Chương 45: Thủy Hiệp Mai
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Tố Yên nhận thấy vẻ ám muội trong lời nói của Thủy Hiệp Phong, không hiểu kẻ này là quá tự cao hay tự tin? Thật ra, tự tin quá mức chẳng phải là tự đại đó sao.
“Không cần mang đi, ta tự chế dược. Việc này cũng không làm khó gì ta.” Tố Yên cầm hộp gỗ, cẩn thận mở ra.
“Liễu cô nương biết y thuật?” Thủy Hiệp Phong kinh ngạc.
“Biết chút ít.” Tố Yên thuận miệng đáp, ánh mắt đã bị hòm chứa si tình cổ hút lấy. Trong hòm là một con sâu dài, không động đậy, trơn bóng, làm Tố Yên không nỡ xuống tay. (Yu: mềnh sợ sâu T_T)
“Xin hỏi Liễu cô nương, nếu một người toàn thân trúng kịch độc, độc đã ăn sâu vào máu, có thể cứu chữa được nữa không?” Thủy Hiệp Phong nghiêm túc hỏi.
“Có thể, chỉ hơi phiền toái, thời gian cũng khá lâu.” Tố Yên phân tâm trả lời. Si tình cổ trong hòm quả thật trơn bóng, chẳng lẽ hạ cổ là để người đó ăn vào? Nghe cũng cảm thấy ghê rồi. Ăn sâu a, tưởng tượng đem con sau ăn vào bụng là muốn phun, không biết có ai nếm qua chưa.
Vừa nghĩ đến đó, bả vai Tố Yên đột nhiên nhói đau, Thủy Hiệp Phong kích động nắm lấy vai nàng, hấp tấp hỏi: “Liễu cô nương nói thật chứ, có thể cứu chữa? Thật sự có thể cứu sao?”
Tố Yên đau đến nhíu mày, kích động cái gí chứ? “Trang chủ, ngươi làm đau vai ta, mau buông đi. Quan trọng nữa là, nước bọt của ngươi phun đầy mặt ta rồi.” Tố Yên chán ghét xoay xoay bả vai.
Khuôn mặt tuấn tú của Thủy Hiệp Phong chợt ửng đỏ, lập tức buông tay ra, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, Liễu cô nương, ta hơi cao hứng, không có ý mạo phạm nàng.” Dứt lời, lấy ra một chiếc khăn đưa cho Tố Yên, ý bảo nàng dùng để lau lại mặt. (Yu: ca thật chu đáo nha :”>)
Tố Yên bĩu môi, tự dùng tay áo xoa xoa mặt hỏi: “Người trúng độc hình như là người rất quan trọng với trang chủ? Không thì trang chủ cũng không kích động như vậy.”
Thủy Hiệp Phong gật đầu, ngập ngừng nói: “Là tiểu muội của ta. Nàng trúng độc, hôn mê đã nhiều ngày, hiện chưa tìm ra dược để chữa trị. Đã tìm rất nhiều danh y nhưng vẫn không khởi sắc.”
Tố Yên nhìn thấy vẻ lo lắng tràn ngập trong đôi mắt đào hoa kia, lòng cảm thán. Tên rỗi hơi này thì ra cũng là một người huynh trưởng tốt, thật hiếm thấy a.
“Liễu cô nương bây giờ đi nhìn qua tiểu muội của ta một chút chứ?” Thủy Hiệp Phong mặt đầy hi vọng cùng lo lắng, vẻ hi hi ha ha vừa rồi hoàn toàn đã biến mất.
Tố Yên cúi đầu nghĩ nghĩ, một lát nữa chế dược cũng không sao, giờ cứ đi xem cái đã. Thế là ngẩng đầu nhìn Thủy Hiệp Phong nói: “Trang chủ, mời dẫn đường.”
“Liễu cô nương mời.” Thủy Hiệp Phong dẫn đường đi trước.
Tố Yên theo sau Thủy Hiệp Phong đến một tiểu viện thanh nhã, người gác cửa cung kính thi lễ rồi dẫn hai người vào phòng. Vừa bước vào, Tố Yên đã há hốc miệng, oa, ra đây là tiểu thư khuê phòng điển hình mình thấy trong TV sao. Thật đẹp nha, bài trí cho thấy chủ nhân là người có phẩm vị, có nội hàm. Đây là điều đầu tiên Tố Yên đánh giá vị tiểu thư này.
Thủy Hiệp Phong đến bên giường, ra hiệu cho nha hoàn rời xuống, sau đó mới nói: “Liễu cô nương, đây là tiểu muội của ta, Thủy Hiệp Mai.”
