Chương 24: Chế ngự (10)
Dương Kiều Nhược
05/07/2023
Người ấy.. bà ấy, cuộc đời hơn bốn mươi năm của bà ấy một nửa chìm trong cay đắng, bà ấy vẫn còn một nửa là hạnh phúc. Còn tôi, tôi có gì. Tôi sống chỉ mới mười mấy năm, toàn bộ bị thù hận của bà ấy nhuốm màu. Đó là một đời, cả một đời của tôi. Cả một đời người.
"Bà lấy gì trả cho tôi? Cả một đời người! Bà lấy gì trả cho tôi? Một đời người! Trả cho tôi!"
Âm thanh tiếng hét vỡ vụn. Sức lực cả người trút sạch tôi không đứng nổi nữa, cơ thể từ từ trượt xuống. Đoàn Dự vất vả lôi tôi vào bờ. Tôi không nghĩ là mình nặng mà là quần áo ngấm nước mới nặng, chỉ hai cái tay áo cũng đủ mệt người rồi.
Trong trạng thái cả người ướt đẫm nước hồ lạnh lẽo tôi nhìn bầu trời xám xịt trước mắt, tôi là một con người, có da có thịt, có máu có xương, có cảm xúc có lý trí. Tôi là một con người bình thường, tôi cũng biết đau, biết hờn giận, biết đố kị, biết trách móc. Tôi là một con người bình thường, tôi cũng biết yếu đuối, biết bất lực, biết tuyệt vọng. Tôi cũng biết thù oán mà!
Tôi cũng biết đau khổ biết thù hận một người. Nhưng tất cả cảm xúc ấy chỉ dành duy nhất cho một người. Chính là bà ấy.
Có lẽ từ ban đầu đã là một sai lầm. Được bà ấy sinh ra có lẽ là lỗi của tôi. Được sống đầy đủ là lỗi của tôi. Được vui cười hạnh phúc là lỗi của tôi. Ngay từ đầu đã là lỗi của tôi.
Con gái của bà thì vẫn là con gái của bà.
Sinh ra lúc khó khăn mặc định cả đời đều được yêu thương bù đắp. Sinh ra trong lúc ổn định tất nhiên mọi thứ đều sung sướng nhỉ? Bà đã nghĩ như vậy có phải không? Bà có thể giấu được với bất kỳ ai nhưng tôi thì bà giấu không nổi đâu. Tôi hiểu bà hơn hết thảy, mọi suy nghĩ hành động của bà đều không qua được mắt tôi, tôi biết mọi thứ về bà. Còn bà? Bà chẳng biết một tí tẹo gì về tôi cả. Mấy cái thứ mà bà bảo là sở thích của tôi thật ra là của con gái bà đó! Ha ha ha ha ha ha. Trong mắt bà từ khi nào tôi từ một con người trở thành cái bóng hoàn hảo của con gái bà vậy. Ồ mà không đúng lắm bà thường bảo nếu tôi là con trai thì tốt rồi, vậy tôi là thứ thế thân méo mó không có hình thù nhỉ?
Từ trong sâu thẳm tâm hồn mình, tôi đã coi chính tôi là một cái bóng rồi không ngờ cái bóng này thật rẻ mạt. Tôi tự coi thường bản thân mất rồi lấy gì mà người khác lại không coi thường tôi được.
Một lớp sương mờ choáng lấy đầu óc tôi, vài cái dáng người vỡ nét hiện lên. Tôi thấy mình đi học cấp ba rồi tốt nghiệp cấp ba trong một màu xám nhạt nhẽo. Tôi nghỉ học một năm mới lên đại học. Suốt một năm đó vợ chồng bà không ngừng đay nghiến tôi. Từ màu xám tôi chính thức thành màu đen. Đến một ngày nào đó tôi không còn là màu gì cả. Tôi tồn tại theo đúng quy luật của sự sống, quy tắc của xã hội. Không được phép chết nên phải sống. Sống phải dằn vặt chính mình thì mới không thể chết. Nhạt nhẽo. Cái thế giới ấy ngay từ đầu tôi không tồn tại thì hơn
Một thước phim chậm kéo qua tầm nhìn của tôi. Hình ảnh lần đầu tôi bước chân vào Tụ Không này rồi ngày hôm sau và hôm qua. Trong ký ức tôi chỉ tồn tại ở nơi này mới ba ngày. Những ngày khác tôi ở đâu? Toàn bộ thời gian đó tôi ở đâu?
