Chương 27: Phân thắng thua
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Tố Yên tay vẫn còn run. Ván cược này làm sao để xác định thắng thua? Ta là thua hay thắng?
“Tốt rồi, đã nói không truy cứu thì sẽ không truy cứu.” Mộc vương gia ôn nhu nói xong, đem đũa ăn lần nữa để vào tay Tố Yên. Tố Yên đờ đẫn ngồi, tiếp tục ăn. Thức ăn ngon trong miệng lúc này lại nhạt như nước ốc. (Yu: ốc hấp sả ớt nước ngon lắm á, không nhạt đâu tỷ ơi, Ôi ta xèm TT^TT)
Ban đêm, Tố Yên lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh biến thái vương hung hăng tát tai nàng, một hồi lại là biến thái vương ôn nhu bảo nàng ăn bàn tiệc toàn củ cải, lát sau lại là cảnh đêm hôm đó hắn ức hiếp nàng, một hồi lại hiện ra cảnh ban ngày biến thái vương ôn nhu đeo vòng tay cho nàng.
Giờ phút này sao tâm trạng ta lại rối như tơ vò thế này? Thế nào cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, Tố Yên hai mắt thâm quầng xuất hiện trước mặt biến thái vương. Mộc vương gia nhìn thấy Tố Yên tiều tụy, kinh ngạc cả người, vội hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Tố Yên bĩu môi, không thèm để ý. Trong lòng lại đau khổ, chẳng lẽ ta nói bởi vì nhìn thấy ngươi nên buổi tối ngủ không được a?
Mộc vương gia vẫn lo lắng nhìn Tố Yên, trong lòng lại xem nàng như chú gà con. Lão đại à, làm ơn đi, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta a. Chịu không nổi, ta thực hi vọng ngươi vẫn như trước to tiếng quát tháo nha. (Yu: tỷ thích bị ngược sao??? Hừm sống trong phúc mà ko bít phúc, đi chổ khác để e zô thế cho. Hắc hắc)
Mộc vương gia thấy Tố Yên có vẻ mệt mõi, nhẹ giọng nói: “Hôm nay vốn định mang ngươi đi ngắm hồ, nhưng nếu không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi đi.” Tố Yên vừa nghe, lập tức ngẩng đầu, tinh thần hăng hái trở lại: “Không hề không thoải mái ~ ta khỏe lắm.” “Thật sao?” Mộc vương gia nhìn hai quầng mắt to đen của Tố Yên, cảm thấy lời nàng vừa nói không có chút nào là thuyết phục.
“Thật, thật mà!” Tố Yên đưa tay lên đầu (Yu: như chào cờ ý các nàng), “Vương gia xem, ta rất có tinh thần.”
Mộc vương gia bật cười: “Tốt lắm, đi thôi.”
Ngồi xe đi đến bờ hồ, Tố Yên theo sau vương gia bước xuống xe ngựa, mới nhìn thấy cạnh bên hồ có chiếc thuyền hoa trang hoàng xa hoa thật lớn. Oa, đẹp quá. Kiếp trước mình còn chưa từng được đi du thuyền nữa. Không nghĩ tời, đến thế giới này lại có cơ hội được ngồi trên thuyền hoa được chiếu trong TV nha.
Cạnh hồ đã có người chờ nghênh đón, theo quy củ mà đứng xếp hai bên hàng, nhìn thấy vương gia đến, lập tức thỉnh an: “Tham kiến vương gia.” Tố Yên bị làm cho kích động suýt nữa hô lên ‘Đồng chí trưởng vất vả rồi’
Tố Yên trong lòng nghĩ ~~~ thì ra kẻ có tiền sướng như vậy. Trước kia ta nghĩ có tiền đủ xài thôi cũng tốt rồi. Có điều, đến thế giới này, tiền hình như rất hữu dụng a. Như cái xe ngựa mình vừa ngồi đó thôi, không hề xóc tí nào. Nhìn lại thuyền hoa, rồi lại đến nhóm người nghênh đón biến thái vương, chậc chậc ~~~ sở thích cũng cao quá chứ?!
Lên thuyền hoa, Tố Yên Đông nhìn nhìn, Tây sờ sờ, hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt đám đông kinh ngạc cùng khinh thường đang nhìn mình. Mộc vương gia thì thật nuông chiều nhìn Tố Yên.
Đợi Tố Yên ngồi xuống, Mộc vương gia sai người cho thuyền rời bến. Chiếc thuyền chậm rãi bơi ra phía giữa hồ.
Đẹp quá! Tố Yên cảm thán. Dương liễu lay nhẹ , mặt hồ gợn sóng, gió xuân phất phơ. Thuyền ra đến giữa hồ thì ngừng lại. Mộc vương gia bước ra khoa thuyền, vương tay gọi Tố Yên: “Đến đây.”
Tố Yên thần sắc phức tạp, do dự, bước đến. Mộc vương gia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tố Yên, hướng nàng đi xuống cuối thuyền. Tố Yên cắn môi, hơi tựa đầu vào. Trong lòng nổi lên thanh âm: Không! Đừng đi xuống nữa.
