Chương 43: Trộm thất bại
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
“A? Kiếp sau? Người thật sự có kiếp sau sao?” Mặc Ngân giật mình nhìn Tố Yên. Câu này có ý gì? Dừng một chút, cuối cùng cũng hiểu, thì ra sư tỷ lấy cớ để trộm si tình cổ! Cảm thấy có chút xấu hổ, sư tỷ đã trộm đồ người ta còn dùng cách nói đó.
“Làm thế không được tốt cho lắm. Sư tỷ, trộm như vậy ~~~ ân, mượn mà chưa được trang chủ cho phép, dường như không tốt lắm?” Mặc Ngân vừa nói đến từ trộm, Tố Yên lập tức trừng mắt nhìn, hắn cũng nhanh chóng sửa miệng.
Tố Yên nhìn bộ dáng khó xử của Mặc Ngân, hiểu được bảo bối ngoan ngoãn này khẳng định chưa từng làm qua loại việc này, vì thế phất tay nói: “Được rồi, ta không làm vậy, vẫn là trực tiếp hỏi hắn đã, nhìn sơ qua điều kiện của hắn cũng tốt lắm nha.” Mặc Ngân nghe xong mới cảm thấy như trút được gánh nặng, gật gật đầu.
Đêm khuya, Tố Yên như mèo rời phòng. Giỡn chơi à, đi hỏi hắn, nếu hắn cũng là tên biến thái thì làm sao? Yêu cái rắm a, trực tiếp đoạt lấy không phải hơn sao. Lại nói si tình cổ tốt như vậy, ai đi tùy tiện tặng cho người khác chứ.
Tố Yên đảo mắt nhìn xung quanh, hồi tưởng những cảnh trong TV từ kiếp trước, đa phần những vật phẩm quý giá thường được dặt trong thư phòng hoặc phòng ngủ. Thư phòng có vẻ dễ tìm, toàn là sách. Nghĩ vậy, Tố Yên thi triển khinh công hướng nóc nhà phóng đi. Tìm kiếm hết mái ngói của mấy gian phòng, cuối cùng cũng tìm được thư phòng.
Từ nóc nhà nhẹ nhàng phóng mình xuống, Tố Yên tự tán thưởng khinh công chính mình. Xem ra, sau này có rình xem cái gì cũng thật dễ dàng. Nhẹ tay đẩy cửa sổ, Tố Yên xoay người đi vào thư phòng. Nó ở đâu? Thường thường dấu đồ đều đặt sau bức họa nào đó, sau khi di chuyển bình hoa thì nó sẽ xuất hiện. Tố Yên Đông mò mò, Tây sờ sờ. Chạm đến vật gì mềm mại đặt trong mâm để trên bàn. Sao đây? Ăn. Tố Yên sờ sờ rồi lấy món điểm tâm đó lấp đầy miệng. Không tốn tiền, dại gì không ăn.
Yêu, vị cũng không tệ lắm, Tố Yến nuốt nước miệng, tiếp tục lấy miếng thứ hai, lại không nhận ra trong góc tối kia có một đôi mắt sáng đang chăm chăm nhìn hành động của nàng. (Yu: hồi hộp quá đey =’=!!!)
Thật ra là ở đâu đây? Tố Yên kiếm nửa ngày vẫn chưa tìm được. Chẳng lẽ thư phòng không có phòng bí mật? Là ở phòng ngủ sao? Nghĩ vậy, Tố Yên đứng thẳng người, chuẩn bị mở cửa sổ trèo ra ngoài. Bên tai đột nhiên có âm thanh từ tính: “Cô nương đang tìm vật gì?” Tố Yên đầu cũng không xoay lại, theo phản xạ đáp: “Tìm si tình cổ.” Dứt lời, mới có phản ứng, xoay phắt người lại, xuyên qua bóng tối nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, nghiền ngẫm.
Xong rồi! Bị phát hiện rồi. Tố Yên trong đầu trống rỗng. “Nửa đêm cô nương đến thư phòng của ta vì tìm si tình cổ?” Người vừa nói đưa tay châm sáng ngọn nến. Ánh sáng nổi lên, Tố Yên bây giờ mới nhìn rõ người trước mắt. Tuy rằng không phải loại gương mặt yêu nghiệt như của sư đệ, lại không có nét đẹp tuyệt mỹ như Mộc vương gia, nhưng lại có khí chất rất đặc biệt. Văn nhã tuấn dật, đôi mắt đào hoa biết cười làm cho Tố Yên vừa nhìn đã biết đây là người khó giải quyết.
