Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Chương 62: Sư phụ của Giang Nghịch Phong

Vô Tình Bảo Bảo

13/01/2017

♥Edit: Yurii

Đợi nhóm Tố Yên đi xa, trong đám người nằm đó đột nhiên có một ngưới đứng lên. Tuy cả người đầy máu, nhưng dưới ánh trăng khuôn mặt lại hiện rõ ra, là Thủy Hiệp Phong. Thủy Hiệp Phong nhìn mặt đất thấm đầy máu, ngửa mặt lên trời thở dài, dùng kiếm chống lên mặt đất đỡ người dậy, chậm rãi rời đi. Đợi Thủy Hiệp Phong rời đi, một người cũng theo đó đứng lên, nhìn xung quanh rồi cũng lập tức rời đi.

Trên xe ngựa, Tố Yên nén khóc, nhẹ tay bắt mạch cho Mặc Ngân. Mạch yếu quá, cứ như không có vậy. Nước mắt Tố Yên nhỏ từng giọt xuống, rơi trên gương mặt không chút huyết sắc của Mặc Ngân. Mái tóc bạc trắng này, là do sư đệ khai trừ phong ấn mà ra sao?

Nghịch Phong gấp gáp cưỡi xe nhưng vẫn nghe được tiếng khóc nức nở của Tố Yên. Mắt tím, thật không ngờ, bộ tộc mắt tím trong truyền thuyết còn có hậu nhân.

Xe ngựa vội vàng chạy suốt hai ngày hai đêm, đến sáng ngày thứ ba đã đến một ngọn núi ở yên tĩnh, thâm sâu.

“Xuống đi.” Nghịch Phong ôm Mặc Ngân, nhìn vực thẩm phía trước nói hai chữ duy nhất. Nghe tiếng gió vù vù bên tai, Tố Yên biến sắc nhìn Nghịch Phong. Đúng là kẻ quái nhân thì sư phụ càng quái nhân hơn, đi ở nơi như vậy, còn ở sâu như vậy.

Đột nhiên, một dòng khí vững vàng nâng người Tố Yên lên. Nàng nhẹ rơi xuống một sơn cốc, nhìn xung quanh, Tố Yên sửng sốt, bởi nơi này so với sơn cốc của sư phụ nàng quả thật rất giống nhau.

“Mỗi lần trở về đều bằng cách này sao?” Tố Yên bất mãn liếc nhìn Nghịch Phong.

“Ừ.” Nghịch Phong gật đầu, đi vào nhà trong sơn cốc.

“Vậy ngươi ra ngoài bằng cách nào?” Tố Yên mơ hồ nhìn vách bờ vực, tò mò hỏi. Chẳng lẽ từ từ leo lên, mệt chết nha.

“Bên kia có đường đi ra ngoài.” Nghịch Phong hất đầu qua hướng bên kia. Tố Yên vừa quay đầu nhìn thấy, liền nổi giận. “Có đường tiến vào ngươi còn bắt ta nhảy xuống?”

“Như vậy nhanh hơn.” Nghịch Phong bỏ lại một câu, bước nhanh đi vào phong. Tố Yên giật giật khóe miệng, đi theo sau.

Nghịch Phong nhẹ nhàng đặt Mặc Ngân lên giường, (Yu: á, phi lễ chớ nhìn, sao mình cứ thấy 2 ng này là 1 cặp nhỉ, ôi, cái tính cách hủ nữ của tui TT^TT) xoay người bước ra khỏi phòng, hô to: “Sư phụ, con đã về.”

“Xú tiểu tử, nhanh vậy đã về? Chẵng lẽ đã quên chuyện sư phụ dặn?” Một giọng nữ dễ nghe truyền đến. Tố Yên nghe mà há hốc miệng. Là nữ! Quả là giọng của nữ nha! Còn dễ nghe nữa ~ chẳng lẽ là mỹ nữ trẻ tuổi?