Thuyền phu cùng nha hoàn xung quanh lộ ra vẽ vô cùng kinh ngạc. Mộc vương gia lại có thể ôn như nắm tay một phế thiếp?!
Tố Yên yên lặng theo sau, trong lòng tự hỏi phải làm gì bây giờ. Mộc vương gia đột ngột dừng bước, xoay người mỉm cười nhìn Tố Yên, chỉ tay phía đuôi thuyền: “Câu cá ~”
Tố Yên ngẩn người. Hôm qua tại tửu lâu nàng cứ nhìn mãi ngư phu ngồi cạnh khóm trúc câu cá. Biến thái vương lại để tâm đến chuyện đó. Không cần đối tốt với ta như vậy. Tố Yên trong lòng nặng nề. Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta chạy cũng không an tâm a.
“Đến đây, cùng nhau thả câu.” Mộc vương gia kéo Tố Yên còn đang sững sờ.
Tố Yên cứng nhắc ngồi xuống. Đờ đẫn nhận cần câu, hai tay nắm cần câu không chút cử động. Mộc vương gia mỉm cười, cầm lấy cần câu trong tay Tố Yên, nói: “Còn chưa gắn mồi, thì câu làm sao?”
Tố Yên há to miệng, nga nga hai tiếng, không biết nên nói gì cho đúng.
Tố Yên nhìn mặt hồ yên tĩnh, ngáp dài. Ai, xem ra, mình thật không có kiên nhẫn, không phải là người câu cá được a. Thì ra việc này thoạt nhìn thì thoải mái, nhưng tự mình câu thì thật không kiên nhẫn nổi.
Đột nhiên, cần câu Mộc vương gia giật mạnh, hắn thu dây câu, một con cá chép đuôi vàng trồi lên khỏi mặt nước. Tố Yên nhìn đến choáng. Biến thái vương là cao thủ câu cá sao? (Yu: huynh còn là cao thủ những chiện khác nữa tỷ ơi, her her her)
Bên cạnh lập tức có người nịnh nọt. Cái gì mà “Chúc mừng vương gia, cá chép vàng là điềm lành xuất hiện.” “Chúc mừng vương gia…..” Tố Yên nghe mà mặt mày nhăn lại.
Mộc vương gia chú ý thấy vẻ mặt Tố Yên, phất tay, ra hiệu cho mọi người lui xuống.
“Tố yên,~~~” Không chờ vương gia nói hết câu, Tố Yên liền nói tiếp: “Vương gia, thả nó đi.” Con cá chép xinh đẹp, dưới ánh mặt trời, vảy đuôi lấp lánh.
Tố Yên tay vẫn còn run. Ván cược này làm sao để xác định thắng thua? Ta là thua hay thắng?
“Tốt rồi, đã nói không truy cứu thì sẽ không truy cứu.” Mộc vương gia ôn nhu nói xong, đem đũa ăn lần nữa để vào tay Tố Yên. Tố Yên đờ đẫn ngồi, tiếp tục ăn. Thức ăn ngon trong miệng lúc này lại nhạt như nước ốc. (Yu: ốc hấp sả ớt nước ngon lắm á, không nhạt đâu tỷ ơi, Ôi ta xèm TT^TT)
Ban đêm, Tố Yên lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh biến thái vương hung hăng tát tai nàng, một hồi lại là biến thái vương ôn nhu bảo nàng ăn bàn tiệc toàn củ cải, lát sau lại là cảnh đêm hôm đó hắn ức hiếp nàng, một hồi lại hiện ra cảnh ban ngày biến thái vương ôn nhu đeo vòng tay cho nàng.
Giờ phút này sao tâm trạng ta lại rối như tơ vò thế này? Thế nào cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, Tố Yên hai mắt thâm quầng xuất hiện trước mặt biến thái vương. Mộc vương gia nhìn thấy Tố Yên tiều tụy, kinh ngạc cả người, vội hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Tố Yên bĩu môi, không thèm để ý. Trong lòng lại đau khổ, chẳng lẽ ta nói bởi vì nhìn thấy ngươi nên buổi tối ngủ không được a?
Mộc vương gia vẫn lo lắng nhìn Tố Yên, trong lòng lại xem nàng như chú gà con. Lão đại à, làm ơn đi, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta a. Chịu không nổi, ta thực hi vọng ngươi vẫn như trước to tiếng quát tháo nha. (Yu: tỷ thích bị ngược sao??? Hừm sống trong phúc mà ko bít phúc, đi chổ khác để e zô thế cho. Hắc hắc)
Mộc vương gia thấy Tố Yên có vẻ mệt mõi, nhẹ giọng nói: “Hôm nay vốn định mang ngươi đi ngắm hồ, nhưng nếu không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi đi.” Tố Yên vừa nghe, lập tức ngẩng đầu, tinh thần hăng hái trở lại: “Không hề không thoải mái ~ ta khỏe lắm.” “Thật sao?” Mộc vương gia nhìn hai quầng mắt to đen của Tố Yên, cảm thấy lời nàng vừa nói không có chút nào là thuyết phục.