Tố Yên bước tới, nhìn thấy một dáng người nhỏ bé, hô hấp nhẹ gần như khó cảm nhận được đang hôn mê trên giường. Nữ tử này sắc mặt đã gần như chuyển màu đen, mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại cho thấy nàng hiện thống khổ đến nhường nào. Tố Yên trầm mặc, là loại người nào lại ác độc như thế, cả tiểu cô nương cũng hạ kịch độc.
Nhẹ nhàng chạm lên đôi tay nhỏ bé lạnh băng kia, cảm nhận được mạch đập yếu ớt. Tố Yên thở dài, ngẩng đầu nhìn Thủy Hiệp Phong, rồi chậm rải lắc đầu. Thủy Hiệp Phong mặt mày ảm đạm, thất thần lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, vẫn không có cách nào sao? Tiểu muội ~ đại ca thật xin lỗi, thật xin lỗi muội ~~”
Tố Yên mặt không chút thay đổi nói: “Bổn cô nương có nói là không có cách nào sao?”
Thủy Hiệp Phong há miệng, nghi hoặc nhìn Tố Yên: “Vừa rồi không phải Liễu cô nương đã lắc đầu sao?”
“Ta lắc đầu là do cổ bị cứng, ta khởi động một chút không được à?” Tố Yên nghiêm trang nói. (Yu: e sẽ phong cho tỷ vào chức trưởng bang hội những người không đỡ nổi đó tỷ =]]). Buồn cười chết được, trêu chọc ngươi thôi, ai bảo ngươi vừa rồi dám đem thứ nước miếng ghê tởm đó phun lên mặt ta, rủi sau này mặt ta thành mặt rổ thì thế nào? ( Yu: e cam đoan là anh sẽ lấy thân chuộc tội cho tỷ =]])
Nỗi kinh hỷ bao phủ cả người Thủy Hiệp Phong, hắn càng muốn nắm chặt vai Tố Yên, Tố Yên trừng mắt, tay hắn lại ngừng giữa chừng, sau lại chuyển hướng nắm tay nử tữ trên giường, vẻ mặt vui sướng, kích động nói: “Tiểu muội, tiểu muội, muội có nghe thấy không? Muội được cứu rồi! Muội được cứu rồi a!”
Tố Yên nhìn biểu lộ chân tình của Thủy Hiệp Phong, bỗng có cảm giác thì ra vị trang chủ của Thủy Nguyệt sơn trang này cũng là một người bình thường. Nhưng thật ra là do ai hạ độc? Nghĩ đến đó, Tố Yên nhịn không được, mở miệng hỏi.
Không ngờ Thủy Hiệp Phong sắc mặt trầm xuống, thật lâu sau mới chậm rãi nói nguyên nhân: “Cách đây vài ngày, tam đại sơn trang liên hiệp lại nhằm tiêu diệt ma giáo. Mọi người khổ chiến hai ngày hai đêm, nhưng vẫn để hai tên tả hữu hộ pháp trốn thoát. Ta đuổi theo tả hộ pháp, không ngờ bị ám toán, tả hộ pháp trước khi chết dùng thủ đoạn đánh lén. Muội muội vì đỡ cho ta nên trúng phải ám khí độc. Không ngờ độc này lợi hại như vậy, không đến nửa canh giờ đã lan khắp toàn thân.” Nói đến đây, Thủy Hiệp Phong nắm chặt tay lại, gân xanh trên tay lộ ra, Tố Yên nuốt nuốt nước miếng. Thật ~ thật là khiến người ta sợ hãi.
“Nên ngươi mang nàng về sơn trang, dùng dược liệu quý để kéo dài mạng sống cho nàng rồi sai người tìm đại phu?” Tố Yên nói tiếp.
“Đúng vậy.” Thủy Hiệp Phong gật đầu.
“Khó trách.” Tố Yên nhìn sắc mặt người trên giường, rồi quay đầu mỉm cười với Thủy Hiệp Phong nói: “Trang chủ, không cần lo lắng, ta có cách chữa trị cho Thủy cô nương. Nhưng cần có chút thời gian.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi ~~~” Thủy Hiệp Phong không ngừng trả lời, “Liễu cô nương cần gì, để ta phân phó. Đại ơn đại đức này tại hạ không biết phải dùng cái gì để báo đáp.” Dứt lời hướng về Tố Yên hành lễ.
“Trang chủ, khách khí .Trang chủ đem si tình cổ bảo bối đưa cho ta, ta điều trị cho Thủy cô nương cũng là đạo nghĩa, không cần nói ơn nghĩa.” Tố Yên nhìn nam tử trước mặt, trong lòng rối rắm. Tên rỗi hơi phúc hắc nam này không ngờ đối với tiểu muội lại coi trọng như vậy.
Tình thân, quả nhiên là thứ không thể thiếu trong mỗi con người.