Dứt lời, một bóng người bay xuống trước mặt Tố Yên. Tố Yên thất kinh, thật đúng là nữ, hơn nữa nhìn sơ thì nhiều nhất chỉ mới ba mươi tuổi. Mơ, đây là mơ rồi. Ta còn tưởng sư phụ của đầu gỗ nhất định là lão nhân, là một lão nhân tóc hoa râm, giờ thì mới biết, khả năng nhìn người của ta quả là quá kém.

“Đồ nhi không quên.” Nghịch Phong quay lại bàn chuẩn bị rót trà dâng sư phụ, nhưng rót ra thì phát hiện trong ấm không có giọt nước nào. Nghịch Phong si ngốc nhìn ấm trà trong tay, lại nhìn lớp bụi dày trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn con nhện đang giăng lưới trên trần nhà một cách vui vẻ tự tại, cả người hóa đá.

Mỹ nữ sư phụ cũng không thèm quan tâm tên tượng đá Nghịch Phong, nhìn Tố Yên một cách kinh hãi, đi xung quanh Tố Yên hai vòng, không chớp mắt nhìn nàng từ đầu đến chân.

“Ngươi là nữ tử mà xú tiểu tử mang về?” Mỹ nữ nhìn xong rồi hỏi.

“Ùm, đúng vậy, mỹ nữ sư phụ.” Tố Yên vừa nhìn đã xem sư phụ này như mỹ nữ. Sách ~ sách ~~ mỹ nữ sư phụ thật xinh đẹp nha. Thân hình uyển chuyển như rắn nước, mắt xếch, môi anh đào. Tên mặt sắt Giang Nghịch Phong quả là có phúc nha, có nữ tử xinh đẹp như vậy là sư phụ, sớm chiều truyền thụ võ công, sao lại không thể xuất hiện cái gọi là ‘thầy trò chi luyến’ được. Tố Yên suy nghĩ đen tối. (Yu: zống Cô Long zí Dương Quá đó bà con)

Ngay sau đó, Tố Yên lập tức hiểu được vì sao giữa bọn họ không có cái ‘thầy trò chi luyến’ đó

“Sư phụ!” Trong phòng vang lên tiếng nói uẩn ức tức giận, “Bao lâu rồi người không quét dọn phòng?”

“Cũng khoảng nửa tháng.” Mỹ nữ sư phụ chột dạ nói, nhìn thấy cặp mắt sắp phun hỏa của Nghịch Phong, lại tiếp tục nhăn nhó, “Được rồi, khoảng hai ba tháng.”

Nghịch Phong vẵn chăm chăm nhìn mỹ nữ sư phụ, mỹ nữ sư phụ xoay mặt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cũng bốn năm tháng không quét dọn rồi.”

Cho dù Tố Yên là người có tố chất tâm lý phi thường, vẫn bị đã kích. Đã kích mạnh mẽ ~~

“Đúng rồi, sư phụ, giúp con xem qua vị bằng hữu này, hắn là người tộc mắt tím, vừa khai trừ phong ấn, giờ đang hôn mê bất tỉnh.” Nghịch Phong chỉ vào buồng trong, lại xoay đầu hướng Tố Yên nói tiếp: “Sư phụ ta đã sáu mươi tuổi, không cần gọi người là mỹ nữ sư phụ.”

Tố Yên hóa đá tại chổ, ta hình như không nghe lầm, mỹ nhân phong tình vạn chủng trước mắt này đã sáu mươi tuổi ? Bảo dưỡng như thế nào vậy?! Xem ra sau này phải tỷ mỷ học hỏi nha.

Mỹ nữ sư phó quay đầu tức giận nói: “Tiểu tử đáng chết, một chút thể diện cũng không giữ lại cho sư phụ.” Nghịch Phong phụng phịu, không nói lời nào. Mỹ nữ sư phụ hậm hực đi vào phòng trong.

Nhìn mái tóc trắng yêu dị của người nằm trên giường, mỹ nữ sư phụ sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook