Chương 8: Nữ nhân khủng bố
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: YuriiGia nhân ai nấy nghe xong mệnh lệnh đều do dự. Nói cho cùng Tố Yên cũng là thị tẩm nha hoàn. Hơn nữa, hiện tại chủ tử đang trong tình trạng nóng giận lại ban mệnh lệnh không có lý trí này.
Nhìn thấy mọi người do dự, nữ tử xinh đẹp càng thở gấp, tức giận hô: “Các ngươi lá gan đều lớn có phải không? Cũng không ai còn để ta đây trong mắt phải không? Có phải hay không cũng muốn học theo ả tiện nhân này ngay cả ta cũng đánh?”
Đám người vẫn nao núng không dám động thủ, ai cũng biết Mộc vương gia hỉ nộ vô thường. Ngài có thể tự dưng phế thiếp cũng không có nghĩa để mặc bọn hạ nhân tùy ý khi nhục nàng.
“Phản ! Tất cả đều phản hết rồi !!” Nữ tử xinh đẹp bị bức đến tức điên. Hôm nay là lần đầu tiên có nha hoàn dám chống đối lại nàng, hiện tại đám người kia lại không thực hiện theo mệnh lệnh của nàng.
Đột nhiên đứng dậy, đi lại gần Tố Yên, một cước phát ra khiến Tố Yên quỵ xuống
Tố Yên trong lòng đem nữ nhân ngu xuẩn này mắng mười vạn tám ngàn chữ. Bất quá, nàng hiện tại đang bị đám nha hoàn gắt gao đè xuống, đành chịu trận một cước này.
Đau quá! Tố Yên chau mày. Nữ tử này thật đúng là ăn bao nhiêu điều dùng vào cước này a.
Nghe tiếng Tố Yên rên, nữ tử xinh đẹp lần đầu tiên để lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Nữ nhân ngốc.” Tố Yên khinh thường nhỏ giọng phun ra ba chữ.
“Ngươi nói cái gì?!” Nữ tử xinh đẹp cao giọng thét ầm lên, “Tiện nhân nhà ngươi dám mắng ta? Xem ta có xẻo miệng ngươi đi không!” Dứt lời thực sự lấy tay đưa lên miệng Tố Yên.
Thật không hay mà! Đau muốn chết, như thế nào lão đây lại gặp chuyện kỳ dị như thế này a. Tố Yên đau đến rớt nước mắt. Lại chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn nữ nhân dữ tợn kia.
“Mắng a! Ngươi không phải vừa mới rồi còn mắng ta sao? Hiện tại cứ mắng đi a!” Nữ tử xinh đẹp điên cuồng cố sống cố chết cấu véo miệng Tố Yên.
Ta mắng ~~~ ngươi nghĩ ta không mắng ngươi a? Ta không nói được thì mắng ngươi như thế nào đây. Tố Yên hất đầu lên, muốn thoát khỏi bàn tay đang hàm trụ miệng mình.
Mãi đến khi thấm mệt, ngồi xuống, nữ tử xinh đẹp nhìn vết sưng trên miệng Tố Yên.
“Phi, ngươi đúng là đồ xấu xí.” nữ tử xinh đẹp phi một ngụm, “Các ngươi không dám thoát áo ả? Để ta.” Dứt lời, xắn tay áo chuẩn bị thoát áo Tố Yên.
Tố Yên lúc này thật sự có chút hoảng, nữ nhân ngốc này thật muốn vũ nhục ta tại nơi này a?
“Chủ nhân ~~” Lục y nha hoàn đứng bên cạnh khiếp sợ run run lên tiếng. Nàng hiểu được chủ nhân mình lúc này đang kích động, vừa nghe Di Hương nói vương gia vừa hồi phủ đã lập tức tìm nữ nhân này nên khiến nàng mất kiên nhẫn. Di Hương ban đầu chỉ muốn lợi dụng chủ nhân mình giúp mình trút giận.
Nếu vương gia có trách tội, cũng không đến phiên nàng gánh. Nữ nhân âm hiểm kia lại chọc đến chủ nhân mình. Tuyệt đối không thể để phát sinh thêm nhiều chuyện. Nghĩ đến đó, nàng tuy sợ bị chủ nhân trách cứ, vẫn cố gắng lấy dũng khí mở miệng.