Tố Yên nhận thấy vẻ ám muội trong lời nói của Thủy Hiệp Phong, không hiểu kẻ này là quá tự cao hay tự tin? Thật ra, tự tin quá mức chẳng phải là tự đại đó sao.
“Không cần mang đi, ta tự chế dược. Việc này cũng không làm khó gì ta.” Tố Yên cầm hộp gỗ, cẩn thận mở ra.
“Liễu cô nương biết y thuật?” Thủy Hiệp Phong kinh ngạc.
“Biết chút ít.” Tố Yên thuận miệng đáp, ánh mắt đã bị hòm chứa si tình cổ hút lấy. Trong hòm là một con sâu dài, không động đậy, trơn bóng, làm Tố Yên không nỡ xuống tay. (Yu: mềnh sợ sâu T_T)
“Xin hỏi Liễu cô nương, nếu một người toàn thân trúng kịch độc, độc đã ăn sâu vào máu, có thể cứu chữa được nữa không?” Thủy Hiệp Phong nghiêm túc hỏi.
“Có thể, chỉ hơi phiền toái, thời gian cũng khá lâu.” Tố Yên phân tâm trả lời. Si tình cổ trong hòm quả thật trơn bóng, chẳng lẽ hạ cổ là để người đó ăn vào? Nghe cũng cảm thấy ghê rồi. Ăn sâu a, tưởng tượng đem con sau ăn vào bụng là muốn phun, không biết có ai nếm qua chưa.
Vừa nghĩ đến đó, bả vai Tố Yên đột nhiên nhói đau, Thủy Hiệp Phong kích động nắm lấy vai nàng, hấp tấp hỏi: “Liễu cô nương nói thật chứ, có thể cứu chữa? Thật sự có thể cứu sao?”
Tố Yên đau đến nhíu mày, kích động cái gí chứ? “Trang chủ, ngươi làm đau vai ta, mau buông đi. Quan trọng nữa là, nước bọt của ngươi phun đầy mặt ta rồi.” Tố Yên chán ghét xoay xoay bả vai.
Khuôn mặt tuấn tú của Thủy Hiệp Phong chợt ửng đỏ, lập tức buông tay ra, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, Liễu cô nương, ta hơi cao hứng, không có ý mạo phạm nàng.” Dứt lời, lấy ra một chiếc khăn đưa cho Tố Yên, ý bảo nàng dùng để lau lại mặt. (Yu: ca thật chu đáo nha :”>)
Tố Yên bĩu môi, tự dùng tay áo xoa xoa mặt hỏi: “Người trúng độc hình như là người rất quan trọng với trang chủ? Không thì trang chủ cũng không kích động như vậy.”
Thủy Hiệp Phong gật đầu, ngập ngừng nói: “Là tiểu muội của ta. Nàng trúng độc, hôn mê đã nhiều ngày, hiện chưa tìm ra dược để chữa trị. Đã tìm rất nhiều danh y nhưng vẫn không khởi sắc.”
Tố Yên nhìn thấy vẻ lo lắng tràn ngập trong đôi mắt đào hoa kia, lòng cảm thán. Tên rỗi hơi này thì ra cũng là một người huynh trưởng tốt, thật hiếm thấy a.
“Liễu cô nương bây giờ đi nhìn qua tiểu muội của ta một chút chứ?” Thủy Hiệp Phong mặt đầy hi vọng cùng lo lắng, vẻ hi hi ha ha vừa rồi hoàn toàn đã biến mất.
Tố Yên cúi đầu nghĩ nghĩ, một lát nữa chế dược cũng không sao, giờ cứ đi xem cái đã. Thế là ngẩng đầu nhìn Thủy Hiệp Phong nói: “Trang chủ, mời dẫn đường.”
“Liễu cô nương mời.” Thủy Hiệp Phong dẫn đường đi trước.
Tố Yên theo sau Thủy Hiệp Phong đến một tiểu viện thanh nhã, người gác cửa cung kính thi lễ rồi dẫn hai người vào phòng. Vừa bước vào, Tố Yên đã há hốc miệng, oa, ra đây là tiểu thư khuê phòng điển hình mình thấy trong TV sao. Thật đẹp nha, bài trí cho thấy chủ nhân là người có phẩm vị, có nội hàm. Đây là điều đầu tiên Tố Yên đánh giá vị tiểu thư này.
Thủy Hiệp Phong đến bên giường, ra hiệu cho nha hoàn rời xuống, sau đó mới nói: “Liễu cô nương, đây là tiểu muội của ta, Thủy Hiệp Mai.”