“Thật, thật mà!” Tố Yên đưa tay lên đầu (Yu: như chào cờ ý các nàng), “Vương gia xem, ta rất có tinh thần.”
Mộc vương gia bật cười: “Tốt lắm, đi thôi.”
Ngồi xe đi đến bờ hồ, Tố Yên theo sau vương gia bước xuống xe ngựa, mới nhìn thấy cạnh bên hồ có chiếc thuyền hoa trang hoàng xa hoa thật lớn. Oa, đẹp quá. Kiếp trước mình còn chưa từng được đi du thuyền nữa. Không nghĩ tời, đến thế giới này lại có cơ hội được ngồi trên thuyền hoa được chiếu trong TV nha.
Cạnh hồ đã có người chờ nghênh đón, theo quy củ mà đứng xếp hai bên hàng, nhìn thấy vương gia đến, lập tức thỉnh an: “Tham kiến vương gia.” Tố Yên bị làm cho kích động suýt nữa hô lên ‘Đồng chí trưởng vất vả rồi’
Tố Yên trong lòng nghĩ ~~~ thì ra kẻ có tiền sướng như vậy. Trước kia ta nghĩ có tiền đủ xài thôi cũng tốt rồi. Có điều, đến thế giới này, tiền hình như rất hữu dụng a. Như cái xe ngựa mình vừa ngồi đó thôi, không hề xóc tí nào. Nhìn lại thuyền hoa, rồi lại đến nhóm người nghênh đón biến thái vương, chậc chậc ~~~ sở thích cũng cao quá chứ?!
Lên thuyền hoa, Tố Yên Đông nhìn nhìn, Tây sờ sờ, hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt đám đông kinh ngạc cùng khinh thường đang nhìn mình. Mộc vương gia thì thật nuông chiều nhìn Tố Yên.
Đợi Tố Yên ngồi xuống, Mộc vương gia sai người cho thuyền rời bến. Chiếc thuyền chậm rãi bơi ra phía giữa hồ.
Đẹp quá! Tố Yên cảm thán. Dương liễu lay nhẹ , mặt hồ gợn sóng, gió xuân phất phơ. Thuyền ra đến giữa hồ thì ngừng lại. Mộc vương gia bước ra khoa thuyền, vương tay gọi Tố Yên: “Đến đây.”
Tố Yên thần sắc phức tạp, do dự, bước đến. Mộc vương gia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tố Yên, hướng nàng đi xuống cuối thuyền. Tố Yên cắn môi, hơi tựa đầu vào. Trong lòng nổi lên thanh âm: Không! Đừng đi xuống nữa.
Thuyền phu cùng nha hoàn xung quanh lộ ra vẽ vô cùng kinh ngạc. Mộc vương gia lại có thể ôn như nắm tay một phế thiếp?!
Tố Yên yên lặng theo sau, trong lòng tự hỏi phải làm gì bây giờ. Mộc vương gia đột ngột dừng bước, xoay người mỉm cười nhìn Tố Yên, chỉ tay phía đuôi thuyền: “Câu cá ~”
Tố Yên ngẩn người. Hôm qua tại tửu lâu nàng cứ nhìn mãi ngư phu ngồi cạnh khóm trúc câu cá. Biến thái vương lại để tâm đến chuyện đó. Không cần đối tốt với ta như vậy. Tố Yên trong lòng nặng nề. Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta chạy cũng không an tâm a.
“Đến đây, cùng nhau thả câu.” Mộc vương gia kéo Tố Yên còn đang sững sờ.
Tố Yên cứng nhắc ngồi xuống. Đờ đẫn nhận cần câu, hai tay nắm cần câu không chút cử động. Mộc vương gia mỉm cười, cầm lấy cần câu trong tay Tố Yên, nói: “Còn chưa gắn mồi, thì câu làm sao?”
Tố Yên há to miệng, nga nga hai tiếng, không biết nên nói gì cho đúng.
Tố Yên nhìn mặt hồ yên tĩnh, ngáp dài. Ai, xem ra, mình thật không có kiên nhẫn, không phải là người câu cá được a. Thì ra việc này thoạt nhìn thì thoải mái, nhưng tự mình câu thì thật không kiên nhẫn nổi.
Đột nhiên, cần câu Mộc vương gia giật mạnh, hắn thu dây câu, một con cá chép đuôi vàng trồi lên khỏi mặt nước. Tố Yên nhìn đến choáng. Biến thái vương là cao thủ câu cá sao? (Yu: huynh còn là cao thủ những chiện khác nữa tỷ ơi, her her her)
Bên cạnh lập tức có người nịnh nọt. Cái gì mà “Chúc mừng vương gia, cá chép vàng là điềm lành xuất hiện.” “Chúc mừng vương gia…..” Tố Yên nghe mà mặt mày nhăn lại.
Mộc vương gia chú ý thấy vẻ mặt Tố Yên, phất tay, ra hiệu cho mọi người lui xuống.
“Tố yên,~~~” Không chờ vương gia nói hết câu, Tố Yên liền nói tiếp: “Vương gia, thả nó đi.” Con cá chép xinh đẹp, dưới ánh mặt trời, vảy đuôi lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.