“Như thế nào? Bích nhi, ngươi cũng muốn cãi lời ta sao?” Nữ nhân xinh đẹp trừng mắt nhìn nha hoàn mình.
“Nô tỳ không dám! Chủ nhân!” Nha hoàn tên Bích Nhi nói nhanh, “Bẩm chủ nhân, nàng trộm ngọc bội người yêu quý, đó lại là lễ vật của vương gia. Người bẩm lại vương nhờ ngài xử phạt cũng không muộn ạ.”
Nữ tử xinh đẹp ngẩn người, nhớ tới vương gia tính cách hỉ nộ vô thường, nhất thời tỉnh táo lại. Tuy hiện tại rất muốn vũ nhục ả nữ nhân trước mắt, nhưng nếu vì thế mà vương gia trách tội …..
“Yêu, Vũ gia muội muội, chuyện gì đang xảy ra vậy? Như thế nào lại có bộ dạng này a?” Từ cửa truyền đến giọng điệu mỉa mai.
Là Di Hương! Lần trước trong vườn đã gặp qua nữ tử nóng bỏng kia, Di Hương. Tố Yên nhìn người vận Hồng Y đang đứng trước cửa.
Vũ Gia trên mặt tỏ vẻ xấu hổ, im lặng không trả lời.
“Chẳng lẽ?! Vũ Gia muội muội không phải là bị ả phế thiếp này đánh chứ?” Di Hương dùng tay áo che đôi môi đỏ mọng, giả vờ kinh ngạc nói, “Trời ạ, hôm nay chẳng lẽ gia môn suy yếu sao?! Lại có hạ nhân dám đánh chủ tử!”
Nghe Di Hương chanh chua lên tiếng, Tố Yên thầm nghĩ lại sắp có việc không hay rồi. Nữ nhân này rõ ràng là đến ném đá xuống giếng. Nha hoàn Bích Nhi trong lòng cũng liên tục kêu khổ, nữ nhân này rõ ràng là tới hại chủ tử mình mà. Biết rõ chủ nhân không nuốt được cơn giận, lại ở phía sau đâm thêm một đao, nàng cũng thật xảo quyệt.
Gia Vũ quay lại, hung hăng nhìn Tố Yên đang quỳ trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo khó coi. Chỉ là thị tẩm phế thiếp thôi, lẽ nào ta không xử trí được sao?
Tố Yên nhìn mặt nữ tử trước mặt mỗi lúc một khó coi, mồ hôi lạnh lại ứa ra. Nàng hiểu rõ, nữ nhân một khi mất đi lý trí sẽ kinh khủng thế nào.
Vũ Gia xông lên, mạnh tay túm tóc Tố Yên kéo ra sau nói: “Ngươi là đồ tiện nhân! Xem ta thế nào xử trí ngươi.”
Bích Nhi đứng bên thấy không ổn, vội vàng kéo tay chủ tử, khuyên nhủ: “Chủ nhân~” Lời còn chưa dứt, trên mặt đã trúng một bạt tai.
“Cút! Ngay cả ngươi cũng muốn chống lại lời ta?” Bích Nhi ngẩn ra, che mặt ảm đạm lui ra một bên.
“Giữ chặt nàng cho ta.” Vũ Gia lạnh lùng phun ra mệnh lệnh.
“Xuy ~” một tiếng, Vũ Gia mạnh mẽ xé xiêm y trên người Tố Yên.
“Dừng tay, nữ nhân ngốc!” Tố Yên dùng hết khí lực hô to. Không cần! Vì sao lại muốn ta chịu vũ nhục như vậy?
“Yêu, xem ả nha hoàn này, dám mắng cả Vũ Gia muội muội a~” Âm thanh ngoài cửa nắm đúng thời cơ lại phát ra.
Tố Yên vô lực giẫy dụa càng khiến Vũ Gia hung hăng hơn, càng dùng sức thoát xiêm y Tố Yên.
“Tiện nhân, tiện nhân!!!” Vũ Gia gần như hoàn toàn đánh mất lý trí.
Tố Yên liều mạng giẫy dụa, ánh mắt hung hăng nhìn từng khuôn mặt, nàng phải ghi nhớ thật kỹ, nhớ từng khuôn mặt ở đây!
Vũ Gia mặt càng dữ tợn, cào xé bừa bãi, cười ha hả.
Trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nói thản nhiên: “Các ái thiếp hôm nay cho ta xem trình diễn a?” Thanh âm nhẹ nhàng, lại giống băng phách ngàn năm. Nháy mắt, đông cứng động tác của tất cả người trong phòng.
Nhìn thấy mọi người do dự, nữ tử xinh đẹp càng thở gấp, tức giận hô: “Các ngươi lá gan đều lớn có phải không? Cũng không ai còn để ta đây trong mắt phải không? Có phải hay không cũng muốn học theo ả tiện nhân này ngay cả ta cũng đánh?”
Đám người vẫn nao núng không dám động thủ, ai cũng biết Mộc vương gia hỉ nộ vô thường. Ngài có thể tự dưng phế thiếp cũng không có nghĩa để mặc bọn hạ nhân tùy ý khi nhục nàng.
“Phản ! Tất cả đều phản hết rồi !!” Nữ tử xinh đẹp bị bức đến tức điên. Hôm nay là lần đầu tiên có nha hoàn dám chống đối lại nàng, hiện tại đám người kia lại không thực hiện theo mệnh lệnh của nàng.
Đột nhiên đứng dậy, đi lại gần Tố Yên, một cước phát ra khiến Tố Yên quỵ xuống
Tố Yên trong lòng đem nữ nhân ngu xuẩn này mắng mười vạn tám ngàn chữ. Bất quá, nàng hiện tại đang bị đám nha hoàn gắt gao đè xuống, đành chịu trận một cước này.
Đau quá! Tố Yên chau mày. Nữ tử này thật đúng là ăn bao nhiêu điều dùng vào cước này a.
Nghe tiếng Tố Yên rên, nữ tử xinh đẹp lần đầu tiên để lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Nữ nhân ngốc.” Tố Yên khinh thường nhỏ giọng phun ra ba chữ.
“Ngươi nói cái gì?!” Nữ tử xinh đẹp cao giọng thét ầm lên, “Tiện nhân nhà ngươi dám mắng ta? Xem ta có xẻo miệng ngươi đi không!” Dứt lời thực sự lấy tay đưa lên miệng Tố Yên.
Thật không hay mà! Đau muốn chết, như thế nào lão đây lại gặp chuyện kỳ dị như thế này a. Tố Yên đau đến rớt nước mắt. Lại chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn nữ nhân dữ tợn kia.
“Mắng a! Ngươi không phải vừa mới rồi còn mắng ta sao? Hiện tại cứ mắng đi a!” Nữ tử xinh đẹp điên cuồng cố sống cố chết cấu véo miệng Tố Yên.
Ta mắng ~~~ ngươi nghĩ ta không mắng ngươi a? Ta không nói được thì mắng ngươi như thế nào đây. Tố Yên hất đầu lên, muốn thoát khỏi bàn tay đang hàm trụ miệng mình.
Mãi đến khi thấm mệt, ngồi xuống, nữ tử xinh đẹp nhìn vết sưng trên miệng Tố Yên.
“Phi, ngươi đúng là đồ xấu xí.” nữ tử xinh đẹp phi một ngụm, “Các ngươi không dám thoát áo ả? Để ta.” Dứt lời, xắn tay áo chuẩn bị thoát áo Tố Yên.
Tố Yên lúc này thật sự có chút hoảng, nữ nhân ngốc này thật muốn vũ nhục ta tại nơi này a?
“Chủ nhân ~~” Lục y nha hoàn đứng bên cạnh khiếp sợ run run lên tiếng. Nàng hiểu được chủ nhân mình lúc này đang kích động, vừa nghe Di Hương nói vương gia vừa hồi phủ đã lập tức tìm nữ nhân này nên khiến nàng mất kiên nhẫn. Di Hương ban đầu chỉ muốn lợi dụng chủ nhân mình giúp mình trút giận.
Nếu vương gia có trách tội, cũng không đến phiên nàng gánh. Nữ nhân âm hiểm kia lại chọc đến chủ nhân mình. Tuyệt đối không thể để phát sinh thêm nhiều chuyện. Nghĩ đến đó, nàng tuy sợ bị chủ nhân trách cứ, vẫn cố gắng lấy dũng khí mở miệng.
“Như thế nào? Bích nhi, ngươi cũng muốn cãi lời ta sao?” Nữ nhân xinh đẹp trừng mắt nhìn nha hoàn mình.