“Hiểu lầm, trang chủ là hoàn toàn hiểu lầm rồi, ha ha ~~~” Tố Yên cười gượng, trong đầu thầm kiếm lý do. Ân, tối nay không có trăng, không thể nói đi ngắm trăng. “Ta định ra ngoài hóng gió, không ngờ lại vào nhầm thư phòng của ngài, ngài đại nhân đại lương tha thứ cho ta. Cáo từ, cáo từ.” Dứt lời, người liền theo hướng cửa sổ bên cạnh định trèo ra.
“Cô nương thật thú vị , đã trễ thế này còn ra hóng gió, lại tiện tay ăn sạch điểm tâm của ta.” Trang chủ mỉm cười chỉ tay về phía chiếc bàn đã trống trơn. Tố Yên nhất thời bối rối, không quên tự trách mình, điểm tâm đó ăn ngon thật, vào miệng liền tan, vốn chỉ định ăn một miếng, không ngờ nhịn không được mà ăn sạch.
“Đường đường Thủy Nguyệt trang chủ sẽ không để ý đến một đĩa điểm tâm như vậy chứ?” Tố Yên nịnh nọt cười, tâng bốc.
“Ha ha ~~” Thủy Hiệp Phong cười thành tiếng. Nữ tử này quả thật rất thú vị, chưa từng gặp qua kẻ trộm nào vừa trộm vừa tiện tay ăn điểm tâm, giờ lại chết cũng không chịu nhận. Ban đầu chỉ nghĩ là ai đó muốn trở thành trang chủ phu nhân nên dò la tin ta đêm nào cũng ở thư phòng tĩnh tọa, sau đó tìm cách tiếp cận ta. Không nghĩ tới nữ nhân này hoàn toàn không hề thấy sự tồn tại của ta, Đông sờ, Tây mò, hồi sau mới hiểu là người này đến để trộm đồ. Nhưng thư phòng ta cũng không có gì đáng giá để trộm.Vừa định ra tay bắt nàng, nàng lại vì điểm tâm mà mắt sáng lên. Có kẻ trộm nào như vậy sao?
Tố Yên nhìn ra cửa sổ, lại nhìn về phía ánh mắt đào hoa biết cười kia, trong lòng đau khổ: ‘Đúng là có chút dáng vẻ mê hoặc nữ nhân. Giờ làm sao đây? Trốn? Ta dường như không phải đối thủ của hắn a. Hắn rõ ràng là đang ở thư phòng, vậy mà khi ta tiến vào cũng không phát hiện ra. Tu vi của hắn không biết cao hơn ta bao nhiêu nữa.’
Thủy Hiệp Phong nhìn bộ dáng khó xử của Tố Yên, người được phong là có nụ cười mê người nói: “Cô nương tìm si tình cổ để làm gì? Nàng cũng biết đây là bảo bối của ta mà.” Thủy Hiệp Phong thầm cảm thấy mất mát, nữ tử này trộm si tình cổ của ta để hạ người khác sao? Ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, vậy mà nàng lại xem nhẹ sao? (Yu: anh tự kỷ quá nha)
Tố Yên liếc mắt nhìn ‘dung tục’ nam tử đang cười, ít nhất hắn trong mắt nàng là như vậy. Vô nghĩa, ta biết si tình cổ là bảo bối của ngươi nên mới trộm, hỏi ngươi ngươi sẽ cho sao? Tuy vậy ngoài miệng vẫn niềm nở nói: “Ta cũng biết si tình cổ là bảo bối của trang chủ, nhưng vì ta đang vội cứu người, là sư đệ quan trọng của ta đang trúng kịch độc, chỉ có dùng si tình cổ làm dược mới có thể được, mong trang chủ thành toàn ~~” Nói xong, còn nặn ra thêm hai giọt nước mắt.
Thủy Hiệp Phong sửng sốt, chế dược? Trộm si tình cổ của ta để làm dược chứ không phải khống chế người? Tâm ta sao lại có cảm giác hụt hẫng như vậy? Đây là nữ nhân duy nhất lẻn vào thư phòng ta nhưng không phải vì muốn trở thành nữ nhân của ta.
“Si tình cổ nuôi thật phiền toái, không thể nói đưa là đưa.” Thủy Hiệp Phong chậm rãi nói.
“Điều này ta biết, trang chủ có điều kiện gì, cứ đề ra, chỉ cần có thể ta sẽ làm.” Tố Yên chỉ thiếu vỗ ngực thề. Chủ yếu là do nàng nghĩ bộ ngực còn chưa phát triển hoàn toàn, nếu làm vậy rủi cản trở nó trưởng thành thì làm sao. (Yu: chết cười với tỷ, ha ha)
“Thật không? Chỉ cần ra điều kiện?” Thủy Hiệp Phong cười rộ lên, ánh mắt đào hoa mang theo nét mị hoặc khiến Tố Yên trong chốc lát như bị thất thần.
