiên phú, lẽ ra phải tạo phúc cho dân, sao nay lại dùng để hại người?”
Tố Yên vừa nghe đã hiểu, cuối cùng lão đại phu cũng nói vào trọng tâm, thế nên cũng lạnh lùng đáp: “Nếu ta không ra tay cản nàng lại, chỉ sợ ta đã không còn đứng đây để nói chuyện với lão, không chừng đã phơi thây nơi hoang dã!”
Lão đại phu cả kinh: “Xin nói rõ?”
Vì thế Tố Yên liền đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại, lão đại phu nghe xong chỉ liên tục lắc đầu thở dài, cuối cùng lại thâm ý nhìn chủ tử rồi xoay người phất áo bỏ đi.
Quận chúa trơ mắt nhìn đại phu rời đi, dáng vẻ ai oán càng thêm ai oán.
“Các ngươi muốn yêu cầu gì?” Trương Uy dù sao cũng từng trãi, gặp qua nhiều loại người, lập tức bình tĩnh hỏi yêu cầu của Tố Yên.
“Yêu cầu? Không có yêu cầu gì cả!” Tố Yên lạnh lùng trả lời.
“Ý ngươi là thế nào?” Mặt Trương Uy lạnh đi, chẳng lẽ muốn lấy mạng quận chúa.
“Ừm, ta nghĩ rồi.” Tố Yên làm ra vẻ vô tội: “Nói yêu cầu thật ra cũng không có gì. Như vậy đi, để quận chúa đi theo bọn ta, nếu hầu hạ khiến ta cao hứng, ta sẽ rút châm ra cho nàng.”
“Lớn mật!” Trương Uy nghe xong, không nén nổi cơn giận.
“Lớn cái gì? Mật cái gi?” Tố Yên nháy nháy mắt, “Giờ châm cũng đã châm rồi, ở đây chỉ có ta được quyền làm chủ, các ngươi muốn nghe theo hay không thì tùy. Nếu ta mất hứng, vậy cứ để châm tiếp tục nằm trên đầu đi, đến thời điểm nhất định, châm không rút ra cũng thành kẻ ngốc thôi.”
“Ngươi!” Trương Uy muốn choáng váng, sự việc đã đi quá xa phạm vi khống chế của hắn, không kịp hỏi ý vương gia rồi.
“Hừ! Ta theo ngươi.” Quận chúa đứng cạnh oán hận nói.
“Đúng rồi, quận chúa, ngài cao quý như thế, nhớ đem theo nhiều bạc để đi đường nha.” Nụ cười tươi rói của Tố Yên khiến quận chúa hận không thể cầm roi ngựa mà xả xuống nàng, nhưng mà, nàng ta không dám.
“Trương Uy, đem ngân phiếu đến đây cho ta,” Quận chúa nghiến răng nghiến lợi sai Trương Úy rồi cầm lấy ngân lượng leo lên xe ngựa của Tố Yên.
Cái này gọi là giữa đường lượm được bí kíp. Tố Yên mơ màng nghĩ, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt quận chúa giờ đã đen như đít nồi.
Nghịch Phong ngồi ngoài chỉ biết lắc đầu cười khổ, vút roi, xe ngựa nhanh chóng rời đi, để lại một đám người ngây ngốc đứng nhìn màn tro bụi của xe ngựa. Quận chúa tự nhiên lại bị người ta dẫn đi là sao hả?!
“Hồi phủ!” Trương Uy gần như đứng tim, quận chúa tự dưng lại đi người khác dẫn đi, việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng hồi phủ bẩm báo lại với vương gia, để vương gia định đoạt.
Trong xe ngựa, Tố Yên nhìn quận chúa hỏi: “Ngươi tên gì?”
Quận chúa hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
Tiểu tiểu, đang nằm trong tay ta còn dám cứng đầu? Tố Yên nổi giận: “Hỏi ngươi thì ngươi ngoan ngoãn mà trả lời. Trở thành kẻ ngốc thật kinh khủng nha. Nước miếng lúc nào cũng chảy không cầm lại được, ăn mấy thứ dơ bẩn thì lại tưởng như ăn đồ ăn ngon, bị người ta mắng, bị người ta đánh còn vui vẻ cười.”
Quả nhiên, quận chúa vừa nghe đã tái mặt, quay người ngoan ngoãn trả lời: “Ta là Âu Dương Lạc Nguyệt.”
“Ừm, tên cũng không tệ,” Tố Yên gật gù ra vẻ vừa lòng.
Lạc Nguyệt trả lời xong liền xoay mặt sang chổ khác.
Thấy Lạc Nguyệt ngoan ngoãn ngồi im không nói lời nào, Tố Yên chợt cảm thấy nếu cứ im lặng thì Lạc Nguyệt trông cũng thật đáng yêu.