“Nô tỳ không dám! Chủ nhân!” Nha hoàn tên Bích Nhi nói nhanh, “Bẩm chủ nhân, nàng trộm ngọc bội người yêu quý, đó lại là lễ vật của vương gia. Người bẩm lại vương nhờ ngài xử phạt cũng không muộn ạ.”
Nữ tử xinh đẹp ngẩn người, nhớ tới vương gia tính cách hỉ nộ vô thường, nhất thời tỉnh táo lại. Tuy hiện tại rất muốn vũ nhục ả nữ nhân trước mắt, nhưng nếu vì thế mà vương gia trách tội …..
“Yêu, Vũ gia muội muội, chuyện gì đang xảy ra vậy? Như thế nào lại có bộ dạng này a?” Từ cửa truyền đến giọng điệu mỉa mai.
Là Di Hương! Lần trước trong vườn đã gặp qua nữ tử nóng bỏng kia, Di Hương. Tố Yên nhìn người vận Hồng Y đang đứng trước cửa.
Vũ Gia trên mặt tỏ vẻ xấu hổ, im lặng không trả lời.
“Chẳng lẽ?! Vũ Gia muội muội không phải là bị ả phế thiếp này đánh chứ?” Di Hương dùng tay áo che đôi môi đỏ mọng, giả vờ kinh ngạc nói, “Trời ạ, hôm nay chẳng lẽ gia môn suy yếu sao?! Lại có hạ nhân dám đánh chủ tử!”
Nghe Di Hương chanh chua lên tiếng, Tố Yên thầm nghĩ lại sắp có việc không hay rồi. Nữ nhân này rõ ràng là đến ném đá xuống giếng. Nha hoàn Bích Nhi trong lòng cũng liên tục kêu khổ, nữ nhân này rõ ràng là tới hại chủ tử mình mà. Biết rõ chủ nhân không nuốt được cơn giận, lại ở phía sau đâm thêm một đao, nàng cũng thật xảo quyệt.
Gia Vũ quay lại, hung hăng nhìn Tố Yên đang quỳ trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo khó coi. Chỉ là thị tẩm phế thiếp thôi, lẽ nào ta không xử trí được sao?
Tố Yên nhìn mặt nữ tử trước mặt mỗi lúc một khó coi, mồ hôi lạnh lại ứa ra. Nàng hiểu rõ, nữ nhân một khi mất đi lý trí sẽ kinh khủng thế nào.
Vũ Gia xông lên, mạnh tay túm tóc Tố Yên kéo ra sau nói: “Ngươi là đồ tiện nhân! Xem ta thế nào xử trí ngươi.”
Bích Nhi đứng bên thấy không ổn, vội vàng kéo tay chủ tử, khuyên nhủ: “Chủ nhân~” Lời còn chưa dứt, trên mặt đã trúng một bạt tai.
“Cút! Ngay cả ngươi cũng muốn chống lại lời ta?” Bích Nhi ngẩn ra, che mặt ảm đạm lui ra một bên.
“Giữ chặt nàng cho ta.” Vũ Gia lạnh lùng phun ra mệnh lệnh.
“Xuy ~” một tiếng, Vũ Gia mạnh mẽ xé xiêm y trên người Tố Yên.
“Dừng tay, nữ nhân ngốc!” Tố Yên dùng hết khí lực hô to. Không cần! Vì sao lại muốn ta chịu vũ nhục như vậy?
“Yêu, xem ả nha hoàn này, dám mắng cả Vũ Gia muội muội a~” Âm thanh ngoài cửa nắm đúng thời cơ lại phát ra.
Tố Yên vô lực giẫy dụa càng khiến Vũ Gia hung hăng hơn, càng dùng sức thoát xiêm y Tố Yên.
“Tiện nhân, tiện nhân!!!” Vũ Gia gần như hoàn toàn đánh mất lý trí.
Tố Yên liều mạng giẫy dụa, ánh mắt hung hăng nhìn từng khuôn mặt, nàng phải ghi nhớ thật kỹ, nhớ từng khuôn mặt ở đây!
Vũ Gia mặt càng dữ tợn, cào xé bừa bãi, cười ha hả.
Trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nói thản nhiên: “Các ái thiếp hôm nay cho ta xem trình diễn a?” Thanh âm nhẹ nhàng, lại giống băng phách ngàn năm. Nháy mắt, đông cứng động tác của tất cả người trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.