Chương 68: Thật ra……….
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Liên hệ xong với thương đội, Tố Yên và Nghịch Phong quay về khách sạn ăn vài món tùy tiện rồi đi nghỉ.
Màn đêm buông xuống, độ ấm cũng giảm theo. Trong phòng, Tố Yên chùm kín chăn vẫn cảm thấy lạnh. Xoay người, đột nhiên nhìn thấy bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, nàng ngẩn ngơ.
Đẹp thật! Tố Yên sợ run, quấn chăn quanh người bước xuống giường. Bầu trời đầy ánh sao, thật nhiều, thật gần cứ như đưa tay là có thể chạm vào. Kiếp trước chưa từng nhìn thấy qua bầu trời đêm như thế này. Thật muốn chạm vào, tựa như gần trong gang tấc. Tố Yên nhẹ tay mở cửa sổ, vươn tay ra nhưng lại không thể chạm đến được.
Muốn đến gần thêm chút nữa để nhìn. Tố Yên ngắm bầu trời đêm, vẻ mặt hoàn toàn say mê. Nàng bọc chăn, khẽ nhún người, từ cửa sổ bay lên nóc nhà. Tố Yên cả người gói lại như cái bánh chưng, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Hơi thở thoát ra như sương trắng.
Ngẩng đầu nhìn trời, một dải màu trắng giữa không trung. Là ngân hà! Đúng không? Sao Ngưu Lang! Tố Yên ngây ngốc nhìn lên trời, ở phía đông dải Ngân Hà có một ngôi sao sáng, trái, phải ngôi sao sáng lại có hai ngôi sao mờ nhạt, ba ngôi sao hợp lại thành hình chiếc đòn gánh. Ha ha, thì ra sao Ngưu Lang có hai đứa con sao? Vậy thì cách sao Ngưu Lang một dải Ngân Hà về phía Tây, lóe lên áng sáng trắng là sao Chức Nữ rồi. Cạnh sao Chức Nữ còn có bốn ngôi sao mờ hợp lại thành hình thoi. Đúng là tiên nữ canh giữ nha.
“Đang nhìn gì vậy?” Bên tai Tố Yên phát lên giọng của Nghịch Phong.
Tâm lý Tố Yên đã quen dần với vẻ xuất quỷ nhập thần của Nghịch Phong, đến cả khóe miệng cũng lười run. “Đang ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ.” Tố Yên tức giận trả lời.
“Sao Ngưu Lang Chức Nữ? Là gì?” Nghịch Phong cũng tò mò ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao.
“Nó kìa, ngươi nhìn đi, cái thật sáng, hai bên còn có hai ngôi sao mờ đó.” Tố Yên vươn tay chỉ vào sao Ngưu Lang, “Còn có, ngươi nhìn ngôi sao phía Tây kìa, xung quanh nó còn có bốn ngôi sao thành hình thoi, đó là sao Chức Nữ”
Nghịch Phong nhìn thật kỹ, gật đầu: “Ừ, đúng là rất giống. Nhưng lúc này thì nó có liên quân gì?”
Tố Yên bĩu môi, ngay lúc đó, Nghịch Phong lại trở thành bộ dạng kẻ dưới không ngại học hỏi ‘Bé ngoan’. Tố Yên nhẫn nại kể lại tích xưa giữa Ngưu Lang và Chức Nữ giảng cho Nghịch Phong nghe.
“Có phải đẹp lắm không?” Tố Yên mỉm cười, nhìn sao Ngưu Lang và Chức Nữ lóe sáng trên bầu trời đêm.
Một lúc lâu không nói gì, đột nhiên, Nghịch Phong phát ra một câu: “Nếu trong lúc ngươi đang tắm, có nam nhân lấy quần áo của ngươi, ngươi có gả cho hắn không?” (Yu:*ngáp ngáp* ai…. ai … làm ơn đỡ bạn Yu zậy, bạn Yu té ghế rồi … ực ực …)
Tố Yên giật mình, há hốc miệng, tự hỏi lại bản thân. Lâu sau mới run run môi xoay người nhìn Nghịch Phong, lắc lắc đầu, cười khổ: “Không.” Tố Yên cúi đầu, thầm cười khổ, ngẫm kỹ lại, Ngưu Lang cũng thật đáng khinh nha. Nếu trong lúc ta tắm lại có nam nhân dám trộm quần áo của ta, việc đầu tiên sau đó ta làm là trùm bao bố hắn, đánh cho răng rụng đầy đất, ở đó mà gả cho hắn hả!