“Cha ngươi không dạy ngươi không được tùy tiện lấy roi đánh người sao?” Tố Yên thấy Lạc Nguyệt đang giận dỗi này trông như đứa trẻ con.
Nghe nói như thế, Lạc Nguyệt chợt sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu nói: “Không có,”
Giờ thì đến lượt Tố Yên sửng sốt, mình chỉ tùy tiện hỏi thôi không ngờ lại là sự thật, Tố Yên cảm thấy đầu hơi đau. Đột nhiên nhớ lúc nãy có nói với Nghịch Phong rằng cha nàng không dạy được nàng thì để ta dậy, hừm, không ngờ mình đúng là cái miệng quạ. Chỉ có một cái vui nhất là dù sao nàng ta cũng là quận chúa, bạc tất nhiên có nhiều rồi, xem như mình nhặt được nồi cơm đi.
Giờ quan trọng là phải về gặp mỹ nữ sư phụ. Sư đệ, bọn ta sẽ nhanh chóng trở về, hãy chờ ta.
Suốt mấy ngày, phí đi đường đều do Lạc Nguyệt trả. Mỗi lần thấy Lạc Nguyệt lấy tiền ra trả, Tố Yên đều phóng ra ánh mắt si mê, cảm thấy Lạc Nguyệt sao tự dưng lại trở nên đẹp động lòng người như vậy, kế đó thì Nghịch Phong đứng cạnh lại giả vờ như không quen biết Tố Yên.
Cuối cùng cũng về đến sơn cốc của mỹ nữ sư phụ, lần này không cần nhảy xuống từ vực núi nữa, mà đường đường chính chính đi vào, tiện thể dẫn cả Lạc Nguyệt vào. Tố Yên sợ Lạc Nguyệt chỉ là tiểu nha đầu được nuông chiều, để nàng một mình bên ngoài không có thị vệ bảo hộ sẽ có chuyện rắc rối.
Vừa vào sơn cốc, Tố Yên liền cất tiếng tru: “Mỹ nữ sư phụ ~~ bọn con đã về đây!”
Giọng gào bi phẫn của Tố Yên khiến hai người đứng cạnh là Nghịch Phong và Tố Yên thiếu chút nữa tưởng là Tố Yên đang kêu oan gì đó.
Tố Yên xoay đầu nhìn hai kẻ đang ngây người kia, chả hiểu vì sao họ lại như vậy, chỉ nhún vai, bước nhanh vào cốc.
Nghịch Phong đứng tại chổ vuốt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ mỗi lần về chỗ sư phụ nàng thì nàng đều gào như vậy? Thật muốn gặp sư phụ của nàng, nhất định là một vị thế ngoại cao nhân lợi hại. Lạc Nguyệt run rẩy cả người, trong đầu nảy lên một ý niệm quái dị, có lẽ ta không nên dây vào người này. (Yu: chuẩn đấy bé. Tiếc gằng hấu hựn cũng đã mụn rầu.)
“Nha đầu về rồi sao? Xú tiểu tử đâu?” Mỹ nữ sư phụ cũng đã bước ra, vừa nhìn thấy Nghịch Phong đã bàng hoàng, tiếp đó lại hớn hở, vỗ mạnh sau lưng Nghịch Phong, cười hắc hắc nói: “Tiểu tử xấu xa kia, cuối cùng cũng thông suốt rồi sao, để nàng nhìn thấy mặt ngươi?”
Tố Yên ôm Linh nhi nghiêng đầu tò mò nhìn hành động kỳ quái của mỹ nữ sư phụ. Nghịch Phong có vấn đề gì sao?
Nghịch Phong gượng gạo tránh khỏi ma trảo của mỹ nữ sư phụ, đi nhanh vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Thời gian bọn con đi, không phải người cũng không chịu dọn dẹp sơn cốc đó chứ?”
“Xú tiểu tử, đừng hòng đổi đề tài!” Mỹ nữ sư phụ cười nguy hiểm, Tố Yên nhìn thấy mà sợ hãi.
Nghịch Phong cũng không thèm để tâm đến sư phụ đang mồm mép, đi thẳng vào trong cốc.
“Mỹ nữ sư phụ, thật ra là có ý gì vậy?” Tố Yên khó hiểu. “Mặt Nghịch Phong không thể để người khác thấy sao?”
“Hắc hắc, nha đầu, ta nói ngươi nghe, mặt của tiểu tử này ấy mà, muốn cho ai xem cũng phải chọn, giờ đã cho ngươi thấy, thì ~~~~” Mỹ nữ sư phụ ghé sát vào tai Tố Yên, nhỏ giọng nói.
Mỹ nữ sư phụ vừa nói xong, Tố Yên không tin vào tai mình, mở to hai mắt nhìn, đồng thời rống lên: “Cái gì!”
Lạc Nguyệt đứng cạnh kinh ngạc nhìn Tố Yên, tò mò không biết mỹ nữ sư phụ thật ra đã nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.