Tôi không ở đâu cả, cái thân xác này vẫn cứ ở đây được Tâm Hoa sử dụng hết công suất để tu luyện. Ý thức lười biếng kia ngủ vùi ở đâu đó. Đến hôm qua mới được Tụ Cầm đánh thức để lần cuối cùng nhìn ngắm sự sống rồi tan biến. Tôi mệt rồi. Tan biến đi cũng được. Nhắm mắt lại đón nhận sự giải thoát này.
"Bà lấy gì trả cho tôi? Cả một đời người! Bà lấy gì trả cho tôi? Một đời người! Trả cho tôi!"
Âm thanh tiếng hét vỡ vụn. Sức lực cả người trút sạch tôi không đứng nổi nữa, cơ thể từ từ trượt xuống. Đoàn Dự vất vả lôi tôi vào bờ. Tôi không nghĩ là mình nặng mà là quần áo ngấm nước mới nặng, chỉ hai cái tay áo cũng đủ mệt người rồi.
Trong trạng thái cả người ướt đẫm nước hồ lạnh lẽo tôi nhìn bầu trời xám xịt trước mắt, tôi là một con người, có da có thịt, có máu có xương, có cảm xúc có lý trí. Tôi là một con người bình thường, tôi cũng biết đau, biết hờn giận, biết đố kị, biết trách móc. Tôi là một con người bình thường, tôi cũng biết yếu đuối, biết bất lực, biết tuyệt vọng. Tôi cũng biết thù oán mà!
Tôi cũng biết đau khổ biết thù hận một người. Nhưng tất cả cảm xúc ấy chỉ dành duy nhất cho một người. Chính là bà ấy.
Có lẽ từ ban đầu đã là một sai lầm. Được bà ấy sinh ra có lẽ là lỗi của tôi. Được sống đầy đủ là lỗi của tôi. Được vui cười hạnh phúc là lỗi của tôi. Ngay từ đầu đã là lỗi của tôi.
Con gái của bà thì vẫn là con gái của bà.
Sinh ra lúc khó khăn mặc định cả đời đều được yêu thương bù đắp. Sinh ra trong lúc ổn định tất nhiên mọi thứ đều sung sướng nhỉ? Bà đã nghĩ như vậy có phải không? Bà có thể giấu được với bất kỳ ai nhưng tôi thì bà giấu không nổi đâu. Tôi hiểu bà hơn hết thảy, mọi suy nghĩ hành động của bà đều không qua được mắt tôi, tôi biết mọi thứ về bà. Còn bà? Bà chẳng biết một tí tẹo gì về tôi cả. Mấy cái thứ mà bà bảo là sở thích của tôi thật ra là của con gái bà đó! Ha ha ha ha ha ha. Trong mắt bà từ khi nào tôi từ một con người trở thành cái bóng hoàn hảo của con gái bà vậy. Ồ mà không đúng lắm bà thường bảo nếu tôi là con trai thì tốt rồi, vậy tôi là thứ thế thân méo mó không có hình thù nhỉ?
Từ trong sâu thẳm tâm hồn mình, tôi đã coi chính tôi là một cái bóng rồi không ngờ cái bóng này thật rẻ mạt. Tôi tự coi thường bản thân mất rồi lấy gì mà người khác lại không coi thường tôi được.
Một lớp sương mờ choáng lấy đầu óc tôi, vài cái dáng người vỡ nét hiện lên. Tôi thấy mình đi học cấp ba rồi tốt nghiệp cấp ba trong một màu xám nhạt nhẽo. Tôi nghỉ học một năm mới lên đại học. Suốt một năm đó vợ chồng bà không ngừng đay nghiến tôi. Từ màu xám tôi chính thức thành màu đen. Đến một ngày nào đó tôi không còn là màu gì cả. Tôi tồn tại theo đúng quy luật của sự sống, quy tắc của xã hội. Không được phép chết nên phải sống. Sống phải dằn vặt chính mình thì mới không thể chết. Nhạt nhẽo. Cái thế giới ấy ngay từ đầu tôi không tồn tại thì hơn
Một thước phim chậm kéo qua tầm nhìn của tôi. Hình ảnh lần đầu tôi bước chân vào Tụ Không này rồi ngày hôm sau và hôm qua. Trong ký ức tôi chỉ tồn tại ở nơi này mới ba ngày. Những ngày khác tôi ở đâu? Toàn bộ thời gian đó tôi ở đâu?
Tôi không ở đâu cả, cái thân xác này vẫn cứ ở đây được Tâm Hoa sử dụng hết công suất để tu luyện. Ý thức lười biếng kia ngủ vùi ở đâu đó. Đến hôm qua mới được Tụ Cầm đánh thức để lần cuối cùng nhìn ngắm sự sống rồi tan biến. Tôi mệt rồi. Tan biến đi cũng được. Nhắm mắt lại đón nhận sự giải thoát này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.