Nghĩ xong, Tố Yên mơ màng ngồi cạnh Nghịch Phong, không nói gì, tên này đúng là kẻ một lời giết cả phong cảnh. Lại không biết tự kiểm điểm bản thân cứ tiếp tục nói mấy câu ‘sát cảnh’ như vậy.
“Chuyện này trước đây ta chưa từng nghe qua. Quê nhà ngươi hằng năm đều có ngày lễ này à?” Nghịch Phong hỏi.
“Ừm, năm nào cũng có, còn gọi là lễ tình nhân.” Tố Yên mỉm cười, nhìn lên bầu trời đêm, “Ngươi xem, đó là sao Bắc Cực. Chỉ cần là ban đêm mà thời tiết tốt, hướng Bắc không bị mây che phủ thì một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy. Bởi vì sao Bắc Cực không sáng lắm, lại hơi khó tìm, cho nên đầu tiên phải tìm chùm sao Bắc Đẩu ở hướng ngược lại. Vào mùa xuân, cán của chùm sao Bắc Đẩu nhắm hướng Đông, mùa Hè thì chuyển sang hướng Nam, mùa Thu về phía Tây, mùa Đông lại sang hướng Bắc. Nếu nắm được thì sẽ không sợ bị lạc đường.”
Nghịch Phong hai mắt sáng rực, vẻ mặt kinh dị nhìn Tố Yên.
Tố Yên không nhìn thấy ánh mắt đó của Nghịch Phong, vẫn đang ngắm những ngôi sao ở phía xa: “Ngươi nhìn đi, có phải rất đẹp không? Trước đây ta chưa từng thấy qua bầu trời nhiều sao như vậy.”
Nghịch Phong tiếp lời: “Ừ, ở Thương Nguyệt Quốc không thề nhìn thấy được như vậy. Ở đây gần đại mạc, đương nhiên thấy rõ.”
Tố Yên đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa trong gió, đưa tay chỉ lên phía những ngôi sao, nói: “Nghịch Phong, ngươi nói xem nếu hái những ngôi sao này xuống làm vòng cổ thì ánh sáng nó mê người cỡ nào hả?”
Lòng Nghịch Phong chấn động, trả lời gọn: “Dường như không thể.”
Tố Yên cười ha ha, đương nhiên là không được. Đó là đều là hành tinh, nếu thật sự có thể lấy xuống một cái cũng đủ đè chết mình. Tuy rằng biết là vậy, Tố Yên vẫn nói ra lời nói trẻ con kia.
“Đúng vậy, có nhiều chuyện, không phải chúng ta muốn là được.” Tố Yên mỉm cười, khẽ thở dài. Nghịch Phong nhìn thấy Tố Yên buồn bã, lòng cũng trở nên rối rắm.
Thật ra nàng đã trải qua những chuyện gì để có nhân sinh quan không hợp với tuổi nàng? Lời cảm thán như vậy, là phát ra từ miệng một tiểu cô nương sao?
Tố Yên quay đầu đi, nhìn thấy ánh mắt như đồng cảm của Nghịch Phong, đột nhiên cười ha ha, vỗ mạnh vai Nghịch Phong nói: “Tiểu tử, đừng nói là ngươi đang nghĩ ta trải qua mấy chuyện bi thảm gì gì đó rồi chứ, lại có ánh mắt đồng cảm như vậy.”
Nghịch Phong xoay cổ sang hướng khác. Bộ dáng này mà là người từng trải qua việc bi thảm gì sao?
Sáng hôm sau, Tố Yên vừa ra cửa đã thấy Tôn công tử đứng ở đường lớn chờ đợi. Đúng là tích cực nha. Tố Yên cảm khái.
Liên hệ xong với thương đội, Tố Yên và Nghịch Phong quay về khách sạn ăn vài món tùy tiện rồi đi nghỉ.
Màn đêm buông xuống, độ ấm cũng giảm theo. Trong phòng, Tố Yên chùm kín chăn vẫn cảm thấy lạnh. Xoay người, đột nhiên nhìn thấy bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, nàng ngẩn ngơ.
Đẹp thật! Tố Yên sợ run, quấn chăn quanh người bước xuống giường. Bầu trời đầy ánh sao, thật nhiều, thật gần cứ như đưa tay là có thể chạm vào. Kiếp trước chưa từng nhìn thấy qua bầu trời đêm như thế này. Thật muốn chạm vào, tựa như gần trong gang tấc. Tố Yên nhẹ tay mở cửa sổ, vươn tay ra nhưng lại không thể chạm đến được.
Muốn đến gần thêm chút nữa để nhìn. Tố Yên ngắm bầu trời đêm, vẻ mặt hoàn toàn say mê. Nàng bọc chăn, khẽ nhún người, từ cửa sổ bay lên nóc nhà. Tố Yên cả người gói lại như cái bánh chưng, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Hơi thở thoát ra như sương trắng.
Ngẩng đầu nhìn trời, một dải màu trắng giữa không trung. Là ngân hà! Đúng không? Sao Ngưu Lang! Tố Yên ngây ngốc nhìn lên trời, ở phía đông dải Ngân Hà có một ngôi sao sáng, trái, phải ngôi sao sáng lại có hai ngôi sao mờ nhạt, ba ngôi sao hợp lại thành hình chiếc đòn gánh. Ha ha, thì ra sao Ngưu Lang có hai đứa con sao? Vậy thì cách sao Ngưu Lang một dải Ngân Hà về phía Tây, lóe lên áng sáng trắng là sao Chức Nữ rồi. Cạnh sao Chức Nữ còn có bốn ngôi sao mờ hợp lại thành hình thoi. Đúng là tiên nữ canh giữ nha.
“Đang nhìn gì vậy?” Bên tai Tố Yên phát lên giọng của Nghịch Phong.
Tâm lý Tố Yên đã quen dần với vẻ xuất quỷ nhập thần của Nghịch Phong, đến cả khóe miệng cũng lười run. “Đang ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ.” Tố Yên tức giận trả lời.
“Sao Ngưu Lang Chức Nữ? Là gì?” Nghịch Phong cũng tò mò ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao.
“Nó kìa, ngươi nhìn đi, cái thật sáng, hai bên còn có hai ngôi sao mờ đó.” Tố Yên vươn tay chỉ vào sao Ngưu Lang, “Còn có, ngươi nhìn ngôi sao phía Tây kìa, xung quanh nó còn có bốn ngôi sao thành hình thoi, đó là sao Chức Nữ”
Nghịch Phong nhìn thật kỹ, gật đầu: “Ừ, đúng là rất giống. Nhưng lúc này thì nó có liên quân gì?”
Tố Yên bĩu môi, ngay lúc đó, Nghịch Phong lại trở thành bộ dạng kẻ dưới không ngại học hỏi ‘Bé ngoan’. Tố Yên nhẫn nại kể lại tích xưa giữa Ngưu Lang và Chức Nữ giảng cho Nghịch Phong nghe.
“Có phải đẹp lắm không?” Tố Yên mỉm cười, nhìn sao Ngưu Lang và Chức Nữ lóe sáng trên bầu trời đêm.
Một lúc lâu không nói gì, đột nhiên, Nghịch Phong phát ra một câu: “Nếu trong lúc ngươi đang tắm, có nam nhân lấy quần áo của ngươi, ngươi có gả cho hắn không?” (Yu:*ngáp ngáp* ai…. ai … làm ơn đỡ bạn Yu zậy, bạn Yu té ghế rồi … ực ực …)
Tố Yên giật mình, há hốc miệng, tự hỏi lại bản thân. Lâu sau mới run run môi xoay người nhìn Nghịch Phong, lắc lắc đầu, cười khổ: “Không.” Tố Yên cúi đầu, thầm cười khổ, ngẫm kỹ lại, Ngưu Lang cũng thật đáng khinh nha. Nếu trong lúc ta tắm lại có nam nhân dám trộm quần áo của ta, việc đầu tiên sau đó ta làm là trùm bao bố hắn, đánh cho răng rụng đầy đất, ở đó mà gả cho hắn hả!