Tố Yên bước tới, nhìn thấy một dáng người nhỏ bé, hô hấp nhẹ gần như khó cảm nhận được đang hôn mê trên giường. Nữ tử này sắc mặt đã gần như chuyển màu đen, mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại cho thấy nàng hiện thống khổ đến nhường nào. Tố Yên trầm mặc, là loại người nào lại ác độc như thế, cả tiểu cô nương cũng hạ kịch độc.
Nhẹ nhàng chạm lên đôi tay nhỏ bé lạnh băng kia, cảm nhận được mạch đập yếu ớt. Tố Yên thở dài, ngẩng đầu nhìn Thủy Hiệp Phong, rồi chậm rải lắc đầu. Thủy Hiệp Phong mặt mày ảm đạm, thất thần lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, vẫn không có cách nào sao? Tiểu muội ~ đại ca thật xin lỗi, thật xin lỗi muội ~~”
Tố Yên mặt không chút thay đổi nói: “Bổn cô nương có nói là không có cách nào sao?”
Thủy Hiệp Phong há miệng, nghi hoặc nhìn Tố Yên: “Vừa rồi không phải Liễu cô nương đã lắc đầu sao?”
“Ta lắc đầu là do cổ bị cứng, ta khởi động một chút không được à?” Tố Yên nghiêm trang nói. (Yu: e sẽ phong cho tỷ vào chức trưởng bang hội những người không đỡ nổi đó tỷ =]]). Buồn cười chết được, trêu chọc ngươi thôi, ai bảo ngươi vừa rồi dám đem thứ nước miếng ghê tởm đó phun lên mặt ta, rủi sau này mặt ta thành mặt rổ thì thế nào? ( Yu: e cam đoan là anh sẽ lấy thân chuộc tội cho tỷ =]])
Nỗi kinh hỷ bao phủ cả người Thủy Hiệp Phong, hắn càng muốn nắm chặt vai Tố Yên, Tố Yên trừng mắt, tay hắn lại ngừng giữa chừng, sau lại chuyển hướng nắm tay nử tữ trên giường, vẻ mặt vui sướng, kích động nói: “Tiểu muội, tiểu muội, muội có nghe thấy không? Muội được cứu rồi! Muội được cứu rồi a!”
Tố Yên nhìn biểu lộ chân tình của Thủy Hiệp Phong, bỗng có cảm giác thì ra vị trang chủ của Thủy Nguyệt sơn trang này cũng là một người bình thường. Nhưng thật ra là do ai hạ độc? Nghĩ đến đó, Tố Yên nhịn không được, mở miệng hỏi.
Không ngờ Thủy Hiệp Phong sắc mặt trầm xuống, thật lâu sau mới chậm rãi nói nguyên nhân: “Cách đây vài ngày, tam đại sơn trang liên hiệp lại nhằm tiêu diệt ma giáo. Mọi người khổ chiến hai ngày hai đêm, nhưng vẫn để hai tên tả hữu hộ pháp trốn thoát. Ta đuổi theo tả hộ pháp, không ngờ bị ám toán, tả hộ pháp trước khi chết dùng thủ đoạn đánh lén. Muội muội vì đỡ cho ta nên trúng phải ám khí độc. Không ngờ độc này lợi hại như vậy, không đến nửa canh giờ đã lan khắp toàn thân.” Nói đến đây, Thủy Hiệp Phong nắm chặt tay lại, gân xanh trên tay lộ ra, Tố Yên nuốt nuốt nước miếng. Thật ~ thật là khiến người ta sợ hãi.
“Nên ngươi mang nàng về sơn trang, dùng dược liệu quý để kéo dài mạng sống cho nàng rồi sai người tìm đại phu?” Tố Yên nói tiếp.
“Đúng vậy.” Thủy Hiệp Phong gật đầu.
“Khó trách.” Tố Yên nhìn sắc mặt người trên giường, rồi quay đầu mỉm cười với Thủy Hiệp Phong nói: “Trang chủ, không cần lo lắng, ta có cách chữa trị cho Thủy cô nương. Nhưng cần có chút thời gian.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi ~~~” Thủy Hiệp Phong không ngừng trả lời, “Liễu cô nương cần gì, để ta phân phó. Đại ơn đại đức này tại hạ không biết phải dùng cái gì để báo đáp.” Dứt lời hướng về Tố Yên hành lễ.
“Trang chủ, khách khí .Trang chủ đem si tình cổ bảo bối đưa cho ta, ta điều trị cho Thủy cô nương cũng là đạo nghĩa, không cần nói ơn nghĩa.” Tố Yên nhìn nam tử trước mặt, trong lòng rối rắm. Tên rỗi hơi phúc hắc nam này không ngờ đối với tiểu muội lại coi trọng như vậy.
Tình thân, quả nhiên là thứ không thể thiếu trong mỗi con người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.