“A? Kiếp sau? Người thật sự có kiếp sau sao?” Mặc Ngân giật mình nhìn Tố Yên. Câu này có ý gì? Dừng một chút, cuối cùng cũng hiểu, thì ra sư tỷ lấy cớ để trộm si tình cổ! Cảm thấy có chút xấu hổ, sư tỷ đã trộm đồ người ta còn dùng cách nói đó.
“Làm thế không được tốt cho lắm. Sư tỷ, trộm như vậy ~~~ ân, mượn mà chưa được trang chủ cho phép, dường như không tốt lắm?” Mặc Ngân vừa nói đến từ trộm, Tố Yên lập tức trừng mắt nhìn, hắn cũng nhanh chóng sửa miệng.
Tố Yên nhìn bộ dáng khó xử của Mặc Ngân, hiểu được bảo bối ngoan ngoãn này khẳng định chưa từng làm qua loại việc này, vì thế phất tay nói: “Được rồi, ta không làm vậy, vẫn là trực tiếp hỏi hắn đã, nhìn sơ qua điều kiện của hắn cũng tốt lắm nha.” Mặc Ngân nghe xong mới cảm thấy như trút được gánh nặng, gật gật đầu.
Đêm khuya, Tố Yên như mèo rời phòng. Giỡn chơi à, đi hỏi hắn, nếu hắn cũng là tên biến thái thì làm sao? Yêu cái rắm a, trực tiếp đoạt lấy không phải hơn sao. Lại nói si tình cổ tốt như vậy, ai đi tùy tiện tặng cho người khác chứ.
Tố Yên đảo mắt nhìn xung quanh, hồi tưởng những cảnh trong TV từ kiếp trước, đa phần những vật phẩm quý giá thường được dặt trong thư phòng hoặc phòng ngủ. Thư phòng có vẻ dễ tìm, toàn là sách. Nghĩ vậy, Tố Yên thi triển khinh công hướng nóc nhà phóng đi. Tìm kiếm hết mái ngói của mấy gian phòng, cuối cùng cũng tìm được thư phòng.
Từ nóc nhà nhẹ nhàng phóng mình xuống, Tố Yên tự tán thưởng khinh công chính mình. Xem ra, sau này có rình xem cái gì cũng thật dễ dàng. Nhẹ tay đẩy cửa sổ, Tố Yên xoay người đi vào thư phòng. Nó ở đâu? Thường thường dấu đồ đều đặt sau bức họa nào đó, sau khi di chuyển bình hoa thì nó sẽ xuất hiện. Tố Yên Đông mò mò, Tây sờ sờ. Chạm đến vật gì mềm mại đặt trong mâm để trên bàn. Sao đây? Ăn. Tố Yên sờ sờ rồi lấy món điểm tâm đó lấp đầy miệng. Không tốn tiền, dại gì không ăn.
Yêu, vị cũng không tệ lắm, Tố Yến nuốt nước miệng, tiếp tục lấy miếng thứ hai, lại không nhận ra trong góc tối kia có một đôi mắt sáng đang chăm chăm nhìn hành động của nàng. (Yu: hồi hộp quá đey =’=!!!)
Thật ra là ở đâu đây? Tố Yên kiếm nửa ngày vẫn chưa tìm được. Chẳng lẽ thư phòng không có phòng bí mật? Là ở phòng ngủ sao? Nghĩ vậy, Tố Yên đứng thẳng người, chuẩn bị mở cửa sổ trèo ra ngoài. Bên tai đột nhiên có âm thanh từ tính: “Cô nương đang tìm vật gì?” Tố Yên đầu cũng không xoay lại, theo phản xạ đáp: “Tìm si tình cổ.” Dứt lời, mới có phản ứng, xoay phắt người lại, xuyên qua bóng tối nhìn thấy một đôi mắt trong suốt, nghiền ngẫm.
Xong rồi! Bị phát hiện rồi. Tố Yên trong đầu trống rỗng. “Nửa đêm cô nương đến thư phòng của ta vì tìm si tình cổ?” Người vừa nói đưa tay châm sáng ngọn nến. Ánh sáng nổi lên, Tố Yên bây giờ mới nhìn rõ người trước mắt. Tuy rằng không phải loại gương mặt yêu nghiệt như của sư đệ, lại không có nét đẹp tuyệt mỹ như Mộc vương gia, nhưng lại có khí chất rất đặc biệt. Văn nhã tuấn dật, đôi mắt đào hoa biết cười làm cho Tố Yên vừa nhìn đã biết đây là người khó giải quyết.