Nghĩ xong, Tố Yên mơ màng ngồi cạnh Nghịch Phong, không nói gì, tên này đúng là kẻ một lời giết cả phong cảnh. Lại không biết tự kiểm điểm bản thân cứ tiếp tục nói mấy câu ‘sát cảnh’ như vậy.
“Chuyện này trước đây ta chưa từng nghe qua. Quê nhà ngươi hằng năm đều có ngày lễ này à?” Nghịch Phong hỏi.
“Ừm, năm nào cũng có, còn gọi là lễ tình nhân.” Tố Yên mỉm cười, nhìn lên bầu trời đêm, “Ngươi xem, đó là sao Bắc Cực. Chỉ cần là ban đêm mà thời tiết tốt, hướng Bắc không bị mây che phủ thì một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy. Bởi vì sao Bắc Cực không sáng lắm, lại hơi khó tìm, cho nên đầu tiên phải tìm chùm sao Bắc Đẩu ở hướng ngược lại. Vào mùa xuân, cán của chùm sao Bắc Đẩu nhắm hướng Đông, mùa Hè thì chuyển sang hướng Nam, mùa Thu về phía Tây, mùa Đông lại sang hướng Bắc. Nếu nắm được thì sẽ không sợ bị lạc đường.”
Nghịch Phong hai mắt sáng rực, vẻ mặt kinh dị nhìn Tố Yên.
Tố Yên không nhìn thấy ánh mắt đó của Nghịch Phong, vẫn đang ngắm những ngôi sao ở phía xa: “Ngươi nhìn đi, có phải rất đẹp không? Trước đây ta chưa từng thấy qua bầu trời nhiều sao như vậy.”
Nghịch Phong tiếp lời: “Ừ, ở Thương Nguyệt Quốc không thề nhìn thấy được như vậy. Ở đây gần đại mạc, đương nhiên thấy rõ.”
Tố Yên đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa trong gió, đưa tay chỉ lên phía những ngôi sao, nói: “Nghịch Phong, ngươi nói xem nếu hái những ngôi sao này xuống làm vòng cổ thì ánh sáng nó mê người cỡ nào hả?”
Lòng Nghịch Phong chấn động, trả lời gọn: “Dường như không thể.”
Tố Yên cười ha ha, đương nhiên là không được. Đó là đều là hành tinh, nếu thật sự có thể lấy xuống một cái cũng đủ đè chết mình. Tuy rằng biết là vậy, Tố Yên vẫn nói ra lời nói trẻ con kia.
“Đúng vậy, có nhiều chuyện, không phải chúng ta muốn là được.” Tố Yên mỉm cười, khẽ thở dài. Nghịch Phong nhìn thấy Tố Yên buồn bã, lòng cũng trở nên rối rắm.
Thật ra nàng đã trải qua những chuyện gì để có nhân sinh quan không hợp với tuổi nàng? Lời cảm thán như vậy, là phát ra từ miệng một tiểu cô nương sao?
Tố Yên quay đầu đi, nhìn thấy ánh mắt như đồng cảm của Nghịch Phong, đột nhiên cười ha ha, vỗ mạnh vai Nghịch Phong nói: “Tiểu tử, đừng nói là ngươi đang nghĩ ta trải qua mấy chuyện bi thảm gì gì đó rồi chứ, lại có ánh mắt đồng cảm như vậy.”
Nghịch Phong xoay cổ sang hướng khác. Bộ dáng này mà là người từng trải qua việc bi thảm gì sao?
Sáng hôm sau, Tố Yên vừa ra cửa đã thấy Tôn công tử đứng ở đường lớn chờ đợi. Đúng là tích cực nha. Tố Yên cảm khái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.