“Hiểu lầm, trang chủ là hoàn toàn hiểu lầm rồi, ha ha ~~~” Tố Yên cười gượng, trong đầu thầm kiếm lý do. Ân, tối nay không có trăng, không thể nói đi ngắm trăng. “Ta định ra ngoài hóng gió, không ngờ lại vào nhầm thư phòng của ngài, ngài đại nhân đại lương tha thứ cho ta. Cáo từ, cáo từ.” Dứt lời, người liền theo hướng cửa sổ bên cạnh định trèo ra.
“Cô nương thật thú vị , đã trễ thế này còn ra hóng gió, lại tiện tay ăn sạch điểm tâm của ta.” Trang chủ mỉm cười chỉ tay về phía chiếc bàn đã trống trơn. Tố Yên nhất thời bối rối, không quên tự trách mình, điểm tâm đó ăn ngon thật, vào miệng liền tan, vốn chỉ định ăn một miếng, không ngờ nhịn không được mà ăn sạch.
“Đường đường Thủy Nguyệt trang chủ sẽ không để ý đến một đĩa điểm tâm như vậy chứ?” Tố Yên nịnh nọt cười, tâng bốc.
“Ha ha ~~” Thủy Hiệp Phong cười thành tiếng. Nữ tử này quả thật rất thú vị, chưa từng gặp qua kẻ trộm nào vừa trộm vừa tiện tay ăn điểm tâm, giờ lại chết cũng không chịu nhận. Ban đầu chỉ nghĩ là ai đó muốn trở thành trang chủ phu nhân nên dò la tin ta đêm nào cũng ở thư phòng tĩnh tọa, sau đó tìm cách tiếp cận ta. Không nghĩ tới nữ nhân này hoàn toàn không hề thấy sự tồn tại của ta, Đông sờ, Tây mò, hồi sau mới hiểu là người này đến để trộm đồ. Nhưng thư phòng ta cũng không có gì đáng giá để trộm.Vừa định ra tay bắt nàng, nàng lại vì điểm tâm mà mắt sáng lên. Có kẻ trộm nào như vậy sao?
Tố Yên nhìn ra cửa sổ, lại nhìn về phía ánh mắt đào hoa biết cười kia, trong lòng đau khổ: ‘Đúng là có chút dáng vẻ mê hoặc nữ nhân. Giờ làm sao đây? Trốn? Ta dường như không phải đối thủ của hắn a. Hắn rõ ràng là đang ở thư phòng, vậy mà khi ta tiến vào cũng không phát hiện ra. Tu vi của hắn không biết cao hơn ta bao nhiêu nữa.’
Thủy Hiệp Phong nhìn bộ dáng khó xử của Tố Yên, người được phong là có nụ cười mê người nói: “Cô nương tìm si tình cổ để làm gì? Nàng cũng biết đây là bảo bối của ta mà.” Thủy Hiệp Phong thầm cảm thấy mất mát, nữ tử này trộm si tình cổ của ta để hạ người khác sao? Ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, vậy mà nàng lại xem nhẹ sao? (Yu: anh tự kỷ quá nha)
Tố Yên liếc mắt nhìn ‘dung tục’ nam tử đang cười, ít nhất hắn trong mắt nàng là như vậy. Vô nghĩa, ta biết si tình cổ là bảo bối của ngươi nên mới trộm, hỏi ngươi ngươi sẽ cho sao? Tuy vậy ngoài miệng vẫn niềm nở nói: “Ta cũng biết si tình cổ là bảo bối của trang chủ, nhưng vì ta đang vội cứu người, là sư đệ quan trọng của ta đang trúng kịch độc, chỉ có dùng si tình cổ làm dược mới có thể được, mong trang chủ thành toàn ~~” Nói xong, còn nặn ra thêm hai giọt nước mắt.
Thủy Hiệp Phong sửng sốt, chế dược? Trộm si tình cổ của ta để làm dược chứ không phải khống chế người? Tâm ta sao lại có cảm giác hụt hẫng như vậy? Đây là nữ nhân duy nhất lẻn vào thư phòng ta nhưng không phải vì muốn trở thành nữ nhân của ta.
“Si tình cổ nuôi thật phiền toái, không thể nói đưa là đưa.” Thủy Hiệp Phong chậm rãi nói.
“Điều này ta biết, trang chủ có điều kiện gì, cứ đề ra, chỉ cần có thể ta sẽ làm.” Tố Yên chỉ thiếu vỗ ngực thề. Chủ yếu là do nàng nghĩ bộ ngực còn chưa phát triển hoàn toàn, nếu làm vậy rủi cản trở nó trưởng thành thì làm sao. (Yu: chết cười với tỷ, ha ha)
“Thật không? Chỉ cần ra điều kiện?” Thủy Hiệp Phong cười rộ lên, ánh mắt đào hoa mang theo nét mị hoặc khiến Tố Yên trong chốc lát như bị thất thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.